Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Hạ An ngây người trong thoáng chốc rồi lập tức rối rít phủ nhận: "Không có không có mà, anh Phó, em thật sự rất vui."
Phó Giản Dự ậm ừ, lời đến bên đầu môi lại nuốt ngược trở về.
Ngồi trên xe hai tiếng đồng hồ, toàn thân đều uể oải, Phó Giản Dự cởi áo khoác, bên trong chỉ mặc một chiếc áo ngắn tay trơn màu đen, hắn ngồi xuống sô pha, chầm chậm uống mấy ngụm nước.
Nghỉ ngơi một hồi, hắn quay sang hỏi Hạ An: "Bảng phân cảnh hoàn thiện đến đâu rồi?"
Hạ An nói: "Dạ, cũng hoàn thiện tương đối rồi ạ."
"Vậy cậu trình bày chi tiết lại một lượt đi, nghe cậu nói trên điện thoại tôi thấy cũng ổn đấy."
Hắn nói trong tư thế ngồi đan hai chân vào nhau, trên tay thong dong cầm chiếc cốc, khoé miệng mang nét cười mơ hồ như có như không, ánh mắt thẳm sâu nhìn Hạ An chăm chú, khiến trái tim cậu lỡ mất một nhịp, đến khi bừng tỉnh lại thì lập tức gật đầu lia lịa, đứng dậy đi lấy máy ảnh.
Hạ An vừa đối chiếu bảng phân cảnh mình vẽ vừa trình bày lần lượt cách nghĩ của bản thân. Phó Giản Dự ngồi một bên chăm chú lắng nghe, không khó để nhận ra mỗi khi đối phương đắm chìm trong công việc hay hứng thú với điều gì thì những biểu hiện căng thẳng vốn thường trực nơi cậu sẽ giảm đi rất nhiều.
Trình bày xong, Hạ An hỏi với giọng điệu thấp thỏm: "Em nói thế nào ạ?"
"Dễ hiểu lắm, ngày mai cậu cứ trình bày lại y như vậy là được."
Hạ An nhoẻn miệng cười thẹn thùng, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, mãi đến lúc cất lại bảng phân cảnh vào chỗ cũ, cậu mới chợt phát hiện ra ý tứ trong câu nói ban nãy của Phó Giản Dự.
"Anh Phó nói ngày mai là sao ạ?"
"Hửm?" Chỉ sau thoáng chốc, Phó Giản Dự nhanh chóng phản ứng lại, trả lời, "Tôi và chị Phương đã liên lạc với đạo diễn Bùi, ông ấy tuy vẫn phải nằm viện thêm mấy hôm nữa, nhưng cơn giận trong lòng đã nguôi bớt rồi, thái độ nói chuyện với chúng tôi cũng nhẹ nhàng. Về phía thầy Phan, ông ấy nói ngày mai sẽ đến phim trường, tạm thời cứ quay trước một phần, đợi đạo diễn Bùi khoẻ lại sẽ tiến hành bàn giao sau."
Ra là vậy, Hạ An yên lặng gật đầu, bàn tay vô thức nắm chặt lại. Cậu chỉ muốn tìm ra cách thức giải quyết vấn đề, chứ chưa từng định trình bày chúng với ai khác ngoài Phó Giản Dự.
Phó Giản Dự để ý thấy cậu lại bắt đầu căng thẳng, mím môi hỏi: "Cậu sao vậy?"
Hạ An cụp mắt, giọng nói đượm vẻ e dè: "Cách nghĩ của em có lẽ còn quá ngây thơ, người như thầy Phan kinh nghiệm phong phú, biết đâu lại cảm thấy em đang múa rìu qua mắt thợ......"
Ánh mắt cậu mơ hồ không có tiêu điểm, ngữ khí khi nói chuyện cũng tràn đầy vẻ thiếu tự tin. Phó Giản Dự đặt cốc nước xuống mặt bàn, nghiêng đầu nhìn cậu: "Cứ thử một lần thôi được không, trình bày ý tưởng của cậu cho những người khác nghe xem, nếu không ổn lần sau lại tiếp tục cố gắng."
Thấy Hạ An ngẩn ngơ nhìn mình, Phó Giản Dự khẽ cười, dùng ngón tay chọc nhẹ má cậu, bụng ngón tay nấn ná ở vị trí lõm vào nơi má lúm đồng tiền thường ẩn hiện trong thoáng chốc, thanh âm trầm ấm truyền cảm vang lên bên tai Hạ An: "Tới lúc đó tôi sẽ đứng bên cạnh, tiếp sức cổ vũ đồng chí Tiểu Hạ, như vậy có được không?"
Hạ An hé miệng thở dốc, cùng Phó Giản Dự bốn mắt nhìn nhau, cảm thấy bản thân mình tựa hồ sắp rơi vào đôi đồng tử đen thẫm thăm thẳm ấy.
Mặt cậu ưng ửng hồng, sau hồi lâu, cậu trịnh trọng gật đầu, cẩn trọng phát ra từng âm tiết một, như thể đang gom góp dũng khí.
"Vâng, vậy em sẽ cố gắng thử một lần."
Không khí tối nay rất dễ chịu, bởi vì đoạn đối thoại này, khoảng cách giữa hai người dường như càng xích lại gần thêm một chút. Ánh mắt Phó Giản Dự thoáng xao động, lời nói đến đầu môi trôi chảy bật thốt thành câu.
"Tôi đối xử với đồng chí Tiểu Hạ hết lòng như vậy, thế mà cậu lại có chuyện giấu tôi."
"???!!!"
Hạ An còn chưa kịp phản ứng lại, Phó Giản Dự đã nói tiếp: "Nhiếp ảnh gia Summer, tiếng tăm của đồng chí Tiểu Hạ trên mạng cũng thật không nhỏ."
Biểu cảm khuôn mặt cậu trong nháy mắt cứng đờ, mạch não đình trệ tựa bánh răng rỉ sét cọt kẹt, một lúc sau, Hạ An mới dường như phảng phất hiểu ra điều gì, lắp bắp kinh ngạc: "Anh Phó...... Làm sao mà anh biết......"
"Lần trước cậu bị thương do dao đâm, có người đến bệnh viên đưa máy ảnh, tôi nhìn thấy trong đó mấy bức hình cậu từng đăng lên Weibo."
Hắn ngừng lời trong phút chốc, khoé miệng nhẹ nhàng cong lên: "Tôi có theo dõi cậu ở tài khoản phụ."
"???!!!"
Vẻ mặt Hạ An càng thêm bối rối, câu chữ nói ra dính hết lại với nhau: "Sao...... Sao có thể như vậy được......"
"Bị doạ rồi? Hay là cậu không muốn có một fan như tôi?" Ánh mắt Phó Giản Dự tựa xoáy nước thẳm, ý cười trên bờ môi khiến người khác vô thức tự mình sa chân.
"Không phải," Hạ An lắc đầu như trống bỏi, "Không phải mà, là...... là vô cùng vinh hạnh."
"Không có gì vinh hạnh hay không vinh hạnh, nói đúng ra, có người hâm mộ tốt như cậu, tôi mới là người phải thấy vinh hạnh."
Phó Giản Dự thấy đủ thì dừng, không sa đà dông dài thêm nữa, hắn chuyển đề tài câu chuyện sang hướng khác, hai người cứ thế trò chuyện đến lúc đồng hồ điểm chín giờ, hắn bèn đứng dậy chào tạm biệt cậu.
Sau khi Phó Giản Dự rời đi, Hạ An ngồi trên giường kiểm tra Weibo.
Số lượng fans của cậu hiện tại là 1,39 triệu, so với dạo trước lúc Phó Giản Dự theo dõi cậu lại tăng thêm một ít.
Số lượng fans không phải điều mấu chốt, dựa theo cách nói của Phó Giản Dự, thời điểm hắn dùng tài khoản phụ theo dõi cậu hẳn là còn sớm hơn thế.
Thì ra, tại một điểm kỳ bí nào đó, họ vô tình được ràng buộc lại với nhau, tựa như mãi đến khi đi hết con hẻm tối tăm và lạnh lẽo, người ta mới thấy rõ đám dây leo chằng chịt màu xanh thẫm đã chắn mất ánh dương và phủ kín phần bên kia bức tường.
Hạ An vừa tắm xong, mái đầu mềm mại vẫn còn vương chút nước, ngồi vào bàn viết nhật ký.
Viết đến dòng cuối cùng, cậu đóng nắp bút lại ngẩn người hồi lâu rồi mới trèo lên giường.
Điều hoà trong phòng phả ra làn hơi se lạnh, Hạ An bấm nút điều khiển từ xa hẹn giờ tắt, sau đó kéo chăn phủ kín toàn thân, che từ phần cổ đến bàn chân, bọc bản thân lại thành chiếc kén tằm, thoải mái cuộn mình lăn lộn trong đó.
Đèn tường le lói, cậu gối đầu nghĩ về những điều Phó Giản Dự nói tối nay.
Cậu cũng biết tính cách mình ngày thường có phần quá mức rụt rè.
Làm việc trước đám đông luôn khiến Hạ An hoảng sợ và bất an. Ngày nhỏ được nhà họ Trần nhận nuôi, vào dịp lễ lạt, cha mẹ nuôi và họ hàng thân thích tề tựu lại, cậu luôn là đối tượng dò hỏi của đủ loại vấn đề. Mặc dù đôi lúc người bị hỏi không phải là Hạ An mà là Trần Trạch và Vương Tú Anh, thứ cảm giác ấy vẫn không mấy dễ chịu. Mỗi lần như thế, Hạ An cảm thấy bản thân tựa con rùa đen bị ép rời khỏi vỏ, nằm yên trên thớt mặc người xâu xé.
Những hổ thẹn, mịt mờ, lóng ngóng khi đứng trước người khác đeo đuổi cậu nhiều năm, lâu dần tích tụ thành nỗi sợ hãi và bất an trong tiềm thức. Cậu không quen đối mặt nên vẫn thường lựa chọn trốn tránh, chưa từng vượt qua được phòng tuyến nội tâm, mỗi lần bị vây giữa đám đông là trong lòng lại dâng lên cảm giác khiếp đảm.
Thế nhưng, từ sâu thẳm trong trái tim mình, Hạ An hy vọng bản thân đừng tiếp tục mềm yếu như vậy, cậu khao khát bản thân có thể trở nên dũng cảm hơn nữa, để xuất hiện bên cạnh Phó Giản Dự với tư thế thật đàng hoàng.
Một câu nói "Tiếp sức cổ vũ đồng chí Tiểu Hạ" khiến lòng Hạ An ngọt ngào như rót mật, trái tim nhảy nhót reo vui. Cậu với tay tắt đèn tường, trong màn đêm thinh lặng, niềm vui sướng ấy dường như càng được chắp cánh bay lên cao vút.
Trong giây phút sắp sửa bước vào cõi mê, cậu mơ màng nghĩ về một chuyện, đó là bản thân từng dùng tài khoản Summer từ chối lời đề nghị của Chu Phương, chẳng rõ Phó Giản Dự có biết điều nay hay không. Theo lý mà nói, hắn đáng ra phải biết, nhưng vì lẽ gì lại chẳng hề đề cập hỏi Hạ An......
Lòng mang tâm sự, ngày hôm sau, Hạ An tỉnh giấc trước lúc tiếng chuông báo thức vang lên. Sau khi làm xong vệ sinh cá nhân rồi mở một gói bánh mỳ ra ăn, còn dư lại ít thời gian, cậu cầm điện thoại lướt xem Weibo.
Cuộc chiến ầm ĩ cõi mạng tối qua về cơ bản đã hạ màn. Tin ngoại tình của một sao nam, tin chia tay của một cặp đôi người nổi tiếng lần lượt chiếm lấy hai vị trí đầu trên bảng hot search, sự chú ý đặt trên người Phó Giản Dự đã sớm bị dời đi.
Cậu thở dài nhẹ nhõm, lẩm nhẩm lại trong lòng một lượt những điểm cần trình bày. Từ ngoài truyền đến âm thanh gõ cửa, Hạ An lập tức cầm túi xách rảo bước đi ra.
Phó Giản Dự đứng chờ bên ngoài, đưa mắt thoáng nhìn là biết cậu đã thức dậy từ sớm: "Chuẩn bị kỹ càng cả rồi chứ?"
"Vâng."
"Vậy đi thôi."
Lúc họ bước vào, phim trường hãy còn thưa người, nhưng Phan Khâm đã có mặt, ông nhìn thấy Phó Giản Dự và Hạ An thì giơ tay ra hiệu hai người họ đến gần mình.
Phan Khâm khác Bùi Triều Kiếm, ông vốn không phải là đạo diễn nên không am hiểu công tác chỉ đạo diễn xuất, chỉ đánh giá được kết quả tốt xấu. Sau khi trao đổi hòm hòm với Phó Giản Dự, ông gọi Tô Ngải đến dặn dò.
Khi thư ký trường quay bố trí bối cảnh xong xuôi, tim Hạ An đã đập như nổi trống. Cậu chỉ đứng cách Phan Khâm vài ba bước chân. Việc đi qua đó, nói với ông mình có ý tưởng tốt hơn, nhìn thì tưởng đơn giản nhưng đối với cậu lại khó khăn muôn phần.
Chờ đến lúc Phan Khâm kết thúc cuộc nói chuyện với Tô Ngải, chuẩn bị gọi đội quay phim vào vị trí, Phó Giản Dự bước đến bên cạnh Hạ An, đặt tay sau lưng cậu, hạ giọng thầm thì: "Sợ à?"
Hạ An ngẩng đầu, đôi mắt tựa hồ nước trong veo thấy đáy, ánh nhìn chẳng khác chi bé nai chốn rừng già lâm vào cảnh khốn cùng, đáy lòng Phó Giản Dự thoáng chốc mềm nhũn, nhưng hắn không thể để mặc ý tưởng lẩn tránh của cậu sinh sôi.
"Cậu cứ trình bày giống như hôm qua, tôi sẽ đứng bên cạnh cổ vũ."
Nhiệt độ ấm áp nơi lòng bàn tay hắn đâm xuyên lớp vải dệt của chiếc áo ngắn tay, va chạm với làn da, qua đó lan truyền dũng khí đến từng tế bào trong cơ thể cậu.
Hạ An hít thở một hơi thật sâu, bước đến bên cạnh Phan Khâm.
Thấy cậu cầm quyển sổ phân cảnh, Phan Khâm đưa tay ném đầu mẩu thuốc lá còn lại vào thùng rác, quay đầu nhìn Hạ An, thanh âm hơi khàn: "Có chuyện gì? Không hiểu chỗ nào sao?"
"Không ạ," Hạ An ngập ngừng giây lát, cố gắng kiềm chế dáng vẻ hoảng loạn trên khuôn mặt, phát âm rõ ràng từng câu từng chữ, "Cháu có phương án phân cảnh tốt hơn, muốn đưa thầy Phan xem thử."
Phan Khâm hơi bất ngờ, im lặng mấy giây, ông đưa tay nhận quyển sổ, giọng nói điềm đạm: "Vậy sao ban nãy không đến tìm tôi?"
Hạ An giải thích: "Vừa nãy thấy thầy Phan bận rộn quá nên cháu đứng chờ ở phía bên kia."
Thấy Phan Khâm đã mở bảng phân cảnh ra, Hạ An chầm chậm nói: "Về vấn đề này cháu nghĩ ra hai phương án giải quyết, ý định của thầy Phan và đạo diễn Bùi là quay cảnh này dưới góc nhìn một phía, nhưng cháu cảm thấy dùng góc nhìn song song có thể đạt được loại hiệu quả khác, thế nên dựa theo phương hướng đó suy nghĩ một chút. Phương án thứ nhất được minh hoạ ở trang bên trái, lúc biên tập sẽ đặt vào giữa màn hình một dải phân cách, cá nhân cháu cho rằng dải phân cách ngang sẽ mang lại hiệu quả thẩm mỹ tốt hơn so với dải phân cách dọc......"
Ban đầu, câu từ nói ra còn chưa thật lưu loát, cảm xúc hãy còn trong trạng thái hoảng hốt, nhưng dần dà, những âu lo ấy cũng từ từ nhạt bớt.
Để giữ bản thân được bình tĩnh, Hạ An không đưa mắt quan sát phản ứng của Phan Khâm mà dồn hết sự chú ý vào việc diễn giải cách suy nghĩ của mình với các chi tiết trong kịch bản.
Cậu cố gắng xem nhẹ ánh mắt đổ dồn về phía mình của những người xung quanh để tập trung thuyết trình sao cho thật mạch lạc.
Mấy phút sau, Hạ An ngừng lời.
Cậu hít thở một hơi thật sâu, gom góp hết dũng khí lên tiếng: "Đây là phương án của cháu, mong thầy Phan có thể xem qua và nhận xét giúp ạ."
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");