Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Lâm Sùng thấy nữ nhi bảo bối không việc gì, trong lòng cũng yên tâm. Nhìn Tường Vi các đã thành than, lo lắng hỏi “Nữ nhi nha, con sau này ở đâu bây giờ?”
Liễu Nguyệt Phi nghe vậy, nhìn về phía Tường Vi các, đột nhiên trong đầu lóe lên một tia sáng. Hoa phi ơi Hoa phi, bà là giúp ta một chuyện lớn nha.
“Hậu cung này còn có sân nào để con dọn đến ở không ta, việc này còn phải đến hỏi Hoa phi.” Lâm Sùng vẫn đang phiền não nghĩ làm sao để Hoa phi an bày một cung điện, lại không biết Liễu Nguyệt Phi đã sớm đem tâm tư đánh lên người hắn.
“Phụ hoàng cần gì phiền toái Hoa phi nương nương, nhi thần không tới vài ngày liền xuất giá, mấy ngày nay để nhi thần ở trong cung của phụ hoàng đi.” Mắt Liễu Nguyệt Phi lóe sáng nói. Lâm Sùng này dù sao cũng là Hoàng thượng, Hoa phi cũng không dám lại gióng trống khua chiêng phái sát thủ đến, hơn nữa ở bên cạnh Lâm Sùng cũng tiện làm một số việc.
Lâm Sùng vừa nghe liền tán thưởng nói “Đúng vậy, nữ nhi sắp xuất giá, là nên bồi phụ hoàng nhiều một chút. Lần sau gặp mặt không biết sẽ ra sao nữa.” Nói xong, lại ôm Liễu Nguyệt Phi khóc lên.
Liễu Nguyệt Phi trong lòng cảm động không thôi, nhưng càng nhiều hơn chính là kỳ quái. Hành động hiện tại của Lâm Sùng giống như một đứa nhỏ, đến đây cũng không hỏi gì đến thích khách mà lại ôm nàng khóc nhè.
Sao lại kỳ quái như vậy? Thật là có liên quan đến thuốc Lâm Sùng vẫn dùng hằng ngày sao?
Lúc này, thị vệ từ trong đống tro tàn nâng ra ba thi thể. Lâm Sùng vừa thấy liền hoảng sợ tránh sau lưng Liễu Nguyệt Phi.
Liễu Nguyệt Phi nhíu mày nhìn hành động của Lâm Sùng, phân phó với thị vệ “Nâng ra ngoài chôn.”
Nhưng mà thị vệ vẫn đứng bất động, Liễu Nguyệt Phi nhíu mày, sau đó một giọng nói liền truyền đến từ phía sau “Không có nghe được mệnh lệnh của Công chúa sao, còn không nâng đi xuống!”
Liễu Nguyệt Phi nhìn lại, người tới đầu đội ngọc quan*, mặc áo màu vàng nhạt, ở trong cung dám mặc như vậy, nhất định là Thái tử Lâm Bình Chi. Liễu Nguyệt Phi chưa gặp qua Lâm Bình Chi, chỉ thấy qua Lâm Mẫu Đơn.
(R: ngọc quan là cái này )
Liễu Nguyệt Phi nhìn lướt qua thị vệ, vẫn im lặng. Hoàng cung này, xem ra đã bị Lâm Bình Chi khống chế.
“Nhi thần tham kiến phụ hoàng.” Lâm Bình Chi đi đến trước mặt Lâm Sùng, chỉ là ra vẻ lễ phép chào hỏi một câu, ngay cả lưng cũng không khom một chút. Xem ra Lâm Bình Chi đã sớm không để Lâm Sùng vào mắt.
Lâm Sùng thấy là Lâm Bình Chi, cười hơ hớ nói “Bình nhi nha, con trở về khi nào vậy?”
“Phụ hoàng, nhi thần mới trở về, chợt nghe đến chỗ Đại muội xảy ra hỏa hoạn.” Lâm Bình Chi lười biếng đáp lại, liền không thể ý đến Lâm Sùng mà đi đến trước mặt hắc y nhân bị bắt, nghiêm khắc nói “Nói, là ai phái các ngươi đến ám sát Công chúa?”
(R: bắt có một người mà thím biết là ‘các ngươi’ hay vại )
Hắc y nhân không nói chuyện, vẫn luôn cắn chặt răng. Thấy vậy, trong mắt Lâm Bình chi hiện lên một tia vừa lòng, trên mặt lại làm bộ làm tịch tức giận.
“Thái tử, thần đề nghị sử dụng khổ hình, xem gã còn cứng miệng hay không!” Một bóng người phía sau Lâm Bình Chi nói.
Nghe vậy, Liễu Nguyệt Phi ngẩng đầu nhìn về phía người nọ. Giọng nói này sao lại quen như vậy? Bất quá, khoảng cách quá xa, Liễu Nguyệt Phi nhìn cũng không rõ ràng.
Lâm Bình Chi vừa lòng gật đầu, phân phó xuống “Người đâu, giải vào đại lao, nghiêm hình bức cung!”
Nói xong, hai thị vệ liền bước lên nâng hắc y nhân đi. Liễu Nguyệt Phi nhíu mày, Lâm Bình Chi này thật đúng là diễn kịch, hắc y nhân này hơn phân nửa là có đi không có về.
Đột nhiên, Lâm Sùng kịch liệt ho khan, Liễu Nguyệt Phi có chút giật mình, vỗ vỗ lưng Lâm Sùng “Phụ hoàng là cảm lạnh sao?” Sao có thể tự nhiên lại ho khan nghiêm trọng như vậy.
Lâm Bình Chi thấy vậy vội vàng gọi người “Mau đưa Hoàng thượng trở về, gọi thái y đến!” Trên mặt toàn bộ đều là lo lắng nhưng trong giọng nói lại lộ ra một tia kích động.
Liễu Nguyệt Phi nhìn thoáng qua Lâm Bình Chi, liền nháy mắt với Thanh Nhi. Thanh Nhi lập tức biến mất trong đám người.
Sau đó vài cung nữ bước lên đỡ lấy Lâm Sùng từ tay Liễu Nguyệt Phi. Liễu Nguyệt Phi thấy vậy cũng không lên tiếng, đi theo cung nữ đến cung điện của Lâm Sùng.
Ngay lúc lướt qua Lâm Bình Chi, Liễu Nguyệt Phi liếc mắt một cái nhìn bên cạnh hắn. Cái liếc mắt đó trên cơ bản không thể phát hiện, nhưng như vậy cũng đủ để Liễu Nguyệt Phi thấy rõ ràng.
Thật đúng là chơi vui nha. Công tử Thanh bị sư phụ đuổi khỏi triều đình cư nhiên bắt kịp Lâm Bình Chi. Cười khẽ, nàng liền rời đi nơi này.
……
Tại chỗ tối trong thâm cung, binh lính mang hắc y nhân cũng không đi đến đại lao mà là chạy tới một chỗ xa, càng chạy càng hoang vắng. Đột nhiên, một cơn lốc mãnh liệt thổi tới, cuốn lấy tất cả bụi đất, cát đá, lá khô lên không, rất dễ bay vào mắt. Tất cả mọi người theo bản năng nhắm mắt lại, cúi đầu tránh đi cát đá. Không lâu sau, gió dần dần nhẹ xuống, thị vệ mới dám mở mắt. Vừa nhìn kĩ lại, lập tức hoảng thần, hắc y nhân vừa rồi sao lại không thấy?
……
Liễu Nguyệt Phi đi theo Lâm Sùng về tới tẩm cung, Hoa phi sớm đã chờ ở đây, thấy Liễu Nguyệt Phi bước vào, trong mắt tất cả đều là ác độc. Trực tiếp đi đến bên cạnh Lâm Sùng, thân thiết hỏi “Hoàng thượng sao lại ho khan rồi, nhanh bưng thuốc tới đây!”
Nói xong, một cung nữ liền bưng lên một chén đưa cho Hoa phi, Hoa phi nhận lấy đưa cho Lâm Sùng. Lâm Sùng vừa thấy liền giống như sói đói chụp lấy bát thuốc kia, nhanh chóng uống cạn.
Liễu Nguyệt Phi mắt lạnh nhìn hành động của Lâm Sùng, còn có tươi cười đắc ý của Hoa phi, càng cảm thấy thuốc này nhất định có vấn đề. Tay phải sau lưng liền nắm lại, nàng âm thầm cho Cực Thiên một mệnh lệnh, đi thăm dò bát thuốc kia! Hoa phi muốn khống chế Lâm Sùng, nàng chính là không muốn để bà ta được như ý!
Lâm Sùng uống xong thuốc dần ngừng ho khan, toàn thân vô lực nằm trên giường, vô cùng mỏi mệt.
Liễu Nguyệt Phi liếc mắt một cái, trong lòng hừ lạnh, kia rõ ràng chính là thần chí không rõ!
Hoa phi bởi vì hôm nay không giết được Liễu Nguyệt Phi nên trong lòng tức giận, liền nói với nàng “Nghe nói Công chúa muốn ở tại tẩm cung của Hoàng thượng, trong hậu cung này đúng là cũng không còn sân nào có thể dọn ra để Công chúa ở. Nếu dã vậy, Công chúa liền tạm thời ở đây đi. Dù sao Công chúa cũng sẽ không quấy rầy Hoàng thượng lâu. Xuân Nga, đi chuẩn bị cho Công chúa một chút.”
Hiện tại đã một lần ám sát không thành công, tất nhiên sẽ không có lần thứ hai, cho nên Liễu Nguyệt Phi ở đâu cũng không quan trọng, vì vậy mà ả cũng không suy nghĩ nhiều.
Xuân Nga bị gọi tên vốn cũng là một nha đầu kiêu ngạo ương ngạnh, nhưng vì chuyện ban ngày của Vân Mai nên ả hiện tại cũng không dám chọc đến Liễu Nguyệt Phi, bèn thành thật bước đến trước mặt Liễu Nguyệt Phi, cung kính nói “Mời Công chúa đi theo nô tỳ!”
Liễu Nguyệt Phi không để ý đến ả, ngược lại xoay người đi vào phòng trong. Thiên hạ Bắc Sát này là của Lâm gia, hiện tại nàng lại là Lâm Tường Vi, sao phải nghe lời một phi tử chứ?
Hoa phi thấy nàng không để ả vào mắt như vậy, giận dữ hét lên “Lâm Tường Vi, ngươi đứng lại cho bản cung!”