Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trong ngự hoa viên, hoa tươi rực rỡ, không khí tràn ngập hương thơm ngát, lẫn trong cỏ là những vòi phun nước xoay tròn. Liễu Nguyệt Phi nằm ngủ trên võng, rất nhàn nhã. Không phải là chăm sóc ngự hoa viên thôi sao, đối với nàng mà nói chính là đổi một chỗ ngủ khác.
Lúc này từ xa truyền đến một trận tiếng cười, Liễu Nguyệt Phi nằm trên võng nhíu chặt mày, trong lòng tức giận vô cùng, thật khó chịu.
Dần dần, tiếng cười càng lớn lên, nghe bước chân rõ ràng là đi đến chỗ nàng. Liễu Nguyệt Phi khó chịu trở mình tiếp tục ngủ.
“Đại tỷ lại ở đây ngủ, chăm sóc ngự hoa viên đã lâu, quả nhiên là càng ngày càng có bộ dạng của nô tì.” Áo màu đỏ nhạt, váy gấm thượng hạng, dáng người lung linh, đúng là Tam Công chúa Lâm Thủy Tiên.
(R: nói vậy chắc công việc của nô tì là nằm ngủ:|).
“Tam muội nói cái gì? Đại tỷ vẫn là đại tỷ, vẫn là hình tượng Công chúa tiêu chuẩn cho Bắc Sát chúng ta thôi. Bất quá cái dạng này, vẫn là đừng để người ngoài thấy được!” Giọng nói tràn ngập khinh thường cùng đùa bỡn, quần áo màu vàng nhạt, giơ tay nhất chân đều toát ra khí khái thanh lịch, người này tất nhiên là Lâm Mẫu Đơn.
Liễu Nguyệt Phi híp mắt đánh giá người tới, nếu so sánh với bọn họ, Liễu Nguyệt Phi nàng thật là thôn cô sơn dã, động một chút là lầm bầm, sao có thể tỏ ra mắc cỡ ngại ngùng như bọn họ?
Mà bên cạnh Lâm Mẫu Đơn còn đứng một người thân váy áo hoa mai, mi như hoạ, mặt như cánh hoa đào, toàn thân tản ra khí chất trầm tĩnh, người này đúng là phi tử của Lâm Bình Chi, đương kim Bắc Sát Thái tử phi, Triệu Kì Kì. Trực giác của Liễu Nguyệt Phi nói với nàng, người này, không thể coi thường.
“Đại tỷ, ngươi còn không đứng dậy chăm sóc ngự hoa viên?” Thấy nàng căn bản không hề tỉnh lại, Lâm Mẫu Đơn giận dữ mắng. Kêu nàng đến chăm sóc ngự hoa viên là đến bị phạt chứ không phải đến hưởng thụ!
Nghe vậy, Liễu Nguyệt Phi dần mở mắt ra, rõ ràng trong mắt không có một chút buồn ngủ, hứng thú nhìn ba người Lâm Mẫu Đơn
Lâm Mẫu Đơn thấy vậy tức giận dâng trào, Lâm Tường Vi này vẫn luôn giả bộ ngủ sao?
“Đại tỷ ngươi bị phạt qchăm sóc ngự hoa viên nhưng lại nhàn hạ, cẩn thận ta nói cho mẫu phi!”
Liễu Nguyệt Phi nhíu mày, Lâm Mẫu Đơn cùng mẹ ả là một dạng, động một chút liền tức giận, đảm bảo mau già.
“Nhị muội ngươi nhìn ngự hoa viên một chút. Nước cũng tưới rồi, sao lại nói ta không chăm sóc.” Liễu Nguyệt Phi đùa mấy ngón tay mảnh khảnh, lười biếng nói.
Lâm Mẫu Đơn không tin nhìn lại “A……”
Đột nhiên một trận nước ập đến chỗ bọn họ, ba người đều kinh hãi thét lên, ôm đầu chạy ra ngoài, nhưng lại như chim trong lồng trốn không được né không xong, đợi đến khi nước ngừng phun, ba người đã sớm ướt như chuột.
Hoàng Nhi trong chỗ tối cố nén ý cười, lăn lộn trên đất. Vừa rồi nước đột nhiên phun ra, tất nhiên chính là kiệt tác của nàng. Quấy rầy yên tĩnh của thiếu chủ, đúng là muốn chết.
“Lâm Tường Vi, ngươi làm cái gì vậy?” Lâm Thủy Tiên giận dữ rống lên với Liễu Nguyệt Phi, đau lòng nhìn váy của mình, thật muốn một phen bóp chết nàng.
“Tam muội, tỷ tỷ ta nhắc nhở các ngươi, ngự hoa viên này cũng cần tưới nước nha.” Liễu Nguyệt Phi nhìn bộ dáng của ba người, thiếu chút bật cười.
“Nhưng là Công chúa cũng không có nói tưới ngay lúc này nha!”Triệu Kì Kì vẫn luôn im lặng lúc này cũng bất mãn, nhíu mày nhìn toàn thân ướt đẫm, vội vàng tìm nha hoàn đứng gần đó về đổi quần áo.
“Nga, ta đã quên, thứ này nha, là một chút lại đến, một chút lại đến. Cho nên các người lần sau cẩn thận một chút.” Liễu Nguyệt Phi ngẩng đầu nhìn Triệu Kì Kì, trên mặt vẫn giữ nụ cười nhẹ nhưng lại có cảm giác tiếu lí tàng đao. Triệu Kì Kì nhìn thấy trong lòng có chút sợ hãi.
“Lâm Tường Vi, bảo ngươi chăm sóc ngự hoa viên, ngươi lại lợi dụng như vậy?” Hai mắt Lâm Mẫu Đơn tức giận trừng trừng, trong mắt tất cả đều là lửa cháy, Lâm Tường Vi lại dám ám toán ả như vậy!
“Này chỉ nói là tưới nước, cũng chưa nói không cho dùng thứ này nọ nha.” Dù sao đều là nàng tự mình lên dây cót không phải sao? Ai dám nói không phải nàng tự thân tự lực?
“Ngươi!” Lâm Mẫu Đơn nhất thời nghẹn lời không biết nói gì.
“Công chúa, đã là chăm sóc ngự hoa viên, đương nhiên không phải chỉ đơn giản là tưới nước không. Bản cung thấy cỏ dại trong ngự hoa viên mọc đầy rồi, hôm nay Công chúa nên nhỏ sạch đi thôi!” Triệu Kì Kì bước đến bên nha hoàn, để lại những lời này liền phất tay áo rời đi.
Liễu Nguyệt Phi thầm nghĩ, phi phi, Triệu Kì Kì này, nghĩ chính mình là ai vậy? Không phải là một Thái tử phi thôi sao?
Lâm Thủy Tiên vốn cũng là một kẻ điêu ngoa bốc đồng, vẫn luôn không nhìn Lâm Tường Vi vừa mắt, đương nhiên sẽ không buông tha cho cơ hội như vậy, thêm mắm dặm muối “Đại tỷ, ngươi quản lí cho tốt đi, Tam muội phải đi bẩm báo Hoa phi nương nương ngay, Thái tử phi nói rất đúng, diệt cỏ dại cũng là việc của chăm sóc hoa viên nha.”
Nói xong liền theo Triệu Kì Kì rời đi. Lâm Mẫu Đơn nhếch khóe miệng liếc mắt nhìn Liễu Nguyệt Phi rồi cũng trở về thay quần áo.
Liễu Nguyệt Phi nhíu mày nhìn bóng lưng ba người, thật sự là đến lẹ đi cũng mau.
“Thiếu chủ, để em khử bọn họ đi!” Thanh Nhi âm thầm phi thân ra, đi đến trước mặt Liễu Nguyệt Phi, chốc lát sau Hoàng Nhi cũng theo tới, gật đầu phụ họa.
Liễu Nguyệt Phi lắc đầu, cười nhẹ nói “Không cần, bây giờ còn chưa đến lúc, không phải là trừ cỏ dại thôi sao. Hoàng Nhi Thanh Nhi, hai em đi tìm trường đao cán nhỏ một chút đến*, đặt trên đầu phun nước chặn nước lại. Sau đó ta sẽ đi lên dây cót!”
(R: ta thật sự k hiểu chỗ này nói cái gì nữa:|, bản cv theo ta hiểu thì là vậy, nhưng mà vậy thì chả có nghĩa gì cả)
Một câu cuối, Liễu Nguyệt Phi cố ý nhấn mạnh. Thanh Nhi cùng Hoàng Nhi nghe vậy liền hiểu ý gật đầu, sau đó tách ra đi tìm trường đao.
Liễu Nguyệt Phi nhìn một biển hoa xinh đẹp, thương tiếc nói “Hồng nhan bạc mệnh nha!”
~
Ba người Lâm Mẫu Đơn đều trở lại tẩm cung của mình đổi quần áo, đợi đến lúc chiều, Lâm Mẫu Đơn cùng Lâm Thủy Tiên không hẹn mà cùng lại đi đến ngự hoa viên.
Vừa bước chân vào hoa viên liền thấy trống rỗng. Trong vườn, trong chậu, toàn bộ không còn một cọng cỏ, một đóa hoa. Hai người đều choáng váng, này là xảy ra chuyện gì?
Giây tiếp theo, hai người đều phản ứng lại, quát lên với người dưới bóng cây “Lâm Tường Vi!”
Liễu Nguyệt Phi lúc này đang nhàn nhã ăn bánh hoa quế, vừa lòng nhìn ngự hoa viên trước mắt, thấy hai người đã đến, hưng trí bừng bừng lên tiếng“Hi.”
Lâm Mẫu Đơn nhanh chóng bước đến chỉ vào mũi nàng mắng “Lâm Tường Vi, ngươi làm cái gì vậy?”
“Đúng, ngự hoa viên sao lại thành bộ dạng này?” Lâm Thủy Tiên cũng tức giận nói. Trong ngự hoa viên là có vật quý ả chăm sóc ba năm nha, sao có thể nói không có liền không có được!
“Không phải bảo ta diệt cỏ dại sao?” Liễu Nguyệt Phi nhún vai, xòe hai tay, vô cùng ủy khuất nói.
(R: nhín vai xòe tay là như thế này .)
Thấy vậy, Lâm Thủy Tiên tức giận đến tóc muốn dựng thẳng lên. Vật quý kia của ả là từ hải ngoại mang về, vô giá, sao có thể nhập chung với cỏ dại?
“Lâm Tường Vi, ngươi là đầu heo sao, cỏ dại cùng hoa cũng không phân biệt được?”
“Hửm? Thật sự rất xin lỗi nha, ở trong mắt ta, ngự hoa viên này tất cả đều là cỏ dại.” Liễu Nguyệt Phi tiện tay bốc một cái bánh hoa quế bỏ vào miệng, nhàn nhã mà ăn. Kêu nàng trừ cỏ dại, nàng khiến cho ngự hoa viên của ả từ nay không một cọng cỏ!