Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(R: thật tình thì k hiểu tên chương này lắm:|).
“Hoa phi lớn mật, ngươi muốn thế nào?” Lâm Sùng trừng mắt, chỉ thẳng vào Hoa phi mắng to, nhưng lời đến bên miệng lại không biết nói gì, lúc này hắn cũng hiểu được bản thân đang trong tình huống nào, xem ra mọi người trong Long Tuyền điện đã bị Hoa phi khống chế! Nhìn Lâm Bình Chi, cũng nghiến răng nghiến lợi nói “Xem ra, các ngươi là muốn cho trẫm thoái vị!”
“Phụ hoàng thật sự là thông minh.” Lâm Bình Chi hiện tại mặt mày hớn hở, vô cùng vui vẻ nói “Phụ hoàng nếu đã thông minh như thế thì nhanh chút viết thánh chỉ thoái vị đi.”
Lâm Sùng nghe xong tức giận thiếu chút hộc máu, sắc mặt xanh mét, ngón tay run run chỉ vào Lâm Bình Chi, nổi giận mắng: “Con bất hiếu, đúng là đứa con bất hiếu!”
“Lâm Bình Chi, ngôi vị Hoàng đế này là của ngươi bao giờ, ngươi gấp đến thế?” Lâm Sùng nhếch môi, toàn thân bởi vì tức giận mà run run. Hắn làm sao có thể có đứa con như vậy?
Nhưng Lâm Sùng càng hổn hển, Lâm Bình Chi lại càng cao hứng, một mặt xán lạn nói “Sớm muộn gì cũng là của nhi thần, vậy sớm một chút cũng tốt nha!”
“Ngươi……” Lâm Sùng tức giận dồn nén, lùi một bước ngã ngồi lên giường Liễu Nguyệt Phi.
Liễu Nguyệt Phi thấy vậy vội vàng hô to: “Phụ hoàng, phụ hoàng, người không sao chứ!” Vừa nói vừa dùng tay vỗ thuận khí cho Lâm Sùng.
Qua một lúc, Lâm Sùng mới bình thường lại. Lâm Bình Chi một mặt không kiên nhẫn nói “Phụ hoàng, người nhanh chút viết thánh chỉ đi!”
Liễu Nguyệt Phi nghe vậy, đuôi mày khẽ nhướn, liếc mắt nhìn Lâm Bình Chi một cái, sau đó mặt khóc tang nói với Hoa phi “Hoa phi, lần này hãm hại ta có phải chính là ngươi hay không?”
Hoa phi vừa nghe Liễu Nguyệt Phi đột nhiên hỏi vậy, mới đầu còn có chút ngơ ngác, sau liền thoải mái nói “Đúng vậy, ngươi lúc trước sao lại không chết trên chiến trường, làm cho bản cung còn phải hao tâm tổn sức suy nghĩ phải chỉnh ngươi như thế nào!”
“Nói như vậy, ta lên chiến trường, tạo thành sai lầm, tất cả đều là ngươi hại, Tường Vi các bị cháy, hắc y nhân hai lần ám sát đều là ngươi, có phải hay không?”
Liễu Nguyệt Phi vừa nói vừa khóc, một bộ dáng cùng Lâm Sùng nương tựa lẫn nhau mà sống, rơi lệ đầy mặt nói.
Hoa phi hiện tại trong lòng sảng khoái vô cùng, không thèm nghĩ nhiều liền trực tiếp thừa nhận, dù sao hiện tại ai có thể làm gì ả?
“Đúng vậy, ai ngờ tiểu tiện nhân ngươi mỗi lần đều tránh thoát được! Bất quá, tránh được một lần, không tránh được cả đời nha!” Nói xong liền che miệng cười to, hành vi phóng đãng, một chút cũng không quan tâm đến hình tượng.
“Tốt lắm!” Giọng nói vốn nghẹn ngào lúc này lại lưu loát quỷ dị như có chưa một loại ma lực làm người ta sợ hãi khiến Hoa phi đang cuồng tiếu lập tức dừng lại, nhanh chóng nhìn chằm chằm Liễu Nguyệt Phi.
Hiện tại Liễu Nguyệt Phi làm gì còn bộ dáng điềm đạm đáng yêu lúc trước, hai mắt nhìn Hoa phi đều lóe sáng, khóe miệng khẽ nhếch, tươi cười tà mị làm Hoa phi phát run. Để che giấu sợ hãi, ả liền chỉ vào Liễu Nguyệt Phi, nâng giọng nói “Ngươi nói cái gì!”
“Ta nói tốt lắm a, nương nương hiện tại cái gì cũng thừa nhận, miễn cho ta phải đi tìm chứng cớ!” Liễu Nguyệt Phi không chút sợ hãi nói, bàn tay vẫn luôn xoa sau lưng Lâm Sùng. Tình cảnh như vậy khiến Hoa phi cùng Lâm Bình Chi không hiểu nổi Liễu Nguyệt Phi đang suy nghĩ gì.
“Người đâu, đem Lâm Tường Vi bắt lại cho ta, bản cung muốn đích thân cho ả bạt tay!” Bộ dáng bất cần của Liễu Nguyệt Phi, còn có gương mặt chưa khô nước mắt, đối với Hoa phi mà nói, chính là một loại châm chọc!
“Ai dám!” Lâm Sùng vừa nghe liền lớn tiếng quát, thị vệ đang muốn tiến lên thoáng chốc liền dừng bước.
Lâm Sùng ngồi trên ngôi vị Hoàng đế vài chục năm, toàn thân tản ra chân long khí, uy nghiêm không để người có thể kháng cự kia đúng là làm thị vệ phải ngừng lại.
Lâm Bình Chi híp mắt nhìn Lâm Sùng cùng Liễu Nguyệt Phi, trong lòng là đủ loại tư vị. Đều đã đến lúc này, còn phải sợ bọn họ sao?
“Lui ra, đồ vô dụng!” Lâm Bình Chi rống giận với thị vệ, ba bước cũng thành hai chạy đến Lâm Sùng, túm lấy vạt áo của hắn trực tiếp kéo khỏi ngôi vị. Dùng sức vung một cái, liền đè Lâm Sùng lên bàn.
“Nhanh chút viết thánh chỉ thoái vị, ta còn có thể cho ngươi một tòa nhà, để ngươi bình an trải qua quãng đời còn lại. Bằng không, ngươi hiện tại liền chết đi cho ta!” Lâm Bình Chi hai tay vung lên, một thánh chỉ đã để trước mặt Lâm Sùng, chỉ chờ hắn ấn xuống ngọc tỷ!
Lâm Sùng ngược lại cười to “Ha ha, ngươi chính là tìm không thấy ngọc tỷ mới đến tìm trẫm đi!”
Lâm Bình Chi càng bị kiểu cười này chọc giận. Hắn đúng là tìm khắp hoàng cung cũng không tìm được, hiện tại lời Lâm Sùng kích thích đến nội tâm của hắn. Trên mặt bởi vì tức giận mà càng thêm vặn vẹo, trong mắt cũng bắn ra ánh sáng ác độc, nếu hiện tại có bả đao, nói không chừng hắn thật đúng là giải quyết luôn Lâm Sùng!
“Nếu ngươi không nói, bản cung hiện tại sẽ giết nàng!” Hoa phi lúc này đột nhiên nói. Lâm Sùng nghe vậy kêu to không tốt, ngẩng đầu đã thấy thị vệ kèm hai bên Liễu Nguyệt Phi.
Ngay lúc Lâm Bình Chi đem Lâm Sùng ấn lên bàn, Hoa phi đã kêu người kiềm cặp Liễu Nguyệt Phi.
Hiện tại Hoa phi cầm chủy thủ trong tay hướng về cổ Liễu Nguyệt Phi uy hiếp Lâm Sùng, trên mặt bởi vì nắm chắc thắng lợi mà đắc ý dào dạt.
Gương mặt vặn vẹo của Lâm Bình Chi cũng dần dần khôi phục, thậm chí còn hiện lên ý cười, vô cùng tán thưởng hành động của Hoa phi. Lâm Tường Vi chính là mạng của Lâm Sùng, bắt được Lâm Tường Vi, chẳng khác nào nắm được tính mạng Lâm Sùng!
“Đừng thương tổn Tường Vi, trẫm… trẫm cho các ngươi ngọc tỷ!”Lâm Sùng thấy vậy, lập tức nói, Lâm Tường Vi trong lòng hắn, so với ngọc tỷ còn quan trọng hơn!
Lâm Bình Chi thấy vậy, sang sảng cười ra tiếng. Nghe thật đúng là châm chọc, đồng dạng là con, vì sao hắn đường đường trưởng tử còn kém hơn Lâm Tường Vi!
“Phụ hoàng thật đúng là đau lòng Tường Vi muội muội a! Một khi đã như vậy, phụ hoàng nhanh chút xuất ra ngọc tỷ đi!”
Lâm Bình Chi buông Lâm Sùng ra, dù sao hiện tại Lâm Tường Vi đã bị bắt, Lâm Sùng cũng không dám đùa giỡn nữa, chỉ thấy hắn thở dài, liền lấy ra ngọc tỷ từ trên giường Lâm Tường Vi.
Hành động này càng khiến Hoa phi cùng Lâm Bình Chi nổi trận lôi đình, Liễu Nguyệt Phi lại vô cùng kinh ngạc.
Lâm Bình Chi nuốt xuống phần tức giận trong lòng, đi đến bên cạnh Lâm Sùng. Lúc chuẩn bị đoạt lấy ngọc tỷ, cửa lớn lại đột nhiên bị đá văng.
Bang bang mấy tiếng, trong phút chốc, đao quang kiếm ảnh, vô số người mạnh mẽ tiến vào, Lâm Bình Chi còn chưa đoạt được ngọc tỷ, bên cạnh Lâm Sùng đã xuất hiện trùng trùng thị vệ bảo hộ.
Lâm Bình Chi lập tức thối lui đến bên cạnh Hoa phi đang khống chế Liễu Nguyệt Phi, nhìn tình huống đột nhiên biến hóa trước mắt, tay trái liền nắm lấy cổ nàng, ngưng mắt nhìn tình hình đang diễn ra.
Người hắn mang đến lúc trước cư nhiên bị khống chế toàn bộ, bao gồm cả bộ phận lớn Đặng Thành Húc mang đến. Lâm Bình Chi tức giận trừng mắt hắn, đã thấy hắn không có mặt mũi cúi đầu.
“Lâm Sùng, ngươi cư nhiên sớm có bố trí!” Lâm Bình Chi rống giận, trên tay gia tăng khí lực, dùng sức nắm lấy cổ trắng nhỏ của Liễu Nguyệt Phi. Như vậy, mười phần là muốn bóp chết nàng!