Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Mây đen dường như đã che khuất nửa bầu trời, hơi nóng trên đất xen lẫn với gió lạnh cùng mùi máu tanh tưởi cuộn đầy bụi đất lên che khuất tầm mắt. Hoàng Nhi nghe được Liễu Nguyệt Phi nhắc nhở, một tay che mắt, một tay dò xét về phía Lâm Bình Chi, nhưng không thấy gì, trong lòng cả kinh, liền không để ý cát vàng bay đầy trời mà mở cả hai mắt tìm kiếm. Ngay lúc đó gió dần nhẹ lại, cát bụi cũng từ từ rơi xuống, tầm mắt lại lần nữa rõ ràng, Hoàng Nhi ngưng mắt nhìn, bốn phía làm gì còn thân ảnh Lâm Bình Chi nữa?
“Thiếu chủ!”
“Đã biết!” Liễu Nguyệt Phi híp mắt, nhìn không ra cảm xúc gì. Ngay lúc gió ngừng lại, nàng cũng đã mở hai mắt nhìn về phía Lâm Bình Chi, nhưng cũng chỉ thấy bốn phía trống trải?
“Thiếu chủ, thi thể Hoa phi cũng không còn!” Hoàng Nhi kinh ngạc nói, là loại người nào mà có thể cướp người trong tay thiếu chủ một cách vô thanh vô tức như vậy?
Liễu Nguyệt Phi lúc này cũng có chút mê man. Cho đến nay, ngoại trừ sư phụ, còn có ai có thể qua được nàng? Chẳng lẽ còn có kẻ vẫn luôn thâm tàng bất lộ?
Nếu thực sự như thế, người này chính là một uy hiếp lớn!
“Hoàng Nhi, chúng ta hồi cung!”
……
Lâm Sùng bởi vì bị con trai cùng thê tử phản bội mà nháy mắt già đi không ít. Con hắn cũng không thiếu, nhưng có thực lực cũng chỉ có một mình Lâm Bình Chi, hiện tại vì chuyện Thái tử mà hắn càng thêm phiền lòng, trông càng suy sụp hơn. Liễu Nguyệt Phi sợ hắn không chịu nổi đả kích mà đi đời nhà ma, vội vàng thừa lúc Lâm Sùng ngủ truyền cho hắn một chút nội lực. Lâm Sùng này nếu không còn, Bắc Sát nhất định sẽ đại loạn. Nàng còn muốn lấy Bắc Sát làm chỗ dựa, nếu Lâm Sùng không có, nàng dựa vào ai?
Đến khi Lâm Sùng tỉnh lại, biết chuyện Lâm Thủy Tiên đã chết, lại tức giận đến hôn mê. Không còn cách nào, chuyện ở Bắc Sát mấy ngày gần đây toàn bộ đều giao cho Liễu Nguyệt Phi.
Lúc này Liễu Nguyệt Phi đang nhàm chán ngồi trên ghế dựa nhỏ bên cạnh long ỷ, nghe triều thần phía dưới hồi báo. Đối với một nữ tử lên triều, rất nhiều đại thần không vừa mắt, biểu cảm nhìn Liễu Nguyệt Phi đều là khinh thường, khi báo cáo lại nói một đống lớn, cũng chẳng thèm quan tâm Liễu Nguyệt Phi có nghe rõ hay không.
Một canh giờ trôi qua, những người này cũng chỉ nói đơn giản mấy chuyện về việc đuổi bắt Lâm Bình Chi a, đuổi bắt Lâm Mẫu Đơn a, sau đó chính là lập Thái tử mới, người khác phe thì có đề nghị khác nhau. Xem ra Thái tử đúng là một khối thịt béo, ai cũng muốn cắn một miếng.
“Chuyện của Thái tử vẫn là chờ phụ hoàng đến giải quyết đi, các ngươi cũng đừng sốt ruột. Còn chuyện gì muốn nói thì nói nhanh.” Liễu Nguyệt Phi bất đắc dĩ ngáp một cái, này cũng đã một canh giờ, hai tiếng đồng hồ rồi nha, những tên này cư nhiên không khát nước!
“Công chúa, việc định Thái tử có thể làm triều đình yên ổn!” Lúc này một lão nhân râu bạc nghiêm trang nói, Liễu Nguyệt Phi híp mắt nhìn lại, thì ra chính là Lí đại nhân, đại thần nhất phẩm gì đó.
“Hiện tại triều đình không yên ổn sao?” Liễu Nguyệt Phi đùa bỡn ngón tay, lười nhác hỏi.
Những đại thần này chính là muốn thừa lúc Lâm Sùng không ở đây, ra sức chèn ép nàng để giải quyết chuyện lập Thái tử! Thực sự xem Liễu Nguyệt Phi nàng là mèo ốm a!
“Hiện thời Hoàng thượng bệnh nặng, Thái tử bức vua thoái vị, Bắc Sát trở thành phụ quốc của Nam Tề, loạn trong giặc ngoài như vậy, Công chúa gọi là yên ổn sao?” Lí đại nhân nói xong, tâm tình kích động, chỉ còn thiếu râu trắng cũng chỉa lên.
“Lời ấy sai rồi, giờ Thái tử đã trốn, phụ hoàng đang an dưỡng, Bắc Sát trở thành phụ quốc là sự thật, hiện tại là trở lại lúc đầu, trong không lo, ngoài không sợ, đây chính là yên ổn!” Không phải là bẻ cong lời nói thôi sao! Liễu Nguyệt Phi nàng từ tiểu học đến trung học, mười hai năm học Ngữ Văn cũng không phải ngồi chơi!
“Công chúa chỉ là nữ nhân, nông cạn!” Lí đại nhân lúc này giận đến run râu.
Bất quá hiện tại Liễu Nguyệt Phi không có tâm tình cùng hắn đùa giỡn, cư nhiên dám khinh bỉ nữ nhân các nàng, cẩn thận ta bắn chết ngươi!
“Đại nhân nhìn xa trông rộng, trên thông thiên văn, dưới tường địa lý, biết hiện thời Bắc Sát đang rối loạn nên phải lập Thái tử mới sao?”
Lí đại nhân vểnh mũi lên, cũng không cảm thấy được là Liễu Nguyệt Phi đang nói móc, hừ một cái liền nói: “Đúng vậy!”
Liễu Nguyệt Phi nhìn bộ dạng của lão, trong lòng tràn đầy chán ghét, câu chữ châm chọc nói “Bản cung cũng không biết lập Thái tử xong có thể yên ổn loạn trong giặc ngoài. Nếu thần kì như thế thì vì sao lúc Lâm Bình Chi còn ở, Bắc Sát trở thành phụ quốc, phụ hoàng bệnh nặng cũng nhờ Thái tử gây nên. Không lẽ Lí đại nhân muốn trở thành Thừa tướng Đặng Thành Húc thứ hai?”
Vài tiếng cuối cùng nàng cất cao giọng, như chày gỗ đập lên đầu Lí đại nhân một cái, bùm một tiếng, Lí đại nhân liền quỳ sụp xuống. Câu nói cuối cùng kia của Liễu Nguyệt Phi ý chính là nếu lão vẫn tiếp tục nói chuyện lập Thái tử, vậy lão sẽ chết với tội mưu phản mang trên lưng! Dọa đến Lí đại nhân nước mắt cũng chảy ra, vội vàng nói “Thần tội đáng chết vạn lần!”
Nhưng là này cũng không xoa dịu được tức giận của Liễu Nguyệt Phi. Mỗi lần nàng phát hỏa thì đều làm đến gà bay chó sủa, không được yên ổn, hiện thời chỉ như vậy đã muốn êm xuôi sao?
Nhìn chằm chằm mọi người trên triều, mắt như kiếm sắc, nàng gằn từng chữ“Phụ hoàng còn chưa có chết, các ngươi đã ầm ỹ lập Thái tử. Phụ hoàng trường mệnh trăm tuổi, ai dám nói lập Thái tử chính là đang rủa phụ hoàng, bản cung diệt cả nhà kẻ đó!”
Những lời này vừa nói ra, những đại thần trên triều đều đồng loạt quỳ xuống, hô to: “Ngô hoàng hồng phúc tề thiên, trường mệnh trăm tuổi!”
Âm thanh vang dội, mọi người đều gắt cổ họng mà gào lên, rất sợ Liễu Nguyệt Phi không nghe dược liền giết cả nhà mình. Bình thường Công chúa không xuất hiện trên triều, cư nhiên còn có loại khí chất này, cho dù là Lâm Bình chi từng làm Thái tử cũng không có được, quả nhiên là người nhà trời*!
(R: k hiểu lắm nhưng có thể là vầy: vua là con trời (thiên tử), bạn Nguyệt con vua chắc cũng được tính là cháu trời, người 1 nhà. Nhưng nếu nói vại thì sao thím LBC k có ò.Ó).
Lúc này những đại thần đang nghĩ cái gì, Liễu Nguyệt Phi đương nhiên biết, nhưng cơn tức vẫn chưa phát xong, trong lòng nàng vô cùng khó chịu, nói với Lí đại nhân “Đại nhân tuổi tác đã cao, cũng nên chăm lo cho sức khỏe rồi!”
Lí đại nhân đang quỳ nghe vậy, chuông cảnh báo trong lòng liền vang lớn. Tường Vi Công chúa này là muốn tước đi chức quan của lão? Này sao có thể?
“Công chúa lo lắng, lão thân một lòng vì nước, cho dù chết trên triều, cũng là quang vinh của lão thân!”
Liễu Nguyệt Phi hừ lạnh, nói “Chết trên triều, thật đúng là xui!”
“Ngươi……” Nét mặt già nua của Lí đại nhân nhất thời đỏ bừng, tôn nghiêm hoàn toàn bị Liễu Nguyệt Phi giẫm nát! Trong lòng tất cả đều là tức giận, nhưng là chống lại ánh mắt của Liễu Nguyệt Phi, những lời lên tới miệng cũng toàn bộ nuốt xuống, nói không nên lời!
“Cứ như vậy đi, bản cung liền thay đại nhân quyết định, về phần phụ hoàng, bản cung sẽ trở về nói!”
Liễu Nguyệt Phi lúc này một lần nữa ngồi xuống, vừa lòng nhìn gương mặt Lí đại nhân chuyển từ đỏ sang xanh, từ xanh lại biến trắng, trong lòng tự nhiên cũng tốt hơn một chút.
Lí đại nhân lúc này nghẹn một hơi, thiếu chút hôn mê bất tỉnh, nhưng là cũng không có cách nào, tôn nghiêm đều đã bị giẫm lên, nếu không rời đi, mặt mũi lão còn để nơi nào?
Bèn quỳ lạy với long ỷ nói “Đa tạ Công chúa!” Sau đó xoay người rời đi.
Nhưng vào lúc này, một thị vệ lướt qua bên cạnh Lí đại nhân, bẩm báo với Liễu Nguyệt Phi “Công chúa, sứ giả Nam Tề đến!”