Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Meimei
Tư Dĩ Hàn lấy được chiếc giày cao gót bị mắc kẹt đặt lên trên một tảng đá. Lúc anh đứng dậy, Du Hạ đứng không vững liền nắm chặt cổ tay của anh. Cô vừa mang giày vừa giải thích: “Tôi đứng không vững, cho tôi vịn một chút.”
Da thịt đụng chạm vào nhau, ẩm ướt nhưng ấm áp.
Tư Dĩ Hàn nhíu mi đứng thẳng người cầm lấy cây dù, lúc muốn nghiêng cây dù gần về phía mình một chút thì thấy thân thể Du Hạ bị nước mưa làm ướt một mảng, anh liền dịch chuyển nó về vị trí cũ, mặc dù như vậy nhưng nó lại hoàn toàn che cả người Du Hạ, tránh cho cô khỏi bị ướt.
Du Hạ mang giày xong, nhìn cây dù của mình đã biến mất không thấy tăm hơi: “Dù bay đi mất rồi.”
Tư Dĩ Hàn xích lại gần cô, cây dù che trên đỉnh đầu của Du Hạ, tiếng nói trầm ấm của anh nghe có mấy phần lương bạc: “Trời mưa còn mang giày cao gót, em thật có sáng ý.”
Du Hạ muốn phản bác, cô ngước mắt lên, ánh mắt cô chạm đến hàm dưới của Tư Dĩ Hàn thì không biết phải nói gì nữa, chỉ yếu ớt nói một câu giải thích: “Tôi cho rằng mưa sẽ tạnh.”
Anh cao hơn cô 22cm, nếu không mang giày cao gót thì cô sẽ giống như tiểu bằng hữu ở trước mặt anh vậy. Du Hạ làm sao cam tâm làm tiểu bằng hữu?
Mưa thu triền miên, lộ ra một cổ âm hàn, đường núi cực kỳ khó đi. Đi bốn bước bật thang mà Du Hạ bị trượt chân những ba lần. Cuối cùng Tư Dĩ Hàn đứng lại, xoay người nhét cây dù vào trong tay Du Hạ, sau đó xoay người lại, ngồi xuống đưa lưng về phía Du Hạ, giọng nói trầm thấp: “Lên đây.”
Đây không phải là lần đầu tiên Du Hạ được Tư Dĩ Hàn cõng. Lúc cô mười tuổi bị thủy đậu, nửa đêm sốt cao, bởi vì ba mẹ cô phải về quê chăm sóc ông nội đang bị bệnh, bảo mẫu thì ngủ gọi không dậy cho nên ba giờ sáng, Tư Dĩ Hàn phải cõng cô chạy đến bệnh viện. Bả vai của thiếu niên đơn bạc, Du Hạ ôm chặt cổ của Tư Dĩ Hàn, mồ hôi của cô quện với mồ hôi của anh.
Bây giờ Tư Dĩ Hàn đã trưởng thành, sống lưng anh thẳng tắp, Du Hạ giương miệng nói: “Tôi mặc váy.”
Cô mặc váy, để anh cõng trên lưng nhìn rất khó coi.
Tư Dĩ Hàn nhíu mày, nước mưa rơi xuống chảy dọc xuống lông mày. Đôi mắt thâm thúy của anh nhìn Du Hạ trong chốc lát, sau đó anh liền khom lưng bế Du Hạ lên, bước chân nhanh chóng đi xuống núi.
Du Hạ đột nhiên bị bế theo kiểu công chúa, tim đập nhanh, lực chú ý đều rơi trên hầu kết của anh, không được nhìn gương mặt của anh, nếu không sẽ rất dễ mất khống chế: “Tư Dĩ Hàn.”
Tư Dĩ Hàn mắt nhìn phía trước, mặt không chút biểu cảm nói: “Ngay cả từ anh trai cũng không gọi?”
Khí nóng của Du Hạ nhất thời tiêu tán đi, giấy hôn thú đều đã lĩnh rồi còn nói cô gọi anh? Ảo tưởng.
Chân của Du Hạ đặt trên cánh tay của Tư Dĩ Hàn, vai của cô dính sát vào lồng ngực của anh. Y phục của anh bị dính ướt một ít, da thịt ấm áp hòa với khí ẩm ướt trên y phục tạo thành một cổ nhiệt khí mập mờ. Du Hạ nỗ lực kéo ra khoảng cách với ngực của Tư Dĩ Hàn, cô vừa dịch chuyển thì liếc mắt nhìn thấy bả vai của anh bị mưa làm ướt liền ngoan ngoãn lại nhưng thân thể vẫn còn cứng ngắc: “Anh thả tôi xuống, tôi có thể đi.”
Mặc dù được ôm theo kiểu công chúa nhưng mà cô thực sự có cảm giác không an toàn.
Du Hạ không nhìn thấy dưới chân có gì, chỉ nhìn thấy bậc thang thẳng đứng, nếu mà bị ngã xuống thì ngày mai nhất định sẽ được lên trang đầu.
“Thả em để xem té xuống?” Tư Dĩ Hàn mím môi nói, tiếng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng đạm mạc: “Chú và dì đang ở phía sau nhìn đấy.”
“Bọn họ __”
Lời đến bên môi, Du Hạ nhìn thấy ánh mắt của anh liền chuyển: “Anh cẩn thận nhìn kĩ dưới chân, đừng để tôi bị ngã.”
Tư Dĩ Hàn có tình cảm rất sâu với bố mẹ của Du Hạ, nhiều năm như vậy tên của họ một chữ anh cũng không gọi chính là một loại trân trọng.
Một tay của Du Hạ cầm dù có chút mỏi nên cô dịch chuyển cơ thể muốn đổi qua tay khác cầm dù. Ngón tay hữu lực của Tư Dĩ Hàn chế trụ vai của Du Hạ, anh nhíu mày nói: “Đừng lộn xộn.”
Tiếng nói trong cổ họng từ đôi môi mỏng xinh đẹp của Tư Dĩ Hàn phát ra. Du Hạ có thể cảm nhận được âm thanh ù ù từ trong lồng ngực anh, giống như tiếng vọng chậm rãi đi vào lòng cô. Du Hạ rũ mắt xuống, một tay vô tình rũ xuống nắm lấy phần áo sơ mi quanh hông Tư Dĩ Hàn. Cước bộ của Tư Dĩ Hàn dừng lại, môi mỏng mím lại, mắt không chớp nhìn thẳng đường đi xuống núi.
Đi qua bậc thang cuối cùng, Tư Dĩ Hàn thả Du Hạ xuống. Du Hạ bởi vì mang giày cao gót bị trơn cho nên đưa tay túm lại một góc áo của Tư Dĩ Hàn. Tư Dĩ Hàn quay đầu lại nhìn, ánh mắt rơi xuống tay của cô. Du Hạ buông lỏng tay ra nhưng vẫn bám lấy góc áo, hùng hồn lý lẽ nói: “Tôi không có chạm vào người anh.”
Tư Dĩ Hàn thả chậm cước bộ, một tay cầm dù nghiêng về phía Du Hạ, một tay kéo cả người Du Hạ sát về phía mình.
Trái tim Du Hạ nhất thời đập bang bang, khóe miệng giương lên một nụ cười xinh đẹp: “Đây là anh chủ động kéo tôi.”
Tư Dĩ Hàn lạnh lùng nhìn cô, Du Hạ bị nhìn đến chột dạ, không dám mở miệng khiêu khích nữa.
Ra khỏi khu mộ, mấy nhân viên quản lý đang tụ tập với nhau thảo luận chuyện gì đó, thấy hai người đi đến đều đồng thời nhìn lại, hình như là đang thảo luận nam minh tinh nào đó. Du Hạ thoải mái nhìn lại bọn họ, bọn họ đều ngượng ngùng dời ánh mắt đi chỗ khác.
Tư Dĩ Hàn đi xuống bậc thang, đi về phía chiếc xe việt dã đang đậu bên đường.
Chiếc xe khiêm tốn lại thập phần rẻ tiền bị mưa gió làm cho bẩn không nhìn ra hình dạng. Nếu như không phải Tư Dĩ Hàn đi đến đó, Du Hạ cũng sẽ không liếc mắt nhìn nó. Tư Dĩ Hàn mở cửa phó lái ra để Du Hạ ngồi vào, rồi anh mới vòng qua bên kia, thu cây dù lại rồi ngồi vào vị trí lái, sau đó anh xoay người, lấy một cái áo khoác len màu đen từ ghế sau đưa cho Du Hạ: “Mặc vào.”
Áo khoác của nam, là áo của Tư Di Hàn?
Du Hạ cầm lấy áo khoác len mới biết bản thân mình bị đông lạnh như thế nào, cả người như bị đóng thành băng. Một hồi mưa thu một hồi lạnh giá, thật là không uổng công vui thích. Du Hạ mặc áo khoác vào, Tư Dĩ Hàn thì sau khi mang khẩu trang xong thì lấy khăn giấy ra chùi bàn tay bị dính nước mưa.
Ngón tay của Tư Dĩ Hàn đặc biệt dễ nhìn, các đốt ngón cao gầy lộ ra tính lạnh nhạt. Nếu như đám fan hâm mộ của anh nhìn thấy hành động này của anh nhất định sẽ oanh động một hồi lớn, hành động lau tay của anh cũng đủ để làm cho người nhìn miệng khô lưỡi đắng.
Fan của Tư Dĩ Hàn gọi là đội tin tức hành tẩu alpha quả thực là chuẩn xác.
“Đây là xe của anh?”
“Tôi nghèo như vậy sao?” Loại người như Tư Dĩ Hàn, Du Hạ nhất thời được mở rộng tầm mắt, hừ, cho anh cô độc suốt đời đi!
Tư Dĩ Hàn đưa cho Du Hạ một cái khẩu trang: “Hử?”
“Làm gì?” Du Hạ thấy anh đưa khẩu trang nói: “Tôi không lộ mặt ra bên ngoài, rất ít người biết tôi là Summer. Với lại công việc như chúng tôi không có fan, tôi rất là khiêm tốn, không cần phải mang khẩu trang.”
“Em khiêm tốn?” Tư Dĩ Hàn thu lại khẩu trang, ngón tay thon dài đặt trên tay lái: “Em có hiểu từ khiêm tốn nghĩa là gì không?”
Khiêm tốn đến muốn khóc.
“Vậy anh có biết từ phách lối có nghĩa là gì không?” Du Hạ một bên rút khăn giấy lau nước mưa dính trên người, một bên lưu loát đẩy chủ đề về lại cho anh: “Còn có người phách lối hơn anh sao?”
“Một năm mà có scandal với mười hai tiểu thịt tươi khác nhau, phách lối, tôi chắp tay xin nhường.” Khẩu trang che cả gương mặt anh chỉ lộ ra đôi mắt, sống mũi thẳng tắp ẩn dưới lớp khẩu trang tạo nên một đường cong xinh đẹp.
Nhiệt độ bên trong xe nhất thời lên cao, Du Hạ ngẩng mặt cố gắng bảo trì tâm tình bình thản: “Không có nhiều như vậy chứ?”
Một tay Tư Dĩ Hàn đặt trên tay lái, một tay lấy điện thoại ra, vào weibo tìm kiếm, âm thanh lạnh lùng tựa như mang theo thuốc độc vang lên rõ ràng: “Tiểu thịt tươi của summer __”
Du Hạ đặt khăn tay xuống nhào qua muốn cướp lấy điện thoại từ trong tay Tư Dĩ Hàn. Tư Dĩ Hàn đưa điện thoại lên cao, tiếp tục dùng âm thanh lạnh lẽo đông chết người nhả ra khói độc: “Thủy Bình Nam, Âu Thần, …”
Tư Dĩ Hàn lúc nào lại nhàm chán như vậy chứ?
Du Hạ nhào thẳng qua, Tư Dĩ Hàn duỗi cánh tay của mình chặn trên đỉnh đầu của cô, ỷ vào tay dài mà chặn lại không cho cô đến gần. Động tác quen thuộc, trong phút chốc thanh âm của Tư Dĩ Hàn dừng lại, Du Hạ mới hết nháo loạn.
Du Hạ mười tuổi đã biết Tư Dĩ Hàn, khi đó anh chính là một người lúc nào cũng mang bộ mặt quan tài, Du Hạ thì lại như con khỉ nhảy nhót vui đùa khắp nơi, suốt ngày ầm ĩ. Mỗi lần Tư Dĩ Hàn bị cô nháo phiền thì lấy tay đè đỉnh đầu cô lại. Tư Dĩ Hàn vóc người cao lớn, tay chân lại dài nên mỗi lần làm như vậy, Du Hạ không náo với anh được mà tức giận đến phát khóc.
Điện thoại reo rất đúng lúc, là Tô Minh gọi đến. Du Hạ khôi phục lại bộ dáng ban đầu, nhận cuộc goi: “Tô tổng.”
“Tình huống của Vưu Mỹ quả thật không xong rồi. Vợ của Liêu Dương xuất hiện đánh cô ta. Du Hạ, tôi phát hiện cô có thể làm thầy bói, phán đoán mọi việc quả thật rất chính xác. Con đường diễn viên của Vưu Mỹ kết thúc rồi, không cứu được.”
Bầu không khí xấu hổ trong xe ngày càng tăng, Du Hạ hô hấp có chút trắc trở nhưng cô cố gắng không biểu hiện ra bên ngoài, cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ: “Như đã đoán trước.”
Tư Dĩ Hàn khởi động xe lái xe đi, điều hòa nhiệt độ trong xe ngày càng tăng, tăng thêm vẻ buồn bực. Nước mưa rơi xuống cửa kính, nghe từng tiếng lộp bộp.
“Sáng sớm hôm nay đã hợp tác với Phương Đàm, bây giờ vẫn đang còn bàn bạc, phải vất vả bôn ba khắp nơi. Kịch bản và đại ngôn thì không có vấn đề gì, hiện chỉ có một chương trình tạp kỹ, Ngụy Vũ không tiếp nhận được.”
“Vì sao?”
“Bọn họ sợ danh khí của Ngụy Vũ còn quá nhỏ, không cân rating được. Hôm nay họ rất tức giận gọi điện thoại đến, sợ là không giữ được.”
Chương trình tạp kỹ này là chương trình trọng điểm của Nhị Đài, Du Hạ và Tô Minh phải bỏ ra rất nhiều công sức mới lấy được. Đạo diễn và nhà sản xuất đều là người nổi tiếng. Đắc tội với bọn họ là một tổn thất lớn.
“Công ty của chúng ta không có ai có thể thay thế được hay sao? Đổi người khác xem sao.”
“Tôi có câu này, biết là cô không muốn nghe, nhưng mà tôi cũng vẫn phải nói. Ý của đạo diễn là nếu như cô tham gia, bọn họ sẽ cho chúng ta một con đường tắt.”
“Để tôi tham gia loại chương trình giả vờ yêu đương này sao? Bọn họ không phải bị điên rồi chứ? Hay là tai tôi có vấn đề? Tôi bị ảo giác?”
Xe đột nhiên thắng gấp, Du Hạ phải vịn vào phần trước chỗ ngồi mới ổn định lại cơ thể. Cô đột nhiên quay đầu, chống lại ánh mắt trong trẻo lạnh lùng của Tư Dĩ Hàn, bốn mắt nhìn nhau.
Vẻ mặt Du Hạ ngây ra, cô nhìn phía trước, thấy là một ngã tư không người trong góc có một cột đèn giao thông đang bật đèn đỏ. Du Hạ ổn định lại chỗ ngồi, kéo lại dây an toàn, trong tai vẫn là giọng nói của Tô Minh: “Cô trước đừng tức giận. Trưa nay tôi cùng nhà sản xuất Lưu ăn cơm sẽ thăm dò ý đồ của bọn họ.”
Du Hạ cúp máy sau đó bỏ điện thoại vào balo của mình. Tư Dĩ Hàn đang lái xe, gương mặt anh bởi vì mang khẩu trang nên cô không nhìn ra được manh mối gì.
Trong xe hoàn toàn yên tĩnh. Du Hạ đưa tay lên ấn đường sau đó lại thả tay xuống, trời mưa, không biết có bị trôi lớp trang điểm hay không. Cô tìm trong balo của mình, lấy ra một cái gương nhỏ, hoàn hảo, lớp trang điểm vẫn còn rất tốt, tự nhiên, tinh xảo, xinh đẹp độc nhất vô nhị.
“Cái gì chân nhân tú?” Tư Dĩ Hàn bỗng nhiên mở miệng nói.
“Là một chương trình tạp kỹ giả vờ hẹn hò do các người nổi tiếng đóng.”
Bởi vì cuộc điện thoại kia cho nên bầu không khí xấu hổ trong xe đã phai nhạt đi rất nhiều.
“Của đài nào?”
“Nhị Đài.”
“Cụ thể?”
“Dựa theo kịch bản để hẹn hò. Nguyên bản Hàn Quốc gọi là chúng ta yêu nhau đi. Nhị Đài mua bản quyền, làm phiên bản tình yêu Trung Quốc.”
Du Hạ cất gương nhỏ, liếc mắt nhìn Tư Dĩ Hàn, tại sao Tư Dĩ Hàn đột nhiên cảm thấy hứng thú với loại chương trình tạp kỹ này? Từ lúc Tư Dĩ Hàn xuất đạo đến giờ, anh chỉ tham gia qua một chương trình tìm kiếm tài năng, sau đó thì chưa từng tham gia một chương trình nào nữa, cho dù tuyên truyền phim cũng không tham gia.
Tư Dĩ Hàn chậm rãi cởi nút tay áo sơ mi ra, như có điều suy nghĩ: “Tại sao lại tìm em? Em không phải là nghệ sĩ mà.”
“Chương trình này vốn là tìm người có công việc khác nhau để hẹn hò.” Du Hạ vẫn nhìn chằm chằm Tư Dĩ Hàn, anh ấy không phải để bụng việc cô hẹn hò với người khác trên truyền hình chứ? Hỏi cặn kẽ như vậy!
“Tuy tôi không phải biên kịch nổi tiếng nhất, nhưng tôi chính là nữ biên kịch trẻ tuổi có độ nhan sắc cao nhất trong các nữ biên kịch trong nước hiện nay, tôi cũng có thể được xem là đại diện tiêu biểu của làng biên kịch.”
Ánh mắt Tu Dĩ Hàn dừng lại trên gương mặt của Du Hạ, tóc cô xỏa dài, gương mặt nhỏ nhắn lớn chừng một lòng bàn tay, đôi mắt to tròn sáng ngời, hàng lông mi tựa như chiếc quạt lông mềm mại khẽ động, quay đầu nhìn lại, xinh đẹp động lòng người.
Gía trị nhan sắc này quả thực không tệ.
Tư Dĩ Hàn thu hồi ánh mắt, đưa tay lên mở ra một nút áo sơ mi trên cùng: “Tại sao không tham gia thử xem?”
“Anh muốn tôi thử __” Du Hạ phát hiện lời mình nói ra có chút chua xót, tằng hắng một tiếng mới nói tiếp: “Cũng không phải không muốn thử, hiện tại khách mời nam còn chưa định là ai, sợ là một người xấu xí không muốn nhìn.”
Du Hạ cứng rắn ra vẻ nói đùa.
“Anh đưa tôi đến khu Hi Viên, hôm nay tôi còn có việc phải làm.”
“Không về nhà?”
“Gần đây công ty gặp chút rắc rối, công việc tương đối nhiều, nhà Tô Minh gần công ty, rất thuận tiện, tôi đến nhà cô ấy ở mấy hôm.”
Ánh mắt Tư Dĩ Hàn trầm xuống.
Một giờ sau, xe đi đến khu Hi viên thì dừng lại, mưa cũng đã ngừng. Du Hạ xuống xe, liếc nhìn Tư Dĩ Hàn ngồi trong xe: “Cám ơn, tạm biệt.”
Du Hạ mang theo balo, đạp giày cao gót, trên người mang áo khoác của Tư Dĩ Hàn đi vào tiểu khu. Hai tay Tư Dĩ Hàn đặt trên vô lăng, lẳng lặng nhìn bóng lưng của Du Hạ. Một lát sau, anh cầm điện thoại di động lên, gọi cho Châu Đĩnh
“Hàn ca.” Châu Đĩnh rất nhanh nghe điện thoại: “Anh xong việc rồi sao? Có cần đi đón anh không?”
“Không cần.” Tư Dĩ Hàn lời ít ý nhiều: “Tra cho tôi một chương trình tạp kỹ, gọi là <Chúng ta yêu nhau đi>, quy trình và danh sách người tham gia, hiện tại tôi cần.”
Châu Đĩnh trầm mặc vài giây, khó khăn mở miệng: “Hàn ca, em có thể hỏi tại sao không? Em muốn khi chết được nhắm mắt xuôi tay.”
“Tôi dự định tham gia.”