Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Editor: Bánh Tai Heo
Wattpad: banhtaiheo
Wp: banhtaiheohelachanai.wordpress.com
-----
Tiểu a ca vừa mới sinh ra không thể nói là đẹp được, làn da nhăn dúm, hai mắt nhắm nghiền, nhưng tiếng khóc lại hết sức lảnh lót, cánh tay mua may cũng vô cùng có lực.
Hắn oa oa mà khóc lóc, khóc mệt liền ngủ, bất luận là bà mụ hay là cung nhân hầu hạ, ai nấy cũng mặt mày vui mừng khôn nguôi.
Cửu a ca không hề hành hạ nương mình tí nào, sau một canh giờ liền lộ đầu chui ra, thân thể khoẻ mạnh cực kỳ, vừa nhìn chính là không bệnh không đau, chắc chắn có thể an an ổn ổn mà trưởng thành.
Dưới trướng nương nương bây giờ có hai vị a ca, còn là dưỡng mẫu của Tứ công chúa, quan trọng nhất là rất được Hoàng Thượng sủng ái, từ nay về sau, địa vị của nàng trong cung chắc chắn là vững như núi thái sơn, không thể dao động!
Đổng ma ma cũng vui sướng trong lòng, chuẩn bị tã lót, thật cẩn thận bế hài tử lên rồi bọc vào.
Vừa mới vui được một chút, lại nhớ tới Ngũ a ca bị rơi xuống nước, nàng liền hết cười nổi, trong mắt nổi lên nôn nóng.
Thời tiết tuy nóng, nhưng trong nước lại lạnh lẽo. Ngũ a ca còn tuổi nhỏ, không so được như người trưởng thành, vạn nhất bị phong hàn hoặc sốt li bì ...... Phải làm sao đây?
Vừa rồi Thụy Châu truyền tin đến, nói Ngũ a ca vừa rơi xuống nước liền lập tức được cứu lên, thái hậu vội vàng thỉnh thái y chẩn trị, không có một giây trì hoãn, này cũng coi như trong cái rủi có cái may.
Bọn họ nói là Tứ a ca xảy ra tranh chấp với Ngũ a ca rồi xảy ra xô đẩy, sau đó Ngũ a ca bị đẩy xuống hồ —— lời này, Đổng ma ma không tin.
Hai vị a ca từ trước đến nay đều ở chung rất tốt, trong đó chắc chắn có ẩn tình ở.
Oán là oán người đứng sau tấm màn này, dữ dội ác độc?!
Thấy Dực Khôn Cung giống như cái thùng sắt, một giọt nước cũng không lọt được vào, các nàng liền thay đổi mục tiêu, đợi nương nương đến ngày sinh liền xuống tay với Ngũ a ca, khiến không ai trở tay kịp.
Các nàng hy vọng nương nương khi sinh nở tâm thần không yên, đau khổ kinh hãi tự làm hỏng chính mình, thậm chí...... Một xác hai mạng.
May mà hai mẫu tử nương nương bình an!
Vân Tú nói xong câu 'tiểu a ca báo đời kia ', liền hết khí lực lâm vào ngủ say, đến giờ vẫn chưa tỉnh.
Mồ hôi nhẹ thấm ướt tóc đen bên má, đôi môi hồng nhuận trong dĩ vàng giờ khô cằn trắng bệch, tựa như cánh hoa bị rút đi sắc màu, nhưng vẫn có một loại đẹp đến kinh tâm động phách.
Đổng ma ma nhìn nhan sắc mệt mỏi của chủ tử đang ngủ, nghĩ lại lúc nãy mà sowh, thầm than thật may mắn, đôi tay ôm tã lót nhẹ nhàng run rẩy, chợt nghe bên ngoài có tiếng thông báo, Lão Tổ Tông cùng Hoàng Thượng tới.
Thái Hoàng Thái Hậu chống quải trượng, trong lòng vừa lo cho tiểu Ngũ, lại lo cho Nghi phi đang lâm bồn, khuôn mặt già nua mang theo một chút phiền muộn.
Lão thái thái trải qua rất nhiều sóng to gió lớn, rốt cuộc vẫn giữ được bình tĩnh; Khang Hi bước thật nhanh, chỉ thấy bên mặt xoạt qua một trận gió.
Trên mặt Hoàng Đế ngăn không được nôn nóng, không ngừng xoay ngọc ban chỉ, chỉ vào cung nhân quát hỏi: "Nghi chủ tử của ngươi đâu? Sao không nghe tiếng của nàng?!"
Vừa rồi Khang Hi đang ở Càn Thanh Cung triệu người nghị sự, thấy hành động vén rèm của Lương Cửu công công nhưng cũng không để trong lòng. Sau một lúc lâu, Lương Cửu công công ở bên ngoài cúi mình nói nhỏ: "Vạn Tuế Gia, Dực Khôn Cung bên kia......"
Nghe được Nghi phi muốn sinh, Khang Hi biến sắc, lập tức bỏ trọng thần ngồi đó, vội vã mà khởi giá. Đi đến nửa đường, lại có người tới báo nói Ngũ a ca cùng Tứ a ca nổi lên tranh chấp, Ngũ a ca bị rơi xuống hồ nước trong Ninh Thọ Cung.
Thời điểm quá trùng hợp, nói là không có vấn đề, ai mà tin?
Trong hậu cung này, lại có người dám tính kế đến trên đầu Tú Tú!
Khang Hi trong lòng nghẹn một bụng tức, sợ Vân Tú nghe chuyện của Dận Kỳ rồi xảy ra việc ngoài ý muốn.
Mang theo tâm trạng vô cùng lo lắng mà tới Dực Khôn Cung, kết quả không nghe thấy tiếng đau than nào, Hoàng Đế lập tức giống như cây pháo, tức tối nổ đoàng đoàng khiến ai nấy sợ hãi.
Bị Vạn Tuế Gia chất vấn trực diện, cung nữ nhị đẳng Xuân Bạch tiến lên châm trà lập tức quỳ xuống, nằm sấp trên mặt đất, giọng điệu run rẩy: "Bẩm Hoàng Thượng nói, nương nương gần buổi trưa vào phòng sinh, hết thảy đều thuận lợi......"
Thuận lợi? Làm sao thuận lợi được?
Nhớ tới Dận Kỳ bị rơi xuống nước, Khang Hi khẩn trương lo lắng rất nhiều, nảy lên một cổ lệ khí, "Cẩu nô tài, các ngươi đừng có mà che giấu, trẫm không nghe thấy một tiếng động nào......"
Lương Cửu công công kinh hồn táng đảm co rút một bên, cầu thần bái phật mà phù hộ mẫu tử Nghi phi nương nương bình an.
Vạn Tuế Gia rất hiếm khi phát hỏa như vậy, nên có chút nghĩ gì nói nấy.
Vạn nhất Nghi chủ tử xảy ra chuyện, hậu quả này, ai cũng nhận không nổi!
"Bẩm Lão Tổ Tông, Vạn Tuế Gia, nương nương chưa đến một canh giờ đã sinh ra một tiểu a ca khỏe mạnh, mẫu tử đều bình an...... Hiện giờ nương nương đang ngủ say ạ." Đúng lúc vào lúc này, Đổng ma ma bước nhanh ra, ngăn trở Khang Hi đang mắng chửi.
Tã lót màu đỏ rực đập vào mắt mọi người, Thái Hoàng Thái Hậu vê Phật châu trên tay, thở ra một hơi, trong mắt mang theo ý cười, liền nói ba tiếng: "Tốt, tốt, tốt!"
Nghi phi, là người có đại phúc khí.
Nàng sẽ phù hộ tiểu Ngũ, tiểu Cửu mới sinh ra, cũng sẽ phù hộ thân ca ca của hắn.
"Lão Tổ Tông ngài xem, thân thể Cửu a ca chắc nịch, mặt mày cực kỳ giống Nghi phi nương nương!" Đổng ma ma cười nói, quay đầu nhìn về phía Khang Hi, "Cái mũi, miệng, thì như được khắc từ một khuôn với Vạn Tuế Gia vậy."
Nghe nói Đổng ma ma nói, ngón tay Khang Hi run lên, lửa giận ngập trời tức khắc triệt tiêu, ngơ ngác một lúc lâu, khóe miệng giơ giơ lên, ngược lại nhỏ nhẹ nói: "Để trẫm...... Nhìn xem."
Nếu nói mới vừa rồi là trời đông giá rét, thì hiện tại chính là ấm áp mùa xuân.
Lương Cửu công công như thở phào, cười đến nếp gấp trên mặt trải rộng, nhìn Khang Hi lấy tay bế tiểu a ca trong tã lót, tinh tế đánh giá một phen.
Tiểu a ca còn đang ngủ say, chép chép miệng, ngủ thật sự ngon lành.
"Đúng như ma ma nói, giống Hoàng Thượng quá đi, cũng giống nương nương nữa. Sau này sẽ mê đảo không biết bao nhiêu cô nương nhà người ta đây!" Lương Cửu công công vui vẻ ra mặt mà nói.
Thái Hoàng Thái Hậu gật gật đầu, từ ái mà cười nói: "Cũng cực kỳ giống Dận Kỳ."
Dực Khôn Cung thoáng chốc trở nên yên bình.
Khang Hi lần nữa bắt đầu vuốt ve nhẫn ban chỉ, muốn hỏi một tiếng Vân Tú như thế nào, nàng nhớ mong Dận Kỳ, có khi nào ngủ không được an ổn hay không?
Đúng lúc này, loáng thoáng có tiếng thông báo vang lên: "Thái Hậu đến ——"
Thái Hoàng Thái Hậu cùng Khang Hi đều ngạc nhiên.
"Hoàng Mẫu phi, Hoàng Đế, Dận Kỳ hiện rất tốt, ngủ một giấc liền không còn đáng ngại. Thái y nói hắn từ nhỏ đã cường tráng, cũng sẽ không mắc phong hàn......" Thái Hậu mặt đầy tươi cười, cả người khoan khoái mà tiến vào, dùng Mông ngữ nói một tràng, "Sao rồi, sắp xếp xong cho tiểu Ngũ, ta liền vội vã đến xem. Nghi nha đầu như thế nào? Đã sinh chưa?"
Dận Kỳ hiện rất tốt?
Cảm giác như tảng đá nặng trong lòng đã rơi xuống đất, Thái Hoàng Thái Hậu đột nhiên đứng dậy, niệm a di đà phật, cao hứng nói: "Không có việc gì thì tốt, không có việc gì thì tốt. Ngươi nhìn xem, nương của Dận Kỳ sinh cho hắn một đệ đệ rất khỏe mạnh!"
Theo tin tức Thái Hậu đem tới, khói mù trong lòng Khang Hi một chút cũng không còn, thoáng chốc cười ra tiếng.
Tú Tú quả thật là đại công thần, trên người mang theo phúc vận, phù hộ bọn nhỏ, cũng phù hộ trẫm.
"Mọi người trong Dực Khôn Cung được thêm ba tháng tiền thưởng. Lương Cửu công công, ban chỉ dụ* cho thiên hạ, Cửu a ca được ban danh Dận Đường, nhớ nhập vào ngọc điệp*...... Cho khoái mã đi đến Thịnh Kinh báo tin vui, để Tam Quan Bảo cũng suиɠ sướиɠ mà ăn mừng một trận."
*Chỉ dụ: những điều vua truyền xuống và ra lệnh sau đó được chép ra văn bản để thông báo.
*Ngọc điệp = phả điệp: sách chuyên ghi chép thế hệ nhà vua.
Lương Cửu công công cười tủm tỉm mà đáp: "Nô tài đã biết!"
Bên kia, Thái Hậu ôm tiểu Cửu không buông tay, Đổng ma ma vui tươi hớn hở mà nhìn, bao nhiêu sầu lo trong nội tâm mất hết, bên trong chính điện một mảnh không khí vui mừng.
Lúc trời gần về chiều, chỉ dụ Nghi phi sinh a ca, được Hoàng Thượng ban danh Dận Đường truyền khắp lục cung.
"Sinh Cửu a ca, mẫu tử bình an?" Tại Vĩnh Hòa Cung, Đức phi bỏ chén đũa xuống, đột nhiên hết muốn ăn.
Chẳng lẽ Dận Kỳ rơi xuống nước, nàng nửa điểm cũng không bị ảnh hưởng?
Tim của Quách Lạc La thị tâm, rốt cuộc lạnh lẽo đến nhường nào!
Nàng cười lạnh một tiếng, chậm rãi mở miệng: "Thật khinh thường nàng."
Ngô ma ma biết rõ nương nương tất nhiên sẽ không cao hứng, than nhẹ một tiếng, chậm rãi xoa huyệt Thái Dương cho nàng: "Ninh Thọ Cung bên kia truyền ra tin tức, sau khi Ngũ a ca rơi xuống, Tứ a ca lập tức muốn cứu hắn, nhưng bị bọn hạ nhân ngăn cản, thái hậu cũng không có ý tứ trách cứ ...... Vạn Tuế Gia hạ lệnh cấm mọi người bàn tán, nhìn dáng vẻ như là sẽ điều tra rõ chân tướng sau đó xử phạt."
"Những tên nô tài đó vốn không sống được bao lâu, sự việc này điều tra rõ thì có thể như thế nào?" Đức phi mặt trầm như nước, "Cái bổn cung muốn, là Nghi phi không thể an ổn mà sinh hài tử! Vậy mà lại vô dụng, nhưng nếu thân thể Dận Kỳ có mệnh hệ gì, từ đó quay sang hận Dận Chân, vậy cũng tốt."
Nàng vốn nghĩ, nếu Nghi phi nghe được tin dữ ngay lúc sắp sinh là lúc thân thể suy yếu nhất, hài tử có giữ được hay không thì khó mà nói.
Nếu có thể một xác hai mạng thì càng tốt......
Kết quả thế nào? Mẫu tử đều bình an, Nghi phi đúng là mạng lớn.
Còn Ngũ a ca thì bình yên vô sự, chớ nói sốt cao, cả phong hàn cũng không có. Kế sách mượn đao gϊếŧ người chuẩn bị đã lâu thế nhưng không dùng được, còn để Nghi phi giành được thương tiếc của Hoàng Thượng.
Nhìn thử xem, Cửu a ca vừa sinh ra đã được ban tên, còn Dận Tộ của nàng đến nửa tháng mới có tên.
Có thể nghĩ được trong tương lai Cửu a ca sẽ có bao nhiêu sủng ái!
"Bỏ đi." Đức phi kiềm chế khí giận trong lòng, một lần nữa cầm chén đũa lên, như có như không cười nhạo một tiếng: "Kế hoạch thất bại rồi, bổn cung xem ra còn nhịn được, có khi còn có người thất vọng hơn bổn cung kìa."
......
Trữ Tú Cung, chỗ ở của Hách Xá Lí trắc phi, tuy nói nàng được hưởng phân lệ tần vị, nhưng rốt cuộc chưa có chính thức sách phong, chỉ có thể ở thiên điện.
Từ buổi trưa, Hách Xá Lí trắc phi liền dựa bên cửa sổ, thỉnh thoảng lại nhìn sang hướng Dực Khôn Cung, khuôn mặt non nớt, thái độ đoan trang, mắt hạnh cất giấu ý cười, lẩm bẩm: "Đức phi rõ ràng là mẫu thân ruột thịt, vậy mà cũng hạ thủ được."
Bất quá, việc nàng ta đem Tứ a ca ra làm con cờ đã giúp nàng đỡ phí nhiều tâm lực, hôm nay nàng không cần hao hết tâm tư tạo ra chuyện gì "Ngoài ý muốn" nữa.
Nàng sẽ chờ tin tốt từ bên ngoài......
Đến gần canh giờ ăn tối, Hách Xá Lí trắc phi qua loa dùng chút đồ ăn, sau đó để người lui xuống. Một lát sau, đại cung nữ Chu Thoa vội vàng mà tới, cúi vào bên tai nàng nhẹ giọng nói vài câu, Hách Xá Lí trắc phi nghe xong, ánh sáng trong mắt từ từ tối sầm xuống.
"Sao có thể như vậy?" Nàng nắm chặt tay vịn, lẩm bẩm nói: "Nàng ta cứ gặp may thế sao?"
Ngũ a ca rơi xuống nước, nàng ta còn có thể thuận lợi sinh Cửu a ca, Hoàng Thượng còn lập tức ban tên Dận Đường!
Móng tay Hách Xá Lí trắc phi gắt gao đâm chặt vào lòng bàn tay, ngực phập phập lên xuống.
Đón lấy ánh mắt lo lắng của Chu Thoa, nàng nhấp một ngụm trà, nhẹ giọng hỏi: "Nói cho thúc phụ rồi chứ? Hắn nói như thế nào?"
"Tác đại nhân trách mắng, nói chủ tử quá xúc động. Ông ấy đem nhân lực của Nhân Hiếu Hoàng Hậu giao cho ngài, ngài lại tùy tiện ra tay, lại còn ra tay với Dực Khôn Cung, toàn là làm điều thừa." Chu Thoa châm chước một phen, thật cẩn thận mà đáp, đem hai chữ "Ngu xuẩn" đổi đi.
"Làm điều thừa? Sao lại làm điều thừa?!" Hách Xá Lí trắc phi hít sâu một hơi, cắn răng, "Thúc phụ chỉ kiêng kị Hoàng Quý Phi, âm thầm đưa người vào Nội Vụ Phủ...... Nay lại nghĩ mượn sức Quách Lạc La thị, không nghĩ tới Thái Tử gia và Nghi phi đã thân đến trình độ nào rồi!"
Nàng là dì ruột của thái tử, lại không được thái tử thân cận, Nghi phi chỉ là một người ngoài, dựa vào cái gì chứ?
Huống chi, trong tâm trong mắt Hoàng Thượng bây giờ đều là Nghi phi, nào còn nhớ rõ có một người là nàng!
Nàng đã rất lâu không được sủng hạnh.
Tại tết Vạn Thọ, nàng kính hiến bức bình phong thêu ngàn dặm giang sơn, thế nhưng không so được với mấy cuốn kinh Phật mà Nghi phi tùy tay sao chép, đúng là buồn cười đến cực điểm.
Nhớ tới lúc vào cung, nàng thoáng nhìn thấy Hoàng Thượng ở Ngự Hoa Viên, Hách Xá Lí trắc phi cảm thấy vừa khổ vừa tủi.
Liếc mắt một cái liền trao tâm, nhưng Hoàng Thượng lại sủng nữ nhân khác, hỏi nàng sao không ghen ghét?
Nàng hận Nghi phi cực kỳ!
Chu Thoa thấp giọng kêu một tiếng: "Chủ tử......"
Hách Xá Lí trắc phi phục hồi tinh thần lại, cười khổ một tiếng, nói: "Không có danh phận, chỉ là cái trắc phi, làm cái gì cũng danh không chính ngôn không thuận. Hoàng Thượng khi nào mới có thể nhớ tới ta?"
"Ngài là muội muội Nguyên Hậu, chi nữ của Nhất đẳng công*, quý nữ của Hách Xá Lí gia, với thân phận bậc này...." Chu Thoa vắt hết óc mà an ủi nàng, "Có khi sẽ thăng đến chức vị Quý Phi lận nha!"
*Nhất đẳng công: chữ 'công' ở đây là tước vị được ban cho người trong hoàng thất hoặc công thần, thời nhà Thanh, tước Công chia làm 3 đẳng (cấp), Nhất đẳng Công là cao nhất trong các Công.
Quý Phi?
Hách Xá Lí thị lắc đầu, lộ ra một nụ cười lạnh: "Ngươi nghĩ sai rồi. Quý Phi, chắc chắn không có khả năng."
Nàng tuổi còn nhỏ, tư lịch quá ít, bởi vì điểm này nên không có tư cách ngang hàng với Nữu Cỗ Lộc Quý Phi được.
Vị trí tứ phi đã đủ, vị trí sáu tần thì còn 1 chỗ trống, trừ phi đánh vỡ quy chế hậu cung, nếu không, nàng cao nhất chỉ có thể là tần vị.
Hoàng Thượng sẽ vì nàng mà phá lệ sao? Không có khả năng.
Cho nên, muốn cái gì, phải tự mình giành lấy.
Tứ phi nếu thành tam phi, thì khả năng lớn nàng sẽ một bước trở thành phi vị nương nương.
Vừa lúc Nghi phi mang thai, lại gần tới lúc sinh nở, nếu là có chuyện ngoài ý muốn...... Quả thực là trời cao cho cơ hội tốt!
Không cần một xác hai mạng, ốm đau trên giường là đủ rồi, theo thời gian trôi đi, còn ai sẽ nhớ rõ nàng? Đến lúc đó, nàng sẽ có thể chậm rãi xử lí Quách Lạc La thị......
Nhưng hiện tại, rất nhiều kế hoạch đều tắc nghẽn.
Hách Xá Lí trắc phi nhắm mắt, phân phó Chu Thoa nói: "Quét sạch sẽ mấy cái đuôi đi, rồi theo ta nói mà làm. Chuẩn bị lễ, ngày mai lại đến chỗ Lặc quý nhân một chuyến."
Trăng đã lên cao, trời đầy sao nhỏ lấp lánh, trong phòng sinh tan đi mùi máu, trong lò than bốc cháy lên hương thơm lượn lờ.
Gối dựa, đệm chăn, áσ ɭóŧ, tất cả đều rực rỡ hẳn lên, lúc Vân Tú tỉnh lại, hàng mi dài run rẩy, cảm thấy quanh người rất là khô mát.
Hạ thân vẫn còn đau, tiếng đói bụng truyền đến khiến nàng hơi say xẩm.
Nàng cố nhịn cơn đau và cơn đói đang râm rỉ, nắm chặt chăn gấm, suy yếu mà hỏi: "Dận Kỳ thế nào rồi?"
Đổng ma ma vẫn luôn canh giữ ở mép giường, thấy nàng tỉnh, vui mừng cười khiến gò má nhô lên, vội vàng hướng ra ngoài hô một tiếng: "Nương nương tỉnh rồi, mau mang canh tới!"
Ngay sau đó cười nói: "Nương nương yên tâm, Ngũ a ca không sao cả! Thái y chẩn trị nói a ca thân thể cường tráng, đã vậy không sốt cao, cũng không phong hàn, ngủ một giấc liền khỏe lại. Bây giờ có khi Ngũ a ca còn đang quấn lấy thái hậu, nằng nặc muốn tới Dực Khôn Cung xem nương và đệ đệ đó."
Mắt đào hoa chợt sáng ngời lên, tảng đá trong lòng Vân Tú rốt cục cũng mất, khó khăn mà cong khóe môi lên: "Tốt, tốt quá......"
Nếu Dận Kỳ xảy ra chuyện, nàng không biết phải làm thế nào.
Cho dù biết trước tương lai thì sao?
Chính hài tử của mình cũng không bảo vệ nổi!
Biết được Dận Kỳ bình yên vô sự, Vân Tú rốt cuộc không có lo lắng, lúc này thanh tỉnh hơn, nắm lấy Đổng ma ma, cố gắng hồi lâu mới ngồi tựa được vào gối.
Nhận lấy canh gà đặc sệt, nàng nhẹ nhàng nhấp một ngụm, thần sắc chợt đổi, đáy mắt hiện lên tia tàn nhẫn: "Dám tính kế bổn cung, chắn chắn là mấy người phía Đức phi ......"
Lúc này các nàng đã chạm vào nghịch lân của nàng.
Hận nàng cũng liền thôi, thế nhưng hướng tới tiểu Ngũ, hướng tới Ninh Thọ Cung của Thái Hậu mà xuống tay!
"Hiền lành quá lâu, các nàng liền cho rằng ta chỉ có công phu khua môi múa mép." Uống xong một chén canh gà, Vân Tú xoa xoa miệng, nhẹ nhàng mà nói, "Không nghĩ tới các nàng lại dám động vào thật, bổn cung nửa điểm cũng sẽ tính đủ."
Đổng ma ma thở dài một hơi, trầm giọng nói: "Nương nương không đi trêu chọc các nàng, nhưng đả kích ngấm ngầm hay công khai cũng khó mà phòng được. Vả lại người là nương nương duy nhất được ân sủng, những người đó sao vừa mắt người."
Dứt lời, thần sắc của nàng dần dần nhẹ nhàng: "Nói đi cũng phải nói lại, có vạn tuế gia che chở, ngài cần gì sợ hãi? Sau giờ ngọ, Hoàng Thượng đến trông chừng ngài hồi lâu, thần sắc rất nôn nóng nha...... Mới vừa rồi Lương Cửu công công đến truyền lời, nói lát nữa Hoàng Thượng lại đến thăm nương nương......"
"Ân sủng?" Vân Tú lặp lại hai chữ này, mấy lời còn lại phảng phất như không nghe thấy, cười nhạo một tiếng, đột nhiên dâng lên phiền chán xưa nay chưa từng có.
Từng chuyện từng chuyện, tính kế đấu tới đấu lui.
Biểu tượng phượng hoàng bảy sắc, tiểu Ngũ rơi xuống nước...... Ngọn nguồn của mấy việc này còn không phải bởi vì Hoàng Thượng sao?!
Vân Tú nặng nề mà đặt chén sứ xuống, chân thật đáng tin nói: "Ngày sau, các nàng thích tranh như thế nào thì tranh, bổn cung sẽ không dính dáng."
Xảy ra một chuyện như này, nàng càng muốn sống yên ổn hơn.
Sủng phi?
Ái ai ai!
......
Tiểu a ca được đặt bên trong tã lót màu đỏ rực rỡ, ngay lúc Vân Tú gọi người đem hắn tới, Dận Đường giật giật tay nhỏ, loáng thoáng có ý thức.
Dận Đường vẫn còn đang mừng như điên vì được trọng sinh, hắn hân hoan dựng lỗ tai lên, nghe nương kính yêu của hắn cùng Đổng ma ma.
Hắn vừa nghe, vừa ở trong lòng chân thành mà cảm tạ Phật Tổ, cảm tạ Đạo Tổ, cảm tạ Trường Sinh thiên, cảm tạ thượng đế của người nước ngoài...... Tín ngưỡng của mấy quốc gia khác đều bị hắn xách ra cảm tạ một lần.
Nhanh chóng, Dận Đường nghe được một tin tức không hay.
Ngũ ca đã xảy ra chuyện?
Khiến nương vừa sinh xong đã nổi giận mới nói lời tàn nhẫn như thế. Nhìn dáng vẻ nàng nói, còn liên lụy đến nương của lão Tứ là Đức phi......
Ha hả, có quan hệ với lão Tứ đúng là không có thứ nào tốt!
Nằm kế bên nghe lỏm xong, Dận Đường nhẹ nhàng thở ra, may mắn, may mắn Ngũ ca bình yên vô sự.
Nhưng mà, này không đúng a!
Nương sao lại nói ' tranh như thế nào thì tranh, bổn cung sẽ không dính dáng'?
Nàng không phải luôn toàn tâm toàn ý mà thích lão gia tử, dù già rồi, dung nhan không còn nữa, cũng không thay đổi ước nguyện ban đầu sao?
Kiếp trước, hắn khuyên như thế nào cũng không ăn, chỉ có thể dưới đáy lòng tiếc hận, nương nhà mình muốn sắc có sắc, thông minh có thông minh, nhưng mắt lại không dùng được.
Lão gia tử có cái gì tốt?
Lúc nào cũng bất công rõ ràng như vậy, thế mà được xưng là một thế hệ minh quân, thật là.
Thôi, tạm thời đem nghi hoặc kiềm chế dưới đáy lòng vậy.
Nhưng mà càng không đúng a.
Dận Đường ủy khuất cực kỳ, hắn nằm một đống như vậy, nương sao lại coi hắn như không khí?
Trăm cay ngàn đắng mà sinh hạ hắn, kết quả cũng không thèm liếc mắt một cái, chỉ quan tâm chuyện của Ngũ ca.
Còn có Đổng ma ma, người xưa thân quen của hắn, nhìn hắn lớn lên từ nhỏ. Nương quên mất gia thì thôi, chẳng lẽ ngươi cũng quên mất gia sao?!
Dận Đường mím miệng nhỏ, nhắm hai mắt oa oa khóc lớn lên, thanh âm xuyên thấu tận trời, tiếng khóc vang dội hữu lực.
Câu chuyện của Đổng ma ma dừng lại, lộ ra thần sắc áy náy, nhẹ nhàng vỗ vỗ mặt chính mình: "Nhìn xem! Lão nô chỉ lo cùng nương nương nói chuyện, thế nhưng xem nhẹ tiểu a ca, nên đánh, nên đánh lão nô a."
Nói xong, nàng cúi người bế Dận Đường lên, lộ ra tươi cười hết sức hiền hoà, "Nương nương ngài xem, Cửu a ca khoẻ mạnh cực kỳ! Hoàng Thượng lập tức ban tên là Dận Đường, Lão Tổ Tông cùng Thái Hậu vui mừng vô cùng, ban thưởng rất nhiều đó......"
Vân Tú cong cong khóe miệng, tiếp nhận hài tử đang quấn tã lót, Dận Đường vừa được nương bế liền ngừng khóc.
Đổng ma ma ngạc nhiên không thôi: "Nương nương, đây là sợi dây kết nối giữa mẫu tử nha! Tiểu a ca thật thông minh."
Tinh tế chăm chú nhìn hồi lâu, Vân Tú hừ cười một tiếng, thân mật cọ cọ mũi nhi tử, "Tiểu của nợ này, không ngoan bằng Ngũ ca của ngươi."
Dận Đường: "......"
Nương, không được hạ thấp người khác như vậy.
Dận Đường nhất thời bi phẫn, tay chân quẫy đạp gào khan, trong mắt Đổng ma ma, đây chính là biểu hiện của đói bụng.
"Đi đem bà vú tới." Vân Tú nhẹ giọng phân phó, Thụy Châu đang chờ ở bên ngoài vội vàng đáp vâng.
Bà vú chưa đến, thánh giá đã đến trước.
Trong mắt Khang Hi hàm chứa ý cười, ngăn cung nhân thỉnh an. Sải bước mà đi đến ngoài phòng sinh được ngăn cách bởi một cái bình phong thêu hoa điểu, hắn ôn nhu hỏi: "Tú Tú, nàng sao rồi? Thân mình có chỗ nào không dễ chịu không?"
Không đợi Vân Tú đáp lời, hắn gấp không chờ nổi nói: "Tiểu Cửu đâu? Cho trẫm ôm một cái."
Sau giờ ngọ, Thái Hoàng Thái Hậu cùng Thái Hậu đều ở Dực Khôn Cung, cho nên Hoàng Đế tuy rất thèm được ôm nhi tử, nhưng bận tâm quy củ ' ôm cháu không ôm con ' của tổ tông nên đành phải thôi.
Hiện nay không có trưởng bối, hắn sao phải kiêng kị?
Ào một cái, tiểu Cửu liền được chuyển dời đến trong lòng ngực Hoàng A Mã của hắn.
Ngửi được mùi Long Tiên Hương quen thuộc, Dận Đường bĩu môi, nỗ lực phá tan bản tính của trẻ sơ sinh, chậm rãi mở mắt —— con ngươi to tròn đen láy mà sáng ngời, lại là đôi mắt hai mí hiếm thấy.
Hắn mở to mắt mà nhìn Khang Hi, lại chỉ thấy được bóng người màu trắng đen, còn lại cái gì cũng nhìn không rõ.
Dận Đường đành phải nhắm lại mắt, âm thầm nói, lão gia tử thật không biết e lệ, ngươi kêu ai Tú Tú hả?
Kêu khuê danh của nương, vậy mà còn kêu đến thân cận như thế...... ta nhổ vào!
Rõ ràng Khang Hi không có phát hiện tiểu nhi tử tỏ ra ghét bỏ hắn.
Tiểu a ca khỏe mạnh, ai nhìn mà không vui? Đôi mắt phượng của hắn tràn đầy nhu hòa, nhìn phía phòng trong, giương giọng nói: "Nàng vất vả rồi."
"Thần thiếp đúng là rất vất vả." Trong gian phòng sau bình phong truyền đến thanh âm rất là lãnh đạm của Vân Tú, "Ngay ngày sinh nở lại phải chịu kíƈɦ ŧɦíƈɦ lớn, mạng suýt chút đi tong, còn sống đã là rất phước đức."
Đổng ma ma không thể tin được nhìn về phía chủ tử, Lương Cửu công công đang canh giữ ngoài cửa cả người run lên, cúi đầu thật sâu xuống.
Dận Đường hoảng hồn mà mở mắt ra, trông như hóa đá.
Khang Hi nhăn mi lại, trong mắt hiện lên nhè nhẹ thương tiếc, ngay sau đó ôm chặt tã lót, trầm giọng nói: "Tú Tú, việc hôm nay, trẫm nhất định cho ngươi một công đạo."
"Công đạo?" Giọng Vân Tú càng thêm lãnh đạm, "Các nàng bất quá tranh giành tình cảm thôi, chỉ vì tranh được Hoàng Thượng sủng ái mà cái gì cũng làm được. Lúc này là tiểu Ngũ gặp nạn, lần tới thì sẽ là ai đây?"
Ngay sau đó, Dận Đường nghe thấy nương hắn cười lạnh một tiếng, gằn từng chữ: "Thần thiếp tính tình ghen tị độc ác, lòng dạ hẹp hòi, không đảm đương nổi sự ái mộ của Hoàng Thượng, cũng không đảm đương nổi hai tiếng ' Tú Tú ' này. Đừng đem thời gian để tâm lên người thần thiếp, không đáng giá. Mong Hoàng Thượng đi tìm người khác, thí dụ như Đức phi, nàng cực kỳ mong đợi ngài!"
Tác giả có lời muốn nói:
Dận Đường: ?????
Kế đến là Khang Hi độc tài ác bá bị nghẹn khuất.