Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); “Ừm, ta biết rồi.” Thẩm Thác đặt bánh trở lại đĩa ngọc, ngẩng đầu đánh giá Ngu Ninh, thấy nàng ta có vẻ khoanh tay đứng nhìn, cười như không cười, hắn hỏi: “Sao lại dẫn Tiểu Bảo tới đây?”
“Con bé muốn đến, nhất định đòi gặp chàng.”
Nghe vậy, Thẩm Thác khẽ cười, trên mặt lộ ra vài phần đắc ý, “Đáng lẽ phải như vậy.”
Con gái ruột của hắn, đương nhiên là thích hắn, huống chi hắn thường xuyên đến Tập Hiền Viện, tặng Tiểu Bảo chút đồ ăn, còn lén dẫn Tiểu Bảo trốn học ra ngoài chơi hai lần.
Tiếp cận một đứa trẻ là chuyện đơn giản nhất, huống chi bọn họ còn là cha con ruột, luôn có huyết mạch gắn kết.
Ngu Ninh ngồi xuống phía bên kia giường La Hán, chăm chú quan sát hai cha con nói chuyện, trong lòng có rất nhiều thắc mắc.
Tiểu Bảo mới gặp Thẩm Thác có mấy lần, sao lại thích hắn như vậy? Có phải Thẩm Thác đã lén lút làm gì không? Thấy hắn thích Tiểu Bảo như vậy, nhưng lại chưa từng nói muốn nhận Tiểu Bảo về hoàng thất, cho vào cung làm công chúa, thật là kỳ lạ.
Ngu Ninh không đoán được rốt cuộc Thẩm Thác đang nghĩ gì, nhưng lại không tiện hỏi trước mặt Tiểu Bảo, đành phải dằn những thắc mắc này xuống, đợi khi Tiểu Bảo không có ở đây sẽ hỏi Thẩm Thác sau.
“Hoàng đế thúc thúc, người đã nói đợi con học xong cờ, người sẽ chơi cờ với con!”
Lần trước hoàng đế thúc thúc nói, chỉ cần bé chơi cờ thắng hắn, sẽ miễn cho bé số tiền nợ vì làm vỡ ngọc bội, cho nên khoảng thời gian này Ngu Tiểu Bảo luôn quấn lấy ông ngoại chơi cờ, chính là để luyện cờ, thắng hoàng đế thúc thúc.
Thật ra nói cho cùng đều là vì trả nợ, đôi vai nhỏ bé không thể gánh nổi số nợ lớn như vậy, bé còn không muốn nói chuyện này với a nương, cho nên đành phải tự mình cố gắng, tranh thủ sớm ngày trả hết nợ.
“Con đã học xong rồi sao?” Thẩm Thác không tin lắm, nhưng vẫn hào hứng lấy bàn cờ ra bày.
Hai cha con chưa nói được hai câu đã bắt đầu chơi cờ, Ngu Tiểu Bảo ngồi sang phía Ngu Ninh, ra vẻ như lâm đại địch.
Nhưng ván đầu tiên kết thúc rất nhanh, không còn nghi ngờ gì nữa, Ngu Tiểu Bảo thua thảm hại, nhưng bé không hề nản lòng, ngược lại càng chơi càng hăng, xắn tay áo muốn chơi thêm ván nữa.
Ván thứ hai, ván thứ ba, chớp mắt đã qua một canh giờ, Ngu Ninh ngáp một cái, mí mắt bắt đầu sụp xuống, nhưng hai người kia vẫn hừng hực khí thế, tiếp tục chơi cờ.
Ngu Tiểu Bảo đã thua thảm hại suốt một canh giờ, không thắng nổi một ván, trông rất không phục.
“Tiểu Bảo à, chúng ta còn nhỏ, không cần tranh thắng thua nhất thời, đợi con lớn rồi, hắn sẽ già, đến lúc đó hắn sẽ chơi không lại con.” Ngu Ninh buột miệng an ủi.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");