Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");
Bảo Văn Các tàng trữ vạn cuốn sách, ban đêm kiêng kỵ nhất là vật phẩm dễ cháy như nến, cho nên nếu không được nội quan cho phép, ban đêm không được phép đốt nến trong điện.
Bên ngoài đã là trăng sáng treo cao, sao lấp lánh, nhưng trong Bảo Văn Các tối đen như mực, đưa tay không thấy năm ngón.
Ngu Ninh ở tầng hai gian nan mò mẫm, thị lực ban đêm của nàng không tốt lắm, lại không thể thắp đèn, đành phải tìm một chỗ đất trống ngồi xuống, nín thở không dám nói chuyện.
Dưới lầu truyền đến tiếng cửa lớn bị đẩy ra, sau đó là tiếng bước chân nhàn nhã của nam nhân.
Ánh nến màu vàng ấm áp chiếu lên giá sách cao lớn, mang đến cho Bảo Văn Các vài phần hơi thở phàm tục, đồng thời cũng chiếu sáng đôi lông mày tuấn tú lạnh nhạt của nam nhân.
Thẩm Thác một tay bưng đài nến bát bảo, tay kia lướt qua từng cuốn sách.
Tầng hai Bảo Văn Các, Ngu Ninh đã căng thẳng đến mức không dám thở, nàng không dám nghĩ, nếu Thẩm Thác đi lên nhìn thấy nàng xuất hiện ở đây, kết cục của nàng sẽ là gì, có lẽ còn liên lụy Lý thượng cung cùng chịu phạt.
Nhưng tiếng bước chân từng bước tới gần, dường như dừng lại ở chỗ cầu thang, có xu hướng đi lên lầu hai, tiếng bước chân này như tiếng chuông đoạt mệnh vang lên trong lòng Ngu Ninh.
Ngu Ninh nhìn trái nhìn phải, mượn chút ánh trăng di chuyển đến phía sau một bức bình phong sơn thủy, dựa vào góc tường phía sau bình phong ngồi xuống, cầu nguyện Thẩm Thác đừng đi về phía này.
Ánh nến lay động theo cổ tay, một lát sau, chút ánh sáng này vẫn đi đến tầng hai của Bảo Văn Các.
Thẩm Thác đặt đèn nến lên bàn sách, hắn ngồi xuống bên cạnh bàn sách, tùy ý cầm lấy cuốn sách viết dở mấy ngày trước, mài mực nâng bút, tiếp tục viết.
Khi còn nhỏ, lúc huynh trưởng Tấn Vương còn chưa qua đời, Thẩm Thác thường theo huynh trưởng đến Bảo Văn Các, yên lặng nhìn huynh trưởng chép kinh thư.
Bây giờ, huynh trưởng không còn, chỉ còn lại một huyết mạch Thẩm Ưng trên đời, nhưng Thẩm Ưng lại không giống phụ thân, tính cách khác biệt, chênh lệch quá lớn.
Bên cạnh bàn sách yên tĩnh, chỉ có tiếng viết chữ vụn vặt.
Sau bình phong, Ngu Ninh ngồi nửa canh giờ, từ lúc đầu thấp thỏm lo âu đến bây giờ buồn ngủ nhàm chán, tâm thần dần thả lỏng, nhưng nàng vẫn không dám phát ra bất cứ động tĩnh gì.
Người này thật nhàm chán, vậy mà một mình ngồi đây chép sách? Hoàng đế chắc không nhàn rỗi như vậy.
Ngu Ninh hồi tưởng lại từng chút một của năm năm trước, chỉ cảm thấy thời gian trôi qua quá lâu, bọn họ đều thay đổi quá nhiều.
Nàng nhớ tính tình Thẩm Thác rất xấu, thường bị nàng chọc tức đến mức nóng nảy, thần sắc vô cùng âm u. Nhưng bây giờ, hắn trông thật trầm ổn, trong ánh mắt không có bất cứ cảm xúc gì, khiến người ta không nhìn thấu hắn đang nghĩ gì, thật sự giống như một đế vương nắm trong tay quyền sinh sát.
Ngu Ninh thầm bĩu môi, trong lòng lẩm bẩm, mắng Thẩm Thác tám trăm câu.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");