Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); "Ta..."
Ngu Ninh muốn giải thích, nói nàng không nghĩ như vậy, nhưng hồi tưởng lại cẩn thận...
Hình như nàng đối xử với Thẩm Thác đúng là như vậy, một bậc đế vương phải nhẫn nhục chịu đựng làm áp trại phu quân trong trại thổ phỉ của nàng, trong lòng chắc chắn là hận thấu xương, chán ghét cực độ.
Ngu Ninh chớp chớp mắt, hàng mi đen như cánh quạt lay động vài cái, nàng có chút luống cuống, không biết còn có thể nói gì nữa, Thẩm Thác đã say thành cái dạng này rồi, không nghe lọt tai lời xin lỗi thể hiện quyết tâm muốn c.h.ế.t của nàng, vậy nàng bây giờ...
Nàng phải làm gì? Tiếp tục giải thích với một tên say rượu sao? Hay là nàng vẫn nên đi thôi, chuyện xin tội để lần sau nói vậy.
Ngu Ninh chống đầu gối đứng dậy, nhưng còn chưa kịp đứng lên đã bị một lực đạo mạnh mẽ kéo xuống.
Nàng ngã ngồi trên mặt đất, ngơ ngác nhìn kẻ gây chuyện.
"Không phải muốn động phòng sao, nàng đi đâu." Thẩm Thác đứng thẳng người, bàn tay với khớp xương rõ ràng chậm rãi rút đai lưng ra, ánh mắt sắc bén dừng lại trên khuôn mặt xinh đẹp mà hắn hận đến nghiến răng nghiến lợi này.
Đôi mắt hắn sâu thẳm như vực, nhìn vào không thấy đáy, bất cứ ai nhìn thấy cũng sẽ sinh ra ảo giác vĩnh viễn chìm đắm trong đôi mắt đen ấy.
Ngu Ninh trợn tròn mắt, ngồi trên mặt đất lùi lại vài bước, "Động, động phòng?"
Nàng không thể tin được giơ tay chỉ vào mình, "Lời này... ta nói sao?"
"Nói, không phải nàng vừa nói sao, nếu nàng muốn, Trẫm sẽ thỏa mãn nàng."
Ngu Ninh: "???"
Cứu mạng, không thể vu oan giá họa như vậy.
Thẩm Thác say rượu rồi lại không biết lý lẽ như vậy sao?
"Sao, nàng không muốn?"
Thẩm Thác đã cởi áo ngoài, lồng n.g.ự.c rắn chắc cùng cơ bắp rõ ràng cứ thế lộ ra trước mặt người khác.
"Ta..."
Ngu Ninh cứng đờ, nàng nuốt nước bọt, tim đập nhanh không kiểm soát, ánh mắt dán chặt vào khuôn mặt tuấn mỹ này không rời.
Bốn mắt nhìn nhau, mọi thứ xung quanh dường như mờ nhạt đi, bầu không khí yên tĩnh ái muội chậm rãi lan tỏa.
Nàng không nói nên lời, ngơ ngác nhìn Thẩm Thác cúi người xuống.
"A! Đừng, đừng cắn."
Ngu Ninh bị cắn vào dái tai, nàng muốn tránh ra, nhưng bàn tay đang giữ chặt eo nàng không cho phép nàng lùi bước.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");