Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Vừa ra khỏi Ngự Thư phòng, Kỳ Phượng Nhi chạm mặt Liễu Đại nhân. Theo sau Liễu Tuyền còn có một nam tử.
- Vi thần tham kiến Kỳ Tần nương nương.
- Liễu Đại nhân không cần đa lễ. Không biết đợt này Đại nhân vào cung có việc gì?
Tuy Kỳ Phượng Nhi hỏi Liễu Tuyền nhưng ánh mắt lại hướng đến nam tử mặc y phục đen tuyền.
- Hồi nương nương, đến cuối năm các Tổng đốc phải hồi triều báo cho Hoàng thượng. Ta sẽ ở lại Kinh Thành một thời gian.
Liễu Đại nhân quay sang nam tử đi cùng:
- Đây là nghĩa nữ của ta- Kỳ Tần nương nương. Ngươi mau bái kiến đi.
Nam tử tiến lên hai bước, vẻ mặt bình thản như chưa từng biết nàng:
- Kỳ Tần nương nương vạn phúc kim an.
Cả người Kỳ Phượng Nhi run rẩy:
- Huynh.... huynh là....
Không đợi Kỳ Phượng Nhi nói hết câu, Liễu Tuyền cắt lời:
- Bây giờ chúng ta có việc phải cầu kiến Hoàng thượng. Xin đi trước.
Lúc đi qua Kỳ Phượng Nhi, Liễu Tuyền nói nhỏ:
- Nương nương nên để ý đến thân phận của mình một chút. Đừng để bị bắt được nhược điểm.
Phải mất một lâu sau khi hai người kia rời đi, Kỳ Phượng Nhi mới định thần lại, trở về Tử Hoa điện.
Hồng Đan đuổi hết cung nữ ra ngoài, chỉ còn mỗi hai người trong tẩm điện.
- Nương nương. Người đó chẳng phải là Vương huynh hay sao? Không phải huynh ấy đã....
Kỳ Phượng Nhi ngắt lời Hồng Đan:
- Không... Thực ra sau khi Vương Kiệt rời đi, không ai thấy huynh ấy quay lại, mọi người đều cho rằng huynh ấy đã qua đời.
*****
- Kiệt.... Kiệt.... Huynh lại đây chơi với muội!
- Tiểu thư à! Ta còn phải bê hết chỗ củi này vào sài phòng nữa.
Vương Kiệt là cô nhi. Hắn được đưa vào Kỳ phủ để làm nô. Hắn rất được lòng tiểu thư duy nhất của nhà họ Kỳ- Kỳ Phượng Nhi.
Hai người như thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên. Lên mười hai tuổi, nàng muốn học võ hắn dạy cho nàng.
Lên mười lăm tuổi hai người cùng luyện cung, đi săn. Nàng từ một tiểu cô nương ngây thơ trở thành một nữ nhân diễm lệ.
- Phượng Nhi à.... Con là nữ nhi. Cần học mấy thứ lễ nghi quy tắc. Sao có thể suốt ngày luyện võ bắn cung chứ!!!
Nàng sà vào lòng nương, thủ thỉ:
- Nương à... Con không thích mấy thứ đó! Con muốn giống như cha.
Kỳ Gia Bảo nghe nàng nói vậy liền bật cười thành tiếng:
- Haha... Được rồi! Nữ nhi của chúng ta muốn học gì cũng được. Bây giờ con ra ngoài chơi đi.
- Đa tạ cha!
Nói xong nàng liền chạy vụt ra ngoài tìm người chơi cùng.
Đây là nữ nhi duy nhất của họ, không thể kiến công lập nghiệp nên họ hết lòng thương yêu con, không ép nàng bất cứ điều gì.
Cả chiều hôm ấy, Phượng Nhi bám lấy Vương Kiệt đi chơi.
- Kiệt! Nương của muội nói: Muội cần học lễ giáo là nữ nhi có phải không nên luyện công không?
Vương Kiệt vuốt mái tóc óng mượt của nàng, dỗ dành:
- Phu nhân nói không sai. Muội là nữ nhi nên học tam tòng tứ đức. Nếu không sau này ai dám lấy muội chứ?
- Huynh... huynh dám....!!!
Kỳ Phượng Nhi nghe vậy liền tức giận, bỏ về phòng riêng.
Sau đó, nàng giận hắn cũng rất lâu. Không chỉ vậy nàng còn muốn nương dạy lễ nghi cho mình
Kỳ Phu nhân ban đầu rất ngạc nhiên nhưng rồi cũng đồng ý. Bà cứ ngỡ rằng nữ nhi nhà mình rồi cũng đến lúc chán.
Kỳ Phượng Nhi thông minh lanh lợi học mọi thứ rất nhanh. Chẳng bao lâu nàng đã có phong thái của tiểu thư khuê các.
Nhưng mỗi tối, nàng lại lẻn ra trường săn sau viện để luyện cung.
Trong một lần đi săn, Kỳ Phượng Nhi nằng nặc đòi theo cha. Kỳ Gia Bảo chiều con liền đồng ý.
Đến bãi săn, nàng chỉ được phép đứng ở bên ngoài bìa rừng để chơi.
Nhưng Kỳ Phượng Nhi không chịu đứng yên một chỗ. Nàng lẻn vào rừng chơi.
Một lát sau, không ít thú vật bị nàng săn được. Bỗng nhiên...
- Grừ.... Grừ...
Nàng quay đầu lại nhìn thì thấy một con lợn rừng to gấp rưỡi nàng đang lao đến.
Theo sau nó là cha nàng và đám tùy tùng đang đuổi theo.
- Phượng Nhi à. Tránh ra đi...
Kỳ Phượng Nhi nhanh tay rút cung tên ra bắn vào con lợn rừng kia. Nhưng nó không hề hấn gì. Có lẽ bộ lông dày kia đã giúp nó.
Tuy nó có bị thương và chảy máu nhưng tốc độ lao vào nàng vẫn không thay đổi.
Khi nó tiến đến gần, Kỳ Phượng Nhi sững người không kịp phản ứng. Trong tinhg huống nguy cấp đó có một người đã lao ra bất chợt ôm lấy nàng.
Đến lúc định thần lại Kỳ Phượng Nhi đã thấy hai người nằm trên mặt đất. Nhìn lên người vừa cứu mình trong gang tấc, không ai khác đó chính là Vương Kiệt.
- Phượng Nhi, muội có sao không?
- Muội không sao.
Vương Kiệt đỡ nàng đứng dậy...
- Á!
Kỳ Phượng Nhi hoảng hốt:
- Huynh sao vậy, Kiệt?
Vương Kiệt hai tay ôm lấy đùi, ngã quỵ xuống. Bấy giờ nàng mới để ý là đùi hắn đang chảy máu.
Lúc hắn ôm lấy nàng thoát khỏi nguy hiểm vô tình bị sừng của mãnh thú đâm phải.
Cha nàng và đám tùy tùng hốt hoảng chạy tới. Kỳ Gia Bảo ôm lấy nàng, kiểm tra từ trên xuống dưới xem có bị thương hay không?
Nàng ôm mặt khóc nức nở, Kỳ Gia Bảo phải ôm nàng lên ngựa đưa về phủ:
- Cha à! Nếu hôm nay con không ham chơi chạy vào rừng thì có lẽ Vượng Kiệt.... huynh ấy sẽ không sao cả!!!
Kỳ gia đã mời đại phu giỏi ở vùng Giang Nam đến chữa trị cho Vương Kiệt.
Mỗi ngày Kỳ Phượng Nhi đều đích thân mang thuốc và băng bó cho hắn.
.....
Năm nàng mười bảy tuổi, kết thúc bữa tiệc sinh thần nàng. Hắn kéo nàng ra hậu viện.
- Huynh có chuyện gì muốn nói với muội à?
Vương Kiệt lúng túng:
- Phượng Nhi à! Chúng ta có thể ở bên nhau không?
Kỳ Phượng Nhi ngu ngơ, hỏi lại:
- Chẳng phải bây giờ chúng ta đang ở bên nhau hay sao?
- Không, ý của ta là: muội có muốn ở bên cạnh ta mãi mãi không?
Chưa kịp để nàng trả lời, hắn rút trong vạt áo ra một cây trâm ngọc, đưa ra trước mặt nàng:
- Muội có đồng ý trở thành thê tử của ta không?