Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Vậy thì sao, hai đứa bé này sẽ không trả lại cho các ngươi." Quân Lam Tuyết lạnh lùng nói, bày tỏ thái độ của mình.
Lúc trước đã chết nhiều người như vậy, bọn họ không ở nơi này, chưa kịp cứu, chỉ có thể hối hận, chỉ có thể khổ sở, vậy mà hôm nay hai sinh mệnh nhỏ bé này đang ở trong tay của bọn họ, tuyệt đối sẽ không giao cho bọn người kia, nhìn bọn họ đem đứa bé sống sờ sờ mà chôn đi.
Trương Kim kích động nhảy lên, "Ngươi như vậy sẽ hại người của toàn thôn đấy?"
Thôn bọn họ đã càng ngày càng ít người, nếu như không giết hai đứa bé này sẽ càng ngày có càng nhiều đứa bé bị lây bệnh, đến lúc đó. . . . . .
Trương Kim và Lục Toàn hai người sắc mặt lập tức khó coi.
Quân Lam Tuyết nhìn bọn họ một cái, đáy lòng cũng hiểu bọn họ là vì suy nghĩ cho người cả thôn, nhưng cách làm như thế thật sự là quá tàn khốc, hai sinh mạng đầy sức sống như thế, lại bị bó buộc bởi vì vừa sanh ra có chút dị dạng nên bị đối xử như vậy sao?
Nàng do dự một lát rồi quay đầu nói với Vũ Thú Kình: "Vũ Thú mỹ nhân, xem ra ta nhất định phải hồi kinh một chuyến."
"Vì sao?" Vũ Thú Kình không hiểu.
"Trở về Lăng Vương phủ tìm Màn Lão, Màn Lão là thần y mới có thể cứu những đứa bé này."
Nghe được hai chữ “thần y”, trong nháy mắt Trương Kim và Lục Toàn hai người ánh mắt liền sáng lên, "Có thật không? Thật sự có thể cứu sao?"
Quân Lam Tuyết không có khẳng định trả lời bọn họ, chỉ là nói: "Phải thử qua mới biết."
Đêm đó, Quân Lam Tuyết liền thu dọn đồ đạc, chuẩn bị trở về đường cũ.
"Ta đi cùng muội." Vũ Thú Kình nhìn nàng nói, trèo non lội suối để cho nàng một nữ nhân một mình lên đường, hắn không yên lòng.
"Không." Quân Lam Tuyết lắc đầu, "Huynh phải lưu lại đây chăm sóc hai đứa bé này." Nàng lo lắng bọn họ vừa rời đi, thôn dân Lạc Nhật sẽ mang hai đứa bé này chôn sống.
Đuôi lông mày Vũ Thú Kình khẽ nhăn, "Vậy còn muội?"
"Yên tâm đi Vũ Thú mỹ nhân, ta cũng không phải là loại thiên kim tiểu thư mảnh mai kia, còn có thể đi lạc hay sao?" Nàng cười, mắt cong thành hình trăng lưỡi liềm, thật là đẹp, "Ngược lại huynh đấy, huynh ở lại chỗ này thật sự là không có vấn đề sao? Giống như huynh phải về Minh Sùng quốc. . . . . ."
Vũ Thú Kình lắc đầu, lạnh lùng nói: "Cũng không phải là nhất định phải trở về."
"Như vậy à." Quân Lam Tuyết gật đầu, chợt tò mò hỏi: "Đúng rồi, vẫn muốn hỏi huynh, rốt cuộc là huynh đã đắc tội ai vậy, huynh phải rời Minh Sùng quốc đi tới Tĩnh Uyên vương triều, bọn họ cũng còn không buông tha huynh, muốn vẫn đuổi giết huynh."
Vũ Thú Kình rũ mắt xuống, vẻ chán nản chợt lóe lên thật nhanh biến mất, muốn nói cái gì, nhưng không có lập tức mở miệng.
Cho tới nay, chỉ có Lam Tuyết nói sẽ không bao giờ vứt bỏ mình.
Hắn đem những lời nàng nói lưu vào trong lòng, bởi vì chưa từng có người nào cho mình cảm giác ấm áp ấy, vì vậy hắn không muốn lừa dối nàng, rồi lại không muốn đoạn quá khứ xám xịt tiết lộ ra ngoài, trầm mặc hồi lâu, lúc này mới nhàn nhạt nói: "Có lẽ ta chết, nàng ta mới có thể an tâm."
"Nàng ta?" Quân Lam Tuyết chống cằm suy nghĩ một chút, võ công Vũ Thú Kình cao cường, nghĩ đến thân phận cũng thật không đơn giản, nếu hắn không đắc tội những người đó sao họ lại một đường đuổi giết hắn đến Tĩnh Uyên vương triều .
Vũ Thú Kình vừa trầm lặng.
Nhìn thấy dường như Vũ Thú Kình không muốn đàm luận về thân thế, Quân Lam Tuyết cũng không tiện hỏi nhiều nữa, tính nói sang chuyện khác cười ha hả nói : "Ta nghe nói vị thái tử gì đó của Minh Sùng quốc các huynh mất tích, lần trước ta còn nghe người ta nói lại ở một kỹ viện phát hiện thi thể của hắn, nghe nói là do túng dục quá độ (tình dục thái quá) nên tinh tẫn nhân vong (tinh dịch cạn kiệt người cũng sẽ chết), chậc chậc, ta nói Minh Sùng quốc của huynh cũng quá bi kịch, thái tử còn phải chạy tới kỹ viện tìm nữ nhân, chạy tới kỹ viện tìm nữ nhân còn chưa tính, còn cả đời chưa từng thấy qua nữ nhân thì cứ như vậy bị chết trên giường nữ nhân, ha ha ha, thật là ngoài dự đoán rồi."
Chuyện này là do lúc trước nàng ở Lăng Vương phủ làm nô tài nghe được từ những tam cô lục bà nghị luận bát quái, bởi vì cảm thấy thật sự rất kinh sợ, vì vậy đặc biệt chú ý ghi nhớ.
Vũ Thú Kình nghe vậy thì sửng sốt, ngẩng đầu lên nhìn Quân Lam Tuyết bằng ánh mắt kinh ngạc, "Thái tử Minh Sùng quốc, chết ở kỹ viện?"
Còn chết ở trên giường nữ nhân? ?
Điều này sao có thể? Hắn không phải vẫn đứng khỏe mạnh ở đây sao?
"Đúng vậy đó, huynh cũng không tin phải không?" Quân Lam Tuyết cười híp mắt vỗ bờ vai của hắn, bộ dáng mỉm cười, "Nói cho huynh biết, lúc đầu ta cũng là không tin, sau suy nghĩ lại thấy phải, nam nhân mà, người nào mà không thích nữ sắc, vị thái tử gì đó của huynh, đoán chừng là thấy nhiều đại gia khuê tú nên muốn đi kỹ viện tìm thú vui, tìm một chút kích thích, lại không nghĩ rằng sẽ lật thuyền trong mương, cho nên chết, chậc chậc."
Vũ Thú Kình thiếu chút nữa liền tối mặt, hắn không thể nghe nổi nữa khóe miệng giựt giựt xuống, " Muội nghe được từ đâu?"
"Còn từ đâu nữa? Trên đường cái người người đều nói, lúc trước ở Lăng Vương phủ những ma ma kia ngày ngày không có việc gì đi bàn tán, nghe xong trở về lại cùng những người khác tám chuyện, aiz, bát quái ý tứ chính là lời đồn."
". . . . . ." Vũ Thú Kình mím môi thật chặt thành một đường thẳng, trầm mặc một hồi lâu mới nói: "Gạt người."
"À? Gì?" Quân Lam Tuyết đang thu dọn đồ đạc, nhất thời không có nghe rõ.
"Những thứ này đều là gạt người." Hắn lại nói một lần, tựa hồ rất sợ nàng hiểu lầm nên nhấn mạnh nói, " Hắn không thích nữ nhân."
Quá khứ có nữ muốn đến gần hắn, cũng bị ánh mắt của hắn làm cho trợn mắt nhìn trở về, cho tới nay, cũng chỉ có Quân Lam Tuyết cùng hắn thân cận nhất.
Huống chi là việc đi đến kỹ viện thì càng không thể? Hắn đường đường là thái tử Minh Sùng quốc, làm sao có thể chết ở kỹ viện? ?
Hắn chỉ là không có nghĩ đến, mẫu hậu vì ép mình, ngay cả một cái đường lui cũng không lưu lại cho hắn. . . . . .
Con ngươi Vũ Thú Kình rủ thấp xuống, sâu trong ánh mắt là trầm trầm đau đớn, hắn cái gì cũng không cần, nàng. . . . . . vẫn còn lo lắng cái gì?
"A, huynh nói thái tử nước huynh à? Hắn không thích nữ nhân? Chẳng lẽ thích nam nhân hay sao?" Nghe được hắn nói, Quân Lam Tuyết kinh ngạc quay đầu lại nhìn hắn, tình cảm ** phong thái thổi tới quốc gia này rồi sao?
". . . . . ." Thích nam nhân. . . . . . Vũ Thú Kình im lặng nhìn trời, đã không muốn biết làm sao cùng nàng giải thích.
Quân Lam Tuyết thu thập xong hành lý, từ Vũ Thú Kình mà lấy vũ khí phòng thân đặt trước ngực ra, nói với hắn: "Giúp ta chăm sóc Tiểu Ngôn, khoảng hai ngày, ta sẽ trở về."
Vũ Thú Kình mấp máy môi, gật đầu, "Ừ."
Sauk hi bàn giao toàn bộ, Quân Lam Tuyết sợ Quân Tiểu Ngôn nháo muốn cùng nàng cùng nhau trở về, nên chuẩn bị đêm đến rời đi.
Vậy mà, không đợi nàng đến, thì cái người tâm tâm niệm niệm chờ bắt được Quân Lam Tuyết nhất định phải để cho nàng ba ngày ba đêm không xuống giường được chạy loạn cũng không được là Tô Lăng Trạch đã tự mình đến thăm.
Nhìn nam nhân trước mắt long đong mệt mỏi lại như cũ không giảm chút phong hoa tuyệt đại nào, Quân Lam Tuyết kinh ngặc đến độ cằm muốn rớt trên mặt đất.
"Ngươi, ngươi, ngươi. . . . . . Sao ngươi lại đến đây?"
Đôi mắt đen bóng của Tô Lăng Trạch thâm trầm, bão tố ngưng tụ, không hề chớp mắt nhìn nàng, "Bổn vương đã nói rồi, ngươi đừng mơ tưởng trốn."
Cho dù trốn tới chân trời góc biển, chỉ cần hắn muốn, cũng có thể bắt được nàng lại. "Ngừng, cái này, hiểu lầm rồi." Quân Lam Tuyết cười mỉa, "Ta thật sự là không phải chạy trốn, mà là có chuyện phải làm?"
Lời tuy nói như thế, nhưng trong lòng của nàng vẫn cảm thấy chột dạ.
Nàng phi?
Nàng vốn cũng không phải là người của Lăng Vương phủ, muốn đi thì đi, muốn ở thì lại, làm gì phải chột dạ? Quân Lam Tuyết khi dễ mình, vậy mà thấy Tô Lăng Trạch, nàng theo bản năng liền nhớ lại tình cảnh mập mờ ái muội trước khi rời đi giữa hai người, nhất thời lại cảm thấy lúng túng.
Sống hơn nửa đời người rồi. . . . . .
Cho dù ở hiện đại, cũng không có người nam nhân nào dám hôn nàng như vậy?
Trong lòng Quân Lam Tuyết cảm thấy rối rắm.
"Tới đây." Tô Lăng Trạch mới không cho nàng bất kỳ rối rắm, đứng tại chỗ, lạnh lùng nói.
Nghe vậy, Quân Lam Tuyết phản xạ tính lui về phía sau một bước, "Thật ra thì ta là muốn nói với ngươi, ngươi tới đúng lúc lắm, bởi vì ta cũng đang muốn đi tìm ngươi?"
"Tới đây," Tô Lăng Trạch mắt điếc tai ngơ, ngữ điệu lạnh lùng, trong con mắt âm trầm, như cũ lặp lại một câu nói.
Không tốt, băng sơn bộc phát thành núi lửa rồi, lần này thật sự chọc tới hắn rồi, trong lòng Quân Lam Tuyết cảm thấy bi thống.
"Có lời gì nói là được rồi không phải sao, lớn như vậy còn hô to gọi nhỏ làm tổn thương hòa khí a, Dương Thành huynh? Ngươi nói đối với 吧?" Quân Lam Tuyết bay thẳng đến sau lưng Tô Lăng Trạch nhìn Dương Thành.
Nghe vậy, Dương Thành vội vàng đi xa xa, "Ách, ta cái gì cũng không nghe được, Điện hạ, thuộc hạ đột nhiên đau bụng, rút lui trước." Nói xong, không đợi Tô Lăng Trạch phê chuẩn, liền vội vàng chạy.
Nói giỡn, Điện hạ đang nổi nóng, đụng phải chuyện của Lam tử cô nương, Điện hạ từ trước đến giờ cũng so với ai khác cũng tích cực, hắn hiện tại nếu đi ra mặt, còn không cho Điện hạ ăn tươi nuốt sống.
Mẹ nó. . . . . . Có muốn hay không có chí khí như vậy?
Quân Lam Tuyết ở trong lòng hung hăng khi dễ Dương Thành, lần sau nếu lại hỏi nàng chuyện bảng cửu chương, nàng choáng mới không mặc kệ hắn?
"Ta nói lại một lần, tới đây." Tô Lăng Trạch nhìn chằm chằm Quân Lam Tuyết, gắt gao nhìn chằm chằm.
Hỏng bét, cư nhiên dùng tới chữ “ta”, đến thân phận cũng không để ý, Quân Lam Tuyết rất ít thấy hắn tự xưng “ta”.
Ai, đưa đầu là một đao, rụt đầu cũng là một đao, nàng tác tính nhắm mắt liền hướng phía bên trên vọt.
"Tới rồi tới rồi, thúc giục cái gì thúc giục, gọi hồn à?"
Nghĩ đến Tô Lăng Trạch lại có thể biết khuất tôn giáng quý (ý nói hạ mình xuống) đến tới nơi đây tìm nàng, trong lòng bao nhiêu vẫn có chút xúc động, thấy sắc mặt hắn như vậy, nàng chỉ thỏa hiệp tốt.
Vậy mà, vừa mới đến gần hắn, mắt Tô Lăng Trạch đột nhiên lạnh lẽo, cầm một cái giữ chặt Quân Lam Tuyết, chặn ngang ôm một cái, khom người liền đem nàng đặt ở trên đùi của mình.
"Uy? Thật dễ nói chuyện? Đừng động thủ à?" Quân Lam Tuyết vội vàng hô to.
Vừa dứt lời, một bàn tay to ‘bốp’ hạ xuống, nặng nề rơi vào trên cái mông của nàng.
Quân Lam Tuyết hoàn toàn ngây ngẩn cả người.
Này. . . . . .
Này. . . . . .
Không đợi nàng phục hồi tinh thần lại, lại một chưởng vỗ xuống.
Một chưởng, một chưởng, lấy được toàn bộ đầu óc rối loạn của Quân Lam Tuyết.
Một hồi lâu, nàng mới chậm rãi phục hồi tinh thần lại, nằm cái rắm? Nàng bị đánh cái mông? Nàng cư nhiên bị người đánh đòn rồi hả ?
Nàng, một người trưởng thành cư nhiên bị một đại nam nhân đánh đòn rồi hả ? ?
Kết quả chính là quá mức khiếp sợ, nàng một hơi ngạnh ở trong cổ họng, sửng sốt rống không ra được.
Tô Lăng Trạch cư nhiên đánh cái mông của nàng?
Ni Mã? Coi nàng là đứa trẻ ba tuổi sao? Khốn kiếp?
Nhìn thấy Quân Lam Tuyết ngoan như vậy mặc cho mình đánh, Tô Lăng Trạch ngược lại cảm thấy kỳ quái.
"Biết sai lầm rồi?" Hắn lạnh lùng hỏi, rất tốt, biết sai lầm rồi, không dám lên tiếng nữa, lửa giận trong lòng Tô Lăng Trạch lúc này mới thở bình thường một chút.
Biết cọng lông cầu à?
Quân Lam Tuyết tức muốn chết rồi, thật vất vả đem một hơi trong cổ họng nuốt đi xuống, liền lập tức nói: "Mau buông ta ra?"
"Còn dám hay không không thông qua sự đồng ý của ta tự mình rời đi?" Tô Lăng Trạch không thả.
Mỗi lần chỉ cần bắt được tiểu nô mới cứng đầu cứng cổ không để cho người tỉnh tâm, liền quên mất nói mình ngang ngược muốn dạy dỗ một trận thật tốt.
Tô Lăng Trạch cũng không làm sao, vậy mà, trong lòng hắn ngay cả có một loại cố chấp như vậy, tiểu nô mới của hắn, như vậy, cũng chỉ có thể là của hắn.
". . . . . ." Quân Lam Tuyết cắn răng, nghĩ đến còn có người của cả một sơn thôn chờ muốn xin Tô Lăng Trạch giúp một tay, nàng nhịn?
"Không dám." Thanh âm tựa hồ từ trong kẽ răng nặn đi ra giống như nhau: "Làm phiền ngươi có thể để cho ta đã dậy ư, Lăng Vương điện hạ ngây thơ?" :
Tô Lăng Trạch mày kiếm nhảy lên:"Bổn vương ngây thơ?"
Ni Mã, ngươi không phải ngây thơ, người nào ngây thơ, lại còn dung chiêu đánh đòn này? Quân Lam Tuyết ở trong lòng khi dễ, ngoài miệng lại nói: "Không, ta nói ta ngây thơ."
Vậy không còn sai biệt lắm, Tô Lăng Trạch hài lòng nhướng mày, đem Quân Lam Tuyết từ trên mặt đất đỡ lên, xem xét cẩn thận một chút, tâm tình lập tức khá hơn nhiều.
Rất tốt, tiểu nô mới vẫn là tiểu nô mới, một chút cũng không thay đổi, như vậy, giáo huấn xong, có chút tính toán hay là muốn thừa nhận.
Nhất là cái gì thái tử Minh Sùng quốc kia?
Nhưng không nghĩ, Quân Lam Tuyết nhắm đầu vào liền hỏi hắn: "Mạc lão có hay không cùng đi với ngươi ?"
"Mạc lão?" Tròng mắt Tô Lăng Trạch khẽ híp một cái, sau đó mặt trong nháy mắt trầm xuống: "Ngươi bị thương?"
"Không, không phải là ta bị thương." Quân Lam Tuyết liền vội vàng giải thích, đem chuyện quái vật trẻ con thôn Lạc Nhật cùng hắn tỉ mỉ nói một lần.
Thôn dân thôn Lạc Nhật cũng rất chất phác, sẽ làm ra đến sự tình hung ác như vậy cũng là vì người của toàn thôn, Quân Lam Tuyết không hy vọng sau này vẫn còn có nhiều trẻ con vừa sanh ra liền bị chôn sống, vậy mà nàng không phải thầy thuốc, không cách nào giải quyết vấn đề khó như vậy, chỉ có thể dựa vào Mạc già được gọi là thần y rồi.
Nghe được Quân Lam Tuyết miêu tả, Tô Lăng Trạch nhíu mày: "Chuyện này đúng là thật?"
"Thiên chân vạn xác, đây là ta tận mắt nhìn thấy." Quân Lam Tuyết nói, nghĩ đến cái hố lấp đầy trẻ con còn đang sống, lòng của nàng liền từng hồi một co rút đau đớn .
Không nghĩ tới trên quốc thổ Tĩnh Uyên vương triều của hắn lại còn có những chuyện quái dị như thế, chuyện này quan hệ đến tính mệnh mấy trăm trẻ em, Tô Lăng Trạch cũng không lại nghi ngờ, đối với Quân Lam Tuyết nói: "Ngươi trước đến thôn Lạc Nhật này, Bổn vương sẽ phái người đem Mạc lão cả đêm mời tới."
Mắt Quân Lam Tuyết sáng lên, đang muốn nói cám ơn, Tô Lăng Trạch lại tăng thêm một câu: "Trước khi Bổn vương chưa có trở về, ngươi nơi nào cũng không được đi."
". . . . . ." Mẹ nó, có muốn hay không bá đạo như vậy? Không đi cũng không đi, khi chuyện ở nơi này còn chưa có giải quyết, nàng làm sao sẽ yên tâm rời đi.
Để xuống lời nói, Tô Lăng Trạch liền lập tức rời đi, nghĩ đến phái người đi, mà đem Dương Thành lưu lại
Bên ngoài nói là vì bảo vệ nàng, vụng trộm nhưng thật ra là sợ nàng trộm đi 吧.
Quân Lam Tuyết bất đắc dĩ.
Dương Thành cũng rất bất đắc dĩ, kể từ sau khi Điện hạ biết Lam tử cô nương, tính khí liền thay đổi phải thay đổi thất thường, một giây trước rõ ràng là cười rất vui vẻ, một giây kế tiếp thì có thể sẽ giết người.
Thương hại hắn một cái hộ vệ nho nhỏ, không tốt làm người a.
"Lam tử cô nương." Dương Thành bất đắc dĩ nhìn Quân Lam Tuyết: "Thôi, ta còn thích gọi ngươi Lam Tử huynh đệ, ta nói huynh đệ, ngươi có thể hay không không cần luôn động một chút là làm ra một chút chuyện quái dị, Điện hạ một ngày tâm tình bất tỉnh, chúng ta những thứ nô tài này, liền một ngày làm người không tốt a."
"Cái gì a, rõ ràng là tính khí hắn không tốt?" Quân Lam Tuyết bất mãn phản bác, nàng cũng rất vô tội có được hay không.
Dương Thành lắc đầu: "Ngươi hiểu lầm điện hạ rồi, thật ra thì Điện hạ thật rất để ý ngươi, ít nhất tới nay ta theo đuổi Điện hạ nhiều như vậy, ngươi là người duy nhất khiến Điện hạ vừa tức giận rồi lại không nhịn được dung túng ngươi."
Nghe vậy, Quân Lam Tuyết sửng sốt, núi rừng đen như mực, gió mùa hè thổi tới, nhè nhẹ rét lạnh từ bên cạnh xuyên qua, nàng lại mơ hồ cảm thấy mấy phần ấm áp.
"Có lẽ. . . . . . Hắn chỉ là trước nay không có gặp qua ta đây là nô tài không có quy củ, nhất thời thích cái mới mẻ mà thôi." Hồi lâu, nàng mới thản nhiên nói.
Ý vị mới mẻ vừa qua rồi, đến lúc đó sợ rằng sẽ xa lạ, cho dù đối diện cũng là không quen biết.
"Ngươi gặp qua người mới mẻ sẽ thả đi, chỉ vì lo lắng ngươi, thì để xuống tất cả mọi chuyện trong Lăng vương phủ để tới tìm ngươi sao?" Dương Thành hỏi ngược lại nàng.
"Lo lắng?" Hắn. . . . . . Lo lắng nàng cái gì?
Dương Thành thản nhiên nói: "Ngươi là người của Ám lâu sẽ không sai 吧. Thực không dám đấu diếm, một đêm kia lúc người của Ám lâu tới cửa tìm ngươi, ta cùng Điện hạ cũng đã phát hiện."
Quân Lam Tuyết cả kinh: "Các ngươi nhìn thấy?"
"Không chỉ có nhìn thấy, còn nghe tất cả những gì các ngươi nói." Dương Thành lẳng lặng nhìn Quân Lam tuyết: "Bao gồm cả câu nói người kia muốn giết Điện hạ."
"Vậy hắn. . . . . ." Quân Lam Tuyết mím môi, tựa hồ muốn nói cái gì, chợt nhớ tới, cũng chính là sau đêm đó, nàng cảm thấy Tô Lăng Trạch giống như là biến thành một người khác, bình thường xa lạ, thậm chí còn tặng nàng đi phủ thái tử.
Thì ra là, là bởi vì nguyên nhân này.
Dương Thành tiếp tục nói: "Chuyện về sau ngươi cũng biết, Điện hạ mặc dù đang dưới cơn nóng giận đưa ngươi đi phủ thái tử, mình cũng là cả đêm không ngủ, sáng sớm ngày thứ hai liền vào cung muốn nhìn ngươi ra sao rồi, nhưng không nghĩ tới ngươi sẽ là cô gái. . . . . ."
Hắn nhìn Quân Lam Tuyết, nghiêm túc nói: "Lam Tử huynh đệ, mặc dù ta không biết này lần tại sao ngươi muốn đi theo Minh Sùng quốc thái tử rời đi Lăng vương phủ, Điện hạ cũng không biết, nhưng Điện hạ nhớ kỹ người của Ám lâu tìm tới ngươi, mặc dù Điện hạ không nói, nhưng mà ta lại hiểu rõ một chút, cho nên sau khi ngươi rời đi, Điện hạ nóng lòng muốn tìm được ngươi."
"Ngươi nói là. . . . . ." Quân Lam Tuyết cắn môi, hắn sẽ tìm đến mình, là vì sợ người của Ám lâu tìm tới nàng sao?
Đúng vậy a, hắn hiểu biết rõ ràng đêm đó Tiểu Ngũ nói với nàng, lão đại Ám lâu truyền lời, để cho nàng trong vòng năm ngày giết Lăng vương.
Nàng cái gì cũng làm, cho nên Tô Lăng Trạch tin tưởng nàng.
Nhưng mà, hắn lại lo lắng người của Ám lâu sẽ bởi vì nhiệm vụ thất bại mà tìm tới nàng, cho nên mới chạy đến nơi này.
Như vậy Tô Lăng Trạch. . . . . .
Tại sao như vậy, làm cho người ta chán ghét không đứng lên nổi. . . . . .
Trong long Quân Lam Tuyết như biển quay cuồng, thật lâu không cách nào bình tĩnh.
Hắn tại sao có thể bá đạo như vậy, đối với nàng tốt như vậy. . . . . . ?
Chỉ cũng bởi vì hắn cho là mình thích hắn, mà hắn đáp lại yêu thích của nàng, cho nên liền coi đó là chuyện đương nhiên của mình?
Nàng thừa nhận, Tô Lăng Trạch như vậy, thật để cho nàng có chút động lòng.
"Chỉ là nói đến, làm sao ngươi lại biết thái tử Minh Sùng quốc? Còn có thể muốn cùng hắn cùng nhau mà rời khỏi?" Dương Thành đột nhiên hỏi.
Quân Lam Tuyết hít sâu một hơi, từ từ bình phục sự quay cuồng của biển trong long mình, không hiểu hỏi nàng: "Thái tử Minh Sùng quốc? Ngươi nói là Vũ Thú Kình?"
"Không sai." Dương Thành gật đầu, thấy mặt nàng kinh ngạc: " Vũ Thú Kình là hoàng thất Minh Sùng, chẳng lẽ ngươi không biết hắn là thái tử?"
". . . . . ." Nàng thật không biết, Vũ Thú mỹ nhân lại là thái tử Minh Sùng quốc? ?
Nàng trước kia ở trước mặt hắn nói rõ Thái tử Sùng quốc chết ở trên giường trong kĩ viện. . . . . .
Trời ?
Bát quái còn chưa tính, lại còn bát quái trước mặt nhân vật chính, để cho nàng chết 吧?
Dương Thành nói: "Theo ta được biết, thái tử Vũ Thú Kình vẫn bị đuổi giết, vì vậy hắn chỉ có thể mai danh ẩn tích để tránh né, nhưng không nghĩ hắn sẽ đến vương triều Tĩnh Uyên chúng ta. ?"
"Ta thật sự không biết hắn lại là thái tử. . . . . ." Quân Lam Tuyết rất 囧, ngay sau đó lại nghi hoặc mà nói: "Nếu hắn là thái tử, vậy làm sao lại bị đuổi giết, Minh Sùng cùng Tĩnh Uyên vương triều cũng liệt vào hai đại đế quốc, một cường quốc như vậy, Vũ Thú mỹ nhân thân là thái tử, như thế nào còn biết được đến Tĩnh Uyên, Hoàng thất Minh Sùng quốc đều không trông nom sao?"
Huống chi, hiện tại Vũ Thú mỹ nhân còn phải trở về Minh Sùng quốc đi, nếu thân phận bị tiết lộ, sợ rằng lại phải lâm vào sự đuổi giết không ngừng nghỉ.
"Đó là bởi vì người muốn giết thái tử Vũ Thú Kình không phải là người khác, chính là người trong hoàng thất." Dương Thành cười lạnh, nhất là tình cảm Đế Vương vô tình, thái tử Vũ Thú Kình chẳng qua cũng là một thành viên tranh đấu trong hoàng thất mà thôi.
"Người trong hoàng thất?" Quân Lam Tuyết sửng sốt: "Chẳng lẽ là những huynh đệ khác của hắn ? Nghĩ đoạt vị trí Đông Cung Thái Tử?"
Quân Lam Tuyết nhớ lại Vũ Thú Lâm, Vũ Thú mỹ nhân hình như cùng Vũ Thú Lâm có quan hệ không tệ, nhưng mà nghĩ đến đường đường công chúa một nước, cư nhiên đến sơn trại làm thủ lĩnh thổ phỉ, nàng vẫn còn có chút. . . . . . Thích ứng không tới.
Cái thế giới này quả nhiên còn rất lộn xộn.
"Không." Dương Thành lắc đầu: "Không phải những vương tử khác, mà là ngươi tuyệt đối không tưởng được."
". . . . . . Người nào?"
"Minh Sùng quốc đương triều hoàng hậu."
". . . . . ." Quân Lam Tuyết ngây ngẩn cả người, lại là Vũ Thú mỹ nhân. . . . . . Mẹ?
Cho tới nay, ở bên trong lòng Quân Lam Tuyết, cha mẹ đều là vĩ đại nhất.
Tình thương của cha, tình thương của mẹ, luôn luôn cẩn thận ấm áp lòng người, nàng rất nhớ nhung cha mẹ nàng, cha mẹ đều là bình dân, không có bối cảnh gì lớn, nhưng cho dù bình thường như vậy, vẫn thật thà chất phác yêu thương chăm sóc nàng, đối với nàng mà nói, nàng rất là may mắn.
Nàng cũng tin tưởng, đáng thương tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ, không có cha mẹ nào, không yêu con của mình, có lẽ có thời điểm ở trong lời nói, sẽ có chút nghiêm túc, mong con hơn người của bậc cha mẹ chỗ nào cũng có, nhưng là đó cũng là yêu.
Nàng chưa có từng nghĩ tới , Thế giới kia có một đôi cha mẹ, không yêu con của mình. . . . . .
Không. mẫu thân của Vũ Thú mỹ nhân, đã không thể gọi không thương.
Thậm chí phái người một đường đuổi giết, không chết không thôi.
Đáy lòng phát rét, nàng không hiểu, đến tột cùng trong lòng mẫu thân Vũ Thú mỹ ra sao, lại có thể đối với đứa con của mình làm ra chuyện như vậy. Nàng cảm thấy không tin, vậy mà những chuyện này lại chân thật xảy ra.
Chẳng lẽ mẹ của hắn, không phải mẹ ruột sao?
Thần sắc Quân Lam Tuyết, toàn bộ rơi vào trong mắt Dương Thành, hắn không kinh ngạc hay khiếp sợ, trên thực tế khi lần đầu tiên biết chuyện này, hắn cũng giật mình không nhỏ.
Nhưng mà hắn chỉ là hộ vệ nho nhỏ mà thôi, kinh ngạc đi qua chỉ là mỉa mai khinh thường, gia đình đế vương, vốn cũng không có cái gì được gọi là tình cảm chân thật.
Vì vậy, hắn chỉ là nhàn nhạt phá vỡ sự khiếp sợ của Quân Lam Tuyết, hờ hững nói: "Không cần kinh ngạc như vậy, từ xưa, hoàng gia vốn vô tình, Vũ Thú thái tử. . . . . . Cũng chỉ là một trong đông đảo vật hy sinh vì ngôi vị hoàng đế thôi."
Dĩ nhiên, Quân Lam Tuyết không biết,
Nhân khẩu Minh Sùng quốc ít ỏi, chẳng biết tại sao, hoàng tử sau khi sanh, không phải chết ngoài ý muốn, chính là chết từ trong trứng nước, cả minh Sùng quốc, chỉ có một người Vũ Thú Kình, vì vậy được làm thái tử.
Trước đây không lâu sau khi truyền ra tin tức thái tử Minh Sùng chết ở trên giường trong kỹ viện, không tới một tháng, Hoàng đế Minh Sùng quốc chẳng biết tại sao, lại nhanh chóng lập Thân Vương Thế tử làm thái tử, mà Thân Vương này, chính là hoàng thúc của Vũ Thú Kình, bởi vì trừ người đó ra, không còn bất kỳ huyết mạch nào tương đối gần Hoàng thất.
Một cỗ cảm giác hoang đường từ trong đáy lòng lan tràn ra, Quân Lam Tuyết mặc dù không quá rõ ràng chuyện cụ thể là như thế nào, nhưng bây giờ cũng đã dần dần có thể hiểu rõ rốt cuộc là chuyện gì xảy ra rồi.
Vũ Thú mỹ nhân bị mẹ ruột một đường đuổi giết chạy trốn tới Tĩnh Uyên vương triều, hắn võ công không kém, để cho hắn thành công tránh được không ít kiếp nạn, mẹ của hắn, đương triều hoàng hậu Minh Sùng quốc, thấy nhất thời giết không được Hàn mỹ nhân, vì vậy liền chế tạo một thế thân, bày lời đồn Vũ Thú mỹ nhân đã chết, lúc này mới đổi lập thái tử.
Một nụ cười giễu cợt nở lên bên môi, Quân Lam Tuyết cảm thấy châm chọc, thật lòng châm chọc, mẹ ruột lại có thể không giúp con trai của mình cũng cố giang sơn, ngược lại giúp đỡ một người con trai khác của Thân Vương tranh đấu giành thiên hạ, này. . . . . . Còn chưa đủ châm chọc?
Nàng không nghĩ tới thân thế của Vũ Thú mỹ nhân lại sẽ là như vậy, nhất thời đang lúc trong lòng ngũ vị tạp trần, người đó mặc dù biết không lâu, nhưng bề ngoài lãnh khốc, nội tâm tinh tế dịu dàng, không giỏi nói chuyện, còn bảo vệ qua nam nhân của nàng.
Thời điểm khi mới gặp mặt người đó, nàng hơi đến gần hắn một chút sẽ đỏ mặt, Vũ Thú mỹ nhân, khi hắn bề ngoài lạnh lung hà khắc, đến tột cùng quấn bao nhiêu đau đớn không muốn người biết?
Quân Lam Tuyết hít sâu một hơi, trong lòng có chút áy náy, nàng nên đối với Hàn mỹ nhân khá hơn một chút . . . . . .
——— —————— —————— —————— ————-
Đêm khuya.
Nàng trở lại Lạc Nhật thôn, trở lại sống nhờ Lục gia, phòng ốc nơi này xem ra nhỏ hẹp cũ rách, nhưng phòng cũng thật sạch sẻ.
Lường trước đám người Quân Lam Tuyết lai lịch không đơn giản, Lục gia toàn bộ cũng thật sự, đem nhà mình làm đơn giản tặng cho bọn hắn ở.
Trầm mặc trở lại gian phòng của mình, Quân Lam Tuyết chợt nhớ tới hai đứa trẻ con được cứu tới, do dự một lát, vẫn là đi tới hướng phòng của Vũ Thú Kình.
Cho là hắn đã ngủ, vì vậy nàng cũng không có gõ cửa, mà là nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, thận trọng đi vào.
Kinh ngạc là Vũ Thú Kình cũng không có ngủ,
Mà là ngồi ở bên giường, đôi tròng mắt lãnh khốc nhìn chằm chằm, mắt không chớp nhìn chằm chằm hai đứa trẻ trên giường, lông mày nheo lại, không biết đang nghĩ cái gì.
Nghe được âm thanh, hắn cảnh giác nhanh chóng đứng dậy, sau khi nhìn thấy là Quân Lam Tuyết mới thả tùng cảnh giác, còn thở phào nhẹ nhõm.
"Vũ Thú mỹ nhân làm sao ngươi còn chưa ngủ?" Quân Lam Tuyết có chút kinh ngạc hỏi, đêm khuya thế này rồi, nàng còn tưởng rằng hắn đã ngủ.
Nghe vậy, Vũ Thú Kình theo thói quen lại giơ cao đôi mày kiếm lạnh lùng, chỉ chỉ hai đứa trẻ con ở trên giường, nhạt nhẽo nói: "Bọn họ ngủ."
Quân Lam Tuyết nghi ngờ nhìn hai đứa trẻ con trên giường đang ngủ say một cái: "Bọn họ ngủ ngươi cũng không ngủ?" Đây là cái Logic gì?
Vũ Thú Kình giơ cao lông mày chặt lại một chút, giọng nói không tốt lắm, mang theo mấy phần phiền muộn: "Bọn họ, khóc suốt."
"Cho nên. . . . . . Ngươi ở đây dỗ dành bọn họ ngủ?" Quân Lam Tuyết kinh ngạc, Vũ Thú mỹ nhân còn có thể dỗ đứa bé ngủ?
Trong đầu thoáng qua một nam nhân lãnh khốc, có bộ dáng một tay ôm một đứa bé, hát bài hát ru con. . . . . .
Cả người giật mình một cái, Quân Lam Tuyết rùng mình, tình hình như vậy, nàng nghĩ như thế nào cũng có cảm giác quỷ dị, thật sự không dám nghĩ a.
Vậy mà nhìn lại hiện tại, bọn nhỏ đã ngủ rất ngon rồi, thật chẳng lẽ bị Vũ Thú mỹ nhân dỗ dành xuống?
Vậy mà, Vũ Thú mỹ nhân lại có bộ mặt phớt tỉnh lắc đầu: "Không có dỗ dành.”
"Vậy bọn họ. . . . . . ?" Thế nào ngủ quen như vậy, không phải nói khóc suốt không chịu ngủ.
Vũ Thú Kình chỉ xuống cổ, nói: "Ta điểm huyệt ngủ của bọn họ."
". . . . . ." Quân Lam Tuyết há hốc mồm, cái này, điểm huyệt ngủ đối với hai đứa trẻ vừa sinh ra chưa tới một tháng . . . . . Sẽ không có vấn đề lớn lao gì 吧?
Quân Lam Tuyết dở khóc dở cười, bỗng nhiên lại nghĩ tới lời Dương Thành mới nói vừa rồi, nàng lập tức thay một bộ dáng nghiêm túc, thành thành khẩn khẩn nhìn chăm chú vào Vũ Thú Kình: " Vũ Thú mỹ nhân."
"Hả?" Vũ Thú Kình không hiểu nàng thế nào đột nhiên nghiêm túc như vậy .
Quân Lam Tuyết lấy tay vỗ vỗ bờ vai của hắn, tình ý sâu xa: "Cái thế giới này, thật ra thì không tối tăm như vậy."
". . . . . . ?" Có ý tứ gì?
"Trừ đi những thứ xấu xa, vô sỉ, hèn hạ, hạ lưu của người ở ngoài kia, thật ra thì vẫn là rất tốt đẹp ." Quân Lam Tuyết tiếp tục nói.
". . . . . . Cái gì?" Tại sao hắn một câu nghe cũng không hiểu? Vũ Thú Kình có chút buồn bực.
Quân Lam Tuyết nặng nề bắt được tay Vũ Thú Kình, mặt thành khẩn: "Ngươi yên tâm, bắt đầu từ hôm nay, ta nhất định sẽ chăm sóc ngươi thật tốt."
". . . . . ." Tốt 吧, những lời này hắn rốt cuộc nghe hiểu, nhưng là. . . . . .
Nàng đột nhiên nói cái này làm gì?
Hơn nữa, nàng là nữ nhân, rốt cuộc, là ai đang chăm sóc ai?
Chỉ là.
Mặc kệ là ai đang chăm sóc ai, cái vấn đề này đến cuối cùng cũng không có ai đi cẩn thận truy cứu, chỉ cần biết rằng trong long hai bên đều có phần tâm ý này, vậy là đủ rồi.
Hôm sau, Vũ Thú Kình tiếp tục giằng co cùng hai đứa trẻ vừa nhận về, Quân Lam Tuyết thấy Vũ Thú Kình tựa hồ thật lòng sẽ không mang đứa bé, thời điểm đang chuẩn bị đón lấy giúp một tay, cha mẹ đứa bé lại tìm tới rồi.
Máu mủ tình thâm, ai cũng không muốn con của mình sinh ra liền bị chôn sống, trước cũng là bất đắc dĩ, hôm nay biết con mình không có chết, còn có thần y tới cứu trị, đôi vợ chồng này cao hứng khác thường, đối với bọn họ là thiên ân vạn tạ.
Quân Lam Tuyết liếc nhìn bong dáng cha mẹ ôm đứa bé càng ngày càng xa, đẩy Vũ Thú Kình bên cạnh một cái, long mày cau lại: "Ngươi thấy thế nào? Những hài nhi này sẽ không vô duyên vô cớ vừa sanh ra liền dị dạng, nhất định là có nguyên nhân gì?"
Vũ Thú Kình trầm mặc một hồi, bỗng nhiên nói: "Ta cảm thấy được, đây không phải là trúng độc?"
"Trúng độc?"
"Không tệ."
Quân Lam Tuyết trầm ngâm chốc lát, lắc đầu nói: "Không, nếu như là trúng độc, tại sao người lớn lai không biết chuyện, cố tình đều là đứa bé gặp chuyện không may?"
Vũ Thú Kình suy nghĩ một chút nàng nói cũng phải, vì vậy không thể làm gì khác hơn là tiếp tục trầm mặc, hắn không phải đại phu, tự nhiên cũng không hiểu những thứ này rốt cuộc là tại sao.
Mà việc bây giờ bọn họ phải làm, chính là chờ đợi cái vị thần y kia của lăng vương phủ.
Quân Lam Tuyết rất có long tin đối với y thuật của Mạc lão, Mạc lão được gọi là thần y, nếu như ngay cả ông ta cũng không có cách nào, sợ rằng chuyện này thật sự vô cùng khó làm.
Vậy mà một chút này, lại đợi chừng hai ngày.
Cho đến buổi tối ngày thứ ba, Mạc lão cùng Tô Lăng Trạch mới xuất hiện ở thôn Lạc Nhật.
Có lẽ là biết trong lòng mọi người đang nóng nảy chờ đợi, màn lão vừa đến thôn Lạc Nhật, liền lập tức đi xem đứa bé.
Nhìn đám người Tô Lăng Trạch phong trần mệt mỏi, Quân Lam Tuyết nhớ tới Dương Thành tự nhủ, lại đối mặt Tô Lăng Trạch, tâm tình nhất thời phức tạp, nhiều hơn, cũng là ấm áp.
Phát hiện ánh mắt của Quân Lam Tuyết, Tô Lăng Trạch môi mỏng nhấp nhẹ, chợt giải thích: "Mạc lão đã già, đi đường suốt đêm không chịu nổi, cho nên mới đến muộn."
Không nghĩ tới hắn sẽ giải thích những thứ này với mình, Quân Lam Tuyết hơi giật mình, ngay sau đó mỉm cười lắc đầu: "Không, không muộn, Tô Lăng Trạch, cám ơn ngươi."
Tô Lăng Trạch bất mãn cau mày: "Đừng cảm ơn ta." Hắn đối với chữ “cảm ơn” này đặc biệt khó chịu.
"Còn nữa, tên, đổi lại, không cho phép cả tên cả họ."
". . . . . ." Nam nhân này thật bá đạo, Quân Lam Tuyết bất đắc dĩ, nhưng trong lòng có chút ngọt ngào, có lẽ, sự bá đạo này của hắn chính là trong ôn nhu dịu dàng, mới để cho nàng cảm thấy cảm động.
Khi kiểm tra tình huống tất cả những đứa trẻ, Mạc lão chợt ngẩng đầu lên nói: "Ta muốn gặp thôn trưởng thôn này một chút, cụ thể hiểu rõ một ít tình huống chuyện này."
"Không thành vấn đề, ta sẽ vì các vị đại nhân dẫn đường?" Trương Kim vội vàng nói.
Chuyện liên quan đến tính mệnh tất cả bọn trẻ, mọi người cũng không nghĩ còn là buổi tối, đoàn người chạy thẳng tới nhà thôn trưởng thôn Nhật Lạc.
Bởi vì trước đó Trương Kim đối với thôn trưởng nói đại khái sự tình, vì vậy đối với đám người Quân Lam Tuyết đêm khuya đến bái phỏng, thôn trưởng cũng không có cảm thấy ngoài ý muốn, ngược lại châm thêm mấy cây cây nến ở trong phòng mờ tối, làm cho cả phòng xem ra càng thêm sáng ngời một chút.
Phòng thôn trưởng cũng không rộng bao nhiêu, chỉ là so với phòng bình thường rộng hơn một chút, nhưng xem ra cũng cực kỳ đơn sơ, trừ một cái bàn vài cái ghế dựa cùng một chút gia dụng đơn giản bên ngoài, cái khác cũng không có gì cả.
Lập tức tới nhiều người như vậy, liền ghế cũng không đủ, còn cần từ mấy nhà bên cạnh mang mấy cái ghế tới đây.
"Chắc hẳn thôn trưởng đã biết mục đích chúng ta tới?" Mạc lão trực tiếp hỏi thẳng.
Ánh mắt thôn trưởng rơi vào hai đôi vợ chồng ôm trẻ nít cũng đi theo bọn họ cùng đến, đôi mắt vẩn đục của lão một hồi hoảng hốt, sau đó yên lặng gật đầu một cái, âm thanh tang thương mờ mịt sâu kín vang lên: "Mấy vị hiệp khách mời ngồi, trong nhà lão hủ đơn sơ, sợ là chiêu đãi không chu đáo. . . . . ."
Lão ta còn nói.
Chưa nói xong, Quân Lam Tuyết liền cắt đứt lời của lão ta, nhàn nhạt hỏi: "Thôn trưởng đại nhân không cần khách sáo với chúng ta, chúng ta chỉ muốn hiểu rõ đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra."
Thôn trưởng là cụ già giống như ngọn đèn sắp tắt, tay chống gậy không ngừng lay động: "Hiệp khách sẵn có hứng thú biết được chuyện xấu của thôn Nhật Lạc ta, lão hủ cũng không tiện giấu giếm, không ngại ngồi xuống lắng nghe."
Bọn họ theo lời ngồi xuống, Lão thôn trưởng liền từ từ nói đến cả tiền nhân hậu quả sự việc, những chuyện này cùng Trương Kim nói không khác nhau mấy, Quân Lam Tuyết cùng Vũ Thú Kình đã sớm nghe qua một lần, vì thế mà nhận định rất nhiều.
Mà sau khi Mạc lão nghe xong, cũng không nhịn được nhíu chặt lông mày, nhìn lão thôn trưởng trầm giọng hỏi: "Chẳng lẽ các ngươi cũng chưa có thử đem mấy đứa bé nuôi dưỡng lớn lên?"
May là Mạc lão gặp qua không ít cái chết của bệnh khó chữa, đang nghe chuyện chốn sống trẻ con, cũng không khỏi cứng lại, chính ông làm thầy thuốc, từ trước đến giờ lấy cứu người làm nhiệm vụ của mình, ông thật lòng không tiếp thụ nổi chuyện trẻ con vừa sinh ra đang sống lại bị chôn sống.
Cách làm như thế cực kì bi thảm, quá mức tàn khốc rồi.
Lão thôn trưởng gian nan gật đầu, giọng nói khẽ thê lương: "Những thứ này, người trong thôn làm sao chưa từng thử qua, có vài người len lén đem sinh hạ quái vật dấu đi, len lén nuôi dưỡng, vậy mà đứa bé kia sau khi lớn lên lại. . . . . ."
Trong long Mạc lão căng thẳng, rốt cuộc vội vàng lên tiếng: "Sau khi lớn lên thế nào?"
Không đợi thôn trưởng trả lời, một giọng nói trầm nhẹ mang theo ngây thơ vang lên, ngay sau đó một đạo bóng người thật nhanh hướng thôn trưởng đánh tới: "Gia gia, người thế nào vẫn còn ở nơi này? Gia gia nói sẽ kể chuyện xưa cho Diệu Nhi nghe, Diệu Nhi chờ thật lâu cũng không trông thấy gia gia, gia gia gạt người?"
Đó là một nam tử xem ra trên dưới 20 tuổi, dáng dấp mặt mày thanh tú, nam tử rất là tuấn tú, thế nhưng lúc này là mặc áo đơn, chân không, dựa vào trong ngực thôn trưởng làm nũng dùng sức cọ.
Trên khuôn mặt già nua của lão thôn trưởng lộ ra nụ cười, yêu thương khẽ vuốt đầu cháu trai bảo bối, hiền lành nói: "Diệu Nhi ngoan, tự mình đi ngủ trước, ngươi xem, trong nhà không phải là còn có nhiều khách nhân đến như vậy, chờ gia gia chiêu đãi hết khách, sẽ lại đi cùng Diệu Nhi kể chuyện xưa có được hay không?"
"Phải kể chuyện xưa Bạch Hổ Tướng quân cùng tiên nữ tỷ tỷ?"
"Tốt, tốt, gia gia sẽ kể cho Diệu Nhi."
"Hì hì, gia gia thật tốt." Diệu Nhi lạch cạch một cái hôn ở trên mặt Lão thôn trưởng, tỏ vẻ sự hưng phấn của mình, sau đó lại vội vã chạy về trong phòng, không quên mang theo một câu: "Gia gia phải nhanh một chút nha."
Đám người Quân Lam Tuyết đều là sửng sốt một lát, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, không cách nào tưởng tượng, một thanh niên xem ra hơn 20 tuổi, lại làm một chuyện giống đứa trẻ ba tuổi.
Hắn. . . . . . Là chậm phát triển trí tuệ?
Nhìn thấy ánh mắt của bọn hắn, lão thôn trưởng cũng không tức giận, mà là cười khổ thở dài: "Trí tuệ của Diệu Nhi chỉ là đứa trẻ bốn tuổi."
Quả thế.
Ánh mắt mọi người khẽ rũ xuống, nhìn một người nam nhân phong tú trí thức như vậy, tâm trí cũng chỉ có bốn tuổi, trời cao đối với người, vì sao không công bằng như thế?
Lão thôn trưởng ho hai tiếng, từ từ tiếp tục đề tài mới vừa rồi, nói: "Mấy năm trước, vợ nhà Vương Nhị Hồ sinh cho hắn một em bé mập mạp, đáng tiếc vừa sinh hạ lại giống như đứa bé trên tay Hoàng tẩu tử, trên hai tay nhỏ bé, đều có ba ngón tay, vốn là nên đem đứa bé chôn kĩ đưa đi đầu thai, Vương Nhị Hồ lại lừa gạt nói đứa bé đã chôn, mình cũng là len lén giấu ở trong núi nuôi nhiều năm, đứa bé kia bây giờ đã năm tuổi rồi, lại cả ngày chỉ có thể nằm ở trên giường, không thể động, tay này, chân nha, xác định tàn tật chỉ có thể nằm ở trên giường, Vương Nhị Hồ vừa bắt đầu cho là đứa bé chỉ là trí tuệ chậm chạp, nỗ lực dạy đứa bé đi bộ, vậy mà đã nhiều năm như vậy, đứa bé kia vẫn như người vô dụng, không thể đi không thể chạy, còn sống như vậy, chính là bị tội a."
Cổ họng Quân Lam Tuyết khô khốc, tựa hồ cảm thấy hô hấp cũng có chút khó khăn: "Ngài nói là, có ít gia đình không muốn đem đứa bé chôn sống, len lén gạt người trong thôn nuôi dưỡng, nhưng đứa bé sau khi lớn lên, cũng không thể đi không thể động, toàn thân tê liệt? Như người sống đời sống thực vật?"
Thôn trưởng không trả lời, cái gì gọi là người sống đời sống thực vật lão nghe không hiểu, nhưng là tê liệt lão còn là có thể hiểu được, chỉ đành phải từ từ gật đầu.
Sự tình không thể tưởng tượng như vậy, ngay cả Mạc lão cũng không khỏi kinh ngạc, chẳng lẽ nói thôn này bị nguyền rủa ác độc gì, là muốn phá hủy đời sau của tất cả bọn họ? Để cho bọn họ không cách nào sinh sôi nảy nở sinh sống nữa sao?
Nói tới chuyện người trong thôn, lão thôn trưởng không khỏi đau buồn, nhất thời đang lúc già cả, thân thể đan bạc trong đêm đen càng lộ vẻ gầy yếu.
Thấy lão như vậy, mọi người cũng không nhẫn tâm tiếp tục hỏi tiếp, không thể làm gì khác hơn là đứng dậy bái biệt.
Bái biệt thôn trưởng, trên đường trở về, tất cả mọi người không ngờ lặng yên trầm mặc, đi một đường, cho đến sắp vào nhà, Tô Lăng Trạch mới chợt hỏi: "Mạc lão, ngài biết đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra sao?"
Mạc lão vuốt râu hoa râm, thật dài thở dài một tiếng: "Lăng Vương điện hạ, lão hủ tạm thời lúc này cũng không thể hiểu."
Vì vậy, mọi người người lần nữa lại trầm mặc.
Chẳng lẽ, thôn này, thật sự giống như là bị nguyền rủa, mới có thể xảy ra chuyện như vậy sao?