Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Đêm, bóng tối bao trùng mọi nơi, từng cơn gió thổi qua khẽ lá như tiếng rít của thiên nhiên, những đám mây chập chờn lướn qua bầu trời như những linh hồn lang thang, chỉ còn vầng trăng vằng vặc đưa ánh trăng yếu ớt chiếu rọi giữa trời, ánh sáng đêm xuyên qua bóng đêm trong rừng tạo thành những đóa hoa hoàn mĩ rải rác trên nền đất rắn.
"SOẠT...SOẠT...” trong bóng đêm mờ ảo, hai bóng đen lướt nhanh qua những hàng cây, người nam mái tóc đen dày để mật gió giật mạnh ra sau, chiếc mũi cao, môi hoa đào mỉm chặt, từng giọt mô hôi không ngừng nặng hạt rơi xuống đất nhưng trong tay vẫn cố sức kéo theo cô gái phía sau, mái tóc đen dài mượt cô gái tùy ý gợn sóng trong gió, gương mặt bị bóng tối che phủ lúc mờ lúc ảo không thể đón được cảm xúc cô hiện giờ, tuy nhiên tay vẫn để mặt cho người con trai kia kéo về phía trước, chân không nhanh không chậm đuổi kịp người trước. Hai người đã chạy rất lâu, lâu đến nổi họ đã không còn đếm được thời gian, đến nổi chân không còn cảm giác nhưng vẫn như ai sui khiến vẫn cố gắng chạy. Bỗng trước mặt họ xuất hiện luồn ánh sáng mờ ảo, tốc độ hai người bắt đầu tăng nhanh lao như điên về phía trước, cô gái phía sau không mang chút biểu cảm vẫn như con búp bê biết chạy bị người nam trước kéo theo....
“Satjtttttt..” _người phía trước bỗng dừng lại, quay sang đở lấy con người bị lôi kéo phía sau từ đó tới giờ, đất đá tren đất theo quán tính rơi nhanh xuống vực, người nam nhìn sang cô gái rồi hai người cùng đưa mắt vào rừng. Khu rừng im lặng phát ra tiếng động của lá khô bị giẩm nát, những bóng đêm xuất hiện(những cái bóng đã theo họ từ trước tới giò chỉ với một mục đích là giết), những con người lạ mặt mới tới bao quanh khu rừng không lối thoát, bao lấy hai người trước mật, giữa vòng quây một cô gái trẻ với mái tóc lấp ló dưới ánh trăng màu vàng xinh đẹp:
_Gia Khải, từ đầu anh không nên bảo vệ cô ta như thể rồi_cô ta dừng lát liếc sang người đứng sát bên Khải_anh xem anh có thể về đội của em, chỉ cần anh giao Băng Băng ra là được, nào giao cô ả ra anh có thể...
_cô câm mồn, giao ra? giao ra sao? hahaha_Khải ko để ả nói hết câu đã giận dữ quát, rồi lại ngước mặt lên trời cười lớn_NẰM MƠ
_anh.... ...._hai chữ nằm mơ như tạt gàu nước lạnh vào mặt của cô gái bị anh quát, vì anh cô không ngừng giết người cố gắng hết sức để được anh để mắt tới cuối cùng cô được gì chứ? ah nói anh yêu người con gái kia, con người không phai là cô, cứ ngỡ nếu cô ta chết thì anh sẽ là của cô nhưng không....vì cái gì cô thua cô ta chứ...vì cái gì chứ?_được lắm, nêu anh không thuộc về tôi thì đừng hòng là của ai hết, người...
_nực cười....hihihi_Băng Băng giờ mới lên tiếng đánh tan bầu ko khí khó thở kia, cùng lúc cắt ngang lời của ả ta_từng là người giết người không ngớm tay vậy mà bị người em gái mình tin tưởng nhất phản bội, đến bờ vực thẳm này, nghe đây Yến Tử, cô được toại nguyện rồi đấy, đứng trên phía đầu của tổ chức vui không?hihihi....cố gắng mà sống nhé, rồi đến một ngày tôi hứa rằng...à không phải tôi làm đâu....cô còn thê thảm hơn tôi gấp nhiều lần, lúc đó tôi mong cô có nắm đất để chôn thân...hahaha_liếc nhìn qua Khải cô cười nhẹ rồi tự đây mình xuống vực
Một cái bóng lướt qua rơi nhanh xuống vực thẳm, không cần quan tâm tới tâm trạng người bên trên ra sao, im lặng, gió thổi nhẹ. Không ngờ con người khi đến lúc chết thời gian lại chậm như thế, không biết những người cô đã giết có cảm nhận như cô ko nhỉ..., cái chết thật lạnh lẽo và cô đơn, nhớ những gì trên cõi đời à, chẳng phải người chết thường hay nhớ thế sao, cô nhớ được gì à? Chỉ là trong mắt cô chỉ có nụ cười của Khải, nụ cười ấm nhất cô đã từng thấy “Khải nhớ sống thật tốt vào đấy!”. Nhẹ nhắm mắt, “thưởng thức” cái thời gian chậm chạm trôi trước khi chết, cơn lạnh buốt tự vơi dần thay vào đó là cảm giác ấm áp, cùng mùi hương quen thuộc, nàng chỉ là mơ thôi...
_Băng Băng, cậu thật hư đi không nói tớ nha.
Mở mắt, giọng nói ấm áp này cùng mùi hương này là Khải, hắn ôm chắc nàng “Tại sao?”_hơi rối bời nhìn ánh mắt đọng nước của hắn lại cảm thấy vui vui. Con người này thật ngốc biết cô không thể trao trái tim cho hắn nhưng vẫn kiên trì chờ, cố gắng bên cô, kiên trì nhẫn nại phá hỏng mối làm ăn của cô, bây giờ lại tự mình nhảy xuống vực vì cô “cậu bị ngốc hả?”
_Đừng hỏi tại sao có được không? đừng bảo tớ ngốc như thế có được không?_mỉm cười đưa tay lau giọt nươc mắt tràn ra trên khóa mắt của Băng Băng_tờ đã nói tớ chỉ muốn bên cậu thôi!
_Khải..._Băng ngước nhìn khuôn mặt quen thuộc kia đang ôn nhu vỗ về cô_tớ nợ cậu sao, tớ không muốn nợ ai trước khi chết đâu nha..
_ừm...kiếp sau nhớ trả cho tớ đấy,à mà khoang kiếp sau để tớ suy xét có nên cho cậu nợ tiếp không nha..._Khải cười vui vẻ
_...._nhìn người trước mắt Băng Băng bất giác cười “cảm ơn”_câu nói định thốt ra nhưng hình như thời gian không cho phép nữa, ánh mắt mờ mịt nhìn khuôn mặt hắn đầy máu, cô nhủ thầm “nếu có kiếp sau nhớ sống thật tốt, và đừng tới gặp tớ đấy, tên ngốc!!”_bóng tối bao trùm cô như bị cuốn xoay vào nó, bóng tối có đáng sợ không.... ........