Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Từ trước đến nay, Hoàng hậu nương nương đều không đi sơn trang nghỉ hè. Vì Hoàng hậu luôn phải trấn giữ hậu cung, xử lý mọi chuyện ở lục cung nên không thể tùy tiện xuất cung.
Cho nên đến sơn trang không cần phải đi thỉnh an mỗi ngày, huống hồ người có địa vị cao nhất trong đợt nghỉ hè này chỉ có Đức phi, mà Đức phi lại bận chăm sóc tiểu công chúa, đến đây đa số là phi tần mới nhập cung, mấy ngày nay Ân Như Tuyết rất thỏa mãn.
Sau khi đến sơn trang thì Vĩnh Dạ đế càng thường qua đêm ở Như Ý châu, nhưng phần lớn là đến lúc sẩm tối. Ban ngày Ân Như Tuyết dẫn Anh Đào và bọn Nguyệt Nha đi theo Triệu Tuần dạo chơi ở sơn trang ngắm cảnh.
Về phần những tiệp dư, mỹ nhân gì đó, nơi ở của bọn họ cách Như Ý châu rất xa, cho nên chưa từng đến qua. Huống chi Vân mỹ nhân nổi tiếng là thanh cao, không muốn lui tới với các phi tần khác, lúc còn trong cung không biết có bao nhiêu phi tần nương nương muốn qua lại với Vân mỹ nhân, nhưng đều bại trận trở về. Cho nên Như Ý châu cũng không náo nhiệt như chỗ các phi tần khác, bình thường chẳng có tỷ muội nào đến.
“Như Tuyết.”
Hôm nay Ân Như Tuyết không có như mọi khi ra ngoài đi dạo, mấy ngày trước đi quá mệt rồi, nên nghỉ một ngày ở trong phòng chơi.
Nghe thấy tiếng của Vĩnh Dạ đế ở ngoài cửa, có hơi kinh ngạc, theo bản năng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Vĩnh Dạ đế vào trong phòng, thấy Vân mỹ nhân của hắn đang ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ, trong tay còn đang cầm một cành hồng đỏ.
Cho cung nữ trong phòng lui ra hết, đi đến phía trước, nhéo nhéo khuôn mặt mỹ nhân một cái, trêu đùa:
“Bên ngoài có gì đẹp đến mức làm nàng xuất thần như vậy, trẫm không biết đấy.”
Ân Như Tuyết nhẹ nhàng liếc Vĩnh Dạ đế, chu miệng làm nũng:
“Thiếp nhìn một chút hôm nay mặt trời mọc ở hướng nào thôi.”
Vĩnh Dạ đế ra hiệu cho Ân Như Tuyết đưa cành hoa trong tay sang, giải thích: “Hôm nay chính sự ít, trẫm đã sớm xử lý xong, nên mới tới thăm nàng một chút. Thế nào, vẫn còn mất hứng sao?” Thanh âm càng về sau càng nghiêm túc, nhưng mà ý tứ trêu đùa đã hiện rõ hết mười phần trong mắt rồi.
Ân Như Tuyết ngoan ngoãn đưa cành hoa sang, lấy lòng mang cả bình hoa sang chỗ Vĩnh Dạ đế.
Vĩnh Dạ đế thấy khuôn mặt lấy lòng của Ân Như Tuyết, không nhịn nổi, buông cành hoa trong tay xuống, ôm nàng, hung hăng hôn một cái.
Ân Như Tuyết nhu thuận nhắm mặt lại, nhận âu yếm của Vĩnh Dạ đế.
Lúc hai người đang tình nồng ý mật, Tân Thuyên đứng bên ngoài lại phá hủy bầu không khí.
“Khởi bẩm Hoàng thượng, Tề vương gia cầu kiến.”
Vĩnh Dạ đế cau mày, Tề vương gia này làm sao vậy? Hắn vốn đâu phải là người lỗ mãng, hôm nay lại không biết lễ nghĩa như vậy, còn chạy đến Như Ý châu cầu kiến nữa.
Vĩnh Dạ đế gặp Tề vương gia ở chính điện Như Ý châu. Ân Như Tuyết cũng không đi theo, ngoan ngoãn chờ ở bên trong.
Lúc Ân Như Tuyết hơi buồn ngủ thì Vĩnh Dạ đế mới trở lại.
Vĩnh Dạ đến thấy tiểu nữ nhân nằm trên tháp thượng sắp ngủ thì cầm chăn mỏng đến đắp lên người nàng.
Ân Như Tuyết cảm thấy có người đến, mắt vẫn còn sương mờ mở ra, hỏi một câu, làm sao vậy? Có chuyện gì quan trọng sao?
Vĩnh Dạ đế nhếch mép, lời nói có chút khó chịu.
“Cũng không có gì, chỉ là Tề vương gia cầu trẫm ban cho một nữ nhân thôi.”
Vĩnh Dạ đế nhỏ giọng nói chuyện nhưng giọng điệu lại khá nặng nề.
Ân Như Tuyết nghe xong lời này, giật mình một chút, không tự chủ nói một câu:
“Là mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành nào vậy? Đến mức Hoàng thượng cũng không muốn ban chứ?”
Lời vừa ra khỏi miệng, giọng nói nồng nặc mùi giấm, ngay cả nàng cũng thấy kinh hãi.
Đương nhiên là Vĩnh Dạ đế cũng ngửi thấy mùi giấm chua nồng nặc này. Cười to:
“Toàn là mùi giấm thôi, có bình giấm chua vừa mới đổ à.”
“Hệ thống thông báo, hệ thống thông báo, độ hảo cảm của Vĩnh Dạ đế đã đạt 100. Chúc mừng người chơi, hệ thống tặng cho một vé đổi vật phẩm ở cửa hàng, mở ra cấp độ mới từ 100 – 500.”
“Độ hảo cảm đã đầy rồi sao? Vậy có phải đã xong rồi không?”
Hệ thống không chút do dự đập tan mộng đẹp của Ân Như Tuyết.
“Hệ thông nhắc lại ý chính, bây giờ độ chân tình mới chính thức mở ra, độ chân tình rất quan trọng và khó đạt được.”
Ân Như Tuyết bị Hệ thống thông báo cho một hàng dấu X, cùng đã quên mất mình đang ngẩn ngơ. Lại nghe tiếng cười sang sảng của Vĩnh Dạ đế, bước xuống ôm cổ Vĩnh Dạ đế đùa giỡn, nhất định phải hỏi rõ Vĩnh Dạ đế mới được.
Ân Như Tuyết mềm mại yêu kiều như thế, Vĩnh Dạ đế cũng không nghĩ nhiều, nói ra hết. Dù sao, với tính tình của Tề vương, việc này mọi người sẽ biết nhanh thôi, huống hồ chi việc này cũng không có gì không thể nói.
“Tề vương nhìn trúng một nữ tử, cầu trẫm ban nàng ta cho hắn làm chính phi.”
Ân Như Tuyết không hiểu, “Không phải từ khi chính phi của Tề vương qua đời thì hắn không còn nhìn tới cô gái nào nữa sao.”
Vĩnh Dạ đế tiếp tục giải thích: “Trẫm phái người đi điều tra cô nương này, chỉ là con gái của một ngư dân, cô nương này dáng vẻ không tốt, nhưng diện mạo thì khá giống Tề vương phi. Tề vương cầu trẫm tứ hôn chẳng qua là muốn nâng cao thân phận cho cô nương đó. Vốn dĩ không phải là việc khó làm.”
Ân Như Tuyết thấy Vĩnh Dạ đế nghiêm túc, cố tình chọc hắn cười: “Đó không phải là ‘Người đã qua đời, chỉ ta chờ đợi, từ nay về sau người ta yêu đều giống nàng’ sao?”
Quả nhiên nét mặt của Vĩnh Dạ đế dịu đi một chút, gật đầu.
“Là thế này. Trẫm đã phái người điều tra, cô nương này không phải là một người đàng hoàng, đã sớm gả cho người khác, thanh danh ở quê nhà cũng không tốt. Nữ tử như vậy sao có thể xứng với đệ đệ của trẫm chứ?”
“Nhưng mà Tề vương rất cố chấp.”
Ân Như Tuyết đột nhiên có suy nghĩ.
“Vậy con gái của Tề vương và Tề vương phi - quận chúa Minh Châu có biết chuyện này không?”
Trong mắt Vĩnh Dạ đế lóe lên tia sáng, nhưng vẫn ôm eo người đang ôm cổ mình nằm trên tháp thượng.
“Nàng nghỉ ngơi với trẫm một chút.”
Nói xong thì nhắm hai mắt lại. Lúc Ân Như Tuyết nhắm mắt lại thì nhận được thông báo của hệ thống.
“Hệ thống thông báo, người chơi đã nhận được nhiệm vụ phụ: Xóa bỏ hiềm khích của Tề vương và con gái Minh Châu.”
Từ lúc Tề vương gặp được Sở Vân, trong lòng luôn mừng như điên không thể đè nén.
Những năm gần đây, tuy đã đặt hết tinh lực lên đàn sáo, nhưng đêm khuya thanh vắng, nửa đêm tỉnh giấc, chỉ thấy sáo ngọc đính ước năm đó bên mình, không còn giai nhân, trong lòng trống rỗng.
Lần này nhìn thấy Sở Nguyệt dung mạo giống Sở Vân đến bảy tám phần, khóe mắt hắn có hơi ươn ướt. Lần này hắn nhất định sẽ đối đãi với nàng thật tốt, không thể phạm sai lầm như trước kia nữa.
Hắn đưa Sở Vân đi khỏi chỗ ở bần cùng của ngư dân, chuẩn bị cho nàng một gian phòng, tuyển người hầu, ngay cả bài biện trong phòng cũng tự mình làm. Thậm chí còn lập tức gấp gáp chạy đến sơn trang tìm Hoàng huynh xin tứ hôn.
Mặc dù Hoàng huynh không lập tức đồng ý tứ hôn, nhưng đã đáp ứng sẽ suy nghĩ một chút.
Ngày hôm sau, Tề vương thấy thái giám đến truyền chỉ, nhưng lại không phải là Hoàng thượng tứ hôn, mà là Vân mỹ nhân mời quận chúa Minh Châu. Tề vương thông tuệ, sao lại không biết là Hoàng huynh muốn gặp cô cháu gái Minh Châu này. Tuy Tề vương không hiểu gì, nhưng vẫn phái người báo cho Minh Châu.
Chỉ chốc lát sau, người gác cổng vào báo lại quận chúa Minh Châu đã đi theo thái giám truyền tin. Tề vương vốn có chút chờ đợi muốn thấy con gái cuối cùng lại thất vọng, ngay cả chuyện diện mạo Sơ Nguyệt có mấy phần giống Sở Vân cũng quên mất.
Tề vương gia cười khổ, đứa con gái này chán ghét hắn đến mức nào, ngay cả gặp mặt cũng không muốn.
Minh Châu vào sơn trang, thì có thái giám dẫn nàng đến Như Ý châu. Minh Châu cảm thấy kỳ lạ, Vân mỹ nhân và mình không quen biết nhau, sao lại muốn đi dạo với mình.
Ân Như Tuyết ngồi ở chính điện của Như Ý châu, lo lắng không biết khẩu vị của tiểu cô nương này như thế nào, phân phó Anh Đào và Nguyệt Nha chuẩn bị vài loại điểm tâm, còn pha trà hoa hồng, lại dùng bộ trà cụ in hoa viền vàng. Nghe thông báo quận chúa Minh Châu đã đến vội cho người đón vào.
Nhìn qua quận chúa Minh Châu mới tám chín tuổi, dáng người nhỏ nhắn, vẫn chưa trưởng thành. Nhưng hành động lại khéo léo, giữa chân mày đầy vẻ thông minh hiểu chuyện, lại trưởng thành hơn tuổi. Ân Như Tuyết hơi đau lòng, đứa nhỏ như vậy, ở hiện đại cũng chỉ học tiểu học thôi, cả ngày vẫn vui vẻ nháo loạn.
Ân Như Tuyết không nói gì, chỉ phân phó cung nữ bưng điểm tâm và trà lên bày trước mặt quận chúa.
Minh Châu không hiểu, thấy Vân mỹ nhân đặt đồ ăn ở trước mặt mình, nhếch miệng, cầm một miếng bánh ngọt ăn. Bày ra một bộ dáng tươi cười, âm thanh non nớt: “Vân mỹ nhân, người bảo Minh Châu đến đây là có chuyện gì vậy?”
Ân Như Tuyết không đáp lại hỏi: “Quận chúa có biết chữ không?”
Minh Châu không hiểu gì, nhưng vẫn trả lời: “Trong phủ có tiên sinh dạy học, Minh Châu thích đọc sách, có biết vài chữ.”
Ân Như Tuyết đưa tư liệu về cô gái tên Sở Vân do Vĩnh Dạ đế chuẩn bị cho Minh Châu xem.
“Sở Vân, người ở Sở Gia thôn, là con gái của một ngư dân. Vừa mới chịu tang chồng, sau đó lại có quan hệ không rõ ràng với nam nhân hàng xóm, bị người xung quanh khinh thường. Mấy ngày trước gặp được Tề vương, sau đó được sắp xếp cho ở một tòa nhà lớn ở Kinh Thành.”
“Dung mạo của Sở Vân rất giống với Tề vương phi đã mất.”