Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Mấy ngày đầu tháng Giêng, Mộ Tịch Dao không ngừng giao tiếp qua lại với các cung các phủ, nhận lễ tặng lễ rất bận rộn.
Đường Tuệ Như thì cũng bận tuyệt thực ở Đường phủ, nhằm chống đối với Đường đại nhân. Nàng ta tuyên bố nếu muốn bức tử mình, vậy sẽ để cho chuyện xấu trong nhà Đường gia trở thành chuyện cười ở thịnh kinh.
Đường đại nhân bị thứ nữ như bị điên này làm cho tức đến giậm chân, nhưng cũng sợ Đường Tuệ Như sẽ không cố kị gì mà làm bung bét lên.
Nhưng nghĩ đến lệnh cấm của Lục điện hạ, ông ta cảm thấy nếu chuyện này làm lớn ra thì không chỉ Đường gia mất mặt, mà Lục điện hạ cũng sẽ dính dáng vào trong đó. Để tránh cho đến lúc đó bị điện hạ giận chó đánh mèo, chi bằng bây giờ nhanh chóng có thái độ, làm theo ý tứ của điện hạ mới tốt.
Tông Chính Lâm đang tiếp đãi thân tín trong phủ, được bẩm báo là Đường gia đưa thư đến. Chân mày hắn cau lại, mở thư ra xem. Đường Tuệ Như quả nhiên quyết tâm muốn dựa vào người quyền thế. Luôn miệng nói trong sạch của nữ tử quan trọng dường nào, thà rằng đến hậu viện làm thị thiếp, cũng không muốn làm chủ mẫu nhà bình thường. Nữ tử như vậy, Tông Chính Lâm cực kì chán ghét. Lập tức viết một phong thư, cho người đem thị rời khỏi Thịnh Kinh.
Đường Tuệ Như ngồi trên xe ngựa, nhìn cửa thành gần trong gang tấc, trong lòng biết nếu cứ chờ đợi nữa, sợ là đời này sẽ hoàn toàn không còn hi vọng, bao tâm huyết lúc trước sẽ tan thành mây khói. Đáng sợ hơn là, hôm nay nàng ta đã ầm ĩ với người nhà, nếu ra khỏi kinh, sợ là chỗ dựa cuối cùng cũng không có tác dụng nữa.
Quyết tâm được ăn cả ngã về không, Đường Tuệ Như xốc mành xe đang dập dềnh do ngựa chạy kia lên, nhoài người nhảy từ xe ngựa xuống. Gia đinh đánh xe ngồi đằng trước nghe tiếng động bèn quay đầu lại, mới phát hiện tiểu thư nhà mình điên rồ nhảy xuống, khập khiễng chạy ngược về phủ. Đang muốn quay xe đuổi theo, lại nghe thấy tiểu thư hô to: “Kẻ cướp, thổ phỉ”, còn quay đầu chỉ vào hắn, còn tiểu thư thì chạy trốn dọc con phố.
Bị đám người xung quanh chỉ trỏ, người đánh xe bị hoảng loạn, chỉ kịp vội vã trở về Đường phủ, báo tin cho Đường đại nhân. Đâu còn dám bắt Đường Tuệ Như nữa.
Tông Chính Lâm đang ở thư phòng sắp xếp lại tin tức từ các nơi truyền về , nghe Điền Phúc Sơn báo lại tiểu thư Đường gia đang quỳ gối ngoài cửa cung, cầu gặp Trắc phi.
Tông Chính Lâm cười lạnh hừ một tiếng, khuôn mặt không biểu cảm, chỉ trầm ngâm trong chốc lát, liền để cho Điền Phúc Sơn đến Đan Nhược Uyển thỉnh trắc phi đứng ra xử lí việc này. Dựa theo tính khí của tiểu nữ nhân của hắn, loại người dám có tâm cơ đùa giỡn trước mặt nàng, tuyệt đối sẽ không chiếm được thứ gì tốt.
Mộ Tịch Dao nhận được tin, nhìn nữ nhân trước mặt đang quỳ gối cầu xin, nàng miễn cưỡng xoa cằm, nhón lấy một viên táo chua cho vào miệng.
“Ngươi nói, không phải điện hạ sẽ không gả?”
“Hồi bẩm trắc phi, dân nữ đã thất tiết rồi, sao có thể một mình giấu diếm mà gả cho người khác ? Nếu phủ hoàng tử không muốn nạp dân nữ, dân nữu thà rằng làm bạn với thanh đăng cổ phật suốt đời.” Đường Tuệ Như bi thương che mặt, thất thanh khóc rống.
Mộ Tịch Dao nhìn nữ nhân đang quỳ trên đất, liên tục lắc đầu. Phí nhiều sức lực như thế, còn có thể nói ra lời sẽ làm bạn với thanh đăng cổ phật? Ngươi không sợ Phật tổ thấy ngươi mưu đồ thất bại, không muốn gặp ngươi hay sao?
Nữ nhân này sống chết xin vào phủ, chẳng qua chỉ là đỏ mắt với hư ảo của ân sủng tôn quý, hôm nay còn ầm ĩ đến tận cửa cung, thật là có đủ dũng khí.
“Nếu đã vậy, thì vào phủ làm thị thiếp đi.” Mộ Tịch Dao vừa để cho Huệ Lan rửa tay cho nàng, vừa vô tư đồng ý.
Không để ý đến sự vui sướng như điên của Đường Tuệ Như và vẻ không thể tin nổi của đám người Triệu ma ma, Mộ Tịch Dao chỉ cho người trở về báo với Tông Chính Lâm rằng tất cả đều ổn thỏa, liền tự mình đi thư phòng.
Lần trước bởi vì việc nữ nhân này vào phủ, Tông Chính Lâm đã trách mình vượt quá quy củ.
Lần này nàng đặc biệt không thể vượt quá quy củ, boss chưa nói không muốn, vậy cho người vào là xong chuyện.
Phàm là nữ nhân, nếu đã để cho nàng xử lí, vậy tất cả đều nâng vào phủ.
Mộ trắc phi đối với việc trong phủ muốn đưa bao nhiêu nữ nhân vào,sẽ không có nửa câu ngăn cản. Bổng lộc phủ hoàng tử có nhiều, nuôi ba mươi hoặc năm mươi nữ nhân cũng không thành vấn đề. Về phần tốt hay xấu, sau này tự có chính phi xử lí.
Còn Đường Tuệ Như, cũng khá thú vị . Không biết sau khi Đường thứ phi nhận được tin này sẽ có phản ứng thế nào. Có thể làm cho Đường thứ phi ấm ức, Mộ Tịch Dao cũng cảm thấy rất vui vẻ.
Trải tờ giấy Tuyên Thành ra, cầm bút mực nước, tĩnh tâm sao chép một bản chữ mẫu thể Liễu*, chỉ trong chốc lát nàng đã cực kì nhập tâm.
*Thể chữ Liễu: là thể chữ do nhà thư pháp nổi tiếng thời Đường Liễu Công Quyền sáng tạo ra.
Tông Chính Lâm nhận được bẩm báo, chiếc bút lông Hồ Châu cầm trong tay bỗng dừng lại. Gác bút, tầm mắt hắn dừng lại ở trên giấy, thật lâu không nói gì.
Nàng chắc chắn hắn chán ghét Đường Tuệ Như nên sẽ không coi trọng ả, hay là lười phải hao tâm tốn sức nên cứ nâng vào cho xong chuyện? Tông Chính Lâm cực kì khó chịu khi Mộ Tịch Dao tự mình nâng thiếp cho hắn, nhưng lại không có cách nào trách cứ với sự tự chủ trương này của nàng.
Lần này mình để cho nàng quyết định, nhưng không ngờ nàng không hề hỏi mình, lại có thể hào phóng như thế, cái loại dễ nói chuyện chết tiệt này.
Tông Chính Lâm dựa lưng vào ghế, hai tay khoanh ở trước ngực, ánh mắt âm u đến đáng sợ.
Điền Phúc Sơn im lặng cúi đầu, mãi đến khi điện hạ ngầm thừa nhận quyết định của trắc phi, mới yên lặng lui ra ngoài.
Lau mồ hôi, Đại quản sự càng ngày càng thấy không hiểu rõ với Mộ trắc phi.
Nhưng mà tiếp đó lại không xảy ra chuyện mà Điền Phúc Sơn lo lắng, hai vị kia vẫn chơi cờ vẽ tranh, nắm tay tản bộ, nét mặt không có gì khác thường, trong Đan Như Uyển vẫn có thể thường xuyên nghe thấy Mộ Tịch Dao và Tông Chính Lâm trêu chọc nhau như cũ.
Cứ chung sống như vậy qua mấy ngày Tết, Đường gia đưa tiểu Đường thị nhập phủ.(gọi là Tiểu Đường thị là vì trong phủ đã có Đường thứ phi nhé mọi người )
Mộ Tịch Dao yêu kiều tức giận đẩy bàn tay đang giở trò xấu của Tông Chính Lâm ra, vẻ mặt rất hiền lành nhắc nhở hắn có người mới nhập phủ, đôi mắt đẹp đảo quanh, hết sức xinh đẹp.
Khuôn mặt vừa rồi còn vẻ nhu hòa của Tông Chính Lâm lập tức trầm lại, nhìn thẳng Mộ Tịch Dao một lát. Sau đó thờ ơ quấn tóc nàng, dùng ngón trỏ vừa quấn vừa thưởng thức, nét mặt lười biếng mà chuyên chú, không hề mảy
may có ý mở miệng.
Mộ Tịch Dao cảm thấy như bị nội thương, người đàn ông này thực sự là càng ngày càng khó hầu hạ, trở mặt như lật sách, thỉnh thoảng còn có tiết mục “cho ngươi đoán ”.
Nhiều lần đối mặt với Tông Chính Lâm như vậy, Mộ Tịch Dao thật sầu lo.
Ví dụ như lúc này, Lục điện hạ ngài lẽ ra nên tùy tiện trêu đùa mấy câu, Mộ trắc phi nàng đây sẽ thuận theo thời thế, nũng nịu quấn người. Lúc trước ở chung không phải đều là như thế này hay sao?
Sắc mặt Tông Chính Lâm tuy nhu hòa, nhưng thâm ý trong mắt lại làm cho Mộ Tịch Dao phải tự tìm cớ lấp liếm.
“Chẳng phải là thiếp luyến tiếc điện hạ sao? Không có điện hạ, thiếp ngủ không yên.” Chu miệng, như người bị vạch trần tâm tư, làm bộ xấu hổ.
Trong bụng lại âm thầm phỏng đoán dụng ý của Tông Chính Lâm, đây mới là kiểu mà hắn thích đúng không? Vui vẻ khi thấy nàng biểu hiện cực kì không muốn xa rời, thỏa mãn dục vọng chinh phục của nam nhân? Trong lòng Mộ Tịch Dao tính toán thật nhanh, Tông Chính Lâm lại có dáng vẻ dễ nói chuyện như cũ, dắt tay nàng đi vào bên trong nội thất, phân phó mọi việc ổn thỏa.
Mộ Tịch Dao mơ mơ hồ hồ bị dỗ đi vào giấc ngủ, không biết Tông chính Lâm đưa mắt nhìn nàng ngủ cho đến tận canh ba mới thôi.
Ngày hôm sau tiểu Đường thị kính trà, Lục điện hạ ngay cả liếc mắt cũng không thèm nhìn, làm như không thấy chén trà kia.
Khuôn mặt Mộ Tịch Dao co rút, không thể làm gì khác hơn là giảng hòa, nhận trà dâng nói mấy câu khách khí, lại thưởng trâm cài tóc, coi như là kết thúc buổi lễ.
Đường thứ phi ốm bệnh vắng mặt, đám thị thiếp tuy trong lòng cáu giận, nhưng nét mặt lại không dám biểu lộ ra ngoài, chỉ khách sáo chào hỏi.
Vẻ vui mừng lộ rõ trên mặt Tiểu Đường thị, không hề sợ điện hạ sẽ ném nàng vào khuê phòng một mình tịch mịch .
Nàng ta biết rất rõ,những nữ nhân ở trong hậu viện này, người vẫn là xử nữ không riêng gì mình nàng ta, cũng không tính là mất mặt. Hôm nay phải nghĩ xem làm thế nào để khiến cho điện hạ vui mới là đại sự.
Quả nhiên sau tết Nguyên Thành Đế dốc sức chỉnh đốn binh lực tại Mạc Bắc và Tam châu Ký Bắc, liên tiếp thay quân, điều binh lực, điều động Vũ Kiến Tư chuẩn bị xây dựng doanh trại sát biên cương phía Bắc, luyện binh liên tục trong vòng nửa tháng, ý định muốn dùng tướng quân tuổi trẻ thay thế quan quân cổ hủ trong đại quân
Huynh trưởng của Mộ Tịch Dao là Mộ Cẩn Chi cũng tuân lệnh điều động, từ doanh trại phòng thủ ở Mục Châu điều đến doanh trại dự bị của Vũ Kiến Tư, chức vị từ thất phẩm phó úy thăng thành ngũ phẩm Thiên tổng.
Mộ Tịch Dao được tin, chỉ trả lời một câu, nói cần phải an tâm ở doanh trại dự bị, mượn cơ hội này giành lấy sự tán thưởng của Viên Kỳ Chiêu.
Mộ Cẩn Chi là người ngay thẳng, luôn có một bầu nhiệt huyết, Mộ Tịch Dao chỉ có thể vì hắn mà lựa chọn người có tính tình phù hợp với hắn là Viên Kỳ Chiêu, mà bỏ qua người mà nàng tán thưởng hơn là Diệp Hoài Văn. Suy cho cùng nếu đi theo bên người Diệp Hoài Văn, sẽ phải mưu tính để giành thắng lợi, cần phải có tính tình nhẫn nại chờ thời cơ. Đáng tiếc Mộ Cẩn Chi không có tri thức và tính nhẫn nại như thế.
Sau khi hồi âm, Mộ Tịch Dao an phận ở Đan Như Uyển dưỡng thai, đến tháng thứ sáu bụng đã lộ rõ, bước đi không còn linh hoạt như trước, nhưng vẫn kiên trì mỗi ngày đều đến trong sân chơi đùa mấy chậu hoa cỏ, cho cá chép và thỏ ăn.
Ngày hôm đó, Xuân Lan do dự đi tới chỗ Mộ Tịch Dao đang ngắm hoa nói : “Chủ tử, nô tì vừa mới nghe nói điện hạ đến Thư Oái Uyển nghe đàn.”
Ánh mắt Mộ Tịch Dao hơi ngừng lại, chỉ nhàn nhạt gật đầu ý bảo đã biết, rồi tiếp tục sửa sang cây cảnh.
Mấy ngày qua Tông Chính Lâm đều nghỉ ở Đan Như Uyển, ngoại trừ khi công việc bận rộn làm trễ giờ thì ngủ lại ở thư phòng, cũng không một lần đến viện khác. Hôm nay chẳng những đến hậu viện mà còn đi Thư Oái Uyển nghe đàn?
Hắn bỗng nhiên nổi hứng, hay là ám hiệu cho mình biết , tỏ rõ lời hứa “tạm thời như nàng mong muốn” đã hết hiệu lực?
Mộ Tịch Dao sờ sờ cái bụng đã sắp được bảy tháng, ba tháng cuối thai kỳ sẽ không thể làm chuyện đó, Tông Chính Lâm có ý muốn cũng là hợp tình hợp lý, xem ra kiếp sống độc sủng đã kết thúc, nàng cũng sắp tiến vào hàng ngũ tranh sủng ở hậu viện rồi.
Huống hồ mấy ngày gần đây ánh mắt của Tông Chính Lâm càng lúc càng quỷ dị, Mộ Tịch Dao có chút không chống chịu nổi. Luôn cảm thấy hắn có một thâm ý khác, nhưng mỗi lần hỏi đến, hắn lại né tránh. Lẽ nào đó chính là ánh mắt “ ngươi thật nhàm chán” trong truyền thuyết sao?
Mộ trắc phi ở Đan Như Uyển suy tư, nghĩ đây là một quá trình tất phải trải qua. Thứ gì cũng phải như gần như xa mới có thể lâu dài, nếu gặp mặt mỗi ngày, ngay cả nàng cũng thấy phiền chán.
Một cách hết sức tự nhiên nàng đem mục tiêu sắp tới của mình sửa thành “Gắn bó ít trước khi sinh, tranh thủ tình cảm sau khi sinh.” Sau đó căn dặn mọi người trong Đan Như Uyển không được trêu chọc thị phi, tán gẫu bàn tán, chỉ an an ổn ổn làm việc là được.
Bên kia Tông Chính Lâm đang ở trong Thư Oái Uyển, hồi tưởng lại trò cười của mọi người trong Tụ Tiên lâu.