Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
La Khả Tiệp thay ra y phục khác, vén đại trướng bước vào. Đáy mắt nàng thoáng xoẹt qua mẫu giấy trên án thư. Bờ môi kéo lên nụ cười nhàn nhạt. Huyết thư của nàng cuối cùng cũng xuất hiện.
La Khả Tiệp không do dự cầm bức thư lên, lướt qua từng nét chữ bên trong. “Bảy ngày sau hồi kinh“. Vẫn nét chữ rắn rỏi cương nghị có bảy tám phần giống với nét chữ của Hạ Chính Nghiên. Nàng cười thầm, cố gắng giữ vững tinh thần để không vò nát bức thư.
Bảy ngày sau hồi kinh, kiếp trước theo như dự tính nàng sẽ hồi kinh ngay sau khi bắt được Dương Vương, nhưng chỉ vì bức thư này nàng trì hoãn qua bảy ngày mới lên đường trở về. Tâm tình nàng thời điểm đó vốn không ổn định, dễ dàng bị bức thư được viết bằng nét chữ gần giống với Hạ Chính Nghiên đánh lừa.
Nàng còn nghĩ hắn lo sợ biên cương có biến nên để nàng ở lại bảy ngày để dò xét. Nào ngờ tất cả chỉ là một cái bẫy. La Thuỳ Khê đã nói với Hạ Chính Nghiên việc La Khả Tiệp trì hoãn không chịu hồi kinh là để đợi lệnh của Thần Quốc cho hành động tiếp theo. Kiên nhẫn của Hạ Chính Nghiên đối với La Khả Tiệp vì vậy mà sụp đổ, kéo theo một màn chánh điện không triều thần, đại tướng âm mưu hành thích vua kiếp trước.
La Khả Tiệp nhìn bức thư trong tay đến xuất thần. Hà Mai vô thanh vô sắc tiếp cận đại trướng, quan sát nhất cử nhất động của nàng. La Khả Tiệp nghĩ nghĩ rồi bước ra bên ngoài hướng một tướng sĩ phân phó: “Gọi Tiết Doãn cùng Triệu Kha đến đại trướng cho ta. Truyền lệnh xuống đêm nay quân doanh mở tiệc, ngày mai lập tức hồi kinh!”
“Tuân mệnh!”
Vị tướng sĩ không dám chậm trễ nửa khắc liền rời đi. Hà Mai ở bên cạnh nghe thấy lời của La Khả Tiệp mà hốt hoảng: “Tiểu...tiểu thư sao lại...”
“Thế nào?” La Khả Tiệp nhướng mày.
“Sao lại hồi kinh ạ?” Hà Mai thu hết can đảm nói “Không phải bức thư viết bảy ngày sau mới hồi kinh sao?”
“Thư mật của ta làm sao ngươi biết bên trong viết gì?” La Khả Tiệp không nóng không lạnh nhưng hàm ý nghi ngờ hỏi, đáy mắt lại ánh lên ngọn lửa.
Hà Mai biết mình lỡ lời, nói thế nào cũng không phải. Nếu nói đã đọc qua thì chính là phạm tội tày đình, đụng vào chuyện cơ mật. Nhưng nếu nói chưa đọc qua làm sao biết được nội dung, làm vậy chẳng khác nào tự tát vào mặt mình, dấy lên nghi ngờ trong lòng La Khả Tiệp. Hà Mai len lén liếc nhìn La Khả Tiệp, trong lòng khó hiểu, không lẽ nàng ta đã phát hiện ra chuyện gì? Không thể nào, nàng đã nhân lúc La Khả Tiệp đi bắt Dương Vương mà bỏ bức thư vào theo lời của tứ tiểu thư, vô cùng kín đáo, cũng chưa từng bị ai bắt gặp qua. Nghĩ vậy Hà Mai kiên định, phút chốc lấy lại tinh thần.
“Tiểu thư thứ tội, vừa rồi bức thư bị rơi xuống đất, nô tỳ nhặt lên vô tình đọc được một ít.” Hà Mai vội vàng cúi người cung kính “Nô tỷ hoàn toàn không cố ý, cầu xin tiểu thư hãy tin nô tỳ!”
Nghe nàng nói La Khả Tiệp tinh tế nhướng mi, trong lòng thầm hừ lạnh. Phong thư sạch sẽ thế này chẳng có chút nào giống từ dưới đất nhặt lên. Huống hồ ngoài nàng ta ra còn ai có thể vô thanh vô sắc nghiễm nhiên bước vào đại trướng của nàng. La Khả Tiệp nghĩ, nhưng không có ý định truy cứu tới cùng. Chút sơ sẩy cỏn con này làm sao có thể buộc tội nàng ta được.
“Quân lệnh như núi, đã phạm vào rồi thì phải nhận phạt.” La Khả Tiệp nhàn nhạt cất lời.
Thân thể Hà Mai thoáng run rẩy. La Khả Tiệp liếc mắt nhìn nàng ta một cái rồi hướng bên ngoài cao giọng gọi: “Người đâu! Mang Hà Mai xuống lĩnh ba mươi đại bản!”
Liền đó hai người lính tiến vào. Hà Mai giật bắn người hét lên:
“Tiểu thư!”
Nhưng nàng ta rất nhanh chóng nhận thấy tình thế không hợp liền vội vàng sửa sang lại thái độ, đúng lý hợp tình nói “Tiểu thư, dù hôm nay người có đánh chết nô tỳ vẫn phải nói. Hoàng thượng đã có lệnh người không thể tuỳ ý làm càn. Huống hồ biên cương hỗn loạn như vậy, dù đã bắt được Dương Vương nhưng cũng không thể lơ là.”
“Việc trông coi biên ải là của bổn quan, cũng không nhọc một tiểu tỳ như ngươi bận tâm!”
La Khả Tiệp chưa kịp phản bác giọng nói rắn rỏi khác đã cắt đứt những lời nói hùng hồn, một bộ dáng vì nghĩa quên thân của Hà Mai. Chủ nhân của giọng nói đó - Triệu Kha, một trong mười tiết độ sứ của vương triều Hoàng Quốc, từng bước tiến vào đại trướng. Y ôm quyền hành lễ với La Khả Tiệp rồi quay sang khinh thường nhìn Hà Mai.
“Còn không lôi nàng xuống!” Triệu Kha hướng hai binh sĩ hét lớn.
“Dạ!” Bọn họ lập tức mỗi người quàng lấy một bên tay Hà Mai lôi nàng ra khỏi đại trướng.
Hà Mai ủy khuất giãy dụa nhưng làm sao có thể kháng cự lại hai tráng sĩ nhuệ khí đầy mình, thể lực mạnh mẽ. Nàng ta đành cắn môi, dùng sức gào to:
“Tiểu thư, người không thể ỷ sủng mà kiêu! Không thể coi thường thánh giá, không để hoàng thượng vào mắt như vậy! Tiểu thư!”
Triệu Kha trong mắt chỉ có coi thường nhìn Hà Mai bị lôi xuống nhưng mồm miệng vẫn “tận trung” bôi nhọ danh dự của La tướng quân như vậy. Y quay sang thành thật nói với La Khả Tiệp: “Đại nhân, loại nữ tử này tốt nhất nên vứt đi, giữ lại chỉ đem đến tai họa mà thôi.”
La Khả Tiệp tiếp nhận lời khuyên của y, trong đáy mắt chỉ có ý cười, nàng chậm rãi nói: “Nàng ta là do hoàng thượng ban cho bản tướng.”
Triệu Kha nghe một lời liền cảnh tỉnh. Phàm là vật hoàng thượng bạn tặng há có thể tuỳ tiện bỏ đi. Cũng may La Khả Tiệp không phải người xấu, nếu không truyền ra tội khi quân phạm thượng này y gánh không nổi.
La Khả Tiệp ngừng một chút nhìn vẻ mặt hiểu rõ của Triệu Kha rồi lại nhìn bức thư trong tay, than nhẹ: “Bất quá nàng ta cũng quá coi thường hiểu biết của ta về hoàng thượng rồi.”
Phải, tám năm ở bên cạnh hắn, nàng lại chết trong tay hắn một lần há lại có thể lần nữa ngu muội? U mê thế nào cũng đến lúc tỉnh giấc rồi.
La Khả Tiệp gấp bức thư nhét vào trong ngực áo, vừa đúng lúc Tiết Doãn đến. Nàng phân phó bày trí binh lực giao một phần cho Triệu Kha trấn giữ biên cương, còn lại theo nàng và Tiết Doãn sắp xếp hôm sau hồi kinh.
Ba người bàn bạc thu xếp cũng không tốn nhiều thời gian, đến chập tối mọi chuyện đã đâu vào đó. Quân trại lên đuốc sáng rực, binh lính tìm đâu ra vài nghệ nhân lãng du mãi nghệ đến góp vui. Phút chốc tiếng nhạc hoà với tiếng cười khiến tinh thần con người càng thêm hưng phấn.
Đến cả La Khả Tiệp bình thường nghiêm nghị cứng ngắc cũng chén cạn chén đầy ngồi trong đám binh sĩ nói cười vui vẻ. Nàng ngẩng mặt nhìn bầu trời đêm treo vầng trăng mờ ảo, đáy lòng rộn ràng theo tiếng nhạc. Sớm thôi nàng sẽ gặp lại bọn họ, phu quân của nàng, những người nàng dùng danh dự của một tướng sĩ để thề sẽ bảo vệ, yêu thương cả đời.
Hai mươi năm qua đã rất nhiều lần muốn chạm vào bọn họ, muốn nói bao nhiêu là lời, cuối cùng đã sắp đạt thành ước nguyện rồi. Lòng nàng không khỏi nóng nảy, tay chân bức rức. Hai mươi năm cũng đợi qua, sao chỉ vài ngày lại cảm thấy dài đăng đẵng.
La Khả Tiệp nâng ly rượu, một ngụm uống cạn. Nàng đã say đến ba phần, nếu còn tiếp tục chỉ sợ ngày mai tay chân cũng không nhấc lên nổi.
La Khả Tiệp đứng dậy, vươn tay vỗ vào vai Tiết Doãn, cong môi cười nói: “Tiết đại ca, Khả Tiệp về đại trướng trước, huynh cùng với mọi người cứ vui vẻ đi.”
Tiết Doãn quay sang thấy gò má nàng ửng đỏ, liền không nghĩ ngợi trả lời: “ Muội nghỉ ngơi đi, ngày mai còn phải hồi kinh.”
“Tiểu muội lĩnh mệnh.” La Khả Tiệp cúi người chắp tay, trên mặt là một bộ dáng lém lỉnh.
Tiết Doãn cười cười nhìn bóng lưng nàng rời đi, lại nhớ đến nàng hoà vào một màn ca múa náo nhiệt vừa rồi, trong lòng lại rối loạn. Những ngày này La Khả Tiệp thay đổi quá lớn, nhưng mà như vậy không có điểm nào không tốt. Nàng so với lúc trước càng gần gũi, chân thực hơn rất nhiều.
Tiết Doãn đặt một tay lên ngực trái, đôi mắt dõi theo La Khả Tiệp, đến khi có binh sĩ hướng hắn gọi lớn, hắn mới choàng tỉnh, dời đi tầm mắt tiếp tục cùng bọn họ rượu vào lời ra.
Mà La Khả Tiệp trở về đại trướng liền trực tiếp đổ gục trên trường kỷ, ngủ một giấc đến đầu giờ Dần (khoảng 3 giờ sáng) hôm sau.
Bầu trời tối mịt, La Khả Tiệp vận giáp phục, xốc màn trướng đi ra. Tiết Doãn đã điểm binh hoàn chỉnh, bước đến một bước báo cáo với nàng. La Khả Tiệp chăm chú lắng nghe, sau lại chỉnh đốn lại một lần nữa trước khi xuất hành. Nàng nhìn trái nhìn phải, hình như thiếu thiếu cái gì thì phải.
Triệu Kha dường như hiểu ý tiến đến nói với La Khả Tiệp: “ Tiểu tỳ kia tối qua lén lén lúc lúc bên ngoài, thuộc hạ phát hiện có điểm khả nghi đã giam lại chờ xét xử. Tướng quân cứ yên tâm lên đường, tránh trễ nãi việc quân.”
La Khả Tiệp đờ người ra một lúc, nhìn nụ cười ý vị thâm trường của Triệu Kha mà bừng tỉnh. Hoá ra bên người nàng lưu giữ rất nhiều người đáng tin cậy, vậy mà đời trước chẳng thấu hiểu bao nhiêu.
“Đã phạm tội thì phải nhận phạt, đại nhân không cần nể mặt của mạc tướng, tuỳ thời chỉnh đốn rồi hẳn đưa trở về. Khả Tiệp cảm tạ trước.” La Khả Tiệp cung kính cúi đầu, Triệu Kha lớn hơn nàng, chút hạ lễ này là nên có.
“Một cái nhấc tay thôi.”
Triệu Kha nâng La Khả Tiệp đứng dậy, trong mắt y ngập tràn tinh quang. Nàng để lại một phần binh lực trợ giúp y trông coi biên ải, toàn là lính tinh nhuệ, hơn nữa còn lưu trong kho không ít lương thực, có thể dùng qua mùa xuân năm sau. Y vì nàng làm chút chuyện là việc thiên kinh địa nghĩa*, giáo huấn một nha hoàn thôi mà, tiếng xấu của y truyền ra cũng không ít thêm.
*thiên kinh địa nghĩa 天經地義 nói cái đạo thường như trời đất không thể di dịch được
Triệu Kha tiễn La Khả Tiệp một đoạn, đến khi nàng yên vị trên lưng ngựa, y mới lui về phía sau, chắp tay cúi người, nói: “Tướng quân lên đường bình an.”
La Khả Tiệp chỉ mỉm cười nhưng trong nháy mắt vẻ cương nghị đã chiếm lĩnh gương mặt. Nàng phất cao tay nghiêm giọng nói: “Khởi hành!”
Một tay La Khả Tiệp nắm dây cương, thúc ngựa. Đội quân rời khỏi An Lạc Quan, bỏ lại mặt trời dần ửng đỏ phía sau lưng.
Đi được nửa đoạn đường, La Khả Tiệp tuỳ tiện chọn vài binh lính mang bên mình rẽ sang lối khác đến một làng chài nàng từng dừng chân trong lúc theo sư phụ học đạo.
Sau một ngày nàng hợp lại với Tiết Doãn. Chống lại ánh mắt hoài nghi của hắn nàng chỉ cười cười, ý cười ngày càng đậm. Phía sau đoàn người của nàng có thêm một cái thùng gỗ, hơi lạnh thấp thoáng tỏa ra. La Khả Tiệp nghiêng đầu, như có như không nói: “ Chút quà mọn thôi, huynh không cần để tâm.”
Chút quà mọn? Tiết Doãn phút chốc mờ mịt, dùng cả băng để lưu trữ cẩn thận như vậy, tâm ý này nàng chuẩn bị ra dành cho người nào? Tiết Doãn nhìn theo bóng lưng La Khả Tiệp, trong lòng ẩn ẩn cảm giác khó chịu. Nhưng hắn rất nhanh chóng lấy lại tinh thần, thúc ngựa đuổi theo nàng.
Đoàn quân của La Khả Tiệp chỉ sau ba ngày đã đứng trước cổng thành. Cánh cổng to kềnh mở ra, dân chúng phía sau hò reo tên của nàng, kinh thành phút chốc như run chuyển. La Khả Tiệp thúc ngựa từng bước tiến vào thành, trái tim nàng đập dồn dập.
Cuối cùng nàng cũng trở về rồi.
Thật tâm La Khả Tiệp chỉ muốn thúc ngựa chạy thật nhanh để trở về gặp ba nam nhân ấy. Bọn họ có khỏe không? Rất muốn hỏi, rất muốn gặp, rất muốn chạm vào, dù chỉ một chút thôi, nàng mong tất cả không phải là mộng,
Nhưng La Khả Tiệp đã thành công đè nén tâm tình nhộn nhạo, gương mặt giữ vững vẻ điềm tĩnh lướt đi trong tiếng hân hoan vui mừng của dân chúng. Nàng nghiêng người sang phân phó Tiết Doãn cưỡi ngựa đi sát bên cạnh: “Doãn đại ca, phiền huynh trước vào cung diện kiến hoàng thượng. Muội có chút không khỏe, xin phép về phủ nghỉ ngơi một đêm. Sáng sớm mai muội sẽ vào triều dự buổi chầu sáng.”
Tiết Doãn lắng nghe, lại liếc mắt nhìn La Khả Tiệp. Dù gương mặt nàng vẫn điềm tĩnh như trước nhưng không giấu được vẻ nhợt nhạt mệt mỏi. Ba năm rong ruổi trên sa trường, lại thêm vết thương trên đầu, chẳng trách nàng mệt mỏi.
Tiết Doãn không nghĩ nhiều, lập tức đáp lời: “Mọi chuyện cứ để huynh bẩm báo với hoàng thượng, muội yên tâm về phủ nghỉ ngơi cho thật tốt.”
“Đa tạ huynh.” La Khả Tiệp nói, lại quay sang nhìn binh lính phía sau một chút mới tiếp lời “Muội chỉ mang theo vài người đem lễ vật về phủ, còn lại huynh chỉ huy bọn họ vào cung giao cho hoàng thượng đi.”
Một lời này lọt vào tai khiến gương mặt Tiết Doãn đại biến. Hắn lại bị vẻ thản nhiên bình tĩnh của La Khả Tiệp dọa một trận, khó khăn mở lời: “Cái này...”
La Khả Tiệp hiểu chuyện này nghiêm trọng đến mức nào. Theo sau nàng chính là một nửa binh lực La gia mà nội tổ phụ đã để lại cho La Khả Tiệp, số còn lại đều ở thao trường bị Hạ Chính Nghiên phái người mỗi ngày nhìn chằm chằm.
La Khả Tiệp cong môi, Hạ Chính Nghiên muốn thứ gì nàng liền cho hắn thứ đó. Chỉ mong hắn vẫn còn nhớ một chút tình nghĩa mong manh, cấp cho nàng cuộc sống an nhàn, nàng không cầu gì hơn.
“Doãn đại ca chỉ cần giúp Khả Tiệp chuyển lời đến hoàng thượng, người đến trước hôm sau Khả Tiệp lên triều sẽ dâng vật lên sau.”
La Khả Tiệp ngưng một chút mới ngẩng lên nhìn sâu vào trong mắt Tiết Doãn, chân thành nói: “Doãn đại ca, những gì muội đã nói vào đêm hôm đó mong huynh ghi nhớ.”
Tiết Doãn bị một lời này của nàng trực tiếp đánh gục bao nhiêu ý niệm từ chối vừa loé lên trong đầu. Lại nhìn thấy vẻ mặt cầu xin của nàng, hắn chẳng thể làm gì ngoài việc buông một chữ “Được.”
La Khả Tiệp hài lòng với đáp án Tiết Doãn cho nàng. Nàng vui vẻ ngẩng đầu nhìn xung quanh. Ánh mắt La Khả Tiệp vô tình bắt trọn bóng dáng lười biếng nhoài người tựa vào thành lầu của Thiên Hương Lâu. Hắn một thân hoa phục chói mắt, gương mặt góc cạnh, nét cười trên đôi môi thập phần không đứng đắn, đôi mắt khép hờ, mái tóc chỉ búi một nửa bằng kim quan, một nửa thả dài trên bờ vai rộng. La Khả Tiệp nhìn hắn, đồng thời Cẩm Giai Hạo cũng bắt gặp ánh mắt của nàng.
Hắn đột nhiên ngồi thẳng dậy, đáy mắt thanh tĩnh. Biếng nhác, uể oải gì đó lập tức biến mất. La Khả Tiệp nhận ra biểu tình của hắn, bờ môi không kiêng nể kéo lên nụ cười chế giễu, chậm rãi nói: “Phu quân.”
Thực tế tiếng hò reo của dân chúng rất lớn, âm giọng của La Khả Tiệp nhanh chóng bị đè mất, nhưng Cẩm Giai Hạo biết nàng nói gì. Hắn vội vàng thu người về phía sau né tránh tầm mắt nàng.
La Khả Tiệp cực kỳ hài lòng với phản ứng của Cẩm Giai Hạo. Nàng không tiếp tục trêu chọc hắn, thản nhiên cưỡi ngựa rời đi.
Cẩm Giai Hạo trên Thiên Hương Lâu nhận ra bản thân cư xử có chút không đúng. Hắn đường đường là hoa hoa công tử, ra vào thanh lâu nhiều hơn ở nhà, tự nhiên lại dùng một bộ dáng hồng hạnh vượt tường bị bắt gặp để né tránh La Khả Tiệp. Việc này truyền ra hắn làm sao còn chỗ đứng.
Thân là Các chủ Bạch Nhật Các, ra vào thanh lâu là chuyện đương nhiên, nhưng mãi lại bị đồn thành một cái hoa hoa công tử. Hắn nghe nhiều cũng thấy chán, chẳng hiểu tại sao chỉ vì một ánh mắt của La Khả Tiệp hắn lại chột dạ. Còn cả nụ cười mờ ám trên môi nàng. La Khả Tiệp trong trí nhớ của Cẩm Giai Hạo chưa từng lộ ra biểu tình đẹp mắt như vậy.
Cẩm Giai Hạo nhìn theo đoàn quân, xa xa thấy La Khả Tiệp và Tiết Doãn tách ra hai lối. Tiết Doãn dẫn theo đoàn quân hướng vào hoàng cung. Theo sau La Khả Tiệp lại chỉ có vài người về La tướng phủ, đẩy theo một chiếc thùng gỗ lớn. Cẩm Giai Hạo híp mắt nhìn thứ bên trong thùng.
Đôi mắt hắn phút chốc sáng bừng lên. Một bộ dáng vội vội vàng vàng phân phó người dưới về mọi chuyện, rồi cấp tốc rời đi.