Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tạ Lâm Khê xin cáo lui, Tề Hàn Chương cũng hành lễ xin cáo lui, giống như làn khói cùng hắn rời đi.
Sau khi hai người họ một trước một sau quay người, Tề Tĩnh Uyên giương mí mắt hờ hững liếc một cái, sau đó nhìn về Hạ Vận đứng ở một bên, nhíu mày lạnh lùng nói: "Hạ Quốc công tìm bản vương có chuyện gì?"
Trong giọng nói có thể nghe ra thiếu kiên nhẫn cùng không thích.
Rất nhiều lúc, Tề Tĩnh Uyên sẽ nhìn Hạ Vận cùng Hạ Vận đại biểu Hạ Quốc công phủ một cách riêng biệt độc lập.
Cá nhân Hạ Vận là trưởng bối, là anh hùng thủ túc biên quan, nhưng liên quan đến Hạ Quốc công phủ, Hạ Quốc công phủ vĩnh viễn đứng về phía đế vương, hành động suy nghĩ đều đặt lợi ích của đế vương lên hàng đầu.
Tương tự như thế, trong mắt Hạ Vận, Tề Tĩnh Uyên cùng Nhiếp chính vương cũng bất đồng.
Tề Tĩnh Uyên là hoàng thúc của hoàng đế, còn Nhiếp chính vương lại là mảnh trời đặt trên đầu hoàng thượng.
Rất khó nói ra ai đúng ai sai, chỉ là lập trường bất đồng mà thôi.
Hạ Vận nghe được câu hỏi của Tề Tĩnh Uyên thì im lặng một chút, hắn lần đầu tiên ở chỗ Tề Tĩnh Uyên nhận được đãi ngộ như vậy.
Tề Tĩnh Uyên là thiên chi kiêu tử, nói chuyện làm việc đều có phong cách cùng khí độ của chính mình, nhưng đối với những người chân chính cống hiến cho dân chúng cho đại Tề đều rất khách khí, chưa bao giờ tận lực làm khó dễ hay trào phúng.
Mà hôm nay, thái độ của Tề Tĩnh Uyên cho Hạ Vận cảm giác đầu tiên là "Lai giả bất thiện"*.
*Lai giả bất thiện: 来者不善: người tới có ý đồ xấu, cần phải cảnh giác.
Trong giây lát này, Hạ Vận suy nghĩ rất nhiều.
Hắn nghĩ tới chuyện mới vừa phát sinh trong cung, nghĩ tới trước đây không lâu thái hậu khăng khăng muốn xây dựng Thánh Lân đài.
Sau khi suy nghĩ miên man liền nghĩ đến có phải là thái hậu thăm dò như vậy đã triệt để chọc giận Tề Tĩnh Uyên rồi, đến ngay cả chính mình cũng không được mặt mũi gì.
Nghĩ tới đây, Hạ Vận càng thêm trầm mặc.
Hắn không phải không biết kẻ thật người xấu, Tề Tĩnh Uyên đối với Tề Ngọc ra sao, hắn tự nhiên nhìn ở trong mắt.
Nhưng hắn là cữu cữu ruột của tiểu hoàng đế Tề Ngọc, mọi việc đều sẽ đặt Tề Ngọc lên trên, càng sẽ toàn tâm toàn ý bảo toàn hắn.
Ngoại trừ trung quân, phần nhiều còn là bảo vệ ngoại chất tử.
Ở hoàn cảnh như vậy, hắn càng phải cân nhắc đến mọi phương diện, quan trọng nhất chính là, Tề Ngọc thân là hoàng đế, địa vị không thể bị bất luận người nào dao động.
Dù cho người này là Tề Tĩnh Uyên cũng không được.
Cho nên dưới tình huống như thế, quan hệ giữa Hạ Vận cùng Tề Tĩnh Uyên lại tương đối vi diệu.
Hai người cũng không phải người xấu, nhưng bởi vì lập trường bất đồng mà vĩnh viễn không có cách nào ngồi cùng một chỗ uống trà nói năng thoải mái.
Đồng thời lại bởi vì biết rõ lẫn nhau mà tôn trọng lẫn nhau, là loại vừa phòng bị nhưng vì một vài chuyện có lợi cho đại Tề mà thả xuống phòng bị, tạm thời thiết lập quan hệ hợp tác.
Một loại quan hệ rất phức tạp lại rất kỳ diệu, cứ khách khí lẫn nhau như vậy mà đứng trên triều đình, vừa kìm hãm vừa cân bằng lẫn nhau.
Mà hiện tại, thái độ của Tề Tĩnh Uyên làm cho Hạ Vận có chút nhìn không thấu, không biết là y nhất thời tâm tình không tốt, hay là muốn triệt để đánh vỡ hiểu ngầm nơi đây.
Giữa lúc tâm tư lưu chuyển, Hạ Vận suy nghĩ rất nhiều.
Sau cùng, đối với Tề Tĩnh Uyên nhăn lại lông mày cùng trên mặt rõ ràng vì hắn thất thần mà lên vẻ không vui, hắn nói: "Vương gia, thần đến đây chủ yếu là muốn cùng Vương gia thương nghị việc xây dựng Thánh Lân đài."
"Ồ?" Tề Tĩnh Uyên cảm thấy hứng thú, y nói: "Hạ Quốc công có đề nghị gì?"
Hạ Vận nói: "Thái hậu nương nương muốn xây dựng Thánh Lân đài là thật, quốc khố hư không cũng là thật, nếu như vì xây dựng Thánh Lân đài mà khiến quốc khố càng thêm hư không, thật sự là cái được không đủ bù đắp cái mất."
"Bạc trong quốc khố không tiện để dùng, thần nghĩ chính mình quyên ra một ít để thái hậu xây dựng Thánh Lân đài.
Cứ như vậy, không cần động đến bạc của quốc khố, thái hậu cũng cao hứng, việc này như vậy cũng ổn."
Hạ Vận ở một vài thời khắc yêu thích nói thật, giống như bây giờ, hắn nói ra hết thảy suy nghĩ trong lòng, chỉ ra tâm tư của thái hậu cũng chỉ ra tình hình của quốc khố đại Tề, đồng thời muốn tận lực giải quyết những phiền toái này.
Người như vậy, người khác rất khó từ trong lời nói của hắn mà moi móc được khuyết điểm.
Không quản trong lòng hắn muốn điều gì, ít nhất ngoài mặt chính là chân thành.
Nếu là trước đây, Tề Tĩnh Uyên không thể tạm thời thả xuống phòng bị trong lòng, cùng hắn thương nghị thật kỹ lưỡng việc này, nghĩ ra phương pháp nhượng bộ khiến cả hai bên đều dễ nhìn.
Mà ngày hôm nay hứng thú của y cao không nổi, nghe lời này xì một tiếng nói: "Hạ Quốc công đề nghị như vậy thật không ra sao.
Hôm nay thái hậu xây dựng Thánh Lân đài ngươi chủ động quyên bạc, những đại thần kia khẳng định cũng phải quyên.
Không nói trong lòng có nguyện ý hay không, nếu như lần sau người khác lại muốn xây cái gì, Hạ Quốc công còn quyên nữa hay không? Việc này nếu cứ tiếp tục như thế, sợ là nói lý cũng không rõ."
"Huống chi, hoàng thượng cùng thái hậu nương nương đều đã mở miệng, việc này bản vương lười lật lại cũng không có ý kiến gì, cứ như vậy đi."
Hạ Vận nghiêm túc cân nhắc lại lời nói của Tề Tĩnh Uyên, một mặt bỗng nhiên tỉnh ngộ nói: "Vương gia nói có lý, là thần hiểu nhầm rồi."
Nói tới đây, hắn ngước mắt trịnh trọng nói: "Thần ngu dốt, có một số việc nhìn không rõ bằng Vương gia.
May mà hoàng thượng thuở nhỏ được Vương gia dốc lòng giáo dục, qua một thời gian nữa hẳn là có thể trở thành minh quân giống như tiên hoàng."
Thẳng đến lúc này, đuôi cáo của Hạ Vận mới hoàn toàn lộ ra.
Mục đích hắn đến hôm nay cũng không phải quyên tiền xây dựng Thánh Lân đài, mà là vì những câu nói vừa nãy kia.
Ngắn ngủi mấy câu nói, xóa bỏ toàn bộ công lao của mình, chỉ rõ tình huynh đệ giữa Tề Tĩnh Uyên cùng tiên hoàng, lại nói rõ tình cảm hâm mộ của tiểu hoàng đế, đơn giản là muốn kéo chút cảm tình, chút hảo cảm cho tiểu hoàng đế mà thôi.
Tề Tĩnh Uyên không phải kẻ ngu dốt, sau khi nghe ra ý tứ trong lời nói của Hạ Vận, y giương lên mày phượng tự tiếu phi tiếu nói: "Bản vương cũng không biết Hạ Quốc công sẽ nói như vậy, nếu như Hạ Quốc công ngu dốt, thiên hạ này sợ là không có người thông minh ."
Hạ Vận nghiêm mặt nói: "Vương gia khiêm nhường."
Ý tứ, Tề Tĩnh Uyên chính là người thông minh hơn hắn kia.
Một số thời khắc không thể phủ nhận, gặp phải một người biết ăn nói, hắn nói ra thật khiến người nghe tâm tình khoái trá.
Tề Tĩnh Uyên vui mừng a hai tiếng, y từ trước đến giờ ngạo mạn, vẫn luôn biết mình gánh nổi hai chữ thông minh, vì thế y nói: "Hoàng thượng nhỏ tuổi, bản vương được hoàng huynh giao phó, tự nhiên sẽ dốc lòng giáo dục."
Điều kiện tiên quyết là hắn nguyện ý nghe, câu nói này Tề Tĩnh Uyên vẫn chưa nói ra.
Trước kia là căn bản không nghĩ tới, bây giờ là không muốn nói.
Hạ Vận nói: "Hoàng thượng gặp được Vương gia, là chuyện may mắn."
"Gặp phải cữu cữu bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu đều suy nghĩ cho hắn như ngươi, càng là chuyện may mắn." Tề Tĩnh Uyên trả lời.
Hạ Vận cảm thấy lời này có ý riêng, nhưng sau khi suy nghĩ trong lòng lại không phát hiện ra có điểm xấu, nhìn kỹ thần sắc y vẫn giống như trước đây.
Hạ Vận nghĩ, có lẽ là chính mình suy nghĩ nhiều.
Khi Tề Tĩnh Uyên cùng Hạ Vận còn đang mải vờn nhau, Tạ Lâm Khê cùng Tề Hàn Chương đã xuất cung.
Tạ Lâm Khê không thích ngồi kiệu, Tề Hàn Chương cũng vậy.
Đi thẳng ra khỏi cửa cung xuống ngựa cầm lấy dây cương, Tề Hàn Chương mới sâu sắc thở ra một hơi, cả người linh hoạt hẳn lên.
Ngốc ngếch trong mắt đã biến mất, dư lại linh động cùng hoạt bát.
Gương mặt của Tề Hàn Chương so với Tề Tĩnh Uyên thì phổ thông hơn nhiều, nhưng lại sở hữu đôi mắt như vậy khiến cả người hắn đều thêm mấy phần linh khí.
Hắn nhìn về Tạ Lâm Khê, nói: "Hoàng thúc bên cạnh mà ngươi cũng có thể làm đến mặt không biến sắc, Tạ Lâm Khê, ta thực sự là bội phục ngươi, thực không phải người thường.
Nếu hôm nay mà là ta thì sớm đã bị dọa ngất đi rồi."
Tạ Lâm Khê xoay người lên ngựa nhàn nhạt nói: "Vương gia là người như thế nào, trong lòng thế tử càng hiểu rõ hơn ta.
Nếu như ngươi còn nói thế nữa, sau này cũng không cần cùng ta lui tới đâu."
Tề Hàn Chương cuống lên nói: "Ta đương nhiên biết rõ hoàng thúc là người như thế nào, năm đó ta từ Vân Nam một mình đi vào kinh, trong lòng sợ sệt lại kinh hoảng, vẫn là hoàng thúc bồi tiếp ta đây.
Ta biết ngươi coi trọng hoàng thúc còn hơn cả sinh mệnh, nhưng ta hiện tại thật sự là sợ y, điều này ngấm vào tận xương, ta cũng không khống chế được."
"Đã như thế, vậy thế tử ít vào cung đi." Tạ Lâm Khê không có chút thông cảm nào đáp lại.
Tề Hàn Chương vẻ mặt đau khổ, thấy hắn sắp đi, vội nói: "Chờ chút, ngươi không phải yêu thích thu thập tiêu sao, ta hôm nay hồi kinh đi qua Ngự Nam phố nhìn thấy một cây cổ tiêu, ta dẫn ngươi đi xem xem."
Những năm này Vân Nam Vương thế tử giúp Tạ Lâm Khê tìm không ít tiêu, cái này cũng là một trong những nguyên nhân hắn có thể đi vào đại môn Tạ trạch.
Tạ Lâm Khê hơi ngừng lại động tác đánh ngựa, sau đó hắn nói: "Không cần."
"Hả?" Tề Hàn Chương vốn là còn chút đắc chí nhất thời đầy mặt hỏi chấm, hắn nói: "Sao lại không cần ?"
Vừa mới qua đi bao lâu, sao sở thích đã thay đổi rồi.
Tạ Lâm Khê không trả lời cái vấn đề này, chỉ nói: "Thời gian không còn sớm, ta đưa thế tử hồi phủ."
Tề Hàn Chương nghe thế, trên mặt ngơ ngác biến thành rầu rĩ không vui, hắn nói: "Trong phủ chỉ có một mình ta, trở lại cũng không có việc gì có thể làm."
Trong lời nói tràn đầy thất vọng..