Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Cô không biết giải thích chuyện này với Tô Nhiễm, đến hôm nay mới biết, là cô đem một vài chuyện vốn là không quan trọng coi thành quan trọng, ép bản thân mình khó chịu.
Bỏ qua cho mình, thì ra là chuyện nhẹ nhỏm sung sướng như vậy.
Tô Nhiễm ngừng bước chân, nghiêm túc nhìn chằm chằm ánh mắt cô, "Thật?"Vô Song năm đó bi thương cỡ nào, cô ấy biết hết, đó là một loại tuyệt vọng, mối tình đầu của cô tới cũng nhanh, hãm sâu vào, chia tay nhanh hơn, nhanh đến mức cô còn chưa kịp thấy người đàn ông kia, người nhà cô còn không biết cô đã yêu một lần, thất tình một lần, trừ chị họ.
Vô Song nghiêm túc nhìn lại bạn thân, khẽ" Ừ" một tiếng, ôm bả vai cô ấy đi về phía trước, "Được rồi, được rồi, cả buổi chiều tớ cùng cậu đi bắt gian, cơm cũng còn chưa ăn đâu, muốn chết đói rồi, chúng ta mau đi ăn cơm đi.
""Tạm thời tin tưởng cậu, bữa này cậu mời!""Tại sao?""Chúc mừng cậu sống lại chứ sao.
""Có lý.
""Chỉ ăn đồ đắt tiền nhất, không ăn món ngon nhất!""Tớ mới vừa nhận lương.
""Thật là đúng lúc.
.
.
"Cái mà Tô Nhiễm gọi là thức ăn đắt tiền nhất chính là đi một nhà cao cấp, ăn tôm hùm đất, hai người ăn không ít, uống không ít rượu, đúng như Tô Nhiễm nói, cô đã sống lại, muốn uống một trận sảng khoái.
Hai người lảo đảo lắc lư đi ra khỏi nhà hàng, lúc trở về dĩ nhiên là không thể lái xe, thật may nơi này cách công ty không xa, ngày mai tan việc lại đến lấy xe là được, chẳng qua là tiền đậu xe ở quảng trường này đắt đến mức khiến cô đau lòng.
Vị hôn phu của Tô Nhiễm gọi điện thoại tới, bọn họ lập tức cũng giải tán, tới đón cô ấy trở về, cô ấy kiêu ngạo nói không cần, tự đón xe đi.
Sau khi đưa Tô Nhiễm lên xe, Vô Song một thân một mình đi ở trên đường phố ướt nhẹp, đèn đường mờ nhạt, đèn neon mờ ảo đầy màu sắc cách đó không xa như khoác lên một chiếc áo lãng mạn cho thành phố phương Nam có nhịp độ nhanh này, khiến người ta không tự chủ bước chân chậm lại và cảm nhận vẻ đẹp của thành phố này.
Vô Song hít sâu hít một hơi không khí trong trẻo lạnh lẽo, tinh thần vô cùng sảng khoái.
Cô không lập tức gọi xe, mà là dọc theo đèn đường đi thẳng, đi thẳng, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn ánh đèn mông lung xa xa một chút, cô rất thích ánh sáng màu vàng từ đèn đường phát ra, dường như sinh ra mấy phần ấm áp ở trong buổi tối lạnh như băng này.
Thật ấm áp, rất lãng mạn.
Đột nhiên cô nảy ra một ý tưởng, cô leo lên một bên hoa viên, giang hai cánh tay, tựa như đi cầu khỉ, từ từ đi tới trước, hiếm khi thấy cô hoạt bát như vậy.
Cô cũng biết, động tác như vậy thật ra thì rất nguy hiểm, thỉnh thoảng sẽ có xe cộ lướt nhanh qua, có người thậm chí bóp kèn khiến cô giật mìnhCô đang chuẩn bị nhảy xuống, đột nhiên gót giầy cao gót cắm ở trong khe hở, cô dùng sức rút ra, làm sao cũng không rút ra được, đột nhiên trọng tâm không vững, cô "a " một tiếng, thân thể mất khống chế ngã nhào về phía trước, một chiếc xe phía trước mắt thấy sắp đến, đèn xe màu trắng chói mắt đâm vào khiến cô mở mắt không ra, cô theo bản năng giơ hai tay ôm đầu.
Trong đầu thoáng qua bốn chữ: "Vui quá hoá buồn".
Bị đụng xe chết đi như vậy cũng thật sự là quá oan uổng, cô còn đang độ tuổi thanh niên, còn có rất nhiều chuyện không kịp làm.
Lại vang lên một trận tiếng thắng xe chói tai, cô cảm giác được cánh tay mình đã đụng phải thành chắn va chạm trên thân xe, dưới tác dụng của quán tính, xe không thể lập tức dừng hẳn, vẫn đụng phải cô, người không tự chủ được ngã về phía sau.
Gót giày cắm ở trong khe hở không kịp rút ra, cô cô ngã sang một bên khác, đau đến mức cô kêu thành tiếng.
.