Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Thật vất vả mới chờ được anh trở về nước rồi thông qua tầng tầng quan hệ với quen được chị của anh, kiếm được một cơ hội gặp mặt, làm sao cô ta có thể dễ dàng bỏ qua như vậy.
"Không, không, em không đi, giới tính không hợp sao? Em đổi giới tính, có được hay không? Anh thích gì em đổi thành cái đó.
"Cảnh Vô Song thiếu chút nữa bị một hớp cà phê làm sặc, cô rất muốn bỏ qua động tĩnh bên kia, nhưng mà! Người phụ nữ kia rõ ràng không bình thường, người đàn ông nói ra lời như vậy, nếu như không phải là thật sự thích anh ta thì cái lời nói mượn cớ đuổi cô ta đi như vậy, làm sao cô ta không nghe rõ cơ chứ.
"Cô Lý, cô đổi thành cái gì tôi cũng không thích!" Ban đầu Mục Cận Thần còn muốn chừa chút tình cảm, nể mặt chị và cha, cho cô ta một bậc thang, nhưng cô ta không biết điều như vậy thì không cần thiết nữa.
Anh vô cùng không thích loại phụ nữ động một tí là la hét om sòm, không để ý mình đang ở đâu, dù cho tướng mạo của cô ta có là tiên nữ đi chăng nữa.
Anh như là lơ đãng liếc về phía Cảnh Vô Song, một người phụ nữ có giáo dục và khí chất mới là quan trọng nhất.
Lúc này Lý Lỵ Toa dường như mới ý thức được mình thất thố, "Thật xin lỗi, Cận Thần, thật xin lỗi, bình thường em không như vậy đâu, tại vì em quá quan tâm anh, Cận Thần, em! ""Tôi sẽ không để ý đâu, hôm nay tới đây thôi.
" Không khó để nghe ra giọng của anh có thêm một tia không kiên nhẫn hơn vừa rồi.
Trần Khải Đông đi theo bên người Mục Cận Thần đã hơn mười năm, vừa nghe giọng điệu này, làm sao không hiểu được, anh ta lại đưa tay ra một lần nữa, "Cô Lý, xin mời.
"Trong đầu anh ta nghĩ, người phụ nữ như vậy làm sao có thể xứng với cậu chủ cơ chứ, ngay cả anh ta cũng coi thường, ánh mắt nhìn phụ nữ của cô cả đúng lalf càng ngày càng kémLý Lỵ Toa cũng không thèm nhìn Trần Khải Đông, mà khôi phục tư thái thiên kim tiểu thư, tiếng nói trở nên dịu dàng nhất có thể, "Em không đi, em vất vả lắm mới chờ đến lúc anh về nước, Cận Thần, anh bằng lòng đến đây gặp em chứng tỏ chúng ta có cơ hội đúng không?"Trong mắt Lý Lỵ Toa tỏa ra đầy tình yêu, cô ta yêu người đàn ông trước mắt này nhiều năm như vậy, nhớ mong anh nhiều năm như vậy, tình yêu đó gần như hóa thành một loại chấp niệm, cô ta không có cách nào nghe lọt lời từ chối trong miệng anh.
"Cô Lý, lát nữa cậu còn có việc, nếu không tôi đưa cô về nhé?" Mục Vũ Hạo quen thuộc tính tình ông cậu mình, nếu cứ cố chấp như vậy thì sẽ chỉ khiến anh càng thêm chán ghét, anh luôn thành thục chững chạc, không dễ dàng nổi giận, nếu như chọc anh giận thật thì chỉ sợ là không dễ giải quyết, người phụ nữ này cũng coi như là người có thân phận, không thể làm gì khác hơn là lại tìm cho cô ta một nấc thang.
Lúc này cậu mới trở về nước, mẹ thì ép buộc cậu tới coi mắt, còn là một đối tượng không đáng tin cậy như vậy, trong giới danh viện không ai không biết cô Lý này si mê cậu nhiều năm, không ít danh viện còn bị cô ta uy hiếp, thậm chí động tới tay.
Cậu nhịn cô ta lâu như vậy, anh ta cũng cảm thấy cậu mình đã rất có phong độ rồi.
"Cận Thần! "Lý Lỵ Toa cũng không để ý đến Mục Vũ Hạo, đôi mắt xinh đẹp si ngốc nhìn Mục Cận Thần, chờ anh mở miệng.
Mục Cận Thần vốn đang hí nửa con ngươi, lúc này chợt mở to ra, chậm rãi đứng lên, thu hồi tư thái có chút lười biếng, bộc lộ toàn bộ khí thế, con ngươi sâu như biển cũng không thèm nhìn Lý Lỵ Toa một cái, mà ngược lại nhìn về phía Cảnh Vô Song không chớp mắt, bỗng nhiên mở miệng nói, "Xin lỗi không tiếp chuyện được, cô Lý hẳn nên đi học cách làm phụ nữ như thế nào đi.
Còn nữa, sau này xin đừng để cho tôi gặp lại cô.
Mặc dù có lẽ không có cơ hội gặp lại, nhưng mà tôi có thói quen nghe người ngoài kêu tôi một tiếng Mục tiên sinh hơn.
"Tên của anh há có thể để cho một người phụ nữ kêu loạn lên như vậy.
.