Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Thế tử nhất thời không nói, A Hạo có chút khó xử. Nàng xưa nay chưa từng có ý nghĩ như vậy, hôm nay cùng thế tử nói rõ ràng cũng là một chuyện tốt.
A Hạo xấu hổ cười cười, tiếp tục nói:
""Ở ngoài rất lạnh, chúng ta nên vào trong thôi.’’
Tiêu Hành sắc mặt xanh mét, trong lòng tức muốn chết. hắn nhăn mày, lúc sau lại chầm chậm giãn ra. Tiểu cô nương trước mặt hắn khuôn mặt trắng nhỏ, hắn tự chủ không được đem bàn tay chạm vào mặt nàng.
A Hạo chợt ngẩn ra.
Nàng không hiểu được thế tử muốn làm gì, chỉ ngơ ngác nhìn tay hắn, lúc sau lại thấy thế tử từ trên đầu mình lấy xuống một cánh hoa mai.
A Hạo mấp máy môi, nói một câu:
""Cảm ơn thế tử.’’nói xong, liền đi vào nhà.
Tiêu Hành nhìn bộ dáng chật vật của tiểu cô nương, nhịn không được cong cong môi, sau đó đi theo vào.
Cũng may giờ đang là Tết nên buổi cơm chiều đồ ăn cũng không quá khó coi.
A Hạo biết khẩu vị của thế tử, cố ý làm mấy món ăn sáng thường ngày cho hắn. Thế nên nhìn mới đỡ hơn một chút.
Tiêu Hành nhìn mọi người có vẻ câu nệ, lúc này mới nói:
""Vốn là ta đã quấy rầy, mọi người cùng nhau ăn cơm đi.’’
A Hạo ngẩn người, không biết có nên ngồi xuống hay không.
Tuy rằng đây là nhà nàng nhưng thế tử là chủ nhân của nàng, sao nàng dám ngồi?
Tiết thị cũng có chút khó xử, nghiêng đầu nhìn Lục Viễn Nhữ.
Tiêu Hành vẻ mặt ôn hòa, sờ đầu A Vũ nói:
""Ngồi xuống đi.’’
A Vũ đương nhiên thích Tiêu Hành, cảm thấy Tiêu Hành đại ca tuy là thế tử của Đại Hộ Nhân gia nhưng một chút kiêu căng cũng không có. Nghe nói, liền cười ngồi xuống gần Tiêu Hành. Thấy A Vũ ngồi xuống, mấy người Tiết thị cũng ngồi xuống theo.
Ngày thường gia đình dùng cơm là vô cùng náo nhiệt nhưng lúc này lại rất yên tĩnh. Ngay cả người thích nói như Thanh Thanh hôm nay cũng lịch sựnho nhã. Bất quá Thanh Thanh còn nhớ chuyện của tỷ tỷ lúc nãy, miệng vểnh lên cao, có thể đổ cả một chai dầu vào.
Tiết thị nhìn hành động của nữ nhi, nhỏ giọng nhắc nhở.
Thanh Thanh không vui nỉ non một tiếng rồi vùi đầu vào ăn cơm.
Tiết thị xấu hổ cười cười, đối với Tiêu Hành nói:
""Nha đầu này, ngày thường đều bị ta chiều hư…Nếu nó giống A Hạo ngoan ngoãn, hiểu chuyện thì ta cũng yên tâm rồi.’’
Tiêu Hành không nói chuyện, chỉ gật gật đầu. Muội muội này của nàng có tính tình như thế nào, hắn sao lại không biết?
Lục Viễn Nhữ giờ phút này đã tỉnh rượu. Hôm nay có khách, nên hắn cũng đã tắm rửa đàng hoàng, râu được quát đến sạch sẽ, mặc xiêm y sạch đẹp, lại vốn có bộ dáng ưa nhìn nên cũng coi là một người đàn ộng trung niên nho nhã.
Lục Viễn Nhữ nhìn nam tử ngồi giữa nhi tử và trưởng nữ, mở miệng nói:
""Bữa ăn đạm bạc, xin thế tử đừng chê.’’ Trong lòng lại nói: Thế tử cao quý như vậy, vì sao lại đến nơi này? Nghe thê tử kể qua sự việc, hắn vẫn khôngtin được. Dù cho trưởng nữ có dung mạo xinh đẹp nhưng cũng chỉ là một nha hoàn. Còn nữa, làm thiếp ở Đại Hộ Nhân gia chưa chắc dễ, còn khôngbằng về sau gả cho một người bình thường thành thật. Cho nên trong lòng Lục Viễn Như chỉ coi Tiêu Hành như khách quý mà thôi.
Tiêu Hành liếc mắt nhìn Lục Viễn Nhữ một cái, nói:
""Rượu hoa mai ở thôn Hoàn Nam rất nổi tiếng, ta cũng vì danh tiếng của nó mà đến, có điều…ta hơi đường đột rồi.’’
Lục Viễn Nhữ vội nói:
""Nào có nào có. Bây giờ là Tết nên náo nhiệt một chút mới tốt, chỉ cần thế tử không chê là được.’’ Lục Viễn Nhữ là người đọc sách, lúc không uống rượu nhìn vẫn rất giống phong thái của một vị chủ nhà. Hơn nữa hắn thấy Tiêu Hành không có lộ ra ánh mắt ghét bỏ, hiểu được đó là lời thật lòng, nhất thời cũng có vài phần hảo cảm.
A Hạo hiểu được thế tử xưa nay lúc ăn và lúc ngủ không nói chuyện, bây giờ cha nói nhiều như vậy không biết thế tử có phiền lòng hay không. Thế tử yêu thương muội muội là Lục cô nương như vậy nhưng lúc dùng cơm, Lục cô nương nói nhiều một chút là thế tử sẽ không nhịn được mà nhắc nhở, huống chi là cha nàng. A Hạo vội gắp cho cha mình một miếng thịt gà, nói:
""Cha, ăn nhiều một chút.’’
Lục Viễn Nhữ thấy nữ nhi hiếu thuận, trên mặt tràn đầy vui mừng, vội nói:
""Được. Con cũng ăn nhiều một chút. Nhìn gầy như vậy, một chút đều không bằng khi còn nhỏ đáng yêu bụ bẫm, cha thấy lúc đó thật tốt.’’
A Hạo liếc mắt nhìn cha một cái.
Nàng chỗ nào gầy đâu?
Hai tháng này ở Ký Đường Hiên thức ăn tốt như vậy, quả thật làm cho nàng ngày càng mập lên. Hơn nữa, lúc này nói nàng gầy chẳng phải nói thế tử đối xử với nàng không tốt hay sao? A Hạo lại gắp một miếng, nói với Lục Viễn Nhữ:
""Đây là tự tay nữ nhi làm, cha ăn nhiều một chút.’’
Lục Viễn Nhữ cười ha hả gật đầu, nghe trưởng nữ nói mới an tĩnh dùng cơm.
A Hạo lại gắp cho đệ đệ bên cạnh một cái đùi gà, gắp cho muội muội một ít đồ ăn. không khí hòa thuận vui vẻ này, trông rất ấm áp. A Hạo thấy đệ đệ ăn cơm dính lên cả mặt, nhịn không được cười thành tiếng, nói với đệ đệ:
""Nhìn dáng vẻ ăn cơm của đệ…’’ A Hạo cười, đem hạt cơm trên mặt đệ đệ lấy xuống sau đó dùng khăn lau mặt cho đệ đệ.
A Vũ cười hắc hắc, lúc sau ngửa đầu nói với A Hạo:
""Đại tỷ, tỷ sao lại không gắp đồ ăn cho Tiêu đại ca?’’
Tiêu đại ca?
A Hạo hiểu được thế tử thích A Vũ, cho nên thân thiết hơn một chút.
Nhưng gắp đồ ăn thì…
A Hạo nghĩ: Nàng sao dám?
Nghe đệ đệ nói xong, A Hạo ngẩng đầu lên nhìn thế tử. Thấy khuôn mặt hắn nhàn nhạt, trên mặt căn bản là không có biểu cảm gì. Chỉ là hôm nay ra khỏi phủ Tĩnh Quốc Công, tâm tình A Hạo so với ngày thường không giống nhau. Nàng bỏ đũa của mình xuống, lại cầm lấy đôi đũa sạch được gác ở một bên, gấp cho Tiêu Hành một miếng thịt cá, lại cười nói với Tiêu Hành:
""Đây là cá nô tỳ làm cho thế tử, thế tử ăn nhiều một chút.’’
Ánh mắt Tiêu Hành có chút kinh ngạc.
Lúc sau lại cúi đầu nhìn thịt cá trong chén, sau đó nghiêng đầu liếc mắt nhìn tiểu cô nương bên cạnh một cái. một lát sau, khóe miệng nhịn khôngđược mà cong lên.
Sau xong cơm chiều, A Hạo giúp đỡ Tiết thị rửa chén đĩa.
Tiết thị lại dùng khuỷu tay đẩy nữ nhi, nói:
""Ở đây có nương lo rồi, con mau đi hầu hạ thế tử đi.’’
A Hạo trong lòng bất mãn ngữ khí của Tiết thị nhưng nàng thật sự là nên hầu hạ bên cạnh thế tử. Nghĩ nghĩ liền bưng nước ấm đi vào phòng ngủ của thế tử.
Nhà nàng không lớn, tổng cộng chỉ có ba gian phòng ngủ. Hôm nay nhiều người như vậy dĩ nhiên là không chứa nổi cho nên cha và Trúc Sanh đi sang hàng xóm ở một đêm. Đến thế tử còn phải chịu ủy khuất ngủ ở phòng của A Vũ.
Lúc nàng đi vào thấy thế tử đang xem A Vũ viết chữ. Ngón tay thon dài để trên giấy kia nhìn đẹp vô cùng.
Tiêu Hành nghiêng đầu, thấy nàng tiến vào, tùy ý nói một câu:
""A Vũ viết chữ không tồi.’’
Nghe thấy thế tử khen đệ đệ của mình, A Hạo tất nhiên là vui mừng. Nàng bỏ chậu rửa mặt trong tay xuống, có chút tự hào nói:
""A Vũ vẫn luôn rất ngoan ngoãn, chỉ là có hơi sợ người lạ. Bất quá hôm nay gặp thế tử, giống như phá lệ hợp ý.’’
Tiêu Hành sắc mặt ôn hòa, ""Ừ’’ một tiếng nói:
""Ta cũng rất thích A Vũ.’’
Nàng đương nhiên hiểu được thế tử thích trẻ con. A Hạo nghĩ, sau đó liền đem khăn bỏ vào trong chậu, cầm lên đưa cho Tiêu Hành nói:
""Thế tử, người lau mặt đi.’’
Tiêu Hành tiếp nhận, xoa xoa mặt.
Rửa chân xong, A Hạo liền nhón chân tháo thắt lưng của thế tử, sau đó cởi áo. Lúc này Tiêu Hành không có cự tuyệt, tùy ý để tiểu cô nương cởi áo cho hắn. A Hạo nói:
""Bên ngoài lạnh, thế tử mau đi ngủ đi.’’
Tiêu Hành thực nghe lời, liền lên giường đắp chăn.
A Hạo sợ thế tử bị lạnh, lại đi ra ngoài lấy thêm chăn đệm. Nhìn không khác gì đang muốn chạy, vừa xoay người lại nghe trên giường kêu:
""Từ từ đã.’’
A Hạo quay đầu, nhìn thế tử trùm hết chăn nệm lên. Nàng sợ hắn cảm lạnh, lập tức cầm lấy áo choàng ở một bên choàng cho hắn, nghi hoặc nói:
""Thế tử làm sao vậy?’’
Tiêu Hành ngẩng đầu, nhíu mày nói:
""Có chút lạnh…’’
A Hạo hiểu được, nhà của nàng không thể nào so với phòng ngủ ở Ký Đường Hiên được nhưng nàng cũng biết thế tử không phải người sợ lạnh. A Hạo đang muốn đi lấy thêm củi tới, lại nghe thế tử chỉ chăn đệm nói:
""Ngươi đến đây, giúp ta làm ấm giường đi.’’