Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Sủng Vật Toàn Tiểu Khu Đều Là Tai Mắt Của Tôi
  3. Chương 103-104
Trước /64 Sau

Sủng Vật Toàn Tiểu Khu Đều Là Tai Mắt Của Tôi

Chương 103-104

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chương 103:

Trả lời câu hỏi của ‘phóng viên’ xong, cuối cùng Mạc tổng cũng cảm thấy mĩ mãn mà đi làm.

Các đồng nghiệp trong công ty đang tụ tập buôn dưa với nhau.

“Mọi người nói xem hôm nay rốt cuộc Mạc tổng làm sao thế?”

“Vừa nãy lúc đưa báo cáo công việc cho anh ấy, lại còn cười với tôi!”

“Hay là trúng số rồi?”

“Ngu ngốc, chỉ có dân đen nghèo khó như chúng ta mới mua vé số thôi, người như Mạc tổng, muốn mua thì cũng phải là mua cả công ty xổ số.”

“Đêm tôi xem thiên tượng bấm đốt ngón tay tính toán, có khả năng là vì bệnh trĩ của anh ấy khỏi rồi.”

Đám đồng nghiệp nghe thấy cái suy đoán này hoảng sợ đến mức rơi cả dưa ở trong tay.

“Mạc tổng cũng bị trĩ á? Sao cậu biết được?”

“Thì đoán chứ sao, mười người đàn ông thì chín người bị, chỗ chúng ta đây vừa đúng chín người đàn ông, thêm cả Mạc tổng nữa là mười, mà tôi không bị trĩ, cho nên…..”

Đồng nghiệp nói đến đây kịp thời ngậm miệng, sau đó ngước mắt từ từ nhìn các đồng nghiệp xung quanh, ánh mắt dứt khoát.

Tiếp theo cậu ta bị đánh một trận.

“Đậu xanh, cái logic này của cậu trâu bò thật, thì ra ngoài cậu, tất cả chúng tôi đều bị trĩ à?”

“Đúng vậy đúng vậy, nhanh lên, nhấc cậu ta lên thả ở sau cửa, kẹp, dùng lực kẹp cho tôi!”

“Ấy ấy, mọi người đừng kích động, có gì thì từ từ nói đừng động tay, mọi người tự hỏi lương tâm mình nói thật xem, rốt cuộc là có không?”

Sau hai đợt im lặng.

“Đệt, dĩ nhiên…… có.”

“Tôi cũng có.”

“Tôi cũng…. nhưng chỉ là hai cục nhỏ, thật đó.”

“……..”

“Thấy chưa, suy luận của tôi vẫn trấn áp toàn trường, sau này hãy gọi tôi là thiên tài thống kê học.”

“Cho nên….. Mạc tổng đúng là vì khỏi bệnh trĩ rồi cho nên mới vui vẻ như vậy à?”

“Hình như cũng có lý ha.”

“Luôn cảm thấy chỗ nào đó sai sai.”

“Mau nhìn mau nhìn, Mạc tổng lại cười rồi kìa.”

“Anh ấy đang gọi điện thoại với ai vậy? Đang cảm ơn chuyên gia khoa hậu môn trực tràng sao?”

“Đúng là muốn biết rốt cuộc bác sĩ anh ấy tìm là bác sĩ nào mà…”

Cố Tiểu Khả vừa giám thị đám nhóc lông xù, vừa nói chuyện điện thoại với Mạc Thần Trạch.

“Đao Đao.” Cô gọi Husky nộp bài sớm nhất đến bên mình dặn dò: “Cậu trông lớp giúp tôi năm phút, tôi nói chuyện điện thoại.”

[Vâng ạ!] Ý thức trách nhiệm của Đao Đao bùng nổ, ngẩng đầu ưỡn ngực cam đoan nói: [Cô giáo yên tâm đi!]

Sau đó vẻ mặt hung dữ nhìn chằm chằm vào các bạn học đang thi, giống như nếu ai dám quay cóp thì nó sẽ xông lên vì đại nghĩa diệt thân.

Cố Tiểu Khả đi đến phía sau cây ngô đồng trong vườn hoa, ý cười trên mặt dần dần nhạt đi, im lặng hồi lâu rồi cô nói: “Nói với anh chuyện này.”

Mạc Thần Trạch ngồi thẳng người: “Em nói đi.”

Cố Tiểu Khả: “Hôm qua em đã trả lại hết phí sinh hoạt mấy năm nay cho Cố Hoằng Thăng rồi.”

“Dùng những đồng tiền đó quả thật là buồn nôn.”

“Em còn hẹn trước chiều nay đi đến cục công an để đổi tên, em muốn theo họ mẹ.”

“Ngoài ra, em định đưa mẹ dọn nhà theo em, căn biệt thự này là của ông ta, em không ở nổi.”

“Được.” Hiển nhiên là Mạc Thần Trạch ủng hộ hết mình, cố gắng để giọng nói dịu dàng: “Nếu không thì em chuyển đến chỗ anh….”

“Em sẽ cố gắng.” Cố Tiểu Khả ngắt lời anh.

Mạc Thần Trạch sững sờ.

Cố Tiểu Khả nghiêm túc nói: “Em định thuê một căn nhà du lịch nông nghiệp ở vùng ngoại ô tiếp tục mở nhà trẻ thú cưng, vùng ngoại ô giá rẻ, đất cũng rộng, rất thích hợp cho đám nhóc lông xù hoạt động.”

“Lại thuê thêm một chiếc xe bus trường học đến tiểu khu đưa đón nhóm thú cưng đi học vào sáng tối mỗi ngày.”

“Không ở biệt thự cũng không sao.”

“Điều kiện kém chút cũng không việc gì, mệt chút cũng được, em chịu khổ rất giỏi.”

“Em sẽ cố gắng…. sống thật tốt, sẽ sống ngày càng hạnh phúc hơn, để cho mẹ yên tâm.”

Cố Tiểu Khả vụng về lại gượng gạo giải thích: “Cũng để cho anh yên tâm, em…. sẽ không để anh phải lo lắng nữa.”

Cuối cùng đợi được mây tan thấy trăng sáng, Mạc Thần Trạch mãi không nói được lời nào.

“Ừm.” Yết hầu Mạc Thần Trạch khẽ động, mỉm cười: “Còn gì nữa không?”

“Em….” Cố Tiểu Khả không biết nói những lời cợt nhả như Mạc Thần Trạch, ngừng lại một chút, vành tai đỏ ửng, nhỏ giọng nói tiếp: “Cho dù em không có gì, nhưng chỉ cần nhớ tới anh, em có thể sống tiếp thật tốt.”

Nếu như không phải là đang gọi điện thoại, Mạc Thần Trạch đã không nhịn được muốn hôn Cố Tiểu Khả rồi.

Sao cô ấy có thể đáng yêu như vậy được chứ!

Sau khi Cố Tiểu Khả nói xong lời thật lòng có hơi xấu hổ, xoa xoa mặt, qua quýt cúp điện thoại.

Khóe miệng Mạc Thần Trạch có ý cười, cất điện thoại, tiếp tục làm việc.

Bên phía nhà trẻ thú cưng, Bí Đao thi được hơn nửa, cái mặt dán lên của sổ thủy tinh tới biến dạng để hóng chuyện.

[Cô giáo đang nói gì vậy? Sao mặt lại đỏ như vậy.]

Đoàn Đoàn cẩn thận từng li từng tí nhìn Cố Tiểu Khả, nhỏ giọng hỏi: [Chúng ta nghe trộm cô giáo nói chuyện điện thoại, chắc cô ấy không phát hiện được đâu nhỉ?]

Bí Đao vỗ ngực cam đoan: [Cách hai cái cây đa to như vậy, chắc chắn không phát hiện được, nếu không đã sớm ngoảnh đầu lại phê bình chúng ta rồi.]

Chẳng biết từ lúc nào, xung quanh Bí Đao dần dần tụ tập đầy các bé lông xù, bọn nó châu đầu ghé tai nói chuyện càng ngày càng rôm rả.

[Ê, Tiểu Pudding mau xê cái mông mập của cậu ra, đè lên mắt của tui rồi!]

[Pitt ‘đen’, anh đừng có nắm lông của tôi, sắp bị anh nhổ trụi lông rồi…]

[Đao Đao, cậu là lớp trưởng lẽ nào cậu không quản sao?]

[Quản cái gì mà quản? Mọi người hóng chuyện không phải là quay cóp, có cái gì mà quản chứ?]

[Vừa nãy Bí Đao nói nó nghe thấy cô giáo nói muốn chuyển nhà, vậy chúng ta đi học kiểu gì?]

[Tui vẫn muốn đi học tiếp, sau khi chủ nhân đi làm tôi ở nhà một mình rất là chán.]

[Ừ, tui cũng muốn đi học, tôi không nỡ xa cô giáo, cũng không nỡ xa các cậu.]

[Tui cũng vậy.]

Hiện trường dần dần lâm vào thương cảm nồng đậm, mấy anh bạn càng nói càng buồn, cảm xúc tan vỡ ngay tại chỗ ôm nhau khóc rống lên.

Bí Đao thưởng thức cả buổi trời mới chậm rì rì nói tiếp: [Cô giáo còn nói cô ấy sẽ tiếp tục mở nhà trẻ, sau này mỗi ngày sẽ lái xe đến tiểu khu đón chúng ta đi học và đưa chúng ta về.]

Nhóm bé cưng lông xù: [….]

[Bí Đao, cậu nói chuyện đừng có ngừng ngắt giữa đường được không hả!!!]

[Cậu ta chính là cố ý! Cố tình đùa giỡn chúng ta, tui đề nghị nhổ sạch lông chó của cậu ta để trừng phạt.]

[Đồng ý.]

[Đồng ý.]

Lúc này Cố Tiểu Khả nói chuyện điện thoại xong quay đầu, hai tốp bóng đen bay vèo, hiện trường thi khôi phục về nguyên trạng, mỗi nhóc lông xù đều đang nghiêm túc trả lời câu hỏi kiểm tra, Đao Đao lại càng đứng đắn nghiêm chỉnh hơn ngồi xổm ở hai bên coi thi, giống như không phát hiện ra chuyện gì.

Cố Tiểu Khả: “……”

Mạc Thần Trạch điều tra thị trường giúp Cố Tiểu Khả, phát hiện căn nhà du lịch nông nghiệp đang cho thuê ở vùng ngoại ô đều phải thu phí chuyển nhượng mấy trăm nghìn tệ.

Anh nhớ lại một chút, hình như dưới tên mẹ mình có một khu thôn trang bỏ không, phía sau còn vây quanh hai ngọn núi trồng cây đào.

Tan làm về nhà, ban đầu Mạc Thần Trạch muốn gọi điện cho bà Mạc, kết quả phát hiện bà đang cầm ipad ngồi trên sofa trong phòng khách, vừa cắn hạt dưa vừa say sưa xem “Ngự tứ tiểu ngỗ tác”.

“Mẹ.”

Bà Mạc xem phim đến mức say mê, một lúc lâu mới phản ứng lại con trai đang gọi mình, ngẩng đầu liếc nhìn Mạc Thần Trạch.

“Ồ, về sớm nhỉ, đột nhiên không thích tăng ca nữa à? Có đối tượng hẹn hò quả nhiên khác hẳn.”

Bà Mạc thả hạt dưa trong tay xuống, uống một ngụm coca, không đợi con trai trả lời, ngay sau đó hỏi liên tiếp ba câu hỏi chất vấn tâm hồn: “Con cầu hôn chưa? Thành công không? Buổi tối có ngủ được không?”

Mạc Thần Trạch: “……”

Bà Mạc thuận tay mở túi xách hàng hiệu của mình ra, lôi hai gói thanh cay từ bên trong ra, xé vỏ, nhìn Mạc Thần Trạch: “Chẳng lẽ con còn chưa nói?”

“Ôi giời, đúng là không có tiền đồ.”

“Đồ gia truyền nhà mình chuẩn bị cho con dâu đều bị con chọc tức phát khóc rồi, con nghe rõ chưa?”

Mạc Thần Trạch: “….”

Sau khi mẹ anh không biết nghe được từ đâu anh có người trong lòng, ngay trong đêm đưa tới một hộp gỗ sưa, bên trong đựng hai bộ trang sức phỉ thúy.

“Mẹ, nói với mẹ chuyện này.”

Bà Mạc tức khắc ngồi ngay ngắn, bỏ thanh cay trong tay xuống, tạm dừng bộ phim đang chiếu, thần thái sáng láng nhìn con trai, lộ ra ánh sáng mong đợi.

Mạc Thần Trạch cười: “Mẹ, thôn trang dưới núi Khanh Ngọc kia có phải là còn bỏ không không?”

Bà Mạc liếc mắt, chậm rãi ăn thanh cay, bộ dáng uể oải nói: “Còn đang để không, làm sao, con cần dùng à?”

Mạc Thần Trạch: “Là cho con dâu tương lai của mẹ dùng, Tiểu Khả định thuê một căn nhà du lịch nông nghiệp tiếp tục mở nhà trẻ, con thấy thôn trang kia của mẹ rất thích hợp.”

“Biệt thự bây giờ con đang ở chẳng phải là thích hợp hơn sao?” Bà Mạc hận sắt không thành thép, nhẹ nhàng trào phúng: “Gần quan được ban lộc, đạo lý đơn giản như vậy còn cần mẹ dạy con nữa à?”

Mạc Thần Trạch: “……”

“Được rồi, mẹ lười nói con.” Bà Mạc vùi đầu tiếp tục xem phim: “Thôn trang đấy luôn có người quét dọn, con bảo con bé dọn vào ở thẳng là được.”

Mạc Thần Trạch dặn dò: “Mẹ nhớ thu tiền thuê của cô ấy theo giá thị trường nhé.”

Tay bà Mạc ngừng lại, cười lạnh: “Con đúng là keo kiệt.”

“Nếu mẹ không thu tiền thuê của cô ấy.” Mạc Thần Trạch cười khổ: “Thì cô ấy sẽ không ở đâu.”

Bà Mạc gật đầu, vừa muốn nói cái gì, đột nhiên nghe thấy có người ấn chuông cửa.

Bà Mạc nhướn mày: “Làm sao, đối tượng hẹn hò đến rồi?”

Mạc Thần Trạch: “Chắc là Hổ Nha tan học, Tiểu Khả đưa nó về.”

Bà Mạc nhanh chóng đóng ipad cày phim lại, giấu hạt dưa và thanh cay xuống dưới gầm bàn trà, thuận tay mò ra được quyển sách “Tư trị thông giám” rất dày để lên trên đùi, nghĩ nghĩ, còn cố ý mở ra, sau đó ngồi đoan trang dựa lên sofa, nở nụ cười tao nhã với cánh cửa.

Mạc Thần Trạch: “…”

Lật bánh tráng chắc cũng không nhanh bằng động tác của mẹ mình.

Mạc Thần Trạch đứng dậy.

“Đợi đã.” Bà Mạc sửa sang lại vạt áo, lúc này mới thúc giục con trai: “Mau đi mở cửa.”

Mạc Thần Trạch mở cửa.

Hổ Nha mắc tiểu, cửa vừa mở ra đã vọt vào toilet.

Mạc Thần Trạch lấy thân mình chặn Cố Tiểu Khả ở ngoài cửa, nhỏ giọng cười nói: “Mẹ anh ở bên trong, có muốn gặp không? Gặp hay không gặp đều tùy em.”

Cơ thể Cố Tiểu Khả cứng lại, xoay người bèn chạy.

Mạc Thần Trạch cười, không định ngăn cô.

“…..” Cố Tiểu Khả chạy ra ngoài được mấy bước, cảm thấy không tốt lắm, do dự một chút, hít sâu một hơi, lại xoay người chạy quay lại: “Hay là chào hỏi một chút đi.”

Mạc Thần Trạch thấy cô không kháng cự lắm, lúc này mới nghiêng người tránh ra, đưa Cố Tiểu Khả đến trước mặt mẹ, giới thiệu: “Mẹ, đây là Tiểu Khả.”

Cố Tiểu Khả theo sau Mạc Thần Trạch bối rối sửa sang quần áo của bản thân, sau khi nhìn thấy bà Mạc câu nệ nói: “Con chào dì.”

Bà Mạc ưu nhã khép “Tư trị thông giám” trong tay, lấy kính trên sống mũi xuống, nở nụ cười hòa ái: “Chào con.”

Mạc Thần Trạch: “……..”

Mẹ, mẹ đeo kính lên từ lúc nào vậy? Có cần giả vờ chi tiết tỉ mỉ như vậy không.

Bà Mạc tinh tế nhìn Cố Tiểu Khả, khen ngợi nói: “Con chính là Cố Tiểu Khả? Trông thật là thanh tú.”

Cố Tiểu Khả thẹn thùng cười, sau đó mới nghiêm túc sửa lại: “Không, con không còn họ Cố nữa, chiều nay con đã đến cục công an sửa lại họ rồi, con theo họ mẹ.”

Bà Mạc biết chút nội tình, cho nên cũng không hỏi tại sao, mà tự nhiên nói: “Mẹ con họ gì?”

Cố Tiểu Khả lần thứ hai gặp mẹ chồng tương lai, thần kinh cả người căng thẳng tới mức sắp ngất đi, buột miệng trả lời: “Họ Huân, Huân trong Huân Ngộ Không.”

“……”

Bà Mạc hít sâu hai cái, quay đầu đi.

Chương 104

Bà Mạc đột nhiên bị ba từ Huân Ngộ Không chọc trúng điểm cười, nghiêng đầu chịu đựng, đè xuống ý cười trên khóe miệng: “Trùng hợp thật đó, dì họ Biệt, Biệt trong Biệt Long Mã.”

“Đại sư huynh, không ngờ hai chúng ta lại là người một nhà.”

Mạc Thần Trạch: “…….”

Mạc Thần Trạch cạn lời liếc nhìn mẫu thân đại nhân nhà mình, phát hiện cho dù ôm mười quyển “Tư trị thông giám” cũng không cứu vớt được khí chất của bà.

Huân Tiểu Khả lại nhẹ nhõm thở phào một hơi vì sự hài hước dí dỏm của bà Mạc, cô nhìn quyển sách lịch sử dày cộp trên đùi bà Mạc, lộ ra ánh mắt bội phục.

Thật lợi hại, thích đọc sách lịch sử tối nghĩa lại khô khan như này, thì ra Mạc Thần Trạch thông thái như vậy là chịu ảnh hưởng của mẹ, không như mình, chưa từng đạt tiêu chuẩn môn lịch sử.

Bà Mạc thuận theo ánh mắt của Huân Tiểu Khả, thấy cô hình như rất có hứng thú với “Tư trị thông giám” trên đùi mình.

“Con cũng thích lịch sử?”

“Cái này…..” Huân Tiểu Khả lắc đầu, thành thật thừa nhận: “Môn lịch sử của con là trình độ nộp giấy trắng.”

“Tại sao nộp giấy trắng?”

“Con sợ con sẽ bóp méo lịch sử….”

Bà Mạc dùng sức nắm chặt đôi tay cầm sách, cưỡng ép mình không được cười ra tiếng, tránh phá hoại hình tượng đoan trang khó khăn lắm mới dựng lên được trong lòng con dâu của mình.

Bà nở nụ cười dịu dàng, chân thành mời: “Nếu như con có hứng thú, qua đây ngồi với dì, dì kể chuyện lịch sử cho con nghe, đảm bảo thú vị hơn đọc sách nhiều.”

Mạc Thần Trạch nghe thấy mẹ mình thế mà lại định kể chuyện lịch sử cho người khác, cười nhạo một tiếng.

Bà Mạc vứt qua một ánh mắt sắc như dao, Mạc Thần Trạch biết điều ngậm miệng.

Huân Tiểu Khả nhớ đến dáng vẻ ngủ gà ngủ gật trong tiết lịch sử năm xưa của mình, bấp chấp gật đầu: “Vâng, vâng ạ, cảm ơn dì.”

Hai người dốt sử, một người dám kể, một người dám nghe.

Kể chuyện xong, bà Mạc cảm thấy mĩ mãn rời đi.

Lúc này Huân Tiểu Khả mới hoàn toàn thả lỏng, vừa nãy cười đến cứng cả mặt.

“Em biểu hiện như thế nào? Có phải rất đần không?”

Huân Tiểu Khả bưng mặt, gì mà Huân trong Huân Ngộ Không chứ, đúng là mất mặt chết đi được.

Cô chưa từng trải qua giai đoạn gặp người lớn, thiếu kinh nghiệm, chỉ lo biểu hiện không tốt không được trưởng bối yêu thích.

“Em rất tốt.” Mạc Thần Trạch cười: “Có thể để mẹ anh chủ động bằng lòng kể chuyện lịch sử, em là người đầu tiên.”

Có thể là hai người dốt sử gặp nhau, thấu cảm cho nhau, Mạc Thần Trạch không có nói thẳng ra.

Huân Tiểu Khả được sủng ái mà lo sợ.

“Trước đây mẹ anh thân thiện với em như vậy là vì anh thích em.” Mạc Thần Trạch sờ đỉnh đầu Huân Tiểu Khả, cười: “Nhưng bây giờ, bà thích em là vì bà thật sự thích em.”

“Mẹ anh thật tốt.” Huân Tiểu Khả nhớ lại hình ảnh của bà Mạc: “Đoan trang ưu nhã lại xinh đẹp.”

“….” Mạc Thần Trạch trầm mặc hai giây, cố ý chuyển hướng câu chuyện: “Biết Ebbinghaus không?”

Huân Tiểu Khả gật đầu, không rõ Mạc Thần Trạch tại sao đột nhiên nhắc đến chuyên gia tâm lý người Đức này.

Mạc Thần Trạch cười xấu xa, hào hứng bừng bừng nói: “Gần đây anh đọc rất nhiều sách, cuối cùng thiết kế ra một phương pháp huấn luyện giảm nhạy cảm riêng cho hai chúng ta dựa trên đường cong trí nhớ của Ebbinghaus, có muốn nghe thử không?”

“………… được.”

“Chu kỳ giảm nhạy cảm đầu tiên là năm phút, chu kỳ giảm nhạy cảm thứ hai là ba mươi phút, chu kỳ giảm nhạy cảm thứ ba là mười hai tiếng, tiếp theo là một ngày, hai ngày, bốn ngày, bảy ngày, mười lăm ngày.”

Huân Tiểu Khả cúi đầu, vành tai đỏ ửng, nhỏ giọng bóc phốt: “Em lại không biết phương pháp trí nhớ của Ebbinghaus còn có thể dùng như này.”

Trong lòng đã cảm thấy vô lý, lại không hiểu sao có chút chờ mong.

“Chu kỳ giảm mẫn cảm là ý gì? Năm phút giảm mẫn cảm lần thứ nhất, sau, sau đó đợi ba mươi phút sau giảm mẫn cảm lần thứ hai sao?”

“Không.” Mạc Thần Trạch lộ ra biểu cảm “em thật ngây thơ”, mỉm cười: “Ý là giảm mẫn cảm lần đầu tiên hôn năm phút, lần thứ hai hôn ba mươi phút.”

“Lần thứ ba, lần thứ tư, đến lần thứ tám….”

Huân Tiểu Khả chợt ngẩng đầu, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi.

Vậy lần thứ tám chẳng, chẳng phải là muốn hôn….. mười lăm ngày!?

Mạc Thần Trạch nhịn cười: “Anh có thể cung cấp phương pháp giảm mẫn cảm khác.”

Ánh mắt anh sáng rực, tiến sát bên tai Huân Tiểu Khả nói nhỏ trêu cô: “Cho nên, chúng ta lúc nào thì bắt đầu tiến hành?”

Huân Tiểu Khả: “…..”

“Điều trị cần phải tích cực.” Mạc Thần Trạch nhịn cười, khuyên: “Chớ có giấu bệnh sợ thầy.”

Huân Tiểu Khả hít sâu một hơi, cứng đờ, chân tay bối rối đi đến sofa ngồi xuống, nhắm mắt lại.

Mạc Thần Trạch thấy cô căng thẳng đến sợi tóc cũng đang run rẩy, khom người kéo ngăn tủ bàn trà, lấy ra một hộp trò chơi ghép hình, đưa cho Huân Tiểu Khả, cười nhẹ: “Đừng căng thẳng, chơi trò chơi thả lỏng trước đã.”

Huân Tiểu Khả thầm thở phào, lại không hiểu sao có chút đáng tiếc, nhận lấy trò chơi ghép hình bắt đầu từ từ ghép.

Chơi trò chơi có tác dụng giảm bớt căng thẳng.

Trong mắt Mạc Thần Trạch ngậm ý cười, nhìn Huân Tiểu Khả chơi, không hề giúp, chống cằm hỏi cô: “Chơi vui không?”

Huân Tiểu Khả cúi đầu: “Ừm.”

Thực ra trong đầu một mảnh trống rỗng, căn bản không biết mình đang ghép cái gì.

Khóe miệng Mạc Thần Trạch bất giác nhếch lên, nhịn cười nhẹ giọng nói: “Đây là trò chơi ghép hình anh định chế riêng, thích không?”

Huân Tiểu Khả nhìn bộ đồ ghép hình mình mới chỉ ghép được cái khung xung quanh, tạm thời chưa nhìn ra được là hình gì, nhưng cô vẫn săn sóc mà gật đầu, khẳng định nói: “Thích.”

Vậy sao.

Mạc Thần Trạch không tỏ rõ ý kiến, nín cười yên lặng nhìn chăm chú vào Huân Tiểu Khả, ánh mắt giống như biết nói.

Huân Tiểu Khả tiếp tục cúi đầu nghiêm túc chơi ghép hình, dần dần bình ổn tinh thần, không căng thẳng giống ban nãy nữa.

Buổi tối gió nhẹ thổi qua, sợi tóc vén bên tai cô lướt nhẹ qua khuôn mặt.

Trong lòng Mạc Thần Trạch bắt đầu ngứa ngáy.

Anh ho khan một chút, điều chỉnh tư thế ngồi, lười nhác dựa lên sofa, cầm lấy quyển “Tư trị thông giám” mẹ để ở một bên, thong thả ung dung lật ra.

Huân Tiểu Khả nghiêm túc chơi ghép hình, Mạc Thần Trạch nghiêm túc đọc sách.

Nhất thời trong phòng khách chỉ còn lại tiếng tim đập của hai người.

Mạc Thần Trạch thỉnh thoảng ngước mắt quan sát vẻ mặt của Huân Tiểu Khả, tính toán thời gian cũng ổn rồi, không nhịn được cong khóe miệng.

Chợt, động tác ghép hình của Huân Tiểu Khả ngừng lại.

Mặc dù hình ảnh chỉ lộ ra một hình dáng tổng thể, nhưng cô đã đoán được rồi.

Ầm một tiếng, cả người Huân Tiểu Khả bốc khói, mặt đỏ tía tai, giống như con tôm hấp chín.

Mạc Thần Trạch không nhịn được cười ra tiếng: “Làm sao vậy?”

“Anh, anh….” Huân Tiểu Khả chỉ vào trò chơi ghép hình không nói ra lời, lúng túng đến nỗi vành tai nóng hầm hập, vội vàng giơ tay hạ nhiệt độ cho tai và gương mặt.

Mạc Thần Trạch chững chạc đàng hoàng: “Không phải vừa nãy nói thích sao?”

Huân Tiểu Khả: “……”

“Thích bức tranh này thì tốt.” Mạc Thần Trạch trêu đến nghiện: “Không uổng phí anh vất vả vẽ mất hai ngày trời.”

Tim Huân Tiểu Khả đập thình thịch thình thịch ngày càng nhanh, tránh tầm nhìn của Mạc Thần Trạch căn bản không dám nhìn anh, mắc cỡ tay chân không biết nên đặt ở đâu, lại không nhịn được dùng ánh mắt còn lại liếc trộm về phía Mạc Thần Trạch.

Mạc Thần Trạch chống đầu yên lặng nhìn chăm chú Huân Tiểu Khả, thấy thế thấp giọng cười, chỉ vào hình ghép hỏi: “Thế nào, muốn thử tư thế ở phía trên?”

Huân Tiểu Khả lập tức thu lại ánh mắt liếc trộm, ra sức lắc đầu.

Mạc Thần Trạch đứng lên đến bên Huân Tiểu Khả ngồi xuống: “Nào, anh và em cùng ghép.”

Huân Tiểu Khả không động.

Mạc Thần Trạch không nhịn được tiếp tục trêu cô: “Sau khi ghép xong dán lại rồi treo trong phòng khách.”

Huân Tiểu Khả vụt cái đứng lên, đỏ mặt, không nói một chữ nào, hai ba nhát thu dọn xong trò chơi ghép hình trên bàn trà, ôm lấy lảo đảo chạy đi.

Mạc Thần Trạch vẫn chưa thỏa mãn hồi tưởng lại kiệt tác bản quyền đồng nhân của mình.

Hổ Nha bởi vì lo lắng quá độ cho trứng nhỏ của mình, dẫn đến áp lực hai ngày nay khá lớn, hơi bị táo bón, đợi nó vất vả lắm chạy từ toilet ra, cái nhìn thấy chỉ còn cái bóng lưng chạy chối chết của cô giáo.

Mà chủ nhân mình đang đứng dậy đi về phía phòng tắm.

Anh bạn nghiêng cái đầu lông xù, vô cùng nghi ngờ sủa một tiếng.

[Chủ nhân, anh đi làm gì đó?]

Mạc Thần Trạch không chút biểu cảm quay đầu: “Đừng hỏi, hỏi sẽ bị khóa mõm.”

Sau ngày hôm đó, Huân Tiểu Khả mượn cớ là chuyển nhà, luôn không dám liên lạc với Mạc Thần Trạch, ngay cả hôm chuyển nhà, cũng từ chối sự giúp đỡ của Mạc Thần Trạch.

Mạc Thần Trạch chết lặng mở WeChat, nhìn chằm chằm vào tin nhắn “Không cần giúp, anh yên tâm đi làm đi, tự em có thể làm được” mà Huân Tiểu Khả gửi cho anh, khó mà có được kiểm điểm lại mình có phải là trêu người ta quá mức rồi không.

Nhưng rõ ràng ngay cả một đầu ngón tay người thương anh cũng chưa chạm.

Nhà trẻ thú cưng thay đổi địa chỉ, nhóm lông xù phải nghỉ học hai ngày, đám nhóc đều hơi căng thẳng, chỉ sợ cô giáo không cần bọn nó nữa.

Mặc dù không đi học, nhưng bọn nó vẫn hẹn nhau cùng ghé lên cửa sổ thủy tinh vây xem.

[Hổ Nha, không phải là cậu nói là cô giáo không cho cậu chủ cậu đến giúp sao? Sao anh ấy lại đến rồi?]

Hổ Nha còn đang canh cánh trong lòng chuyện chủ nhân muốn cắt trứng nhỏ của mình, không vui vẻ trợn trắng mắt: [Da mặt dày, cũng bó tay.]

Chỉ thấy Mạc Thần Trạch dẫn theo bốn năm người đến chuyển giúp đồ đạc, mình thì kéo tay Huân Tiểu Khả, chặn cô ở trong góc.

[Họ đang làm gì thế?]

[Cái này tui biết, đây gọi là giở trò lưu manh.]

[Không đúng, chủ tôi bảo rằng đây gọi là tình thú.]

Bóng lưng Mạc Thần Trạch che khuất cả người Huân Tiểu Khả, một lúc sau mới dời đi.

Nhóm lông xù hồi hộp trợn to mắt, quan tâm nói: [Cô giáo không sao chứ? Sao mặt lại đỏ như vậy?]

[Hổ Nha, có phải cậu chủ cậu bắt nạt cô giáo không?]

[Không thể nào.] Hổ Nha trả lời chắc như đinh đóng cột.

[Vậy họ đang làm cái gì?]

Hổ Nha ra vẻ cao thâm, hạ thấp giọng trả lời: [Đừng hỏi, hỏi sẽ bị khóa mõm.]

Sau khi thu dọn ổn thỏa thì đã tới hoàng hôn, Huân Tiểu Khả và Mạc Thần Trạch cùng nhau tản bộ ở núi Khanh Ngọc phía sau thôn trang.

Trên núi có mười mấy hộ nhà vườn sinh sống, dân phong ở đây thuần phác, những người trồng cây ăn quả thấy hàng xóm mới đến thì đều sôi nổi tặng quà gặp mặt.

Không lâu sau trong tay Mạc Thần Trạch đã xách đầy táo, mận, đào mật còn có một bình mật hoa quế.

“Nói cho em nghe một điều khá hài hước.” Sau khi tiếp tục tản bộ một đoạn đường, Mạc Thần Trạch tán dóc với Huân Tiểu Khả: “Vừa nãy anh nghe được một lời đồn từ chỗ người trồng cây ăn quả.”

Huân Tiểu Khả tung lên tung xuống bình mật ong trong tay, trên mặt mang theo nụ cười thoải mái dễ chịu, nghiêng đầu liếc nhìn Mạc Thần Trạch: “Lời đồn gì?”

Mạc Thần Trạch cười: “Họ nói thôn trang kia của chúng ta có ma.”

Bộp một tiếng, bình mật ong trong tay Huân Tiểu Khả rơi trên mặt đất, mảnh thủy tinh vỡ quẹt rách mu bàn chân cô, mật ong óng ánh rắc đầy mặt đất.

Huân Tiểu Khả không sợ trời không sợ đất, giá trị võ lực bùng nổ, nhưng lại sợ ma.

Mạc Thần Trạch lập tức ngồi xổm xuống, rửa sạch vết thương trên chân Huân Tiểu Khả bằng nước sạch, sau khi xác định không có vụn thủy tinh mới dùng khăn giấy sạch đè lên vết thương cầm máu.

Thấy phản ứng của Huân Tiểu Khả lớn như vậy, Mạc Thần Trạch còn có chút bất ngờ.

“Đừng sợ đừng sợ, thời buổi này làm gì có chuyện ma quỷ nữa, đều là lời đồn bậy bạ thôi.”

“Ai, ai sợ.” Huân Tiểu Khả cứng cổ phản bác: “Em không thèm sợ.”

“Được được được, không sợ.” Mạc Thần Trạch cũng không vạch trần cô: “Hôm nay hơi muộn rồi, có thể cho anh tá túc một đêm không?”

Huân Tiểu Khả vừa nghĩ đến thôn trang lớn như vậy lại chỉ có một mình vào tối nay, lập tức hơi mềm chân, căn bản không cần Mạc Thần Trạch khuyên nhiều đã gật đầu đồng ý.

Hai người ngồi xổm trên mặt đất thu dọn mảnh vụn thủy tinh, miệng Huân Tiểu Khả liến thoắng nhỏ giọng nói liên tục, Mạc Thần Trạch nghe kỹ, thì ra cô đang đọc thuộc lòng giá trị quan chủ yếu xã hội chủ nghĩa.

Mạc Thần Trạch nhìn cười: “Chân em bị thương rồi, anh cõng em về nhé.”

Giọng Huân Tiểu Khả đọc thầm giá trị quan chủ yếu xã hội chủ nghĩa im bặt, vành tai bắt đầu nhanh chóng nóng lên, lúc cõng, có phải là không thể tránh khỏi đụng tới mông.

“Không, không cần đâu.”

Mạc Thần Trạch kiên trì: “Đường quay về không tính là ngắn, vết thương khó khăn lắm mới ngừng chảy máu.”

Nhưng không chặn nổi cách giải quyết vấn đề của Huân Tiểu Khả, cô lập tức đề nghị: “Hay là anh đến nhà vườn ban nãy mượn xe?”

Huân Tiểu Khả tính toán vết thương trên chân mình này có lẽ sẽ không ảnh hưởng đến việc ngồi xe điện.

Mạc Thần Trạch suy nghĩ mấy giây, nảy ra sáng kiến, gật đầu đồng ý.

Anh quay lại cổng nhà vườn, ông cụ vui tươi hớn hở đón anh vào nhà lần nữa.

“Ồ, không phải các cậu đi tản bộ sao? Sao quay lại rồi? Có chuyện gì không?”

“Ngại quá, cháu muốn hỏi một chút.” Mạc Thần Trạch cư xử rất là lễ phép: “Cháu có thể mượn xe bọc thép Kombat của nhà mình dùng một lúc không? Chân bạn gái cháu bị thương, không thể đi đường.”

Vẻ mặt ông cụ nghệt ra: “Khiên gì? Cháu muốn mượn khiên gì?”

May mà cháu của ông cụ là người mê xe hơi, vội chạy ra giải thích.

“Ông à, xe bọc thép Kombat là chiếc xe SUV bọc thép đó.”

Anh bạn nhỏ nói đến xe hơi là nói rõ ràng đâu ra đấy: “Xe này ngầu lắm, trang bị ABS, EBD, BA, SRS, bộ điều khiển điện tử, tấm thép chống đạn còn có thủy tinh chống đạn.”

“Nếu trang bị một súng máy lên thùng sau xe này, là có thể lập tức trở thành chiến xa, giống như kiểu chiến xa lái ở mấy nơi chiến tranh liên miên thường diễn ở trong phim ấy.”

Sau khi ông cụ nghe cháu trai phổ cập kiến thức xong, vẫn duy trì phong độ, nhịn rồi lại nhịn: “Anh bạn trẻ, chân bạn gái cháu bị thương, cháu phải mượn xe bọc thép bảo vệ cô bé về nhà!?”

Mạc Thần Trạch gật đầu.

Ông cụ thương hại hình Mạc Thần Trạch, một anh bạn khôi ngô phóng khoáng, đáng tiếc tuổi còn trẻ mà đã bị điên rồi.

Ông cụ sợ kích động đến Mạc Thần Trạch hại anh phát bệnh, không thể làm gì khác hơn nói theo anh: “Ông cũng muốn cho cháu mượn xe bọc thép, tiếc là nhà ông không có rồi.”

Mạc Thần Trạch bất đắc dĩ rời đi, vô cùng tiếc nuối.

Không mượn được xe, cũng không thể trách anh được, chỉ có thể nói vận may không tốt, dù sao anh cũng cố hết sức rồi.

Hết cách, chỉ có thể cõng Tiểu Khả về nhà.

Bởi vì Mạc Thần Trạch thường xuyên “vận may không tốt”, cho nên tự phong “Người thảm nhất thiên hạ”.

Sau này, Huân Tiểu Khả sửa cho anh thành “Không biết xấu hổ nhất thiên hạ.”

Quảng cáo
Trước /64 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Vương Vấn Hồng Nhan

Copyright © 2022 - MTruyện.net