Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Sủng Vật Toàn Tiểu Khu Đều Là Tai Mắt Của Tôi
  3. Chương 125-126
Trước /64 Sau

Sủng Vật Toàn Tiểu Khu Đều Là Tai Mắt Của Tôi

Chương 125-126

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chương 125:

Huân Tiểu Khả và Mạc Thần Trạch đối mắt nhìn nhau!

Khoảnh khắc này, Huân Tiểu Khả chìm vào suy nghĩ miên man.

Cô dường như mình xuyên đến tương lai, lại như thể trở về quá khứ, tinh thần hoảng loạn, cảm thấy mình vỡ thành nhiều hạt, nằm rải rác trong không khí, chỉ cần một cơn gió nhẹ có thể thổi về phía xa, biến mất ở nơi tận cùng vũ trụ.

Mà ánh mắt Mạc Thần Trạch đối diện giống như ống kính máy ảnh, đang tiến hành chụp ảnh 360 độ không góc chết, chụp xong còn muốn phát lại từng khung hình…

Trên thực tế, thời gian Huân Tiểu Khả và Mạc Thần Trạch đối mặt tính toán đủ cũng chỉ có hai giây, mà trong đầu Huân Tiểu Khả lại suy nghĩ lung tung nhiều như vậy, đủ thấy việc này kích thích cô lớn đến mức nào.

Huân Tiểu Khả run rẩy với tay, với hai cái cũng không vớt được khăn tắm nhẹ nhàng lên, dứt khoát xoay một vòng trực tiếp dùng Sơ Nhất để chắn trước mặt mình.

Sau đó Mạc Thần Trạch có nói, thật ra lúc ấy bởi vì anh quá sốc, nên không nhìn thấy rõ gì cả, hơn nữa vừa thấy đã nhắm mắt quay đi, hành xử rất lịch thiệp.

Huân Tiểu Khả: “…”

Hổ Nha nằm bên chân trợn trắng mắt, hừ một tiếng, vô cùng không nể mặt chủ nhân nhà mình, mắng anh:

[Xào xạo, lúc ấy anh rõ ràng mắt sáng như đèn pha ô tô, quan sát cô giáo từ trên xuống dưới mấy lần, còn không có ý tốt phát ra âm thanh nuốt nước miếng.]

[Ồ, đúng rồi, anh còn liếm môi nữa.]

“Đừng nói nữa.” Huân Tiểu Khả đỏ mặt nắm lấy miệng chó của Hổ Nha, “Trí nhớ của cậu có cần tốt như vậy không!”

Chuyện đã qua rất lâu, nhưng Huân Tiểu Khả vẫn chưa thể bình tĩnh khi nhớ lại chuyện cũ, huống hồ là hiện tại.

Mạc Thần Trạch nhìn Huân Tiểu Khả thật sâu, xoay người rời đi, kéo vali, rời khỏi phòng mình, còn cẩn thận đóng cửa lại.

Sau đó dựa lưng vào cửa, nhắm mắt lại.

Huân Tiểu Khả lập tức ném Sơ Nhất xuống đất, động tác nhanh nhẹn khom lưng nhặt khăn tắm lên, buộc chặt vào người.

Sau đó kéo khăn mặt bên cạnh trùm lên người Sơ Nhất, siết nó gầm gừ, tay kia đè đầu cún của Sơ Nhất, nghiến răng uy hiếp, “Cậu chờ đó cho tôi!”

Mấy giây sau Huân Tiểu Khả buông Sơ Nhất đáng thương ra, tính toán rồi mau chóng rời khỏi nơi làm cho người ta hít thở không thông này, nhưng vừa mới đi về phía trước hai bước, động tác dừng lại, quyết định thay đổi cách rời đi.

Huân Tiểu Khả trèo cửa sổ đi ra ngoài trốn về phòng mình.

Về phòng, trước tiên là tắm rửa thay quần áo, thay đổi bộ quần áo thể thao bịt kín người từ đầu đầu đến chân, khóa kéo còn muốn kéo đến trên cùng.

Chờ cô thu dọn xong, ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa.

Nghe được tiếng gõ cửa, Huân Tiểu Khả chỉ cảm thấy huyệt thái dương nhảy dựng lên đột ngột, đầu óc ong ong, trái tim sắp từ ngực nhảy ra.

Mạc Thần Trạch ở ngoài cửa nhướng mày, cười hỏi: “Em tính cả đời không gặp anh sao?”

Huân Tiểu Khả tiếp tục giả chết.

Mạc Thần Trạch cong mắt, “Mở cửa ra đi, anh có mang quà cho em này, bây giờ không nhận, quà sẽ đổi màu đó.”

Huân Tiểu Khả lặng lẽ kéo cửa ra một khe hở, lộ ra nửa con mắt, nhỏ giọng hỏi: “Quà, quà gì vậy?”

Mạc Thần Trạch một tay đỡ cánh cửa, hơi dùng sức đẩy cửa ra, anh kéo Huân Tiểu Khả qua, nhẹ nhàng đẩy cô tựa lưng lên tường.

“Tặng anh cho em, em có muốn nhận không?”

Giọng nói của anh lười biếng, tốc độ nói cũng chậm lại, rất quyến rũ.

“Nếu không nhận, sẽ thay đổi… sắc, đó.”

Huân Tiểu Khả rũ mắt, lông mi khẽ run rẩy, phảng phất ngay cả hô hấp cũng đang phát run.

Mạc Thần Trạch cúi đầu nhẹ nhàng chạm vào môi Huân Tiểu Khả, khàn giọng hỏi: “Nhận không?”

Không đợi Huân Tiểu Khả trả lời, trực tiếp bá đạo bịt miệng cô bằng một nụ hôn sâu.

Rất lâu, rất lâu mới buông ra.

Hai tai Huân Tiểu Khả nóng rực, dựa vào tường, ánh mắt mất tập trung, theo bản năng bám lấy cánh tay Mạc Thần Trạch, đầu ngón tay khẽ run.

Mạc Thần Trạch cúi đầu, khẽ gõ trán Huân Tiểu Khả một cái, “Thích món quà này không?”

“Thì,” lông mi của Huân Tiểu Khả rũ xuống, vừa rồi mất mặt, hiện tại miệng cứng như vịt chết, “Cũng, cũng được, tàm tạm…”

“Ồ, tiểu khả ái ~” Mạc Thần Trạch cười, “Yêu cầu khá cao đó.”

Huân Tiểu Khả chớp chớp mắt, không nói lời nào.

“Biết rõ đàn ông không thể bị mất mặt, cho nên, em đây là cố ý kích anh hôn em sao?”

Mạc Thần Trạch chiều chuộng, nâng cằm Huân Tiểu Khả lên, lần nữa dùng sức phủ lên.

Huân Tiểu Khả chỉ cảm thấy Mạc Thần Trạch càng thêm gần mình, hai người cơ bản đã hoàn toàn dán cùng một chỗ.

Núi non trên ngực nhấp nhô, người đối diện khẳng định cảm nhận được.

Cả khuôn mặt Huân Tiểu Khả trong nháy mắt trở nên vừa đỏ vừa nóng.

“Thích được anh hôn như vậy sao?”

Mạc Thần Trạch rũ mắt chăm chú nhìn sự thay đổi của người trong lòng, thấy cô thích ứng tốt, hoàn toàn không phát bệnh, khóe miệng hơi nhếch lên.

Huân Tiểu Khả đặt trán lên vai Mạc Thần Trạch, nhẹ nhàng lẩm bẩm một tiếng.

Mạc Thần Trạch kéo tay Huân Tiểu Khả, đặt ở trên eo mình, “Nói lớn một chút, anh không nghe thấy.”

Huân Tiểu Khả hít sâu, ở trên vai Mạc Thần Trạch nhẹ nhàng gật đầu, nhỏ giọng lặp lại, “Ừ…”

Mạc Thần Trạch nhịn không được động tâm, ngứa ngáy, còn hoảng hốt, bởi vì cấp bách mà có vẻ hoảng hốt.

Anh ấn người trong lòng lên trên tường, hôn lại hôn, cho đến khi môi Huân Tiểu Khả đỏ lên, quên hô hấp mới buông ra.

Nhưng người nào đó vẫn không thỏa mãn, nếu như không có hình ảnh mỹ nữ vừa mới tắm xong kích thích, có lẽ còn sẽ không biết đủ là như thế nào. “Nếu em đã nói thích, vậy thì…”

Mạc Thần Trạch nhướng mày, đột nhiên không muốn buông tha Huân Tiểu Khả nữa, “Em cũng chủ động hôn lại anh, xem như đáp lễ được không?”

Huân Tiểu Khả vùi mặt vào ngực Mạc Thần Trạch, ngượng ngùng nhẹ nhàng xoay người.

Đột nhiên, ngọn lửa tà ác của người nào đó cố gắng đè nén càng cọ càng rực cháy lên.

Mạc Thần Trạch làm loạn, không biết xấu hổ dùng sức đè lại eo Huân Tiểu Khả, để cho cô cảm nhận một chút gian nan của mình, trong miệng còn muốn khi dễ người khác.

“Cô nhóc rất tham lam nha, chỉ nhận lễ, không đáp lễ, rất không lễ phép đó.”

Huân Tiểu Khả mặt đỏ bừng, rũ mắt, nhỏ giọng nói: “Ai bảo em là tham quan làm gì.”

“Ồ, đây là chê anh tặng quà không đủ à?”

Mạc Thần Trạch một lần nữa hôn Huân Tiểu Khả, chuyên chú tặng quà hối lộ tham quan.

Huân Tiểu Khả sủng ái cuồng vọng, thấy Mạc Thần Trạch hôn mình động tác dịu dàng đến không thể tưởng tượng nổi, gan cũng lớn dần, nhỏ giọng thì thào: “Không phải, chủ yếu là chê quà anh tặng không đủ lớn.”

Mạc Thần Trạch động tác dừng lại, cho rằng mình nghe lầm.

Lớn?

Không đủ lớn?

Muốn cái lớn hơn?

Toàn bộ đem tặng hết, có đủ lớn không?

“Em…” Ngay cả ‘Lươn tổng’ Mạc Thần Trạch cũng chần chừ hai giây, “Là ý anh đang nghĩ sao?”

Huân Tiểu Khả trong nháy mắt phản ứng lại, liều mạng lắc đầu.

Cô luôn cảm thấy vừa rồi bị nhìn sạch là thiệt thòi lớn, cho nên cô cũng phải nhìn lại mới gọi là đáp lễ chân chính qua lại.

“Không không không không, ý của em là muốn nhìn trộm anh tắm cơ, à không không không, không phải ý này, ý của em là…”

Thiên tài logic Huân Tiểu Khả giải thích ngược giải thích xuôi cũng không rõ ràng, cuối cùng đành bó tay.

“Quên đi, xem như em chưa nói gì.”

Mạc Thần Trạch lại hoàn toàn hiểu ý của cô, nhịn cười,

“Được, đêm nay anh không đóng cửa, em muốn khi nào qua đây xem, anh đều hoan nghênh.”

Huân Tiểu Khả lại chần chờ, cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.

Bất kể là nhìn, hay là bị nhìn, hình như đều là cô thua thiệt.

Mạc Thần Trạch nhắm mắt lại, lý trí và dục vọng đang đánh nhau ở trong lòng.

Nhưng vào lúc này, sắc mặt anh đột nhiên biến đổi.

Huân Tiểu Khả cũng biến đổi theo.

Xong rồi xong rồi, lại tới rồi lại tới rồi.

Huân Tiểu Khả đã sẵn sàng bị những lời tán tỉnh ngôn tình sến súa tấn công, nhưng đợi mãi mà một câu cũng không thấy.

Không biết vì sao, không bị làn sóng tán tỉnh sến súa tấn công, trong lòng lại có chút mất mát.

“Có chuyện gì vậy?” Huân Tiểu Khả nhận thấy sắc mặt Mạc Thần Trạch biến hóa khó lường, giống như đèn giao thông hình người, thay đổi suy nghĩ trong chốc lát.

Mạc Thần Trạch mở mắt ra, xoa xoa huyệt thái dương, trong lòng mắng thầm một câu.

“Có thể lúc trước đắc tội với kịch bản, đắc tội đến mức ác độc quá rồi.”

“Vừa rồi nó còn “tốt bụng” cố ý cho anh xem trước chương khóa đỏ”

Mạc Thần Trạch nhớ lại mấy ngàn chữ vừa rồi nhanh chóng đảo qua, có chút ý vẫn chưa thỏa mãn.

“Kịch bản còn rất “săn sóc” đánh dấu cho anh mấy câu.”

“Một câu là “cầu hôn hơn trăm lần, Huân Tiểu Khả mới đồng ý Mạc Thần Trạch”.”

“Còn có câu là “đêm tân hôn, hai người lần đầu tiên phu thê mặn nồng, Mạc Thần Trạch xuất hiện “bối rối lớn”.”

“Anh nghi ngờ… Kịch bản đang cố tình chỉnh anh.”

Huân Tiểu Khả đỏ mặt, trong lòng len lén nghĩ, cầu hôn gì đó, cô làm sao có thể cự tuyệt nam thần nhiều lần như vậy, nhất định là kịch bản nhầm lẫn.

Về phần đêm tân hôn Mạc Thần Trạch xuất hiện “bối rối lớn”, cô ngược lại rất chờ mong, he he.

Giới hạn trong đêm tân hôn đây là lần đầu tiên của hai người, Mạc Thần Trạch cắn răng hận không thể tự tay xé nát kịch bản.

Vừa rồi nhìn chương khóa đỏ khơi dậy ngàn tầng sóng nhiệt trong cơ thể, lúc này lại không làm gì được.

Mạc Thần Trạch dùng sức ôm Huân Tiểu Khả, sau đó buông ra, xoay người đi tắm nước lạnh.

Anh cố ý mở rộng cửa phòng tắm, nhếch môi cười, “Hoan nghênh bất cứ lúc nào cũng có thể tham quan.”

Huân Tiểu Khả vội vàng xua tay.

Nhưng vào lúc này, đột nhiên Thập Ngũ lạch cạch chạy tới, thở hồng hộc nói: “Cô giáo ơi, không hay rồi không hay rồi! Sơ Nhất cậu ấy nói xin lỗi cô, muốn treo cổ để xin lỗi!]

Sắc mặt Huân Tiểu Khả biến sắc, cái gì cũng không kịp nghĩ, theo Thập Ngũ xông ra ngoài.

Vừa mới chạy được hai bước, cảm thấy có chỗ nào không đúng, chậm rãi dừng lại, cúi đầu hỏi Thập Ngũ: “Cậu ấy là giả vờ treo cổ đúng không?”

Thập Ngũ động tác dừng lại, trong lòng thở dài, quả nhiên không thể gạt được cô giáo.

[Vâng ạ.]

Chàng trai nhỏ thừa nhận rất nhanh.

Huân Tiểu Khả xoa xoa mi tâm, ánh mắt như ngọn đuốc.

“Một khóc hai náo ba treo cổ, là cậu dạy cậu ấy đúng không?” Thập Ngũ cả người cứng ngắc, chậm rãi cúi đầu.

[…… Vâng, vâng ạ…]

Lúc này mất hơn mười giây mới thừa nhận.

Thập Ngũ cũng rất tuyệt vọng, tuyệt chiêu nó có thể nghĩ đến đều giao cho Sơ Nhất rồi, nhưng không ngăn nổi Sơ Nhất lúc nào cũng tự tìm đường chết, trước mắt thấy biện pháp cũng không đủ dùng!

Nhưng vào lúc này, Sơ Nhất kéo một chuỗi giấy vệ sinh dài lạch cạch chạy tới, sau khi nhìn thấy Huân Tiểu Khả, động tác nhanh nhẹn đặt giấy vệ sinh lên cổ làm bộ, sau đó nằm xuống đất.

Trừng mắt, duỗi đầu lưỡi, miệng phát ra tiếng khò khè đau đớn.

Huân Tiểu Khả: “…”

Tiểu khả ái à, người ta treo cổ đều dựng thẳng, chỉ có nhóc là nằm ngang luôn ấy.

Newton cũng phải bật nắp quan tài dậy đánh cậu một trận cho coi.

Chương 126:

Ngày hôm sau, Mạc Thần Trạch lái xe cùng Huân Tiểu Khả đến cửa hàng thú cưng tìm Tô Ly.

Tô Ly nói cô ấy có biện pháp kiểm tra ra thân phận của Huân Tiểu Khả.

Thấy Huân Tiểu Khả căng thẳng, Mạc Thần Trạch nháy mắt với Hổ Nha.

Hổ Nha ngáp thật to, tối hôm qua chủ nhân không biết phát điên cái gì, sau khi tắm nước lạnh kiên quyết không ngủ, nhất định phải kéo nó kể chuyện.

Thay vì kể thêm câu chuyện về Alibaba và bốn mươi tên cướp, anh lại kể câu chuyện gì mà người đẹp hoảng loạn.

Đừng tưởng rằng nó không biết, người đẹp anh ấy nói rõ ràng chính là cô giáo, về phần hoảng loạn, cần nó nói sao, nó lúc ấy đang ở hiện trường đó! Chủ nhân quên rồi à?

Cho nên trong mắt anh rốt cuộc còn có Hổ Nha hay không?

Tiểu khả ái rất tức giận, không chút do dự quyết định phá bệ của chủ nhân.

[Cô giáo, hay là cô lái xe đi.]

Huân Tiểu Khả sửng sốt, trong nháy mắt dời đi lực chú ý, “Vì sao?”

Hổ Nha thuật lại báo cáo: [Chủ nhân tối hôm qua một mình lén luyện tập cầu hôn đến nửa đêm, tôi lo lắng cậu ấy lái xe không an toàn.]

Huân Tiểu Khả lập tức đỏ mặt.

Mạc Thần Trạch thấy thế rất tò mò, “Hổ Nha nói cái gì vậy?”

Huân Tiểu Khả rất ngượng ngùng, “… Đang nói về chuyện tối qua anh đã làm gì.”

Mạc Thần Trạch mỉm cười,

“Không làm gì đâu, chỉ là kể cho nó một câu chuyện trước khi đi ngủ mà thôi.”

Huân Tiểu Khả có chút lo lắng, “Vẫn là để em đến lái xe đi, tối hôm qua anh vừa về chắc vẫn còn choáng vì chênh lệch múi giờ, anh hẳn là rất mệt mỏi.”

Mạc Thần Trạch thừa dịp đèn đỏ, kéo tay Huân Tiểu Khả hôm một cái, cười.

“Anh không buồn ngủ.”

[Không phải là không buồn ngủ, mà là hưng phấn đến mức tắm nước lạnh hai lần vào ban đêm.]

Hổ Nha ở một bên nói những lời lạnh lùng.

Huân Tiểu Khả mặt càng đỏ lên.

Tiểu khả ái còn rất nghiêm túc giúp cô giáo rà phá bom mìn.

[Cô giáo, chủ nhân cầu hôn cô ngàn vạn lần đừng đồng ý nhé, phương thức cầu hôn tối hôm qua anh ấy luyện tập, ngay cả tôi làm một chú chó cũng cảm thấy rất quê, quả thực rất mất mặt.]

Huân Tiểu Khả: “…”

Cô nghiêng đầu lặng lẽ liếc nhìn Mạc Thần Trạch nghiêm túc lái xe.

Lần đầu tiên cảm thấy anh không hiểu Hổ Nha nói gì, có lẽ là một chuyện tốt.

Mạc Thần Trạch tuy rằng nghe không hiểu, nhưng anh rất nhạy cảm đối với tâm trạng Huân Tiểu Khả thay đổi.

“Hổ Nha đang nói xấu anh sao?”

“Không.”

“Hổ Nha!” Mạc Thần Trạch xuyên thấu qua gương chiếu hậu nhìn về phía tiểu khả ái ngoan ngoãn thắt dây an toàn ngồi ở ghế sau, “Nói dối không phải là một chú chó ngoan, vừa rồi nhóc có phải nói xấu anh không?”

Hổ Nha ngập ngừng.

Đúng lúc này, một làn gió nhẹ thổi vào trong xe.

Đèn đỏ đang đếm ngược, còn 10 giây nữa.

Thân thể Hổ Nha dừng lại, giống như đột nhiên bị đụng phải cái nút thần bí gì đó, ánh mắt trong nháy mắt trở nên lạnh lùng.

“Làm sao vậy?” Huân Tiểu Khả trước tiên nhận ra tiểu khả ái có gì đó không đúng.

Hổ Nha hít một hơi thật sâu.

Là hương vị đó.

Một lần nữa hít một hơi thật sâu, lại có chút không chắc chắn lắm.

Nó quyết định mở dây an toàn, mạnh mẽ nhảy ra khỏi cửa sổ.

Huân Tiểu Khả và Mạc Thần Trạch đều sợ ngây người.

Phải biết rằng Hổ Nha từng là cảnh khuyển, từ trước đến nay đều rất ngoan, làm cô rất yên tâm, hơn nữa lại đi học ở trường mẫu giáo, nếu trên cổ không đeo dây xích, nó tuyệt đối sẽ không xuất hiện ở nơi công cộng.

Vậy bây giờ đang xảy ra chuyện gì?

Lúc này đèn đỏ vừa vặn biến thành đèn xanh.

Mạc Thần Trạch vội vàng mở đèn xin nhan, sau đó nhanh chóng tấp vào lề đường, dừng xe lại.

“Anh còn chưa bắt đầu phê bình nó, không phải là tủi thân muốn bỏ nhà ra đi đấy chứ?”

“Không phải, vẻ mặt nó không đúng lắm, anh tìm chỗ dừng xe, em đuổi theo xem một chút.”

Huân Tiểu Khả không chút do dự mở cửa xe xuống xe, đuổi theo bóng lưng Hổ Nha vừa đi.

Hổ Nha dừng ở bên cạnh tủ chuyển phát nhanh ở cửa tiểu khu ven đường, đặc biệt nghiêm túc ngửi cả tủ chuyển phát nhanh từ đầu đến cuối, sau đó ngoan ngoãn ngồi xổm bên cạnh tủ thứ ba đếm ngược.

Không hé răng cũng không kêu gào, cứ ngồi như vậy, hệt như vị thần mặt đen canh cửa.

Nó là giống chó chăn cừu Đức, hình thể cao lớn, ngoại hình hung mãnh.

Đột nhiên xuất hiện, phía sau lại không có chủ nhân, trên cổ cũng không có dây xích, thật sự làm cô gái nhỏ đang lấy đồ ở bên cạnh cũng phải hoảng sợ.

Huân Tiểu Khả cách đó mười mét thấy cô gái nhỏ sợ tới mức chân cũng run rẩy, vội vàng phất phất tay dây xích, lớn tiếng hô: “Hổ Nha lại đây, đeo dây xích lên nào, đừng dọa người khác.”

Tiểu khả ái lần đầu tiên cự tuyệt mệnh lệnh của cô giáo, ngữ khí còn rất kiên định.

[Không, Hổ Nha sẽ không rời đi.]

[Cô giáo, cô nhanh chóng bảo chủ nhân gọi điện thoại cho huấn luyện viên.]

[Trước khi huấn luyện viên đến, tôi không thể rời đi.]

Huân Tiểu Khả xin lỗi cô gái nhỏ đang sợ hãi, lại đeo dây xích cho Hổ Nha.

Cô rất khó hiểu, sau khi thông báo cho Mạc Thần Trạch, hỏi Hổ Nha: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Không ngờ tiểu khả ái lại từ chối trả lời câu hỏi của cô.

[Trước khi huấn luyện viên tới, Hổ Nha không thể nói.]

Không bao lâu sau, Mạc Thần Trạch tới, thấp giọng giải thích với Huân Tiểu Khả: “Hổ Nha trước kia từng làm cảnh khuyển của đội phòng chống ma túy.”

Huân Tiểu Khả lập tức hiểu ra. Hổ Nha được đào tạo chuyên nghiệp, nếu phát hiện ma túy, phải ở bên cạnh canh gác, giữ im lặng, chờ huấn luyện viên đến.

Nó bị bệnh nghề nghiệp.

Mạc Thần Trạch liên hệ với huấn luyện viên thứ hai của Hổ Nha, anh ấy đang làm nhiệm vụ ở sân bay, vội vàng thông báo cho cấp trên.

Quyết tâm chống ma túy của quốc gia là rất lớn, từ điểm này có thể nhìn thấy.

Mười phút sau, cảnh sát phòng chống ma túy mặc thường phục đến.

Sau khi hiểu rõ tình huống, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, cùng Huân Tiểu Khả còn có Mạc Thần Trạch, mang theo Hổ Nha rời đi, ngồi vào trong một chiếc xe cách đó không xa.

“Không thể đánh rắn động cỏ, mời hai vị tạm thời ở lại chỗ này trước.”

“Được.”

Cảnh sát phòng chống ma túy mặc thường phục lặng lẽ đi kiểm tra camera giám sát tủ chuyển phát nhanh trước cửa tiểu khu, qua kiểm tra, phát hiện tủ chuyển phát nhanh này rất khả nghi, hẳn là một điểm buôn bán ma túy bí mật.

Những kẻ buôn bán ma túy và người nghiện ma túy không cần phải gặp nhau, chỉ bằng cách gửi mã số nhận hàng, họ có thể thực hiện việc mua bán ma túy bằng điện thoại di động.

Cảnh sát phòng chống ma túy mặc thường phục tiếp tục xem video giám sát trong vài tháng trước đó, phát hiện ra rằng phương thức mua bán này do bí mật tốt, đã kéo dài trong một thời gian khá dài.

Nếu không phải Hổ Nha hôm nay đột nhiên ngửi thấy mùi, không biết còn sẽ tiếp tục bao lâu nữa.

Cảnh sát phòng chống ma túy mặc thường phục không hành động vội vàng, mà kiên nhẫn chờ đợi, chờ đợi người đến lấy hàng.

Quả nhiên, nửa tiếng sau đã có một người phụ nữ trung niên tới mở tủ, sau khi bị bí mật bắt không bao lâu, lại có một người đàn ông nhỏ gầy tới lấy hàng.

Chỉ trong một buổi chiều, năm con nghiện đã bị phát hiện.

Chuyện sau đó cũng không còn liên quan gì với hai người Huân Tiểu Khả nữa, bọn họ tiếp tục lái xe đến cửa hàng thú cưng.

Sau đó Mạc Thần Trạch nói với Huân Tiểu Khả, từ lời khai của những con nghiện bị bắt đã có được không ít tin tức hữu dụng, xác định được nghi phạm buôn bán ma túy, thu giữ 328 gram ma túy.

Hổ Nha lần thứ hai lập được đại công, được khen ngợi lại biểu dương, còn được thưởng một lá cờ gấm thật lớn.

Tên nhóc kia treo cờ gấm trên vách tường chuồng của mình, mỗi đêm đều phải vui vẻ thưởng thức một phen.

Đến cửa hàng thú cưng, bà chủ Tô Ly và ông xã ‘thần kinh’ Lục Khiên đang ăn trái cây.

Một cậu bé đẹp đẽ như một con búp bê đứng bên cạnh một chiếc bánh nhỏ, nói với Lục Khiên với khuôn mặt chân thành: “Cha, chúc cha ngày mai sinh nhật vui vẻ, cha lại già đi một tuổi rồi.”

Lục Khiên: “…”

Cậu bé cười ngoan ngoãn đáng yêu, “Cha, ngày mai trường học tổ chức du lịch mùa xuân, con không thể tổ chức sinh nhật với cha, muốn tặng quà sinh nhật cho cha trước.”

Lục Khiên cúi đầu nhìn điện thoại di động, “Con gửi cái gì cho cha vậy?”

Cậu bé vẻ mặt chân thành, “Ghi lại cho cha một đoạn thoại, ngày mai cha nhớ nghe nha.”

Nói xong mang theo túi xách rời khỏi cửa hàng thú cưng.

Lục Khiên ngứa ngáy trong lòng, không đợi đến ngày mai, lập tức bật lên nghe.

“Cha, vào ngày đặc biệt này, để thể hiện tình yêu dành cho cha, con đã cố ý học một bài hát muốn tặng cho cha.”

“Chúc mừng sinh nhật cha, phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.”

Sau đó, giọng hát trong trẻo phát ra từ điện thoại di động.

“Trên đời này chỉ có mẹ là tốt nhất ~ con có mẹ giống như báu vật ~ sà vào vòng tay của mẹ ~ hạnh phúc biết nhường nào ~”

Lục Khiên: “…”

Tô Ly nhịn nhịn cười đến đau bụng, thấy Huân Tiểu Khả và Mạc Thần Trạch tới, vội vàng đứng dậy chào hỏi.

Mọi người chào hỏi vài câu, Tô Ly đi thẳng vào vấn đề: “Tôi thông qua bác sĩ học đường liên lạc với một nhà khoa học nghiên cứu gen văn minh cổ đại, ông ấy hẳn là có thể giúp được cô.”

Huân Tiểu Khả gật đầu cảm ơn, trong lòng có chút hoảng hốt, căng thẳng đến miệng lưỡi khô khốc.

Tô Ly an ủi cô: “Đừng lo lắng, nếu ông ấy cũng không thể xác nhận được thân phận của cô, tôi sẽ tiếp tục giúp cô tìm là được.”

Huân Tiểu Khả gật đầu.

Tô Ly lại nói: “Chỉ là đối phương yêu cầu cô cung cấp thông tin di truyền, anh ấy có thể lấy đi phân tích xét nghiệm, cái này cô có chấp nhận không?”

Huân Tiểu Khả chần chờ một giây, cuối cùng gật đầu.

Tô Ly đứng dậy đóng cửa hàng thú cưng: “Lần này cần cô và tôi vào cửa hàng cấp số 1, tôi có thể chạm vào tay cô không?”

Huân Tiểu Khả gật đầu, cô hiện tại đã cơ bản giải mẫn cảm thành công.

Mạc Thần Trạch đột nhiên hỏi: “Tôi có thể đi cùng cô ấy không?”

Tô Ly lắc đầu, đặt mô hình cửa hàng cấp số 1 lên bàn trà.

“Xin lỗi, chỉ sợ không được, cửa hàng cấp số 1 này ngoại trừ tôi, chỉ có người biến chủng mới có thể đi vào.”

Mạc Thần Trạch nghĩ đến chương khóa đỏ mình đã nhìn thấy trước đó, trái tim mới hơi buông xuống một chút, không kiên trì phải đi theo nữa.

Tô Ly nhẹ nhàng đặt tay lên mu bàn tay Huân Tiểu Khả, lòng bàn tay cô ấy hơi lạnh, thần kỳ xoa dịu trái tim bất an của Huân Tiểu Khả.

Đột nhiên trời đất quay cuồng, hai người ngồi trên sô pha cứ như vậy đột nhiên biến mất.

Cửa ra vào mô hình cửa hàng cấp số 1 trên bàn trà lóe lên ánh sáng mờ nhạt, sau đó nhanh chóng trở về bình thường.

Khi Huân Tiểu Khả mở mắt ra, bị hình ảnh trước mắt làm cho giật mình.

Nơi này là không gian vô cùng rộng lớn, chỉ riêng nhà đã có mấy chục căn, chứ đừng nói là còn có mấy khu vườn khổng lồ.

Trong vườn gỗ cổ thụ cao ngất trời, những tảng đá kỳ lạ san sát, có bãi cỏ lớn, cũng có hồ nhân tạo, có bụi cây, cũng có đầm lầy ven sườn đồi, tóm lại nơi này giống như một hệ sinh thái nhỏ.

Tô Ly nhẹ giọng nói: “Đi theo tôi.”

Lúc này trên mặt đất đột nhiên xuất hiện một mũi tên lóe ra ánh sáng màu xanh nhạt, chỉ dẫn phương hướng đi tới.

Hai người đi theo mũi tên không ngừng di động, chỉ chốc lát sau đã đi tới cửa một gian phòng có biển hiệu “Phòng tiếp khách”.

Sau khi đi vào, bên trong ngoại trừ bốn mặt vách tường màu xanh nhạt ra, cái gì cũng không có.

“Chúng ta chờ một chút, tôi đã liên lạc với giáo sư Lư trước rồi.”

Tô Ly vừa dứt lời, vách tường màu xanh nhạt bắt đầu biến hóa, chậm rãi mở rộng về phía sau, cuối cùng biến thành một phòng thí nghiệm khổng lồ.

Một ông cụ nhỏ gầy với mái tóc hoa râm đang làm một thí nghiệm kỳ lạ.

Tô Ly nhỏ giọng nói: “Chúng ta đừng quấy rầy giáo sư Lư, chờ ông ấy làm xong việc đã.”

Huân Tiểu Khả gật đầu.

Hai người lẳng lặng chờ đợi vài phút, đối phương giống như là hoàn toàn không nhận ra sự tồn tại của hai người bọn họ, cũng không ngẩng đầu lên lấy một cái.

Lại qua vài phút, giáo sư Lư buông dụng cụ trong tay xuống, nhìn về phía Huân Tiểu Khả.

Ngoài mái tóc hoa râm, trên đầu giáo sư Lư còn có một cặp sừng có hình dạng đặc biệt.

Sừng khô ở phía trên nền sừng chia làm hai nhánh trước và sau, nhánh trước kéo dài lên trên, sau đó chia làm hai nhánh trước sau, trên mỗi nhánh nhỏ lại mọc ra một ít nhánh nhỏ hơn, nhánh sau thẳng tắp duỗi thẳng về phía sau, ở cuối cùng lại mọc ra một ít nhánh nhỏ.

Huân Tiểu Khả có chút giật mình, đây là… Sừng của hươu Père David?

“Tiểu Tô, các cô đến rồi.” Giáo sư Lư đưa tay chỉ xuống bãi đất trống giữa phòng thí nghiệm, “Lại đây ngồi xuống, tôi trước tiên tìm hiểu một chút tình huống của bạn cô.”

Ngồi ở đâu? Trên mặt đất?

Ngay lúc Huân Tiểu Khả nghi hoặc, chỗ ngón tay giáo sư Lư vừa chỉ đột nhiên xuất hiện một chiếc ghế sô pha màu nâu sẫm, mềm mại, vừa nhìn đã thấy rất thoải mái.

Tô Ly kéo Huân Tiểu Khả đi qua ngồi xuống, mỉm cười chào hỏi giáo sư Lô, còn nói chuyện vài câu, nhìn ra được quan hệ hai người cũng khá thân thiết.

Tô Ly giới thiệu Huân Tiểu Khả cho giáo sư Lư quen biết, giáo sư Lư hỏi kỹ về tình huống của Huân Tiểu Khả một phen.

Huân Tiểu Khả trả lời chi tiết hết sức có thể.

Sau khi trầm tư một lúc lâu, giáo sư Lư sờ sờ sừng hươu của mình, đột nhiên xác nhận lại với Huân Tiểu Khả.

“Cô xác định năm sáu tuổi, sau khi tỉnh lại trong hồ nước kia, đột nhiên có thể nghe hiểu động vật nói chuyện?”

Huân Tiểu Khả gật đầu, “Vâng, đúng ạ.”

“Tôi cần một mẫu nước từ hồ để xét nghiệm.”

Tô Ly hỏi Huân Tiểu Khả: “Mạc tổng nhà cô biết nó ở đâu không không?”

Huân Tiểu Khả gật đầu, cô từng chia sẻ đoạn hồi ức kia cho Mạc Thần Trạch nghe.

“Được rồi, tôi đi tìm anh ấy, bảo anh ấy mang chút mẫu nước tới đây.”

Tô Ly rời đi tìm Mạc Thần Trạch, giáo sư Lư tiếp tục xác nhận vấn đề với Huân Tiểu Khả.

“Cô không phải thoáng cái có thể nghe hiểu tất cả động vật nói chuyện, mà là thỉnh thoảng lại đột nhiên có thể cùng một loài nào đó trao đổi?”

“Đúng vậy.”

“Cô cẩn thận hồi tưởng lại một chút, có phải lúc gặp nguy hiểm, hoặc là lúc tâm tình rất kích động, đã từng đụng phải một loại động vật nào đó, sau đó thân thể sẽ nhất thời không thoải mái, chờ sau khi cơn choáng qua đi, mới đột nhiên có thể nghe hiểu loại động vật này nói chuyện, thậm chí còn có thể có được năng lực đặc tính nào đó của loại động vật đó, có phải như vậy không?”

Huân Tiểu Khả trước mắt sáng ngời, liều mạng gật đầu.

“Tôi có một phỏng đoán, nhưng tôi không chắc chắn.”

Giáo sư Lư đứng dậy cầm lấy một bàn chải nhỏ từ trên bàn thí nghiệm đi tới, hỏi Huân Tiểu Khả: “Tôi có thể thu thập một chút gen của cô làm xét nghiệm không? Cô yên tâm, là quét trên da, không đau.”

Huân Tiểu Khả gật đầu, nâng cánh tay mình đưa qua.

Giáo sư Lư dùng đầu bàn chải nhẹ nhàng quét qua cánh tay Huân Tiểu Khả, sau đó đặt đầu bàn chải vào một dụng cụ tròn bên cạnh.

“Gen của cô có thể tương đối đặc thù, phân tích ADN toàn phổ của cô sẽ mất vài phút, trong lúc chờ đợi, tôi sẽ kiểm tra tình trạng thân thể cho cô một chút.

Huân Tiểu Khả gật đầu, “Cám ơn giáo sư Lư.”

“Không sao, cô là bạn của Tiểu Tô, giúp cô cũng chỉ là chuyện thuận tay.”

Kiểm tra sức khỏe rất đơn giản, giáo sư Lư cầm một quả bóng sáng xét nghiệm y tế lớn như bóng rổ, quét Huân Tiểu Khả từ trên xuống dưới một lần.

Chỉ chốc lát sau kết quả kiểm tra sức khỏe đã hiện ra, giáo sư Lư nhìn kết quả cười nói: “Ngoại trừ chỉ số mỡ thừa trong cơ thể hơi cao một chút, sức khỏe của cô không có gì phải lo lắng.”

Huân Tiểu Khả thở phào nhẹ nhõm, đồng thời lại có chút xấu hổ, gần đây bởi vì tâm trạng tốt, nên đã ăn hơi nhiều một chút.

Không bao lâu sau, Tô Ly đã cầm một chai thủy tinh đi vào giao cho giáo sư Lư, giáo sư Lư lập tức lấy đi xét nghiệm.

Huân Tiểu Khả yên lặng chờ khoảng năm sáu phút.

Giáo sư Lư đột nhiên mở to đôi mắt đen nhánh, kích động không ngừng cảm thán: “Quả nhiên là như thế, quả nhiên là như thế, thật không thể tưởng tượng nổi!”

“Cô thế mà là người biến chủng tự nhiên tiến hóa!!! Tôi chưa bao giờ thấy cách ghép gen hoàn hảo như vậy, sự ổn định di truyền của cô rất hoàn hảo, thật không thể tin được!”

Ngay cả Tô Ly cũng khiếp sợ nhìn về phía Huân Tiểu Khả.

Huân Tiểu Khả lại bối rối không hiểu.

Giáo sư Lư tiếp tục: “Nhưng gen của cô dung hợp quá đặc biệt, với khoa học và công nghệ hiện tại của chúng tôi, về cơ bản vẫn không thể làm được.”

Huân Tiểu Khả lặng lẽ nắm lấy góc áo, nín thở hỏi: “Vậy rốt cuộc, tôi là cái gì?”

Giáo sư Lư dừng một chút, tựa hồ như đang sắp xếp lại ngôn ngữ, tận lực không dọa cô bé trước mắt này.

“Nếu tôi không suy đoán sai, cô đáng lẽ phải trải qua một hiện tượng cận kề cái chết khi cô 6 tuổi.”

“Nếu lúc ấy không có cuộc gặp gỡ bất ngờ, cô căn bản không sống được.”

“Vì vậy, bất kể kết quả là gì, tôi hy vọng cô có thể đối xử với bản thân một cách bình thường, hòa hợp với chính mình.”

“Cô phải biết rằng, cô là độc nhất vô nhị, dưới tình huống đặc biệt trùng sinh đã là kỳ tích, khả năng phục chế cực thấp, mấy chục triệu năm trôi qua, tôi cũng chưa từng thấy qua trường hợp thứ hai.”

Những lời nói này khiến Huân Tiểu Khả càng thêm lo lắng.

Giáo sư Lư ra hiệu Tô Ly nắm tay Huân Tiểu Khả, lúc này mới công bố kết quả suy luận của mình.

“Tình huống của cô vô cùng đặc thù, lúc cô sắp chết, bên cạnh vừa vặn có con luân trùng Bdelloidea bị mất nước, nó phân hủy vật chất di truyền ban đầu, làm cho màng tế bào vỡ ra, khi gặp phải nước trong hồ, lại xây dựng lại vật chất di truyền cùng màng tế bào, mà cô chính là đối tượng nó trộm gen.”

“Nhưng bằng cách nào đó, nó đã được hợp nhất với cô.”

“Nếu không có nó, cô không thể sống sót.”

“Sức sống của luân trùng Bdelloidea ngoan cường đến mức đáng kinh ngạc, ở bất kỳ giai đoạn nào của cuộc sống, có thể tồn tại trong môi trường không có nước mà không bị mất nước hoàn toàn, sau khi trở lại nước sẽ phục hồi.”

“Luân trùng Bdelloidea đã đảo ngược lý thuyết rằng động vật cần phải tạo ra đa dạng sinh học thông qua giao phối.”

“Nó có thể hình thành sự đa dạng của riêng nó dưới áp lực lựa chọn tự nhiên.”

“Trước đây, sự tiến hóa của các loài thường được coi là sẽ nhanh chóng tuyệt chủng trong quá trình tiến hóa thông qua các hậu duệ sinh sản vô tính, nhưng sự hiện diện của luân trùng Bdelloidea đã đảo ngược nhận thức này.”

“Các mảnh DNA trong cơ thể của cô cho thấy nó đã sống khoảng 100 triệu năm.”

“Về phần vì sao sau khi cô tỉnh lại sẽ không ngừng có năng lực của các loài khác, đó là bởi vì DNA kết hợp trong cơ thể cô có một kỹ năng đặc thù.”

“Nó có thể “ăn trộm” các gen hữu ích từ các sinh vật khác và kết hợp chúng vào thông tin di truyền của riêng mình để sử dụng cho chính mình.”

“Chỉ cần cảm xúc của cô kích động dị thường, cô có thể trộm được một loại DNA nào đó của động thực vật gần đó.”

“Sự ổn định di truyền của người đột biến mà chúng ta đã có bây giờ là không hoàn hảo, hầu như tất cả DNA từ động vật đa bào đến bên ngoài đều có hệ thống chống chịu mạnh mẽ, nhưng nó khác nhau, nó “đến không thể từ chối”.

“Cô đã kết hợp với gen của luân trùng Bdelloidea, và được kế thừa năng lực “ăn trộm” của nó.”

“Gen của các loài khác, cô có thể chọn những gen có lợi, loại trừ gen có hại, kết hợp biến thể để hình thành gen của riêng mình, thậm chí có thể làm cho phần này của gen ngoại lai duy trì chức năng.”

“Đó là lý do tại sao cô có khả năng của nhiều loài động vật.”

Sau khi Huân Tiểu Khả nghe xong trầm mặc một thời gian dài, có chút không thể tiếp nhận.

“Cho nên… tôi là… một con trùng!?”

“Không không không không, cô không phải là trùng.”

Giáo sư Lư chỉ sợ cô nhóc này nghĩ như vậy, phải biết rằng người đột biến rất ít khi kết hợp gen của trùng, bởi vì trong lòng không tiếp nhận được.

“Đơn giản mà nói chính là trong cơ thể cô có một đoạn gen thuộc về luân trùng Bdelloidea, mà gen này vô cùng lợi hại, có thể giúp cô trộm gen của các loài khác.”

Huân Tiểu Khả nuốt nước miếng, miễn cưỡng tiếp nhận, qua vài giây, lại thấp thỏm hỏi: “Những gen lộn xộn này trong cơ thể tôi, sẽ di truyền cho con cháu sao?”

Cô sợ mình sinh ra một con trùng, vậy không phải sẽ bị dọa chết sao.

“Chắc là không đâu.” Giáo sư Lư mở ra xem xét bộ não ánh sáng, sau đó trả lời: “Tình huống này của cô trong lịch sử người đột biến không có hồ sơ, vì vậy xác suất lớn là con cháu của cô sẽ là con người thuần chủng, hoặc…”

“Sự ngăn cách sinh sản được tạo ra, không có con cái.”

Những lời sau đó lại làm cho Huân Tiểu Khả trầm mặc.

Mãi đến khi cô và Mạc Thần Trạch rời khỏi cửa hàng thú cưng thật lâu, đều không thể bình tĩnh lại.

Mạc Thần Trạch sau khi biết chuyện đã đè Huân Tiểu Khả đặt lên cửa phòng sách, đèn tắt, cắn lỗ tai cô thấp giọng nói: “Anh tới giúp em vén logic của chuyện này.”

“Còn nhớ tối hôm qua anh nói với em chuyện anh đã xem chương khóa đỏ không?

Huân Tiểu Khả gật đầu.

“Anh đắc tội với kịch bản, nó làm khó anh cố ý chỉnh ảnh, nhưng vẫn không cẩn thận tiết lộ một tình tiết.”

“Đó chính là chỉ cần anh cầu hôn em trăm lần, em cuối cùng vẫn sẽ đồng ý.”

“Em hiện tại sở dĩ lo lắng, là bởi vì sợ con của chúng ta có khuyết điểm thân thể.”

“Nhưng cuối cùng em vẫn sẽ đồng ý lời cầu hôn của anh, cho nên chứng minh con của chúng ta chắc chắn là hoàn toàn khỏe mạnh.”

Huân Tiểu Khả: “…”

Cô đọc sách ít, nhưng lý luận của anh dường như không đúng lắm.

Mạc Thần Trạch vẻ mặt “anh nói đúng”, đương nhiên tiếp tục an ủi Huân Tiểu Khả: “Cho dù không có con cũng không sao cả, vừa hay không có ai cướp em với anh, anh vẫn rất hạnh phúc.”

“Càng không cần vào ngày sinh nhật của mình nghe nhóc con hát cho nghe bài Trên đời này chỉ có mẹ là tốt nhất, em cũng nhìn thấy đấy, mặt Lục Khiên đều xanh mét luôn rồi đấy thôi.”

Nghĩ tới đây, Huân Tiểu Khả bật cười thành tiếng.

Nhưng vào lúc này, trong góc phòng sách, hai tiểu khả ái trong bóng tối đang nói nhỏ.

Thập Ngũ rất xúc động: [Thật tốt, cô giáo sắp kết hôn, nghe nói sau khi kết hôn sẽ đi du lịch hưởng tuần trăng mật, tôi cảm thấy đi du lịch vòng quanh thế giới vô cùng tốt, rất phổ biến, tôi cũng muốn đi, chính là không biết cô giáo có thể dẫn chúng ta đi cùng hay không.]

Sơ Nhất lắc đầu: [Nằm mơ đi, tôi nghĩ có thể ngay cả Hổ Nha cũng không mang theo. Chúng ta ngoài việc có thể gây rối còn có thể làm gì nữa?]

Thập Ngũ: […]

Hổ Nha khinh bỉ nhìn hai tên ngốc.

[Không, Sơ Nhất, làm gì cũng không được, vị trí quậy phá nhất, chỉ, có, cậu!]

Sơ Nhất lắc đầu, từ chối thừa nhận, cũng học cách chuyển chủ đề.

[Nếu Thập Ngũ thật sự muốn đi du lịch vòng quanh thế giới như vậy, tôi có thể dẫn cậu đi.]

Thập Ngũ căn bản không tin.

Sau đó Sơ Nhất dẫn Thập Ngũ đi vòng quanh quả địa cầu trong phòng sách một vòng…

Thập Ngũ: [……..]

Hổ Nha thì khác, lúc này nó đang rất là vui vẻ.

Nó lấy ra một lá cờ gấm anh hùng nhận được từ trong tay chú cảnh sát, nhóm bạn nhỏ còn có con sen đều đổ dồn ánh mắt hâm mộ về phía nó!

Nó lại lấy ra lá cờ gấm đại anh hùng thứ hai, mọi người sợ ngây người! Nó lại lấy ra lá cờ gấm đại anh hùng thứ ba, không khí đều hít thở không thông!

Khi nó đang chuẩn bị lấy ra lá cờ gấm đại đại đại anh hùng thứ tư, Sơ Nhất đạp nó tỉnh dậy.

[Hổ Nha cậu cười ngây ngô cái gì, lớn tiếng như vậy ~]

Sơ Nhất có chút lo lắng, [Nhìn xem cậu ngủ cũng không ngoan, xé sách của cô giáo thành từng mảnh từng mảnh, cẩn thận bị đánh đấy!]

Thập Ngũ: […]

Mọi người đều nói chó chăn cừu Đức thông minh, nó cảm thấy có thể là bởi vì thật sự có quá nhiều con chó ngốc hơn nên nó mới được khen là thông minh, giống anh chột làm vua xứ mù ấy.

Huân Tiểu Khả tựa cằm vào vai Mạc Thần Trạch, cười đến phát run, cảm xúc đè nén đều được quét sạch.

Mấy tháng sau, Mạc Thần Trạch cũng không dám bày trò, không tùy tùy tiện tiện cầu hôn.

Mỗi một lần cầu hôn anh đều sắp xếp rất hoàn mỹ, chân tình thực ý tỉ mỉ chuẩn bị, tuy rằng quê muốn độn thổ nhưng vẫn động lòng người.

Chỉ là mỗi lần Huân Tiểu Khả còn chưa kịp đồng ý, anh đã nói lảng sang chuyện khác.

Mạc tổng vĩ đại có thể chấp nhận việc mình liên tục cầu hôn hàng trăm lần, nhưng anh không thể chấp nhận người trong từ chối mình cả trăm lần.

Huân Tiểu Khả: “…”

Trời ạ, anh đâu có cho cô cơ hội đồng ý đâu!

Cuối cùng, đến lần thứ 100.

Trong trận đấu chó chăn cừu thi tài, Mạc Thần Trạch lại cầu hôn trên màn hình lớn.

Huân Tiểu Khả một tay giữ chặt tay anh, giành trước nói: “Lúc này anh để em nói trước, em đồng ý.”

Trên khán đài, toàn bộ đều là ‘thủy quân’ do Mạc Thần Trạch mời tới, mọi người đồng loạt đứng dậy, giơ biểu ngữ, lớn tiếng gào thét nhiều lần hô to chúc mừng.

Huân Tiểu Khả lúng túng xấu hổ.

Cô cảm thấy người mà kịch bản cố ý chỉnh không phải Mạc Thần Trạch, mà là cô.

Cảm giác lúng túng mà lại ngọt ngào này, cô đã trải qua ước chừng một trăm lần.

Hiện trường còn có camera quay lại, trong ống kính hai người tay trong tay, cười như thiếu niên mới bắt đầu yêu.

Mạc Thần Trạch cúi đầu, trịnh trọng hôn lên ngón áp út của Huân Tiểu Khả.

Huân Tiểu Khả rốt cuộc cũng ý thức được, mình sắp kết hôn, hô hấp trở nên có chút bất ổn.

Mạc tổng không chỉ có thể ngọt ngào, còn là cường hào, vung tay lên, vui vẻ nói: “Hôm nay là ngày lành, chuyện cát tường đều có thể thành, tất cả những người chứng kiến tôi và tiểu khả ái đính hôn ở đây, đều có tiền lì xì.”

Hào phóng mang theo năm trăm nghìn tệ tiền mặt, thấy người là phát lì xì.

Chữ chúc mừng vốn nổi trên mặt ngoài lập tức trở nên điên cuồng, trở thành tình cảm chân thực.

Còn thiếu nước chúc mừng Mạc tổng kết hôn thêm vài lần, thiếu chút nữa không lấy được tiền mừng, phản ứng lại lập tức khắc phục, đổi giọng nói mỗi năm ngày kỷ niệm đều coi như tân hôn, lúc này mới miễn cưỡng nhận được một bao lì xì nhỏ.

Hiện trường cầu hôn Mạc Thần Trạch và Huân Tiểu Khả ngoại trừ nắm chặt tay nhau, cũng không thân mật quá nhiều, nhưng chỗ riêng tư thì khác.

Mạc Thần Trạch đặt Huân Tiểu Khả lên ghế phụ, hôn thật sâu, hôn thật thật sâu, hôn thật thật thật sâu.

Sau khi hôn, bởi vì quá vui vẻ, còn không hiểu sao nhịn không được cười ra tiếng.

Hôm nay hai người vừa đính hôn, Mạc Thần Trạch đã căng thẳng lôi kéo Huân Tiểu Khả đến cục dân chính đăng ký kết hôn.

Tiệc cưới có thể chậm rãi chuẩn bị, nhưng giấy đăng ký phải nhanh chuẩn chính xác, hiện tại lập tức đi làm ngay.

Có giấy đăng ký kết hôn, chính là vợ chồng hợp pháp.

Ngày đi đăng ký, có thể tính là đêm tân hôn.

Mạc Thần Trạch nhớ thương chương khóa đỏ sóng nhiệt quay cuồng, Huân Tiểu Khả nhớ đêm tân hôn Mạc Thần Trạch sẽ xuất hiện sự bối rối lớn.

Trong biệt thự, Hổ Nha đang mang theo các tiểu đồng bọn bố trí phòng tân hôn.

Trong phòng khách, hành lang, trong phòng ngủ, tất cả những nơi lông xù có thể tiếp cận, tất cả đều rắc đầy cánh hoa hồng tươi.

Huân Tiểu Khả vừa về nhà đã bị màu đỏ tươi đầy nhà đâm đến mắt nóng lên.

Nhóm tiểu khả ái làm cún công cụ, sau khi chúc mừng cô giáo đã cùng bạn đến phòng chơi game chơi đùa, đương nhiên, đặc biệt còn có Sơ Nhất bị Thập Ngũ cưỡng ép kéo đi.

Mạc Thần Trạch tự mình xuống bếp nấu bữa tối, tuy hình thức không đẹp lắm nhưng hương vị vẫn tạm chấp nhận được.

Sau bữa ăn, trong lòng Huân Tiểu Khả có chút căng thẳng, nhìn trái nhìn phải hỏi: “Anh có muốn xem phim trước không?”

Mạc Thần Trạch bưng chén lên uống một ngụm trà, nghe vậy cười, cầm lấy cánh hoa hồng tươi đặt ở chóp mũi Huân Tiểu Khả.

“Em biết anh muốn xem gì mà.”

Huân Tiểu Khả cũng không được tự nhiên nuốt nước miếng.

Mạc Thần Trạch chậm rãi cởi bỏ nút áo sơ mi thứ hai của mình, sau đó là cái thứ ba.

Tiếp theo kéo Huân Tiểu Khả vào phòng ngủ chính, nhanh tay đóng cửa, cười nói: “Đêm xuân một khắc đáng giá nghìn vàng.”

Huân Tiểu Khả tai đỏ bừng, miệng khô khốc nói: “Mới ăn cơm xong đã vận động mạnh, không, không lành mạnh lắm.”

Mạc Thần Trạch trong mắt mang theo cười, “Bà Mạc, màn dạo đầu không tính là vận động mạnh đâu.”

Huân Tiểu Khả hít sâu một hơi, bị một tiếng “bà Mạc” này làm cho kịch động.

Mạc Thần Trạch cười, cúi đầu, tay phải đè lên Huân Tiểu Khả, đè về phía mình.

“Bữa tối ăn nhiều như vậy, anh nấu ăn ngon đến vậy sao? Có no quá không? Hay là, anh giúp em thả lỏng một chút nhé…”

Ngón tay người nào đó quá linh hoạt, Huân Tiểu Khả chỉ cảm thấy một giây sau hô hấp của mình đột nhiên dễ dàng hơn rất nhiều.

Gọng thép siết chặt người bị lấy đi.

Đầu óc Huân Tiểu Khả ong ong, cảm giác ý thức cũng có chút không rõ ràng lắm.

Mạc Thần Trạch mỉm cười, “Có phải đã thoải mái hơn rất nhiều rồi không?”

Huân Tiểu Khả vô thức gật đầu.

Mạc Thần Trạch ánh mắt rất sâu, nghiêm trang hấp dẫn cô: “Sau này ngủ không cần mặc nữa, không tốt cho sức khỏe…”

Không tốt cho sức khỏe, thế tốt cho cái gì?

Huân Tiểu Khả nhất thời hiểu được ý tứ của Mạc Thần Trạch, khuôn mặt nhỏ nhắn trong nháy mắt đỏ bừng.

Mạc Thần Trạch nhẹ nhàng vuốt ve sau đầu Tiểu Khả, cọ trán vào trán cô.

“Anh nghe nói… Không mặc gì lúc đi ngủ, có lợi cho sức khỏe.”

“Chúng ta cùng nhau theo đuổi sức khỏe được không?”

Huân Tiểu Khả quả thực chịu không nổi những lời trêu ghẹo của anh, cầu xin tha, chôn đầu ở hốc vai Mạc Thần Trạch, không chịu nhìn anh.

“Nếu không cự tuyệt, coi như em đã đồng ý?”

Huân Tiểu Khả vẫn không lên tiếng.

Mạc Thần Trạch bất đắc dĩ cười, cúi đầu khẽ hôn môi Huân Khả, nhẹ giọng trêu chọc cô, “Có được hay không thì em phải mở miệng nói chứ…” Huân Tiểu Khả quả nhiên mở miệng, theo nghĩa đen mở miệng, vẫn như cũ không lên tiếng, chỉ xấu hổ đến mặt đỏ bừng.

Mạc Thần Trạch lại nắm lấy cơ hội, hôn sâu xuống, kéo cô cùng lên giường “vì lợi cho sức khỏe”.

….. Khóa đỏ năm nghìn chữ……

Tuy nhiên, mọi thứ không đơn giản.

‘Lươn tổng’ đã bị lật xe.

Mạc Thần Trạch đột nhiên nhớ tới lời Lục Khiên bí mật nhắc nhở anh.

Đây là lần đầu của Huân Tiểu Khả, cho nên tương đối đặc thù, cô có bao nhiêu áo giáp, phải trải qua bao nhiêu lần tình nhiệt.

Mạc tổng à, không thể không giành được danh hiệu vinh quang một đêm mười lần.

Chỉ là danh hiệu vinh quang này, là cần phải trả giá đắt.

Nửa đêm sau, Mạc Thần Trạch không biết đột nhiên nhớ tới cái gì, khóe miệng hơi nhếch lên.

May mắn thay, anh có vũ khí bí mật, một túi gấm.

Một túi gấm do Lục Khiên hữu tình cung cấp, được đóng gói kín mít, đặc biệt chú trọng đến sự riêng tư, làm quà cưới cho mình.

“Đêm tân hôn, có lẽ anh…. sẽ dùng tới nó.”

“Thật sự không chịu nổi nữa mới được mở ra, nhớ kỹ.”

Đây là nguyên văn của Lục Khiên. Mạc Thần Trạch tràn đầy chờ mong mở túi gấm ra.

Bang–

Một chiếc hộp rơi xuống đất.

[Cao Đồng Nhân Đường]

Chỉ định xua tan cảm gió, cảm lạnh, thúc đẩy lưu thông máu và giảm đau. Dùng chữa bệnh chân tay tê mỏi do phong hàn, lạnh ẩm, khí huyết trì trệ, đau thắt lưng chân, gân cốt, bị thương do té ngã, bong gân thắt lưng, đau bụng lạnh, đau bụng khi hành kinh, khí hư, tích tụ khối u. Phụ nữ mang thai nên dán eo và bụng.

Đau thắt lưng…

Bong gân thắt lưng…

Thắt lưng…

Thắt lưng…

Thắt lưng…

Quảng cáo
Trước /64 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Tài Nguyên Hàng Đầu Là Một Con Mèo

Copyright © 2022 - MTruyện.net