Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Sủng Vật Toàn Tiểu Khu Đều Là Tai Mắt Của Tôi
  3. Chương 17-18
Trước /64 Sau

Sủng Vật Toàn Tiểu Khu Đều Là Tai Mắt Của Tôi

Chương 17-18

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chương 17:

Hổ Nha đã nghe hai chữ “đánh răng” nguyên một ngày, ngay lập tức hiểu được chủ đang nói gì.

Để thuận lợi giành được bông hoa siêp cấp lớn, nó nhất định phải hoàn thật tốt nhiệm vụ mới được.

Cho nên sau khi Hổ Nha nghe thấy câu hỏi của chủ, vội vàng nhảy xuống đất, đẩy bàn chải đến trước mặt Mạc Thần Trạch một lần nữa, nghiêng đầu há miệng, vẻ mặt nịnh nọt, ý muốn quả thật không thể nào rõ ràng hơn được nữa.

Vốn dĩ Mạc Thần Trạch còn hơi lo lắng, Hổ Nha rất là mẫn cảm với âm thanh, bình thường ngay cả máy sấy cũng không dùng được, toàn là để lông tự khô.

Cho nên hành động rất là tích cực đòi đánh răng này vẫn khiến anh hơi ngạc nhiên, dù sao âm thanh ong ong ong vào trong miệng Hổ Nha, không phải là một thử thách nhỏ với nó.

Hổ Nha thấy động tác của chủ nhân chậm rì rì, thì có chút không hài lòng, trông mong nhìn chăm chú vào bàn chải, chân nhỏ không ngừng dẫm lên đùi Mạc Thần Trạch, ý thúc giục rất rõ ràng, chỉ lo chủ nhân lại không đánh răng cho mình.

Động tác đánh răng cho cục cưng của Mạc Thần Trạch rất nhẹ nhàng, Hổ Nha hơi căng thẳng, nhưng nó vẫn ngoan ngoan há miệng không nhúc nhích, ánh mắt kiên nghị, giống như mình là một chiến sĩ nhỏ.

Sau khi Mạc Thần Trạch đánh răng cẩn thận cho chú xong, đứng lên đi đến phòng vệ sinh rửa sạch bàn chải.

Hổ Nha liếm răng mình, lộ ra vẻ mặt đắc ý, bám theo chủ một đoạn, anh đi phòng vệ sinh nó cũng theo đến phòng vệ sinh, anh quay về ngồi lên sofa đọc sách lần nữa, thì anh bạn lại ngồi ở bên chân luôn nhìn anh.

“Sao vậy?” Mạc Thần Trạch khó hiểu.

Hổ Nha ngẩng đầu, im lặng nhìn chăm chú chủ của mình, trong mắt rộ lên ánh sáng mong đợi, hiện ra đôi mắt long lanh ướt nhòa của nó, cực kỳ chói mắt.

Nhưng dù sao Mạc Thần Trạch cũng không phải là Cố Tiểu Khả, căn bản không thể tâm ý tương thông với cục cưng được, chỉ có thể xoa đỉnh đầu nó, cúi đầu tiếp tục đọc sách.

Hổ Nha yên lặng đợi năm phút, thấy chủ vẫn cứ như thế, chỉ đành vẫy đuôi ngoảnh đầu bạch bạch bạch chạy đi tìm cặp sách nhỏ của mình, chơi đùa cả nửa ngày mới ngậm quyển ghi chép hàng ngày chạy về, nhẹ nhàng đặt quyển vở nhỏ lên đùi chủ.

Mạc Thần Trạch: “?”

Hổ Nha kêu gâu gâu hai tiếng về phía quyển sách.

Mạc Thần Trạch mở quyển vở ra, cuối cùng nhìn thấy bảng đánh dấu đánh răng mà Cố Tiểu Khả làm trong quyển vở, chú chó hoàn thành nhiệm vụ đánh răng, cần phải đánh dấu tích vào ô tương ứng.

Mạc Thần Trạch nhìn chú chó nhà mình, lại nhìn bảng đánh dấu đánh răng, vô cùng kinh ngạc.

Rất rõ ràng, nếu anh không đánh dấu tích cho Hổ Nha, anh bạn chắc chắn sẽ không chịu để yên.

Mạc Thần Trạch đứng lên đến phòng sách lấy bút, quả nhiên chú chó đi theo chân anh, không buông lỏng cảnh giác một giây nào.

Sau khi Hổ Nha giám sát chủ đánh dấu cho mình xong mới chịu thôi, lúc đánh dấu còn phải đánh dấu ngay trước mặt nó mới được.

“Mày cũng thông minh quá rồi đó.”

Mạc Thần Trạch khá là cảm khái, gãi cằm chú chó, lúc này mới hoàn toàn lĩnh hội được câu nói “chỉ số IQ của chú chó không khác mấy so với đứa trẻ bảy tuổi” mà Cố Tiểu Khả đã từng nói rốt cuộc là có ý gì.

Sau khi Hổ Nha hoàn thành nhiệm vụ đánh răng xong thì không còn dính lấy chủ nữa, mà cuộn người chơi đồ chơi nhỏ ở chỗ không xa.

Mạc Thần Trạch thỉnh thoảng lại nhìn anh bạn, rõ ràng có thể cảm nhận được tâm tình nó đang rất tốt, cực kỳ hăng hái, giống như là tràn đầy hy vọng với tương lai vậy, nhìn đến nỗi anh bất giác mỉm cười.

Vừa cười xong, hình như Mạc Thần Trạch nhớ đến cái gì đó, vội vàng khôi phục lại vẻ mặt trang nghiêm, tiếp tục đọc sách.

Chỉ có điều không thể nào tập trung chú ý được.

Hôm nay anh hoàn thành nhiệm vụ đọc một câu lời thoại, không biết xu kiếm được có đủ để xem kịch bản hay không.

Mạc Thần Trạch nhìn đồng hồ, vẫn chưa đến chín giờ, nhưng anh không chờ được nữa rồi, gập sách ở trong tay lại, đứng lên đánh răng rửa mặt, giống như cán bộ già, tám giờ năm mươi phút tối đã lên giường nằm, chuẩn bị đi ngủ.

Quả nhiên sau khi đi ngủ thì nhìn thấy kịch bản lơ lửng trong không trung, thông tin hiển thị ở phía trên là___

[Dịch dinh dưỡng: 0 bình]

[Nguyệt thạch: 1 cái]

[Tiền JJ: 10 xu]

Mạc Thần Trạch ngơ ngác, 10 xu tiền JJ có lẽ là điểm anh làm nhiệm vụ kiếm được, nhưng một nguyệt thạch này ở đâu ra vậy? Còn có dịch dinh dưỡng lại là cái gì?

Anh hỏi ra điều nghi ngờ, đáp án nhận được là____

[Mỗi lần nằm mơ đều được coi là đánh dấu thành công, có thể đạt được một nguyệt thạch.]

[Mua thành công mười lần nội dung kịch bản, có thể đạt được mười bình dịch dinh dưỡng.]

“Nguyệt thạch và dịch dinh dưỡng có tác dụng gì?”

Kịch bản: [Dịch dinh dưỡng có thể cải thiện thể chất, chữa trị tổn thương tinh thần hoặc cơ thể.]

Mạc Thần Trạch lập tức liên tưởng đến bệnh của Cố Tiểu Khả, ánh mắt sáng lên.

“Nguyệt thạch thì sao? Có tác dụng gì?”

Không biết có phải là ảo giác hay không, Mạc Thần Trạch luôn cảm thấy kịch bản dừng lại một chút, sau đó mới chậm rì rì hiển thị___

[Đừng thấy cái tên nguyệt thạch này nghe hay, thực ra chẳng có tác dụng gì cả, hệt như gân gà, anh hoàn toàn có thể bỏ qua nó.]

Mạc Thần Trạch: “….”

Anh nhạy bén cảm thấy dường như kịch bản không nói thật, mà đang che giấu bí mật nào đó.

Đã không hỏi ra được đáp án thật sự, Mạc Thần Trạch cũng không miễn cưỡng, mà âm thầm để ý, tự mình tổng kết ra cách sử dụng của nguyệt thạch.

“10 xu tiền JJ có thể xem phần kịch bản tiếp theo không? Tôi muốn biết rốt cuộc Tiểu Khả bị bệnh gì, làm sao để chữa.”

[Xác nhận mua nội dung kịch bản?]

[Mời trả lời: Có/ Không]

Mạc Thần Trạch trả lời không chút do dự: “Có.”

[Dịch dinh dưỡng: 0 bình]

[Nguyệt thạch: 1 cái]

[Tiền JJ: 0 xu]

Ba giây sau, cuối cùng Mạc Thần Trạch nhìn thấy nội dung phần tiếp theo:

[Cố Tiểu Khả lén đi tìm bác sĩ tâm lý, tiến hành vài đợt thôi miên, muốn tìm ra ký ức bị vùi lấp từ trong tiềm thức.]

[Hiệu quả của thôi miên cũng khá tốt, ít nhất Cố Tiểu Khả đã có thể hổi tưởng lại, trên gan bàn tay phải kẻ bắt cóc cô năm đó có một vết bớt rất to.]

[Nhưng tác dụng phụ của thôi miên lại rất là gay go.]

[Không biết là do ký ức lúc đó có vấn đề, hay là kỹ năng của bác sĩ tâm lý kia không đạt tiêu chuẩn, sau khi tỉnh lại từ lần thôi miên cuối cùng, Cố Tiểu Khả phát hiện mình mắc phải một loại bệnh tâm lý___Phản ứng cụ thể là, khi cô tiếp xúc thân thể trực tiếp với mọi người, bất kể là nắm tay hay là ôm nhau, đều sẽ nảy sinh cảm giác thèm ăn mãnh liệt.]

[Muốn…. ăn đối phương!]

Sau khi xem xong nội dung kịch bản, thật lâu sau Mạc Thần Trạch vẫn không có cách nào lấy lại tinh thần.

Bởi vì chỉ có vài hàng chữ ngắn ngủi, nhưng lượng thông tin quả thực quá lớn.

Hồi nhỏ Cố Tiểu Khả từng bị bắt cóc.

Trên gan bàn tay phải kẻ bắt cóc cô năm đó có một vết bớt rất to.

Cô từng tiến hành thôi miên, tác dụng phụ của thôi miên là sau khi tỉnh dậy mắc phải bệnh tâm lý.

Cô không có cách nào tiếp xúc trực tiếp với người khác, nếu không sẽ muốn…. Ăn đối phương!!!

Không phải là loại “ăn” kia, mà là loại thỏa mãn cảm giác thèm ăn, ăn thật sự.

Mạc Thần Trạch học y nhiều năm, chưa từng nghe nói loại bệnh tâm lý kiểu này, thảo nào lúc đó Cố Tiểu Khả lại hét lớn anh không được chạm vào cô.

Anh nhìn chằm chằm vào kịch bản, đầu ngón tay run nhè nhẹ….

Không phải vì sợ, mà là vì đau lòng.

“Bệnh này…. chữa thế nào?”

Kịch bản: [Có thể sử dụng dịch dinh dưỡng để điều trị, cũng có thể dùng tâm dược trị tâm bệnh.]

Tạm thời thì dịch dinh dưỡng không lấy được, Mạc Thần Trạch chuyển sự chú ý của mình sang một cách khác.

“Tâm dược gì?”

Kịch bản: [Trả lại chân tướng chuyện Cố Tiểu Khả bị bắt cóc, tìm ra tâm bệnh của cô ấy, tự nhiên sẽ biết được tâm dược là gì thôi.]

[Nhắc nhở thân tình: Nội dung tình tiết tiếp theo của kịch bản sẽ xuất hiện thông tin có liên quan của kẻ buôn người, hoan nghênh mua xem.]

Mạc Thần Trạch nhớ tới số dư JJ bằng không của mình, lại nghĩ đến lời thoại lúc làm nhiệm vụ, ngay lập tức có chút khó nói nên lời.

“Lời thoại đưa ra, có thể bình thường một chút được không.”

Cái gì mà [Tôi muốn cười với em, còn muốn dựa vào vẻ đẹp trai để đưa em vào bẫy], cũng quá cợt nhả rồi.

Kịch bản ngừng lại một lát, hơi không phục mà hiển thị: [Lời thoại bắt nguồn từ suy nghĩ chân thực nhất trong nội tâm của anh, tôi cùng lắm cũng chỉ là giúp anh trau chuốt một chút mà thôi….]

Mạc Thần Trạch: “…..Trau chuốt một chút?”

Kịch bản có hơi chột dạ: [Đúng, đúng vậy.]

Mạc Thần Trạch: “Suy nghĩ của tôi lúc đó là cười một chút để làm dịu bầu không khí, giới thiệu công việc cũng chỉ muốn cho Tiểu Khả thêm một lựa chọn mà thôi.”

“Sao lại trở thành “Tôi muốn cười với em, còn muốn dựa vào vẻ đẹp trai để đưa em vào bẫy” rồi hả?”

Kịch bản: [Không phải là ý cũng gần như nhau sao? Để cho có vần, anh không cần phải kén cá chọn canh nữa.]

Mạc Thần Trạch: “…..”

“Bây giờ tôi thực sự nghi ngờ cậu đang cố ý chỉnh tôi.”

Bỗng nhiên kịch bản đang treo lơ lửng trên không trung biến mất không thấy đâu, Mạc Thần Trạch cực kỳ có lý do cho rằng là nó đang chột dạ bỏ chạy.

Một giây sau khi kịch bản biến mất, Mạc Thần Trạch tỉnh lại.

Anh đứng lên, đi vào nhà vệ sinh vốc nước lên mặt, dưới cằm còn sót lại vài giọt nước, nghiêng đầu lẳng lặng nhìn chăm chú vào nơi xa xôi qua cửa sổ.

Trời vẫn chưa sáng.

Đào Uyển Cư nằm ở phía Nam của dãy núi Đại Tây, mà phía Bắc là vườn bách thú Vân Đài.

Một con hổ Đông Bắc trong vườn bách thú, không cẩn thận thoát ra khỏi lồng, đang lặng lẽ chạy trốn về phía Đào Uyển Cư….

Chương 18:

Mới sáng sớm, Cố Tiểu Khả đã nhận được một cuộc gọi từ số lạ: “Alo, xin chào?”

Tư thế ngồi của Chu Xuyên đoan chính, giọng nói thanh thanh, cung kính chào một câu: “Chào buổi sáng, chị dâu.”

Cố Tiểu Khả: “…Anh gọi nhầm máy rồi.”

Nói xong dứt khoát gọn gàng cúp điện thoại.

Chu Xuyên: “…”

Anh ấy chỉ có thể kiên nhẫn tiếp tục gọi lại, sau khi điện thoại được nhận thì vội vàng giải thích: “Chị dâu, tôi là trợ lý của Mạc Thần Trạch, cậu ấy lo lắng khi cô bàn hợp đồng với viện trưởng Tăng sẽ chịu thiệt, cho nên bảo tôi đến giúp cô.”

Cố Tiểu Khả ngơ ra một lúc, hỏi Chu Xuyên: “Tại sao anh lại gọi tôi là chị dâu?”

“Cái đó, à, bởi vì lão Mạc lớn hơn tôi nửa tuổi, hơn nữa lúc cậu ấy phiên dịch giúp Hổ Nha, quên không tắt điện thoại, nên tôi nghe thấy hết rồi…”

Cố Tiểu Khả sững sờ mất năm giây, hai đôi tai lập tức đỏ lên.

“Anh…” Tim cô thình thịch thình thịch, đập cực nhanh, nói cũng có chút khó khăn: “Anh…. anh nghe thấy hết rồi?”

“Từ đầu đến cuối, toàn bộ…” Chu Xuyên ho khan một chút, cố gắng đè xuống ý cười trên mặt, kéo căng mặt tò mò hỏi: “Chị dâu à, lão Mặc có thể nghe hiểu tiếng chó thật sao?”

Cố Tiểu Khả: “….”

Chu Xuyên chậc chậc lấy làm kỳ lạ, phá sạch hình tượng của lão Mạc nhà mình, cố ý nói ngược lại, trêu đùa nói: “Tôi biết lão Mạc rất giỏi, biết mấy thứ tiếng, nhưng mà thật là không ngờ, cậu ấy còn biết cả tiếng chó! Đúng là trâu bò quá đi thôi!”

Màu đỏ ửng trên vành tai của Cố Tiểu Khả ngày một nhiều, từ tai lan xuống đến tận cổ, nóng đến nỗi tay phải đang cầm điện thoại của cô hơi run.

Cô nhớ lại phần phiên dịch lập lờ đánh lận con đen ngày đấy của nam thần, dáng vẻ đứng đắn lại bình tĩnh đó, như là thật sự có thể nghe hiểu Hổ Nha đang nói vậy.

Còn có một câu hỏi trực tiếp…

Cố Tiểu Khả không dám tự mình đa tình, khi đó thậm chí cô còn lảng sang chuyện khác, sợ nghe phải lời từ chối.

Cô không dám nghĩ đến, chỉ cần nam thần không nói ra, thì cô có thể tiếp tục mơ mộng.

Đôi mắt Cố Tiểu Khả lấp lánh, đôi môi căng ra, cảm giác yêu thầm đúng là vừa ngọt vừa chát.

Cô mím môi, xấu hổ chuyển chủ đề: “….Anh đừng gọi tôi là chị dâu. Gọi tôi là Tiểu Khả là được rồi.”

“Vậy được, vậy tôi cứ vậy gọi cô là Tiểu Khả vậy.”

Chu Xuyên đùa thì đùa, còn lúc làm việc vẫn khá là đáng tin.

“Tiểu Khả, cô đừng hiểu lầm lão Mạc, tôi làm việc với cậu ấy nhiều năm, lại là bạn học đại học, quen nhau lâu như vậy, nhưng chưa từng thấy cậu ấy không cần thể diện như vậy đâu.”

“Lại càng hoàn toàn không ngờ cậu ấy nói mấy câu tình cảm lại trôi chảy như vậy!”

“Thời đi học cậu ấy lúc nào cũng đứng đắn, ít nói, đừng nói là trêu chọc cợt nhả với mấy em gái, ngay cả cười cũng hiếm thấy.”

“Nhiều năm như vậy, về mặt tình cảm, vật duy nhất làm cho lão Mạc để ý, lại là một con mèo tam thể cậu ấy nuôi khi còn đi học!”

“Con mèo đó đúng là rất thông minh, còn biết giúp cậu ấy truyền giấy nhỏ….”

Nói đến đây, đột nhiên Chu Xuyên phát hiện có lẽ mình nói lỡ miệng rồi, trong lúc vô tình đã để lộ bạch nguyệt quang trong lòng lúc đi học của lão Mạc mất rồi!

Má nó! Lần này chết chắc rồi!

Đáy lòng Chu Xuyên giật thót, hận không thể tự đánh mình hai cái bạt tai, vội vàng kéo đầu xe chạy loạn xình xịch về quỹ đạo.

“Dù sao lão Mạc vẫn luôn độc thân nhiều năm như vậy, đừng nói là bạn gái, ngay cả tai tiếng cũng không có!”

“Cực kỳ giữ mình trong sạch!”

“Chúng tôi đều cho rằng cậu ấy dù giàu có, đẹp trai, nhưng lại vẫn cứ là dựa vào thực lực trở thành cẩu độc thân suốt đời.”

“Hóa ra là chưa gặp được đúng người mà thôi.”

“Gặp được đúng người, lão Mạc lại có thể rất cợt nhả, ha ha ha___”

Cố Tiểu Khả rũ mắt, tay phải nắm chặt điện thoại, nghe chuyện bát quái của nam thần, nghe đến nỗi trong lòng dậy sóng.

Nhưng cô ra sức nhắc nhở bản thân nhất định phải bình tĩnh, dù sao nam thần đã từng tự mình nói với cô rằng “Cô không cần phải tốt với tôi như vậy, sự quan tâm như vậy, tôi không cần”!

Cho nên không thể vì mấy câu nói của người khác mà rối loạn, ảnh hưởng đến sức phán đoán!

Bằng không thì…. Ngay cả tên con là gì cô cũng đã nghĩ xong rồi.

Cố Tiểu Khả nhanh chóng trở lại vấn đề, hỏi Chu Xuyên: “Cho hỏi còn có chuyện gì khác không?”

Lúc này Chu Xuyên mới nghiêm túc nói chuyện chính: “Tiểu Khả, cô dành thời gian đến bệnh viện thú cưng khảo sát một chút đi, sau đó lại bàn chuyện hợp đồng với viện trưởng Tăng, chúng ta phải nắm chắc trong lòng trước đã.”

“Mà phía bên viện trưởng Tăng cũng sẽ phải phỏng vấn một chút, xem thử cô có phù hợp với vị trí đó không.”

Đây đều là chuyện hợp với lẽ thường, cho dù là nhân viên nội bộ giới thiệu, trước khi đơn vị nhận vào, cũng theo lý nên xem thử chuyên viên này có bản lĩnh thực sự hay không.

Cố Tiểu Khả không có ý kiến gì với mấy chuyện này, trả lời: “Được rồi….”

Hai người vẫn chưa nói xong, đột nhiên bên ngoài không ngừng truyền đến tiếng hét chói tai.

Khu 3 của Đào Uyển Cư nằm ở dưới chân núi phía Nam của núi Đại Tây, sáng sớm chính là lúc mọi người vội vàng đi làm, tiếng hét tê tâm liệt phế khiến người ta nghe đến hoảng.

Ở phía xa, hình như còn có tiếng hổ gầm….

Gương mặt Cố Tiểu Khả biến sắc, cúp điện thoại, tùy ý cất vào trong túi quần, tập trung sức lực xuống hai chân, nhảy vèo một cái ra ngoài.

Một con hổ đực Đông Bắc trưởng thành, cực lớn và hung dữ xuất hiện trong công viên ở phía sau tiểu khu.

Người nó dài khoảng ba mét, đuôi dài khoảng một mét, nặng khoảng 350kg, màu nâu nhạt, lưng và hai bên sườn có nhiều đường vân ngang màu đen nhỏ, màu lông rất đẹp, tai ngắn và tròn.

Trên trán của con hổ lông xù Đông Bắc có vài đường vân ngang màu đen, ở giữa được nối lại, rất giống chữ “vương”, nhìn một cái chính là “chúa sơn lâm” tiêu chuẩn.

Lúc Cố Tiểu Khả chạy tới, con hổ này đang nhìn chòng chọc vào những người vui vẻ ra ngoài tập thể dục buổi sáng, kết quả lại bị dọa bỏ chạy toán loạn.

Không quá mười mấy giây, mọi người ở trong phạm vi mấy chục mét đã chạy hết vèo vèo.

Cố Tiểu Khả đi vào điểm mù của giám sát và điều khiển, nói chuyện với con hổ: “Tại sao cậu lại xuất hiện ở đây?”

Con hổ Đông Bắc rõ ràng là sửng sốt một lát, trọng tâm ánh mắt tập trung trên người Cố Tiểu Khả, vẻ mặt rất là kinh ngạc.

[Sao bổn vương lại nghe hiểu được lời cô nói!?]

“Bởi vì tôi biết nói ngôn ngữ của hổ.”

[Vậy được, bổn vương đói rồi, cô mau đi lấy ít thịt bò đến đây!]

Cố Tiểu Khả: “….Không phải là cậu trốn ra từ vườn bách thú đấy chứ?”

[Sao cô biết! ?”]

Cố Tiểu Khả: “…..”

Đói mà không nghĩ tự mình đi săn, trái lại lại còn sai người ta chuẩn bị thịt bò cho mình như đúng rồi, ngoài hổ ở trong vườn bách thú ra, hổ hoang dã sẽ không không cần mặt mũi như này.

“Tôi không thể đi, tôi phải ở lại trông chừng cậu, tránh cho cậu làm người khác bị thương, còn thịt bò, cậu ngoan ngoãn quay về vườn bách thú, tự nhiên sẽ có người cho cậu ăn.”

Cố Tiểu Khả rút điện thoại ở trong túi quần ra, gọi điện báo cảnh sát, cục công an Vân Đài, đồn công an Vân Đài, đội đặc công lập tức tổ chức hơn ba mươi cảnh sát và trang bị, dự tính phong tỏa toàn bộ công viên sau núi.

Con hổ rất là không hài lòng về cách làm của Cố Tiểu Khả, gầm một tiếng về phía cô, muốn hù dọa con thú hai chân này một chút.

Trong tình huống bình thường, những con thú hai chân chỉ cần bị nó rống lên như vậy, toàn bộ sẽ lộ vẻ sợ hãi, hai chân run rẩy.

Kết quả Cố Tiểu Khả rất là bình tĩnh lấy tai nghe ra, nói một câu: “Ồn chết đi được.”

Chúa sơn lâm: [….]

Nó lộ ra ánh mắt rừng rực như lửa, cơ thể rắn chắn và hoàn mỹ bắt đầu hành động, chậm rãi tiếp cận Cố Tiểu Khả.

Bắp thịt mạnh mẽ trên chân trước và lưng của chú hổ lên xuống trong lúc chuyển động, tứ chi khổng lồ bước về phía trước, vững vàng mà yên lặng, như là đang lướt đi ở trong rừng.

Mặc dù Cố Tiểu Khả biết động tác của mình nhanh nhẹn, sức lực và tốc độ vượt xa người bình thường, nhưng dù sao cô cũng chưa từng đấu một trận thật sự với hổ, cho nên lúc này cơ bắp toàn thân đều căng cứng, cực kỳ cảnh giác nhìn chăm chú nhất cử nhất động của con hổ Đông Bắc.

Cô quét mắt nhìn xung quanh, thấy xung quanh không có ai, lại vừa vặn ở chỗ điểm mù giám sát, lúc này mới lặng lẽ lộ ra bộ vuốt sắt cứng nhọn, chuẩn bị tốt cho thời khắc chiến đấu.

Nhưng khi Cố Tiểu Khả vừa để lộ ra bộ vuốt sắt của mình, đột nhiên con hổ Đông Bắc dừng lại, sau đó ngay lập tức lùi về sau nửa bước, ánh mắt nhìn Cố Tiểu Khả khá là kinh ngạc.

[Sao trên người cô lại có mùi của hổ! ?]

[Không đúng, mùi này, hình như không giống với đồng loại cho lắm…]

Mặc dù con hổ Đông Bắc này trời sinh hướng nội, tính cách hung dữ mạnh mẽ, nhưng giác quan của nó lại rất nhạy bén, hơn nữa rất là đa nghi.

[Cô không phải là thú hai chân! Cô là ai?]

Cố Tiểu Khả nghĩ thầm: Ngay cả tôi cũng không biết mình là cái thứ gì đây.

“Tôi là lão đại của cậu.” Cô bày ra bộ vuốt sắt của mình khua khua về phía con hổ Đông Bắc: “Cậu không đánh lại tôi, cho nên tôi là lão đại của cậu.”

Đúng như dự đoán, con hổ Đông Bắc thay đổi sự chú ý, rất là không phục rống lên: [Còn chưa đánh, dựa vào đâu mà dám nói bổn vương không bằng cô?]

Cố Tiểu Khả rất là giảo hoạt, hỏi con hổ bằng ngữ điệu nhẹ nhàng của người tài: “Đánh nhau sẽ bị thương đổ máu, lại vừa đau vừa mệt không thú vị, cậu cũng không muốn bị tôi cắn một cái nhỉ?”

[Đúng vậy, đúng là không muốn lắm.]

“Cho nên chúng ta so xem ai sức lực lớn, tốc độ của ai nhanh hơn, ai thắng người đấy chính là lão đại, thế nào? Dám so với tôi không?”

Con hổ Đông Bắc liếm chân của mình, nghiêng đầu nghĩ, thầm nghĩ con thú hai chân gầy gò không có mấy lạng thịt này, còn có thể mạnh hơn mình? Nhất định không thể!

Cho nên con hổ đồng ý mà không có chút do dự nào, hỏi: [Thi thế nào?]

Hổ Đông Bắc bơi giỏi, lại không biết trèo cây, trong tình huống không đói lắm, rất ít tập kích con người.

Cho nên….

Cố Tiểu Khả chững chạc ra đề: “Chúng ta thi trèo cây.”

“Trèo cây bốn chân cần phải phối hợp một cách linh hoạt, sức lực, tốc độ và kỹ xảo một thứ cũng thể thiếu, có thể nhìn ra ai mạnh hơn, cho nên ai trèo lên trước thì người đó thắng.”

Cố Tiểu Khả chỉ hai cây đa lớn bên cạnh con hổ, khiêu khích nói: “Chúng ta trèo hai cái cây này, cậu có dám không?”

Con hổ quay đầu nhìn, tuy rằng nó chưa từng leo cây khi ở trong vườn bách thú, nhưng nhìn thì có vẻ cũng không khó lắm.

Nó ngẩng đầu, đi quanh cây đa lớn quan sát hai vòng, sau đó nói với cái giọng điệu quân lâm thiên hạ, trả lời rất là kiêu ngạo: [Được!]

[Ai trèo lên trước thì người ấy chính là lão đại!]

Không phải chỉ là một con thú hai chân gầy gò không có mấy lạng thịt thôi sao, còn mạnh hơn mình được chắc?

Quảng cáo
Trước /64 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Vợ Yêu... Tha Thứ Cho Anh Được Không?

Copyright © 2022 - MTruyện.net