Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 25:
“Cho nên cậu đã ăn xúc xích dăm bông rồi sao?”
‘Làm sao có thể?’
Tuy Bánh Đậu nói chuyện ỉu xìu, nhưng thái độ vô cùng cứng rắn.
‘Để không bị phân tâm bởi thức ăn, để cung cấp dịch vụ chỉ đường tốt nhất cho Đa Đa, chỉ cần tui ra khỏi nhà thì tuyệt đối sẽ không ăn bất cứ thứ gì!’
‘Tui là một chú chó tận tuỵ với chức trách công việc.’
Cố Tiểu Khả đúng là khâm phục tiểu khả ái này, không tiếc lời khen ngợi Bánh Đậu.
‘Xúc xích dăm bông thơm thật nhưng tui nhịn không ăn đấy.’
‘Hơn nữa, trên người chú đó có mùi không tốt, tui có hơi sợ ông ta, cảm thấy ông ta là người xấu.’
‘Cho nên chỉ cần ông ta hơi đến gần, tui lập tức trở nên hung dữ với ông ta.’
‘Tui sủa rất dữ và hung hãn, ông chú cũng không dám đến gần nữa.’
Cha mẹ của Đa Đa phát hiện con gái mình tự ý dẫn Bánh Đậu ra ngoài, còn đi cả ngày chưa thấy về nên họ cũng rất lo lắng.
Cha cô bé lập tức rời khỏi buổi họp, xin nghỉ với công ty, nhanh chóng báo cáo vụ việc, tự mình lái xe quanh thành phố để tìm, mẹ cô bé thì dán thông báo tìm trẻ lạc, đăng lên mạng cầu cứu cư dân mạng… làm mọi cách để tìm con gái của mình.
Bình thường cha cô bé bận rộn với công việc, không quan tâm con gái, lần này ngay cả nơi mà con gái có thể tới, anh ta cũng không nghĩ ra.
Đa Đa bị mù hoàn toàn, sau khi trưởng thành, tìm việc chắc chắn sẽ bị hạn chế. Anh ta muốn làm lụng để có thể để lại chút tài sản cho con gái mình, ít ra có thể bảo đảm cả đời cô bé không phải lo cái ăn cái mặc, cho nên mấy năm nay mới liều mạng làm việc bất kể ngày đêm.
Cuối tuần tăng ca được trả lương gấp đôi, được, anh ta có thể làm liên tục một tháng không nghỉ ngơi.
Tuy đi Châu Phi công tác nguy hiểm nhưng được trả nhiều tiền nhất, được, anh ta có thể đi cả năm.
Con gái lớn đến bây giờ, thậm chí anh ta cũng không biết cô bé thích màu hồng hay màu xanh.
Mãi tới khi cô bé mất tích…
Đốt ngón trỏ trên tay trái của anh ta sưng tấy, siết chặt vô lăng, vừa lái xe vừa lặng lẽ lau khóe mắt.
Trước bốn mươi tám tiếng là thời gian tốt nhất để giải cứu đứa trẻ mất tích, nhìn thấy từng phút từng giây trôi qua, nỗi tuyệt vọng dần bao trùm lên hai vợ chồng.
Vào ngay lúc tuyệt vọng nhất, họ nhận được điện thoại của một người tốt bụng, nói là Đa Đa đang bị lạc đường ở công viên Đại Tây Sơn.
Cuối cùng, mây đen tan đi nhìn thấy trăng sáng, có được tin tức của con gái, anh ta đạp mạnh chân ga chạy một mạch, sau khi đến địa điểm thì vội vàng xuống xe, quên mất đóng cửa xe, cũng không nhớ mở ô, hét khản cổ điên cuồng gọi tên Đa Đa trong mưa.
“Đa Đa… Đa Đa, con đang ở đâu? Đa Đa…”
Gió lạnh xen lẫn tiếng mưa rơi, cơ hồ át đi tiếng hét gọi của anh ta.
Tai của Đa Đa nhúc nhích, đột ngột đứng dậy, chạy về phía bóng người ngày càng gần hơn.
“Đúng là hết cách.” Cô gái nhỏ lẩm bẩm, khóe mắt mỏi nhừ, vùi đầu, khoé miệng chậm rãi cong lên, sau đó ngẩng đầu, hét to gọi: “Cha… Cha…”
Đa Đa chạy bổ nhào về phía cha mình.
Bánh Đậu cũng chạy theo như điên, điên cuồng vòng quanh hai cha con đang ôm nhau, cái đuôi phấn khích vẫy điên cuồng.
Cố Tiểu Khả nghe tới đây, vội hỏi Bánh Đậu: “Đa Đa, cha cô bé… có chỗ nào bất thường không?”
Cái gì mà bất thường? Bé chó làm sao hiểu cái này, chỉ có thể ngơ ngẩn lắc đầu.
Cố Tiểu Khả hỏi chi tiết hơn.
“Ý tôi là, ông ấy có xuất hiện tình trạng sưng khớp, cứng khớp hay dị dạng không? Các khớp giống như những tảng, không đối xứng, lớn nhỏ cũng có thể không đồng nhất. Nơi thường xuất hiện là đường viền của tai, ngón chân hoặc giữa các ngón tay…”
‘À!’
Bánh Đậu hình như nhớ ra chuyện gì đó, lập tức hét lên:
‘Có chứ có chứ, ngón tay của cha sưng lên vừa đỏ vừa to, khi chạm vào lưng tui thì cảm thấy cứng vô cùng.’
Suy đoán táo bạo trong đầu của Cố Tiểu Khả càng thêm rõ ràng mấy phần, cô cúi đầu suy ngẫm, các ngón tay phải gõ nhẹ lên mu bàn tay trái.
Cô mượn giấy và bút của bác sĩ Trang, viết từng triệu chứng của Bánh Đậu lên từng tấm thẻ khác nhau, sau đó cầm đối chiếu từng tấm một.
Lúc thì kết hợp mấy tấm này lại, lúc thì loại ra một tấm không cần, lúc thì nhập chúng lại với nhau.
Cô không ngừng sắp xếp và kết hợp, đột nhiên đôi mắt sáng rỡ, dùng sức đặt bút xuống, chậm rãi đứng lên, mắt sáng như đuốc nhìn bác sĩ Trang rồi nói:
“Tôi biết chuyện này là sao rồi?”
“Không phải bệnh truyền nhiễm!”
“Mà là bệnh viêm khớp, bệnh gút!”
Bác sĩ Trang quan sát nét mặt hăng hái của Cố Tiểu Khả, không thể dời mắt, yên lặng nhìn cô phân tích.
“Triệu chứng của bệnh gút là đau nhức, sưng đỏ, khớp biến dạng, cứng các chi, tuy Bánh Đậu không có mấy triệu chứng này nhưng…”
Cố Tiểu Khả cầm tấm thẻ lên thủ thỉ: “Mỗi ngày cơ thể của chúng ta có tế bào chết đi, sở dĩ có thể tiếp tục sống là vì tế bào phân chia thành những tế bào mới để thay thế những tế bào đã chết.”
“Còn colchicine chữa trị bệnh viêm khớp do gout ngăn chặn quá trình phân bào nhiễm sắc thể, dẫn đến các tế bào trong cơ thể ngừng phân chia.”
“Điều này sẽ dẫn đến phát ban…”
Cố Tiểu Khả từ từ đặt từng tấm thẻ từ trái sang phải lên bàn làm việc.
“Huyết áp thấp, thận suy kiệt, đau bụng, sốt, buồn nôn, bao gồm tủy xương không còn sản sinh tế bào bạch cầu, khiến chúng ta lầm tưởng rằng Bánh Đậu bị suy giảm miễn dịch.”
“Thật ra Bánh Đậu và Đa Đa bị ngộ độc colchicine!”
Bác sĩ Trang hoàn hồn, ho nhẹ một tiếng, nói ra nghi vấn: “Nhưng cả hai cũng không mắc bệnh viêm khớp do gout, vậy thì ai là người cho họ uống thuốc?”
Nói tới đây, Cố Tiểu Khả đưa tấm cuối cùng trong tay ra cho bác sĩ Trang.
“Ho.”
“Đây là triệu chứng xuất hiện ban đầu của Đa Đa và Bánh Đậu.”
“Cho nên hoàn toàn có lý do suy đoán, Đa Đa và Bánh Đậu dầm mưa, đều bị ho, cha mẹ Đa Đa cho cô bé uống thuốc cảm.”
“Cha của Đa Đa mắc bệnh gout nên ở nhà luôn có sẵn colchicine.”
“Ngay từ đầu, Đa Đa chỉ uống thuốc cảm bình thường, nhưng có một ngày, cầm nhầm thuốc…”
“Sở dĩ Bánh Đậu cũng trúng độc colchicine, là vì tình cảm của Đa Đa và nó rất tốt nên lén chia thuốc của mình cho em cún cùng uống.”
“Có thể Đa Đa cảm thấy áy náy với Bánh Đậu, hoặc dành sự chăm sóc đặc biệt của mình cho bé cún, Đa Đa muốn giúp Bánh Đậu sớm ngày khoẻ lại, nên cho nó cuống lượng thuốc nhiều hơn so với mình.”
“Điều này giải thích tại sao bệnh tình của cả hai tương tự nhau, vì lượng thuốc Bánh Đậu dùng nhiều hơn nên phát bệnh sớm hơn Đa Đa.”
Đột nhiên nói trúng trọng tâm, bác sĩ Trang hỏi: “Sao cô biết cha của Đa Đa bị bệnh gút?”
Vẻ mặt vốn đang hết sức phấn khởi của Cố Tiểu Khả chợt đơ ra, cả người á khẩu không trả lời được.
Lẽ nào cô có thể nói là chính miệng Bánh Đậu miêu tả cho cô biết ư?
Chắc chắn không thể!
Cố Tiểu Khả nuốt khan giải thích: “Tôi suy đoán ra thôi.”
“Mấy năm nay, vụ án trẻ em vì uống nhầm thuốc dẫn đến tử vong cũng chả có gì mới, tôi suy nghĩ rất lâu, chỉ có ngộ độc colchicine mới có thể hoàn toàn giải thích tất cả triệu chứng, cho nên mới suy đoán cha của Đa Đa có thể bị bệnh gout.”
Bác sĩ Trang nhìn Cố Tiểu Khả, không tiếp tục truy hỏi vấn đề này, mà là đưa ra một nghi vấn khác.
“Sau khi Bánh Đậu nhập viện, hoàn toàn nằm trong tầm soát của tôi, thuốc và thức ăn đều do bệnh viện cung cấp. Với việc cắt bỏ colchicine, tình trạng của nó nên chuyển biến tốt hơn mới đúng.”
“Nhưng thật ra nó lại chuyển biến tốt trước, sau đó lại tệ hơn, điều này không hợp logic.”
Cố Tiểu Khả cũng nhận ra vấn đề này, cúi đầu suy nghĩ: “Tôi đoán, có thể giữa chừng lại có người cho Bánh Đậu uống colchicine.”
Nếu người khác muốn điều tra rốt cuộc là ai cho Bánh Đậu uống thuốc thì có thể là chuyện không dễ dàng, nhưng đối với Cố Tiểu Khả mà nói thì chuyện này không thể đơn giản hơn, chính là câu nói này.
Quả nhiên, gương mặt đầy lông của Bánh Đậu ngơ ngác, nằm trên chăn lông ngây thơ nhìn Cố Tiểu Khả, ngoan ngoãn trả lời: ‘Là Đa Đa cho tui uống, cô bé nói chỉ cần ngoan ngoãn uống thuốc thì có thể nhanh chóng khoẻ lại…’
Cố Tiểu Khả bèn hỏi thêm vài câu, tuy Bánh Đậu mơ màng nhưng vẫn nghiêm túc trả lời.
Cố Tiểu Khả căn cứ theo tình báo, chắp vá tìm ra chân tướng.
Mấy hôm trước, sau khi Đa Đa và Bánh Đậu dầm mưa thì có bị ho, Đa Đa được đưa vào bệnh viện khám bệnh, còn Bánh Đậu thì không được đưa đến bệnh viện thú cưng chữa bệnh.
Đa Đa thấy mẹ không cho Bánh Đậu uống thuốc, lặng lẽ lấy thuốc của mình cho em cún uống chung.
Đa Đa rất thông minh, biết cả hai uống một phần thuốc thì chắc chắn không đủ, giống như hai người ăn một bát cơm thì ăn không no vậy. Cô bé nhân lúc mẹ không để ý, tự mình lén lấy thuốc trong hòm thuốc.
Do Đa Đa bị mù hai mắt, chỉ có thể dựa vào xúc giác mò mẫm, do đó không cẩn thận cầm nhầm thuốc.
Bánh Đậu xuất hiện triệu chứng trước, sau khi trải qua điều trị thì chuyển biến tốt, Đa Đa thấy Bánh Đậu vẫn còn ho dữ dội nên đau lòng, bèn tự mình lấy viên thuốc trộm được trong nhà tiếp tục cho em cún uống.
Sau khi Bánh Đậu được đưa vào phòng kính, Đa Đa nghe bác sĩ Trang nói bây giờ sức khoẻ của Bánh Đậu rất yếu, một chút cảm cúm cũng sẽ khiến nó mất mạng.
Cô bé rất hoảng, cố gắng nhịn họ, sợ mình bị cảm lây sang cho Bánh Đậu, nhân lúc người lớn không để ý, tự mình lẳng lặng nhét mấy viên thuốc còn lại trong túi vào miệng.
Chỉ cần ngoan ngoãn uống thuốc, thì có thể nhanh chóng khoẻ lại.
Cô bé nghĩ, như vậy thì sẽ không lây cho em trai…
Cố Tiểu Khả đã biết được sự thật, nhưng dù gì rất cả nguồn tin tức đều từ Bánh Đậu, cô không cách nào giải thích rõ cho bác sĩ Trang được.
Cho nên Cố Tiểu Khả xin bác sĩ Trang gọi điện hỏi mẹ Đa Đa.
Điện thoại chỉ đổ chuông hai lần thì đã kết nối: “Alo, bác sĩ Trang?”
Bác sĩ Trang hỏi thẳng: “Thời gian Đa Đa bị cảm đã uống thuốc gì vậy? Có viên nén erythromycin không?”
Viên nén Erythromycin được dùng để chữa viêm amidan và viêm họng, có tác dụng đồng thời với colchicine sẽ dẫn đến làm giảm quá trình chuyển hóa colchicine ở gan, sự cô đặc trong máu tăng lên, xác suất ngộ độc thuốc rất cao.
Mẹ Đa Đa thấy con gái ngủ yên, bước ra khỏi phòng bệnh và nhỏ tiếng đáp lại: “Có.”
Bác sĩ Trang tiếp tục xác nhận: “Xin hỏi người nhà của chị có ai mắc bệnh gút không?”
Đột nhiên mẹ Đa Đa mở to mắt, không dám tin và hỏi lại: “Làm sao cậu biết chồng tôi bị bệnh gút?”
Quả nhiên là thật.
Trong lòng của bác sĩ Trang cũng kinh hãi như mẹ Đa Đa, lúc này anh ta đã hoàn toàn tin vào suy đoán của Cố Tiểu Khả, vội giải thích: “Chúng tôi nghi ngờ Đa Đa và Bánh Đậu đều uống nhầm viên colchicine của chồng chị.”
“Chuyện này không thể nào!”
Đối mặt với giọng nói của mẹ Đa Đa trở nên kích động và sắc bén: “Tôi lớn như vậy rồi, cũng đâu phải không biết chữ, cũng đâu phải không có kiến thức, sao có thể nhầm lẫn hai loại thuốc này chứ!”
“Chuyện đó…”
Đột nhiên cha Đa Đa giữ tay của vợ mình đang cầm điện thoại, ông ấy cau mày và lên tiếng: “Tôi quả thật làm mất một hộp viên nén colchicine, vốn dĩ tưởng là mất trong lúc đi công tác, có khi nào…”
Hai vợ chồng nhìn nhau, trong lòng hồi hộp, động tác nhất quán cùng quay đầu nhìn sang con gái đang ngủ say trên giường bệnh.
Bác sĩ Trang giải thích: “Colchicine có thể cản trở sự co bóp của cơ tim, làm máu chảy ngược dẫn đến hạ huyết áp.”
“Tiếp theo tôi lại cho Bánh Đậu dùng một mẫu FAB, loại kháng thể này có thể trung hoà colchicine khiến tim khôi phục nhịp đập bình thường.”
Sau khi bác sĩ Trang xác nhận xong tin tức, anh ta không chần chừ mà lập tức cho Bánh Đậu dùng thuốc.
Sau khi dùng thuốc, mẹ Đa Đa siết chặt điện thoại, nuốt nước bọt, nghiến chặt răng, nín thở và gọi cho bác sĩ Trang.
Bà ấy khấn vái ông trời, cầu xin Bồ Tát phù hộ, sau đó cẩn thận hỏi: “Có hiệu quả chưa bác sĩ?”
“Có hiệu quả, huyết áp đã khôi phục lại bình thường.” Bác sĩ Trang lấy nhiệt kế ‘kẹp’ dưới tai của Bánh Đậu, thở phào nhẹ nhõm: “Nhiệt độ cũng trở lại bình thường rồi.”
Mẹ Đa Đa ngồi phịch xuống ghế và thở hổn hển, có cảm giác như sống sót sau vụ tai nạn, vui mừng đến nỗi khóe mắt trở nên ươn ướt.
Đa Đa luôn trong tình trạng hôn mê, cho nên không cách nào xác nhận cô bé có thật sự lấy trộm thuốc của cha mình để uống hay không.
Nhưng Bánh Đậu chuyển biến tốt đã chứng thực nó chính xác đã ngộ độc colchicine, do đó có thể xác định cách chữa trị cho Đa Đa.
Không lâu sau, cô bé quả nhiên đã thoát khỏi cơn nguy kịch.
Cố Tiểu Khả túc trực đến đêm tại bệnh viện thú cưng, vừa ra khỏi bệnh viện thì phát hiện có người đứng trước cổng.
Người kia tuỳ ý dựa vào tường, vóc dáng rất chuẩn, vai rộng, eo hẹp, chân dài, dáng vẻ cúi đầu nhìn điện thoại giống như một bức tranh.
Đang là mùa hè, anh mặc bộ vest điển trai hết sức, tuy trông có vẻ là hành xác nhưng…
Nam thần, anh không nóng ư?
Mạc Thần Trạch ngẩng đầu, một lúc sau mới dời tầm mắt của mình nhìn lên Cố Tiểu Khả, giọng nói của anh có chút khàn: “Em xong việc rồi hả?”
“Ừm.”
“Tôi vừa tan làm, tiện đường đón em.”
“Cảm… cảm ơn.”
Đột nhiên có một cơn gió đêm thổi qua giữa hai người.
Mạc Thần Trạch cởi áo vest của mình xuống, khoác lên vai cho Cố Tiểu Khả.
Cố Tiểu Khả: “…”
Áo khoác còn mang hơi ấm của nam thần, toát ra hương thơm lạnh lẽo như có như không, khiến vành tai cô nóng ran.
Nhưng cũng có thể không phải xấu hổ, mà là nóng thật.
Mạc Thần Trạch thấy buồn cười, xem như chưa xảy ra chuyện gì, anh giúp Cố Tiểu Khả mở cửa xe.
Anh thấy cô đỏ mặt lặng lẽ kéo áo khoác ngoài của mình, ngoan ngoãn luồn hai cánh tay vào tay áo, sau đó giơ ống tay áo lên chóp mũi, lén hít hà mùi hương.
Khoé miệng của Mạc Thần Trạch khẽ vẽ lên một độ cong, đột nhiên động tác khựng lại, anh xoa huyệt thái dương, vô cùng bất lực lại phải làm nhiệm vụ, anh nói: “Dù sao tôi cũng đã ‘bại’ trong tay em rồi, có phải em nên thử xem tôi có tiềm năng hay không?”
“Tiềm năng gì?”
“Tiềm năng làm bạn trai của em đó.”
Chương 26:
Tiềm năng làm bạn trai, từ ngữ hổ báo gì đây?
Trán của Cố Tiểu Khả lấm tấm mồ hôi, đầu ngón tay nắm chặt cổ tay áo rộng của nam thần, hơi trắng bệch.
Nam thần nói ra nói lời nói sến súa thế này, nóng đến mức như thiêu đốt trái tim cô vậy.
“Tôi nói đùa đấy.”
Thứ mà Mạc Thần Trạch có chính là thời gian và sự nhẫn nại với Cố Tiểu Khả, nên cứ từ từ, anh chưa từng nghĩ có thể một lần là xong, cũng không muốn kích thích cô quá mạnh.
Anh cười yếu ớt, tận dụng thời cơ lên tiếng: “Nếu hỏi nghiêm túc, tôi sẽ hỏi, tôi có tiềm năng làm chồng em không?”
Dù gì Mạc Thần Trạch cũng là thanh niên có chí cầu tiến, có mục tiêu theo đuổi, ‘bạn trai’ thì có là gì, mục tiêu rõ ràng là quá thấp.
Cố Tiểu Khả đơ người, hai má ngay lập tức đỏ bừng.
Mạc Thần Trạch nghiêng đầu nhìn cô một cái, chuyển đề tài hỏi cô: “Em đã ký hợp đồng với bệnh viện thú cưng chưa?”
“Đã ký rồi.”
Là viện trưởng Tăng đích thân bàn hợp đồng với Cố Tiểu Khả.
“Mức lương mỗi tháng là mười nghìn, bảo hiểm xã hội cũng do bệnh viện chi trả.” Viện trưởng Tăng đã soạn thảo hợp đồng, chỉnh sửa theo điều khoản hợp đồng mà Chu Xuyên cung cấp: “Ngoài ra, mỗi lần hỗ trợ bệnh án thì thưởng mười nghìn.”
“Còn về hỗ trợ thế nào, thì gọi video cũng được, hay trực tiếp đến bệnh viện giúp cũng được, tự cô linh hoạt quyết định, bệnh viện cũng không hạn chế.”
Điều kiện rất tốt, đương nhiên Cố Tiểu Khả phải ký rồi.
Cô bàn hợp đồng với viện trưởng Tăng chưa bao lâu thì Chu Xuyên gọi điện cho cô: “Tiểu Khả, bên tôi có chuyện tốt, cô có muốn nghe không?”
“Là chuyện gì vậy?”
“Chính là tôi nghĩ, dù gì mỗi ngày cô đều lên lớp cho đám thú cưng ở nhà, đặc biệt phù hợp điều kiện livestream trực tiếp. Tôi muốn hỏi cô xem có hứng thú ký hợp đồng với nền tảng livestream của chúng tôi hay không?”
“Không phải anh là nhân viên của công ty công nghệ sinh học sao?”
“À, nền tảng livestream đó cũng có cổ phần của lão Mạc, năm xưa tôi đi ké cậu ấy và cũng hùn cổ phần vào đó, cũng coi như cổ đông nho nhỏ ấy mà.”
“Nếu cô bằng lòng, tôi có thể giúp cô giành một phần hợp đồng ký kết đặc biệt ưu đãi này, dựa vào chuyện cô có thể dễ dàng thuần hóa hổ, phí ký kết chắc chắn không ít đâu!”
Chu Xuyên gửi hợp đồng livestream cho Cố Tiểu Khả.
“Hay là cô xem thử đi, coi có hứng thú không, thời gian livestream cũng không nhiều, mỗi tháng ba mươi tiếng. Năm nay, có rất nhiều ‘con sen’ nuôi thú online đấy, họ không có điều kiện tự nuôi, mỗi ngày chỉ có thể cho mèo bú sữa, xoa đầu chó qua mạng, cho nên livestream thú cưng rất được hoan nghênh, phí dinh dưỡng thưởng cho các bé cún này cũng không ít.”
“Cụ thể thời gian livestream thì do cô quyết định, vô cùng tự do, rất thích hợp với công việc hiện tại của cô.”
Cố Tiểu Khả vừa nghe điện thoại vừa nhanh chóng xem hợp đồng. Tuy trước giờ cô chưa từng livestream, nhưng cũng không mấy gì xa lạ với việc livestream thế này, nhưng vẫn không nhịn được muốn sặc.
Vì điều kiện livestream thật sự quá tốt, hiếm thấy nhất là tiền vi phạm hợp đồng ít, cho dù chỉ là chơi đùa cũng có thể ký hợp đồng trước thử xem.
Rất thích hợp với tính cách không muốn tiếp xúc trực tiếp với người khác của cô.
Cố Tiểu Khả làm việc lanh lẹ, bèn đồng ý ký ngay.
Dù gì Chu Xuyên người ta cũng thành tâm mời, cũng không đào hố hay gài bẫy gì trong hợp đồng, ngược lại còn suy nghĩ cho cô, đúng là không thể chu đáo hơn được nữa.
Chu Xuyên rất vui, làm chuyện tốt một mũi tên trúng hai con nhạn, cảm thấy bản thân rất là ưu tú.
Anh ấy còn tốt bụng đề nghị: “Tiểu Khả, sau khi cô có tiền tiết kiệm, nếu cô đồng ý thì có thể cùng tôi đi theo lão Mạc đầu tư, dùng tiền kiếm tiền.”
Chu Xuyên móc hết ruột gan ra nói tiếp: “Thật ra tôi cũng không biết nhiều lắm về quản lý tài chính, nên dứt khoát không tốn chất xám vào đó, đi theo lão Mạc làm, tầm nhìn cậu ấy tốt, đi theo cậu ấy có thịt ăn!”
Cố Tiểu Khả lén quan sát bóng nghiêng của nam thần phản chiếu trên cửa sổ, trong lòng biết rõ, tại sao Chu Xuyên lại hao tâm tổn trí để giúp cô.
Người nghèo như Cố Tiểu Khả có thể từng bước in dấu chân trên con đường khá giả.
Mạc Thần Trạch đưa Cố Tiểu Khả về biệt thự. Đỗ xe xong, anh cúi người lấy một chiếc hộp ở ghế phía sau, tiễn cô đến cửa nhà rồi đưa cho cô.
Không có công lao thì không nhận thưởng, Cố Tiểu Khả hỏi: “Đây là gì vậy?”
Mạc Thần Trạch nhướng mày: “Một số công cụ livestream, là bên nền tảng cung cấp, tôi tiện đường giúp em nhận thôi.”
Nếu Chu Xuyên có mặt thì chắc chắn sẽ kích động hét to, lão Mạc lưu manh này đúng là không nói lý lẽ, làm sao nền tảng có thể cung cấp trang thiết bị hàng đầu cho người mới chứ, chỉ là tai nghe, micro và máy quay, mấy thứ này thôi đã khiến anh ấy mất hai tháng lương, vô cùng xa xỉ luôn đó!
Trái tim của Cố Tiểu Khả rạo rực, vội cảm ơn, do thời gian quá trễ, cô không tiện mời nam thần vào nhà uống trà.
Đợi nam thần đi xong, cô cũng mở từng loại thiết bị livestream ra, cuối cùng cầm lấy chiếc hộp nhỏ.
Đây là…
Điện thoại?
Thật không ngờ, nền tảng livestream lại chịu chi thế này.
Cố Tiểu Khả cúi mắt nhìn điện thoại trong tay, trái tim rung động, vành tai dần nóng lên…
Điện thoại này, là cùng kiểu mà nam thần đang dùng.
Buổi tối đi ngủ, ngay cả hơi thở cũng trở nên ngọt ngào.
Ngày hôm sau, Cố Tiểu Khả nhân lúc ‘con sen’ đưa các em cún đến trường đã xin phép họ, cô bày tỏ là sẽ không miễn cưỡng tiểu khả ái xuất hiện trước ống kính. Một tháng cũng chỉ livestream ba mươi tiếng, còn hứa hẹn toàn bộ tiền thưởng thu được sẽ được chia đều cho từng bé đã tham gia livestream.
Những ‘con sen’ đều là thái độ sao cũng được. Tuy họ cũng không thiếu chỗ tiền này, nhưng nếu là tiền mà ‘quàng thượng’ nhà mình kiếm được, vậy dĩ nhiên có ý nghĩa khác thường rồi, đủ để đóng khung treo trên tường.
Những ‘con sen’ dần dần ngồi xổm xuống xoa bộ lông mềm mại của những bé cún nhà mình, cười ha ha và dặn dò tiểu khả ái: “Biểu hiện cho tốt nha, tranh thủ tay làm hàm nhai, tự mình đi làm để dành tiền sinh hoạt cho chính mình. Ha ha ha ha…”
Đám cún tỏ ra ngơ ngác, hoàn toàn không hiểu chủ của mình đang háo hức chuyện gì.
‘Cô giáo, cậu chủ sao vậy? Cậu ấy bị điên rồi sao?’
‘Đúng đó đúng đó, tại sao lại cười như đứa trẻ thiểu năng thế kia?’
Cố Tiểu Khả: “…”
Cô dẫn các em cún vào nhà, nghiêm túc lên lớp cho các bé cún. Nội dung chủ yếu của bài học hôm nay có liên quan lễ tiết đi tản bộ.
Thời gian học tập căng thẳng, đầy đủ lại rất vui cũng trôi qua rất nhanh. Vào buổi chiều, Cố Tiểu Khả quyết định đưa các bé cún ra ngoài tản bộ, kiểm tra hiệu quả học tập của chúng xem thế nào.
‘Cô giáo, cô đang làm gì vậy?’
Bí Đao luôn là chú cún tò mò nhất, nó dựa vào chân Cố Tiểu Khả, ngẩng đầu, gương mặt tỏ ra ham học hỏi.
Cố Tiểu Khả giơ điện thoại lên, nhớ tới đây là kiểu điện thoại tình nhân mình dùng chung với ai kia, hai gò má của cô đỏ ửng, hơi ngại ngùng lên tiếng: “Hôm nay chúng ta bắt đầu livestream, trước tiên livestream một tiếng thử trước đã, xem khán giả phản ứng thế nào rồi chúng ta điều chỉnh sau.”
‘Livestream là cái gì ạ?’
Các em cún chạy bình bịch đến vây quanh Cố Tiểu Khả.
Cố Tiểu Khả thuận thế ngồi xuống sàn, vừa thao tác vừa giải thích.
Pitt ‘vàng’ vừa nghe livestream có thể nhận thưởng chiết khấu, đôi mắt lập tức sáng rỡ.
Cố Tiểu Khả liếc cái dáng vẻ thấy tiền là sáng mắt của nó, cười nói: “Pitt ‘vàng’, cậu giải thích cho mọi người hiểu ý nghĩa của việc kiếm tiền đi.”
Lông vàng lập tức vẫy đuôi và bắt đầu phổ cập cho đồng bọn của mình về quan niệm kiếm tiền mà mình học được từ chỗ lão đại, đúc kết thành một câu, đó chính là…
Lao động là vinh quang nhất, chó biết làm việc mới là chó ngoan, có tiền là thứ tốt nhất trên thế giới này.
Tiểu Pudding vội hỏi: ‘Có tiền thì có thể mua thịt viên đúng không?’
Pitt ‘vàng’ ra sức gật đầu: ‘Đương nhiên.’
Bí Đao kích động hỏi: ‘Có tiền thì có thể mua tin hóng hớt được hả?’
Pitt ‘vàng’ nhìn nó một cái, gật đầu: ‘Hình như là được.’
Đoàn Đoàn hỏi: ‘Có tiền có thể mua một người chủ yên lặng không ồn ào lúc tui ngủ được không?’
Pitt ‘vàng’ có vẻ do dự: ‘Chắc là… dư sức ấy mà.’
Hổ Nha trước giờ rất coi trọng danh dự nên hỏi: ‘Có tiền có thể mua huân chương công trạng hạng nhất không?’
Pitt ‘vàng’ ngơ ngác: ‘Huân chương công trạng hạng nhất? Đó là cái gì?’
Câu hỏi của Đao Đao là đáng sợ nhất: ‘Có tiền có thể mua rất nhiều tiểu đệ rất giỏi đánh nhau phải không? Tui muốn thành lập một đội quân chó uy vũ bá đạo!’
Pitt ‘vàng’ có vẻ nhũn chân, giọng run run hỏi lớp trưởng: ‘Cậu… cậu… cậu muốn làm gì?’
Đao Đao ưỡn bộ ngực nhỏ, kiêu ngạo nói: ‘Tui muốn làm bảo vệ giữ nhà.’
Một giây sau đó, nó rũ tai xuống, nhỏ tiếng lẩm bẩm: ‘Lần trước có trộm vào nhà, tui rất vô dụng, không tóm được anh ta…’
Pitt ‘vàng’ thấy biểu cảm của lớp trưởng ngày càng sa sút, vội lùi về sau một bước.
‘Chỉ dựa vào chút tiền ít ỏi này chắc không được rồi, hoặc cũng có thể là được? Tui cũng không chắc nữa.’
Đao Đao rất bất mãn: ‘Vậy có tiền cụ thể là có thể làm được gì?’
Pitt ‘vàng’ ví dụ: ‘Trả tiền thuê nhà, sinh hoạt phí, mua đồ ăn vặt và đồ chơi…’
Đao Đao hơi đơ ra: ‘Nhưng tui đều không cần dùng tới, chủ của tui rất thích mua đồ chơi cho tui, nếu cậu sống đáng thương thế này, ngày mai tui sẽ tặng cậu vài món là được rồi.’
Pitt ‘vàng’: ‘…’
Nó kìm lòng rất lâu, cuối cùng đột nhiên nói ra một câu: ‘Mọi người còn có thể dùng chỗ tiền ít ỏi này để mua quà cho chủ của mình. Cậu đều nói cậu ta thường mua đồ chơi cho cậu, cậu cũng có thể mua đồ chơi cho cậu ta mà.’
Bỗng nhiên đôi mắt của các em cún sáng rỡ, đứng dậy, quẫy đuôi điên cuồng, nhìn mà chóng mặt.
Cố Tiểu Khả nhịn cười khi nghe các bé cún này trò chuyện. Cô mở phòng livestream, dù gì cô cũng là người mới lần đầu tiên bắt đầu livestream, trong phòng cơ bản không có ai.
Nhưng mười phút sau, chuyện kỳ lạ chợt xảy ra.
Bỗng dưng trong phòng livestream có một lượng lớn khán giả tràn vào, khiến cho Cố Tiểu Khả chẳng hiểu đầu đuôi gì cả.
‘Chị, em dâu tới báo cáo trước.’
‘Em dâu tới báo cáo trước +1’
‘Chà, chị, chị xinh đẹp thật đó nha, a a a… Quả nhiên ngoại hình cần phải dựa vào yếu tố gen di truyền!’
‘Chị, chị chuẩn bị livestream gì vậy? A a… là các em cún bên cạnh chị hả? Tụi nó dễ thương quá đi, chắc tui chớt mất!’
‘Chị, nếu ngày nào cũng vào phòng livestream của chị, chị có thể tới nhà idol của em không?’
Cố Tiểu Khả hơi ngơ ngác, cô hỏi mọi người: “Có phải mọi người vào nhầm phòng livestream rồi không? Tại sao lại gọi tôi là chị?”
‘Ha ha ha ha, chị của tui thật thà như vậy à, chẳng lẽ chị còn không biết idol nhà em giúp chị tuyên truyền trên Weibo về tin livestream này ư?’
Đầu óc của Cố Tiểu Khả vẫn còn mù mờ: “Ai giúp tôi tuyên truyền?”
‘Ảnh đế Cố Chinh đó! Anh trai nhà tôi đúng là ngầu quá đi, âm thầm ủng hộ sự nghiệp của chị mà còn không kể công gì nữa.’
“Cố Chinh?” Cố Tiểu Khả un tay và suýt làm rơi điện thoại xuống đất: “Giúp tôi tuyên truyền?”
Quan hệ của Cố Chinh và Cố Tiểu Khả thì phải nói lại từ từ đầu.
Cha dượng của Cố Tiểu Khả là Cố Hoằng Thăng, đã kết hôn ba lần.
Lần đầu tiên là mẹ ruột của Cố Tiểu Khả đưa cô vào nhà họ Cố, sau đó mẹ ruột của cô mất tích sau ngày sinh nhật sáu tuổi của cô.
Hai năm sau, mẹ của Cố Chinh đưa anh ấy về nhà họ Cố và gả cho Cố Hoằng Thăng. Một năm sau, cả nhà ra ngoài du lịch, bà ấy không may bị trượt chân ngã nên đã qua đời.
Lại qua một năm, Cố Hoằng Thăng kết hôn lần ba.
Cô dâu lần này là Đới Ngọc Anh. Trước khi kết hôn, bà ấy có một cô con gái riêng đã năm tuổi, cho nên dù Cố Hoằng Thăng có gia tài bạc triệu, nhưng ba người con trai con gái lại hoàn toàn không hề có quan hệ huyết thống gì với ông ấy.
Danh xứng với thực đổ vỏ ba lần.
Quan hệ giữa Cố Tiểu Khả và Cố Chinh vốn không thân thiết, cô chỉ là chị trên danh nghĩa của anh ta. Từ sau khi cha dượng tái hôn, một mình Cố Tiểu Khả sống trong biệt thự, rất ít khi qua lại với nhà họ Cố.
Vì để tránh bị dị nghị.
Sau khi mẹ ruột qua đời, Cố Hoằng Thăng quả thật có nói với cô, ông ấy có thể dốc hết sức nuôi nấng cô cho tới khi trưởng thành, ủng hộ cô học tập, chỉ cần cô có thể học, ông ấy tuyệt đối không cắt xén học phí.
Điều kiện tiền đề là sau khi cô trưởng thành, cần phải đích thân đến văn phòng công chứng để công chứng, tự nguyện từ bỏ quyền thừa kế tài sản của mình.
Cố Tiểu Khả biết cô và Cố Hoằng Thăng không có quan hệ máu mủ, lúc trước mẹ cô gả vào nhà họ Cố cũng không có bao nhiêu tài sản, nếu cha dượng bằng lòng hỗ trợ cô ăn học, cũng đã coi như rất tốt rồi.
Cho nên cô một lòng cảm kích cha dượng của mình, cũng chưa từng nghĩ đến chuyện phân chia tài sản của nhà họ Cố, chỉ cần có bản lĩnh, tài sản hoàn toàn có thể tự mình kiếm được, không cần nịnh hót lấy lòng.
Do đó, ngoại trừ mỗi tháng lấy một khoản sinh hoạt phí từ chỗ cha dượng ra, Cố Tiểu Khả gần như không liên lạc gì với người nhà họ Cố.
Vậy thì chuyện này khá là lạ, tại sao Cố Chinh lại giúp cô tuyên truyền? Còn nữa, sao anh ta biết cô đang livestream?
Dẫu sao đây cũng là chuyện riêng, Cố Tiểu Khả không muốn nói trong phòng livestream, đành tạm thời nhận đám ‘em dâu’ điên cuồng tràn vào đây.
Phòng livestream náo nhiệt hẳn lên, đột nhiên có một fan tên là ‘Tiểu Khả yêu anh’ đã lần lượt tặng cho Cố Tiểu Khả một nghìn ba trăm mười bốn phần quà.
Tổng giá trị của các món quà lên tới một triệu ba mười bốn nghìn. Món tiền lớn này không những khiến cho Cố Tiểu Khả choáng váng, ngay cả fan cũng chậc chậc thấy lạ.
‘Ôi trời, đại gia ở đâu ra thế này, ra tay hào phóng vậy!’
‘Chắc không phải là idol nhà chúng ta lén giả bộ đến ủng hộ chị mình livestream đấy chứ?’
‘Suy đoán này cũng rất có lý, rất là tán thành!’
‘Tiểu Khả yêu anh’ lập tức trả lời: ‘Tôi không phải Cố Chinh.’
‘A a a… đại gia ơi, cậu nhìn tôi đi, anh còn thiếu trang sức đeo chân không (ý muốn bám đùi đấy ạ, hê hê)? Kiểu có thể ăn được ấy?’
Cố Tiểu Khả vội cảm ơn món quà của ‘Tiểu Khả yêu anh’, lập tức đề ra quy định: “Phòng livestream cấm trẻ vị thành niên tặng thưởng, những fan còn lại, mỗi người tặng không vượt quá một nghìn tệ.”
Sau khi nói xong, cô mới nói với mọi người: “Tôi xin giới thiệu với mọi người các bạn học trong lớp mầm Hoa Hướng Dương.”
“Đầu tiên là lớp trưởng Đao Đao.” Cố Tiểu Khả quay điện thoại về phía Đao Đao, cười và trả lời câu hỏi của fan: “Tại sao em ấy lại là lớp trưởng? Vì em ấy rất thích xen vào chuyện của người khác…”
Màn hình bắt đầu phủ đầy icon mặt cười.
Đao Đao rất không vui, lập tức sủa vài tiếng gâu gâu phản bác.
Cố Tiểu Khả vỗ về nó: “Được rồi được rồi, cậu không phải thích xen vào chuyện của người khác. Cậu có tinh thần trách nhiệm cao, cậu là bé chó uy vũ và lợi nhất trong lớp. Cho nên cậu mới được vinh dự làm lớp trưởng, như vậy được chưa?”
Lúc này Đao Đao mới hài lòng ngẩng đầu, lộ dáng vẻ vô cùng kiêu ngạo.
‘Woaaaaa…. đáng yêu quá đi thôi… tôi sắp bị vẻ dễ thương của Đao Đao làm cho ngất luôn rồi…’
Cố Tiểu Khả phát hiện mình nói chuyện cởi mở, ngược lại sẽ không dẫn đến nghi ngờ, mọi người đều ngầm thừa nhận cô là một chuyên gia đặc biệt xuất sắc về hành vi động vật.
“Tiếp theo, tôi xin giới thiệu uỷ viên học tập của lớp chúng ta, tiểu khả ái Hổ Nha.”
Chú chó chăn cừu Đức nghe thấy tên mình, không cần cô giáo nói, tự nó đã chạy bình bịch đến, đưa cái mặt cún dỗi hờn của mình đứng trước điện thoại, cả phòng livestream bỗng dưng bị cái đầu to của nó che lấp.
Cố Tiểu Khả cười và giới thiệu: “Hổ Nha là chú chó nghiệp vụ, có tài phát hiện ma tuý, nhưng đã giải ngũ, năng lực học tập là đỉnh của chóp ở trong lớp.”
“Hổ Nha, cậu giới thiệu bản thân với mọi người đi.”
Hổ Nha lập tức thu cái đầu to của mình lại, ngoan ngoãn ngồi xuống, hướng về ống kính sủa vài tiếng gâu gâu giòn tan.
Phần bình luận lại điên cuồng.
‘A a a… Hổ Nha đáng yêu quá, bé nào cũng đáng yêu quá đi!’
‘Hổ Nha trông oai phong quá, rất có tinh thần. Thật không hổ là chó nghiệp vụ đã nghỉ hưu, khí chất đặc biệt!’
“Tiếp theo, tôi xin giới thiệu với mọi người Tiểu Pudding và Đoàn Đoàn. Đoàn Đoàn, sao cậu lại nằm xuống rồi, mau đứng dậy nào.”
Cố Tiểu Khả cúi người bế chú chó đang cuộn tròn ngủ gật, cười và giới thiệu: “Quan hệ của Tiểu Pudding và Đoàn Đoàn rất khăng khít, vì chủ của hai bé này là bạn thân, cho nên tụi nó lớn lên cùng nhau.”
“Bé này là Tiểu Pudding, là bé ham ăn đang nỗ lực giảm cân.”
Tiểu Pudding nghiêng đầu, đột nhiên ngửi ngửi điện thoại đang livestream, sau đó vươn đầu lưỡi liếm, muốn nếm thử mùi vị.
Cố Tiểu Khả phàn nàn về nó: “…Cậu từ bỏ đi, thứ đó không ăn được đâu.”
‘Ôi trời ơi, đáng yêu quá, ha ha ha ha…’
‘Tôi cảm giác mình vừa bị tiểu khả ái liếm rồi này, có hơi kích động rồi, làm sao đây?’
“Đoàn Đoàn là một bé không thích vận động, rất thích nằm liệt trên sofa. Nào, Đoàn Đoàn, cậu tớ giới thiệu mình với mấy anh trai chị bé này đi.”
Đoàn Đoàn ngoan ngoãn nép vào lòng cô giáo, uể oải mở mắt, nhìn vào điện thoại chừng ba giây, sau đó giơ bàn chân nhỏ lên quơ qua loa vài cái.
Bé chó này toát lên khí chất ‘đừng có mà quấy rầu ông đây ngủ nha’.
‘Dáng vẻ của Đoàn Đoàn đúng là rất giống tôi khi thức đêm, ha ha ha ha!’
‘Thật sự ngưỡng mộ chị, mỗi ngày có thể vây quanh mấy bé lông xù này, sống một cuộc sống như thần tiên vậy!’
“Tiếp theo, tôi xin giới thiệu tiểu khả ái Bí Đao, thích nhất là lén nghe chuyện hóng hớt.”
“Đúng vậy đó, mọi người không nghe nhầm đâu, nó thật sự rất thích hóng chuyện, thường trốn trong góc và tò mò nhìn bạn. Khỏi phải nghi ngờ, nó chính là đang nhìn trộm bạn đấy, muốn biết bạn đang làm gì, có xảy ra chuyện gì mà nó không biết hay không.”
“Em này còn có biệt hiệu là ‘mật thám’, chính là kiểu trên người của bé chó nào xảy ra chuyện gì thì hỏi nó là chính xác nhất.”
“Lần trước, chúng tôi muốn nghe ngóng tung tích của một bé chó, còn chưa bắt đầu tiến hành thì nó đã dẫn đường phía trước, trực tiếp dẫn chúng tôi đến nhà của người ta rồi.”
‘Ôi trời ạ, Bí Đao thông minh quá! Các chị em, có muốn lập nhóm đi trộm chó không? Tối nay chúng ta không gặp không về!’
Bí Đao rõ ràng không có hứng thú gì với điện thoại cho lắm, sức chú ý của nó đều đặt lên người của Cố Tiểu Khả, cứ cảm giác mấy ngày nay cô giáo có gì đó là lạ, nó ngửi thấy một mùi rất vui vẻ.
Cô đã gặp chuyện gì tốt lành ư?
Đôi mắt nhỏ của Bí Đao hiện lên đầy dấu hỏi to đùng.
“Bạn cuối cùng này cũng là trợ giảng đặc biệt của tôi, tên là Brad Pitt ‘vàng’, nó làm thuê ở đây, là bé chó có bản lĩnh, làm thêm để kiếm thêm thu nhập.”
‘Ha ha ha ha, Thần cẩu tăng ca, ha ha ha ha…’
Lông vàng chạy bình bịch qua, cong hai chân trước về phía điện thoại và làm tư thế cúi người chào.
‘Quả nhiên, không hổ là trợ giảng, đúng là có tài năng, ha ha ha, đáng yêu quá đi thôi, a a… ôi trời ơi!’
‘Tôi bám dính phòng livestream này nha, ngày nào cũng tới xem các em tiểu khả ái này, tâm trạng cũng trở nên tốt hơn, đúng là có ích trong việc giải toả áp lực nha.’
‘Thêm nữa, mỗi ngày dựa vào mấy bé lông xù này tiếp tục cuộc sống của mình…’
Tất cả tiểu khả ái đều biểu diễn hoàn tất, các fan lần lượt bắt đầu tặng quà cho các bé cún, nói đây là quà gặp mặt của mấy anh mấy chị cho mấy bé.
Cố Tiểu Khả đứng dậy: “Bây giờ, tôi sẽ dẫn mấy bé ra ngoài tản bộ.”
“Đao Đao, cậu dặn mấy bạn vác balo của mình cho chắc nha.”
Đao Đao lập tức trả lời: “Gâu!”
Sau đó, mấy bé chó tự động chạy đi tìm balo của mình rồi đeo vào, động tác cực kỳ thuần thục, dẫu sao thì ngày nào cũng làm chuyện này mà.
Sau khi đeo xong, các bé lần lượt xếp hàng qua nhờ cô giáo giúp mình buộc balo cho chắc vào.
Cố Tiểu Khả giải thích cho fan trong phòng livestream: “Bên trong balo nhỏ của các bé có trang bị nước, vì vậy khi đi dạo, khi nào khát thì chúng có thể lấy ra uống.”
Sau khi buộc xong thì cô tiếp tục dặn dò: “Đao Đao, cậu kêu mấy bạn học xếp hàng ngay ngắn đi.”
Đao Đao lập tức đáp lại: “Gâu!”
Sau đó, nó nghiêm túc chỉ huy mọi người tập trung thành hàng chỉnh tề.
Hổ Nha uy phong lẫm liệt đứng hàng đầu tiên trong đội, tiếp theo là Tiểu Pudding và Đoàn Đoàn đang ngáp, cuối cùng là Bí Đao thích đi cuối cùng tiện thể quan sát tất cả bầy cún này.
Trợ giảng Brad Pitt ‘vàng’ chạy bình bịch ra ngoài huyền quan, mở cửa tủ lấy ra sáu sợi dây dắt chó rồi cắn trong miệng, sau đó lại chạy bình bịch trở về, nhét dây vào tay của cô giáo.
Cố Tiểu Khả cầm một sợi dây dắt chó, Pitt ‘vàng’ chủ động chui đầu mình vào. Sau khi đeo xong thì nó yên lặng đứng sang một bên.
Tiếp theo là Đao Đao, sau đó bầy tiểu khả ái xếp hàng lần lượt tiến lên từng bé một, tự động đeo trang bị vào, rất có dáng vẻ được huấn luyện nghiêm chỉnh.
“Bây giờ, chúng ta xuất phát…”
Bầy tiểu khả ái đều nhịp hô: “Gâu! Gâu! Gâu! Gâu! Gâu! Gâu!”
Bé nào cũng đều phấn chấn tinh thần, người biết thì là đi tản bộ, người không biết còn nghĩ chúng sắp đi đánh trận nữa.
Cố Tiểu Khả vừa ra khỏi cửa, thì đã đụng phải nam thần ở cửa.
Cô vô thức vội lấy tay che ống kính điện thoại lại.
‘Ối giời, anh chàng đẹp trai vừa lướt qua là ai thế?’
‘Hay là tôi nhìn nhầm? Tôi bị hoa mắt rồi ư?’
‘A a a… xin anh trai lộ diện đi nào!’
‘Phía trên, cô có hoa mắt không thế, hay chúng ta đều hoa mắt hết rồi, a a a… Là em dâu, còn ở trong phòng livestream của chị, ở trước mặt chị của tôi, còn thèm anh trai khác nữa à a a a!’
‘Đáng ghét, ngoại hình đáng ghét này!’
Bên ngoài thì Mạc Thần Trạch thường tỏ ra không mấy gì quan tâm, anh chỉ cười nhẹ nhàng với Cố Tiểu Khả: “Không sao đâu, tôi chào hỏi mọi người một chút cũng được.”
‘A a a a, giọng của anh trai nghe hay quá đi, ngọt chết tôi rồi!’
‘Anh ấy sắp lộ mặt, sắp lộ mặt rồi, tôi kích động quá đi, chết tôi mất thôi!’
‘Giọng của anh trai nghe có vẻ quen quen, thôi kệ, tóm lại rất là mong chờ! Tôi chết mất!’
‘Sao phòng livestream này của chị tôi toàn là xác chết không vậy? Icon cười khổ.’
Cố Tiểu Khả buông tay xuống, Mạc Thần Trạch nhìn vào ống kính, nghiêm chỉnh nói: “Tôi là chủ của Hổ Nha, cũng là bạn ngoài đời của Cố Chinh, chào mọi người.”
Cố Tiểu Khả ngơ ngác, không ngờ nam thần lại quen biết với Cố Chinh.
Tuy nhiên, lúc này phòng livestream đã sục sôi như nước đun sôi rồi.
‘Ôi trời, nhan sắc này, có trang điểm không hay là mặt mộc thế, mặt mộc à! Tôi không cách nào thở nổi, cần anh trai làm hô hấp nhân tạo… Mau, mau tới cứu tôi với!’
Bên dưới có một số người kêu gào đòi hô hấp nhân tạo.
‘Trời đất ơi, idol của tôi quả nhiên là ngầu, kết bạn cũng toàn là nhan sắc như thế này thôi. Quả nhiên tôi không cách nào làm bạn với anh trai, tôi không xứng.’
‘Năm nay toàn là người đẹp và người đẹp chơi chung với nhau không thôi sao? Vậy há chẳng phải tôi tiêu tùng rồi ư?’
‘Khoan đã, ngoại hình của anh trai này… ôi là trời, hình như tôi phát hiện ra bí mật kinh thiên động địa gì đây!’
‘Chị dâu trước mặt đừng đi, tôi cần phổ cập!’
‘Nếu tôi không đoán nhầm, không phải anh ấy là thái tử gia của tập đoàn Mạc thị sao? Anh ấy kiêm chủ tịch của một công ty công nghệ sinh học. Lần trước công ty chúng tôi tham gia hội nghị thượng đỉnh trao đổi công nghệ y dược, tôi vốn đang ngủ gà ngủ gật dưới sân khấu, anh ấy vừa xuất hiện thì tôi lập tức không buồn ngủ nữa, giống như trở nên rất hưng phấn vậy!’
‘A a a… tôi lại gặp lão đại bằng xương bằng thịt trong phòng livestream thú cưng dễ thương! Ôi trời đất ơi!’
‘Lúc trước còn có antifan nói Cố Chinh của chúng ta là cố tình gây dựng hình ảnh phú nhị đại, bây giờ lão đại chính miệng thừa nhận, anh trai và thái tử gia là bạn ngoài đời, cái búa này đủ cứng rồi chứ?’
‘Sống lâu rồi, thật sự không ngờ, người giúp anh trai bác bỏ tim đồn lại là thái tử gia, để lại những giọt nước mắt cảm động…’
‘Đột nhiên tôi muốn làm Hổ Nha quá, biết làm sao đây?’
‘Không làm Hổ Nha được, làm balo nhỏ trên lưng nó cũng được, để lại những giọt nước mắt hèn mọn…’
Cố Tiểu Khả không rảnh nhìn bình luận trong phòng livestream, cô hỏi nam thần: “Anh muốn đón Hổ Nha tan học sớm hả?”
Hổ Nha nghe vậy, trong lòng không vui, dẫn đầu một đội nhỏ phía sau, xông qua dang chân ra, ngồi xổm dưới đất ôm chặt lấy bắp chân của cô giáo, đáng thương lên tiếng: ‘Tui không muốn về nhà, muốn tiếp tục livestream, muốn kiếm chút tiền.’
Mạc Thần Trạch: “…”
Cố Tiểu Khả: “…”
Phòng livestream hiện toàn là icon cười ha ha đầy màn hình.
‘Ôi trời ơi, tôi hiểu rồi, tôi lại hiểu ý trong mắt của Hổ Nha cơ đấy!’
‘Tôi cũng hiểu rồi nha a a a… Nó không muốn theo chủ về nhà ha ha ha ha…’
‘Tôi cảm giác mình có tâm linh tương thông với tiểu khả ái, tôi cũng làm được.’
Mạc Thần Trạch nhìn chú chó ngày càng hoạt bát hơn kể từ khi vào nhà trẻ, anh mỉm cười và hỏi tên nhóc này: “Hổ Nha, nhóc đang muốn so độ đáng yêu với cô giáo đấy à?”
Cố Tiểu Khả đơ người, không chờ Hổ Nha phản ứng, Mạc Thần Trạch đã nói tiếp:“Vậy thì nhóc thua rồi.”
Phần bình luận điên cuồng chuyển động, tất cả đều ‘ôi trời mẹ ơi’ và ‘a a a a’ màu hồng.
Vành tai của Cố Tiểu Khả nóng ran, giả vờ bình tĩnh nói thay cho Hổ Nha: “Dù sao thì cũng chưa đến giờ tan học, hay là tiền bối, anh để Hổ Nha chơi thêm chút nữa được không?”
Mạc Thần Trạch vừa nở nụ cười yếu ớt, một giây sau, đột nhiên nụ cười cứng đờ trên mặt, khoé miệng anh hơi nhúc nhích, giống như đang cố gắng chịu đựng điều gì đó.
“Tiền bối?” Cố Tiểu Khả chớp mắt, có vẻ ngơ ngác: “Nếu anh có việc, sau khi tan học tôi sẽ đưa Hổ Nha về nhà, được không?”
Mạc Thần Trạch nhìn dáng vẻ ngờ nghệch của Cố Tiểu Khả, chỉ cảm thấy rất là đáng yêu. Một lúc sau, anh nhắm mắt, vẻ mặt không có gì lưu luyến đọc lời thoại vô cùng có vần nhịp: “Xin em đừng có đáng yêu như thế chứ, là tổng tài lạnh lùng, tôi không muốn bị vẻ dễ thương này của em đánh bại đâu.”
Anh vừa dứt lời, bỗng chốc phòng livestream bùng nổ.