Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Sủng Vật Toàn Tiểu Khu Đều Là Tai Mắt Của Tôi
  3. Chương 27-28
Trước /64 Sau

Sủng Vật Toàn Tiểu Khu Đều Là Tai Mắt Của Tôi

Chương 27-28

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chương 27:

Làn mưa bình luận trên màn hình livestream càng lúc càng lướt thật nhanh.

[U là trời, cợt chả, í chà chà, cợt nhả kìa aaaaaa hot hot hot quá!!!]

[U là trời, u là trời, hổ báo cáo chồn thế! Ối giời ơi thái tử gia, anh muốn làm tôi cười sái quai hàm sao?]

[Não của tôi não của tôi, mày biến đâu rồi?]

[Lão đại à, coi từ nay sao anh dám dùng hai chữ “cao lãnh” đây? Nên gắn mác “ngô nghê” từ bây giờ luôn đi!!]

[Anh ấy còn nói cái gì “sẽ không để sự đáng yêu của em đánh bại”, ha ha ha hoảng hốt quá đi mà, đúng là nghèo khó đã cản trở trí tưởng tượng của chúng ta mà, thật không hiểu thế giới của người có tiền, tôi không xứng!]

Mạc Thần Trạch nói một cách vô cảm theo kịch bản sến sẩm đã sửa, rồi nghiêm túc nhìn phòng livestream, ánh mắt lạnh lùng, không nói lời nào.

Chỉ cần không hoảng, thì người hoảng là người khác.

Chỉ cần mặt dày mày dạn không xấu hổ, thì người ngại là người khác.

Người xem trong phòng livestream: [….]

[Chuyện gì thế, sao đột nhiên lạnh gáy vậy trời?]

[Chồi ôi, cái nhìn chết chóc của lão đại làm chân tôi mềm nhũn, chị em ơi vào đỡ hộ cái!]

[Mọi người nói thử xem, thái tử gia nổi giận rồi, đám người hóng hớt biết rõ mọi chuyện như chúng ta, có bị giết người diệt khẩu không?]

[Cho dù là thế, ôi mẹ ơi, tui vẫn không sao nhịn cười được hahhahahahah——]

[Aaa lão đại, anh đừng nhìn vào camera nữa! Cầu xin anh đừng nhìn em! Nhan sắc ấy thật không cưỡng nổi! Tui không muốn ngoại tềnh đâu hahahaah!]

[Ôi tôi đã chìm đắm trong ánh mắt ấy, aaa, lần này là thật đó!]

Ngay cả khi Mạc Thần Trạch cố tình phớt lờ phản ứng của Cố Tiểu Khả, tiếp tục gây áp lực lên phòng livestream vô tội, đột nhiên chuông điện thoại của anh vang lên, phá tan bầu không khí ngượng ngùng.

Mạc Thần Trạch bắt máy, alô chào đầu dây bên kia.

Cố Tiểu Khả thầm thở phào nhẹ nhõm, vì vừa rồi cô thật sự không biết phải nói gì cho đúng!

Lời nam thần lúc này tuy có chút cợt nhả, nhưng từ miệng anh ấy thốt ra, thì mơ hồ như đang trêu chọc, nhưng lúc này đây, nghe thật ngố không chịu nổi!

Khiến cho cô có chút hoài nghi có phải não của nam thần bị cửa kẹp rồi không.

Cuộc điện thoại đó là do Cố Chinh gọi tới, ngay cả phòng livetream cũng loáng thoáng nghe thấy tiếng cười nhạo vang lên từ trong điện thoại.

“Anh! Em không ngờ anh lại như thế đấy! Muaahhahahahah——!”

“Anh tém tém chút đi, còn không em sẽ tố cáo anh ngay lúc này đang công kích nhân thân với chị của em đó nha!”

Tự cổ cào bàn phím xuất anh tài, có người nghe lão đại nói chuyện đã mê mà thần tượng anh ấy ngay.

[Hahahahahah, anh ơi anh à, anh cũng đang xem livetream hẵm? Rõ ràng bọn mình đang xem cùng một livestream, cùng coi một người đang phát ngôn sến súa ngờ nghệch… ha ha ha ha… cười chết em rồi!]

“Nhắc cậu một chút!” Đối mặt với sự chọc ghẹo của Cố Chinh, Mạc Thần Trạch không chút phản ứng, dường như bão cấp mười hai cũng không lay chuyển được tâm trạng của anh.

Mạc Thần Trạch biết Cố Chinh đang xem livestream, muốn thông qua máy quay để tiết lộ chuyện muốn chôn sâu của chàng đại ảnh đế họ Cố, thản nhiên nói: “Đôn Tử, dạo này giảm cân sao rồi?”

“Bộ phim trước, cậu khiến tôi phải suy nghĩ không biết có phải do tôi mua cái tivi nhỏ quá không, rồi giờ tôi đã biết, hoá ra do mặt cậu quá to, to đến nỗi màn hình suýt không chứa nổi.”

Trước mặt fans mà lại gọi lớn biệt danh của ảnh đế, rồi lại chê mặt anh ta to như cái chậu, Mạc Thần Trạch quả thật là có một không hai.

[Mèn ơi, Đôn Tử, hahahahah, thật không ngờ idol nhà mình lại có biệt danh đáng yêu đến thế, hahahahaha, để tôi cười ba phút cái, hahahhaah——]

[Chỉ có thái tử gia mới có thể gội lớn biệt danh của anh trai nhà mình, mặc dù mình đã cố nhịn cười, nhưng vẫn không thể không ngưỡng mộ tình cảm tốt của hai người bọn họ.]

Tốt? Tốt cái mốc xì! Cố Chinh sững một lát rồi bỗng thẹn quá hoá giận: “Em phải giết anh!”

Mạc Thần Trạch nhìn một cách bàng quang, sao cũng được: “Nhào vô, hai chúng ta đấu súng, dù sao mặt cậu to thế bắn dễ trúng hơn!”

Cố Tiểu Khả ngồi cười khúc khích, phòng livestream nhanh chóng bị tấn công bởi đám người hóng drama.

Mạc Thần Trạch rời mắt khỏi máy quay, lướt nhìn Cố Tiểu Khả, mỉm cười.

Cuối cùng bầu không khí ngượng ngùng đã không còn nữa, dù sao cũng đã có một công cụ hình người tên là Đôn Tử nhảy ra giải vây cho cô rồi.

Lúc này phòng livestream không còn bàn tán về lời sến sẩm của lão đại nữa, mà nhường đất lại cho “mặt” của đại ảnh đế họ Cố, Mạc Thần Trạch đã thành công chuyển hướng chú ý của đám quần chúng ăn dưa.

Lúc anh nghiêng đầu nhìn Cố Tiểu Khả, vừa hay ánh mắt của hai người chạm nhau.

Cố Tiểu Khả vội cúi đầu xuống, Mạc Thần Trạch vừa mỉm cười, vừa không nể nang mà cúp điện thoại của Cố ‘Đôn Tử’, chuyển sang nhắn tin wechat cho Cố Tiểu Khả.

Điện thoại của Cố Tiểu Khả đột nhiên rung lên hai lần.

[Đại Mạc]: [Tiểu tỷ tỷ, sao tự nhiên ngẩn tò te vậy? Không livestream nữa sao?]

Cố Tiểu Khả sững người, thẹn thùng cắn nhẹ môi, đầu ngón tay vô thức vuốt qua vuốt lại màn hình điện thoại.

Cô ho khan một tiếng, không dám nhìn thẳng Mạc Thần Trạch, khẽ thở dài, hai má dần dần ửng đỏ.

[Aaaaa tôi mới moi kính lúp ra soi, mặt chị đại nhà ta đỏ bừng rồi kìa aaaaa!]

[Cho hỏi vì sao mặt chị lại đỏ như thế? Có phải điện thoại mới nhận được gì hay không? Wow wow wow!]

[Theo kinh nghiệm hai mươi năm xem Conan của tôi, kết hợp với quả thính sến sẩm của thái tử gia vừa rồi, tôi có lí do để suy đoán——tôi chắc chắn anh chủ tịch lại gửi tin nhắn tràn mùi thính gì đó cho chị đại nhà mình rồi aaaaa! Chị ơi, chị nhất định không được đổ đâu đó——]

[Aaaa, lão đại, em có thể kêu anh một tiếng anh rể khum?]

[Ôi mẹ ơi, trong phút chốc tự nhiên thấy mình ưu tú hẳn ra, thái tử gia của tập đoàn Mạc thị lại là anh rể của mình, ố là la!]

Làn mưa bình luận quá sôi nổi, càng làm rõ lên dáng vẻ chuyển đề tài cứng nhắc của Cố Tiểu Khả.

“Để tôi hướng dẫn mọi người một số quy tắc khi dẫn đám boss ở nhà trẻ ra ngoài đi dạo.”

Cố Tiểu Khả chưa nói xong, thì trong phòng livestream lại đổi hướng chủ đề.

[Tôi mới phát hiện ra chuyện này, chị nhà mình dáng vẻ đáng yêu, xinh xắn, không phải rất xứng đôi với anh chàng Diệp Hiên mới nổi năm nay hay sao?]

[Đừng kéo nghệ sĩ khác vào phòng livestream, đừng kéo thêm antifan cho chị của tui, anh nhỏ Diệp Hiên cũng không xuất hiện.]

[Đây đâu phải phòng livestream của Cố Chinh, dựa vào cái gì không thể nhắc tới nghệ sĩ khác, fans não tàn của Cố Chinh có thể trưởng thành lên không?]

Mạc Thần Trạch nhìn làn mưa bình luận oanh tạc trong phòng livetream, có chút khó chịu cau mày.

Mấy ngày gần đây Cố Chinh ngày càng “hot”, vì thế lưu lượng fans follow cũng vì thế tăng theo, nhưng cũng kéo theo không ít antifan.

Nhưng Diệp Hiên này mới càng kì lạ hơn, tự nhiên lại nhảy vào giới giải trí phức tạp?

Diệp Hiên và Mạc Thần Trạch là bạn tiểu học, cha chú gia đình hai bên đều có địa vị trên quan trường, cùng một phe cánh, cho nên từ nhỏ đã học chung, quan hệ rất tốt.

Diệp Hiên năm nay tham gia chương trình gameshow, nhờ vào ưu thế ngoại hình và tính tình ngay thẳng, hài hước, nên khi chương trình vừa phát sóng thì rất được đón nhận, càng lúc càng nổi tiếng, kéo theo đó là càng có nhiều người ăn theo bú fame để được nổi tiếng.

Mạc Thần Trạch liếc nhìn Cố Tiểu Khả, thấy vành tai cô ửng đỏ, vẻ mặt có chút ngại ngùng, dường như không bị ảnh hưởng bởi làn mưa bình luận, cô trêu đùa một cách đúng mực: “Xin mọi người đừng đẩy thuyền tôi với anh ấy, Diệp Hiên chắc chắn không thuộc về tôi, bởi vì anh ấy là của các bạn.”

Nghe những lời này, đuôi lông mày Mạc Thần Trạch hơi nhếch nhếch lên.

Cố Tiểu Khả nhân cơ hội bẻ lái, đổi thành chủ đề về đám boss, cuộc chiến cào bàn phím trên phòng livestream nhanh chóng hạ nhiệt, mọi người bắt đầu xôn xao với đám lông xù đáng yêu.

Nhưng đúng lúc này, đột nhiên Cố Tiểu Khả nhận được tin nhắn kết bạn Wechat.

Lý do kết bạn được người đó nhắn như sau—— Tôi là Diệp Hiên, bạn chí cốt của lão Mạc, muốn được nói chuyện với em.

Cố Tiểu Khả hơi giật mình, gì mà trùng hợp dữ, nhắc Tào Tháo là Tào Tháo xuất hiện.

Bên này cô đang ngẩn người mấy giây, thì cao thủ trong làn mưa bình luận thông qua cái kính lồi giao thông sau lưng Cố Tiểu Khả đã nhìn hết được màn hình điện thoại của cô.

Ngay khi tin được truyền ra, phòng livestream lại bùng nổ.

[U là trời, chuyện gì vậy? Sao tự nhiên Diệp Hiên lại kết bạn Wechat với chị nhà mình?]

[Có lẽ cùng tên cùng họ mà thôi, làm sao lại trùng hợp thế này.]

Có rất nhiều người trong phòng livestream nghi ngờ tính chân thật của cái người tên là Diệp Hiên này, nhưng cũng có rất nhiều người tin đó chính là anh ấy, dù sao thì cũng không phải ai cũng có thể tự xưng là bạn thân chí cốt với lão đại.

[Aaaaaa, chế ơi, không hổ là chị tui mà! Từ nay về sau em sẽ mãi là cái đuôi của chế, đại tỷ, xin hãy nhận của em dâu một lạy!]

[Thật đúng là chị đại của nhà mình, ảnh đế Cố Chinh là em trai, Diệp Hiên có lượt follow cao cũng muốn kết bạn Wechat.]

Trên màn hình bình luận toàn là gì mà chị đại, xin nhận một lạy của em dâu này, thậm chí có cầu nguyện với chị đại, còn cầu thi qua kì thi cuối kỳ.

[Tôi mạnh dạn suy đoán, không lẽ anh nhỏ Diệp Hiên nhà chúng ta muốn tranh người với anh chàng Mạc tổng ngố kia sao?]

[Lúc trước, có người nói chị đại nhà ta và Diệp Hiên nhìn thật giống chị em, mau chui ra, thành thật khai báo, đồng chí có phải nick clone của Diệp Hiên không? Hahaha——]

Nhìn thấy dòng bình luận này, nụ cười Mạc Thần Trạch dần dần tắt.

Cái tên Diệp Hiên này, rất thích tranh đua với anh, dù việc học, đồ chơi, hay làm ăn kinh doanh, từ khi anh tiến quân vào mảng khoa học công nghệ, thì tên đó cũng đi thu mua công ty công nghệ sinh học…

Khoé môi Mạc Thần Trạch khẽ giật, không lẽ nào đến vợ….

Tên đó cũng muốn nẫng tay trên của mình?

Cố Tiểu Khả căn bản không biết Diệp Hiên gì đó là ai, nhiều lắm là thấy anh ta trên màn hình tivi ở các chương trình truyền hình.

Cuộc sống của minh tinh và dân thường như cô, quả thật cách xa tới mười cái thiên hà.

Cho nên, chuyện gì đang xảy ra vậy?

Tại sao một đại minh tinh lại muốn kết bạn Wechat với mình, cho nên nói, người này là lừa đảo hoặc đang giở trò đùa ác ý.

Ngay lúc đang còn ngẩn người, thì phòng livestream đã trở nên xôn xao, ai cũng muốn làm rõ, nhao nhao kêu gào——

[Anh nhỏ Diệp Hiên cố lên! Bọn em ủng hộ anh, cho anh Mạc tổng ngố kia chút thử thách đi, để anh ấy nếm thử cảm giác truy thê hoả táng tràng cấp địa ngục là cảm giác như thế nào, hahhahahah]

[Đúng đó, đúng đó, tôi ghét mấy anh nhà giàu như này, haha, rất thích coi thần tiên đánh nhau!]

[Hàng đầu có nước ngọt hạt dưa, mau mau tới hóng nào!]

Điện thoại của Mạc Thần Trạch vẫn cứ âm thầm theo dõi phòng livestream, lẳng lặng nhìn những bình luận kiếm chuyện, đột nhiên cất điện thoại, bước sải về phía Cố Tiểu Khả.

“Mấy giờ rồi?” Anh hỏi.

Cố Tiểu Khả ngước mắt lên, thấy nam thần đã bước đến trước mắt nhìn, cô rụt rè co người lại như một chú mèo, đầu óc có chút bối rối, “Hả?”

Mạc Thần Trạch nghiêm nghị đưa tay ra, lòng bàn tay đưa trước mặt Cố Tiểu Khả, “Điện thoại của tôi sập nguồn rồi, em cho tôi mượn xem thử mấy giờ rồi?”

Cố Tiểu Khả thậm chí không nghĩ tới việc từ chối, theo bản năng mà đặt điện thoại vào tay nam thần.

Mạc Thần Trạch liếc nhìn xuống, “Vẫn còn sớm, tôi có thể đi dạo cùng với Hổ Nha không?”

Hổ Nha nghiêng nghiêng cái đầu nhỏ, nhìn chủ nhân nhà mình một cách đáng yêu, tỏ vẻ ngây thơ vô tội.

Cố Tiểu Khả ngơ ngác gật đầu, hoàn toàn không hiểu nam thần muốn làm gì.

Lúc Mạc Thần Trạch trả lại điện thoại cho Cố Tiểu Khả, ngón tay út của anh ấy “vô tình” lướt qua màn hình giao diện Wechat, trùng hợp nhấp vào nút “từ chối”.

Rồi anh tỉnh bơ xin lỗi cô: “Ngại ghê, tôi lỡ tay.”

Cố Tiểu Khả: “….”

Chương 28:

Ngay khi Mạc Thần Trạch vừa dứt lời, phòng livestream lại được một trận cười lớn.

[Hahahahahah cười chết mất thôi, trượt tay, một cú trượt tay kì diệu, ông đây cười ra tiếng lợn rồi.]

[Lão đại, cú này đỉnh đỉnh đỉnh quá!]

[Aaaaaa, Mạc tổng ngô nghê, cái đồng hồ hiệu sáng loáng trên tay anh là gì, anh nói tôi nghe nào! Làm như chị đại nhà tui mù chắc? Hahahah!]

[Nào nào nào! Đề toán đây. Các chị em hãy tính diện tích sang chấn tâm lí của anh nhỏ Diệp Hiên.]

[Tình tiết gì đây?]

[Sao tui lại cứ cảm thấy anh rể đang tuyên bố chủ quyền?]

[Thật không hổ là bạn chí cốt của anh nhỏ Diệp Hiên, mượn cớ từ chối anh ấy để ngầm ám chỉ bản thân mình mới là anh rể chính hiệu! Còn người khác là hàng fake! Hàng fake!!!]

[Mặc dù tôi hiểu sự ngầm đe doạ của anh ấy, nhưng vẫn muốn nhắc nhở chị đại nhà mình một tiếng, chị ở bên anh sếp damdang, anh ta thuộc dạng đẳng cấp, chị gánh anh ta không nổi đâu hahaha.]

Cố Tiểu Khả nhìn đống bình luận cái gì mà “tuyên bố chủ quyền”, bị nam thần chơi chiêu này khiến cho tai cô ửng đỏ, cô đưa tay lên lén lén xoa vành tai, quyết định bơ đi đống bình luận, tiếp tục dẫn đám boss luyện tập đi dạo.

“Đám boss của nhà trẻ chúng tôi khi đi đi bộ sẽ tuân theo mười quy tắc dạo bộ.”

“Một trong số đó chính là, khi đi đường nếu chủ nhân có việc, ví dụ như bây giờ, tôi đứng tại chỗ thật lâu, đám boss lúc này sẽ không kéo dây xích chạy lung tung, phải ngoan ngoãn yên lặng đứng chờ.”

Cố Tiểu Khả quay ống kính hướng vào đám lông xù, chỉ thấy bọn chúng đang yên lặng ngồi trên đất, lúc thì ngẩng đầu lên nhìn hiệu trưởng, lúc thì túm tụm lại, như đang thì thầm to nhỏ với nhau.

Cố Tiểu Khả lần lượt xoa đầu từng bé con, mỉm cười khen ngợi bọn trẻ, “Các em làm rất tốt!”

Đám boss đắc ý vẫy đuôi vui mừng, trên mặt hiện rõ đầy sự kiêu ngạo “Không hổ là tui mà.”

Cố Tiểu Khả nói: “Chúng ta đi thôi!”

Đám boss lần lượt đứng dậy, và xếp thành hai nhóm, nhóm đầu làm gương gồm có trùm trường Hổ Nha, Đao Đao và Pitt ‘vàng’, nhóm đội sổ gồm có tiểu Pudding, Đoàn Đoàn và Bí Đao đi sau cùng.

Nhóm boss cứ đi phía trước, Mạc Thần Trạch chậm rãi ung dung đi bên cạnh Cố Tiểu Khả, không quấy rầy cô livestream.

[Ui ui ui, đáng yêu quá, thế mà lại xếp hàng chỉnh tề đi phía trước, u là trời, xem có giống tụi mình năm đó đi nghĩa vụ quân sự không cơ chứ? Hahaha!]

[Mất máu nhiều quá, tui cần được cấp cứu gấp, ôi mệ ơi, con cũng muốn có một bé như thế hahahaha——]

[Chị đại ơi, boss nhà em ra ngoài rất thích hửi đi hửi lại nhặt đồ ăn trên đất mà ăn, sao các bé kia ngoan thế? Vừa rồi có nửa ổ bánh mì thịt nguội bên cạnh thùng rác, ấy thế mà chẳng bé nào lén nhặt ăn.]

[Người chị em bình luận bên trên không nói tôi cũng không chú ý, quả thật quá nghe lời phải không? Đúng là chú chó mà tôi mong ước bấy lâu!]

Cố Tiểu Khả giải thích với người hâm mộ: “Bởi vì các bé đã được học các quy tắc về ăn uống rồi.”

[Quy tắc gì thế?]

“Chính là đồ mà chủ nhân không cho phép, thì các bé không được tự tiện ăn, dù đồ ăn có hấp dẫn ra sao, người cho là ai đi chăng nữa, các bé cũng sẽ không ăn, đừng nói chi đến bánh mì mốc ven đường.”

Tiểu Pudding ngay cả liếc mắt nhìn cũng không thèm nhìn khúc bánh mì kia.

Điều này làm Cố Tiểu Khả vô cùng tự hào về các bé của lớp hoa hướng dương, không ngần ngại trao những lời khen có cánh cho đám boss.

“Khi đi dạo bộ, các bé boss cũng sẽ không kéo dây dẫn chạy lung tung, gặp bạn của chủ cũng sẽ không bổ nhào lên.”

“Tôi giao nhiệm vụ cho các bé khi đi ra ngoài tản bộ là phải duy trì cảnh giác, bảo vệ tốt cho chủ nhân, lúc đi an toàn, lúc về cũng phải an toàn.”

Các bé boss nghe hiểu lời khen của hiệu trưởng, nên đứa nào đứa nấy đều ưỡn ngực ngẩng cao đầu, như thể vị tướng dũng mãnh trở về sau chiến thắng.

[Hahahah, lẽ nào không phải vì chủ nhân dẫn bọn nhóc ra ngoài đi dạo, mà là các bé boss bảo vệ chủ nhân đi dạo sao?]

[Còn có chuyện đó sao? Thế nào lại thành đi dạo chính là đi làm nhiệm vụ rồi?]

Cố Tiểu Khả giải thích: “Giao nhiệm vụ cho các bé, chính là tăng độ khó khi đi dạo, để cho các bé thông qua sự nỗ lực của bản thân mà thu được cảm giác có được thành tựu, dù sao mặc kệ là Husky, Golden hay Labrador, cơ bản đều là công việc của chó, miễn là việc đó khiến cho các bé boss vui là được.”

“Với lại đi dạo mà có mục đích sẽ khiến các bé boss tiêu hao được nhiều thể lực, bởi vì các bé boss phải tập trung toàn bộ tinh thần trong suốt hành trình, phán đoán mùi vị trông không khí và luôn đề phòng.”

“Bằng cách này, năng lượng của các bé được giải phóng hợp lí, đến khi về nhà sẽ không quậy phá nữa.”

“Tôi có đề nghị, các bạn có nuôi chó, có thể đợi sau khi dạo bộ về rồi hãy cho các bé ăn, điều này giúp các bé nghĩ rằng bữa tối chính là phần thưởng vì đã bảo vệ thành công chủ nhân về nhà, càng làm chúng có cảm giác đạt được thành tựu, càng dễ dàng hình thành thói quen đi dạo bộ chuẩn xác.”

Sau khi vào vườn thú cưng, giẫm lên bãi cỏ, Cố Tiểu Khả nói với nhóm thú cưng: “Được rồi, bây giờ là thời gian hoạt động tự do, đi chơi đi!”

Bọn nhóc xếp hàng một cách khéo léo, từng đứa từng đứa đứng trước mặt cô giáo, để cô ấy giúp tháo dây đeo, rồi kết thành đám xông ra như viên đạn đại bác nhỏ.

Có fans tinh ý phát hiện rằng, thời gian hoạt động tự do, nhưng nhóm thú cưng vẫn thỉnh thoảng quan sát Cố Tiểu Khả, không hề chạy ra khỏi tầm quan sát của chị đại.

Được mộ lúc, Hổ Nha lóc chóc chạy lại, đứng trước mặt ‘con sen’ của nhà mình, rồi đưa cái chân lông xù lên, khều khều nhẹ nhẹ vào bắp chân của Mạc Thần Trạch,

“Chuyện gì thế?” Mạc Thần Trạch xoay người, ngồi xuống.

Cố Tiểu Khả vội giải thích: “Đây là động tác mới học ngày hôm nay, nó biểu thị đang khát nước, muốn uống nước.”

Mạc Thần Trạch cười, mở cái balo nhỏ trên lưng Hổ Nha, lấy bình nước ra, rót ra một nắp nước sạch đưa lại gần miệng Hổ Nha.

Bình nước là bình chuyên dụng cho chó, rất tiện lợi khi cho chó uống nước.

Từ lúc Hổ Nha nhập học đến nay, trên cơ bản thì mỗi ngày đều sử dụng rất tốt vật dụng hàng ngày như là nhiệm vụ về nhà, ví dụ như là sử dụng bàn chải điện.

Hổ Nha vui vẻ uống sạch nước, khi đang định quay lại chơi với đám bạn, thì đột nhiên dừng quay người, nó lại quay đầu lại, nhìn chủ nhân nhà mình không rời, đứng yên tại chỗ xoay hai vòng, rồi sủa một tiếng.

Mạc Thần Trạch hỏi Cố Tiểu Khả: “Nó lại làm sao nữa?”

Cố Tiểu Khả mỉm cười nói: “Đây cũng là động tác mới của ngày hôm nay, tức là nó đang muốn đi ị, lần sau khi đi dạo với Hổ Nha, thấy cậu nhóc làm động tác này, thì là nó đó…”

Cố Tiểu Khả xoay người, trải túi nilon có thể phân huỷ ra mặt đất, rồi lấy ra cây kẹp chuyên dụng hốt phân cho boss.

Hổ Nha biết nhà vệ sinh tạm thời của mình đã dựng xong, ngoan ngoãn bước vào, ị vào trong túi nilon.

Rồi sau đó nó quay đầu lại, dùng móng vuốt xách túi lên, ngậm vào đầu sạch, lạch bạch một mình chạy về phía thùng rác, ném cái túi phân vào.

Toàn bộ quá trình diễn ra trơn tru thuần thục, dường như đã trải qua luyện tập rất nhiều.

[U là trời, tui mới thấy cái gì vậy?]

[Không lẽ tui hoa mắt hẻ trời? Nhưng tui đã đeo hai cái mắt kiếng rồi mà!]

[Quá ngoan quá đỉnh!]

[Mèn ơi, so với Hổ Nha thì Teddy nhà tui đáng ăn đòn mười ngàn lần, không hổ là chiếc chó nhà người ta.]

Sau khi được ‘giải toả nỗi lòng’, nó chạy lại bãi cỏ, tung tăng chơi với đám bạn.

Lúc này, chuông điện thoại của Mạc Thần Trạch reo lên, anh cầm lên xem, rồi tắt máy.

Diệp Hiên gọi lại lần nữa.

Mạc Thần Trạch mặt không cảm xúc bắt máy, sẵn liếc nhìn qua phòng livestream của Cố Tiểu Khả, giọng nghiêm túc trả lời: “Vừa nãy thật ngại quá, không cẩn thận lỡ tay bấm vào nút từ chối yêu cầu kết bạn của cậu rồi.”

Lúc này, làn mưa bình luận trên livestream điên cuồng chặt chém lời của Mạc tổng ngố.

[Hahahaahah quỷ thần thiên địa ơi, không phải điện thoại của Mạc tổng sập nguồn rồi hay sao? Hahaha hay là—— Hay là anh ấy quên mất mình vừa mới nói xạo! Tôi đang cảm thấy lo cho anh ấy.]

[Hahaha, nhịn gọi điện luôn đi, anh đã bị lộ tẩy rồi chủ tịch ơi.]

[Á à, nghe như là anh nhỏ Diệp Hiên gọi tới phải không?]

Chỉ thấy Mạc Thần Trạch vẫn ung dung nói tiếp: “Cái gì, cậu nói chuyện nhỏ này không để tâm hả? Thế thì tốt, quả nhiên cậu không phải là người hẹp hòi.”

“Nhưng tôi cũng thật lòng muốn nhắc nhở cậu, Tiểu Khả đã ký hợp đồng trở thành chuyên gia đặc biệt của tập đoàn chúng tôi, đề nghị cậu tránh xa một chút, dù gì chúng ta cũng là đối thủ cạnh tranh, cậu nên chú ý thân phận của mình một chút.”

Giọng Mạc Thần Trạch được phát trực tiếp trong phòng livestream, không sót một chữ.

[Há há há, cái quỷ gì mà chú ý thân phận, anh rể của chúng ta thật biết cách chọc cười, cười chết tôi rồi.]

[Nhưng giọng anh rể hay quá đi á á, muốn chết đuối trong đó luôn vậy hà!]

Diệp Hiên: “….Chậc chậc tôi nói mấy từ buồn nôn “tui không để tâm” lúc nào, ông đây nói ông đây cũng đang xem livestream, sao mà cậu có thể mở to mắt mà nói láo thế tên mắc dịch kia, thế mà lại cố ý từ chối lời mời kết bạn của tôi, cậu nói cho rõ ràng đúng sai coi.”

Mạc Thần Trạch ra vẻ nghiêm nghị gật đầu: “Ừm, cảm ơn cậu quan tâm, nghiên cứu của công ty tôi đã có bước đột phá lớn, sẽ sớm công bố tin vui.”

Qua phòng livestream, Diệp Hiên nhìn Mạc Thần Trạch như tên lưu manh giả danh trí thức, vô cùng buồn nôn.

“Ai quan tâm tới cậu cơ chứ? Ông đây còn mong công ty của cậu mau đóng cửa sớm, tôi kết bạn với Cố Tiểu Khả vì có chuyện cần bàn, nên đừng có gây chuyện với tôi nữa!”

“Ôi, cậu lại khách sáo nữa rồi, hai công ty chúng ta sẽ tương thân tương ái cùng nhau tiến bộ, tin rằng trong lòng cậu lúc này cũng sẽ nghĩ như thế.” Thường xuyên mở cuộc họp, cho nên Mạc Thần Trạch quả nhiên rất biết cách nâng cao tầm quan trọng của chủ đề, anh nghiêm nghị nói: “Dù sao chúng ta cũng vì sự nghiệp phát triển nền khoa học của tổ quốc mà cố gắng phấn đấu cả cuộc đời.”

“Ông đây cùng cậu tương thân tương ái cái mốc xì ấy, alo, không được cúp máy…”

“Tút tút tút….”

Mạc Thần Trạch hết sức thản cất điện thoại vào túi, động tác hết sức khoan thai lại dứt khoát.

Tuy nhiên, trong phòng livestream của Cố Tiểu Khả, đột nhiên xuất hiện bình luận của đám người chuyên đi hóng drama.

[Ha ha, u là trời, mọi người tuyệt đối không thể ngờ, đại ảnh đế Cố Chinh vừa với nhận cuộc phỏng vấn trực tiếp, anh nhỏ Diệp Hiên đứng cạnh đó không xa để gọi điện thoại.]

[Mèn ơi, anh ấy tức hổn hển hét vô cùng lớn, phóng viên ở đó đều giật mình! Ngay cả Cố Chinh cũng kinh ngạc đến nỗi quên là mình đang trả lời cái gì!]

[Vãi chưởng, haha, lúc nghe hai người bọn họ nói chuyện mà tôi cười muốn nổ não.]

[Khuyên mọi người tìm video để xem, kết hợp với hóng drama, bảo đảm cười không ngậm được mồm, hahaha——]

Quảng cáo
Trước /64 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Tục Mệnh - Nhất Thiên Bát Bôi Thủy

Copyright © 2022 - MTruyện.net