Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 43:
Dưới sự nghiêm túc của ‘thầy giáo’ Hổ Nha, ‘học sinh’ Mạc Thần Trạch học tập tăng vọt, tiến bộ gọi là một ngày ngàn dặm, thật sự rất xứng đáng với việc giáo sư Cún không tiếc hy sinh thời gian vui chơi để ôn tập cho anh.
Một tuần sau, Mạc Thần Trạch hoàn toàn nắm vững, đọc chính xác những con số từ 1 đến 10.
Hổ Nha tỏ vẻ rất hài lòng với học sinh của mình, còn từng lén lút cảm khái mình quả nhiên rất có năng khiếu làm giáo viên.
Đây thôi, lớp học nhỏ của giáo viên cần mần mỗi ngày đều đúng giờ lên lớp.
Hổ Nha: “Gâu!”
Mạc Thần Trạch nhân sinh không còn gì luyến tiếc: “1.”
Hổ Nha: “Gâu Gâu!”
Mạc Thần Trạch bây giờ trả lời câu hỏi của giáo viên đã không dám có bất kỳ ngập ngừng nào, lập tức trả lời: “2.”
Chỉ cần anh im lặng một giây, giáo sư Cún này sẽ cho rằng anh còn chưa nắm vững kiến thức, sẽ bắt anh luyện tập thêm vài lần.
Cho nên tổng tài cao lãnh đã học được rồi, câu trả lời phải nhanh, gọn, dứt khoát.
Kiến thức mà cún con học được càng ngày càng nhiều, Mạc Thần Trạch càng ngày càng cảm thấy anh có thể nghe hiểu ngôn ngữ của bé dễ thương nhà mình.
Bọn họ thậm chí có thể tiến hành giao tiếp đơn giản, điều này làm cho Mạc Thần Trạch có loại ảo giác, cảm giác như ngoại ngữ của mình được thêm một môn cẩu ngữ.
Hổ Nha: “Gâu gâu gâu gâu!”
Mạc Thần Trạch trả lời theo phản xạ: “4.”
Giáo viên Cún gật đầu, rất hài lòng, tiếp tục kiểm tra, hét lên: “Yo!”
Mạc Thần Trạch sửng sốt một chút, phản ứng lại, “5.”
Sau đó, giáo viên nhỏ đặt các con số trước mặt học sinh, trước khi kỳ thi cũng cố tình đảo loạn thứ tự các con số để ngăn chặn học sinh gian lận.
Hổ Nha: “Yo gâu gâu gâu!”
Mạc Thần Trạch không dám dừng một dây, lập tức nhặt con số “8” ra đưa cho giáo sư Cún kiểm tra.
Hổ Nha hài lòng gật gật đầu, đưa nửa đoạn dưa chuột mình đã chuẩn bị trước cho đệ tử của mình, làm phần thưởng cho anh khi đạt điểm tối đa.
Mạc Thần Trạch nắm lấy nửa đoạn dưa chuột nhỏ trong tay, mặt trên rõ ràng còn có mấy dấu Hổ Nha lưu lại, có chút dở khóc dở cười, trong lòng còn rất cảm động.
Giải thưởng mà giáo sư nhỏ chuẩn bị cho anh, tất cả đều là nó dựa vào bản lĩnh kiếm về, tiểu tử kia không dám ăn hết, vụng trộm mang về để làm phần thưởng cho anh.
Trái tim Mạc Thần Trạch mềm nhũn, cúi đầu hôn tiểu dễ thương Hổ Nha.
Hổ Nha nâng móng vuốt ấn bả vai anh. Mạc Thần Trạch sửng sốt nhìn thấy từ trong mắt đôi kia nhìn thấy đầy… niềm tự hào và… sự vui mừng.
Mạc Thần Trạch: “………”
Cái gọi là cảm động, trong nháy mắt toàn bộ biến mất.
Cố Tiểu Khả dạy tất cả kỹ năng sinh hoạt hàng ngày cho các bé cún, bắt đầu tiến hành kế hoạch tiếp theo —— thăm nhà.
Đối tượng đầu tiên đến thăm nhà là Đao Đao – lớp trưởng nhỏ.
Cố Tiểu Khả đã liên lạc trước với chủ nhân của chú, hai bên ước định sáng thứ bảy gặp mặt.
Thứ sáu trước khi tan học, Cố Tiểu Khả thông báo trước cho Đao Đao, “Là lớp trưởng lớp mầm hoa hướng dương, Đao Đao, cậu là tiểu khả ái đầu tiên được tôi đến thăm nhà.”
Đao Đao nghiêm túc gật gật đầu, thận trọng trả lời: [Cô giáo, cô yên tâm, tui nhất định sẽ biểu hiện thật tốt, làm gương cho các bạn nhỏ!]
Cố Tiểu Khả xoa xoa cái đầu to lông xù của cún con, bị dáng vẻ đáng yêu của nó làm cho không chịu được.
Thứ bảy, Đao Đao tỉnh dậy từ sớm, cũng không dính giường, xoay người từ trong đệm đứng lên, vọt vào phòng ngủ của chủ nhân nhà mình.
Chủ nhân của Đao Đao họ Nhâm, tên là Nhâm Tinh Vũ, là một anh chàng lập trình viên.
Nhâm Tinh Vũ đang ngủ say trong chăn, đột nhiên có cảm giác như Thái Sơn đè đầu, anh ta bị bé mập nhà mình đè ép đến không thở nổi.
Đao Đao liếm liếm cằm chủ nhân, ngao ô ô không ngừng thúc giục: [Sâu lười dậy đi, mau dậy đi, cô giáo sắp tới thăm nhà, mà cậu còn chưa dọn dẹp gì!]
Nhâm Tinh Vũ: “…”
Anh ta xoa xoa dụi mắt ngồi dậy, mơ mơ màng màng thần trí không rõ.
Đao Đao như bình thường chạy xuống cuối giường, giúp chủ nhân lấy áo choàng tắm nằm trên sofa cuối giường, sau đó nhảy xuống giường, đem dép lê mà chủ nhân vứt lung tung đặt xuống bên giường.
Sau đó cún con vội vàng chạy ra khỏi phòng ngủ, đi vào toilet, đứng thẳng lên, đem công tắc vòi sen kéo sang bên trái, sau đó mở nước, nhanh chân chạy ra ngoài, để mình không bị nước làm ướt lông.
Đao Đao biết sáng nào chủ nhân cũng có thói quen tắm sớm, cho nên đi chuẩn bị nước nóng trước giúp chủ nhân.
Sau khi xả xong nước tắm, cún con trở lại phòng ngủ, thấy chủ nhân vùi đầu vào chăn ngủ tiếp.
Đao Đao tức giận không chịu nổi, nhảy lên giường, nghiêm túc nhìn chằm chằm chủ nhân ba giây, thấy anh ta vẫn như cũ không chịu rời giường, cún con quyết định sử dụng tuyệt chiêu.
Nó xoay người, nhắm ngay mặt chủ nhân đang ngủ, đặt mông ngồi xuống.
Nhâm Tinh Vũ: “…”
Trời ạ, không thể thở được.
Anh ta mở mắt ra, đẩy cún con nhà mình nằm xuống giường, nghiêng đầu cầm lấy điện thoại di động nhìn một chút, có chút kích động mà hét lớn: “Đao Đao, bây giờ mới năm giờ!!!”
Đao Đao, nó chỉ là có chút mong ngóng thôi mà.
“Gâu gâu gâu!” [Nước tắm đã mở xong rồi, cậu mau dậy đi, nhanh lên!]
Nhâm Tinh Vũ thật sự không may khi có một con boss như vậy, chỉ có thể nhận mệnh rời giường đi tắm rửa.
Sau khi rửa mặt xong, còn chưa tới năm giờ rưỡi, một chó một chủ mắt lớn trừng mắt nhỏ, không biết nên làm cái gì.
Nhâm Tinh Vũ thở dài, khó khăn lắm mới có được một ngày cuối tuần không tăng ca, vì sao anh ta lại phải dậy sớm hơn cả khi đi làm!
Anh ta vừa ngáp vừa chuẩn bị thức ăn và nước sạch cho Đao Đao, sau đó nấu cháo luộc trứng gà cho mình, còn xào một chút rau xanh.
Đây là lần đầu tiên Nhậm Tinh Vũ ăn sáng vào thứ bảy, bình thường anh ta đều là ngủ đến trưa rồi trực tiếp dậy ăn trưa.
Sau khi ăn sáng xong, Đao Đao chủ động chạy tới ngậm bàn chải đánh răng của mình, đặt ở trong tay chủ nhân, để cho anh giúp nó đánh răng.
Đừng nói chứ, khó lắm mới gặp một chú cún thích sạch sẽ.
Nhâm Tinh Vũ ngáp dài nghiêm túc đánh răng cho tiểu khả ái, sau khi đánh xong không cần Đao Đao nhắc nhở, anh ta cũng nhớ rõ phải đánh dấu trong nhật ký của nó.
Lần trước vội đi làm không chú ý nên quên đánh dấu, sau khi về nhà, tên này cãi nhau với anh ta ước chừng năm phút, ầm ĩ đến cuối cùng cho đến khi Đao Đao ném nhật ký vào mặt anh, anh mới hiểu được, thì ra là mình đã đắc tội với tiểu khả ái rồi.
Sau đó Nhâm Tinh Vũ nghiêm túc xin lỗi cún con, tiểu khả ái ngạo kiều mới miễn cưỡng tha thứ cho anh ta.
Sau khi đánh răng xong, một cún một chủ tiếp tục mắt to trừng mắt nhỏ, không biết nên làm cái gì.
Nhâm Tinh Vũ bất lực hỏi Đao Đao: “Dậy sớm như vậy, bây giờ chúng ta làm gì?”
Bởi vì ở chung với Cố Tiểu Khả một thời gian khá dài, nhiều từ ngữ của con người nó cũng có thể hiểu được đại ý trong đó, cho nên nó cũng đoán được một chút ý của chủ nhân.
Bởi vậy cún con này lạch cạch chạy về phía tủ, cắn một gói giấy hút bụi tĩnh điện bên trong ngăn kéo ra đặt ở bên chân chủ nhân.
Nó đã nhìn thấy chủ nhân sử dụng cái này để dọn dẹp nhà, mặc dù không thường xuyên, bởi vì chủ nhân quá lười… Nhưng tiểu khả ái vẫn nhớ kỹ thứ này có thể làm cho nhà trở nên sạch sẽ.
Trong nhà cô giáo đều rất sạch sẽ, Đao Đao quay đầu nhìn nhà mình, lại quay đầu nhìn chủ nhân.
Nhâm Tinh Vũ khom lưng nhặt giấy hút bụi tĩnh điện lên: “…”
Không biết vì sao, anh ta có cảm giác nhìn thấy sự khinh bỉ cùng… ghét bỏ trong mắt của tên cún con này.
Nhâm Tinh Vũ nhận mệnh xắn tay áo lên, bắt đầu chuẩn bị quét dọn vệ sinh, trong miệng thì thầm: “Đao Đao, hôm nay rốt cuộc mày làm sao vậy? Mày điên à? Vì sao năm giờ lại gọi tao dậy quét dọn vệ sinh…”
Đao Đao không để ý tới chủ nhân đang lầm bẩm, chạy tới bên cạnh ổ của mình, nghiêng đầu nhìn một chút…
Ừm, sạch sẽ, gọn gàng, vô cùng hoàn mỹ.
Quay đầu lại nhìn, chủ nhân lại lười biếng! Lau nhà cũng lau không cẩn thận!
Đao Đao tức giận không chịu nổi, chính mình giẫm lên giấy hút bụi tĩnh điện, từng tấc từng tấc chậm rãi cọ xát trên sàn nhà, dọn một lần nữa chỗ chủ nhân bỏ qua.
Lúc này, đồng hồ báo thức của Nhâm Tinh Vũ vang lên.
Anh ta cầm lấy điện thoại di động nhìn, phần nhắc nhở ghi hôm nay cô giáo Cố tới nhà thăm.
Nhâm Tinh Vũ khiếp sợ nhìn về phía Đao Đao.
Chương 44:
Nhâm Tinh Vũ nhìn nhắc nhở trên điện thoại di động, quay đầu lại nhìn Đao Đao đang gấp gáp quét dọn vệ sinh, cả người như bị sét đánh.
“Đao Đao, mày nhìn tao.” Nhậm Tinh Vũ ném điện thoại di động vào sofa, vèo một cái đến nâng hai chân nhỏ của Đao Đao lên, kề sát vào khuôn mặt đầy lông của nó, nhìn thẳng vào đôi mắt to màu xanh biếc của tiểu khả ái, nghiêm túc hỏi nó: “Mày thành thật nói cho tao biết, mày có phải chó thành tinh hay không!?”
“Mày có phải là cẩu yêu hạ phàm đến báo ân tao hay không? Nói đi, phải không!”
Đao Đao vẻ mặt nghiêm túc, ánh mắt lang tặc mà sắc bén, thanh thúy kêu lên: “… Gâu.” [Nghĩ đẹp ghê.]
Nhâm Tinh Vũ gắt gao nhìn chằm chằm chú cún nhà mình hơn mười giây, cuối cùng không bệnh mà chết, còn bị tiểu khả ái ném một cái khăn mặt ở bên chân.
Đao Đao ra lệnh cho con sen: “Gâu Gâu!” [Mau đi lau bàn đi!]
Nhâm Tinh Vũ: “…”
Chín giờ rưỡi sáng, Cố Tiểu Khả đúng giờ đến ngoài cửa nhà Đao Đao.
Nhâm Tinh Vũ nằm liệt trên sô pha thở hổn hển, từ 5 giờ sáng thức dậy cho đến vừa rồi, anh ta vẫn ra sức quét dọn vệ sinh.
Mấu chốt là còn không thể lười biếng, hơi ngồi nghỉ ngơi một tí đã bị chú chó nhà mình khinh bỉ.
Nó không chỉ khinh bỉ, mà còn bay lên một cú đá vào bắp chân Nhâm Tinh Vũ, để anh ta tiếp tục làm việc, mặt bàn phải lau không còn một hạt bụi nào.
Nhâm Tinh Vũ: “…”
Biết thì nói mình là chủ nhân, không biết còn tưởng rằng mình là nô lệ bị chó nhặt về nhà.
Cố Tiểu Khả còn chưa đi tới cửa, lỗ tai Đao Đao đột nhiên giật giật, dừng lại động tác đang làm, quay sang con sen nhà mình kêu hai tiếng.
[Đừng nhúc nhích, mau giấu khăn tay đi, cô giáo đến rồi!!!]
Nhâm Tinh Vũ: “… Tiểu tổ tông à, mày lại làm sao vậy?”
Đao Đao ngậm lấy khăn mặt dưới móng vuốt của mình chạy vào toilet, mở tủ nhỏ dưới bồn rửa tay, giấu khăn vào.
Nó trở lại phòng khách thì nhìn thấy chủ nhân ngu xuẩn nhà mình vẫn còn đang lầm rầm lau bàn, tức không chịu được, giống như đạn pháo nhỏ xông tới đánh bay con sen ra, tự mình ngậm khăn đem vào toalet giấu.
Nhậm Tinh Vũ: “A——”
Anh trai tội nghiệp bị tấn công từ phía sau, không đứng vững, ngã xuống thảm, mặt đập xuống đất.
Nhâm Tinh Vũ: “…”
Anh ta nhanh chóng đứng dậy và hét lên: “Đao Đao! Chúng ta quyết một trận tử chiến đi! Hôm nay tao phải liều với mày a a a——”
Đúng vào lúc này, chuông cửa kịp thời vang lên, cứu vớt một mạng chó yếu ớt của Nhâm Tinh Vũ.
Nhâm Tinh Vũ và Đao Đao nhanh chóng thu hồi biểu tình giương nanh múa vuốt, cúi đầu sửa sang lại dáng vẻ của mình.
Một chó một chủ phối hợp cực kỳ ăn ý, một người kéo kéo quần áo của mình, một người liếm liếm lông chó trước ngực mình, sau đó cùng nhau đi về phía huyền quan, Nhâm Tinh Vũ giơ tay mở cửa, Đao Đao an tĩnh ngồi xổm bên chân chủ nhân, hơi nghiêng đầu, lộ ra vẻ mặt hiền lành rung động lòng người nhất của mình.
Nhâm Tinh Vũ cúi đầu liếc mắt nhìn chó con, nói móc nó: “Thật biết giả vờ, không cần mặt chó.”
Đao Đao liếc mắt nhìn con sen.
Cố Tiểu Khả lễ phép mỉm cười ở cửa: “Chào buổi sáng, làm phiền hai người rồi.”
“Không sao không sao, hoan nghênh cô giáo đến thăm nhà, mau đi vào đi!” Nhâm Tinh Vũ vội vàng gọi Cố Tiểu Khả vào phòng, rót trà lấy hoa quả, chuẩn bị điểm tâm cho cô.
“Chuyến thăm nhà lần này chủ yếu có 4 mục đích.” Cố Tiểu Khả uống một ngụm trà, nói rõ mục đích tới, “Thứ nhất, muốn nhìn xem nơi Đao Đao sinh hoạt, tìm hiểu một chút trạng thái khi ở nhà của nó.”
“Thứ hai, muốn nói chuyện riêng với anh về biểu hiện của Đao Đao ở trường mẫu giáo, cùng với quá trình học tập của nó, còn có kế hoạch học tập sau này.”
“Thứ ba, muốn hỏi anh xem có chỗ nào cần tôi điều chỉnh hay không, nếu cần tôi hỗ trợ, xin cứ việc nói ra.”
“Cuối cùng, sau khi chuyến thăm nhà lần này kết thúc, tôi sẽ tặng cho anh một món quà nhỏ, hy vọng qua nó anh có thể hiểu rõ hơn về Đao Đao, cùng nó tương thân tương ái, giúp đỡ nhau trong cuộc sống.”
Nhâm Tinh Vũ: “…”
Anh ta chần chờ một lúc lâu mới nhỏ giọng hỏi Cố Tiểu Khả: “Cái này… cô giáo Cố, cô có chắc là cô đang nói về Husky nhà tôi không?”
Cố Tiểu Khả nghiêm túc gật đầu.
Nhâm Tinh Vũ: “… Làm thế nào tôi cảm thấy như thể tôi đột nhiên có thêm một đứa con trai chứ không phải là một chú cún vậy.”
Cố Tiểu Khả mỉm cười, chỉ cần cô biểu hiện càng đương nhiên, con sen sẽ càng hoài nghi chỉ có anh ta mới là người kinh ngạc vì chuyện này.
“Tôi chuyên nghiên cứu về hành vi động vật, và do đó hiểu rõ suy nghĩ của loài chó, ý nghĩa hành vi và cách cư xử của chúng hơn những người bình thường.”
“Đao Đao rất thông minh, trình độ trí tuệ không khác biệt lắm với đứa nhỏ 7 tuổi của con người, anh đừng xem thường nó, bởi vì tại trường nó được học tập nhiều hơn, sau này nó sẽ mang đến cho anh càng nhiều bất ngờ ngoài ý muốn.”
Nhâm Tinh Vũ nhớ tới các loại phản ứng của chú chó nhà mình vào buổi sáng, bất đắc dĩ cười khổ: “Không cần chờ sau này, sự bất ngờ mà nó cho tôi bây giờ cũng đủ rồi…”
Cố Tiểu Khả cười hỏi anh ta, “Như vậy, tôi có thể tham quan một chút hoàn cảnh sinh hoạt của Đao Đao không?”
Nhâm Tinh Vũ vội vàng gật đầu, “Cứ tự nhiên.”
Cố Tiểu Khả đứng dậy, đi về phía ổ của Đao Đao, tên nhóc một tấc cũng không rời đi theo, có chút căng thẳng lại có chút kiêu ngạo.
“Ổ chó lớn nhỏ thích hợp, chất liệu cũng rất thoải mái, bát nước bát thức ăn cũng rất sạch sẽ, đồ chơi cũng vô cùng phong phú.”
Cố Tiểu Khả xoa xoa cái đầu nhỏ lông lông của Đao Đao, “Xem ra Đao Đao ở nhà được sủng ái, tìm được một chủ nhân dịu dàng thiện lương.”
Nhâm Tinh Vũ ngượng ngùng vội vàng xua tay, “Đâu có, Đao Đao rất ngoan, buổi sáng còn có thể giúp tôi chuẩn bị nước tắm.”
Đao Đao nhìn chủ nhân nhà mình, hơi nghiêng đầu sang một bên, ngạo kiều nói:
[Tui đương nhiên là ngoan nhất, về phần chủ nhân, cậu ta cũng tốt bình thường thôi.]
Cố Tiểu Khả nhịn cười, xoa xoa đầu chú, xoay người hỏi Nhâm Tinh Vũ: “Tôi có thể nhìn xem phòng khác không?”
“Đương nhiên là có thể.”
Cố Tiểu Khả đến tham quan không tính là chậm, nhưng cũng quan sát rất cẩn thận.
Cuối cùng cô trở lại phòng khách, hỏi anh ta: “Đao Đao còn biết mở vòi nước tắm?”“
Nhâm Tinh Vũ gật đầu, chính anh ta cũng có chút bối rối, “Tôi cũng không biết nó làm thế nào mà học được, có thể là đã từng xem qua tôi tắm rửa, cho nên nhớ kỹ?”
“Ừm, rất có thể.” Cố Tiểu Khả gật đầu đồng ý, “Đao Đao rất thông minh, chỉ là với chiều cao của nó, mỗi lần mở nước đều phải đứng thẳng lên, để tránh bị nước bắn vào người, nó chắc chắn sẽ nhảy ra để tránh dòng nước đó, mà vừa rồi tôi thấy trong phòng tắm không có đệm chống trượt…”
Nhâm Tinh Vũ lập tức phản ứng lại, “Là tôi sơ ý quá, sau này tôi nhất định sẽ không để nó giúp tôi mở nước tắm, tránh cho nó bị ngã.”
Cố Tiểu Khả chỉ nhìn biểu tình nhỏ trên mặt Đao Đao, liếc mắt một cái là biết tiểu khả ái đang suy nghĩ cái gì, vội vàng giải thích cho nó: “Tiểu khả ái, em không cần phải lo lắng.”
“Cái này thì không cần, gạch vốn đã chống trơn trượt, nếu mua thêm mấy tấm đệm chống trượt thì sẽ tốt hơn thôi.”
“Thú cưng giúp chủ nhân làm việc có thể đạt được cảm giác thành tựu, Husky là loại chó thích làm việc, loại cảm giác thành tựu này rất đáng quý, có thể làm cho nó trở nên tự tin hơn, càng thêm hạnh phúc vui vẻ.”
“Ngoài ra, Husky lúc nào cũng tràn đầy năng lượng, để cho nó làm việc có thể tiêu hao thể lực, để tránh nó phá nhà.”
Nhâm Tinh Vũ nghe Cố Tiểu Khả nói đến đây, quả thực cảm kích muốn rơi nước mắt.
“Cô giáo nói điều này là quá đúng!”
“Trước khi Đao Đao đi nhà trẻ, tôi chỉ cần ra khỏi cửa, nó ở nhà nhất định sẽ phá linh tinh! Mỗi đêm trở về đều là một đống hỗn độn, tức giận đến nỗi tôi hận không thể đánh nó một trận!”
“Từ sau khi đưa nó đi học, trở về ngoan ngoãn không chịu nổi, không bao giờ phá nhà nữa, vừa yêu sạch sẽ lại nhu thuận, tự biết cách dùng bồn cầu đi vệ sinh, tôi không cần giúp nó dọn dẹp nhà vệ sinh chó nữa, mùi vị trong nhà trong nháy mắt cũng tươi mát không ít, làm cho tôi vui vẻ cười tại chỗ ước chừng năm phút!”
“Mặt khác, Đao Đao ăn đồ ăn cũng trở nên rất ngoan, không có sự đồng ý của tôi kiên quyết không ăn bất kỳ thức ăn nào người khác cho, lúc trước tiểu khu bên cạnh có chú chó ăn nhầm xúc xích bỏ bả dùng để giết chuột, tôi lo lắng rất lâu, hiện tại rốt cục có thể thở phào nhẹ nhõm.”
“Đây đều là công lao của cô giáo! Cô không biết tôi đội ơn cô đến mức nào đâu!”
“Còn có, trước đây vị giác của Đao Đao không tốt lắm, tôi nghe mấy người chủ khác cũng có loại phiền não này, ăn thức ăn cho chó không thể mài răng, chó rất dễ mọc răng sỏi, gặm xương lại dễ bị gãy răng, may mà bây giờ Đao Đao thích đánh răng, không đánh cho nó còn muốn cãi nhau với tôi.”
“Còn nữa, trước kia dẫn nó ra ngoài tản bộ lúc nào cũng giống như bị điên kéo tôi chạy loạn, ven đường cái gì cũng thích liếm liếm ngửi ngửi một chút, cả người bẩn đến không chịu nổi, mỗi lần đi tản bộ đều giống như đánh giặc, mệt đến mức tôi không bao giờ muốn dẫn nó ra ngoài nữa.”
“Nhưng bây giờ thì khác, Đao Đao rất ngoan ngoãn, luôn luôn đi bên cạnh tôi, giống như một vệ sĩ nhỏ, dẫn nó ra ngoài rất có mặt mũi, rất nhiều người hỏi tôi Đao Đao có phải là chó nghiệp vụ hay không, rất hâm mộ tôi có thể huấn luyện ra được một chú chó ngoan như vậy.”
“Mặt khác, chỉ khi nào nói nó mới có thể tự do hoạt động nó mới đi tìm bạn chơi, chơi một lát còn phải quay về tìm tôi xem tôi có còn ở đó hay không, làm cho tôi nghĩ rằng mình là con trai của tổng thống hay gì vậy, mỗi ngày đều có người muốn bắt cóc tôi.”
“Đao Đao tản bộ trở về còn chủ động yêu cầu rửa chân, không rửa xong sẽ không vào nhà, sau khi rửa xong còn phải bôi kem dưỡng chân, sống như một tiểu công chúa, rất là tinh tế.”
“Còn có chuyện khoa trương hơn, không biết vì sao, gần đây tôi cảm giác Đao Đao trở nên rất đặc biệt. Nói như thế nào nhỉ, nói dễ nghe một chút gọi là biết cách chăm sóc người khác, nói khó nghe một chút gọi là thích xen vào việc của người khác.”
“Tôi về nhà nó sẽ giúp tôi chuẩn bị dép, buổi sáng cũng sẽ giúp tôi lấy quần áo và đặt nước tắm, nhưng đồng thời nó cũng sẽ buộc tôi phải tắm sạch sẽ cho nó!”
Cố Tiểu Khả yên lặng nghe, Nhâm Tinh Vũ hưng phấn nói.
“Cô giáo có biết lần đầu tiên tôi thấy Đao Đao dẫm lên chiếc khăn lau sàn vào buổi sáng, tôi có bao nhiêu khiếp sợ không?”
“Tôi còn tưởng rằng là bản thân tôi chưa tỉnh ngủ, nên trở về nằm ngủ tiếp, kết quả ngày đó đi làm trễ, nhưng mà chuyện này cũng không quan trọng! Điều quan trọng là tôi nhận ra rằng Đao Đao có thể không phải là một chú cún bình thường, nó…
Nhâm Tinh Vũ hơi tới gần Cố Tiểu Khả một chút, thần bí hề hề thấp giọng nói: “Tôi nghĩ rằng nó là chó thành tinh rồi.”
Cố Tiểu Khả: “…”
Cô xoa đầu, mỉm cười và hỏi: “Nếu Đao Đao là một đứa trẻ 7 tuổi, anh còn có phán đoán như vậy nữa không?”
Nhâm Tinh Vũ lắc đầu, “Không, trẻ con bây giờ còn đáng sợ hơn, chị họ tôi có một đứa con trai gần bảy tuổi, có một ngày nó ngồi nói chuyện với tôi, cô đoán xem đề tài nó nói là gì?”
“Đó là tác động của cháy rừng ở Úc đối với khí hậu toàn cầu… Phân tích sâu sắc của nó, đều làm cho tôi cảm thấy đứng hình.”
Cố Tiểu Khả buông tay, “Vậy không phải là được rồi sao, so ra, thì chó biết lau sàn nhà, có phải rất bình thường không?”
Nhâm Tinh Vũ bị lừa gật đầu, nhưng lại cảm giác giống như có chút không thích hợp.
Cố Tiểu Khả tiếp tục triển khai hoạt động thăm nhà, “Tôi còn muốn nói chuyện với anh về biểu hiện của Đao Đao ở trường mẫu giáo, cùng với quá trình học tập của nó, còn có kế hoạch học tập của chúng tôi sau này.”
Nhâm Tinh Vũ nghiêm túc gật đầu, Đao Đao nghe đến đây biểu tình trong nháy mắt nghiêm túc hẳn, giống như đứa trẻ bị giáo viên mời phụ huynh, vô cùng thấp thỏm bất an.
Chết cha, có khi nào bị cáo trạng không?
Đao Đao nâng móng vuốt nhỏ đặt lên đầu gối của cô giáo, nhẹ nhàng lắc lắc, còn đáng thương ô ô kêu hai tiếng.
Cố Tiểu Khả rũ mắt nhìn nó: “Làm nũng cũng vô dụng, tôi chỉ nói sự thật.”
Đôi tai xù xì của trong nháy mắt cúi xuống.
Nhâm Tinh Vũ vẻ mặt khiếp sợ.
Trời ạ, làm sao anh ta lại có cảm giác Đao Đao nhà bọn họ nghe hiểu ý của cô giáo vậy!!!
Cố Tiểu Khả không để ý đến tiểu khả ái đang ra sức bán manh, điềm tĩnh nói với Nhậm Tinh Vũ:
“Đao Đao ở trường mẫu giáo là một lớp trưởng, bình thường thông minh nghe lời, nhu thuận đáng yêu, giúp tôi không ít việc. Năng lực học tập của Đao Đao rất mạnh, có trách nhiệm cao trong công việc, uy tín trong lớp rất cao, nói một không ai nói hai, các bạn học đều rất nghe lời nó, chỉ là…”
Nhâm Tinh Vũ nghe đến đây miệng càng lúc càng lớn, đầu óc choáng lên, ma xui quỷ khiến đột nhiên xen vào một câu: “Cô giáo! Cô khen ngợi Đao Đao nhà tôi như vậy, tôi có chút sợ đó, sau này nó có phải còn có thể thi đậu Thanh Hoa hay không!?”
Cố Tiểu Khả: “………”