Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 5
Ngày hôm sau khi các “con sen” đưa đám cún đến trường, vô cùng khen ngợi Cố Tiểu Khả, nói cô lợi hại quá, chỉ cần một ngày đã dạy được cún biết dùng bồn cầu.
Đám “con sen” tụ tập cùng một chỗ nói chuyện, đám cún cũng tụ tập xì xào bàn tán.
[Hôm qua tui về nhà rất mệt mỏi.]
[Có chuyện gì vậy?]
[Chủ nhân cứ bắt tui biểu diễn cách dùng bồn cầu, trong nhà có khách nên cô ấy muốn tui biểu diễn một lần, sau đó còn mời mọi người tụ tập lại xem tui đi vệ sinh…]
[Tui cũng thế! Nhưng mà sau khi biểu diễn xong chủ nhân thưởng cho tui thịt gà giòn, ngon lắm.]
Cố Tiểu Khả cầm lấy dây xích của Hổ Nha từ tay Mạc Thần Trạch, không biết có phải là ảo giác hay không, cô luôn cảm thấy ánh mắt nam thần nhìn cô có chút ý tứ thâm sâu.
Sau khi các “con sen” rời đi, Cố Tiểu Khả gọi đám cún vào phòng.
“Lớp trưởng có ở đây không?”
[Có mặt!]
Đao Đao lập tức lạch bạch chạy tới, khí thế oai phong đứng bên chân cô giáo, ngẩng đầu ưỡn ngực nhìn về phía cô.
Cố Tiểu Khả dặn dò nó: “Kiểm tra xem bạn học đến đủ hết chưa.”
[Rõ!]
Lúc Đao Đao nghiêm túc chấp hành nhiệm vụ rất đáng yêu, nó phụ trách việc ngửi phía sau mỗi bạn, sau khi xác nhận đúng là đám đồng bọn học cùng nhau hôm qua, nó mới trở lại bên cạnh cô giáo, lớn tiếng nói với cô: [Đã đến đủ hết rồi!]
“Rất tốt, bây giờ chúng ta bắt đầu bài học hôm nay, nội dung học tập của ngày hôm nay là —— ăn cơm.”
Cố Tiểu Khả vừa dứt lời, phía dưới đã vang lên một tràng tiếng hoan hô.
[Chao ôi, tui thích nhất là ăn! Ăn gì cũng thích hết!]
Đứa vừa nói lời này là một chú Husky mũm mĩm tròn như quả bóng, tên là Tiểu Pudding, nó là một đứa ăn hàng đến phát sợ, tính cách khác hoàn toàn với Đao Đao, nó gặp chuyện gì cũng chỉ biết trốn về phía sau, là một tên nhóc giả khóc siêu giỏi, chỉ cần có đồ ăn sẽ rất vui vẻ, hoàn toàn không kén ăn.
Cố Tiểu Khả nhìn thân thể béo phì này mà nhíu mày, cô bắt đầu kiểm tra sức khỏe tổng quát cho Tiểu Pudding, phát hiện ra căn bản không sờ được xương sườn của tên nhóc này, phần lưng dưới và đuôi còn có mỡ tích tụ, nếp gấp ở eo và bụng cũng biến mất.
Kế hoạch giảm cân phải được bắt đầu càng sớm càng tốt, nếu không Tiểu Pudding có thể bị bệnh tim, tiểu đường hoặc mắc các bệnh hô hấp, tiết niệu và nội tiết khác.
Béo phì cũng dễ dẫn đến việc chó bị thoát vị đĩa đệm cột sống và viêm khớp, trong trường hợp nghiêm trọng thậm chí có thể dẫn đến bại liệt.
Cố Tiểu Khả đo cân nặng cho mỗi đứa, sau đó ghi chép vào hồ sơ.
Nhờ gần gũi với nhau nên cô cũng phần nào hiểu rõ đám cún này, cô làm một bộ hồ sơ tài liệu cho mỗi đứa để ghi lại tuổi tác, sức khỏe, thể chất, sở thích, tính cách, thực phẩm yêu thích, các kỹ năng sở trường, v.v..
Sự hiểu biết càng sâu sắc thì nội dung trong hồ sơ sẽ càng trở nên chi tiết hơn.
Tiểu Pudding sắp phải nghênh đón kế hoạch giảm cân, lúc này nó không hay biết gì, vẫn ngây thơ thảo luận về bữa ăn với các bạn mình.
[Hôm nay tui nhất định sẽ là người biểu hiện tốt nhất, bởi vì không ai có thể ăn nhiều hơn tui! Tui cũng muốn có hoa hướng dương!]
Cố Tiểu Khả cười cười, bắt đầu nghiêm túc giảng bài: “Về việc học ăn cơm, mọi người phải nhớ kỹ một nguyên tắc quan trọng nhất, đó chính là ——
“Chỉ được ăn thức ăn chủ nhân cho, khi người khác cho bất cứ thứ gì, nếu muốn bỏ vào miệng thì phải được chủ nhân cho phép!”
“Cho dù thịt có thơm cỡ nào, xương có ngon cỡ nào, hoặc là thức ăn rơi ở ven đường hấp dẫn cỡ nào, chỉ cần chủ nhân chưa cho phép ăn, thì nhất định phải nhịn, một miếng cũng không được ăn!”
[Cô giáo cho đồ ăn cũng không được ăn sao?] Đao Đao luôn là đứa thích làm ngược lại nhất.
Cố Tiểu Khả giơ một ngón tay lên, cô giải thích: “Lúc các em đến đăng ký nhập học, tôi đã có thỏa thuận với chủ nhân của các em, nói cách khác, thức ăn mà tôi cho các em ăn, đều đã được chủ nhân các em chấp thuận đồng ý, nên các em cứ yên tâm ăn.”
“Nhưng mà hôm qua đến nhà bà Trình chơi, móng heo mà bà ấy cho các em ăn, bởi vì chưa được chủ nhân các em đồng ý, cho nên cách làm chính xác nhất là không ăn một miếng nào.”
“Hổ Nha và Đao Đao biểu hiện rất tốt, cho dù bà Trình có mời như thế nào, các em ấy cũng nhịn xuống không chịu ăn, cách làm này mới chính xác.”
[Tại sao chứ?] Đao Đao vẫn là đứa thích hỏi tại sao nhất.
Mặt Cố Tiểu Khả trầm xuống, cô cố ý dùng giọng điệu trầm thấp nói: “Bởi vì đã từng có một bạn không nghe lời, dám tùy tiện ăn bánh mà người lạ cho, sau đó…”
[Sau đó xảy ra chuyện gì ạ?] Đám cún vô cùng căng thẳng.
“Sau đó nó bị bọn trộm chó bắt đi, lột da, làm lẩu thịt chó.”
“Thế giới này không phải ai cũng yêu thương và bảo vệ các em giống như chủ nhân của các em đâu, có rất nhiều kẻ muốn bắt trộm các em, thủ đoạn mà bọn chúng thường sử dụng nhất chính là thả bả vào trong món thịt thơm ngào ngạt.”
“Sau khi các em ăn xong sẽ rất buồn ngủ, mơ mơ màng màng bị chúng bắt đi, sau đó không trở về được, cuối cùng sẽ không được gặp lại chủ nhân…”
[Tui không muốn bị trộm bắt! Tui không muốn bị lột da! Tui không muốn xa chủ nhân! Tui không muốn!!!]
Đám cún bối rối, chúng bị biểu cảm xấu xa của Cố Tiểu Khả làm cho sợ tới mức chen chúc vô một chỗ run lẩy bẩy.
Tiểu Pudding là lố nhất, nó sợ tới mức khóc huhu rồi.
Lúc này Cố Tiểu Khả mới thu hồi biểu cảm u ám, cô cười nói: “Cho nên tôi mới cố ý để cho mọi người học nguyên tắc ăn cơm.”
“Bởi vì các em không phân biệt được thức ăn nào là có độc, cho nên trừ phi chủ nhân bảo “ăn đi”, thì đối mặt với thức ăn do người khác cung cấp đều phải cẩn thận, phải coi nó là vật nguy hiểm, một miếng cũng không được ăn, biết chưa?”
[Biết rồi ạ ——] Đám cún đồng thanh trả lời, âm thanh nghe rất thuận tai.
“Trước mặt là thịt thơm ngào ngạt, các em có thật sự nhịn được không?”
[Nhịn được ——] Đám cún lại đồng loạt trả lời, ánh mắt kiên định, thanh âm vang dội.
“Tốt lắm, chúng ta cùng luyện tập nào.”
Cố Tiểu Khả mở tủ ra, lấy keo cắn đặc chế đã chuẩn bị ra.
Đây là một loại keo xương được chế từ bột xương trâu, mặt trên có sơn một lớp mỡ bò mỏng, thuần khiết tự nhiên, đừng nói là chó, ngay cả Cố Tiểu Khả ngửi còn thấy chảy nước miếng.
Chó cần được mài răng thường xuyên, xương gà vừa mỏng vừa nhọn, dễ làm tổn thương miệng và dạ dày của chó, mà xương trâu vừa lớn lại vừa quá cứng, có thể làm gãy răng chúng, cho nên Cố Tiểu Khả đã lựa chọn loại keo cắn tương đối lớn này, vừa ngăn chúng nuốt xuống, vừa có thể làm sạch răng chúng.
“Bây giờ, tôi phát cho mỗi người các em một khúc keo xương trâu, các em cùng lắm chỉ được nhìn một chút, không được ăn, biết chưa?”
[Biết ạ.]
“Chỉ khi tôi cho phép các em mới được ăn, biết chưa?”
[Biết ạ.]
Trước tiên, Cố Tiểu Khả để cho đám cún yên lặng giữ trật tự, xếp thành một hàng ngồi xuống, sau đó đặt hộp cơm ở trước mặt mỗi đứa, tiếp theo bỏ keo cắn vào trong hộp cơm.
Đám cún ngửi thấy mùi xương thịt, tuy chúng nhìn chằm chằm nhưng không có một con nào dám cúi xuống ăn.
Ngay cả Tiểu Pudding cũng không có hành động gì, cho dù mắt nó đang nhìn thẳng vào khúc xương.
Cố Tiểu Khả ngồi xổm trước mặt đám cún, sắc mặt vô cùng nghiêm túc nhìn mỗi một đứa mười mấy giây, mục đích là gia tăng áp lực cho đám cún phải phục tùng mệnh lệnh.
Một phút trôi qua, ngoại trừ Hổ Nha, năm đứa còn lại, bao gồm cả Pitt ‘vàng’, toàn bộ đều đang chuyên tâm nhìn chằm chằm vào khúc xương, nước miếng chảy như suối ướt đẫm mặt đất.
Không còn chuyện nào đau đớn hơn nhìn đồ ăn ngon trước mắt mà không thể đụng tới, đám cún nhao nhao vẫy đuôi phát ra tiếng cầu xin gào khóc, đứa nào cũng mang một bộ dạng vô cùng đáng thương, quả thật có thể khiến cho bất kì ai cũng mềm lòng.
Nhưng Cố Tiểu Khả không hổ là một cô giáo nghiêm khắc, cô làm như không nghe thấy, nhìn qua rất vô tình!
Tiểu Pudding liên tục thè lưỡi liếm mũi mình, thừa dịp Cố Tiểu Khả không chú ý đến, nó nhanh chóng cúi đầu, muốn liếm trộm một chút để giải tỏa cơn thèm ăn.
Kết quả, Cố Tiểu Khả liếc mắt qua bắt gặp, cô ho nhẹ một tiếng.
Tiểu Pudding lập tức ngồi thẳng lại, không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa.
Lại một phút trôi qua, chỉ có Hổ Nha vẫn ngẩng đầu ưỡn ngực như trước, nó đã từng trải qua huấn luyện tương tự, biết cách dời đi lực chú ý, chỉ cần không chú ý đến khúc xương trước mắt sẽ không thấy khó chịu nữa.
Cố Tiểu Khả dịu dàng sờ sờ đầu Hổ Nha khen ngợi: “Hổ Nha không hổ danh là ủy viên học tập của lớp Hoa Hướng Dương chúng ta, các em nhìn xem người ta lợi hại như thế nào kìa, nhìn lại mình đi, nước miếng sắp ngập đến bắp chân rồi, mọi người phải học tập Hổ Nha nhiều hơn nữa!”
Hổ Nha nghe vậy càng ngồi ngay ngắn hơn, ánh mắt không hề liếc tới khúc xương trước mặt, vẻ mặt bình tĩnh giống như không có bất cứ thứ gì trong hộp cả.
Đao Đao làm sao chịu được loại so sánh này, nó vẩy hết nước miếng trong miệng, sau đó học theo dáng vẻ của Hổ Nha, không còn nhiệt tình chú ý khúc xương của mình nữa, nó quay đầu sang một bên, bày ra một bộ biểu tình đặc biệt ngạo khí thối rắm.
Tiểu Pudding mặc xác những thứ này, dường như giờ phút này trên thế giới chỉ còn lại nó và khúc xương kia, học tập Hổ Nha cái gì chứ, cô giáo cái gì chứ, nó mặc kệ hết, gặm xương mới là chân ái!
Tiểu Pudding không thể nhịn được nữa, nó cúi đầu gầm gừ một tiếng, bắt đầu điên cuồng gặm cắn khúc xương của mình.
Kết quả cũng không ngăn được Cố Tiểu Khả nhanh tay lẹ mắt, cô cầm lấy khúc xương của Tiểu Pudding, đặt nó lên tủ, sau đó cười nói với năm đứa còn lại: “Ngoại trừ Tiểu Pudding ra thì các em đều biểu hiện rất tốt, bây giờ các em có thể gặm xương rồi!”
Đám cún hoan hô cúi đầu bắt đầu gặm xương, gấp gáp không kìm lại được mùi vị thơm ngon.
Chỉ có Tiểu Pudding tội nghiệp, xương của nó đã bị vị cô giáo tàn nhẫn này tịch thu rồi.
Vì nhận thức được giá trị vũ lực siêu đáng sợ của cô giáo nên Tiểu Pudding căn bản không dám chống đối, chỉ có thể quấn dưới chân Cố Tiểu Khả liên tục đảo quanh.
Nó phát ra tiếng ư ư đáng thương, ánh mắt sáng ngời ướt sũng có thể làm tan chảy trái tim của bất cứ ai nhìn chằm chằm vào, cuối cùng, nó còn lặng lẽ nặn ra hai giọt nước mắt, bảo đảm không ai có thể xuống tay tàn nhẫn với tên nhóc đáng thương này.
Khi ở nhà, Tiểu Pudding muốn ăn vặt toàn dùng chiêu này, lúc nào cũng thành công khiến cho chủ nhân phải “khuất phục”, làm cho kế hoạch giảm cân của nó thất bại trong gang tấc.
Đáng tiếc tên nhóc này đã gặp phải Cố Tiểu Khả dầu muối không vào tâm địa sắt đá, vị cô giáo này không chỉ không mềm lòng chút nào, ngược lại còn vô cùng bình tĩnh nói cho nó biết:
“Bởi vì biểu hiện của cậu không tốt nên mới không có phần thưởng, nếu thật sự muốn gặm xương, lần sau nhất định phải thể hiện tốt hơn một chút, phải học hỏi nhiều từ Hổ Nha.”
[Biết, biết rồi mà.] Tiểu Pudding rũ đầu xuống, nhìn chằm chằm dáng vẻ vui vẻ gặm xương của đám bạn mình mà vô cùng hâm mộ.
Cố Tiểu Khả chỉ để cho đám cún gặm hai phút đã lấy xương lại, để chúng nghỉ ngơi, tự chơi năm phút, sau đó lại bắt đầu tiếp tục huấn luyện.
Thời gian chống cự lại sự cám dỗ của thức ăn ngày càng kéo dài hơn, những chú cún cũng dần dần học được phương pháp để đối phó, đó chính là cố hết sức bỏ qua khúc xương, miễn là không chú ý sẽ không còn khó chịu nữa.
Sau đó trong lúc huấn luyện, đám cún thậm chí còn trực tiếp bỏ lại khúc xương không quan tâm nữa mà đi chơi đùa với nhau, mãi đến khi Cố Tiểu Khả cho phép ăn mới lạch bạch chạy về tiếp tục gặm xương.
Tiểu Pudding học rất ngoan, dù sao thì nó cứ đi theo Hổ Nha, Hổ Nha làm gì thì nó làm nấy, như vậy lúc nào cũng sẽ đạt được phần thưởng.
Phần sau của huấn luyện, thỉnh thoảng Cố Tiểu Khả còn cố ý rời đi một lúc, xem đám cún dưới tình huống không có sự giám sát của cô liệu có giữ được tính tự giác tuân thủ quy tắc như cũ hay không.
Đối mặt với thức ăn, Tiểu Pudding luôn là đứa đầu tiên dao động, vì thế mà nó lại bị phạt một lần nữa.
Luyện tập đến cuối cùng thì đám cún cũng đã học được, chỉ cần Cố Tiểu Khả không nói có thể ăn thì cả đám sẽ bỏ qua khúc xương, tự chơi một mình, thậm chí không thèm nhìn khúc xương lấy một cái mà chạy thẳng đến vườn hoa nhỏ ở sân sau biệt thự chơi đùa.
Cố Tiểu Khả cố ý rời đi, sau đó lại đổi thêm vài món ăn hấp dẫn khác, nào là thịt khô, thịt viên, bánh ngọt, trái cây, tóm lại tất cả các loại thức ăn đều đã thử qua, thậm chí có nhiều món đám cún đã cố nhẫn nại đến cuối cùng cô cũng không cho chúng ăn.
Cuối cùng cũng có hiệu quả rõ ràng, Hổ Nha là một tấm gương điển hình, những đứa khác có thể học theo, ngoại trừ Tiểu Pudding thỉnh thoảng vẫn sẽ không kiên định, tất cả mọi người đều đã học được nguyên tắc quan trọng trong ăn uống là “chỉ khi chủ nhân nói có thể ăn thì mới được ăn.”.
Cố Tiểu Khả quyết định mang đám cún ra ngoài để kiểm tra thành quả giảng dạy, cô cố ý sắp xếp trước người trên đường hỗ trợ, sau đó làm bộ mình đang hết sức chăm chú nói chuyện với người khác, giống như hoàn toàn không quan tâm chú ý tới đám cún.
Đối mặt với thịt ba chỉ nướng thơm ngát do người lạ cho, Hổ Nha hoàn toàn không để ý đến đối phương mà vẫn đi theo Cố Tiểu Khả, suốt hành trình đều hết sức tập trung.
Đao Đao mắt hướng thẳng, cũng không liếc nhìn thịt ba chỉ lấy một cái.
Những đứa còn lại bao gồm cả Pitt ‘vàng’ đều bị phân tâm, cả bọn cứ ngó nghiêng ngó dọc thịt ba chỉ trên tay người ta, nhưng tốt xấu gì cũng phải tự quản được miệng mình, cuối cùng cũng không tiến lại gần.
Chỉ có Tiểu Pudding là chạy tới ngửi, nó vô cùng muốn ăn, nhưng nhìn các bạn yêu dấu đã đi xa, nó do dự nhiều lần, cuối cùng vẫn buông tha thịt ba chỉ, lưu luyến không nỡ mà bước đi theo.
Đến đây thì toàn bộ đám chó, ngay cả Tiểu Pudding cũng coi như là miễn cưỡng vượt qua bài test.
Nhưng sau khi Cố Tiểu Khả dắt đám cún đi dạo một vòng trở về, cả bọn phát hiện ra thịt ba chỉ đã bị ném tùy tiện ở ven đường, những con cún khác tuy rằng động lòng, nhưng vẫn cố kiềm nén không tới nhặt ăn.
Chỉ có Tiểu Pudding phá lệ, nó tiến lại gần len lén liếm liếm…
Sau đó bị cay đến nỗi nước mắt rơi lã chã.
Gần đến giờ tan học, Cố Tiểu Khả viết nhận xét cho Tiểu Pudding, cô không chút nể tình mà viết hết toàn bộ những biểu hiện tốt và cả không tốt của tên nhóc này lên sổ.
Hôm nay toàn bộ các chú cún đều được nhận hoa hướng dương, chỉ ngoại trừ Tiểu Pudding lén thè lưỡi liếm thịt ba chỉ.
Nó ủ rũ nhìn chằm chằm vào quyển sổ nhỏ của mình, sau đó lại quay đầu nhìn hoa của mấy đứa khác, khịt khịt cái mũi tội nghiệp, nó đáng thương hỏi Cố Tiểu Khả:
[Cô giáo, ngày mai nếu tui thể hiện tốt, có thể được hoa không?]
Cố Tiểu Khả cười gật đầu, “Đương nhiên là được rồi.”
Lúc này Tiểu Pudding mới miễn cưỡng lấy lại tinh thần.
Cố Tiểu Khả tưởng rằng mọi chuyện hôm nay đến đây đã chấm dứt, cho đến khi cô mở nhật ký của Hổ Nha ra, đập vào mắt là một cái thẻ kẹp sách tự chế ——
Nội dung trên cái thẻ kẹp sách rất đơn giản, mặt trên vẽ một chậu sen đá mập mạp đang bĩu môi, xinh xắn đáng yêu, dáng vẻ ngây thơ chân thành.
Nhưng Cố Tiểu Khả lại mạnh mẽ dùng sức đóng nhật ký lại.
Bởi vì bức tranh sen đá này, là do chính tay cô vẽ!
Chương 6
Anh lại giữ bức tranh này, còn làm thành thẻ kẹp sách!
Cố Tiểu Khả nhìn chằm chằm vào góc thẻ kẹp sách, trong lòng dâng sóng to gió lớn, thẻ kẹp sách này còn thường được sử dụng.
Ôi trời ơi!
Nam thần làm vậy là có ý gì đây?
Sau khi anh đọc xong quyển nhật ký của Hổ Nha, tiện tay để thẻ kẹp sách trong này, hay là đặc biệt để thẻ kẹp sách trong này là cố tình cho mình thấy?
Anh… anh… anh… anh biết người tặng quà năm xưa là ai rồi sao?
Cố Tiểu Khả khẽ mở miệng, ánh mắt đã mất tập trung.
Cảnh tượng năm đó như đang hiện ra trước mắt.
Đó là một đêm xuân trời đầy sao, vầng trăng treo giữa không trung, ven đường tràn ngập sương hoa, ánh lên tia sáng lạnh lẽo, cô tò mò quan sát vùng đất lớn náo nhiệt.
Cố Tiểu Khả mười sáu tuổi đi ngang bờ sông, thấp thoáng nghe tiếng kêu cứu đáng thương.
Cô nhìn xung quanh, tìm kiếm âm thanh yếu ớt, phát hiện một con mèo tam thể liều mạng bám vào bờ.
‘Cứu mạng, cứu mạng… Ai tới cứu với meow… meow sẽ bắt chuột cho ăn…’
Bờ sông rất cao, nước bên dưới chảy xiết, chú mèo nhỏ yếu ớt không có ai giúp, gần như đã sức cùng lực kiệt, trạng thái nguy cơ có thể rơi xuống nước bất cứ lúc nào.
Cố Tiểu Khả lập tức nằm mọp xuống, vươn tay muốn vớt chú mèo tam thể.
“Đừng hoảng, chậm rãi duỗi chân ra, đúng, ôm lấy ngón tay tôi…”
Chú mèo nhỏ ngoan ngoãn gật đầu, run rẩy vươn móng vuốt nhỏ lông lá ra.
Kết quả, do tay của Cố Tiểu Khả ngắn, mà chân của chú mèo tam thể còn ngắn hơn, cả hai cố gắng cỡ nào thì cũng cách nhau năm centimet.
Lúc Cố Tiểu Khả đứng dậy chuẩn bị đi tìm dụng cụ hỗ trợ, chú mèo nhỏ tưởng cô muốn từ bỏ chuyện cứu mình, đột nhiên căng thẳng, bốn chân dùng sức vùng vẫy dữ dội, nó đập mạnh rồi nhảy lên trước mười centimet, sau đó rơi thẳng xuống dưới…
Cố Tiểu Khả mở to mắt, theo phản xạ có điều kiện cúi người định vớt, kết quả đột nhiên có một cánh tay dài vươn ra kéo lấy cổ của chú mèo tam thể, vớt nó lên nguyên vẹn.
Mạc Thần Trạch ngồi xổm trên bờ, đặt chú mèo nhỏ còn chưa tỉnh hồn dưới đất.
Sau lưng anh là bóng cây dã hương to lớn hùng vĩ, cành lá xum xuê, bóng râm phủ rộng, toả ra hương thơm thoang thoảng.
Đèn đường mờ ảo, Cố Tiểu Khả ở dưới bóng cây hoàn toàn không nhìn rõ dáng vẻ của anh.
Mạc Thần Trạch cũng không nói gì, chỉ xoa đầu đầy lông của chú mèo tam thể, lúc Cố Tiểu Khả thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên một viên pháo lép bên chân lại phát nổ.
Trong lễ hội mùa xuân, pháo hoa tràng pháo có khắp mọi nơi.
Mạc Thần Trạch phản ứng cực nhanh, một tay đẩy Cố Tiểu Khả ra, sau đó theo phản xạ có điều kiện nhắm hai mắt lại.
Có một mùi máu nồng nặc xộc lên mũi, trong đầu của Cố Tiểu Khả là một mảng trống rỗng…
Không chờ cô hoàn hồn, đột nhiên bên cạnh có hai bảo vệ xông ra, đỡ lấy Mạc Thần Trạch và nhanh chóng rời khỏi đó.
Cố Tiểu Khả đứng ngơ ngác tại chỗ rất lâu, sau đó ôm chú mèo tam thể đang run rẩy vì tiếng pháo, đứng dậy, lê từng bước nặng nhọc trở về nhà.
Mùa đông năm đó, có một chàng trai vì cứu cô mà bị thương.
Còn cô, thậm chí không biết đối phương là ai.
Sau đó, lúc Cố Tiểu Khả tham quan một trường đại học hàng đầu ở Trung Quốc do thầy cô tổ chức, vô tình nhìn thấy một chàng trai đeo bịt mắt ở bên trái.
Tối đó, tuy Cố Tiểu Khả chưa nhìn thấy rõ mặt của chàng trai kia, nhưng lại nhớ mùi hương trên người anh.
Cố Tiểu Khả lén rời khỏi nhóm, không kiềm lòng được mà đi theo sau cậu nam sinh kia. Cô muốn tiến lên chào hỏi nhưng lại không dám, cuối cùng chỉ thấy anh đi vào ký túc của sinh viên, không lâu sau, anh xuất hiện ở ban công lầu hai.
Mắt của anh bị thương rồi.
Cố Tiểu Khả nấp phía sau cây, mỗi lần thấy chàng trai kia phơi quần áo thì phải hơi nghiêng đầu mới có thể dùng mắt phải để nhìn rõ, không nhịn được mũi cay cay, khóe mắt đỏ hoe, lồng ngực như bị một tảng đá to đè lên đến mức không thở nổi.
Cô nín thở theo dõi rất lâu, mãi tới khi nín thở đến mức thiếu oxy lên não thì mới dùng sức hít thở sâu.
Cố Tiểu Khả nhanh chóng chớp mắt, miễn cưỡng đè nén cảm xúc cuộn trào trong lòng. Cô nghiêng đầu qua, cắn chặt răng và mím chặt môi, không để mình phát ra tiếng.
Sau đó, Cố Tiểu Khả lấy hết tiền tiêu vặt mà bản thân dành dụm được để mua nguyên liệu làm điểm tâm cho Mạc Thần Trạch, còn lén nghe ngóng sở thích của anh để tặng quà cho anh.
Cố Tiểu Khả sợ sệt đến mức cơ bản không dám xuất hiện, cô cũng biết mình không còn mặt mũi đứng trước mặt của Mạc Thần Trạch, chỉ dám nhờ chú mèo tam thể được anh cứu mạng giúp cô tặng quà.
Cô cũng không dám lên tiếng nói chuyện, chỉ là mỗi lần tặng quà thì cô lén kẹp thêm một tờ giấy, trên đó có vẽ một vài bức đơn giản, viết một câu bộc bạch…
‘Hy vọng mỗi ngày anh đều vui vẻ.’
Đám bạn cùng phòng của Mạc Thần Trạch đều biết chuyện anh từng cứu một con mèo. Tuần nào chú mèo này cũng đều tới tặng quà báo ơn.
Dần dần, Cố Tiểu Khả phát giác tâm thái của bản thân khi tặng quà đã thay đổi.
Sự tự trách và áy náy ngay từ lúc đầu trở thành…
Gạt được người khác nhưng không gạt được chính mình. Vành tai của Cố Tiểu Khả đỏ ửng, tự nhủ bản thân nhiều lần, tự giày vò chính mình rất lâu nhưng cuối cùng cũng phải thừa nhận, cô thích chàng trai hiền lành và chính trực kia.
Việc tặng quà sau đó trở nên vừa ngọt ngào vừa cay đắng, mỗi phút yêu thầm trong tim đều sẽ thay đổi đến chóng mặt, giây trước cảm thấy hạnh phúc như bay lên, giây sau lại giống như bị thất tình.
Cố Tiểu Khả bối rối dằn vặt hồi lâu, cuối cùng đã hạ quyết tâm, định chính tay ‘vẽ’ một bức thư tình để bày tỏ với nam thần.
Vì Mạc Thần Trạch sắp ra nước ngoài du học.
Cố Tiểu Khả cổ vũ chính mình rất nhiều lần, không dễ gì mới lấy hết can đảm để đi ngang qua nam thần, lấy bức thư tình trong túi ra nhét vào túi anh, sau đó xấu hổ đỏ mặt bỏ chạy.
Sau khi cô quay về trường, thấp thỏm lo âu suốt hai tiết học. Trong suốt thời gian đó cứ suy đoán, không biết nam thần nhìn thấy bức thư tình thì sẽ có phản ứng gì.
Kết quả khi sờ vào túi, tờ thư tình thì vẫn còn đó, tờ 1 tệ lại không thấy đâu.
Cô lại thẹn thùng nhét 1 tệ cho nam thần…
Lúc sau, Cố Tiểu Khả cũng không còn mặt mũi xuất hiện trước mặt của Mạc Thần Trạch nữa.
Mãi tới khi đột nhiên cô phát hiện nam thần về nước, không những quay lại mà còn chuyển đến tiểu khu chỗ cô ở.
Cố Tiểu Khả nhớ đến nam thần trước đây cứ chớp mắt trái trong lúc vô tình, lẽ nào vết thương của anh…
“Cô giáo, cô giáo, cô sao vậy?”
Tiếng sủa của Hổ Nha đánh thức Cố Tiểu Khả khỏi hồi ức, cô đơ người, tiếp tục nghiêm túc viết lời nhận xét về Hổ Nha.
Cố Tiểu Khả rất sợ, không xác định rốt cuộc nam thần kẹp thẻ kẹp sách trong quyển nhật ký là có ý gì, cô đành giả bộ như xem không hiểu.
Mắt trái của anh hồi phục thế nào rồi? Tại sao lại hay chớp mắt, là vì khô mắt ư? Có ảnh hưởng đến thị lực không? Còn có thể nhìn thấy bao nhiêu?
Tuy Cố Tiểu Khả rất muốn biết nhưng cô không dám lên tiếng hỏi, chỉ dám khi nam thần đến nhà, lén pha một tách trà kỷ tử cho anh.
Buổi chiều, Mạc Thần Trạch đúng giờ tới đón Hổ Nha tan học, Cố Tiểu Khả chần chừa một lát, cuối cùng vẫn dốc hết can đảm lên tiếng: “Kẹp sách trong quyển nhật ký Hổ Nha…”
Mạc Thần Trạch cười, nhẹ nhàng hỏi: “Có đẹp không?”
Cố Tiẻu Khả vội gật đầu: “Đẹp, đẹp lắm.”
“Tự tôi làm đó.”
Lúc Mạc Thần Trạch nói câu này, giọng điệu thoáng qua có vẻ đắc chí.
Cố Tiểu Khả không dám tiếp lời.
“Bức hoạ nhỏ phía trên là một con mèo nhỏ dễ thương tặng lúc tôi còn học đại học.” Giọng nói của Mạc Thần Trạch trầm khàn gợi cảm rất quyến rũ: “Tôi rất thích nên làm thành kẹp sách dùng hàng ngày.”
Vành tai của Cố Tiểu Khả đỏ ửng, đúng lúc có một ‘con sen’ khác tới đón cún cưng tan học, cô lập tức tiến lên nói chuyện, cũng không dám nhìn nam thần thêm nữa.
Mạc Thần Trạch nhìn bóng lưng của Cố Tiểu Khả giống như hoảng sợ bỏ chạy, anh cúi đầu cười, dắt chó của mình về nhà.
Lúc Cố Tiểu Khả quay đầu lại, nam thần đã rời đi, tâm trạng cô có chút phức tạp, không biết là thất vọng hay thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi Mạc Thần Trạch về nhà và mở quyển nhật ký, nghiêm túc đọc kỹ những nhận xét về Hổ Nha hôm nay.
Nội dung học hôm nay là thế mạnh của Hổ Nha, bé dễ thương dĩ nhiên biểu hiện vượt trội nhất, lại giành được một bông hoa hướng dương thật to.
Mạc Thần Trạch lấy máy ảnh Polaroid của mình ra, chụp ảnh hoa hướng dương của Hổ Nha, sau đó di chuyển chuồng chó của nó, dán ảnh lên bức tường bên cạnh, tiện để Hổ Nha lúc nào cũng chiêm ngưỡng những bông hoa nhỏ của mình.
Hổ Nha rất vui, ngắm nghía mãi tấm ảnh, thậm chí bắt đầu ảo tưởng sau này nó có thể sở hữu rất nhiều những bông hoa nhỏ, dán đầy bức tường này.
‘Con sen’ của Tiểu Pudding là nữ, lúc đón cún cưng tan học bị Cố Tiểu Khả giữ lại nói chuyện riêng.
Cố Tiểu Khả xác nhận với cô ấy là Tiểu Pudding không phải vì bệnh mà dẫn đến béo phì, hai người nghiêm túc bàn bạc liên quan vấn đề béo phì của chú cún.
Cố Tiểu Khả nói rõ mối nguy hại của việc béo phì, điều quan trọng nhất để chó cưng giảm được cân là ‘con sen’ phải hạ quyết tâm, tuyệt đối không thể vì mềm lòng mà bỏ cuộc giữa chừng, nếu không sẽ hại chú chó cả đời.
Hai người cùng nhau vạch kế hoạch giảm cân tỉ mỉ cho Tiểu Pudding, không cho ăn những thức ăn có lượng calo cao, từ từ thay đổi thức ăn cho chó thường sang thức ăn cho chó ăn kiêng ít béo, và từ từ giảm số lượng, thức ăn bổ trợ và đồ ăn vặt cũng đổi thành ức gà, dưa chuột, cà rốt, đậu xanh…
Cũng may Tiểu Pudding không kén ăn, chỉ cần tiến hành đồng bộ chế độ ăn uống và vận động, cộng thêm ý chí kiên định của ‘con sen’ để chú chó khôi phục cơ thể khoẻ mạnh, thì không phải là chuyện khó khăn gì.
Sau khi Tiểu Pudding đi theo ‘con sen’ về nhà thì không tỏ ra hào hứng là bao, trong số mấy chú chó ở đây thì chỉ có duy nhất tên này chưa giành được hoa hướng dương nào.
Nó cực kỳ ấm ức, sau khi tới nhà thì nhào vào lòng của ‘con sen’ bắt đầu hu hu hu muốn khóc lóc.
‘Con sen’ sắp tan nát cõi lòng, ôm lấy chú chó nhà mình dỗ dành, không dễ gì mới khiến nó phấn chấn tinh thần trở lại.
Cô ấy rửa sạch một miếng cà rốt baby để trước mặt của Tiểu Pudding, kết quả tên này lại ngoan ngoãn ngồi xuống, vẫn còn nước mắt đọng lại trong mắt nhưng cũng không lập tức nhào qua ăn ngay.
Tiểu Pudding lại chờ một lúc, thấy cô chủ hình như không có ý ra lệnh ‘được phép ăn’, bèn học theo cách của Hổ Nha, chạy sang một bên gặp cắn đồ chơi để phân tán sự chú ý.
Cô gái này vô cùng ngạc nhiên, trong lòng nghĩ cô giáo Cố đúng là khéo tay, mới có một ngày đã khiến chú chó hình thành thói quen giỏi như vậy.
Cô ấy xem thời gian, đợi tròn mười mấy phút, chú chó siêu ham ăn nhà mình từng bất chấp thức ăn là gì, chỉ cần bị nó phát hiện thì cần phải cho vào miệng ngay, nay lại trơ mắt nhìn cà rốt baby bày trước mặt mình nhưng lại ngó lơ, ngược lại còn chạy đi gặm đồ chơi.
Em gái ‘con sen’ giả bộ đi khỏi, sau đó lén quan sát chú chó nhà mình, phát hiện nó thật sự rất tự giác, nhìn cũng không thèm nhìn cà rốt một cái.
Năm phút trôi qua, cô ấy mới trở lại phòng khách, theo hướng dẫn của cô giáo Cố trong quyển nhật ký, nói với Tiểu Pudding: “Ăn đi.”
Cố Tiểu Khả dạy đi dạy lại phát âm hai chữ ‘ăn đi’ cho đám chó, cho nên Tiểu Pudding nghe được hai chữ này từ chủ của mình, lập tức buông đồ chơi trong miệng xuống, hào hứng tới trước củ cà rốt, vui vẻ ôm lấy cà rốt rồi gặm, chẳng mấy chốc đã ăn không còn sót lại chút gì.
Em gái ‘con sen’ bên này há to miệng từ nãy giờ, ngạc nhiên không nói nên lời.
Tại một biệt thự khác, Mạc Thần Trạch lôi kẹp sách cây xương rồng ra khỏi quyển nhật ký của Hổ Nha, thay bằng kẹp sách cà chua vào trong đó.
Anh nhìn chằm chằm dòng chữ đáng yêu tròn trĩnh ‘Hy vọng mỗi ngày anh đều vui vẻ’ trên kẹp sách cà chua. Anh nhìn ba giây, sau đó…
Đột nhiên anh cười xấu xa.