Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 51:
Đô Đô tiến hành kiểm tra sức khoẻ toàn diện ở bệnh viện thú cưng, sau đó tiêm thuốc chống côn trùng, cạo lông rồi đến khi ngấm thuốc tắm.
Qua một đống thao tác, nó vẫn cứ không lên tiếng, chỉ cần Nhâm Tinh Vũ đứng bên cạnh, nắm lấy chân của nó, Đô Đô sẽ trở nên ngoan ngoãn vô cùng, ngay cả lúc tiêm cũng không giãy dụa.
Bé cún đôi mắt ướt đẫm nhìn chủ nhân của mình, làm Nhâm Tinh Vũ đau lòng vô cùng.
Bác sĩ Trang thấp giọng trao đổi với Nhâm Tinh Vũ, “Chân phải phía sau của Đô Đô từng bị gãy, bởi vì không được trị liệu tốt, hiện tại xuất hiện tình huống dị dạng do gãy xương.”
“Nghiêm trọng không?” Nhâm Tinh Vũ lập tức căng thẳng, “Nên làm gì đây?”
Bác sĩ Trang nhẹ nhàng nhíu mày, “Đô Đô may mắn, xương đã lành cũng coi như không xấu lắm, dị dạng này không nghiêm trọng.”
“Tình huống này của nó cũng không ảnh hưởng vận động bình thường của chân sau, cho nên cũng không cần xử lý đặc biệt, chỉ là……”
“Chỉ là cái gì?” Nhâm Tinh Vũ gấp đến mức không kiểm soát được, “Sẽ để lại di chứng sao?”
Bác sĩ Trang vội vàng giải thích: “Không đến mức đấy, chính là bên ngoài không được tốt, lúc đi lại chậm rãi sẽ không thấy rõ, chỉ là khi chạy nhảy sẽ có hơi khập khiễng.”
“Đừng cho rằng cún con chỉ là động vật, chúng nó có rất nhiều tính cách khá nhạy cảm, nếu cùng khác với những con khác, thậm chí có thể u sầu thành bệnh.”
“Tôi từng thấy rất nhiều bé Samoyed sau khi cạo lông bị tổn thương lòng tin, từ đó luôn trốn ở góc phòng không chịu ra khỏi cửa, ngay cả lượng thức ăn cũng giảm đi nhiều, trở nên vô cùng điên loạn.”
“Đô Đô lúc này không chỉ bị cạo lông, tuy rằng không cạo sạch sẽ, nhưng sau mông vẫn thiếu một miếng lớn, còn thêm cả đi khập khiễng……”
“Tôi lo rằng nó ở cùng với những con khác sẽ trở nên tự ti.”
Bác sĩ Trang biết Nhâm Tinh Vũ, dù sao mỗi lần Đao Đao đi chích ngừa đều tìm anh ta, bởi vậy rất hiểu tình hình hiện tại của Nhâm Tinh Vũ.
“Tôi nói với cậu để cậu biết vấn đề nan giải cậu sẽ gặp phải khi đưa chú nhóc này về nhà, cũng để cậu nghĩ trước xem nên làm thế nào cho tốt.”
“Đao Đao nhà cậu là chú Husky khỏe khắn nhất tôi từng gặp, khỏe mạnh cường tráng lại còn tự tin, bề ngoài sáng sủa, dáng vẻ xinh đẹp, nếu để ở trong rừng, chắc chắn sẽ là thủ lĩnh.”
“Mà tình trạng sức khỏe bây giờ của Đô Đô, muốn dễ dàng gia nhập vào thế giới của Đao Đao, có thể sẽ hơi khó khăn.”
“Đao Đao có thể sẽ ghét bỏ Đô Đô yếu ớt, mà Đô Đô đối mặt với Đao Đao cũng sẽ trở nên rất tự ti, thậm chí là sợ hãi.”
“Cơ thể của Đô Đô phải chăm sóc bằng cả trái tim, nó không dễ gì mới trở lại bên cạnh cậu, cảm giác an toàn rất kém, quan sát nó toàn bộ hành trình vẫn không rời mắt hẳn là cậu cũng biết, một chút gió thổi cỏ lay đều có thể kích thích đến nó.”
“Sau khi về nhà chắc chắn nó sẽ kề cận cậu, Đao Đao có ghen tị hay không, chú cún khỏe mạnh trước mối uy hiếp bị tranh đoạt chủ nhân, sẽ giống như tranh đoạt lãnh thổ vậy, rất có khả năng vẽ đánh nhau.”
“Thân hình nhỏ bé của Đô Đô, trước mặt Đao Đao chỉ là con kiến, nhà cậu sau này sợ là sẽ hỗn loạn, không được yên ổn đâu.”
Nhâm Tinh Vũ há to miệng, hoàn toàn bị bác sĩ Trang dọa rồi.
“Vậy phải làm sao bây giờ? Tôi không thể bỏ rơi Đao Đao và Đô Đô, nếu chúng nó không thể ở chung với nhau, tôi phải làm sao đây?”
Bác sĩ Trang nhún vai, buông tay, “Chúng nó có lẽ không thể ở chung được, tôi chỉ có thể chữa trị cho Đô Đô, vấn đề của nó không lớn, sau khi khử trùng xong thì có thể đứng lên được, nhưng bệnh tâm lý của nó tôi thật sự lực bất tòng tâm.”
Nhâm Tinh Vũ nghĩ ngợi, lại hỏi: “Chân của Đô Đô thật sự không có cách nào khôi phục bình thường sao?”
Bác sĩ Trang thở dài, “Giải phẫu thêm lần nữa thì còn có khả năng sẽ khôi phục lại bình thường, nhưng tôi cũng không đề cử ý kiến này, thứ nhất chân sau của nó cũng không ảnh hưởng đến vận động bình thường, thứ hai giải phẫu có mạo hiểm, cần phải làm gãy chân của nó, làm cho miệng vết thương khép lại lần nữa.”
“Chưa nói tới tội nghiệp nó, mà cũng không chắc chắn mọi thứ sẽ hoàn toàn hồi phục lại.”
“Hơn nữa tình trạng thể chất của cơ thể Đô Đô rất kém, tạm thời không chịu được giải phẫu, cho dù muốn uốn nắn, cũng phải đợi sau khi cơ thể của nó hoàn toàn khôi phục khỏe mạnh rồi nói tiếp.”
Nhâm Tinh Vũ lắc đầu buồn bã, “Tôi cảm giác như đột nhiên mình như nuôi một cặp sinh đôi vậy, lại còn là hai đứa có thể không ở cùng nhau được, sầu thật sự.”
“Ờ nhỉ, sao mà tôi lại quên mất!” Đột nhiên bác sĩ Trang mở to mắt, nhìn Nhâm Tinh Vũ đề nghị nói: “Cậu có thể nhờ cô giáo Cố mà!”
“Cô ấy giúp tìm được Đô Đô, cho nên Đô Đô sẽ không chống lại cô ấy, mà cô ấy lại là cô giáo của Đao Đao, Đao Đao nhất định sẽ nghe lời của cô ấy, nhờ cô ấy điều hòa không khí giữa hai đứa nhóc, không chừng có thể có hiệu quả.”
Nhâm Tinh Vũ gật đầu liên tục, “Lúc nãy tôi có nhờ cô giáo Cố tới nhà trấn an Đao Đao, hôm nay có thể phải về rất muộn, nên tôi nhờ cô ấy cho Đao Đao ăn tối.”
Nhưng vào lúc này, Cố Tiểu Khả đang dắt Đao Đao tới bệnh viện.
Cô đã nói rõ cho cậu nhóc nghe về tình hình của Đô Đô, hơn nữa chúc mừng nó sắp có một người anh.
Đao Đao rất khó chịu: [Sao lại là anh trai? Mà không phải là em trai?]
Cố Tiểu Khả: “Bởi vì Đô Đô lớn hơn, cậu ấy chỉ là bị tên khốn bắt đi mà thôi.”
Đao Đao trước giờ đều rất có chủ ý, cũng có logic của riêng mình.
[Lớn nhỏ cũng không phải so sánh tuổi tác, mà là ai đánh nhau lợi hại hơn! Nó có đánh nhau giỏi hơn tui không? Chắc chắn là không thể đâu!]
[Chẳng lẽ trong đàn ai già hơn thì đó là thủ lĩnh sao?]
[Không phải! Tui biết nè, ai càng mạnh hơn mới là lão đại! Trong thế giới động vật đều nói như vậy!]
[Cô giáo đừng có lừa tui, tui thông minh như vậy, cô không lừa được tui đâu!]
Cố Tiểu Khả: “…… Được được được, cậu thông minh, cậu là lão đại.”
Đao Đao lúc này mới chịu gật đầu hài lòng, trong lòng còn hơi kích động.
[Nói như vậy, tui cũng sắp có em trai đầu tiên của mình rồi?]
Cố Tiểu Khả không nói gì mà xoa đầu Đao Đao, “Sao mà cậu lại đưa ra được cái kết luận này, chẳng lẽ lời tôi nói vừa rồi vô ích rồi sao?”
Nhóc Đao Đao thiên tài logic, không cần cô giáo giúp đỡ, tự mình giải quyết xong xuôi.
[Đô Đô là của chủ nhân, chủ nhân chính là của tui, cho nên Đô Đô cũng là của tui, chẳng lẽ sai rồi sao?]
Cố Tiểu Khả thực sự cạn lời, “…… Tôi nói không lại cậu.”
Đao Đao ngoan ngoãn ngồi trong xe taxi, vui vẻ nhìn ra cửa sổ, vô cùng chờ mong được gặp người em trai chưa từng gặp.
Tài xế nhìn qua kính chiếu hậu, hâm mộ nói: “Nó ngoan quá, ngồi ghế sau cũng thắt dây an toàn, tự giác hơn cả con người rồi!”
Cố Tiểu Khả bất đắc dĩ mà cười khổ lắc đầu: “Không, anh không hiểu, thế giới của nó chúng ta không hiểu đâu.”
Sau khi xuống xe, nhân lúc xung quanh không có ai, Cố Tiểu Khả đột nhiên hỏi Đao Đao một vấn đề khó hiểu.
“Đao Đao, cậu từng thấy chủ nhân của ngươi tắm rửa rồi đúng không?”
Đao Đao ngửa đầu nhìn về phía cô giáo, thành thực trả lời: [Đúng rồi.]
Cố Tiểu Khả lại hỏi: “Thế…… cậu thấy ở vai của anh ta, chính là chỗ này.” Cố Tiểu Khả vừa nói vừa chỉ vào vai phải mình, nghiêm túc hỏi Đao Đao: “Ở đây có vết sẹo không?”
“Vết sẹo giống như này này.” Cố Tiểu Khả mở điện thoại, đưa hình ảnh vết sẹo do súng bắn ra cho Đao Đao.
Đao Đao chăm chú nhìn ảnh, cúi đầu suy nghĩ, sau đó thành thật trả lời: [Không có á.]
Cố Tiểu Khả cất điện thoại, sờ đầu Đao Đao, dặn dò nó: “Chuyện tôi vừa hỏi cậu, là bí mật giữa chúng ta, không được nói cho người khác, được chứ?”
Đao Đao mơ màng gật đầu, [Được thôi.]
Cố Tiểu Khả lại khen ngợi chú cún, sau đó dẫn chú nhóc vào bệnh viện thú cưng.
Sau khi Nhâm Tinh Vũ thấy Đao Đao thì hơi sửng sốt, lời nói lúc nãy của bác sĩ Trang còn đang lảng vảng bên tai, làm cho anh ta luống cuống.
Đao Đao căn bản không để ý tới chủ nhân nhà mình, mà lại chạy đến trước mặt Đô Đô, tò mò nhìn chằm chằm vào nó.
Đô Đô đang truyền nước biển, nằm rúc vào trong lòng chủ nhân, ngủ rất say.
Nhưng sống bên ngoài một thời gian dài, điều này làm cho Đô Đô khi ngủ cũng vô cùng cảnh giác, gió thổi qua nó cũng sẽ lập tức tỉnh lại, bởi vậy ngủ không hề sâu giấc.
Mùi hương của Đao Đao còn chưa tới gần, Đô Đô đã sợ sệt mở mắt ra, ánh mắt đề phòng cảnh giác nhìn chằm chằm Đao Đao, cái đuôi dựng lên, cả người kéo căng.
Nhâm Tinh Vũ nhận thấy được Đô Đô có hơi sợ hãi Đao Đao, vừa định mở miệng trấn an, đã bị Cố Tiểu Khả chặn lại.
“Đừng lên tiếng, để chúng nó tự trao đổi trước.”
Nhâm Tinh Vũ tạm thời án binh bất động, nín thở nhìn hai bé đáng yêu lần đầu tiên gặp nhau.
Lần gặp nhau này sẽ trực tiếp xác định ba người họ sau này ở chung với nhau thế nào.
Nhâm Tinh Vũ rất cẩn thận muốn bảo vệ cái quan hệ này, không ngừng cầu nguyện trong lòng, hy vọng Đao Đao sẽ thích Đô Đô, hy vọng Đô Đô cũng thích Đao Đao!
Lúc này anh ta còn không biết, cuộc sống sau này của nhà họ, sẽ khác xa với trí tưởng tượng của anh ta như thế nào.
Đao Đao đi xung quanh Đô Đô, ngửi nó từ trên xuống dưới, cả người Đô Đô cứng ngắc, rụt người vào lòng chủ nhân.
Hai nhóc đáng yêu này nhìn nhau rất lâu, cuối cùng Đao Đao thở dài.
[Có hơi yếu, còn hơi xấu nữa, nhưng tui cũng không ghét bỏ nhóc, dù sao nhóc cũng là em trai đầu tiên của tui.]
Đô Đô: [Hả?]
Đao Đao chăm chú nhìn bộ xương khô đồng loại nói: [Trông bộ dạng này của nhóc, tui cũng chả còn hứng để mà đánh nhau.]
Đô Đô nhỏ giọng trả lời: [Tui cũng đâu muốn đánh nhau với cậu, cậu đừng đánh tui được không?]
Đao Đao rất hiếu kì: [Trước đây cậu hay bị đánh sao?]
Đô Đô không lên tiếng, một lúc sau mới nhỏ giọng trả lời: [Ừm, tui từng bị một tên khốn nạn hai chân đánh, sau đó lại bị bọn chó trên núi đánh…. Chúng nó rất dữ, tui vất vả lắm mới bắt được con chuột, cũng bị chúng nó cướp mất……]
Đao Đao trừng mắt, thực sự không thể hiểu: [Nhóc cũng đần thật đó? Còn để bị cướp đồ ăn!? Thật không có tiền đồ!]
Đô Đô vùi đầu, mất hứng, lại chui vào lòng chủ nhân.
Đao Đao lo lắng, trong nhà đã có một chủ nhân không có tiền đồ, giờ lại thêm một tên nữa, nhóc con cảm giác trên đôi vai nhỏ nhoi của mình lại gánh thêm áp lực cực lớn.
Nhưng cô giáo nói, ai có bản lĩnh mới có thể gánh vác trách nhiệm càng nặng.
Đao Đao tự xưng trên cả thế giới này ngoại trừ cô giáo ra thì nó lợi hại nhất, nó chính là chiếc cún giỏi nhất cái vũ trụ này, chẳng trách trên người gánh trách nhiệm hai đứa con ghẻ, thì ra đây đều là vì để thể hiện năng lực của nó.
Đao Đao thản nhiên quyết định nhận gánh nặng của cuộc sống, nhìn đứa em trai hứa hẹn nói: [Tui không đánh cậu, chỉ cần sau này cậu ngoan ngoãn làm em của tui, tui sẽ bảo vệ cho cậu!]
Đô Đô rất nghi ngờ: [Tại sao không phải là cậu làm em?]
Đao Đao liếc mắt, chắc nịch hỏi: [Dựa vào bộ dạng này của cậu, đánh lại tôi không?]
Đô Đô nghiêm túc suy xét kỹ thực lực của hai bên, không thể không thừa nhận: [Đánh không lại.]
Sau đó dường như nó nhớ tới gì đó, hai mắt tỏa sáng, nghiêm túc hỏi Đao Đao: [Chỉ cần gọi cậu là đại ca, cậu thật sự sẽ giúp tui báo thù sao?]
Đao Đao vui vẻ đồng ý: [Đương nhiên! Những ai đã ức hiếp nhóc, chỉ cần nói, anh đây sẽ đánh tụi nó cho nhóc!]
Đô Đô vui đến nhảy cẫng lên, hơi ngẩng đầu, nhìn về phía Đao Đao, không còn đề phòng cảnh giác nó nữa.
Nhâm Tinh Vũ thấy phản ứng của nhóc con thì trong lòng như nở hoa, đây thật sự là hiện tượng tốt, hai chú chó không xảy ra xung đột, ngược lại còn rất hòa hợp.
Chỉ thấy Đô Đô cúi đầu nghiêm túc bày kế tính sổ nói: [Tui từng bị hai con chó trên núi đánh, từng bị mèo hoang đánh, còn bị gà rừng đuổi đi, bị chim sẻ cằn nhằn, bị……]
Đao Đao: [……]
Tui cảm giác như mình không phải nhận em trai, mà là dắt theo cái tên siêu phiền phức.
Cố Tiểu Khả nghe cuộc đối thoại của hai đứa, nhịn cười đến đau bụng, cô nhìn Nhâm Tinh Vũ cười gật đầu, ý bảo anh ta không cần lo lắng, quan hệ của chúng nó tốt lắm.
Nhâm Tinh Vũ cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Đô Đô xuất viện suôn sẻ, theo chủ nhân về nhà.
Từ lúc Đao Đao trở thành lớp trưởng, lòng trách nhiệm cao vượt mức, vô cùng yêu mến bạn cùng lớp của mình, còn có người em trai mới.
Nó như là thủ lĩnh, chăm sóc cho tất cả con vật xung quanh mình.
Không chỉ có vậy, còn muốn làm nhiều hơn.
Nhâm Tinh Vũ chịu đựng đến rạng sáng khó khăn lắm mới ngủ được, chỗ ngủ của Đô Đô đặt trong phòng ngủ của anh ta, đó là chỗ mà nhóc con này thích ngủ nhất.
Sáng sớm tinh mơ mặt trời vừa nhú lên, Đao Đao ở trong phòng khách đã lớn tiếng phân phó: [Đô Đô mau mau gọi chủ nhân dậy, nếu anh ta không dậy, sắp trễ giờ làm rồi!]
Đô Đô trả lời dứt khoát: [Được thôi!]
Sau đó nhìn về phía chủ nhân kêu hai tiếng.
Nhâm Tinh Vũ kéo chăn che đầu, tiếp tục ngủ khò khò.
Đô Đô hết cách, lo lắng chạy vòng quanh giường, rồi lại kêu lên hai tiếng, Nhâm Tinh Vũ vẫn cứ ngủ như lợn chết.
Đao Đao đợi rất lâu, chạy vào phòng ngủ, nghiêm khắc hỏi: [Sao còn chưa dậy?]
Đô Đô giống như đứa trẻ đang phạm lỗi, hổ thẹn cúi đầu.
Đao Đao cũng không giận dữ, nói nó: [Không gọi chủ nhân dậy được đúng không, nào, học theo anh, sau này cứ gọi như vầy nè.]
Nói xong Đao Đao nhanh nhẹn nhảy lên giường, nhắm ngay cái đầu của Nhâm Tinh Vũ, dùng sức đặt mông xuống.
Đô Đô: [……]
Đao Đao: [Học được chưa?]
Đô Đô cũng nhảy lên, học theo Đao Đao, đặt mông ngồi trên cổ chủ nhân, [Như vậy sao?]
Đao Đao: [Sai rồi, chưa đủ mạnh, phải giơ cao lên một tí, ngồi xuống lại đi!]
Đô Đô: [Như vậy sao?]
Đao Đao: [Đúng rồi! Đô Đô giỏi quá! Về sau việc kêu chủ nhân dậy giao cho em đấy! Đỡ phải mỗi sáng sớm ngày ra đã bị cái con heo lười này làm tức chết!]
Đô Đô cam đoan nói: [Đại ca anh yên tâm đi, em nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ!]
Nhâm Tinh Vũ: “……”
Mẹ ơi, chủ nhân vĩ đại của tụi mày sắp bị ngạt chết rồi, tránh ra coi!
Đao Đao còn đang tiếp tục dạy, ngữ khí bất đắc dĩ mà nghiến răng nghiến lợi: [Con lợn nhà mình rất thích ngủ, cho nên nhóc phải theo dõi cậu ấy.]
[Nếu cậu ấy thức dậy chớp mắt một lát, sau đó lại nằm xuống, nhóc cứ tiếp tục ngồi lên mặt cậu ấy cho anh!]
[Cho đến khi cậu ấy chịu mang dép vào đi tắm rửa mới thật sự gọi là hoàn thành nhiệm vụ, biết chưa?]
Vẻ mặt Đô Đô nghiêm túc, khoa chân múa tay vui vẻ ngồi lên người chủ nhân, [Ha ha, giống như nhảy múa, em cũng biết làm!]
Nhâm Tinh Vũ vốn cho là có được hai chú cún đáng yêu thì mình chính là người chiến thắng nhân sinh.
Những ngày tháng tốt lành mỗi ngày hai tay ôm hai em lông xù trong tưởng tượng……
Quả thật đã đến rồi.
Chương 52
Sau kỳ nghỉ, Cố Tiểu Khả lại nhận thêm năm bé cún nữa, trong đó có bốn bé Husky, một bé Border Collie.
Đô Đô cũng là một trong số các bé cún mới nhập học.
Vào một sáng thứ hai đẹp trời, lớp mầm hoa anh đào và lớp chồi hoa hướng dương thuận lợi khai giảng.
Nhưng vào ngày đầu tiên khai giảng, Nhâm Tinh Vũ dắt hai bé cưng đi học, thì gặp phải rắc rối lớn.
Đô Đô ôm chặt lấy chân chủ nhân, thà chết cũng không buông vuốt, còn rên “Ư ử” thảm thiết, ai không biết còn tưởng Nhâm Tinh Vũ không phải muốn đưa nó tới nhà trẻ học, mà là tiễn nó về tây thiên mất.
Đao Đao dán mắt nhìn động tác quấy nhiễu của Đô Đô, mở to mắt cún ngơ ngẩn không hiểu, mãi lâu sau mới hồi thần lại.
Từ lúc nó đi nhà trẻ đến giờ, cho dù Hổ Nha ghê gớm hay Tiểu Pudding mỏng manh, nhóm thú cưng vẫn đi học rất vui vẻ, chưa từng xảy ra cảnh thảm thiết như thế này.
Đôi mắt cún của Đô Đô ướt đẫm, nước mắt đầm đìa, khóc “Ư ử u u” khiến người ta tan nát cõi lòng.
[Đô Đô không muốn đi học đâu, hức hức, Đô Đô không muốn phải rời xa chủ nhân, chủ nhân đừng bỏ lại Đô Đô mà!]
Đao Đao: […]
Màn kịch trước mắt này đã xảy ra nhiều lần rồi, mỗi lần chủ nhân ra ngoài đi làm Đô Đô đều diễn cảnh này, làm như thể sinh ly tử biệt vậy, Đao Đao xấu hổ lắm.
Đao Đao bấm móng chân tính toán còn mấy ngày nữa là khai giảng lên lớp chồi, mong là sau khi Đô Đô đi học có thể học được gì tốt, ít nhất phải sửa lại cái tật xấu yếu đuổi này của nó.
Bởi vì đi học so với nghỉ lễ còn vui hơn, Đao Đao thật lòng nghĩ như thế, đi học vui lắm á, Đô Đô nhất định sẽ thích nhà trẻ.
Thế nên Đao Đao hoàn toàn không nghĩ tới, trên đời này lại có chú chó nào không thích đi học! Khó tin quá vậy nè! Nó thật sự không hiểu nổi luôn á!
Nhâm Tinh Vũ ngượng ngùng không ngừng vuốt ve đầu cún lông xù của Đô Đô, đổi cách vỗ về nó, nhưng chỉ cần anh vừa đi, Đô Đô lại bắt đầu gào khóc thảm thiết, dẫn tới cái nhìn khó chịu của các con sen khác.
Không đợi Cố Tiểu Khả ra tay giải quyết, Đao Đao đã chủ động nhận lấy gánh nặng gia đình, gỡ móng chân của Đô Đô ra khỏi người cậu chủ.
Đao Đao vô cùng nghiêm túc hỏi Đô Đô: [Hôm qua nhóc nói với anh, hồi trước nhóc thường nhìn lén ông chủ dắt anh đi dạo đúng không?]
Đô Đô đáng thương nói: [Đúng thế, hai người cứ đi cùng nhau, em cũng muốn thế.]
Đao Đao hỏi tiếp: [Nhóc cũng thấy ông chủ ngày nào cũng đi với anh, có đúng không?]
Đô Đô nhỏ giọng đáp: [Đúng ạ.]
Đao Đao lại hỏi: [Anh hôm nay cũng đi học nhà trẻ, cũng có nghĩa là cả ngày nay anh sẽ chơi cùng Đô Đo đó, mà anh ngày nào cũng ở cùng ông chủ, thế chẳng phải giống như là thật ra ông chủ đang ở cùng em sao?]
Đô Đô nghiêng đầu, giọng điệu rất lưỡng lự, mặt ngơ ngác nó: [Hình như là thế nhỉ?]
Đao Đao không hổ là thiên tài logic, chỉ hai ba câu thôi đã quay Đô Đô ngơ ra rồi.
Giọng điệu và vẻ mặt của Đao Đao đều rất chắc chắn, giống như những lời của nó nói đều là chân lý không thể nghi ngờ.
[Cho nên, cho dù Đô Đô học ở nhà trẻ, thật ra cũng chính là đang ở cùng chủ nhân, có đúng không nào?]
Đô Đô tiếp tục gật đầu.
Đao Đao nghiêm túc tổng kết lại, [Cậu chủ phải đi làm để kiếm thật nhiều tiền, thế mới có thể nuôi sống một nhà ba người chúng ta, nếu không chúng ta sẽ không có tiền mua thịt, cậu chủ sẽ đói chết mất.]
[Nhóc muốn thấy cậu chủ chết đói sao?]
Đô Đô vội lắc đầu: [Không muốn đâu!]
Đao Đao rèn sắt khi còn nóng: [Vậy giờ nhóc phải buông chân cậu chủ ra, để cậu ấy đi làm thôi!]
[Dạ, dạ vâng…] Đô Đô mơ mơ màng màng gật đầu, luôn cảm thấy hình như có gì đó sai sai, nhưng vẫn nghe lời buông chân ra, để Nhâm Tinh Vũ rời đi, mà nó lại đi sát sau chân đàn anh, vào lớp học.
Nhâm Tinh Vũ mới là người thật sự ngơ ngác trong cả quá trình, anh khuyên bảo Đô Đô hết nước hết cái không biết bao nhiêu lâu, nói tới miệng khô khốc, mà nhóc này sống chết không chịu buông chân, kết quả Đao Đao chỉ sủa mấy tiếng đơn giản thôi, hai nhóc cún bàn luận với nhau một lát, Đô Đô đã nghe lời đi theo Đao Đao rồi!
Nhâm Tinh Vũ chưa bao giờ cảm thấy bản thân là kẻ vô dụng, nhưng lúc này đây trong thâm tâm lại cảm thấy mình còn không bằng một chú cún là sao.
Đô Đô bám sát theo sau người anh trai, đi vào lớp chưa được bao lâu thì các bạn học trong lớp cười ầm cả lên.
[Chính là bạn đó đấy, ban nãy khóc to quá trời luôn, mất mặt quá trời!]
[Đúng thế, đó giờ chưa thấy chú chó nào nhát gan như bạn ấy luôn á.]
[A, mấy cậu mau nhìn kìa, bạn ấy trông xấu quá đi!]
[Đúng vậy á, mặt sau mông bạn ấy còn không có lông kìa hahahaha –]
[Còn nữa nè, mấy cậu nhìn chân bạn ấy xem, có phải hơi lạ lạ không?]
[Ừ ừ, trông như là, ôi trời ơi, còn khập khiễng nữa kìa!]
Đối với đánh giá tò mò của các bạn, Đô Đô “lạch bạch” chạy ra sau sô pha, xấu hổ trốn đi, cuộn tròn người lại, co quắp trên đất, còn lén giấu cái mông trụi lủi xuống, đôi tai dựng lên.
Đao Đao tức quá mà, cái đám học sinh mới lớp dưới không biết trời cao đất dày này dám cười nhạo em trai ngay trước mặt mình luôn! Thật không thể chịu nổi mà!
Đao Đao khí thế bừng bừng phi tới trước mặt đám học sinh mới, hung dữ nhe răng trợn mắt, giận dữ quát: [Nếu không phải cô giáo quy định là không được đánh nhau, thì ông đây đã đánh cho một hai ba bốn đứa chúng bay một trận rồi!]
Nhóm học sinh mới vội ngậm miệng, mọi người đều sống trong một tiểu khu, bình thường lúc đi dạo hay gặp nhau, Đao Đao vốn đã nổi tiếng hung dữ ở bên ngoài rồi, hay bắt nạt các chú chó khác, mãi đến sau khi nó được đưa tới nhà trẻ mới bớt nóng tính đi nhiều.
Nhóm chó lặng ngắt như tờ, chúng nó dám cười nhạo con gà yếu Đô Đô, nhưng không dám cãi lại trùm trường Đao Đao.
Cố Tiểu Khả nhìn từ xa, các thú cưng tự tụ thành một nhóm, chỉ cần ầm ĩ không quá nghiêm trọng, thông thường thì cô sẽ không can thiệp, cuộc sống giữa các chú chó cần phải để chúng tự mình mài giũa dần.
Đao Đao tức lắm rồi, mắng đám học sinh mới tới đã mới thôi, sau đó nghiêm mặt nói với Đô Đô: [Đô Đô, em qua đây! Để chúng nó nhìn cho rõ vết thương của em, cả còn có huân chương vẻ vang em đấu tranh được nữa!]
Đô Đô mơ màng ngẩng đầu, [Sao ạ?] (Huân chương vẻ vang gì cơ? Sao mình lại không biết vậy?)
Nhóm học sinh mới càng ngơ ngác hơn.
Đao Đao dồn sức quát lên: [Đứng lên cho anh, ra đây!!!]
Trùm trường dữ lên, thì đến Đô Đô cũng chẳng màng đến tự ti, cậu nhóc sợ run đứng dậy, chậm chạp đi tới bên cạnh anh trai.
Đao Đao chỉ tiếng rèn sắt không thành thép, nghiêm khắc nói: [Đi cho tử tế, ngẩng đầu ưỡn ngực, dựng đuôi lên!]
Đô Đô lập tức hành động theo lệnh, ngẩng đầu ưỡn ngực đi tới trước mặt Đao Đao, cơ bắp toàn thân căng cứng, vô cùng căng thẳng.
Đao Đao đi một vòng quanh Đô Đô, cuối cùng đứng ở bên cạnh em trai, phổ cập nghiêm túc rõ ràng cho nhóm học sinh mới: [Mấy đứa đều biết bọn trộm chó đúng không?]
Nhóm học sinh mới tất cả đều là bông hoa trong nhà kính, bé nào cũng vô cùng đơn thuần, đồng loạt lắc đầu: [Không biết ạ –]
Đao Đao: […]
Nhọc lòng thật sự.
[Bọn trộm chó rất đáng ghét, bọn chúng sẽ giả vờ tốt bụng cho chúng ta ăn đồ ngon, sau đó nhân cơ hội trộm chúng ta đi!]
Đám học sinh mới vẫn ngơ ngác, chớp chớp mắt, hỏi: [Sau đó thì sao?]
Đao Đao cố ý diễn biểu cảm dữ tợn, [Bọn trộm chó không nhưng chẳng cho chúng ta ăn cơm uống nước, mà còn mắng rồi đánh chúng ta nữa!]
[Sau khi bị bắt trộm, nếu như may mắn thì sẽ được đưa tới một nơi thật xa, được bán lại cho người khác, sẽ không còn được gặp lại chủ nhân nữa.]
[Nếu như số đen, sẽ bị bán vào quán thịt chó, lột da cắt máu thành nồi lẩu thịt chó!]
Nhóm học sinh hít một hơi khí lạnh, từng con một lập tức kẹp chặt đuôi lại, sợ sệt run lẩy, [Đừng mà đừng mà, tôi không muốn bị trộm đi đâu!]
Đao Đao thấy bầu không khí đã đủ nóng rồi, lúc này mới đi vào chủ đề: [Thật ra một năm trước, Đô Đô đã từng bị bọn trộm chó bắt đi!]
Nhóm học sinh mới trong mắt lập tức lộ ra vẻ hoảng sợ, đồng loạt quay đầu nhìn Đô Đô.
Đô Đô co rúm lại, len lén nhích lại gần anh trai.
Đao Đao tiếp tục trình bày bài diễn thuyết của mình: [Tên trộm chó rất đáng sợ, vừa hung ác lại xảo quyệt, gã ta đã đưa Đô Đô tới một nơi rất rất xa, để em ấy không thể về nhà được.]
[Nhưng Đô Đô đã phản kháng lại, một lần không được thì em ấy làm lại lần hai, hết lần này đến lần khác! Không hề bỏ cuộc!]
[Cho đến cuối cùng, em ấy rốt cuộc đã thành công! Em ấy dựa vào bản lĩnh của chính mình thành công trốn khỏi tay bọn trộm chó, trở về nhà!]
Nhóm học sinh mới hai mắt lấp lánh nhìn chằm chằm Đô Đô, thốt lên tiếng ca ngợi khâm phục, [Woww, giỏi quá đi]
Đao Đao tiếp tục tẩy não nhóm học sinh mới, giọng nó vô cùng hùng hồn, biểu cảm trung thực lại chân thành.
[Thực lực của anh đây mấy đứa trong lòng đều biết rõ, nói thật nhé, ngay đến anh nếu mà rơi vào tình huống ấy chưa chắc đã dám làm được tốt như Đô Đô đâu.]
[Đổi lại là mấy đứa, mấy đứa có làm được thế không? Mấy đứa có thể chịu được cơn đau bị đánh gãy chân sau cũng vẫn cố gắng để chạy trốn trở về không?]
Nhóm học sinh mới nhốn nháo cúi đầu, dựng tai lên, xấu hổ không dám hé răng.
Đao Đao nói với giọng kính trọng tự nhiên nảy sinh từ tận đáy lòng: [Nhưng Đô Đô đã làm được đấy!]
[Một lần chạy trốn không thành công thì em ấy trốn lần hai, cho dù bị đánh gãy chân cũng trốn, dù là lột cả da đuôi cũng muốn chạy, bởi vì em ấy muốn trở về nhà!]
Đao Đao giơ chân nhỏ đầy lông lên chỉ vào chân sau hơi khập khiễng của Đô Đô, xúc động nói: [Đây chính là bằng chứng, vết thương này không xấu, bởi vì nó là huân chương chiến thắng tên trộm chó của Đô Đô!]
[Đô Đô của chúng ta là một chú chó vô cùng dũng cảm và thông minh!]
Ánh mắt của nhóm học sinh mới nhìn Đô Đô trở nên rất kính nể, thậm chí còn mang theo vẻ gì đó sùng bái cuồng nhiệt.
Đao Đao kêu gọi mọi người: [Nào, các em cùng hô theo anh – Đô Đô giỏi lắm!]
Nhóm học sinh mới đồng thời hô to: [Đô Đô giỏi lắm!]
Lần thuyết phục trước sau đầy logic của Đao Đao này, không chỉ hù dọa một đám học sinh mới, mà còn thành công thổi phồng Đô Đô nữa.
(Wow, không ngờ mình lại giỏi như thế đấy!)
Đao Đao còn đang hô khẩu hiệu: [Đô Đô giỏi quá!]
Đô Đô ngẩng đầu lên, cũng hô hào kích động cùng với các bạn: [Đô Đô giỏi quá!]
[Đô Đô thật dũng cảm!]
[Tớ phải học tập theo Đô Đô!]
Cố Tiểu Khả tận mắt chứng kiến toàn bộ quá trình tẩy não của Đao Đao, thật sự là trố mắt đứng nhìn luôn: “…”
Đao Đao nhà ta giỏi quá trời! Tiếc là nhóc không nói được tiếng người, nếu không thì, dựa vào tài năng của nhóc này, chắc chắn có thể trở thành tổng giám đốc của hệ thống bán hàng đa cấp luôn đó!
Đô Đô vô cùng thuận lợi hoà nhập vào đoàn thể học sinh mới, không chỉ không còn bị cười nhạo, thậm chí mơ hồ trở thành nhân vật trung tâm vô cùng có sức liên kết.
Sau đó, các bạn học vây quanh Đô Đô mồm năm miệng mười hỏi đủ thứ.
[Đô Đô, cái gã trộm chó ấy đánh cậu có đau không?]
[Đau.]
[Ui ui, vết thương này của cậu nhìn lại đẹp ghê ấy, chỗ lông này cạo ở đâu thế? Tớ cũng muốn cạo thành như thế!]
Đao Đao đến cạn lời luôn, đi tới bên cạnh Hổ Nha nhỏ giọng hỏi nó: [Tôi sao lại cảm thấy cả đám học sinh mới đều bị thiểu năng vậy?]
Mặt Hổ Nha chính trực, [Cậu đừng nói học sinh mới thế, lúc lần đầu tiên tôi thấy cậu, cũng thấy cậu là một tên ngốc.]
Đao Đao: […]
Hổ Nha kéo Đao Đao tới góc khuất, hai chú chó thì thầm thì thầm bàn bạc một lúc, sau đó chốt lại cùng đi tìm cô giáo.
Cố Tiểu Khả chưa bao giờ nghĩ tới, chính mình thế mà lại có ngày chấn động vì hai chú chó như thế này.
Đúng là cô quá xem nhẹ đám thú cưng này rồi.