Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Sủng Vật Toàn Tiểu Khu Đều Là Tai Mắt Của Tôi
  3. Chương 61-62
Trước /64 Sau

Sủng Vật Toàn Tiểu Khu Đều Là Tai Mắt Của Tôi

Chương 61-62

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chương 61:

Muốn chạy?

Không cần chờ Tiểu Khả ra hiệu, tiểu đội hoa hướng dương đã tiến lên nhau tạo thành một vòng vây, nhốt dì bảo mẫu vào trong.

Cho nên, lúc dì bảo mẫu nhìn thấy Cố Tiểu Khả, thì khóc như mưa.

“Cô giáo, phải làm sao đây? Làm sao đây? Lạc Lạc bị bắt cóc rồi!”

Bà ta giống như một con rắn mất đầu, lại giống như một con kiến bị rớt xuống nước, đang vùng vẫy với lấy nhánh củi cứu mạng cuối cùng.

Cố Tiểu Khả sửng sốt, hỏi: “Dì gọi cảnh sát chưa?”

Dì bảo mẫu gật đầu lia lịa, “Nhưng tên bắt cóc đó đã đón Lạc Lạc đi từ lâu rồi! Tôi phải làm sao đây, ông bà chủ sắp về tới nơi rồi, tôi phải giải thích với họ làm sao đây!”

“Dì đừng lo, có gì từ từ nói thôi.”

Dì bảo mẫu chưa kịp nói gì thì một chiếc xe cảnh sát đã phóng đến trước cửa biệt thự.

Bốn anh cảnh sát xuống xe, người đi đầu là cảnh sát Hạ Hầu, phía sau anh có một kỹ thuật viên, hai bên tay anh ta xách theo hai chiếc hộp lớn.

“Vào trong rồi nói.”

Sau khi vào nhà, cảnh sát bắt đầu lục soát lần lượt từng nơi bên trong biệt thự, cuối cùng họ tìm thấy hai chiếc máy nghe lén, một cái ở trong phòng khách và một cái ở phòng ngủ chính.

Dì bảo mẫu há to miệng đầy sợ hãi, sợ đến mức nói lắp bắp những câu khó hiểu.

Cảnh sát Hạ Hầu tỉ mỉ quan sát hành vi của dì bảo mẫu, rồi anh yêu cầu bà ta ngồi xuống chiếc ghế sofa trong phòng khách.

“Bà đừng sợ, nào, hít một hơi thật sâu, đúng rồi, lại hít một hơi thật sâu nữa. Được rồi, bây giờ tôi hỏi chuyện gì thì bà trả lời chuyện đó, bà hiểu không?”

Dì bảo mẫu nuốt nước bọt rồi nghiêm túc gật đầu.

“Bùi Ngọc Kiều là mẹ của Dịch Văn Lạc, xin hỏi, bây giờ bà ấy đang ở đâu?”

“Tối nay bà chủ có buổi họp lớp. Bà chủ đã đi ra ngoài từ lúc 4 giờ chiều, cô ấy nói rằng có lẽ tối nay sẽ về muộn.”

“Được, Dịch Bác Văn là cha của Dịch Văn Lạc, xin hỏi, bây giờ ông ấy đang ở đâu?”

“Gần đây ông chủ hay tăng ca, thường thì 12h đêm mới về, nhưng mới nãy vợ chồng ông chủ có gọi điện về nhà, họ nói họ đang trên đường về ngay.”

“Được rồi, hôm nay lần đầu tiên bà nhìn thấy Bùi Phong đó là khi nào?”

“Gã đàn ông đó không phải là ông Bùi, ông ta là tên lừa đảo! Tên lừa đảo!!! Bà chủ nói rằng ông Bùi đang ở tỉnh Vũ, chứ ông ấy chưa về thành phố Vân! Tôi bị ông ta lừa rồi! Các anh cảnh sát, các anh hãy tin tôi! Mau đi tìm Lạc Lạc, Tôi nghe nói 48 giờ đầu tiên cứu người là hiệu quả nhất, mong các anh điều động camera giám sát mau tìm Lạc Lạc về…”

Dì bảo mẫu nức nở nói, anh cảnh sát Hạ Hầu an ủi bà ta: “Chúng tôi đã sắp xếp cho các đồng chí cảnh sát đi tìm cậu bé Dịch Văn Lạc rồi. Bà đừng lo, bà hãy bình tĩnh trả lời các câu hỏi của chúng tôi cẩn thận để giúp chúng tôi tìm thấy Lạc Lạc càng sớm càng tốt.”

“Vâng, tôi sẽ trả lời hết tất cả những gì tôi biết.”

“Vậy thì hôm nay lần đầu tiên bà nhìn thấy Bùi Phong giả là khi nào?”

“Khoảng chiều tối hôm nay, gã đó nói rằng gã vừa trở về từ tỉnh Vũ, gã đến để gặp cháu trai, lại còn mua rất nhiều đồ chơi cho Lạc Lạc.”

“Rồi sao nữa?”

“Lúc gã ta đến, chúng tôi đang ăn lẩu, gã ta cũng vào ăn cùng, Lạc Lạc rất vui, thằng bé còn uống thêm một ly nước cam nữa, ăn được một lát thì ngủ thiếp đi luôn.”

“Tôi nghĩ chắc là Lạc Lạc chơi mệt rồi, nên tôi đưa thằng bé vào phòng để ngủ.”

“Tiếp theo đã xảy ra những gì?”

“Tên lừa đảo đó ngồi trong phòng khách một lúc, rồi bắt đầu trò chuyện với bà chủ của tôi qua WeChat, gã ta nói rằng tối nay gã sẽ đến Trương Gia Giới bằng tàu hỏa để gặp ông và bà của Lạc Lạc, có cả dì và em họ của Lạc Lạc nữa. Rồi gã hỏi rằng gã có thể bế Lạc Lạc theo cùng không.”

“Gã còn nói gia đình rất nhớ Lạc Lạc. Dù sao cũng chưa hết kỳ nghỉ hè, nên cứ cho thằng bé đi ra ngoài chơi một tuần.”

“Tên lừa đảo đó cứ nhắn tin những đoạn ghi âm qua WeChat, nội dung giọng nói cũng công khai. Tôi đứng bên cạnh đều nghe thấy cả. Tôi nghe bà chủ tôi đồng ý. Bà chủ còn nói thời tiết của Trương Gia Giới đang thay đổi. Bà chủ còn bảo mang thêm quần áo cho Lạc Lạc”

“Sau đó, tôi vội vàng thu dọn đồ đạc cho Lạc Lạc. Tên lừa đảo đó nói rằng gã sẽ bắt chuyến tàu 12h đêm nên không chịu đợi Lạc Lạc thức dậy, khi tôi thu dọn đồ đạc xong, gã đã đưa Lạc Lạc ra khỏi nhà.”

Ánh mắt cảnh sát Hạ Hầu như chụp được điểm bất thường, anh hỏi: “Nhưng khi bảo vệ gọi điện cho bà, bà nói rằng cha mẹ Lạc Lạc đã ra nước ngoài từ chiều. Bà giải thích chuyện này như thế nào?”

“Ồ, cái này.” Vẻ mặt của bà bảo mẫu vẫn không đổi, bà ta giải thích: “Đây là những gì mà tôi nghe lỏm được từ tên lừa đảo đã trò chuyện với bà chủ qua WeChat.”

“Thầy giáo của ông chủ đang đi công tác ở nước Anh. Chuyện này tôi cũng đã biết từ tuần trước.”

“Bà chủ nói ông ấy bị đau tim, chắc không còn sống được bao lâu nữa. Hai ông bà chủ sẽ bay gấp sang Anh để gặp mặt thầy lần cuối.”

“Họ còn nói là họ đã khởi hành đi rồi, lại còn đang quá cảnh ở một nơi nào đó hình như là Amsterdam, có lẽ phải ở lại đó tầm bốn ngày, đúng lúc Lạc Lạc đang ở nhà một mình buồn quá không có ai chơi cùng, Nên tôi mới để thằng bé đi theo cậu nó đến Trương Gia Giới.”

“Tôi đã nghe rõ ràng bà chủ nói như thế trong điện thoại, nên tôi đã tin là thật.”

“Thế thì sau đó bà làm thế nào mà phát hiện ra có gì đó không ổn?”

“Tên lừa đảo đó bế Lạc Lạc đi được không bao lâu, khoảng nửa tiếng, thì tôi nhận được điện thoại của bà chủ.”

“Bà ấy nói là điện thoại di động của bà ấy bị mất rồi, không liên lạc với chồng được, lát nữa họp lớp xong, có lẽ bà chủ sẽ uống rượu nên không tự lái xe về được, nên bà ấy nhờ tôi gọi tài xế lái hộ giúp.”

“Lúc đó tôi chết trân, tôi hỏi lại bà có phải bà đang quá cảnh ở Amsterdam gì không? Sau đó hỏi lại rõ ràng thì tôi mới biết là mình bị lừa.”

“Ông Bùi không hề trở về thành phố Vân, cũng không hề định đến Trương Gia Giới! Thầy của ông chủ cũng chẳng hề bị đau tim, thậm chí bọn họ cũng không cần ra nước ngoài để gặp ông ấy lần cuối!”

“Tôi đã bị lừa rồi, nhưng tôi thực sự không hiểu tại sao tên lừa đảo đó lại có gương mặt giống hệt ông Bùi, lại còn hiểu hết tường tận hoàn cảnh gia đình chúng tôi như thế!”

“Có lẽ nghi phạm đã đặt làm một chiếc mặt nạ da người giống hệt gương mặt Bùi Phong. Thông tin cuộc gọi WeChat của nghi phạm với Bùi Ngọc Kiều cũng được chuẩn bị từ trước. Ông ta chỉ chờ thời điểm thích hợp để cố tình mở file ghi âm cho bà nghe.”

“Về phần tại sao nghi phạm lại biết rõ gia đình bà như vậy…”

Cảnh sát Hạ Hầu chỉ vào máy nghe lén trên bàn cà phê và giải thích: “Đó chính là lý do, cách đây ít lâu, bà đã bắt gặp một tên trộm trong nhà, nhưng không bị mất bất kỳ đồ vật có giá trị nào, đúng không?”

Dì bảo mẫu gật đầu lia lịa, ngạc nhiên, “Sao anh biết?”

“Thế thì có lẽ nghi phạm đã bước chân vào nhà quan sát trước, lại còn lắp đặt thiết bị nghe lén. Đây là một vụ bắt cóc có tổ chức và được tính toán từ trước. Vụ bắt cóc này có lẽ có nhiều hơn một thủ phạm.”

Cảnh sát liếc nhìn hai chiếc máy nghe lén được tìm thấy, sau đó quay lại hỏi đồng nghiệp, “Đã chuẩn bị xong hết chưa?”

“Đã chuẩn bị sẵn sàng. Chỉ cần nghi phạm gọi điện tống tiền, là có thể bật thiết bị định vị ngay lập tức.”

Cứ hễ là vụ án bắt cóc, thì chắc chắn bọn bắt cóc sẽ đòi một thứ gì đó, thường sẽ là tiền chuộc, miễn là tiền chưa đến tay bọn chúng, thì con tin tạm thời sẽ được an toàn.

Không ngoài dự đoán, chiếc điện thoại bàn trong phòng khách bất ngờ đổ chuông.

Cảnh sát Hạ Hầu cố ý đợi chuông reo ba lần rồi mới nhấc máy, “Alo? Cho hỏi anh chị muốn tìm ai?”

Một giọng cười kỳ lạ từ chiếc máy biến đổi giọng nói từ bên kia đầu dây truyền đến: “Ha ha ha, không ngờ cảnh sát các người lại hành động nhanh như vậy.”

“Anh muốn gì?”

Cảnh sát Hạ Hầu vừa nói chuyện với kẻ bắt cóc, vừa nhìn chiếc điện thoại di động của mình, rồi anh chợt mỉm cười.

Di động của Cố Tiểu Khả bỗng sáng đèn, cô nhìn xuống thì phát hiện đó là tin nhắn WeChat của nam thần.

[Đại Mạc]: [Lạc Lạc đã được giải cứu an toàn, đừng lo.]

Cố Tiểu Khả há to miệng, không thể tin được vào mắt mình.

Thoắt cái là xong, nhanh thế!

Cha mẹ của con tin còn chưa về đến nhà, tên bắt cóc cũng vừa mới gọi điện, mà con tin đã được giải cứu…

Tình tiết gì kỳ lạ thế, mấy bộ phim bắt cóc trên TV đâu có giống như vầy.

Giọng nói của cảnh sát Hạ Hầu thoải mái hơn nhiều, anh ta muốn lừa kẻ bắt cóc nói thêm vài câu nữa để chốt được vị trí của bọn chúng cho chính xác hơn.

Anh cười nói: “Có lẽ anh chưa biết, hành động của chúng tôi thực ra nhanh hơn anh tưởng.”

“Chúng ta có việc gì cứ từ từ bàn bạc, bất kể điều kiện của các anh là gì, bất kể các anh đặt ra bao nhiêu điều kiện đi chăng nữa, chỉ cần là các anh đề ra, thì tôi đều thỏa mãn tất cả cho các anh.”

Giọng nói ở đầu dây bên kia hình như hơi miễn cưỡng, thậm chí hơi khó chịu.

“Nếu đã có cảnh sát vào cuộc, thế thì chúng tôi không muốn ra đi tay trắng. Các người hãy chuẩn bị sẵn 5 triệu tiền mặt có số seri không liền nhau và không lắp máy định vị. Tôi sẽ gọi lại sau và cho các người biết cách thức giao dịch.”

Nói xong, tên bắt cóc cúp điện thoại ngay.

Cảnh sát Hạ Hầu hỏi: “Sao rồi?”

Kỹ thuật viên khẽ lắc đầu, “Tôi chỉ định vị được là ở thành phố Vân. Thời gian quá ngắn không xác định vị trí cụ thể.”

Cảnh sát Hạ Hầu khẽ mỉm cười, “Không thành vấn đề, chúng ta đã có rất nhiều manh mối rồi.”

Dì bảo mẫu ngẩn ngơ, “Anh đã có được manh mối gì rồi?”

Cảnh sát Hạ Hầu nhếch môi, mà không giải thích gì thêm.

Câu nói khi nãy của anh với tên nghi phạm, rằng: “Chúng ta có việc gì cứ từ từ bàn bạc, bất kể điều kiện của các anh là gì, bất kể các anh đặt ra bao nhiêu điều kiện đi chăng nữa, chỉ cần là các anh đề ra, thì tôi đều thỏa mãn tất cả cho các anh.” Thì anh đã cố ý dùng từ “các anh”.

Đúng như dự đoán, người ở đầu dây bên kia lúc đầu vẫn xưng “tôi”, nhưng sau đó lại vô tình xưng “chúng tôi”, điều này chứng tỏ rằng có ít nhất hai tên nghi phạm.

Tiếp theo, nghi phạm nhắc đến “Nếu đã có cảnh sát vào cuộc, thế thì chúng tôi cũng không muốn ra đi tay trắng.”

Điều này cho thấy kế hoạch ban đầu của nghi phạm có lẽ không phải là kiếm tiền, mà muốn đe dọa các thành viên trong gia đình con tin phải làm điều gì đó phi pháp. Điều này thì có thể điều tra được qua công việc của cha mẹ Dịch Văn Lạc.

Mục đích ban đầu của bọn nghi phạm có vẻ như không thể đạt được nữa vì có sự can thiệp của cảnh sát, nên chúng rút lui và chọn cách đòi tiền.

May mắn thay, cảnh sát đã lập rào chắn trên đường cao tốc ra vào thành phố dựa trên thông tin vị trí do Mạc Thần Trạch cung cấp, cảnh sát lấy lí do bên cảnh sát giao thông đang kiểm tra tài xế lái xe say rượu, thế là đã chặn bắt thành công một trong những tên nghi phạm, miễn là cảnh sát cạy được miệng của tên đó, thì vụ án sẽ được giải quyết.

Biết tin Lạc Lạc đã được giải cứu thành công, Cố Tiểu Khả đã thấy yên tâm, lúc cô chuẩn bị lên đường cùng tiểu đội chó thì lại nhận được một tin nhắn WeChat mới từ nam thần.

[Đại Mạc]: [Anh đang ở trước cửa nhà em, em đang ở đâu?]

Cố Tiểu Khả trả lời: [Em đang ở nhà Lạc Lạc, nhưng sẽ về sớm.]

Cô vừa vội về nhà, vừa nhắn tin với nam thần: [Cảnh sát Hạ Hầu thật là giỏi ăn nói, tên nghi phạm kia nói vòng vo một hồi cũng bị anh ta dắt vào tròng.]

Mạc Thần Trạch đứng từ xa quan sát Cố Tiểu Khả dẫn năm chiếc cún dễ thương băng qua đường, cô nhắn tin với giọng điệu thoải mái, dễ chịu, không còn nặng nề như trước nữa.

Anh nhoẻn miệng cười.

Lúc này mây đen trên trời cũng tan dần, vầng trăng bị che khuất cả đêm cũng từ từ ló ra vẻ đẹp bí ẩn, ánh trăng bàng bạc chiếu xuống nhân gian.

Cố Tiểu Khả bước đi chậm dần, cô nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang đứng trước mặt.

Anh thản nhiên tựa lưng vào cây long não trước nhà, dáng người anh rất đẹp, vai rộng, eo thon, chân dài cao ráo. Anh đang cúi đầu bấm điện thoại di động, áo anh bị gió mùa xuân thổi bay bay lên.

“Ting”, Cố Tiểu Khả lại nhận được một tin nhắn mới.

[Đại Mạc]: [Ánh trăng đêm nay thật đẹp.]

Cố Tiểu Khả bất ngờ, cô giả vờ bình tĩnh, hơi cúi đầu, tóc mái của cô che nửa khuôn mặt, không dám nhìn thẳng nam thần.

Cô mở miệng định nói gì đó.

Mạc Thần Trạch cất điện thoại, ánh mắt anh nhìn chằm chằm Cố Tiểu Khả, bỗng anh ray ray trán, nói một cách bất lực: “Nửa đêm em không ‘chơi xếp hình’ với anh, mà lại đi nghe Hạ Hầu nói chuyện tầm phào.”

Chương 62:

Ánh trăng đêm nay thật đẹp = Anh thích em.

Đây là câu tỏ tình rất kinh điển, Mạc Thần Trạch vốn chỉ định mượn ánh trăng để tỏ tình vu vơ thôi, ai ngờ lại bị những câu thoại sến súa trong kịch bản lừa.

Anh nghi ngờ chắc chắn rằng kịch bản này có vấn đề.

Chắc chắn có vấn đề, nếu không thì tại sao bầu không khí vốn lãng mạn trong lành ban đầu, bỗng dưng trở nên cợt nhả thế?

Ai mà không ‘xếp hình’ với người yêu, nhưng sao anh lại nói huỵch toẹt những câu đó ra thế kia?

Lại còn nói rõ to nữa chứ…

Mạc Thần Trạch thấy Cố Tiểu Khả không thả chó cắn mình, anh mừng thầm nghĩ cô thật tốt bụng.

Thực ra Cố Tiểu Khả không phải tốt bụng, mà là cô chẳng biết phải ứng xử ra sao.

Xếp hình? Xếp hình gì?

Có phải là ‘xếp hình’ như trong tưởng tượng của cô không?

Nam thần khoái cảm giác mạnh vậy sao? Bọn họ còn chưa nắm tay nhau nữa là, mà đã đi thẳng vào chủ đề, muốn gạo nấu thành cơm, thuyền về tới bến luôn rồi sao!?

Cố Tiểu Khả lắc nhẹ hàng tóc mái của mình, cố gắng ném những suy nghĩ điên rồ kia ra khỏi đầu.

Mạc Thần Trạch vẫn nhìn chằm chằm Cố Tiểu Khả, anh nhìn cô từ từ bước về phía mình dưới ánh trăng, cô cúi mặt xuống, như thể đang xấu hổ.

Ánh mắt của anh từ đầu đến cuối cũng chỉ nhìn về phía cô.

Mạc Thần Trạch thực sự rất thích Cố Tiểu Khả. Thế giới này rộng lớn biết bao, nhưng đây là lần đầu tiên anh thích một người đến như thế.

Anh thích đến nỗi… nhìn bằng mắt thôi thì không đủ.

Mà anh còn muốn vuốt ve mái tóc cô, ngón tay anh nếu được chạm vào mái tóc kia chắc chắn rất mềm mượt.

“Ý anh là……”

Giọng nói của Mạc Thần Trạch hơi ngắt quãng, anh quay đầu chỗ khác, hơi nhíu mày, hít một hơi thật sâu.

“Nếu em muốn, thì anh có thể chở em đi hóng gió.”

May là tiếng Trung của anh giỏi, Mạc Thần Trạch cố gắng chữa lại câu nói nghe như đang cợt nhả quá đà khi nãy.

Cố Tiểu Khả ngước mắt lên nhìn yết hầu anh dưới ánh trăng, rồi cô khẽ giật mình, nói: “Được đấy.”

Mạc Thần Trạch thấy hình như xưa nay Cố Tiểu Khả chưa từ chối mình bao giờ, chỉ nghĩ đến đây thôi, anh càng không cam lòng.

Thế nào là cảm giác từ từ theo đuổi chứ, đó toàn là những ý tưởng giả vờ ngây thơ ngu ngốc.

Anh chẳng muốn từ từ theo đuổi cô tí nào, mà anh chỉ ước mình có thể công khai với cả thế giới ngay lập tức–

Rằng Cố Tiểu Khả là bạn gái của anh, sau này cô còn là vợ của anh, và cô còn là mẹ của những đứa con của anh sau này!

Nhưng Mạc Thần Trạch không muốn ép buộc cô, anh cố gắng bình tĩnh, vẻ mặt anh vẫn như bình thường.

“Em muốn đi đâu?”

Cố Tiểu Khả ngẩng đầu nhìn nam thần: “Đâu cũng được.”

Đi đâu hóng gió không quan trọng, quan trọng là đi cùng ai.

Mạc Thần Trạch hiểu ý cô, anh khẽ giật mình hít sâu một hơi, “Chúng ta đi biển ngắm bình minh nhé?”

Chúa cợt nhả ơi, anh đúng là chúa cợt nhả mà, toàn nói gài con gái nhà người ta là hay.

Ngắm bình minh = qua đêm cùng nhau.

Cố Tiểu Khả cúi đầu, ngơ ngác hỏi: “Khi nào thì chúng ta mới đi?”

“Ừm, bây giờ?”

Thức trắng đêm cùng nhau chờ mặt trời mọc, đa phần thì chỉ có mấy đứa trẻ con mới làm thế, không ngờ khi hứng lên thì bọn họ cũng ngây thơ lại luôn.

Cố Tiểu Khả gật đầu: “Được thôi.”

Bí Đao đúng là chú chó hiểu chuyện nhất, thậm chí nó còn không muốn lên tiếng, mà chỉ lén nháy mắt với các bạn, rồi tất cả bọn chúng đều hiểu ý nhau, tiếp tục cùng nhau đi tuần.

Những chiếc cún đáng yêu cứ thế mà trốn đi mất tiêu.

Bầu không khí trước đó vốn đã hơi khó chịu hệt như mật ong để nút kín lâu ngày, tuy hương thơm ngào ngạt, nhưng dù sao nó cũng bị nút kín trong chai, Mạc Thần Trạch và Cố Tiểu Khả nhìn nhau, cả hai đều im lặng không biết nói gì hơn.

Thế là ngay sau khi những chiếc cún làm kỳ đà cản mũi vừa đi mất, cái chai vỡ tan tành, mật ong tuôn ra đầy đường, làm nước miếng của con người ta ứa ra khắp nơi.

Không khí càng ngày càng ngọt ngào, ngọt ngào đến mức khó mà kiềm lòng nổi.

Tim của Cố Tiểu Khả như sắp sửa nhảy ra khỏi lồng ngực.

Mạc Thần Trạch nắm lấy cổ tay Cố Tiểu Khả cách lớp tay áo, dẫn cô ra xe rồi mở cửa cho cô.

Cố Tiểu Khả thở phào nhẹ nhõm, rồi ngoan ngoãn ngồi xuống.

Mạc Thần Trạch dựa vào thành xe, nhìn Cố Tiểu Khả một giây, sau đó anh bỗng cúi người chui đầu vào thắt dây an toàn cho cô.

Hai người cách nhau rất gần, anh chúa cợt nhả còn cố tình thắt dây an toàn cho cô rất từ từ.

Cố Tiểu Khả bỗng nín thở, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt góc nghiêng của nam thần, đầu óc cô bỗng trống rỗng.

Chu choa, hơi thở anh ấy thật nhẹ, lông mi anh ấy dài thật, gương mặt có đường nét, cằm gợi cảm, trên người anh ấy còn có một làn hương nhàn nhạt.

Cố Tiểu Khả bất ngờ trong giây lát, một luồng điện tỏa ra từ trong lòng, lan tỏa xuống tay chân.

Mạc Thần Trạch nhắm mắt lại, anh cười tủm tỉm, anh hơi ngả người về sau để nhìn cô, giọng anh hơi trầm: “Em ngại à?”

Cố Tiểu Khả cố gắng kìm nén trái tim đang đập điên cuồng của mình, cô chẳng nói gì.

Mạc Thần Trạch nhẹ nhàng dùng đầu ngón tay vuốt những sợi tóc mai trên má Cố Tiểu Khả.

Cô hơi nhột, giống như một chiếc lông vũ vừa lướt qua, nên gương mặt Cố Tiểu Khả đỏ bừng.

“Anh thắt dây an toàn mà em ngại gì?” Mạc Thần Trạch cười, cố ý nghiêm túc nói với cô gái bé nhỏ: “Chạy xe thì an toàn mới là trên hết.”

Cố Tiểu Khả: “…”

Cô quay mặt đi, nín thở, nhẹ nhàng gật đầu.

Mạc Thần Trạch lại cười, anh cảm thấy mình đúng là không phải người mà.

Đường đến bãi biển vào ban đêm hầu như vắng tanh không có xe cộ, Cố Tiểu Khả khẽ vươn tay ra ngoài cửa sổ, cơn gió luồn qua kẽ tay, đầu ngón tay cô cũng run rẩy theo.

Lúc đến được bãi biển thì cô đã ngủ thiếp đi.

Mạc Thần Trạch nhẹ nhàng chỉnh ghế ngả xuống để cô ngủ thoải mái hơn, sau đó cởi áo khoác đắp lên người cô.

Trên mặt biển, một tia sáng màu đỏ xuyên qua các đám mây, các mép của các đám mây bắt đầu phát ra những ánh sáng rực rỡ.

Cố Tiểu Khả bị anh đánh thức bằng giọng nói hơi trầm khàn bên tai.

Cô chớp mắt, nhìn ra ngoài cửa sổ theo ngón tay chỉ của nam thần.

Mặt trời mới mọc, nửa mặt trời lộ ra nhỏ xíu, toát ra một màu cam dịu, vừa ấm áp mà không hề chói mắt.

Nhưng ngay khi ánh nắng ban mai từ từ nhô cao khỏi mực nước biển, thì nó giống như một quả bóng bay nghịch ngợm, lẹ làng vụt lên cao, mới chớp mắt đã trở nên lộng lẫy, mặt nước biển bỗng chốc biến thành màu vàng, chúng chói mắt đến mức cô không thể nhìn thẳng vào được.

Cố Tiểu Khả bị choáng ngợp trước vẻ đẹp như thế.

Ánh mặt trời rực rỡ rọi vào khuôn mặt cô, bóng hàng mi khẽ chớp mắt, Mạc Thần Trạch thậm chí có thể nhìn thấy những sợi lông mịn trên mặt cô.

“Đợi đến sinh nhật của anh…” Mạc Thần Trạch nói nhỏ, “Anh muốn em… tặng cho anh một món quà.”

Cố Tiểu Khả vừa tỉnh dậy, nên giọng nói hơi ngắt quãng, “Quà gì?”

“Anh muốn có một danh phận.”

Mạc Thần Trạch khẽ thở dài, vẻ mặt anh hơi ấm ức, “Người không có danh phận gì như anh, có phải trông rất tội nghiệp không?”

Hai má Cố Tiểu Khả ửng đỏ, cô chống cằm quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, hơi ngượng ngùng trả lời “Ừm”, nhưng cô sợ anh nghe không rõ, nên lại trả lời lần nữa: “Được.”

Mạc Thần Trạch mỉm cười, anh lôi ra một bàn tay đang làm động tác yeah nhồi bông, anh cầm nó trong tay, chạm phần tay đang làm động tác yeah lên má cô.

Đúng là mềm mại thật

Cố Tiểu Khả: “…”

Cô quay đầu lại, mắt nhìn xuống đất, nhìn chằm chằm thứ đồ chơi trẻ con trong tay nam thần, hai vành tai cô ửng đỏ.

Mạc Thần Trạch cố ý chơi xấu, cầm “ngón tay búp bê”, từ từ chạm nó đến vành tai đang ửng đỏ của cô, rồi nhẹ nhàng đùa vào dái tai nhỏ nhắn xinh xắn.

Cô lạnh sống lưng.

Mạc Thần Trạch còn muốn vuốt dọc theo dái tai, dọc xuống cổ…

Cố Tiểu Khả giật lấy “ngón tay búp bê” nghịch ngợm đó của anh, ném xuống ghế sau, vẻ mặt cô lạnh lùng.

“Lái xe, đi về.”

Mạc Thần Trạch chẳng buồn nhúc nhích.

Cố Tiểu Khả trừng mắt nhìn anh, màu ửng đỏ trên vành tai lan qua cổ cô, khiến người cô đỏ bừng.

“Nay anh không cần đi làm kiếm tiền nuôi gia đình nữa sao?”

Nghe vậy, Mạc Thần Trạch mới chịu quay mặt đi, anh nổ máy rồi quay xe ra phía sau, lái về nhà.

Anh nhìn thẳng phía trước, vẻ mặt anh nghiêm túc chẳng có tí biểu cảm nào, như thể tâm trạng của anh cũng bình thường.

Chỉ là khóe miệng bên trái nơi khuất tầm nhìn Cố Tiểu Khả hơi nhoẻn lên cười thầm, rồi anh kìm lại, nhưng rồi anh lại nhoẻn miệng cười lần nữa, lại bị anh kìm nén lại.

Khóe môi anh cứ nhếch lên nhếch xuống, như thể anh bị chuột rút cơ mặt.

Mạc Thần Trạch chở Cố Tiểu Khả về nhà, đã thấy cảnh sát Hạ Hầu đang đứng bên lề đường từ lúc nào.

“Tôi vừa tan sở nên thuận đường ghé qua đây.” Hạ Hầu cười rồi giải thích: “Không ngờ lại gặp hai người mới về, nên tôi cũng có vài lời muốn giải thích với hai người.”

Cố Tiểu Khả vội vàng mở cửa, lên tiếng mời cảnh sát Hạ Hầu vào trong nhà ngồi chơi, cô còn pha trà Long Tĩnh cho Hạ Hầu, pha trà kỷ tử cho nam thần.

Hạ Hầu liếc mắt nhìn tách trà của Mạc Thần Trạch, anh ấy cười rồi chọc ghẹo Mạc Thần Trạch: “Đại Mạc, anh tập tành ăn uống dưỡng sinh từ khi nào thế? Trông như một ông già vậy.”

Mạc Thần Trạch nhấp một ngụm trà kỷ tử của mình, anh chợt phát hiện không chỉ có nước trà, mà ngay cả bộ tách trà cũng là độc quyền dành riêng cho anh.

Tách trà xấu ơi là xấu, trông như một tác phẩm thất bại nào đó của một người thợ thủ công nghiệp dư.

Mạc Thần Trạch nâng tách trà lên, không thèm quan tâm đến Hạ Hầu, mà anh chỉ cười nói với Cố Tiểu Khả: “Có người thương tôi là quý lắm rồi, còn như không có ai quan tâm thì mới đáng thương cơ. Rõ ràng không khí của bọn tôi đang rất rốt, nhưng ai ngờ tự nhiên lại có cái bóng đèn ở đâu nhảy ra.”

Quảng cáo
Trước /64 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Hàm Đào

Copyright © 2022 - MTruyện.net