Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 97:
“Được, tôi đồng ý với ông,” Cố Tiểu Khả vừa cử động cổ tay, vừa xoay cổ, nhìn chằm chằm chú Vương, “Ông buông Pitt ‘đen’ ra trước đã.”
Mèo đen nghe nói như vậy lại nhe răng trợn mắt kịch liệt giãy dụa.
Cố Tiểu Khả hét lớn một tiếng: “Pitt ‘đen’ tôi bảo cậu đừng nhúc nhích! Nghe tôi, tin tưởng tôi!”
Thân thể mèo đen xoay tới vặn lui chậm rãi ngừng phản kháng.
Chú Vương hứng thú nhìn Cố Tiểu Khả, chỉ thấy cô giơ tay tháo dây buộc tóc trên đầu xuống, một sợi tóc đen nhánh bóng mượt rũ xuống trên vai.
“Cô muốn làm gì? Cơ mà chỉ là con dã thú trong lồng sắt mà thôi, cô có thể làm gì chứ?” Ông ta nhếch mép cười chế nhạo: “Chẳng lẽ muốn chỉnh trang lại dung nhan trước khi chết?”
Cố Tiểu Khả khóe miệng cong lên, đột nhiên cầu xin: “Cầu xin ông hãy buông tha cho Pitt ‘đen’, chỉ cần ông hứa với tôi không làm tổn thương Pitt ‘đen’, ông muốn gì tôi cũng nghe lời ông!”
“Ông bảo tôi tiêm không khí vào trong mạch máu của mình để giả mạo thành tự sát, đều có thể, tôi đều nghe lời ông.”
Thanh âm Cố Tiểu Khả run rẩy, nghe có vẻ yếu đuối đáng thương lại bất lực, diễn giải vô cùng nhuần nhuyễn nỗi lo sợ cùng sợ hãi khi bị uy hiếp.
Nhưng biểu tình của cô lại quá bình tĩnh, thậm chí còn khinh miệt chế nhạo một chút, ánh mắt nhìn về phía chú Vương lại càng thêm lạnh lùng, như thể ông ta đã là một vật thể chết.
Chú Vương nhận thấy có gì đó không đúng, theo bản năng lùi về phía sau hai bước, thấy Cố Tiểu Khả vẫn ngoan ngoãn bị nhốt trong lồng sắt, mới thở phào nhẹ nhõm.
Đúng lúc này, Cố Tiểu Khả nhìn về phía Pitt ‘đen’, trao đổi ánh mắt với nó.
Giữa điện quang hỏa thạch, cái gì đó đã đột ngột xảy ra.
Chỉ thấy Cố Tiểu Khả nhổ một sợi tóc, sợi tóc lập tức trở nên vừa nhọn vừa cứng, tựa như gai thép to bằng mũi kim.
Cô dùng sức ném, dùng tốc độ cực nhanh ném gai thép về phía chú Vương.
“A——” Gai thép mạnh mẽ đâm vào huyệt Tình Minh của chú Vương, ông ta kêu lên thảm thương, cảm thấy đầu váng mắt hoa, hai chân nhũn ra, tê liệt ngồi trên mặt đất, con dao găm rơi xuống bên cạnh lăn hai vòng.
Pitt ‘đen’ thừa dịp hai tay chú Vương đột ngột buông ra, vặn vẹo thân thể mềm mại, thoáng cái chạy ra khỏi nanh vuốt, nâng chân sau bị thương lên, khập khiễng đến bên cạnh Cố Tiểu Khả.
Sau khi mèo đen thuận lợi chạy ra khỏi nanh vuốt, Cố Tiểu cũng không hề cố kỵ gì nữa.
Cô nắm lấy lan can lồng sắt, tay không muốn kéo thanh thép ra, nhưng nghĩ lại, sợ mình ra tay quá nặng, đợi lát nữa cảnh sát tới lại không dễ khai báo.
Cho nên Cố Tiểu Khả thử độ rộng của lồng sắt, thu hồi móng vuốt, giống như mèo, hóp bụng lách qua khe hở chui ra ngoài, đệm mũi chân lặng yên không một tiếng động đi về phía chú Vương.
Chú Vương tứ chi nhũn ra, tầm mắt mơ hồ, cuối cùng trước mắt tối sầm, ngã về phía sau, té trên mặt đất.
Huyệt Tình Minh, nằm trong vết lõm phía trên hốc mắt.
Cách châm cứu chính xác là: sử dụng ngón tay cái của tay trái để đẩy nhãn cầu ra bên ngoài, mở rộng khoảng cách kim đầu vào, để nhãn cầu cố định.
Lại lấy kim châm số 32 để chọc vào da, thân kim dọc theo mép khóe mắt chậm rãi đâm vào, bình thường kim vào 0,3 ~ 0,5 tấc, nếu tiếp tục đâm sâu, tốc độ đưa kim phải vô cùng chậm chạp.
Nếu cảm thấy đầu kim có lực cản, cho dù là rất nhẹ, cũng nên rút ra thay đổi phương hướng rồi mới đâm.
Bác sĩ y học cổ truyền Trung Quốc kỳ cựu trực tuyến nhắc nhở: huyệt đạo này rất nguy hiểm, trừ khi rất có kinh nghiệm, nếu không không được dễ dàng thử, độ sâu châm cứu không được vượt quá 1 tấc.
Ngoài ra, huyệt này nghiêm cấm chen, xoay vòng trên quy mô lớn để tránh gây ra tai nạn.
Cố Tiểu Khả học châm cứu mấy ngày, nhớ lại lời dạy tha thiết của giáo viên, cô không chút do dự cầm kim thép bắt đầu cắm, xoay chuyển.
Năng lực học tập của cô cao, trí nhớ cũng tốt, vừa yên lặng đọc thuộc lòng kiến thức bắt buộc, vừa ‘tốt bụng’ tiếp tục châm cứu cho chú Vương.
Độ sâu đâm kim vượt quá 19mm, đầu kim có thể đâm vào các động mạch và tĩnh mạch phía trước, đạt được mục tiêu (√).
Nếu độ sâu vượt quá 32mm, có thể làm hỏng động mạch màng mạch hoặc động mạch khóe mắt ở phía bên mũi, đạt được mục tiêu (√).
Nếu độ sâu vượt quá 43mm, có thể làm hỏng các cực trước của ống thần kinh thị giác, đạt được mục tiêu (√).
Độ sâu của kim hơn 50mm, có thể làm tổn thương các dây thần kinh thị giác và động mạch mắt chạy trong lỗ thần kinh thị giác, đạt được mục tiêu (√).
Độ sâu hơn 54mm, ở phía sau thẳng của kim, rất dễ đâm vào vòng gân xung quanh các lỗ thần kinh thị giác, liên quan đến dây thần kinh. Lúc này, bệnh nhân sẽ xuất hiện tia lửa lóe sáng trong mắt, đau đầu, chóng mặt, buồn nôn dữ dội… Ôi thực sự khủng khiếp, đạt được mục tiêu (√).
Giáo viên đã từng nhấn mạnh rằng huyệt Tình Minh không nên bấm sâu, trong vòng 0,5 tấc là an toàn nhất, trong vòng 1 tấc dễ đâm thủng mạch máu, gây tụ máu trong mắt…
Chờ đã, tụ máu trong mắt? Cái này có vẻ không tồi, mục tiêu đạt được (√).
Giáo viên cũng nói rằng nếu độ sâu vượt quá 1 tấc, dễ làm hỏng các cấu trúc mô khác trong mắt, gây ra hậu quả nghiêm trọng.
Ví dụ như đâm thẳng vào sau khi châm, mũi kim nghiêng về phía sau, khi kim sâu hơn 1,7 tấc, sẽ kích thích nứt khóe mắt, tổn thương xoang xốp trong nách, còn có ba lớp màng não cùng với thùy thái dương của não, gây xuất huyết nội hộp sọ.
Bệnh nhân sẽ bị chóng mặt dữ dội, đau đầu, buồn nôn, và cuối cùng…
Tử vong vì sốc.
Ánh mắt Cố Tiểu Khả lạnh như băng, thầm nghĩ đầu mình đầy tóc, bất kể là số lượng hay chiều dài, đều có thể xoay sở đủ.
Động tác trên tay cô vừa nhẹ vừa nhanh, miệng lại tận tâm tận lực tiếp tục diễn kịch: “Aaaaa, chú làm sao vậy? Chuyện gì đã xảy ra vậy? Sao đột nhiên chú lại ngất xỉu?”
Đúng vào lúc này, phía trên đỉnh đầu đột nhiên truyền đến tiếng va chạm phá cửa xông vào, Cố Tiểu Khả vội vàng rút gai thép ra, thu hồi tóc mình lại.
Cô xoay người định một lần nữa trở lại trong lồng sắt, cái lồng sắt này hiện tại đối với cô mà nói chính là một bảo bối lớn, có thể chứng minh đầy đủ rằng cô không thể hành hung.
Về phần vị chú Vương nằm cách lồng sắt 5 mét kia vì sao đột nhiên ngã xuống đất hôn mê bất tỉnh?
Đừng hỏi, có hỏi thì là do đột ngột phát bệnh, không có một xu quan hệ nào với cô hết.
Cố Tiểu Khả nhìn vào ống tiêm trên bàn, diễn một bộ đầy đủ, cô xoay người, đi tới cầm ống tiêm lên.
Lúc này, cảnh sát đột nhiên lao xuống tầng hầm.
Cảnh sát Hạ Hầu dẫn đầu, trong tay cầm súng lục, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, thời khắc lao xuống tầng hầm khiến anh ấy đột nhiên sửng sốt.
Chỉ thấy nghi phạm nằm trên mặt đất như xác chết, không nhúc nhích.
Mà nạn nhân Cố Tiểu Khả thì bị nhốt trong lồng sắt lạnh lẽo trong góc, trong tay cầm một ống tiêm rỗng, đang há to miệng mở to mắt nhìn chú cảnh sát đột nhiên xuất hiện, vẻ mặt mơ hồ.
Một chú mèo đen nhỏ co rúm bên chân cô không ngừng run rẩy.
Cố Tiểu Khả rất nhập tâm, khôn khéo đóng vai nạn nhân bị ông chú uy hiếp tiêm không khí vào trong cơ thể mình, sau khi nhìn thấy chú cảnh sát, trong mắt vị nạn nhân này nhất thời tỏa ra ánh sáng chói mắt, đó là ánh sáng nhìn thấy hy vọng sau khi thoát khỏi kiếp nạn.
Cố Tiểu Khả sợ tới mức hai chân nhũn ra, run rẩy, ngón tay mảnh khảnh run rẩy lấy từ trong túi ra một cái bút ghi âm, cung kính giao cho chú cảnh sát.
Mỗi một câu cô nói lúc trước cơ hồ đều đào hố cho chú Vương, muốn tận dụng khả năng gán tội lên đầu ông ta.
Có ghi âm, không sợ sau khi ông ta tỉnh lại, lật ngược lời khai, đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến Cố Tiểu Khả lưu lại tính mạng cho chú Vương.
Một nghi phạm còn sống có giá trị hơn nhiều so với một chú Vương đã chết, có lẽ còn có thể rút củ cải ra để trát bùn, đào ra nhiều thông tin hơn từ miệng ông ta.
Trước khi rời khỏi tầng hầm, nạn nhân Cố Tiểu Khả quấn chăn run rẩy, mặt không chút thay đổi quay đầu lại nhìn chú Vương đang nằm trên mặt đất.
Nếu không phải trước khi tới đã báo cảnh sát, dưới tâm tình kích động của cô rất có thể sẽ trực tiếp để cho chú Vương chết ở chỗ này, và còn là một kiểu chết rất khó coi.
Chú Vương à, ông phải cảm ơn chú cảnh sát vì họ đã cứu ông một mạng đó.
Vụ án giết người hàng loạt có ảnh hưởng cực kỳ nghiêm trọng này cuối cùng cũng được đưa ra ánh sáng, Cố Tiểu Khả đã vô tình góp công lớn.
Vì lý do bảo mật và bảo vệ an toàn cá nhân của Cố Tiểu Khả, cảnh sát đã gạt cô ra khỏi vụ án và không đăng tin tuyên dương rầm rộ, mà cảnh sát trưởng đã đích thân đến cảm ơn cô và thưởng cho cô sáu trăm nghìn vì những đóng góp xuất sắc của cô trong cuộc chiến chống tội phạm.
Cố Tiểu Khả không biết nhiều về tình tiết cụ thể của vụ án, chỉ biết rằng mùi máu trong căn biệt thự mà Thập Ngũ ngửi thấy năm ngoái thực ra là vết thương do súng bắn vào vai của chú Vương.
Khi Thập Ngũ và chủ nhân phá cửa đi vào, chú Vương đã trốn xuống tầng hầm.
Lối đi xuống tầng hầm được bịt kín nên ông ta đã may mắn thoát khỏi tầm ngắm của các em cún.
Như những chú chó bình thường, cho dù ngửi thấy mùi máu tanh cũng sẽ không cảnh giác, huống chi là nhớ lâu, gặm một cục xương là quên ngay.
Nhưng Thập Ngũ thì khác, nó đã nói với cô giáo chuyện này, từ đó đã gây ra một loạt hiệu ứng Domino.
Người ta thường nói, những người phạm tội có thể trốn được nhất thời chứ không trốn được mãi, lưới trời lồng lộng, tuy thưa mà khó lọt, những kẻ có tội chắc chắn không thể thoát khỏi.
Cố Tiểu Khả một mình tiến vào hang cọp, an ủi phần nào những cảnh sát chống ma túy đã hy sinh.
Sau khi sự việc kết thúc một cách hoàn hảo, chỉ có một người đang tức giận.
Nhưng ngay cả khi tức giận như thế, anh vẫn giữ được sự bình tĩnh tối thiểu khi đối mặt với Cố Tiểu Khả.
Mạc Thần Trạch nheo mắt đầy nguy hiểm, khen ngợi Cố Tiểu Khả: “Một mình em chống lại tên giết người hàng loạt, đúng là đáng khen.”
Được nam thần khen ngợi, Cố Tiểu Khả xấu hổ đến đỏ cả tai, ngẩng đầu nhìn biểu cảm của Mạc Thần Trạch có vẻ không đúng, lập tức nhận ra anh không hề có ý khen mình.
“Trước khi hành động em từng nghĩ về anh chưa?”
Mạc Thần Trạch đi từng bước về phía Cố Tiểu Khả, nghiêm túc, bình tĩnh hỏi cô, “Cho dù chỉ là trong chốc lát, em đã bao giờ nghĩ đến việc bàn bạc với anh chưa?”
“Đối với một việc nguy hiểm như vậy, em chỉ cần vỗ trán một cái là tự đưa ra quyết định, toàn bộ tự lực cánh sinh, dũng cảm không sợ.”
Bầu không khí bỗng chốc trở nên im lặng đến khủng khiếp.
Cố Tiểu Khả mím môi tới trắng bệch, tay vô thức run lên, cảm thấy xấu hổ vô cùng.
Bình thường đã quen với việc anh luôn hiền lành, kiêu ngạo, hiện tại trên mặt Mạc Thần Trạch một chút ý cười cũng không có, cô có chút sợ hãi.
“Em… em…”
Cố Tiểu Khả giọng nói mờ mịt, đầu óc trống rỗng, không biết nên giải thích như thế nào.
Nhìn thấy cô như vậy, tâm tình Mạc Thần Trạch dịu lại, giọng điệu cũng không còn tức giận nữa.
Anh thở dài nhắc nhở, “Anh có kịch bản, em quên rồi sao? Trước khi hành động, nói cho anh biết, anh có thể xem trước có nguy hiểm gì không?”
Ngón tay của Cố Tiểu Khả lạnh ngắt, vừa xấu hổ vừa hối hận, cô cố gắng hít một hơi thật sâu, cố gắng hết sức để kiềm chế để những giọt nước mắt không lăn trên mặt mình.
Mạc Thần Trạch đưa tay lại gần đỉnh đầu Cố Tiểu Khả và xoa xoa mái tóc mềm mại của cô.
“Chỉ lần này thôi, không có lần sau đâu đấy.”
Nước mắt trong lòng Cố Tiểu Khả vì những lời này mà tan hết, cô kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Mạc Thần Trạch.
“Nếu còn có lần sau…” Mạc Thần Trạch cúi người, ghé vào tai Cố Tiểu Khả nhẹ giọng cảnh cáo: “Nếu em dám tự ý mạo hiểm, anh sẽ bắt em nằm trên đùi anh, trước mặt tất cả học sinh trong trường mẫu giáo, đánh vào mông em đến khi nào khóc mới thôi.”
Cố Tiểu Khả sững sờ vài giây, khuôn mặt tái nhợt nhanh chóng đỏ bừng.
Mạc Thần Trạch cười nói, “Không phải không muốn cho em làm những chuyện đó, anh có thể giúp em một tay, huống hồ…”
“Chúng ta không phải là người một nhà sao?”
Mắt Cố Tiểu Khả đỏ hoe.
“Em…” Cô rũ mắt xuống, nghiêm túc kiểm điểm lại bản thân, “Em sai rồi, lần sau sẽ không như vậy nữa.”
“Được rồi, biết có người đang lo lắng cho em là đủ rồi.” Mạc Thần Trạch không nỡ nhìn Cố Tiểu Khả dằn vặt tự trách, thấy cô đã nhận ra lỗi lầm, anh đổi chủ đề, vẻ mặt đáng tiếc nói, “Anh vốn dĩ định đánh đòn em hôm nay, đáng tiếc thật đấy.”
Cố Tiểu Khả nghẹn ngào.
Mạc Thần Trạch cười khẽ, có chút bất lực, “Tại sao mỗi hành động của em đều chạm tới trái tim của anh nhỉ, thần kỳ thật đấy.”
Cố Tiểu Khả cúi đầu, lộ ra hai vành tai đỏ bừng.
Mạc Thần Trạch mỉm cười vươn đầu ngón tay sờ nhẹ lên vành tay nóng bỏng của người yêu, trầm giọng khẽ nói: “Kẻ nào dám uy hiếp người của anh tiêm không khí vào tĩnh mạch, anh sẽ tặng người đó một món quà thật xa xỉ.”
Cố Tiểu Khả: “?”
Mạc Thần Trạch cười nhưng không nói gì.
Có ba đồ vật trong ‘gói quà xa xỉ’: natri thiopental, pavron, kali clorua, loại thuốc thiết yếu để tiêm án tử hình.
Chú Vương trong phòng thẩm vấn chợt lạnh cả cổ, nhưng khi biết thân phận và lai lịch của cô gái bắt được mình và bạn trai của cô, ông ta sửng sốt một hồi rồi chợt cười lớn.
“Bảo Cố Tiểu Khả đến gặp tôi.”
Chương 98:
[Cô giáo!]
Hổ Nha vẫy cái đuôi lông xù chạy bạch bạch bạch đến, ngước mặt lên, nhếch mép thần bí mật cáo với Cố Tiểu Khả:
[Tôi vừa nghe trộm cậu chủ gọi điện thoại, hình như nói cái gì mà Vương Quốc Thành muốn mời cô uống trà.]
Vương Quốc Thành chính là tên đã bắt Pitt ‘đen’ làm con tin, đồng thời là tên tội phạm tình nghi giết hại mười mấy cảnh sát phải bắt rất lâu mới bắt được về quy án.
Hổ Nha chớp đôi mắt tròn vo, hỏi: [Uống trà là ý gì?]
Cố Tiểu Khả có hơi hốt hoảng, cô ngồi xổm xuống sờ đầu Hổ Nha, vẻ mặt có chút kỳ lạ: “Tại sao Vương Quốc Thành lại muốn mời tôi uống trà? Cậu còn nghe được những gì?”
Hổ Nha nghiêng đầu, rất là nghiêm túc nhớ lại: [Vương Quốc Thành ở trong cục cảnh sát không nói gì cả, chỉ nhiều lần nhấn mạnh rằng muốn mời một mình cô uống trà, nhưng cậu chủ không đồng ý.]
[Cậu chủ nói thẩm vấn là công việc của cảnh sát, không cần phải tăng thời gian ở riêng giữa nghi phạm trọng án với công dân bình thường.]
Cố Tiểu Khả ngẩn người, hít sâu một hơi, bỗng nhiên phản ứng lại, mình đã không phải là một con người nữa rồi, nhưng có người quan tâm cô, yêu cô, bảo vệ cô từ phía sau.
Hổ Nha cảm thấy trạng thái của cô giáo không đúng lắm, sáp đến nhìn sắc mặt cô, đột nhiên nói lớn một câu: [Cô giáo, tối qua lúc tôi nằm ngáy o o ở trong ổ, cậu chủ có phải là lén ra ngoài ở nhà cô cả một buổi tối đúng không!?]
Cố Tiểu Khả: “……..”
Mạc Thần Trạch vừa gọi điện thoại sắp xếp công việc trong công ty xong, đang định nghỉ hai ngày ở bên bạn gái đúng lúc đi đến, anh liếc mắt nhìn vẻ mặt của Hổ Nha, thản nhiên hỏi: “Nó đang nói cái gì đó?”
Cố Tiểu Khả: “…..” Cô không dịch được.
Hổ Nha ghét bỏ nhìn cậu chủ nhà mình, vẫy đuôi vài cái quay về nằm vào trong sofa nhỏ dành riêng cho mình.
Mạc Thần Trạch đến gần Cố Tiểu Khả, rất tự nhiên ngồi xuống cạnh cô, cười: “Hai ngày này bị Vương Quốc Thành dọa hỏng người rồi hả? Có cần anh ở cạnh em tối nay nữa không….”
“Không cần đâu.” Vành tai Cố Tiểu Khả lập tức phiếm hồng, nuốt nước miếng khan: “Thực ra em không sợ thật mà….”
“Còn nói không sợ?” Mạc Thần Trạch giơ tay cực nhanh nhéo hai má của Cố Tiểu Khả, cười khẽ rất là dễ nghe: “Em nhìn em xem, sợ đến nỗi đỏ hết cả mặt rồi nè.”
Cố Tiểu Khả theo bản năng sờ mặt mình, mặt càng đỏ hơn.
Hổ Nha nằm ở trong sofa không tài nào chịu đựng nổi, nhảy ra gâu gâu mắng to cậu chủ nhà mình: [Thật là không biết xấu hổ! Cô giáo đã nói là không sợ rồi, tối nay anh còn muốn vứt bỏ Hổ Nha bé nhỏ mỏng manh đáng thương, còn muốn lén lút chạy đến đây, đến đây….]
Hổ Nha có hơi nghèo vốn từ diễn đạt, tiếp đó linh quang chợt lóe, nhớ đến từ mà Bí Đao thường dùng.
[Anh dám ở trước mặt tôi trêu ghẹo cô giáo của chúng tôi, anh coi tôi là quả hồng mềm sao! Tôi là chó chăn cừu Đức đó! Chó chăn cừu Đức oai phong lẫm liệt!]
Mạc Thần Trạch bị tiếng chú chó sủa làm cho ồn muốn chết, không cần quay đầu đã bóp miệng Hổ Nha: “Người lớn nói chuyện trẻ con đừng nói chen vào, ngoài ra, đồ ăn vặt của nhóc hôm nay bị tịch thu rồi.”
Hổ Nha yếu đuối nhỏ bé lại bất lực chỉ đành phát ra tiếng kêu ô ô thảm thiết.
Mạc Thần Trạch để ý vẻ mặt của Cố Tiểu Khả, thấy cô chỉ hơi xấu hổ một chút chứ không có ý kháng cự, thế là lại gần tai cô hạ thấp giọng cười nói: “Bé con được đó, bây giờ bị anh sờ mặt cũng không việc gì rồi?”
Cố Tiểu Khả nghe hết tiếng gào khóc của Hổ Nha, rụt cả người lại: “Ngay trước mặt con nít con nôi, anh đừng có mà….”
“Đứng có mà quá đáng quá, tránh cho dạy dư anh bạn nhỏ, biết rồi.” Mạc Thần Trạch cười ngửa đầu về phía sau một chút, kéo ra khoảng cách an toàn với Cố Tiểu Khả.
Cố Tiểu Khả vội vàng hỏi sang chủ đề khác: “Tại sao Vương Quốc Thành lại muốn tìm em nói chuyện riêng, có chuyện gì mờ ám bên trong không?”
Mạc Thần Trạch chống đầu giải thích: “Em bất ngờ giúp họ bắt được nghi phạm tình nghi, coi như đã lập được công lớn, việc thẩm vấn này dân thường như chúng ta không nên bận tâm, ông ta xảo trá như vậy, ai biết được có phải là cố ý thiết kế gài bẫy em hay không? Chúng ta không cần để ý đến cái yêu cầu kỳ lạ này, không cần có bất kỳ gánh nặng tâm lý nào, vốn dĩ đây không phải là trách nhiệm của em.”
“Đừng quên hiện trường mưu sát có vết máu của ông ta, lại còn vết thương đạn bắn ở trên vai ông ta, cho dù đánh chết không nhận tội, nhưng chứng cứ xác thực, Viện kiểm sát hoàn toàn có thể hoàn tất hồ sơ chuyển cho tòa án mà không cần bị can nhận tội, căn bản không cần em phải dấn thân vào nguy hiểm.”
Cố Tiểu Khả gật đầu, không xoắn xuýt vấn đề này nữa, mà giống như người mẹ già nhọc lòng cho con trai vậy, đuổi anh đi làm.
Mạc Thần Trạch bận rộn thực sự, anh đã dời lịch rất nhiều cuộc họp để có thời gian rảnh ở bên người yêu đang chịu hoảng sợ, kết quả một mảnh lòng son này lại đưa cho một người mù không hiểu phong tình, một người mù rõ ràng nhẫn tâm thả chó cắn mình cũng phải đuổi anh ra ngoài cố gắng làm việc kiếm tiền.
Sau khi Mạc Thần Trạch rời khỏi, Cố Tiểu Khả nhận được một tin nhắn.
[Nghe nói hậu đài của bạn trai cô rất cứng.]
Vừa xem chính là tin nhắn lừa đảo, Cố Tiểu Khả không để tâm, xóa thẳng luôn.
Kết quả không lâu sau, số lạ đó lại gửi đến mấy tin nhắn nữa.
[Tôi biết Mạc Thần Trạch có quan hệ trên tỉnh ủy.]
[Chỉ cần anh ta ra tay giúp đỡ, tôi sẽ tặng cô một phần quà thần bí siêu cấp xa xỉ.]
Cố Tiểu Khả cười lạnh, dứt khoát thoát giao diện tin nhắn, đúng vào lúc này đối phương lại gửi đến một tin nhắn, Cố Tiểu Khả giật mình, trong đầu một mảnh trống không.
[Tôi biết tung tích của mẹ cô.]
Cố Tiểu Khả dồn sức nắm chặt tay ghế sofa, lực mạnh tới mức phá hỏng tay ghế.
Hổ Nha: [!!!]
Chú cún âm thầm lùi về sau một bước, vẻ mặt cô giáo của bây giờ thật là dọa người, cục cưng có hơi sợ.
Cố Tiểu Khả mím chặt môi, trái tim đập điên cuồng.
Đối phương biết điểm yếu của cô, biết cô để ý nhất đến điều gì, còn biết rõ mối quan hệ của cô với Mạc Thần Trạch, và cả bối cảnh của anh.
Nếu như có thể, Cố Tiểu Khả bằng lòng đánh đổi tất cả mọi thứ để lấy được tin tức của mẹ, nhưng, cô không thể lợi dụng Mạc Thần Trạch, không muốn làm khó anh, càng không muốn lạm dụng quyền lực người nhà anh.
Chỉ có điều, rốt cuộc đối phương là ai?
Cố Tiểu Khả hít sâu một hơi, từ từ ngồi xuống, ổn định lại tinh thần, cân nhắc gõ chữ trả lời.
[Anh là ai?]
Đối phương trả lời rất nhanh: [Một người bạn trung gian nhiệt tình.]
Cố Tiểu Khả lại hỏi: [Anh muốn anh ấy giúp anh chuyện gì?]
Đối phương: [Phán quyết hình phạt của Vương Quốc Thành là tử hình treo.]
Với tính chất ác liệt của vụ án Vương Quốc Thành, chỉ cần mở phiên tòa xét xử, hình phạt tử hình sẽ lập tức được thi hành không trốn được, nhưng một khi biến thành kéo dài thời gian thi hành tử hình hai năm, sẽ có thời gian để Vương Quốc Thành tìm cách thoát khỏi tội chết.
Không đợi Cố Tiểu Khả trả lời lại, đối phương lại gửi đến một tin nhắn: [Chuyện này chỉ một chuyện nhỏ với bác cả của bạn trai cô mà thôi, chỉ cần bảo một câu, tất nhiên sẽ có người giúp.]
[Cô yên tâm, chuyện này sẽ không gây ra bất kỳ ảnh hưởng nào với các người, chỉ cần trong quá trình giám nghiệm ADN “bất cẩn” dính và một chút mẫu vật và tư liệu còn lưu lại năm đó, hậu quả không có gì hơn là người nào đó bị ghi lỗi cảnh cáo kỷ luật, hoàn toàn không nghi ngờ đến các người.]
[Chỉ cần thẩm phán kết án, tôi sẽ nói cho cô biết thông tin mà cô muốn biết ngay lập tức.]
[Đây mới chính là cô tốt tôi tốt mọi người đều tốt, có phải không nào?]
[Tôi sẽ cho cô chút lợi ích trước, để thể hiện thành ý của tôi.]
[Thật ra mẹ cô chưa bao giờ rời xa cô, bà ấy ở ngay bên cạnh cô.]