Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Theo như kế hoạch được phân chia rõ ràng Ngụy Thế Thanh sẽ đi đánh lạc hướng các cảnh sát quản lý phạm nhân dễ dàng để được lỗ hổng giúp tên phạm nhân kia có thể tẩu thoát. Không ngoài dự đoán, khi không còn ai canh giữ và để ý hắn liền tìm cách thoát ra bên ngoài, nhanh chóng bắt đường dây liên lạc với tổ chức Dương Long nhằm trốn tù.
Đúng mười hai giờ trưa khi các phạm nhân khác đều đang dùng bữa hắn đã thành công vượt được ngục đi ra con đường hẻo lánh ngay sát nhà giam đó.
- Đại ca, mau đến cứu em.
Chỉ thấy hắn cầm một thiết bị vô cùng nhỏ gắn ở bên tai gọi cho ai đó. Đoán chắc rằng hắn gọi cho người của tổ chức Dương Long ba người liền bám theo phía sau đi đến cây xăng phía Tây thành phố. Đó cũng chính là nơi mà lần trước anh nhìn thấy cô được hai người của tổ chức dẫn đi.
Đứng ở một vách đá quan sát tầm mười phút sau một chiếc xe ôtô đen đi đến dừng lại trước mặt tên phạm nhân kia. Người bước ra không ai khác chính là Lâm Tần.
- Lộ Chí Quốc, cậu cũng giỏi thật đấy có thể tự mình thoát ra ngoài mà không cần sự trợ giúp của tổ chức.
Cái tên được gọi là Lộ Chí Quốc kia nói gì đó với Lâm Tần rồi hắn quan sát xung quanh sau đó mau chóng lên xe của Lâm Tần để rời đi.
- Cảnh…
Lâm Bắc Thần còn chưa kịp nói hết câu thì đã thấy anh chạy ra ngoài, nhằm lúc Lâm Tần và Lộ Chí Quốc đang trao đổi gì đó liền lẻn trốn vào trong cốp xe ôtô
- Cậu ta bị điên rồi sao?
Nhìn anh từng chút từng chút một bước đến gần chiếc cốp xe trong lòng hắn lại dấy lên một cảm giác lo lắng đến sợ. Đây hoàn toàn không phải dự tính trong kế hoạch của cả ba người, chuyện này xảy ra hoàn toàn là ngoài ý muốn Lầm Bắc Thần cũng không ngờ được rằng anh sẽ mạo hiểm như vậy mà không báo trước với hắn.
Nhìn chiếc xe cứ thế chạy đi đến khi khuất hẳn hắn mới rời khỏi chỗ ẩn nấp. Thông qua thiết bị trao đổi anh để lại một lời nhắn cho hắn.
" Đừng lo tôi sẽ an toàn đưa Duệ Trân ra ngoài. Cậu và Thế Thanh chuẩn bị xe ở đó trước, đợi tin tức của tôi. "
Sau hơn mười lăm phút di chuyển cuối cùng chiếc xe của Lâm Tần cũng dừng lại. Anh có thể nghe thấy giọng nói của hắn bên ngoài cùng với bên tù nhân vừa trốn trại. Không chậm trễ sau khi hai người họ rời đi anh nhanh chóng lật mở cốp xe rồi đi ra ngoài.
Bên cạnh đã mang theo hai tấm bản đồ có giá trị của cô, anh nhanh chóng xác định được vị trí của mình hiện tại là đang ở trong gara xe. Mặc vào một bộ trang phục khác, cầm theo thẻ thành viên giả mà cô đã làm, đeo một bộ râu giả và một gọng kính anh bước ra ngoài.
- Đứng lại.
Khi vừa bước qua cửa chuẩn bị vào trong căn nhà hai tên vệ sĩ đứng canh rất nhanh đã giữ anh lại.
- Có chuyện sao?
Trong lòng dấy lên cảm giác lo lắng, không lẽ là vừa mới tới đây đã bị phát hiện nhanh như vậy rồi sao?
- Cậu quên quét thẻ thành viên.
Giọng nói của tên vệ sĩ dường như không có một chút gì là tra hỏi. Chỉ đơn thuần là một lời nhắc nhở. Hắn cũng không soi xét anh quá nhiều, sau khi quét thẻ thành viên liền được đi qua.
Tử Quân dễ dàng tiến vào trong hang ổ của Dương Long nhưng hiện tại vấn đề nan giải là anh không biết vị trí của cô ở đâu. Bước trên hành lang dài anh dường như không bị để ý trong cái đám đông hỗn loạn đang chạy ra rồi lại chạy vào. Người của tổ chức này đông hơn anh tưởng.
Thuận lợi né được camera anh bước vào một góc khuất rồi nhanh chóng tìm lên phòng của Dạ Hoắc Tước. Có lẽ ở đó sẽ có được manh mối về cô. Mong rằng anh có thể sớm nhất tìm ra đươc Duệ Trân.
- Nghe nói Cẩn Duệ Trân đang bị giam đấy.
- Thật sao? Anh cả lúc nào cũng cưng chiều cô ta như vậy mà, chắc cô ta phạm lỗi gì lớn lắm mới ra nông nỗi vậy.
- Là cấu kết với lũ cớm đấy, nghe nói cô ta đem lòng yêu một tên cớm.
Những lời bàn tàn xôn xao cả một căn phòng. Là người làm của căn nhà này. Anh nhíu mày dừng lại một chút để nghe ngóng.
- Này cậu kia.
Giọng nói quen thuộc vang lên bên tai, anh làm sao có thể nhầm lẫn được giọng nói của hắn, Lâm Tần.
- Cậu làm gì vậy hả? Rảnh rỗi quá lại đi nghe trộm mấy con mụ này bàn tán sao?
Hắn bước đến gần anh rồi quát lớn. Dường như khi cô bị đạp đổ hắn vô cùng hả hê, tâm trạng vô cùng tốt lại lấy được cái quyền uy ngày trước.
- Nếu không có gì làm thì cùng tao xuống dưới kia đi.
Anh ngoan ngoãn gật đầu nghe lời hắn rồi cùng hắn đi đến căn hầm. Phía trên hào nhoáng bao nhiêu thì ở dưới này lại ẩm mốc, hôi thối và bẩn thỉu bấy nhiêu. Dường như nó không phải hai tầng riêng biệt mà chính là hai thế giới hoàn toàn khác nhau. Có ai nghĩ được nơi đây lại là một tầng của căn nhà nguy nga lộng lẫy khi nãy kia chứ.
Bước qua rất nhiều phòng giam với những tên tù nhân thân tàn ma dại anh mới thấy hết được cái sự tàn ác và một xã hội nô lệ thu nhỏ ở đây. Kẻ nghe lời sẽ được sống yên ổn, kẻ không nghe lời sẽ phải sống một cuộc sống muốn chết cũng không chết được. Có thể nhìn thấy những phòng giam tách biệt kia mỗi phòng sẽ giam một người, loáng thoáng có thể nhìn ra một vài người mang trên mình hình xăm đặc trưng của tổ chức.
Nhìn thấy Lâm Tần bước qua bọn họ chỉ lắc đầu rồi quay đi dường như đã quá quen thuộc với sự hiện diện của hắn ở đây.
Bước xuống cuối của căn hầm, một mùi hôi thối ẩm mốc xộc lên mũi. Đây chắc chắn là mùi của thi thể đang phân rã cùng với những tiếng vo ve của lũ ruồi muỗi. Qua biết bao nhiêu vụ án tiếp xúc với rất nhiều thi thể anh mới có thể dễ dàng thích ứng với chúng.
- Duệ Trân, tao lại đến thăm mày nữa đây.
Lâm Tần bước đến căn phòng ở cuối đường đi, một căn phòng hoàn toàn tách biệt với những phòng giam ở trên kia xuất hiện. Một người con gái chân bị xiềng xích, cơ thể đẫm máu đang nằm trên sàn nhà. Hắn gọi người con gái ấy là " Duệ Trân ".
- Giờ này mà vẫn còn ngủ được sao? Mau gọi nó dậy.
Một tên theo sau Lâm Tần lập tức cầm lấy xô nước lạnh bên ngoài hất vào người cô. Duệ Trân co người lại, vết thương chưa lành cộng thêm bị nước đá làm cho tê buốt, cảm giác như cơ thể đang co cứng lại.
- Tao đến thăm mày mà mày dám ngủ như vậy sao?
Lâm Tần đi đến đá mạnh vào bụng cô rồi lật ngược cơ thể lại để lộ ra gương mặt như không còn sức sống. Giây phút nhìn thấy gương mặt ấy tim anh như ngừng đập. Cô có phải là Cẩn Duệ Trân của anh không? Một Cẩn Duệ Trân tràn đầy sức sống kia đâu rồi?
" Duệ Trân… "
Anh cắn chặt môi, bàn tay cuộn tròn lại thành nắm đấm. Cô đang ở ngay trước mặt anh nhưng anh lại không thể một dao đâm chết Lâm Tần để cứu cô ra ngoài. Cô đã phải trải qua biết bao đau đớn, biết bao nhiêu trận tra tấn đến chết đi sống lại mới biến một Duệ Trân như thường ngày trở thành như bây giờ. Anh đã từng nhìn thấy tù nhân của cuộc chiến tranh cũng đã nhìn thấy các phạm nhân trong tù. Cô hiện tại sống không khác nào là một tù nhân.
Anh nhìn cô đang nằm dưới sàn, nước mắt bất chợt không kìm nén được mà lăn dài hơn khóe mi. Cái cảm giác tồi tệ nhất chính là nhìn thấy người mình thương bị đánh đập, tra tấn nhưng bản thân lại chỉ có thể đứng nhìn mà không thể đưa tay ra bảo vệ. Có lẽ cảm giác đó anh sẽ chẳng bao giờ có thể quên được.
" Duệ Trân, đợi anh. Tối nay anh nhất định sẽ mang em ra ngoài. "