Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
- Sao hai người lại ở đây?
Lúc này cô mới để ý đến chuyện khi nãy.
Thư Hân cười cười, liếc mắt nhìn sang Tư Thuần như để cầu cứu.
- À, tôi tới thăm một giám đốc công ty đối tác.
Nghe nói ông ta bị bệnh tim nên mới đặc biệt tới thăm.
- Ra là vậy.
Cô gật gật đầu tỏ ý đã hiểu.
- Số tiền khi nãy tôi sẽ chuyển khoản lại cho Chu tổng sau.
Bây giờ tôi có việc, xin phép đi trước.
Nhã Kỳ không đợi hắn trả lời liền quay người đi về phòng bệnh của anh.
Lúc này anh đang rất cần cô, ít nhất cô còn có thể ở bên động viên.
Bước chân cô vội vã bước đến thang máy.
Bàn tay nhỏ bấm vội vài nút ấn đi lên tầng cao nhất.
Trong lòng cô lo lắng.
Lo lắng cho anh.
Lỡ như anh có xảy ra chuyện gì thì cô phải làm sao?
" Ting.
"
Tiếng cửa thang máy vang lên.
Cô vội vã đi ra ngoài chạy về phía cuối.
Tầng này là tầng vip.
Tất cả căn phòng ở đây đều đầy đủ tiện nghi.
Phía cuối lầu là phòng của bệnh nhân.
Các phòng khác làn lượt là phòng tắm, phòng ăn, phòng phẫu thuật đặc biệt và các phòng khác.
Một khi đã đặt phòng vip đồng nghĩa với việc sẽ thuê luôn cả tầng lầu này.
Cô chạy thật nhanh về phòng của anh.
Tiếng giày cao gót nện xuống nền nhà lạnh lẽo.
Cô đưa tay, bật mở cánh cửa phòng chạy vào.
- Thiên...!Thiên Vũ...!
Cô nhìn anh đang ngồi trên giường, ánh mắt long lanh bỗng nhoè đi.
Cảm xúc hiện tại của cô bây giờ vô cùng khó tả.
Anh ngẩng đầu lên nhìn cô, mỉm cười dang rộng vòng tay về phía cô.
- Lại đây.
Chỉ cần có vậy, Nhã Kỳ chạy vào ôm lấy anh.
Cả thân hình nhỏ bé của cô cuộn tròn trong người anh.
Cô cảm nhận từng hơi ấm của anh mà mãn nguyện.
Khoé mắt cô cay cay, từng giọt nước mắt mặn chát rơi trên chiếc áo bệnh nhân của anh.
Thiên Vũ cố nén cái đau đớn nơi bụng kia lại mà ôn nhu vỗ về, dỗ dành cô.
- Đừng khóc, anh vẫn ở đây mà.1
Cô không nghe lời anh nói, mặc sức mà khóc to hơn.
Nước mắt cô không ngừng rơi xuống.
Nước mắt của sự lo lắng.
Nước mắt của nhớ thương.
Nước mắt của sự đợi chờ.
Nước mắt của hạnh phúc.
- Anh...!em cứ nghĩ là...!hức...!
Tiếng khóc của cô nấc nghẹn, cổ họng như có thứ gì đó đè nén.
Cô vòng tay qua ôm lấy cổ anh.
Đôi môi nóng ấm của cô chạm vào đôi môi lạnh của anh.
Thiên Vũ ôm lấy eo nhỏ của cô mà cảm nhận nụ hôn ấm nóng.
Cô men theo hơi lạnh của anh, cơ thể nhỏ run lên từng hồi, hoà vào từng nhịp thở của anh.
- Kỳ...!
Giọng anh khàn đặc, ánh mắt vô hồn nhìn về phía cô.
Trong người anh nóng rực, cái cảm giác ham muốn chiếm lấy cô dâng lên.
Miệng anh vô thức luồn lách tác khuôn miệng nhỏ của cô ra mà tiến sâu vào trong hút lấy thứ mật ngọt ấm nóng.
Cô cũng hoà theo từng hành động của anh, mặc cho lưỡi nhỏ đang bị trêu đùa, cô vẫn ôm lấy anh không buông.
- Ưm...!
Nhã Kỳ rên lên từng tiếng.
Cơ thể cô vặn vẹo cảm nhận anh.
Cánh tay cô vô thức trượt xuống đụng phải vết thương của anh.
Thiên Vũ nhíu mày, rời miệng cô đưa tay ôm lấy bụng.
- A.
Nhã Kỳ giật mình, hoảng hốt khi nhận ra bản thân đã vô tình đụng phải vết thương của anh.
Cô luống cuống tay chân, không biết nên làm sao để anh đỡ đau hơn.
Cô cúi người xuống nhìn vết thương.
May mà nó không còn chảy máu.
Cô thổi nhẹ, dịu dàng như sợ anh sẽ đau.
- Không cần làm vậy đâu.
Anh không sao.
Chỉ cần có vợ là mọi nỗi đau đều tan biến cả.
Anh mỉm cười, hôn lên trán cô.
Hành động vừa ôn nhu lại vô cùng dịu đang khiến cô mềm lòng.
Thiên Vũ vẫn luôn như vậy, luôn dịu dàng với cô dù có chuyện gì đi chăng nữa.
Anh nuông chiều, yêu thương cô vô điều kiện.
Có lúc cô còn nghĩ rằng trên đời này dù cho cả thế giới có quay lưng với cô thì chỉ cần anh tin tưởng cô vẫn có thể tiếp tục sống.
- Anh đói rồi đúng không? Em có mang cháo tới cho anh này.
Cô đứng dậy, đi đến phía bàn cầm lấy cặp lồng cháo mở ra.
Bàn tay nhỏ thoăn thoắt đổ cháo ra bát rồi mang tới cho anh.
- Đây, anh ăn đi.
Bát cháo bốc khói nghi ngút.
Bụng anh theo đó mà cũng réo lên.
Cô đưa bát cháo cho anh nhưng Thiên Vũ vẫn cứ ngồi nhìn mãi mà không nhận lấy.
- Sao vậy? Anh không thích cháo này sao?
Anh lắc lắc đầu, cúi gầm mặt xuống mà nhỏ giọng.
- Anh muốn...!muốn vợ đút cho anh.
Anh đây là đang làm nũng cô sao? Cô bật cười, ngồi xuống bên cạnh anh.
- Sao không nói sớm? Nào, ăn đi.
Để lát nữa cháo sẽ nguội mất.
Nhã Kỳ nhẹ nhàng múc một thìa cháo lên rồi thổi cho bớt nóng.
Anh nhìn hành động của cô mà mỉm cười mãn nguyện.
- Nào, há miệng ra.
Anh ngoan ngoãn nghe theo lời cô mà mở miệng ra ăn lấy thìa cháo.
Cô lại cúi xuống, múc thêm một thìa cháo nữa cho anh.
- Vợ cũng ăn đi.
Thiên Vũ đẩy thìa cháo về phía cô rồi cười.
Cô hơi bất ngờ một chút nhưng rồi cũng lấy lại bình tĩnh.
- Đây là cháo của anh mà.
- Vợ mấy ngày nay chăm sóc anh cũng mệt rồi.
Đây, để anh đút cho vợ..