Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Anh bị cô đẩy ra thì có chút không vui nhưng cũng nhìn qua hoàn cảnh hiện tại cũng biết tại sao bản thân bị từ chối.
Thiên Vũ hắng giọng, trở lại vẻ mặt không có lấy một chút cảm giác rồi đỡ cô ngồi dậy.
Toan đưa cho ra xe nhưng như chợt nhớ ra gì đó anh lại quay lại.
Khi đó chẳng phải Đường Vương và Như Tâm đều gây thương tích lên cả người cô sao? Đã vậy còn đẩy cô ngã.
Theo như anh được biết thì nhất định là cô sẽ bị thương ở những chỗ khác nữa.
Nghĩ là làm, Thiên Vũ dắt cô quay ngược lại phòng khám của Trường Tư.
- Sao vậy? Còn chưa chịu đi sao âm hồn bất tán?
Vừa nhìn thấy anh dẫn cô quay lại, hắn không thèm để ý mà hời hợt nói.
Trên tay vẫn ung dung cầm hồ sơ của bệnh nhân, hắn xoay xoay ghế như kiểu không sợ anh cho lắm.
Thiên Vũ nắm tay cô kéo vào giường rồi lại quay ra nhìn hắn.?
- Tôi vẫn chưa an tâm.
Tên Đường Vương đó là đẩy vợ tôi ngã cả người xuống đất.
Lỡ như còn bị thương ở chỗ nào khác thì sao? Vậy nên phiền cậu kiểm tra tổng thể cho tôi.
Câu nói của anh vừa dứt liền khiến sắc mặt của cô trở nên khó coi.
Nhã Kỳ lo lắng, hai tay bấu chặt vào nhau.
Nếu như bây giờ để anh khám tổng thể thì chẳng phải việc cô đang có bệnh anh cũng sẽ biết sao?
- Được rồi, được rồi.
Từ khi có vợ cậu trở nên cẩn thận hơn hẳn đấy.
Đã vậy còn biết lo lắng cho con gái nhà người ta rồi.
Haiz đúng là tảng băng nào rồi cũng có lúc bị bào mòn nha.
Trường Tư lại một lần nữa đặt sấp tài liệu xuống rồi đi tới chỗ cô chuẩn bị khám tổng thể.
Bước chân của hắn càng lại gần, Nhã Kỳ lại càng cảm thấy lo lắng hơn.
Cô sợ anh sẽ lại lo lắng cho cô, sợ rằng anh sẽ mất tập trung trong công việc chỉ vì cô.
- A, Thiên Vũ à, em nghĩ là cơ thể em rất khỏe.
Ừm… thật ra thì cũng chỉ bị thương ở tay thôi.
Vết thương nhỏ không đáng ngại.
Còn tất cả những nơi còn lại đều rất ổn.
Cô cười gượng, cố ngăn cái hành động của anh lại.
Trường Tư nghe xong cô nói thì bỗng dừng lại quan sát biểu hiện của anh.
Thiên Vũ nhíu mày, có hơi do dự một chút rồi vẫn đi tới chỗ cô.
- Không được, vợ phải kiểm tra tổng thể.
Nếu không thì anh sẽ lo lắng lắm đó.
Anh nắm lấy tay cô mà siết chặt.
Cô không dám nhìn thẳng vào mắt anh ợ rằng khi nhìn rồi thì sẽ mềm lòng.
Nhã Kỳ vẫn không từ bỏ, cô đưa tay lên chạm vào khuôn mặt anh mà vuốt nhẹ.
- Em không sao thật mà.
Anh xem…
Cô dừng lại, nhón chân nhảy xuống giường rồi xoay một vòng trước mặt anh như để chứng minh rằng bản thân thực sự không có vấn đề gì.
- Em thực sự không có bị sao cả, em chỉ bị thương ở tay thôi mà.
Cô mỉm cười, cố gắng xoa dịu đi sự lo lắng trong lòng anh.
Thiên Vũ suy nghĩ một lát rồi như nảy ra một ý định gì đó.
Anh nhếch môi cười nhìn cô gái thấp hơn mình một cái đầu đang cố với lên.
- Được, vậy không kiểm tra nữa.
Chúng ta đi về.
Lần này thì anh gấp gáp hơn mà nắm lấy tay cô lao vụt ra ngoài để lại một mình Trường Tư vẫn chưa hiểu chuyện gì đứng ngây người ở trong.
Hắn nhìn theo bóng lưng hai người khuất dần rồi nhíu mày.
" Hai người coi tôi là trò đùa sao? Lại vô tư và ngang nhiên phát cẩu lương nữa chứ.
"
Cô bị anh kéo đi mà bất giác không giữ được thăng bằng ngã vào lòng anh.
Vừa nãy còn quyết tâm cho cô khám sức khỏe tổng thể lắm mà tại sao bây giờ lại đổi ý nhanh như vậy chứ? Nhất định là có chuyện gì đó không ổn.
- Vợ, chúng ta về thôi.
Cô nhìn nụ cười gian xảo đấy của anh mà có chút lo lắng.
Anh lại có chiêu trò gì nữa đây chứ? Nhưng mặc kệ, dù là gì đi nữa thì cũng là qua ải kiểm tra tổng thể sức khỏe rồi.
Giấu được anh lần này nhưng những lần sau thì nhất định sẽ không còn dễ dàng như vậy.
Cô phải nhanh khỏi bệnh, vừa tốt cho cô lại vừa không trở thành gánh nặng của anh.
- Thiên Vũ, chúng ta sẽ về ư?
Cô ngồi ghế bên cạnh anh mà lòng có chút hồi hộp.
Hôm nay anh đi nhanh hơn mọi ngày, tốc độ cũng phải vượt xa những lần trước.
Thiên Vũ trong lòng bây giờ rất là vui.
Cái cảm giác hào hứng xen lẫn đợi chờ chiếm lấy tâm trí anh.
- Đương nhiên rồi.
Phải về nhà để bà xã nghỉ ngơi chứ.
Em không chịu kiểm tra tổng thể sức khỏe vậy thì đành để người chồng này giúp em rồi.
Cô vừa nghe xong hai chữ " giúp em " liền hiểu ra ý đồ của anh.
Nhã Kỳ đỏ mặt, đưa tay đánh nhẹ anh rồi trách móc.
- Gì mà giúp em chứ, em đang là người bị bệnh đó.
- Người bị bệnh thì mới cần sự chăm sóc tận tình và yêu thương từ người chồng của em đây chứ.
- Anh...!
Cô không nói thêm được lời nào nữa đành chấp nhận để mặc cho anh làm gì cũng được.
Chỉ cần là qua ải kia rồi thì sẽ không sao nữa.
Cô chỉ sợ anh lo lắng cho cô rồi lại không làm việc được hiệu quả.
Cô biết bây giờ anh không những phải tiếp quản cả một công ty mà còn phải tìm cách đối phó với Lăng Minh Hạ.
Dù gì anh cũng là chồng cô, cô không tính toán những chuyện như này..