Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sau khi cả hai dùng bữa xong anh lại tiếp tục công việc của bản thân.
Nhưng lần này thì khác, anh ôm cô trong lòng, bàn tay gõ từng phím laptop.
Căn phòng chỉ còn lại tiếng thở đều của hai người.
Cô cứ mãi chăm chú nhìn anh, cảm nhận hơi ấm của anh len lỏi đến từng nơi trên cơ thể.
Chẳng biết đã qua bao lâu anh mới chợt nhớ đến cô.
Thiên Vũ cúi xuống nhìn cô mới phát hiện cô đã ngủ từ bao giờ.
Anh có tìm hiểu sơ qua về thời kỳ mang thai.
Lúc đó cơ thể mệt mỏi lại ngủ nhiều hơn bình thường.
Anh nhẹ nhàng đặt laptop sang bên cạnh rồi bế cô đặt xuống giường.
- Bách Hào.
Anh lên tiếng gọi, không có ai trả lời chỉ thấy tiếng bước chân lại gần rồi bóng dáng hắn xuất hiện sau cánh cửa.
- Thiếu gia.
- Gọi thêm người tới bảo vệ an toàn cho phu nhân.
Chúng ta lập tức đi tới tìm tên nhân chứng kia.
- Vâng.
Nói rồi hắn lấy điện thoại bên trong túi áo gọi thêm người tới bệnh viện.
Sau khi đã chắc chắn rằng cô sẽ an toàn thì anh mới lưu luyến mà rời đi.
Trong đêm tối, chiếc xe Ferrari đen quen thuộc vụt chạy ra khỏi bệnh viện.
Sau một quãng đường đi có vẻ không dài cũng không ngắn, xe dừng lại trước cửa tập đoàn Mạc Thiên.
Anh đeo găng tay, lấy ra một khẩu súng được giấu dưới ghế ngồi của xe rồi đi vào.
Lại là tầng 0 của Mạc Thiên, tiếng bước chân vang vọng trong đêm tối.
Lúc này nhân viên cũng đã về hết, anh đi đến bên thang máy rồi ân số tầng.
Ánh mắt sắc lạnh đến gai người, bộ vest đen lịch sự nhưng cũng không kém phần cao quý.
Tiếng cửa thang máy vang lên rồi cửa mở ra.
Khu này vô cùng tối, ánh đèn sáng duy nhất là ở căn phòng phía xa nơi đang giam giữa tên nhân chứng quan trọng mà Bách Hào đã nói.
Anh bước từng bước chận rãi đi tới, trong lòng không khỏi mong chờ cho cuộc gặp này.
- Thiếu gia, mời vào.
Tên giữ cửa cung kính cúi đầu mở cửa cho anh.
Thiên Vũ nhìn vào trong, đảo mắt xung quanh rồi dừng lại trước một người đàn ông đang bị trói chặt.
- Là ông?
Anh nhíu mày nhìn người đàn ông đã có nếp nhăn nơi khoé mắt.
Tóc đã bạc phân nửa, bộ quần áo cũng chỉ là bộ đồ nông dân.
Hắn trợn tròn mắt nhìn anh, lòng trắng lòng đen long sòng sọc.
Chưa kịp đợi anh nói thêm gì hắn đã quát lớn.
- Mau thả tôi ra.
Tôi không hề biết về chuyện đâm chém gì đó mà các người nhắc tới, mau thả tôi ra.
Anh nhíu mày, kéo ghế bên cạnh rồi ngồi xuống vắt chéo chân.
Hai tay đan trước đầu gối, anh nhướn mày nhìn hắn đang cố chống cự dưới mặt đất.
- Hửm? Không biết sao? Ý ông là chúng tôi bắt người không có bằng chứng?
Giọng nói lành lạnh vang lên bên tai khiến cho hắn bất giác nổi gai ốc.
Nhưng dù gì đi nữa hắn cũng nhất quyết không chịu nhận.
- Tôi chỉ là một người nông dân bình thường.
Đối với người tên Lăng Minh Hạ là không hề quen biết.
Hắn ta cũng cứng đầu quá đấy chứ.
Anh đưa mắt nhìn về phía Bách Hào đang đứng.
Như hiểu được ý tứ trong ánh mắt đó, hắn đi ra ngoài rồi nói gì đó với tên canh cửa.
Chẳng đợi đến một phút, một người phụ nữ cùng hai đứa con nhỏ lập tức bị đẩy vào phòng.
Người phụ nữa lấm lem nước mắt, tay ôm chặt lấy hai đứa con nhỏ.
- Ông nó à...!
Giọng bà ta run run, nước mắt đã trực trào nơi khoé mắt.
Vừa nghe thấy giọng nói quen thuộc hắn liền ngẩng đầu lên nhìn.
- Bà, các con...!
Vợ con hắn đang ngồi ngay trước mặt hắn.
Hai đứa nhóc còn nhỏ tuổi sợ hãi mà ôm lấy mẹ.
Nước mắt nước mũi cứ chảy dài.
Đôi mắt hắn thoáng có chút lo sợ nhìn về phía anh chỉ thấy Thiên Vũ tay đang cầm một khẩu súng đưa qua đưa lại.
Trông anh có vẻ thư thả vô cùng, không có chút gì là vội vã.
- Ngươi....!
Hắn nghiến răng, dùng ánh mắt căm hận nhìn về phía anh.
Thiên Vũ nhướn mày, nhẹ giọng mà trả lời.
- Sao? Ông đã có ý định nói sự thật chưa?
Hắn ta có chút do dự, đôi môi mấp máy như định nói gì đó nhưng rồi lại nuốt lời nói ấy vào trong.
Dường như hắn không muốn tiết lộ điều gì đó.
- Tôi không có gì để nói với cậu cả.
Hắn ta kiên quyết mà đáp trả lại anh.
Vốn chỉ định đem vợ con hắn ra doạ thì nhất định hắn sẽ nói nhưng con người này lại máu lạnh và trung thành như vậy.
Ngay cả vợ con mình còn không bằng một ả đàn bà không biết hắn là ai.
- Được, vậy thì đừng trách tôi ra tay ác độc.
Nói rồi anh đưa súng về phía đứa bé đang ôm chặt lấy mẹ.
Là một bé gái chừng bốn hay năm tuổi gì đó.
" Đoàng.
"
Một tiếng súng vang lên, xuyên qua người đứa bé.
Một dòng máu tươi chảy xuống, đôi mắt nó nhắm lại rồi cả người vô thức mà ngã xuống.
- Bạch Ngọc.
Người phụ nữa kia gọi lớn tên con bé rồi bò về phía nó.
Máu mỗi lúc một nhiều hơn, thấm đẫm cả chiếc áo khoác nó đang mặc.
- Cho dù ngươi có làm vậy thì ta cũng không có gì để nói với ngươi cả.
Trước mắt hắn là con gái của hắn đang nằm trong vũng máu.
Vợ hắn la hét đến khản cả giọng như hắn vẫn chẳng có chút quan tâm.
Miệng vẫn một mực khăng khăng giữ cái bí mật ấy.
- Ồ, cũng cứng miệng thật đấy.
Anh ra hiệu cho Bách Hào bật tivi lên.
Sớm biết có chuyện này nên anh đã chuẩn bị kỹ.
Chỉ là không ngờ rằng ngay cả máu mủ ruột thịt của hắn với người vợ hết mực yêu thương hắn cũng không bằng một đêm mây mưa với bà ta.
Màn hình hiện lên, bóng dáng ai đó đang bị treo trên dây thừng hiện ra.
Rồi dần dần ánh sáng chuyển về hướng cậu ta, khuôn mặt quen thuộc hiện lên.
Đó không ai khác chính là Dương Thiên Bảo..