Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chàng trai tóc đen cũng mặc bộ đồng phục học sinh màu xanh trắng, cơ thể gầy gò, tay chân đều dài. Tay áo bên phải xắn lên, lộ ra cánh tay mảnh khảnh và khỏe khoắn. Anh ta đang ngồi trong tư thế cà lơ phất phơ, cả người đều toát ra vẻ tùy ý.
Anh có vẻ ngoài cực kỳ đẹp, đường nét rõ ràng, đôi môi xinh đẹp, khóe mắt hơi xếch lên trông có vẻ quyến rũ, ngay cả màu mắt cũng đậm hơn người thường. Vì vậy, khi anh ta nhìn chằm chằm vào bạn, bạn sẽ không tự chủ được mà sa vào nó.
Chỉ là cơ thể của anh ta hơi trong suốt mờ ảo, ánh sáng chiếu xuyên qua, hiển nhiên anh ta không phải là “người” bình thường.
Có lẽ người này là Tần Quyện, nam sinh làm mưa làm gió của trường Trung học số 1, con cưng của giáo viên, người tình trong mộng của các cô gái.
Đường Ngọc Phỉ vừa nằm bò trên vách ngăn vừa thưởng thức dáng vẻ có thể gọi là phong trần của anh ta. Tần Quyện thực sự rất đẹp trai, phải nói là cực kỳ đẹp trai. Anh ta có khí chất đặc biệt giữa thiếu niên và người đàn ông trưởng thành, trẻ trung, điềm tĩnh và khoa trương nhưng lại không hề mâu thuẫn. Tóm lại, anh ta là kiểu người đặc biệt thu hút các cô gái ở độ tuổi này.
Có điều, biểu hiện của anh ấy bây giờ… ngạc nhiên như thể anh là người nhìn thấy quỷ vậy.
Trùng hợp hơn là, sau khi chậm chạp một lúc như vậy, cửa nhà vệ sinh đột nhiên bị đẩy ra, một cậu học sinh mặt đầy mụn đang ngâm nga một bài hát bước vào, cậu ta không nhìn thấy Đường Ngọc Phỉ đang bị mắc kẹt trên đó, mà đã bắt đầu cởi dây thắt lưng bộ đồng phục học sinh của mình.
Đường Ngọc Phỉ không khỏi giật giật khóe miệng, nhất thời tiến thoái lưỡng nan. Hóa ra Thôi Tân Nguyệt đã nhốt nguyên chủ vào nhà vệ sinh nam, có ai ngờ được đã tan học lâu như vậy rồi mà vẫn có người còn chưa rời đi, nếu lúc này cô leo xuống…
Người ta sẽ mắng cô là biến thái phải không?
Sau khi nghĩ tới nghĩ lui, Đường Ngọc Phỉ quyết định nín thở chờ cậu ta ra ngoài trước, dù bụng cô bị tấm vách ngăn kẹt rất đau.
Trong nhà vệ sinh nam yên tĩnh, ngoài tiếng ngâm nga vui vẻ của cậu học sinh, còn có tiếng nước chảy róc rách, cái cảm giác tưởng mình là duy nhất nhưng thực ra sau lưng còn có hai cặp mắt đang lặng lẽ nhìn bạn, cảm giác quả là quá vi diệu…
Đường Ngọc Phỉ quay đầu đi không nhìn cậu ta nữa, do đó không thể tránh khỏi đối mắt với Tần Quyện đang ngồi trên bồn rửa tay.
Tần Quyện nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Đường Ngọc Phỉ, trong mắt anh ta có chút ý cười thích thú và nghiền ngẫm. Anh là quỷ, dĩ nhiên có thể không hề kiêng dè, anh biết tuy rằng lúc này người kia giống như đang “nhìn” anh, nhưng trên thực tế lại không hề nhìn thấy anh.
Anh bị ép đi theo cô hai tháng, anh sớm đã biết em gái khóa dưới này tính cách quái gở, không biết cách ăn nói, nhát gan, lại cực kỳ không được lòng người. Điểm tốt mà anh có thể kể ra là cô có khuôn mặt xinh đẹp và học lực không tồi, cô ấy lại còn không biết mình đã làm mất lòng ai, ngày nào cũng bị bắt nạt, lần này là bị nhốt trong nhà vệ sinh nam.
Dù thế nào đi nữa, anh cũng không thể giúp người ta, vì vậy anh đành phải buồn chán ngồi trên bồn rửa tay và chờ người đến.
Nhưng anh không thể ngờ được là, em gái khóa dưới nhạt nhẽo, nhút nhát này lại có thể tự mình trèo ra khỏi vách ngăn, điều này làm anh thật sự kinh ngạc, suốt hai tháng qua, đây là lần đầu tiên anh nổi lên lòng hiếu kỳ với cô.
Tần Quyện vẫn đang ngẫm nghĩ gì đó, nhưng ngay sau đó, anh đã khiếp sợ khi phát hiện ra người kia thế mà lại nhướng mày với mình.
Gần như anh quay đầu lại theo bản năng, trong gương vốn không hề thấy anh.
Ảo giác, Tần Quyện tự nhủ như vậy, rồi quay đầu lại nhìn cô chằm chằm, nhưng lần này đối phương lại cong môi cười với anh.
Tần Quyện ngây người toàn tập.
Đường Ngọc Phỉ cảm thấy biểu hiện ngạc nhiên của anh ta có chút buồn cười, có điều bây giờ cô phải cố nhịn cười, may mắn thay, cậu nam sinh kia đã xử lý xong và rời đi. Cô thở phào nhẹ nhõm, nhưng vừa mới thả đôi giày trên cổ xuống đất, cửa lại bị đẩy ra.
Có vẻ cậu học sinh mặt mụn quên rửa tay, thế nhưng khi cậu vừa mới bước vào, liền thấy một đôi giày thể thao nữ từ trên trời rơi xuống, bịch một tiếng.
Cậu ta sững sờ ngẩng đầu lên, thấy trên trần nhà treo một cái đầu tóc bù xù, đang sắp ngước mặt lên.
“Mẹ ơi! Có quỷ!”
Một tiếng thét chói tai vang lên, cậu nam sinh vừa khóc vừa loạng choạng chạy đi, lối đi toàn là tiếng kêu vang.
“…” Đường Ngọc Phỉ hoàn hồn lại, cô lẳng lặng nhảy xuống, im lặng mang giày và tất vào, may là cậu ta không nhìn thấy mặt, trước tiên chuồn đi thì tốt hơn.
Mà bút của Tần Quyện đã ở trên người Đường Ngọc Phỉ, từ khi anh có ý thức tới nay, anh không thể rời khỏi Đường Ngọc Phỉ trong bán kính năm mét, vì vậy anh nhảy khỏi bồn rửa tay và theo cô rời khỏi nhà vệ sinh nam.
Bây giờ anh vẫn còn hơi kinh ngạc, đôi mày rậm nhíu chặt, nhìn cô gái nhỏ nhắn trước mặt quay lại phòng học tìm kiếm khắp nơi.
Cô ấy thực sự có thể nhìn thấy mình sao?
Không không không, người làm sao có thể nhìn thấy quỷ được, đây chắc chắn là ảo giác của anh.
Trong lúc Tần Quyện còn đang mãi suy nghĩ về sự khác biệt giữa trời và người, một giọng nữ lạnh lùng đột nhiên vang lên bên tai, cô nghi ngờ hỏi: “Tần Quyện, anh có thấy họ ném cặp sách của tôi ở đâu không?”
“Ở thùng rác.” Tần Quyện trả lời trong vô thức, ngay lập tức có thứ gì đó nổ ầm trong đầu anh.
Vẻ mặt anh đầy hoảng sợ, lùi về sau hai bước, lại nhìn Đường Ngọc Phỉ lần nữa như gặp quỷ: “Cô đang nói chuyện với tôi á?!”
“Không thì sao, ở đây chỉ có hai chúng ta, cũng chỉ có anh tên Tần Quyện.” Đường Ngọc Phỉ quay đầu nhìn cơ thể hơi trong suốt của anh ấy, sửa lời: “Một người một quỷ.” Nói xong, cô lại ra khỏi phòng học để đi lấy cặp sách về.
Mãi cho đến khi Tần Quyện bị một lực vô hình kéo đi, anh mới hoàn hồn lại, vội vàng đuổi theo bóng dáng nhỏ nhắn cách đó không xa, dò hỏi: “Cô thật sự có thể nhìn thấy tôi sao?”
“Đúng vậy.”
“Tôi trông thế nào?” Sau khi Tần Quyện hỏi câu này, anh cũng cảm thấy mình hơi ngu ngốc, vì vậy anh ấy lại sửa miệng: “Vậy tại sao trước đây cô không nói chuyện với tôi?”
“Trước đây không thể, nhưng bây giờ tôi có thể rồi.”
“Sao, cô ở trong nhà vệ sinh nam mở được mắt âm dương à?”
Đường Ngọc Phỉ dừng bước, sau khi suy nghĩ gì đó cô lại gật đầu: “Cũng có thể nói vậy.”
“…”
Trong thùng rác ở tầng năm chất đầy rác, đám người Thôi Tân Nguyệt ngạo mạn ném cặp sách nguyên chủ trên đống rác. Lúc Đường Ngọc Phỉ lấy được chiếc cặp màu hồng nhạt, cô nhìn thấy một vết bẩn không rõ rất lớn bên dưới, vẻ mặt ghét bỏ chân mày đều nhăn tít lại.
Nữ chính kỳ thật cũng không phải người xấu, nhưng nguyên chủ không dám đánh trả, lại làm cho bọn họ cho là cô đang chột dạ, cho nên hành vi càng ngày càng kiêu ngạo, học kỳ này càng bắt nạt cô tàn nhẫn hơn.
Nhưng Đường Ngọc Phỉ cũng không muốn để những rắc rối này tương lai sẽ bám theo cô.
Vì vậy, cô lấy khăn giấy từ trong túi ra, lau vết dơ qua loa, sau đó kéo tất cả thùng rác quay về.
“Này, cô định làm gì?” Tần Quyện nhịn không được hỏi cô, một cô gái gầy như vậy mà kéo một cái thùng rác cao nửa người thật sự hơi quái dị.
Đường Ngọc Phỉ không trả lời, không lâu sau đó Tần Quyện thấy cô đổ hết rác lên một chỗ ngồi nào đó trong lớp, mí mắt anh giật giật dữ dội. Anh nhớ rằng chiếc ghế này hình như là ghế ngồi của cô gái dẫn đầu bắt nạt cô.
Cô gái nhỏ này, cứng rắn vậy sao?
Trước kia không phải cô bị đánh không đánh trả, bị mắng không mắng lại à?
Tần Quyện nhìn cô với ánh mắt kỳ dị: “Cô bị dọa đến ngốc rồi ư? Cô không sợ sau khi người ta phát hiện ra sẽ càng nhắm vào cô sao?”
“Có qua mà không có lại thật không phải phép.”
Đường Ngọc Phỉ phủi tay, lúc này mắt cô mới nhìn Tần Quyện nói: “Đúng rồi, tôi tên Đường Ngọc Phỉ.”
“Tôi biết tên cô là Đường Ngọc Phỉ, bây giờ cô nên nói cho tôi biết tại sao đột nhiên cô lại có thể nhìn thấy tôi.” Tần Quyện tức giận nói, anh chắc chắn rằng trước đây tuyệt đối cô không thể thấy quỷ, thực sự anh rất tò mò.
Đường Ngọc Phỉ lấy ghế ngồi xuống, đưa bàn tay nhỏ trắng nõn cho Tần Quyện, mỉm cười: “Anh sờ thử xem.”
“Quỷ không thể tiếp xúc với cơ thể người.”
“Vậy anh sờ thử xem nào.” Đường Ngọc Phỉ càng cười lớn hơn.
Ánh mắt Tần Quyện lộ vẻ nghi ngờ, mặc dù cảm thấy hành động của cô vô cùng lố bịch nhưng anh vẫn bị ma xui quỷ khiến thế nào lại bước về phía cô, sau đó đưa tay chạm vào tay cô.
Động tác của anh rất tùy ý, anh cũng đã tưởng tượng đến cảnh xuyên qua cô, nhưng sau đó, tay anh lại vỗ nhẹ vào lòng bàn tay đối phương, nhiệt độ cơ thể thật cùng xúc giác truyền đến não anh.
Mẹ kiếp? Tần Quyện bỗng trợn mắt, anh lại chạm thêm lần nữa.
Đường Ngọc Phỉ nhìn anh cười tủm tỉm, sau này cô muốn giúp anh chàng quỷ này thực hiện tâm nguyện của mình. Để giúp những người thi hành làm việc dễ dàng hơn, đương nhiên công ty sẽ đưa ra một số bàn tay vàng*, chẳng hạn như có thể nhìn, nghe và chạm được.
*Bàn tay vàng: ở đây chỉ vật/sức mạnh/vận may có thể mang đến sự trợ giúp đắc lực cho nhân vật.
Nhưng ngay sau đó, Tần Quyện đột nhiên rút tay lại, còn không chút khách sáo mà dốc sức lau tay lên bộ đồng phục học sinh sạch sẽ của cô, trong miệng còn lẩm bẩm: “Cô vừa đụng vào rác, dơ chết đi được.”
…Nụ cười của Đường Ngọc Phỉ đông cứng lại.
“Gặp quỷ rồi.” Sau khi Tần Quyện lau xong thì cau mày nói nhỏ, cú sốc quá lớn khiến anh quên mất mình mới là quỷ.
“Cô có biết chuyện gì đang xảy ra không?”
Đường Ngọc Phỉ buộc mình lờ đi chỗ mà Tần Quyện đã lau tay, mở miệng nói: “Tôi biết, lúc trong nhà vệ sinh nam Diêm Vương vừa nhắn cho tôi, nói rằng thời gian anh ở lại nhân gian đã lâu, bảo tôi đến giúp anh hoàn thành tâm nguyện, sau đó đưa anh đi đầu thai càng sớm càng tốt, và để tôi dễ hành động, còn thuận tay mở mắt âm dương cho tôi.”
Tần Quyện nhìn cô như nhìn một kẻ ngốc.
“Anh cũng đã theo tôi hai tháng, chỉ cần anh nói cho tôi biết lúc còn sống anh có tâm nguyện đặc biệt nào, sau khi tôi giúp anh hoàn thành chắc chắn anh có thể đi đầu thai rồi.” Vẻ mặt Đường Ngọc Phỉ đầy khích lệ và kỳ vọng.
“…” Cô cho rằng cô là người con gái được ông trời chọn sao?
Tuy nhiên, khi anh nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc và ánh mắt tha thiết của đối phương, Tần Quyện hơi nhíu mày, rồi một ý nghĩ lóe lên trong đầu anh. Vì vậy, anh sải bước xoay người, ngồi xuống bàn rồi lười biếng nói: “Tâm nguyện đặc biệt sao, tôi có mấy điều.”
“Nói cho tôi từng điều một, tôi sẽ thay anh làm từng việc trong khả năng của tôi!” Đường Ngọc Phỉ lập tức hứa hẹn, chỉ cần anh ta không nói những tâm nguyện linh tinh như cái gì mà mặt trời mọc từ phía tây, hoặc là trên đời chỉ có đàn ông gì đó.
“Hơn mười năm qua tôi đều là học sinh giỏi, nên cũng muốn biết cảm giác làm mấy tên ba gai sẽ như thế nào, cô giúp tôi làm nhé.” Nụ cười của hắn có chút tà ác.
“Đây là tâm nguyện đầu tiên của tôi.”
Làm kẻ hay gây chuyện?
Hai mắt Đường Ngọc Phỉ sáng lên, cô thầm nghĩ làm một thần tượng tỏa sáng như Tần Quyện nhất định có rất nhiều gánh nặng, có nhiều chuyện dám nghĩ nhưng lại không dám làm, có suy nghĩ phản nghịch như vậy cũng rất bình thường.
Điều này không có vấn đề gì cả! Nghề của cô mà!
“Không thành vấn đề, tiếp theo tôi sẽ làm kẻ gây chuyện, anh chờ xem đi.” Đường Ngọc Phỉ mỉm cười, tinh thần chiến đấu tăng cao.
Cô ấy thế mà lại đồng ý không chút do dự? Tần Quyện hơi ngạc nhiên và hoài nghi, trước đây anh đã thấy cô dù có chết cũng không dám ngủ gật trong giờ học, ngay cả động tác thể dục trên đài phát thanh cũng rất chuẩn mực. Một người nghiêm túc, cứng nhắc và quái gở như vậy, thực sự sẽ nghe theo anh mà phá hủy hình tượng sao?
Anh cảm thấy không thể tưởng tượng được, nhưng anh lại rất mong chờ.
Vì vậy anh hơi nhướng mày, khóe mắt hơi nhếch lên, tiếp tục nói: “Không đơn giản như vậy, tiếp theo nên làm như thế nào, cô cũng phải nghe lời tôi.”