Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Suối Tiên Của Xu Nữ
  3. Chương 145
Trước /165 Sau

Suối Tiên Của Xu Nữ

Chương 145

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Phó Liễm Chi rời khỏi Đại Lý Tự trở về Vương phủ, tới tịnh phòng tẩy rửa một thân huyết khí.

Hôm nay Xu Xu ở trong Vương phủ vẫn chưa tới Đức Thiện Đường, chuyện thích khách còn chưa giải quyết xong nên nàng cũng không dám mạo hiểm ra ngoài, cũng để cho Trân Châu báo tin cho Phục thần y.

Lúc này Xu Xu đang nằm trên giường, ngày thường nàng rất ít khi ngủ trưa, hai đêm nay vì chuyện thích khách mà nàng ngủ không ngon, ban ngày cũng ngủ một lát, ngủ mà mơ mơ màng màng, cảm giác trên mặt truyền có một nụ hôn lành lạnh, còn có mùi hương trầm quen thuộc, Xu Xu vươn cánh tay theo bản năng ôm lấy người trước mắt, nhẹ giọng nói: “Phu quân, chàng đã trở lại.”

Phó Liễm Chi nhẹ nhàng đáp, hôn lên đôi môi mềm mại của Xu Xu, “Chuyện thích khách ta đã đến Đại Lý Tự tra qua.”

Xu Xu mở to mắt, nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của điện hạ gần trong gang tấc, hoàn toàn tỉnh táo lại, “Phu quân đã thẩm vấn tên thích khách sao? Hôm qua Đại Lý Tự còn phái người đến đây một chuyến, nói là thích khách bị thương hơi nặng, bọn họ cũng không dám dùng trọng hình, sợ làm người kia chết, tên thích khách lại kín miệng không nói gì.”

“Đã hỏi qua.” Phó Liễm Chi thấy Xu Xu đã tỉnh lại, ôm nàng xuống giường, đi qua bình phong rồi ngồi trên tháp quý phi, tháp quý phi trải lông cừu, bên ngoài song cửa sổ còn đang có mưa vô cùng rét lạnh, trong phòng có một chậu than nên Xu Xu mặc áo mỏng cũng không thấy lạnh, nàng nhu thuận rúc vào người điện hạ, thân hình cao lớn của hắn bao quanh nàng, nàng hỏi: “Phu quân, có hỏi được là ai phái thích khách tới không? Lúc trước ta nghĩ tới Tề Tư Nguyệt, nhưng cẩn thận nghĩ thì không thể, nàng ta cũng không ngốc như vậy, hai ngày ta suy nghĩ lại thì thấy khẩu âm của thích khách không giống người Đại Ngu, hiển nhiên không phải người Đại Ngu, có thể là người Phùng Bắc Vương hay không?”

Xu Xu nghĩ dù sao nếu dịch chuột ở biên thành là Phùng Bắc vương gây nên, như vậy Xu Xu chữa khỏi dịch chuột là đã phá hủy kế hoạch của Phùng Bắc Vương, đương nhiên là đắc tội với hắn ta rồi , hắn ta tìm thích khách đến kinh thành ám sát nàng cũng có lý.

Phó Liễm Chi dùng ngón cái vuốt ve hai má đỏ bừng của Xu Xu, “Quả thật là người hắn ta phái tới, nàng chữa khỏi dịch chuột ở biên thành, phá hủy chuyện của hắn ta, người này tâm ngoan thủ lạt, hơn nữa y thuật của nàng rất cao, hắn ta cảm thấy được nàng là trợ lực lớn nhất của ta, cho nên phái người đến kinh thành ám sát nàng.”

Xu Xu hơi hơi nhíu mi, “Vậy hắn có tiếp tục phái người tới kinh thành nữa không?”

Phó Liễm Chi nói: “Phụ hoàng hẳn là sẽ để toàn thành đề phòng, không có cơ hội lần này, sau này Phùng Bắc vương khó có cơ hội ám sát, nhưng mà ——” hắn cúi đầu nhìn đôi mắt thủy nhuận của Xu Xu, “Phụ hoàng đã nói với ta hai lần, để cho chúng ta hồi cung, ta nói chờ sang năm nói sau, không bằng nhân cơ hội này, chúng ta hồi cung đi.”

Xu Xu lại nói: “Như vậy cũng tốt.” Phu quân vì nàng mà đã cự tuyệt hoàng thượng hai lần, bởi vì Xu Xu nhớ rõ đời trước Thục vương chuyển vào đông cung rất sớm rồi được phong vị thái tử, đời này bởi vì nàng mà vẫn ở trong phủ Thục vương.

“Nếu hồi cung, tự do của nàng cũng sẽ bị hạn chế, thậm chí không thể mỗi ngày đều tới Đức Thiện Đường tọa chẩn.” Phó Liễm Chi cúi đầu chậm rãi hôn môi hôn môi Xu Xu, đến mắt rồi đến mũi rồi lại đến môi, động tác mềm nhẹ.

Xu Xu thở dài một tiếng, “Ta hiểu rõ, kỳ thật có thể tới Đức Thiện Đường tọa chẩn hay không đã không còn quan trọng nữa.”

Nàng không có khả năng thật sự đợi tới lúc điện hạ đi lên vị trí kia mà nàng thân là phi tử còn tiếp tục đi tọa chẩn, điều này hiển nhiên không có khả năng.

Mấy năm nay nàng tới Đức Thiện Đường giúp đỡ người bệnh xem bệnh, thứ nhất là cần kinh nghiệm thực tiễn, thứ hai là có thể tiếp tục đi theo sư phụ học y, hiện tại nàng cũng học được khá nhiều, học y không chỉ là dùng cam lộ để cứu người bệnh, vào cung cũng vậy thôi, nàng vẫn có thể tiếp tục phổi thuốc, một số thuốc cho bệnh tạp như ho suyễn, bệnh lao, một số phương thuốc cho bệnh trúng độc nặng, sau đó cho người mang tới Đức Thiện Đường, vậy cũng có thể cứu được rất nhiều người.

Xu Xu ôn thanh nói: “Vậy về sau trở về trong cung, ta có thể tiếp tục phối thuốc hay không? Sau đó phu quân tìm người giúp ta mang thuốc đó đến cho sư phụ là được.”

“Đương nhiên.” Phó Liễm Chi nắm chặt tay Xu Xu, “Chờ năm sau, Nhị ca của nàng thành thân, chúng ta liền hồi cung, trong lúc này nàng xem xem có gì phải chuẩn bị không.”

Xu Xu gật đầu, “Ta biết rồi, vậy chờ năm sau chúng ta bàn bạc, ta hỏi bọn nha hoàn có bằng lòng tiến cung cùng ta không.” Đến lúc tiến cung quy củ chắc chắn sẽ khác ở Vương phủ, Xu Xu cũng không quản giáo nghiêm nha hoàn, sau này tiến cung quy củ sẽ nhiều hơn, nếu bọn nha hoàn không muốn theo nàng tiến cung thì trả khế ước bán mình cho các nàng.

“Phu quân, chàng có mệt hay không? Muốn đi nghỉ một lát không?” Nếu đã giải quyết xong vấn đề thích khách, hiện tại trong lòng Xu Xu cũng thoải mái, biết được thích khách Phùng Bắc Vương phái đến thì nàng tạm thời cũng không có cách nào đối phó lại, không bằng trước hết nghĩ mấy chuyện trước mắt đã.

Phó Liễm Chi cúi đầu nhìn Xu Xu, ánh mắt đen tối, “Vậy Xu Xu bồi phu quân ngủ được không?”

“Được.” Xu Xu rướn người hôn lên môi hắn.

. . . . . . . . . . . . . . . . . .

Ngày hôm sau, Phó Liễm Chi vào cung nói chuyện thích khách với Thuận Hòa đế.

Thuận Hòa đế cũng áy náy, “Liễm Chi, phụ hoàng phải nói xin lỗi với con, Thục vương phi lập công lớn ở biên thành, con xa nhà xử lý chính vụ mà trẫm lại không thể bảo vệ tốt Vương phi của con, thiếu chút nữa làm cho nàng gặp chuyện không may, không bằng các con hồi cung đi, trẫm cũng nên chiêu cáo thiên hạ lập con làm thái tử, việc này cũng cần nhanh chóng thêm một chút, con cũng hiểu, mấy huynh đệ bên dưới con dần lớn lên, nhìn thấy ta tuổi tác cũng lớn rồi, vị trí thái tử lại không tin tức, nhóm phi tần trong hậu cung khó tránh khỏi có chút tâm tư, sớm định ra thì nhóm tần phi cũng có thể buông tâm tư.”

Phó Liễm Chi không nói.

Thuận Hòa đế chậm rãi nói: “Hơn nữa con và Thục vương phi về Đông cung, sau này con có việc ra ngoài, Vương phi cũng ở trong cung, sẽ không có người dám khi dễ nàng.”

Nhìn thấy phụ hoàng như vậy, Phó Liễm Chi buông lỏng cảm xúc, “Phụ hoàng, chờ năm sau Nhị ca của Xu Xu thành thân, chúng con liền hồi cung.”

Thuận Hòa đế tính tính ngày, cũng ba bốn tháng nữa, ông ấy cười nói: “Được.”

Lại nói tiếp, trong lịch sử các đế vương có quyền lợi đều muốn truyền lại, tuổi càng lớn thì càng phải nghiêm khắc với các hoàng tử, nếu cứ có thái độ chần chừ thì không tốt, hơn nữa Thuận Hòa đế muốn sau khi thoái vị làm thái thượng hoàng nhàn nhã, chờ Liễm Chi và Xu Xu làm hoàng thượng và hoàng hậu, Xu Xu cũng có thời gian, mỗi ngày làm đồ ăn ngon cho ông ấy, lại sinh cho Liễm Chi mấy đứa nhỏ, ông ấy liền bảo dưỡng tuổi thọ, chơi đùa với mấy tiểu hoàng tôn.

Thuận Hòa đế nói: “Nếu đã vậy, con trở về chuẩn bị cho tốt, còn bên Phùng Bắc vương, hiện tại cũng không thể ra tay, con tìm một cơ hội làm giảm nhuệ khí của hắn.”

Biên thành vẫn luôn có Điền quốc, đây cũng là tâm bệnh của Thuận Hòa đế, nhưng hai nước ở biên thành đều là địa thế hiểm trở, muốn tấn công Điền quốc, cần binh lực lớn, đại giới cũng lớn, hơn nữa Phùng Bắc vương cũng là người có dã tâm bừng bừng.

“Nhi thần biết rồi.” Phó Liễm Chi chầm chậm nói, Phùng Bắc vương động thủ với Xu Xu, đương nhiên hắn sẽ không cho phép.

. . . . . . . . . . . . . . . . . .

Chuyện Xu Xu gặp chuyện không truyền ra ngoài, nhưng nhân chuyện này nha hoàn và ma ma trong Vương phủ đều khuyên Xu Xu không cần tới Đức Thiện Đường tọa chẩn.

Nhưng tính toán thời gian, Xu Xu vẫn từ chối điện hạ mà tới Đức Thiện Đường một chuyến, Xu Xu có thể tự ra ngoài, nhưng Liễm Chi không cho, nói là cái kẻ điên Phùng Bắc vương kia có thể tiếp tục tìm thích khách ám sát Xu Xu.

Tới Đức Thiện Đường, Xu Xu nói chuyện với Phục thần y một lát, Phục thần y biết được trước đó vài ngày Xu Xu trên đường trở về gặp thích khách thì cẩn thận nói với Xu Xu: “Ngươi đi theo sư phụ cũng đã hơn ba năm, nếu là người khác thì chắc vẫn chẳng làm được gì, nhưng Xu Xu thì khác, ngươi thông minh, học mấy cái này đều rất nhanh, đã có thể một mình đảm đương một phía, y thuật của ngươi thậm chí còn có thể siêu việt hơn sư phụ, cho nên chúc mừng Xu Xu, thuận lợi xuất sư.”

   Xu Xu nhớ tới năm đó bái sư, sư phụ đã hỏi nàng ba vấn đề.

Nàng đến bây giờ vẫn còn nhớ rõ, cũng có thể bảo trì bản tâm.

Phục thần y tiếp tục nói: “Nhưng Xu Xu ngươi rốt cuộc là Thục vương phi, hơn nữa sau này không chừng còn có thể hồi cung, hơn nữa lần này gặp chuyện, sư phụ nghĩ, nếu ngươi tiếp tục đến Đức Thiện Đường tọa chẩn cũng không ổn, sư phụ đã nghĩ, nơi này để sư phụ với Đại sư huynh tọa trấn, cơ bản không có thêm vấn đề gì, sau này Xu Xu cũng không cần đến Đức Thiện Đường, bớt thời giờ ở nhà phối thuốc cũng được, thuốc ngươi phối có hiệu quả rõ rệt, có thể chữa khỏi rất nhiều bệnh, sư phụ cảm thấy như vậy có thể bảo vệ ngươi, ngươi cũng có thể tiếp tục cứu trị rất nhiều người.”

Xu Xu hốc mắt ửng đỏ, “Sư phụ, con cũng muốn nói với sư phụ, con đang có ý này, nhưng sau này nếu có cơ hội thì con sẽ thường xuyên tới gặp sư phụ.”

Phục thần y vỗ vỗ vai Xu Xu, hốc mắt cũng có chút phiếm hồng, dạy Xu Xu ba năm, ông ấy cơ hồ đã coi Xu Xu là cháu gái.

Thầy trò hai người còn nói chuyện hồi lâu, buổi tối Xu Xu còn ở lại dùng cơm chiều với sư phụ.

Thục vương điện hạ cũng cùng nàng ở lại ăn cơm, còn có Đại sư huynh cùng tẩu tử.

. . . . . . . . . . . . . . . . . .

Đảo mắt đã qua mấy ngày, trong kinh thành bắt đầu có tuyết, Thục vương điện hạ mỗi ngày đều phải lâm triều, trời lại lạnh như vậy.

Mỗi ngày giờ dần sẽ tỉnh dậy, chỉ cần không phải trong lúc Xu Xu có nguyệt sự thì trước khi ngủ điện hạ luôn muốn nàng.

Hơn nữa ngày sau tỉnh dậy, nếu phòng bếp làm gì đó không hợp ăn uống, điện hạ sẽ không ăn mà trực tiếp ra ngoài.

Xu Xu cũng rất đau lòng, mỗi ngày trước khi ngủ đều pha loãng cam lộ, buổi sáng thì bọn nha hoàn sẽ dùng để nấu chút canh hoặc mì phở hoặc là dùng để nấu cháo, bình thường điện hạ sẽ thích ăn như vậy. Không chỉ có như thế, Xu Xu biết Thuận Hòa đế thích đồ ngọt, ngày thường Thuận Hòa đế cũng che chở nàng, cho nên lúc nấu canh cho điện hạ, Xu Xu cũng sẽ nấu chút đường đỏ cho Thuận Hòa đế, có đôi khi là ngân nhĩ táo đỏ cẩu kỷ chúc, hoặc là cái gì hạt sen bách hợp đường thủy, táo đỏ trứng chim đường thủy, đều là bỏ thêm vài giọt cam lộ, hương vị cũng rất ngon, lúc điện hạ lâm triều sẽ mang tới cho Thuận Hòa đế, đều vẫn còn nóng hổi.

Đương nhiên, cho dù là canh hầm hay đường thủy đều có ám vệ của Thục vương mang theo.

Kỳ thật trong Vương phủ cũng coi như tường đồng vách sắt đích, cơ hồ không có người nào có thể tiến vào, nhưng gần đây bận chuyện chuyển vào đông cung, chỉ sợ có gì xảy ra.

Ngày cứ như vậy mà dần trôi qua, rất nhanh đã tới cuối năm.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /165 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Ông Xã Là Idol: Bao Giờ Mình Công Khai?

Copyright © 2022 - MTruyện.net