Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chỗ ở của Mẫn Hồng Ngọc ở trong một căn tiểu lâu Tây Dương vô cùng tinh tế khéo léo, phía trước còn có một hoa viên, bởi vì được cây cối che lấp, nên trông có vẻ rất tĩnh mịch. Ô tô của Dịch Liên Khải bình thường khi tới đây, đều chỉ đến khi tới gần cửa mới bắt đầu bấm còi, người hầu trong nhà nghe thấy liền vội vã chạy ra cửa, mở đại môn, để ô tô lái vào trong.
Người hầu mà Mẫn Hồng Ngọc tin dùng cũng khá là thông minh lanh lợi, đã từ sớm lặng lẽ ở trong phòng khách đi ra đón ô tô đỗ lại ở dưới bậc thang, ngay lập tức tiến lên mở cửa xe. Dịch Liên Khải cũng không hỏi nhiều, sau khi xuống xe liền đi thẳng vào trong phòng. Vì ở đây có lắp đặt ống dẫn khí thủy (giống bình nóng lạnh chăng?), nên rất là ấm áp, vì vậy khi anh vừa mới tiến vào đã đem áo bành tô cởi ra, mũ cũng đem bỏ ra, đưa cho người hầu tùy ý treo lên.
Lại nghe thấy có người đang ở trên cầu thang cười một tiếng nói: “Ai da, anh đừng cởi áo ngoài ra vội, chốc nữa chúng ta còn phải đi ra ngoài đấy.”
Dịch Liên Khải không quay đầu lại nhưng cũng biết được tiếng cười yêu kiều kia là của ai, nên trực tiếp ngồi luôn lên trên ghế sa lon, người hầu đi pha nước trà, lại pha đúng loại trà Long Tỉnh mà anh thích. Anh bưng chén lên chậm rãi thổi thổi hơi nóng, trà mới ngâm vào nước nên rất nóng, hơi nóng lượn lờ bay lên phảng phất giống làn khói nhẹ, khiến cho khuôn mặt của anh bị hấp hơi lại càng mập mờ không rõ ràng hơn.
Mẫn Hồng Ngọc ngồi xuống đối diện cái ghế sa lon anh đang ngồi, cười nói: “Tôi còn tưởng rằng hôm nay anh sẽ không chịu đi ra ngoài chứ.”
“Nếu ta không đi ra ngoài, thì cái tên họ Phan kia làm sao chịu yên tâm được đây.”
Mẫn Hồng Ngọc “phù” cười một tiếng, nói: “Thật chưa từng thấy qua người nào như anh vậy, cố ý để cho phu nhân của mình cùng phó quan ở cùng một chỗ với nhau.”
Dịch Liên Khải sắc mặt bỗng nhiên trầm xuống, Mẫn Hồng Ngọc biết anh đang chuẩn bị cáu loạn lên, nên liền vươn bàn tay như ngọc vừa nhỏ vừa thon ra, đặt trên vai của anh, sẵng giọng: “Trông anh lòng dạ hẹp hòi chưa kìa, tôi biết người đó là tâm can bảo bối trong lòng anh, tôi cũng biết tôi thấp kém hơn người đó nhiều, nên không xứng đem cô ấy ra đùa giỡn như vậy, bất quá tôi cũng chỉ đang nghĩ đến mệnh khổ của mình mà thôi…”
Cô đang nói đến hai chữ “Mệnh khổ”, vành mắt không khỏi đỏ lên, hàm răng trắng như nếp toan cắn đôi môi đỏ thắm, tựa như đang muốn khóc vậy.
Dịch Liên Khải lại cười cười, nói: “Cô ấy làm sao có thể là tâm can bảo bối của ta được, bảo bối tâm can của ta ở chỗ này cơ!” Nói xong anh lấy tay kéo, Mẫn Hồng Ngọc vốn vòng eo mềm mại, người lại nhẹ như chim yến, bị anh dùng lực nhẹ kéo lại như vậy, liền ngồi luôn lên trên đùi của anh.
Cô lại giống như đang muốn trách mắng cáu giận, lấy tay khẽ đẩy vai anh ra, nói: “Anh cũng chỉ lấy mấy lời này để dỗ dành tôi mà thôi, lần sau gặp phu nhân của anh thì hẵng dùng, không cần thiết phải lãng phí dùng lời như vậy với tôi làm gì?”
Dịch Liên Khải lại coi như trong lòng không biết, ôm hông của cô, nói: “Không biết em đã từng nghe qua chưa, thê không bằng được thiếp…”
Mẫn Hồng Ngọc lại xì một cái, nói: “Ai là thiếp của anh chứ? Đường đường là một tổng tư lệnh của liên quân, muốn cưới thêm vợ bé thì cũng phải có trà lễ chứ? Anh phái bà mối đưa trà lễ đến đã(muốn kết hôn thì nhà trai không thể thiếu trà làm lễ vật được, tìm hiểu thêm ở cuối bài *), để xem tôi có nguyện ý làm thiếp của anh hay không đã.”
Dịch Liên Khải cười ha ha một tiếng, nói: “Ta vẫn còn chưa nói hết mà, tục ngữ nói thê không bằng được thiếp, nhưng thiếp lại không bằng vụng trộm. Hai chúng ta như bây giờ không phải thật tốt hay sao, cần gì tục lệ lễ tiết làm gì?”
Mẫn Hồng Ngọc lại giãy tay anh ra đứng lên, cười lạnh nói: “Càng nói càng không thể tưởng tượng nổi, đừng cho rằng tôi không biết anh về điểm này tâm địa gian xảo như thế nào đâu. Anh đừng chỉ giỏi nói ngon ngọt như vậy, anh trước đây đã từng đồng ý với tôi cái gì nào?Kết quả thì sao vừa về tới Phù Viễn, động một cái liền muốn giết người diệt khẩu. Tôi bây giờ đối với anh còn chút tác dụng, nếu như một khi tôi thật sự đã vô dụng rồi, chỉ sợ công tử gia anh ngay cả đạn cũng tiếc nửa viên không dám bắn tôi, liền lập tức sai người trói tôi lại, buộc vào một phiến đá rồi cho chìm xuống Phù hồ luôn cũng nên.”
Dịch Liên Khải lại chầm chậm lấy một điếu thuốc từ hộp ra, tự mình quẹt bật lửa, đốt thuốc hút một hơi, lại rất hời hợt nói: “Em nếu như đã biết rồi, thì cũng nên biết điều đừng làm cản trở ta.”
Mẫn Hồng Ngọc cắn răng, chỉ cảm thấy từng đợt căm hận trào lên, người này có một dung mạo tương đối đẹp đẽ, nếu nói đúng thì phải là diện như quan ngọc (mặt trắng như ngọc hoặc miêu tả là rất đẹp), phong thái bất phàm, đặc biệt là lại có một đôi mắt sắc bén, có những lúc lại trông giống như một người rất nghiêm chỉnh đường hoàng, thật không biết là có bao nhiêu là ngang ngược.
Cô chỉ mới nghe nói đến thiết diện mày kiếm, bình quyền vạn lý*, thì ra lại là có thật.
*Thiết diện kiếm mi,binh quyền vạn lý : Kiếm mi ở đây là chỉ người có đôi lông mày thẳng tắp lên, lông mi cũng thuận theo đó mà thẳng lên, những người như vậy thường được tiên đoán là có phong thái hiên ngang, có uy tín có thể làm chủ vạn quân.
Nhưng lúc này khí khái của anh lại bị che giấu hết đi, anh đang tựa trên ghế salon, rất bình thản để chân đặt trên một góc đôn thượng thêu hoa*, nhìn thế nào cũng chỉ giống một vị công tử trần tục nhanh nhẹn khỏe mạnh mà thôi, thế nhưng lòng dạ bên trong, chỉ sợ rằng đều toàn là sắt đá mà thôi.
*Đôn thượng thêu hoa là ghế để chân (do mình không tìm thấy cái này bằng vải nên mọi người cứ tạm tưởng tượng nó như thế này nhé)
Cô một bên nghĩ như vậy, một bên tiếng nói có hơi khàn chút, nói: “Tôi cũng biết anh sớm muộn gì cũng sẽ không chịu dung nạp tôi, bất quá những chuyện kia của anh, tôi đều đã ghi hết vào trong một quyển sổ, nếu như một ngày nào đó anh thấy tôi thừa thãi, đừng trách tôi đem tất cả chuyện của anh công bố ra ngoài, các thế gia vọng tộc mà hợp lại với nhau thì anh chỉ có lưới rách cá chết mà thôi.”
Dịch Liên Khải hút một hơi “phù” rồi cười, lại đem điếu thuốc trong miệng lấy xuống, ném một cái vào trong chiếc gạt tàn bằng thủy tinh, nói: “Ban đầu là tự em nói muốn thay ta làm việc, ta cũng không có ép buộc em. Em lại đi trách ta ngoan độc xuống tay bức chết vợ của Dịch Liên Thận, đây là đang tự xướng ra hay sao? Em cùng Dịch Liên Thận ngày trước làm những chuyện kia, tuy em nói nửa giấu nửa diếm, nhưng ta cũng đã giả bộ hồ đồ rồi. Lẽ nào em lại vì vợ của hắn, mà lại định hưng sư vấn tội (khởi binh hỏi tội)ta hay sao?”
Mẫn Hồng Ngọc ngược lại hít một hơi thật sâu, thanh âm lại mềm mỏng đi vài phần: “Tôi vốn cho rằng hắn ta đã là một kẻ không có lương tâm rồi, không ngờ anh so với hắn còn ác hơn nhiều. Đứa trẻ trong bụng nhị tẩu kia, dù sao cũng là thân sinh cốt nhục của anh, anh đã mất đi nhân luân đi quyến rũ cả nhị tẩu của mình thì cũng thôi đi, đằng này ngay cả hổ dữ còn không ăn thịt con…”
Cô còn chưa nói dứt lời, lại nghe thấy “Bốp” một tiếng, Dịch Liên Khải cho cô một cái tát.
Một tát này đánh xuống vô cùng ác độc, Mẫn Hồng Ngọc trên gò má trắng như tuyết bỗng cứng lại, đồng thời lại hiện ra một dấu tay màu hồng hồng, vài đường dấu tay còn bị sưng lên.
Cô cắn môi, nhưng không hề khóc, chỉ hung hăng nhìn chằm chằm Dịch Liên Khải
Dịch Liên Khải đánh người xong, lại chậm rãi lôi khăn tay trong trong túi áo âu phục rút ra, lau lau vết son phấn bị dính trên ngón tay, nói: “Nếu đã đi theo ta, cô nên biết rằng có những chuyện nên nói hay không, có một số chuyện khác lại không nên nói ra. Ta biết cô là đang chán sống rồi, thế nhưng trước khi mọi chuyện còn chưa giải quyết xong, cô không được phép chết.”
Mẫn Hồng Ngọc ngẩng mặt lên, từng chữ từng câu đều nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi không muốn chết đâu, tôi nhất định sẽ sống thật tốt sống để thấy kết cục của anh như thế nào. Vị phu nhân yêu kia giống như nhãn tử châu (từ này được ví như người yêu thích)của anh vậy, nếu như biết những chuyện tán tận lương tâm mà anh đã làm, để xem lúc đó cô ta sẽ đối đãi với anh như thế nào.”
Dịch Liên Khải liếc mắt nhìn cô: “Cô sẽ đi nói với cô ấy sao.”
Mẫn Hồng Ngọc cười rộ lên: “Tôi sẽ không đi nói cho cô ta biết đâu.” Cô chậm rãi nói: “Ác giả ác báo, vị phu nhân kia của anh không phải là đồ ngu, cô ấy sớm muộn cũng sẽ biết thôi, so với việc tôi cho cô ấy biết, còn ác hơn rất nhiều. Anh cứ chờ xem, một ngày nào đó anh thể nào cũng sẽ bị báo ứng thôi.”
Dịch Liên Khải nghe cô nói những lời lại hận mình thấu xương như vậy, ngược lại thản nhiên hút điếu thuốc: “Báo ứng của ta đã nhiều lắm rồi, nói thật ra, ta không hề quan tâm đâu.”
Mẫn Hồng Ngọc nhìn thấy anh ngồi ở chỗ kia, thần sắc vô cùng ung dung, hoàn toàn là một bộ dạng bất cần đời, giống như những lời họ đang nói với nhau, chẳng qua chỉ là những câu bông đùa mà thôi. Cô đột nhiên có cảm giác trong ngực mình có từng đợt khí lạnh tràn tới, người này chỉ mới có hơn hai mươi tuổi, chỉ vừa mới ra làm quan thôi, thế nhưng bàn về thủ đoạn độc ác, quả thật không người nào có thể bằng được.
Cô hầu như chưa từng thấy anh ta để tâm đến bất cứ ai hay bất cứ chuyện gì trên thế gian này cả, từ trước đến giờ chỉ có cảm giác rằng trong lòng anh còn có một vị trí rất nhỏ, chính là vị phu nhân kia của anh.
Bởi vì mỗi lần anh đều có điểm gì đó kì lạ, thì đều là do vị phu nhân của anh mà ra. Nhưng bây giờ xem ra, đến cả vị phu nhân kia tựa hồ cũng chỉ là một lớp ngụy trang bên ngoài mà thôi, chỉ là một người anh ta đã thấy quen ở bên cạnh mình rồi hoặc chỉ là một người có tác dụng để ngụy trang mà thôi.
Trong lòng cô cô rốt cục có chút lưỡng lự không chắc chắn, chỉ thấy anh ngồi ở chỗ kia xem thường hút điếu thuốc. Bên ngoài trời lại đang nổi gió, bên dưới cửa sổ lớn cây cối phát triển um tùm, loại cây này là cây tầm gửi mùa đông lá cũng không hề rơi xuống, ngược lại lại có những chùm quả đỏ mọng, cực kì đẹp đẽ.
Ngăn cách với cửa sổ hiện giờ, chỉ là cái lạnh thấu xương của gió phương Bắc đã sớm thổi đến trong vô thanh vô thức mà thôi, chỉ thấy bóng cây lay động liên tục, sau lưng anh hình thành một cái bóng rất kì lạ, ở phía sau bóng lưng của anh lại có một cảm giác rất lạ, cứ như nó (cái bóng) đang mọc thêm đôi cánh vậy.
——————————-
Cửa sổ bên ngoài vốn có một gốc cây, hiện giờ gió lại đang nổi lên, cành cây liền đập vào phía trên cửa sổ, tại ra âm thanh rất nhỏ.
Tần Tang vốn đang ngủ, lại mơ mơ màng màng nghe thấy tiếng nhánh cây kia đập vào cửa sổ, nên liền tỉnh lại.
Lúc trước khi cô vẫn còn ở trong kí túc xá, nếu như có hẹn với Lịch Vọng Bình, anh sẽ đến kí túc xá của cô ném hòn sỏi nhỏ lên phía trên cửa kính, âm thanh cũng sàn sạt giống như âm thanh của cành cây gõ vào cửa kính, vừa quen thuộc mà lại còn thân thiết. Cô vừa nghĩ tới Lịch Vọng Bình, thì lại tỉnh ngủ hoàn toàn.
Nằm ở trên gối trong chốc lát, hoàn toàn không hề thấy buồn ngủ chút nào, vì vậy chỉ đơn giản ngồi dậy.
Má Chu vốn đang ở bên ngoài thuê thùa may vá, thế nhưng lúc nào cũng rất chú ý đến động tĩnh ở trong phòng ngủ này, cô vừa mới ngồi dậy, má Chu đã buông cây kim ra, hỏi cô: “Tiểu thư, có muốn ăn chút gì hay không?”
Tần Tang lắc đầu, má Chu lại cười nói: “Lúc này đang là lúc thai nghén, chắc là trong miệng tiểu thư cũng thấy nhạt nhẽo vô vị lắm, ở trong nhà bếp có hầm nồi canh gà, để tôi cho gọi bọn họ lấy ít nước gà làm một chút mỳ nhé.”
Tần Tang hỏi: “Anh ta đâu rồi?”
Má Chu biết cô đang hỏi đến Dịch Liên Khải, vì vậy nói: “Bảo là có công sự, mới đi ra ngoài không lâu lắm. Tiểu thư, thật ra tôi thấy cô gia rất cố gắng để yêu thương người đó chứ, lúc đó tiểu thư nhà Diêu sư trưởng đem người đi về đây, nói là người ở trong quán cơm bị ngất đi, làm cho cô gia bị dọa sợ một trận, tôi thấy mặt mũi ngài ấy trắng bệch cả ra. Còn đứng ở cửa cao giọng cho gọi người đi mời đại phu, đợi đến lúc đại phu đã đến rồi, vẫn tiếp tục canh ở bên cạnh giường của người, một chút cũng không hề rời đi.”
Tần Tang trong lòng đang rất chán ghét, nghe bà ta nói liên miên lải nhải như vậy, không nhịn được, vì vậy nói: “Anh ta ra ngoài một mình sao.”
Má Chu sửng sốt một chút, nói: “Đương nhiên là ngài ấy có dẫn theo người…”
“Phan phó quan sao?” Tần Tang giọng nói như thể là không hề quan tâm tới, hỏi: “Anh ta cũng đi theo?”
Má Chu nói: “Phan phó quan không có đi theo ra ngoài.”
Tần tang gật đầu, nói: “Vậy bà đi kêu Phan phó quan lại đây, ta có lời muốn hỏi hắn.”
Má Chu nói: “Tiểu thư, người bây giờ vẫn còn đang khó chịu, cần phải nghỉ ngơi. Nếu như có lời gì muốn nói, cứ để ta đi hỏi hắn cũng giống nhau cả thôi mà.”
Tần Tang vốn đang nửa dựa đầu vào đầu giường, hiện tại tóc dồn về một phía, nói: “Không có việc gì đâu, để ta tự mình hỏi hắn.”
Má Chu chỉ nghĩ cô muốn đi gặp Phan Kiện Trì để gặng hỏi thử xem Dịch Liên Khải đã đi đâu, mặc dù trong lòng vẫn nghĩ thầm, nhưng vẫn hầu hạ Tần Tang thay y phục, rửa mặt chải đầu xong, lúc này mới xuống phía dưới kêu Phan phó quan lên.
Cứ kéo dài như vậy, lúc Phan Kiện Trì lên lầu, thì bên ngoài trời đã tối rồi.
Vào mùa đông ngày rất ngắn, trong phòng Tần Tang đã được đốt đèn lên. Cô mặc một bộ sườn xám chim công màu lam, phía trên còn thuê hoa mai đơn giản mà sáng sủa.
Cô ngồi trên ghế sô pha phía sau còn có đặt một cái lạc địa đăng*, hiện tại ánh vàng của ngọn đèn cứ yếu ớt phủ lên trên người của cô, khiến cho bộ sườn xám màu xanh của cô ngược lại lại giống như một món đồ bằng sứ vậy, màu sứ trong trẻo nhưng lại khá lạnh lẽo, khuôn mặt của cô lại tái nhợt không có tí huyết sắc nào, làm người ta cứ nhớ đến bình trắng đựng mấy quả mơ vậy.
*Lạc địa đăng là đèn dài đặt ở dưới đất
Phan Kiện Trì không thể không nhanh chân nhẹ nhàng đi lên, cô liền cảm thấy gì đó, liền ngẩng đầu lên. Lúc cô ngẩng đầu lên, ngọn đèn giống như nước chảy, từ phía sau cô chảy thẳng xuống, mà lỗ tai của cô, ở trong ánh sáng mờ kia lại thay đổi mang theo chút điểm đỏ phớt mờ mờ, cứ như là trái vải đông lạnh trên bàn sách của Dịch Liên khải vậy. (?)
Nên anh ở nơi đó có hơi ngẩn người ra trong chớp mắt, anh ngập ngừng một chút, cũng không hành lễ ngay.
Tần Tang lại thập phần cẩn thận kêu lên một tiếng “Má Chu”, nháy mắt với bà.
Má Chu hiểu rõ là cô có chuyện riêng cần nói với Phan phó quan, vì vậy liền lấy kim chỉ đi ra bên ngoài, tiện tay mang cửa đóng lại luôn.
Tiếng đóng cửa rất nhẹ, tiếng “Rắc rắc” vừa vang lên, Phan Kiện Trì lại giống như bị chấn động một chút, hơi khom người xuống chào, thanh âm lại nhẹ nhàng đến nỗi không ai có thể nghe được: “Phu nhân”
Tần Tang thấy anh gọi như vậy một tiếng, cả người cũng có hơi chấn động một chút, bất quá cô lại khôi phục lại thái độ bình thường như trước, chỉ vào một bên ghế sô pha, nói: “Ngồi xuống đi.”
Phan Kiện Trì không cử động, nói: “Phu nhân có chuyện gì thì cứ nói đi.”
Tần Tang nói: “Anh muốn làm cái gì, tôi không có hứng thú muốn biết. Anh theo Dịch Liên Khải, muốn lợi dụng anh ta làm những chuyện gì, tôi cũng sẽ không hỏi đến. Thế nhưng Diêu gia tứ tiểu thư, chỉ là một tiểu cô nương, vậy mà anh lại giở thủ đoạn như vậy, có hơi quá mức hèn hạ quá rồi.”
Phan Kiện Trì hồi lâu không lên tiếng, chỉ trầm mặc nhìn ra ô cửa sổ.
Ngoài cửa sổ bóng đêm vô tận, chỉ có một mảng đen nhánh, cái gì cũng không nhìn thấy rõ được. Cửa sổ bằng kính phản chiếu bóng người bên trong, không hề nhúc nhích đứng im hồi lâu, thì ra lại chính là anh.
Anh nghe thấy tiếng cành cây bị gió lay động, đánh vào mặt kính thủy tinh – vang lên tiếng xào xạc, ngược lại giống như là tuyết đang rơi vậy.
Qua một lúc lâu, anh mới lên tiếng: “Tiểu Tang, em còn nhớ rõ trước đây vì sao chúng ta lại đi biểu tình hay không?”
Đương nhiên là cô nhớ rõ, bởi vì lúc đó nội các đáp ứng điều khoản của nước Nga, đem Xuyên Ly tam đảo cắt rời cho nước Nga. Lúc đó trong máu cô cũng nóng lên, trong lòng cô vẫn nhớ, không giống như bây giờ, cả người đều phảng phất sự trì độn.
Khi đó chỉ có một bầu nhiệt huyết, nghĩ nữ tử cũng không hề thua kém nam tử, có thể đứng lên hô hào, trực tiếp đi ra ngoài phố kháng nghị nội các làm nhục nước mất chủ quyền. Cùng hàng trăm đồng học suốt đêm không ngủ, vội vàng viết ra vô số bảng khẩu hiệu, lấy ga trải giường làm biểu ngữ, trên đó viết “Trả lại chúng tôi Xuyên Ly tam đảo”, ở đầu đường, ở cuối hẻm, vô số tờ truyền đơn được tung lên trắng như tuyết, bọn họ như là thủy triều vậy, vượt qua sự bảo vệ của quân canh gác, xông vào trong nhà của bộ trưởng bộ ngoại giao cùng với bộ trưởng lý luận phải trái với nhau.
Bất quá mỗi khi nhắc lại chuyện này, lại thấy xa xôi tựa như là ở kiếp trước vậy.
“Khi đó tôi đã nói với em cái gì, em có còn nhớ rõ hay không?” Quân phiệt hủ bại, thay phiên nhau chia trấn cắt cứ, nội các thì bù nhìn, miệng cọp nhưng gan thỏ. Mấy tên quân phiệt này đều tốn thời gian giết hại lẫn nhau, không có kẻ nào là không dũng mãnh thiện chiến cả, vậy mà khi đối mặt với lũ cường quốc kia, thì người nào người nấy đều yếu đuối. Mộ Dung phụ tử chắp tay đem Hoành Xuyên cùng với Bắc Đại đem bán lãnh thổ cho người Nga, đó là hàng triệu diện tích rừng, tài nguyên khoáng sản, ruộng đất… Lý Trọng Năm cùng người Nhật thông đồng cho chúng thuê quân cảng, rõ ràng là muốn dẫn sói vào trong nhà, mà Khương Song Hỷ ở Tây Bắc lại cùng người Anh không rõ ràng mập mờ với nhau.”
“Mấy kẻ quân phiệt này, mỗi người đều tự mình có tính toán riêng, chỉ nghĩ đến chuyện cướp lương thực, đoạt địa bàn, đoạt cả chính trị tư sản, thế nhưng lại không có bất cứ người nào, là thật sự giúp cho đất nước này, nghĩ sẽ giúp cho quốc gia này hết. Bọn họ đều là tay sai cho lũ ngoại quốc. Nếu muốn để cho thiên hạ này được thái bình, nếu muốn để cho người trong nước có cuộc sống tốt hơn, thì trước tiên phải tiêu diệt được mấy tên quân phiệt này đã.”
Tần Tang kinh ngạc nhìn anh, thanh âm của anh lại cực kì nhỏ, anh chỉ cần thoáng nhúc nhích, hầu như đều không nghe thấy gì được.
Anh mỗi một câu mỗi một chữ, thanh âm đều như cũ vô cùng nhỏ, thế nhưng chữ nào chữ nấy lại cực chuẩn, phảng phất không phải chỉ là đang nói chuyện, mà là đang tuyên bố: “Tôi biết tôi ở trong mắt em là một tên khốn kiếp, thế nhưng tôi làm vậy cũng đâu phải là chỉ có cho tôi. Em biết phụ mẫu tôi, huynh trưởng của tôi, tỷ muội của tôi… đều chết như thế nào không?”
“Bọn họ đều chết ở trong trang ấp, lần đó Lý Trọng Năm và Khương Song Hỷ xảy ra nội chiến, đã hại chết bao nhiêu người? Chia rẽ biết bao nhiêu gia đình? Còn có bao nhiêu người như tôi đều tan cửa nát nhà? Em nghĩ rằng tôi không muốn báo thù sao? Em nghĩ rằng tôi không nghĩ sẽ thái thái bình bình mà sống tốt sao? Thế nhưng nước mất nhà tan, tổ trứng ở bên dưới liệu có được an toàn hay không?”
“Thủ đô lung lay sắp đổ, còn có thể gọi nó là nhà hay sao? Nhà của tôi đã bị hủy trong tay lũ quân phiệt rồi, còn có hàng vạn vạn gia đình khác cũng đều bị hủy trong tay những người này nữa. So với việc bọn họ đã làm, tôi chỉ lợi dụng tình cảm của một thiếu nữ vô tội, thì coi là đê tiện gì chứ.”
Tần Tang mở to hai mắt nhìn anh, trên mặt không khỏi lộ ra chút cảm xúc phức tạp, dường như vừa là thương xót, lại vừa là chật vật khó chịu.
“Em được gả cho Dịch Liên Khải, trong lòng tôi lẽ nào tốt hơn được hay sao? Trước đây em viết thư cho tôi, hẹn tôi chúng ta cùng nhau đi ra nước ngoài, lúc tôi nhận được lá thư đó, trong lòng cứ như bị dao cắt nhỏ ra vậy. Tôi biết tôi không có biện pháp nào có thể đem em đi, tôi cũng biết nếu tôi không mang em đi, em sẽ phải rơi vào bên trong hố lửa kia, nhưng tôi có cách gì đây.” Trong ánh mắt anh dần dần chứa đầy một tầng sương mù, “Tôi mỗi ngày đều ở bên cạnh em, em có biết mấy ngày đó của tôi ra sao không? Tôi nhìn em cùng hắn… Hắn đối xử như vậy với em, mấy ngày đó em trải qua thế nào… Tôi đều biết, thế nhưng tôi cũng chỉ có thể mở to mắt nhìn, trong lòng tôi cũng rất khó chịu chứ.”
Tần Tang cả người đều như mất đi sức lực, hơi ngửa ra sau, tựa ở trên ghế salon.
Anh rốt cuộc lại đưa tay ra, dường như muốn sờ vào gò má của cô, nhưng cuối cùng lại không làm.
Trong phòng rất yên tĩnh nên có thể nghe thấy tiếng gió ở bên ngoài thối vào, từng đợt lại từng đợt, nghẹn ngào, giống như có người đang khóc ở đâu đó vậy. Có lẽ là có tuyết rơi, cũng có lẽ là cây ở bên ngoài cửa sổ đập vào cửa kính, một trận xào xạc nhẹ – vang lên.
Sắc mặt của cô tái nhợt, trên môi chỉ có chút sắc đỏ, cả người gầy yếu giống như một tiểu hài tử vậy. Vừa bất lực lại vừa vô vọng, thế nhưng mắt cũng không chịu nhìn anh, vì trong lòng cô rất rõ, tất cả hết thảy đều chỉ là uổng phí mà thôi.
Hơn nữa ở đây rất nguy hiểm, nhất là Dịch Liên Khải bất cứ lúc nào đều có thể quay trở về, mà đáng lẽ anh vốn không nên nói với cô nhiều lời như vậy, cũng tại vì cô buộc anh, cô dùng lời ép anh phải nói ra.
Anh rút tay lại, trong mắt một chút hơi nước cũng không có nữa, trên mặt cũng dần dần khôi phục lại sự bình tĩnh: “Tôi nên đi ra thì hơn, nếu không má Chu sẽ nổi sinh nghi ngờ.”
Cô rốt cục cũng chậm rãi gật đầu, anh liền xoay người đi đến cạnh cửa, lấy tay mở chốt cửa ra, đi thẳng ra ngoài.
Má Chu lại xuống lầu làm điểm tâm, một lát sau, cầm lên một khay hồng tất*. Bên trong khay có một chén mỳ gà, ngoài ra còn có một chút đồ ăn nhẹ, bánh bao cũng được đựng trong một chiếc đĩa hình trái xoan.
*Khay được sơn màu đỏ chuyên đựng đồ ăn hình tròn
Bà vừa bưng cái khay nóng hổi đi vào trong phòng, đã thấy Tần Tang một mình ngồi ở chỗ kia, mũi hơi đỏ, giống như vừa mới khóc xong. Má Chu trong lòng biết, cũng sợ rằng cô như vậy là vì Dịch Liên Khải đang tức giận, vì vậy buông khay, nói: “Cô gia cũng thật là, cho dù không quay trở về ăn cơm chiều, thì cũng nên gọi điện về nhà chẳng hạn. Hôm nay thấy trời lại có tuyết rơi rồi, vậy mà cũng không lo cho tiểu thư ở nhà sẽ lo lắng hay sao.”
Tần Tang có chút điểm ngơ ngẩn, như là đang có tâm sự gì đó, còn chưa kịp hồi phục lại tinh thần.
Má Chu nói: “Tiểu thư, ăn một chút gì đi, nếu không vì mình mà suy nghĩ, thì cũng nên vì hài tử trong bụng mà ăn chút gì đi à…”
Bà nói những lời này ngược lại cũng thôi đi, vừa nói ra lại khiến cho Tần Tang có hàng trăm nỗi lo hơn nữa, cô nhíu mày nói: “Má Chu, ta không muốn ăn, bà đem những thứ này đem hết đi đi.”
“Cho dù là không muốn ăn, cũng phải ăn một chút đi à.” Má Chu giống như đang dỗ tiểu hài tử, “Buổi trưa nói là có hẹn với Diêu gia tứ tiểu thư đi ăn, ăn được chút gì chưa, cũng không biết nữa, buổi tối đến một chút cũng không chịu ăn, một tí nữa dạ dày lại khó chịu cho xem.”
Tần tang thập phần không nhịn được, má Chu liền nhìn sắc mặt của cô một chút, rồi đem khay hồng tất để lại trên bàn, sau đó tự mình lui ra ngoài. Bà vừa đi tới cầu thang, chợt nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên, một hồi rồi lại một hồi, vang lên liên tục. Bà thầm nghĩ nhất định là Dịch Liên Khải không dùng cơm, nên mới đặc biệt gọi điện thoại về nhà. Nên mặc dù chân của bà là chân bó, cũng muốn đi xuống dưới nghe điện thoại. Vẫn chưa kịp đi xuống lầu, phía dưới đã có người hầu khác nhận điện, vừa nghe xong hai câu, liền ngẩng mặt lên hỏi: “Má Chu, thiếu phu nhân đã ngủ chưa? Sở đồn trú bộ tư lệnh của thành phố bên kia gọi điện thoại tới, nói là có chuyện gấp cần tìm thiếu phu nhân.”
Má Chu trong lòng cảm thấy kỳ quái, bởi vì sở đồn trú bộ tư lệnh bình thường gọi điện đến đều là chuyện công sự, cho tới bây giờ cũng chỉ tìm Dịch Liên Khải mà thôi. Nếu như Dịch Liên Khải không ở đây, thì cùng lắm là đi tìm thư ký của Dịch Liên Khải, hoặc là đi hỏi phó quan.
Vì vậy bà nói: “Thiếu phu nhân còn chưa ngủ đâu, để ta gọi ngài ấy cắm dây điện thoại vào đã.”
Trong phòng Tần Tang, vốn từng có một chiến điện thoại nhỏ, nhưng bởi vì lo lắng cho cô không ngủ được, nên Dịch Liên Khải mới đem dây điện thoại rút ra, nên thường ngày nếu cô muốn gọi điện thoại, thì phải cắm dây điện thoại vào lại.
Lúc này chẳng biết trong điện thoại lại nói thêm câu gì, người hầu kia vội vã gọi má Chu, nói: “Tôi vẫn nên đi gọi Phan phó quan thì hơn, chớ quấy rầy đến thiếu phu nhân.”
Má Chu thấy người hầu nọ nói thế, cũng không có để ở trong lòng nữa. Bà xuồng lầu tìm một đĩa mơ, cầm lên trên lầu.
Tần Tang thấy bà cầm cái này lên, không biết nên khóc hay nên cười đây, nói: “Ta không muốn ăn cái này.”
Má Chu nói: “Toan nhi lạt nữ, nếu không muốn ăn chua, chẳng lẽ lại là một vị tiểu thư.”
(Toan nhi lạt nữ là đẻ con trai là thích ăn chua, để con gái là thích ăn cay, khác với bên mình nhỉ trai ngọt gái chua)
Tần Tang lại càng phát sầu hơn, cô làm gì còn có tâm tư để nói giỡn đến mấy chuyện này nữa, chỉ đành cau mày, nói: “Thôi thôi, bà đi pha cho ta một chén trà nóng đi.”
Má Chu đang định đi pha trà, lại nghe thấy bên ngoài có người kêu một tiếng “Báo cáo”, hóa ra là tiếng của Phan Kiện Trì.
Vì Tần Tang vừa mới cùng anh ngồi xuống nói những chuyện bí mật với nhau xong, nên có đôi chút chột dạ, không khỏi có chút hoảng sợ. Nên một lát sau mới hỏi: “Có chuyện gì?”
Phan Kiện Trì nói: “Có một chuyện quan trọng, có lẽ nên nói cho phu nhân biết.”
Tần Tang trong lòng thấy kì quái, nói: “Anh vào đây nói đi.”
Phan Kiện Trì đi tới, thấy cô vẫn ngồi trên ghế sa lon, vẫn không hề nhúc nhích. Hơn nữa hai mắt hơi ửng đỏ, có lẽ là đã từng khóc. Anh biết rất rõ tại sao lại như vậy, nên trong lòng không khỏi có chút mềm yếu.
Nhưng bây giờ không phải là lúc để nói đến chuyện này, vì vậy nói: “Phu nhân, công tử gia ở ngoài đó có chút chuyện, gọi tôi tới đó một chuyến.”
Chuyện này thường ngày vốn đều là như vậy, nhưng lần này Tần Tang trong lòng lại nảy lên chút nghi ngờ, bởi vì Dịch Liên Khải nếu đã đi ra bên ngoài làm việc, mà lại kêu thêm Phan Kiện Trì đi ra ngoài, thì cũng không nhất thiết phải lên tận chỗ cô để thông báo một tiếng như vậy, cô giương mắt lên nhìn anh, thấy thần sắc anh tuy trấn định, thế nhưng ánh mắt không bình tĩnh kia lại hoàn toàn bán đứng anh, bởi vì anh hầu như đang nhìn cô không ngừng, giống như bóng dáng của cô đang dần khắc sâu vào trong ánh mắt anh, có thể nói, dường như anh đang muốn dùng chính ánh mắt này, đem cô khắc sâu vào trong lòng mình.
Trong lòng cô sinh ra một loại dự cảm bất thường, cô hỏi: “Công tử gia các người, hiện đang ở chỗ nào?”
“Tư lệnh đang ở chỗ của Diêu sư trưởng.” Anh hạ thấp mắt xuống, như là bị ánh nhìn của cô nhìn rõ hết vậy, “Phu nhân nếu như không còn chuyện gì khác, Kiện Trì xin cáo lui trước.”
“Anh không nên đi.” Cô dường như bị âm thanh của chính mình làm cho hoảng sợ, nên lập tức nói: “Đã khuya lắm rồi, còn đi làm công sự gì nữa chứ? Nói là ta nói thế, bảo anh ta cứ về trước đi đã, có chuyện gì cứ để ngày mai hẵng nói.”
Phan Kiện Trì cười cười, dường như có một chút bất đắc dĩ nói: “Tư lệnh là người rất bận rộn, đại sự vẫn là quan trọng hơn…”
“Đại sự dù có quan trọng hơn nữa, cũng không thể không ăn không ngủ được.” Tần Tang cau mày, “Má Chu, bà nhanh đi gọi điện thoại đến Diêu sư trưởng quý phủ đi, nói ta trong người đang rất khó chịu, gọi anh ta nhanh trở về đây.”
Má Chu nghe nói thế, lại càng hoảng sợ hơn nói: “Tiểu thư, người khó chịu chỗ nào, thì nên mau đi gọi đại phu…”
“Đại phu mới vừa đi rồi, còn tới đây làm cái gì nữa.” Tần Tang hời hợt nói: “Ta trong người chỉ là có chút khó chịu thôi, nói anh ta trở về đây là được rồi, bà nhanh gọi điện thoại đi.”
Má Chu trong lòng vui hơn một chút, nghĩ thầm tiểu thư cuối cùng cũng chịu khai thông đầu óc rồi, ngay cả làm nũng cũng đã học được rồi. Hơn nữa hiện tại cô lại đang mang thai, không cần phải nói, cô gia thể nào cũng phải quay về vì hài tử trong bụng cô. Bà nghĩ vậy, liền vui vẻ mẫn cán đi gọi điện thoại.
Phan Kiện Trì khẽ lắc đầu một cái, Tần Tang hiểu rõ ý tứ của anh. Lần này tuy dùng tới cách này, nhưng cũng chỉ được trong một thời gian ngắn mà thôi lẽ nào có thể dùng cách như vậy cả đời được sao, nếu như quả thật Dịch Liên Khải đã nổi lên lòng nghi ngờ đối với Phan Kiện Trì rồi, cô có kéo dài thời gian thêm cũng chỉ là vô dụng mà thôi.
Thế nhưng dù sao cũng phải làm thử một lần, cô không thể mở to mắt ra nhìn anh đi nhận lấy cái chết như vậy được.
Dịch Liên Khải nhận được điện thoại, quả nhiên rất nhanh thì quay trở về.
Má Chu vừa thấy anh, như nhìn thấy vị cứu tinh vậy, nói: “Cô gia, người quay trở về rồi. Tiểu thư vẫn nói là khó chịu trong người, cũng không chịu ăn, lại không chịu đi ngủ, ngài ấy tuổi còn trẻ nên da mặt rất mỏng(hay xấu hổ), trong người khó chịu cũng không chịu đi mời đại phu, người đi hảo hảo khuyên nhủ ngài ấy đi.”
Dịch Liên Khải trong miệng ưng thuận, tam cước lưỡng bộ (đi nhanh chân lên), đi thẳng lên trên lầu. Nơi này có một buồng trong nhỏ, bên ngoài còn có một phòng khách nhỏ, anh đang hơi do dự một chút, nhẹ nhàng đem cửa đẩy ra, đã thấy Tần Tang đang ôm đầu gối ngồi ở trên ghế sô pha, ngẩn ngơ không biết đang nghĩ gì. Tuy trên người chỉ mặc một chiếc áo ngủ, thế nhưng tóc tai lại rất gọn gảng, hẳn là đã tắm sơ qua rồi.
Anh ho khan một tiếng, nhưng Tần Tang cũng không hề ngẩng đầu lên.
Vì vậy thanh âm của anh có chút chậm lại, nói: “Má Chu nói em còn chưa ăn cơm, đúng lúc tôi cũng chưa có ăn chi bằng bảo nhà bếp đi làm, đem lên tôi và em cùng ăn.”
Tần Tang lắc đầu, cô không hề đánh một chút son phấn nào, ngược lại lại càng khiến cho khuôn mặt lộ ra vẻ trắng ngần, đôi mắt như có điểm thêm chút sơn, nhưng trong ánh mắt bây giờ lại có cả sự buồn bã, trông như diện mạo ngày trước lại bị vật gì đó vô hình xóa hết đi vậy.
Dịch Liên Khải nói: “Cũng không thể không ăn cơm được.” Cô lại lắc đầu, hỏi: “Anh đi đâu vậy? Trễ như vậy mới chịu quay về. Bên ngoài đang có tuyết rơi, đường lại không hề dễ đi, lỡ như tài xế lái nhanh thì sao…”
Cô xưa nay đều không hề hỏi về hành tung của Dịch Liên Khải, tuy rằng lúc này giọng nói vẫn nhàn nhạt như trước, thế nhưng vào trong tai của Dịch Liên Khải, lại rất dễ nghe cứ như những lời Phật nói ra vậy, nhịn không được có một loại cảm giác rất vui vẻ từ trong đáy lòng trào ra ngoài.
Anh cười nói: “Không thể nào, bọn họ lái xe từ trước đến giờ đều rất chắc chắn, em đừng có lo lắng.” Còn nói: “Em nếu như không muốn ăn gì, thì để tôi đi lấy cho em một ít sữa bò, cũng không thể để bụng rỗng mà đi ngủ được.”
Tần Tang nói: “Tôi đã ngủ suốt cả buổi chiều rồi, lúc này không muốn ngủ nữa. Vừa tỉnh dậy lại không thấy anh, hỏi bọn họ thì lại không chịu nói rõ anh đi đâu rồi.”
Dịch Liên Khải biết xưa nay cô không thích mình ôm cô chút nào, thế nhưng thấy cô núp vào bên trong ghế sô pha kia, lại khiến cho anh có một loại cảm giác thương xót khả ái không thể nói lên lời, nên không thể nhịn hơn được, bèn đưa tay ra đem cô ôm vào trong lòng, nói: “Tôi là sợ làm phiền đến em nghỉ ngơi, lại vừa vặn có chút công sự, nên mới đi ra ngoài một chuyến. Em nếu ở nhà một mình buồn quá, thì ta mấy ngày nữa ít đi ra ngoài là được rồi.”
Tần Tang đặc biệt nhu thuận, nằm ở trong lòng anh, không muốn nhắc lại, dường như có chút lười biếng, vịn vào cánh tay của anh, thật giống như dây leo vậy yếu ớt không có sức lực.
Dịch Liên Khải từ sau khi mình cưới cô về, cũng chưa từng thấy cô lộ ra bộ dạng không muốn rời xa như thế này, liền cảm thấy tâm hoa nộ phóng (tâm hoa nở rộ, hay mở cờ trong bụng).
Trên người cô có một mùi hương nhàn nhạt, hòa vào trong lồng ngực của anh, yên ắng đến mức ngay cả nhịp tim của chính mình anh đều nghe thấy hết. Dịch Liên Khải đến khẽ động cũng không dám, dường như chỉ sợ rằng mình mà khẽ động, cô lại khó chịu.
Qua một lúc lâu, anh mới thấp giọng nói: “Trong người em khó chịu như vậy, có cần hay không mời đại phu đến?”
Tần Tang khẽ lắc đầu một cái, nói: “Trong lòng tôi đang rất sợ.”
“Sợ cái gì chứ?” Anh có chút cảm thấy buồn cười: “Nữ nhân khác, không phải khi mang thai đều bị ốm nghén hay sao.”
“Tôi không sợ cái này.” Cô như là có chút bi thương, thanh âm cũng thấp dần, “Bên ngoài loạn như vậy, anh dù sao cũng chỉ là một tổng tư lệnh liên quân trên danh nghĩa mà thôi, thế nhưng lại không biết có bao nhiêu người lại đang oán hận anh. Cật lực như vậy mà lại chẳng được cảm ơn, thì cần gì phải làm nữa chứ. Nếu không thì chúng ta cùng quay về Xương Nghiệp đi, trong lòng tôi thực sự…”
“Có gì phải sợ. Chính là bởi vì tôi chỉ có hư danh mà thôi, nên người ta cũng sẽ không xông đến chỗ của tôi. Đã biết rõ trong tay tôi không có lấy một người nào, mà lại đi giết tôi, thì có được lợi ích gì chứ? Em đừng lo lắng, chúng ta một ngày nào đó sẽ quay về Xương Nghiệp mà, chỉ cần chờ sức khỏe của phụ thân đại nhân khá hơn một chút thôi.”
Tần Tang đem mặt vùi vào trong lồng ngực của anh, nói: “Cho dù thế nào trong lòng tôi cũng đang rất loạn, mấy ngày nay anh cũng đừng có đi đâu đấy, ở lại đây với tôi, có được hay không?”
Nghe thấy cô mềm giọng năn nỉ như vậy, Dịch Liên Khải làm sao có thể không đáp ứng được đây.
* Thông thường trong “Trà lễ” thời cổ đại nhà trai sẽ đưa đến nhà gái, ít trà làm lễ. Gọi là “Trà lễ”, hay còn gọi là “Cật trà”. Cũng bởi vì đem cây trà rời đi thì không lớn lên được, nhưng trồng cây lại cho ra hạt giống, nên ở trong phong tục cưới xin thời cổ đại, trà được ví như sự kiên trinh không dời và tượng trưng cho việc sau đám cưới sẽ có nhiều con.
Ở vùng Giang nam tuy rằng trồng loại trà chỉ đẻ nuôi tằm, mặc dù cũng không hay uống trà, cũng rất ít mặc quần áo tơ tằm trang sức. Nhưng đối với dân chúng ở đây lại luôn coi trọng tự nhiên, bọn họ cho rằng “trà” là một loại chỉ khi nào có tế tự mới sử dụng tới. Nên mới có khái niệm “Trà vi tôn quý chính thức” , nếu nói đến việc “Trà lễ”, đều là để biểu thị cho sính lễ kết hôn, cũng đại biểu cho người trong gia đình đối với chuyện cưới xin này cũng rất là kính trọng.