Tôi và Thời Lẫm là người yêu, nhưng anh ta không thật sự coi trọng tôi, với anh ta, ánh trăng sáng Khương Dĩ Nhu mới quan trọng nhất.
Nửa đêm hẹn hò cùng nhau trên núi, một cuộc điện thoại của cô ta liền khiến anh rời đi không chút do dự, anh cũng không ngần ngừ mà chọn cô ta, để tôi lạ một mình nơi này.
Sau này, tôi không cho anh ta cơ hội bỏ tơi tôi nữa.
Lúc gặp lại nhau, tôi đang hôn một người đàn ông kiêu ngạo ở quầy bar.
Hốc mắt hắn đỏ bừng, khăng khăng đầy bệnh hoạn: "Thích hắn lắm à? Anh phẫu thuật giống hắn, em trở lại bên cạnh anh được không?"