Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
#Doãn_Nhất (1)
“ T, cô nói cho tôi biết là ai sai cô đến đây ? Có phải Tống Phẩm Phong không ? “.
Người đàn ông dáng vẻ hung tợn chăm chăm nhìn vào cô gái được treo trên cây thánh giá. Lớp áo mỏng manh trên người cô đã bị sợi dây thừng trong tay hắn quật đến biến dạng.
Cô gái được gọi là T yếu ớt ngẩng đầu, khẽ cười.
“ Tống Phẩm Phong là ai, tôi vốn dĩ không biết. Không phải tôi đã nói tôi là sát thủ, hoạt động cá nhân không trực thuộc bất kỳ tổ chức nào, lần này đến giết anh chẳng qua thấy anh quá trướng mắt ! “.
Người đàn ông kia tức giận, nâng tay, sợi dây thừng lại một lần này quật vào tấm thân nhỏ bé của T.
“ T, nếu cô không chịu nói tôi nhất định khiến cô sống không bằng chết ! Tống Phẩm Phong, có phải là chủ thượng của cô không ? “.
Toàn thân truyền đến cơ đau như muốn đoạt lấy sinh mệnh của T. Cô cắn chặt răng, nhất quyết không nói.
Người đàn ông kia bị dáng vẻ kiên quyết của cô làm cho tức giận. Hắn vứt mạnh sợi dây thừng xuống đất, cúi người nhặt khẩu súng lục dưới chân, nhắm thẳng vào mi tâm của T.
“ Đừng cứng đầu nữa. Nói cho tôi biết người ra lệnh cho cô là ai bằng không viên đạn này sẽ trực tiếp kết liễu mạng sống của cô “.
Người đàn ông kia cười nhạt, tiếp tục kích động T.
“ T, không phải là khi hoàn thành nhiệm vụ lần này cô sẽ cùng Tống Phẩm Phong kết hôn sao ? Nhưng giờ cô bị tôi bắt hắn ta lại chẳng buồn đến cứu cô. Nếu cô thông minh thì nên biết bây giờ mình phải làm gì ? “.
Trái tim T khẽ run lên, từng câu từng chữ của hắn thành công khơi dậy nỗi đau đã được cô giấu sâu tận đáy lòng. Tính đến thời điểm hiện tại cô đã bị bắt ba ngày mà chồng tương lai của cô - Tống Phẩm Phong lại không thấy bóng dáng.
“ Nói đủ chưa ? Anh thật sự quá ngu ngốc. Tôi đúng là sát thủ nhưng hoạt động cá nhân làm gì có chuyện được giao nhiệm vụ. Muốn giết thì cứ giết việc gì phải dài dòng “.
Khoảng khắc người đàn ông kia chuẩn bị bóp nòng súng, cửa phòng bị một lực rất mạnh đạp tung, nam nhân có ngũ quan hết sức tinh xảo tiến vào, không nhanh không chậm chỉ dùng một viên đạn chuẩn xác bắn vào mi tâm hắn.
Nam nhân tiến đến chỗ T, thấy cô có chút không tỉnh táo liền đưa tay vỗ nhẹ gương mặt cô, khẽ gọi.
“ Trang Doãn, Trang Doãn ... “.
Cô mỉm cười, yếu ớt gọi hai tiếng rồi ngất đi.
“ Phẩm Phong ... “.
Nam nhân kia nhíu mày không hài lòng, vội vàng gỡ trói cho cô.
[ ... ]
Khi Trang Doãn tỉnh lại đã là hai tuần sau.
Ánh nắng nhẹ nhàng tiến vào căn phòng sưởi ấm cái giá lạnh của mùa đông. Trang Doãn nằm trên giường lớn khẽ động, toàn thân liền truyền đến một cỗ đau đớn.
“ Tỉnh dậy rồi ? “.
Nam nhân ngồi đọc báo bên cạnh từ tốn nói. Thấy cô vừa tỉnh, anh liền gập tờ báo đang đọc, cầm cốc nước ấm đã chuẩn bị từ trước đưa cho cô.
Trang Doãn giật mình, theo phản xạ hỏi.
“ Anh là ai ? “.
“ Người cứu em. Doãn Nhi, em sao lại quên rồi ? “.
Nam nhân thấy cô không nhận lấy cốc nước, cũng không vội thúc giục.
“ Anh ... Tại sao biết tên tôi ? “.
Trang Doãn lại lần nữa cả kinh. Đa số những người biết đến cô đều chỉ biết cô tên là T chứ không hề biết tới cái tên Trang Doãn ngoại trừ Tống Phẩm Phong.
Trang Doãn có chút cảnh giác, lặp lại câu hỏi lần nữa.
“ Anh rốt cuộc là ai ? “.
Nam nhân kia không để ý đến câu hỏi của cô, anh cười, đem cốc nước đặt vào lòng bàn tay của Trang Doãn.
“ Em tỉnh lại cũng đúng ngày thật. Uống cốc nước rồi nghỉ ngơi đi, trưa tôi sẽ đưa em đến một nơi “.
Dứt lời nam nhân liền đứng dậy rời đi, cả căn phòng rộng lớn trong chốc lát chỉ còn lại mình Trang Doãn.
[ ... ]
Đúng đến trưa nam nhân kia quay trở về. Anh cho người đem cô chỉnh trang lại một chút rồi mới đưa cô đi.
Đi độ nửa tiếng xe dừng lại trước một toàn biệt thự rất lớn. Trang Doãn ngồi trên xe lăn được nam nhân kia đẩy đến trước cổng biệt thự. Vì vết thương ở chân Trang Doãn chưa khỏi hẳn việc đi lại vẫn còn bất tiện nên nam nhân cứ nhất quyết bắt cô ngồi xe lăn.
Trước cổng biệt thự còn để một tấm biển không to cũng không lớn: ‘lễ đính hôn của Tống Phẩm Phong và Mạc Kiều Tư’. Trái tim Trang Doãn trong khoảng khắc ấy như ngừng đập. Ba chữ ‘Tống Phẩm Phong’ rõ ràng như thế cô làm sao có thể nhìn sai.
Vị nam nhân kia không để cô ưu tư quá lâu, anh không nhanh cũng chẳng chậm, vững vàng đẩy cô vào phòng chờ của chú rể. Bên trong có rất nhiều người vây xung quanh bóng lưng cao lớn ấy, giúp hắn chỉnh trang lại bộ vét mà bóng lưng ấy Trang Doãn làm sao không thể không nhận ra. Là Tống Phẩm Phong, chồng chưa cưới của cô.
Cảnh tượng như một nhát dao đâm sâu vào lòng Trang Doãn. Hắn đứng ở đó, vì quay lưng về phía cô nên hoàn toàn không phát giác cô đến.
Vị nam nhân kia thấp giọng.
“ Muốn nói gì thì nói đi, tôi chờ em ở ngoài “.
Trước khi anh rời đi, Trang Doãn kịp bắt lấy bàn tay anh.
“ Anh rốt cuộc là ai ? “.
Vị nam nhân mỉm cười, tự nhiên cúi đầu hôn lên trán Trang Doãn.
“ Trước sau gì em cũng biết. Đừng vội ! “.
Dứt lời liền đi mất. Trang Doãn vẫn đứng trước cửa phòng chờ của chú rể. Dường như phát giác có người nhìn mình chẳm chằm Tống Phẩm Phong cuối cùng cũng quay đầu. Một khắc ánh mắt hắn chạm vào ánh mắt Trang Doãn cô nhìn ra dáng vẻ sửng sốt, hoang mang, lo sợ của hắn.
“ Ra hết ngoài “.
Trang Doãn hét lớn, đám người vẫn đang sửa sang trang phục cho Tống Phẩm Phong giật mình, khi nhìn thấy trong tay Trang Doãn có súng, họ sợ hãi vội vàng chạy ra khỏi phòng.
Trang Doãn tự mình di chuyển xe lăn tiến vào trong. Ba nãy cô còn không hiểu vì sao nam nhân kia lại đưa cô khẩu súng, giờ thì hiểu rồi.
“ Phẩm Phong, anh lừa em, cái gì mà chỉ cần em giết được Tony chúng ta sẽ kết hôn. Giờ em về rồi anh lại cùng người phụ nữ khác cử hành lễ đính hôn. Tống Phẩm Phong, anh lợi dụng em, biến em thành công cụ giết người đã đủ chưa ? “.
“ Trang Doãn, em làm sao lại thoát được ra không phải Tony đã bắt được em ư ? Không phải hắn nói đã đánh em đến mức em không thể đi lại được ư ? “.
Trái tim Trang Doãn như vỡ vụn. Mỗi câu mỗi chữ được Tống Phẩm Phong nói ra càng khiến cô thất vọng.
“ Hoá ra anh và Tony đã cấu kết. Hèn gì mọi kết hoạch của em, Tony đều biết hết. Haha, Tống Phẩm Phong, ngoài miệng thì nói yêu em nhưng trong lòng anh lại muốn giết em ! “.
“ Phải ! Từ lúc em giết chết đứa con trong bụng Kiều Tư em nên chết rồi. Trang Doãn, em có biết mỗi khi nói yêu em tôi đều cảm thấy rất bẩn miệng không ? “.
Tống Phẩm Phong đưa tay nới lỏng cà vạt, hắn tiến về phía cô.
Trang Doãn kinh ngạc. Mạc Kiều Tư là ai cô còn không biết huống chi Tống Phẩm Phong nói cô giết chết đứa con trong bụng cô ta. Vu khống ! Đúng là vu khống ! Bị người mình yêu vu khống rốt cuộc là cảm giác gì ? Là cảm giác đau thấu tận tâm can !
“ Em đến Mạc Kiều Tư còn chưa gặp mặt làm sao lại giết được con cô ta ? “.
“ Đừng diễn kịch nữa. Nếu Tony không giết được em, tôi giết ! “.
Đoàng !