Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Editor: Sweet
Beta: Meo Meo
Cho dù là trong cơn hôn mê, nước mắt Bàng Cùng Hiên cũng chưa một lần ngừng chảy. Hay tay hắn gắt gao nắm chặt, nghiến cắn môi dưới.
Tần Duyệt đem hắn ôm về phòng mình, khẽ đặt hắn lên trên dra giường màu xanh lam, nhìn Bàng Cùng Hiên trông càng thêm nhỏ nhắn.
Gương mặt vốn dị dạng của Bàng Cùng Hiên càng lúc lại càng khó coi nhưng Tần Duyệt không thấy dọa người chỉ thấy đau lòng.
Cùng nhau sinh hoạt 8 năm, Tần Duyệt đã sớm có thể nhìn thấu qua vẻ mặt xấu xí của Bàng Cùng Hiên để đọc lấy tâm tình của hắn.
Lau nước mắt chảy dài ở khóe mắt Bàng Cùng Hiên, Tần Duyệt cứ như vậy nhìn Bàng Cùng Hiên thật lâu.
Bàng Cùng Hiên cuối cùng cũng không rơi lệ nữa, nhưng mày lại nhíu chặt, Tần Duyệt nhìn hắn, đột nhiên kinh hoàng.
Anh tựa hồ hiểu được Bàng Cùng Hiên vì sao lại như thế này, chẳng lẽ Bàng Cùng Hiên đến tận hôm nay mới hiểu được 8 năm về trước đã xảy ra chuyện gì?
Tần Duyệt khi đó hiểu lầm Bàng Cùng Hiên bên trong kiên cường hơn so với bề ngoài, nhưng cho dù như vậy, Bàng Cùng Hiên về đêm vẫn trong mơ thống khổ.
Còn bây giờ, sự thật lại là Bàng Cùng Hiên sau nhiều năm mới hiểu được hôm đó đã xảy ra chuyện gì.
Tần Duyệt còn từng vì sự hồi phục nhanh chóng của Bàng Cùng Hiên mà giật mình, hóa ra, hắn căn bản không biết những việc đó có nghĩa là gì!
Tần Duyệt đem tay mình càng lúc nắm càng chặt, nếu Bàng Cùng Hiên biết những chuyện mấy năm nay anh làm…… Còn có thể tha thứ cho anh sao?
Đại khái sẽ đẩy anh đi thật xa. Dù sao hắn vốn không thiếu người kề bên, Leo cũng tốt, Tiểu Cửu cũng tốt, nếu không phải bởi một chút yêu thích kia, Bàng Cùng Hiên căn bản sẽ không lựa chọn người tính cách vừa bá đạo lại vừa biến thái như anh.
Bàng Cùng Hiên cho tới bây giờ vốn chưa từng hiểu về anh, anh cũng muốn, mãi mãi không để cho Bàng Cùng Hiên hiểu con người thật của mình.
Chỉ cần để hắn nhìn thấy một mặt vĩ đại của mình là được rồi, vĩnh viễn sùng bái, ái mộ……
Tần Duyệt trở lại phòng sách, mở cái két sắt giấu ở trong tủ, bên trong có chút tiền mặt, là tiền của Bàng Cùng Hiên gửi ngân hàng, Tần Duyệt một chút đều không có động.
Bên trong còn có một cái cái hộp nhỏ, Tần Duyệt cầm ra, nghĩ một chút, lại lấy tiền gửi ngân hàng của Bàng Cùng Hiên ra.
Bên trong hộp là một khẩu súng, cây súng màu bạc tỏa sáng, Tần Duyệt cầm ở trong tay xoay một vòng, lắp đạn vào, rồi mới vừa lòng cắp súng.
Lại đem tiền ngân hàng của Bàng Cùng Hiên bỏ vào hộp, bưng hộp ra, một lần nữa trở lại phòng.
Bàng Cùng Hiên còn chưa tỉnh lại. Tần Duyệt xuống tay hơi nặng, hắn còn phải hôn mê khoảng một hai giờ nữa.
Đem hộp màu đen đặt trên đầu giường, Tần Duyệt sờ sờ tóc Bàng Cùng Hiên, động tác mềm nhẹ giống như sợ quá tay sẽ làm hư chúng, vẫn nhẹ nhàng vuốt ve, mãi mãi, sẽ không còn có cơ hội như ngày hôm nay để chạm đến.
Cứ như vậy, hơn mười phút trôi qua, Tần Duyệt xoay người hôn lên trán Bàng Cùng Hiên, trong ánh mắt chứa ôn nhu chưa ai từng thấy qua.
“Một lần chót……”
Tần Duyệt thì thào nói nhỏ, rồi cũng không quay đầu lại xoay người rời đi.
Tiểu Cửu từ trưa đến giờ đều thở hồng hộc, lý do không ngoài chuyện trời ơi đất hỡi của Bàng Cùng Hiên, đã hứa qua nhà cậu chơi hôm nay, lại bởi vì cái tên hỗn đản thối kia gọi điện mà lập tức rời đi, quả thực y chang một thằng nô lệ.
Nhiếp Khởi Dương còn chưa trở về, Tiểu Cửu một mình ở trong phòng chơi game, cho đến khi cảm thấy khát nước mới đi rót nước.
Di động màu hồng nhạt đặt ở trong phòng khách phát sáng, Tiểu Cửu uống nước xong, chậm rãi ngồi xuống sô pha.
11 cuộc gọi liên tiếp. Liếc sơ qua, lại là số điện thoại của Bàng Cùng Hiên gọi tới.
Tiểu Cửu nghi hoặc, chuẩn bị gọi lại, điện thoại lại vang, Tiểu Cửu lập tức bắt máy, “Uy? Xảy ra chuyện gì?”
Đầu bên kia thực im lặng, một lát sau mới truyền đến thanh âm lạnh như băng, “Ngươi giở trò quỷ, phải gánh trách nhiệm.”
Tiểu Cửu đang muốn hỏi kẻ kỳ quái này là ai, điện thoại đã bị cúp. Tiểu Cửu cơ hồ chưa từng nói chuyện qua với Tần Duyệt, nhất là sau khi anh ta cùng Bàng Cùng Hiên xuất ngoại, một câu cũng chưa hề nói qua.
Nhưng cái loại ngữ khí khiến người ta không thoải mái này, hơn nữa còn là dãy số của Bàng Cùng Hiên, không khó đoán ra là ai.
Có điều cái thứ trai thẳng thối tha nói mấy câu này có ý nghĩa gì?
Tiểu Cửu nhớ lại nội dung buổi trò chuyện hôm nay với Bàng Cùng Hiên, sợ tới mức run rẩy làm rơi cả ly nước trên tay.
Chẳng lẽ Tiểu Hiên nghe những lời cậu nói xong, giở trò Bá Vương ngạnh thượng cung với Tần Duyệt? (
Nghe ngữ khí của Tần Duyệt, kết quả hình như không được như ý lắm…… Vậy Tiểu Hiên sẽ như thế nào?
Tiểu Cửu vội vàng buông ly,lấy đại một cái áo khoác mặc vào bỏ chạy ra ngoài.
Tần Duyệt biết với những chuyện xảy ra trước mắt, tuyệt đối không thể để Bàng Cùng Hiên ở một mình.
Nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có thể chọn cái kẻ anh ghét nhất. Có điều, cái thằng sửa mặt đó, cho dù Bàng Cùng Hiên có làm ra hành vi kích động gì, nó cũng sẽ ngăn cản.
Tần Duyệt tin Bàng Cùng Hiên nhất định đã đem địa chỉ nhà nói cho thằng sửa mặt, anh hiện tại không có thời gian, cũng không có tâm tình cùng bất luận kẻ nào giải thích, gác điện thoại xong liền đi ngay lập tức, bỏ mặc tất cả, tập trung chú ý lái xe.
Trần Nghệ Gia đã kết hôn cùng Đường Mạnh, 8 năm trước Tần gia không tìm ra được bọn họ, bởi vì bọn họ không ở trong nước, thậm chí cũng không có trở về nước Mỹ, mà nhập cư trái phép đi Nhật Bản, rồi từ Nhật Bản trở về Mỹ lần nữa.
8 năm thời gian đủ để cho con người thay đổi một cách đáng sợ, Trần Nghệ Gia đã không còn là đại tiểu thư năm đó gặp chuyện sợ đến mức muốn chết, mà là thê tử của lão đại hắc bang Hoa Kiều Mỹ quốc.
Đường Mạnh lúc mới bắt đầu, chỉ cần kiếm tiền cái gì cũng làm, Trần Nghệ Gia mặc dù không tán thành nhưng cũng không dám nói gì với Đường Mạnh, sau này nàng mới biết được, gã cần tài chính để bản thân lớn mạnh hơn.
Đường Mạnh không chạm vào Trần Nghệ Gia, vì sự an toàn của gã nên nàng cũng không được tiếp tục đến trường, gã đem nàng nhốt tại một căn phòng trọ thuộc danh nghĩa của một tập đoàn.
Cho đến khi có một lần Đường Mạnh cùng cảnh sát phát sinh sống mái với nhau, bị trọng thương phải chạy trốn tới nhà trọ, hai người mới có tiến triển.
Trần Nghệ Gia thực sợ hãi, tuy so với trước kia cũng đã trấn tĩnh hơn rất nhiều, nàng liên hệ với bác sĩ của Đường Mạnh, cầm máu, gắp đạn, đây không phải chuyện một người có thể làm được, Trần Nghệ Gia chỉ có thể giúp đỡ.
Đường Mạnh đã không còn là thiếu niên trung học lấy lòng nàng trước kia, cho dù tuổi của gã hiện giờ cũng không lớn hơn bao nhiêu, nhưng sống chết trước mắt vẫn biểu hiện vẻ bình tĩnh ra ngoài, làm cho Trần Nghệ Gia càng thêm phục gã.
Trong lúc dưỡng thương, bên ngoài mọi chuyện thật ồn ã, Đường Mạnh không rời khỏi nhà trọ, Trần Nghệ Gia vẫn chăm sóc gã.
Đường Mạnh từng hỏi Trần Nghệ Gia, vì sao không trốn.
Chính bản thân Trần Nghệ Gia cũng không thể hiểu rõ vì sao, chỉ đáp, em đã hứa sẽ theo anh.
Sau này, Trần Nghệ Gia mới biết được Đường Mạnh trước đó cũng không tín nhiệm nàng, nhưng từ lúc đó trở đi, đường mạnh bắt đầu nói cho nàng nghe ý tưởng của gã, tập đoàn của gã, thủ hạ của gã.
Trần Nghệ Gia lúc vừa mới nghe những điều này cảm giác giống như truyện truyền thuyết lúc xưa khiến nàng ngây ngẩn.
Sau một lần say, Đường Mạnh cuối cùng chạm vào nàng.
Từ lúc kết hôn đến bây giờ đã 6 năm trôi qua, bọn họ vẫn chưa có con, không phải thân thể có vấn đề, mà là Đường Mạnh không muốn.
Trần Nghệ Gia hỏi nguyên nhân, Đường Mạnh vẫn không chịu nói.
Có khi Trần Nghệ Gia nghĩ rằng, có lẽ Đường Mạnh cũng không yêu nàng như gã đã biểu hiện, có thật là thế không? Nàng đã từ bỏ cha mẹ lẫn người thân để theo Đường Mạnh tiến nhập vào thế giới hắc ám.
Nữ nhân nếu chín chắn vươn lên, trưởng thành nhanh đến đáng sợ, hiện tại Đường Mạnh vẫn tín nhiệm Trần Nghệ Gia như trước, đối với nàng mà nói vậy cũng là đủ rồi.
Cho dù Đường Mạnh có thêm đàn bà ở ngoài, hoặc cả đàn ông, Trần Nghệ Gia cũng không cảm thấy gì nguy hiểm.
Lần nữa liên lạc với Tần Duyệt chỉ là một sự trùng hợp
Chính phủ điều tra tài chính của tập đoàn, Đường Mạnh cùng nàng đều cảm thấy tạm thời nên đem tiền rửa đi dưới danh nghĩa đầu tư cho kẻ khác là kế sách an toàn nhất, hơn nữa không thể là trong nước Mỹ
Đang lúc tìm người thích hợp, Trần Nghệ Gia đọc trong tư liệu thấy một cái tên quen thuộc.
Chuyện Tần Duyệt đi du học ở Anh quốc nàng có biết, nhưng nàng không nghĩ tới, hắn chưa tốt nghiệp đại học đã cùng bạn bè đồng học hợp tác mở công ty.
Mấy người sinh viên cho dù điểm cao thế nào, không có tài chính dồi dào thì cũng không thể làm nên chuyện.
Trần Nghệ Gia muốn mạo hiểm bỏ vốn đầu tư cho Tần Duyệt trên danh nghĩa, dù sao số tiền Tần Duyệt cần so với số tài chính mà bọn họ phải chuyển đi, bé nhỏ không đáng kể.
Đới với người đã từng là bạn trai, Trần Nghệ Gia rất muốn giúp hắn một phen, dù sao hắn cũng bởi vì mình mà chịu nhiều đau khổ.
Còn có cả Bàng Cùng Hiên, vóc dáng nho nhỏ, người luôn đi theo phía sau Đường Mạnh, Trần Nghệ Gia cho dù đến chết cũng không thể quên được mặt hắn.
Mà ấn tượng khắc sâu nhất, là một màn năm đó ở tầng hầm ngầm……
Nếu đổi thành nàng của hiện tại, nhìn thấy cảnh tượng như vậy có lẽ lông mi cũng không động một chút, nhưng mà năm ấy, nàng vẫn chỉ là một cô gái nhỏ tình cảm do dự không kiên quyết.
Nàng không biết Bàng Cùng Hiên có còn liên hệ với Tần Duyệt hay không, nàng chỉ biết là mình vĩnh viễn thiếu nợ hắn.
Vậy báo đáp thông qua Tần Duyệt đi.
Chuyện trước sau không thể gạt được Đường Mạnh, Trần Nghệ Gia cũng không giấu gã, Đường Mạnh sau khi biết cũng không nói gì.
Mà Tần Duyệt, Trần Nghệ Gia tin tưởng Tần Duyệt cũng nhất định biết tiền là từ đâu đến, nhưng anh cũng không tỏ vẻ gì.
Trần Nghệ Gia nghĩ chí ít Tần Duyệt sẽ gọi điện, Tần Duyệt rất tức giận, sẽ cự tuyệt nhận tiền. Nàng thậm chí lên kế hoạch lúc đó còn có lý do trực tiếp để liên hệ Tần Duyệt, khuyên anh ta nhận lấy tiền.
Nhưng Tần Duyệt im lặng nhận tiền lại khiến cho Trần Nghệ Gia thực giật mình. Tần Duyệt không có khả năng lấy tiền mà không rõ lai lịch, nàng tin, anh vốn đã biết tiền này là từ đâu tới
Chỉ vì Trần Nghệ Gia kỳ thật không biết, khi đó Bàng Cùng Hiên đang cầm trên tay tiền nhuận bút đầu tiên, Tần Duyệt trong lòng đã nôn nóng, cho dù đó là tiền của kẻ địch chiếu cố anh cũng thu vào hết.
Công ty Tần Duyệt làm ăn không dễ dàng. Anh không phải loại tay dài áo rộng, cho dù đồng học hợp tác với anh năng lực không kém, nhưng trên thương trường tranh đấu vẫn chưa đủ kinh nghiệm.
Trần Nghệ Gia lợi dụng các mối quan hệ của Đường Mạnh, dọn đường giúp Tần Duyệt, những chuyện này, Đường Mạnh vẫn không nói không rằng.
Trần Nghệ Gia biết gã đối với chuyện năm đó cũng thật hối hận, nhưng đối với Tần Duyệt vẫn oán hận. Bởi vì Tần gia, gã không thể nhìn mặt phụ thân lần cuối cùng nhưng cũng bởi vì Tần gia, gã mới có sự nghiệp như hiện tại.
Tần Duyệt vẫn không có cự tuyệt sự giúp đỡ của Trần Nghệ Gia. Hai năm trước, cuối cùng anh cũng đã có đủ tài chính, rộng khắp Á châu, một lần nữa khởi nghiệp.
Trần Nghệ Gia biết Tần Duyệt đã không cần sự giúp đỡ của nàng, cũng là lúc đó, nàng trực tiếp liên hệ Tần Duyệt.
Tần Duyệt vẫn biểu hiện lãnh đạm như trước, nhưng cũng không nhắc gì về những chuyện đã xảy ra trước kia.
Điều này khiến cho Trần Nghệ Gia thật phấn khởi, Tần Duyệt cùng Đường Mạnh trở mặt suy cho cùng vẫn là vì nàng, nếu có thể, nàng hy vọng hai người có thể xóa bỏ hận thù trước kia.
Sau khi biết Bàng Cùng Hiên ở chung với Tần Duyệt, Đường Mạnh trở nên có chút kỳ quái, thậm chí bắt đầu đem sự nghiệp vươn tay về quốc nội.
Trần Nghệ Gia không có ngăn cản. Nếu có thể về nước, nàng vẫn thật cao hứng.
Ngay trước khi Bàng Cùng Hiên về nước, đêm trước đó, Trần Nghệ Gia có liên lạc qua với Tần Duyệt. Nàng cùng Đường Mạnh về tới cố hương khi xưa của bọn họ, hoài niệm thời trung học ngây ngô, còn gợi ý, nếu có thể, hy vọng có thể cùng Bàng Cùng Hiên và Tần Duyệt gặp mặt.
Tần Duyệt không cần suy nghĩ liền cự tuyệt.
Anh nhận sự giúp đỡ của Trần Nghệ Gia cũng không phải vì tha thứ cho ai, mà vì anh cần trở nên cường đại.
Trần Nghệ Gia ngoài trừ sự trợ giúp tài chính, còn lại đều là dư thừa nhưng Tần Duyệt vẫn giữ liên lạc với nàng.
Từ chỗ Trần Nghệ Gia có thể moi ra những chuyện của Đường Mạnh, điều này đối với Tần Duyệt là vô cùng quan trọng
Muốn hủy diệt một người, phải hiểu biết hắn, mới có khả năng nhắm được nhược điểm mà ra tay.
Tần Duyệt một bên phát triển bản thân, một bên cẩn thận moi từ chỗ Trần Nghệ Gia những chuyện của Đường Mạnh. Trần Nghệ Gia thay đổi rất nhiều, cho dù nàng đối Tần Duyệt có điểm áy náy, vẫn rất cẩn thận, không chịu tiết lộ nhiều.
Tần Duyệt không vội, anh tin vẫn còn cơ hội để hạ gục Đường Mạnh.
Tần Duyệt không nói cho Bàng Cùng Hiên điều đó. Anh không hy vọng Bàng Cùng Hiên cảm thấy anh đáng sợ, cũng không muốn khơi gợi lên những chuyện cũ đó với Bàng Cùng Hiên.
Nhưng kế hoạch của anh đã rối loạn hết vào ngày hôm nay.
Bàng Cùng Hiên căn bản không kiên cường, mà là một kẻ ngu xuẩn, cho đến bây giờ hắn mới hiểu được ngày hôm đó đã bị khuất nhục ra sao.
Bàng Cùng Hiên vốn không có biện pháp tỉnh lại, mọi thứ Tần Duyệt an bày phía trước đều uổng phí.
Tần Duyệt quyết định dùng phương pháp trực tiếp nhất, nhanh gọn nhất để báo thù cho Bàng Cùng Hiên.
Ngày hôm nay giống như một lời nguyền u ám, cũng chính ngày này vào 8 năm trước bọn họ tách rời nhau ra
Bàng Cùng Hiên 8 năm trước vào ngày này mà òa lên, 8 năm sau Tần Duyệt cuối cùng đã biết chỗ của Đường Mạnh, nhờ vào sự nới lỏng cảnh giác của Trần Nghệ Gia giúp anh tiến dần từng bước
Tần Duyệt căn bản không muốn nghĩ tới tương lai sẽ ra sao, cũng không quản sau khi giết Đường Mạnh xong sẽ bị thủ hạ gã xử trí như thế nào.
Lại càng không muốn nghĩ đến sau khi Bàng Cùng Hiên tỉnh dậy, biết được hết thảy mọi chuyện anh làm thì sẽ như thế nào.
Tần Duyệt cảm thấy mệt chết đi, cũng thực phẫn nộ, hết thảy đều muốn trong ngày hôm nay giải quyết toàn bộ!
Cái gì bày mưu tính kế, cái gì hủy diệt, cái gì mãi không lung lạc, tất cả hãy cùng nhau chết hết đi.
Tần Duyệt đột nhiên đến, làm cho Trần Nghệ Gia thực kinh hỉ. Tuy rằng cũng có nghi hoặc, nhưng nàng cũng mời Tần Duyệt vào.
Đường Mạnh không lảng tránh, biết Tần Duyệt đến đây cũng không có rời đi, không ngại đối đầu với anh.
Thời gian 8 năm đã khiến cho hai thiếu niên trở nên trưởng thành, Tần Duyệt cao 1m90 thân hình thẳng tắp đứng ở phòng khách, gương mặt không chút thay đổi vẫn khiến người khác trầm trồ vì mỹ mạo, trên người tản mát ra một loại khí chất vương giả.
Đường Mạnh mười ngón giao nhau, tư thái thả lỏng tựa vào nệm ghế sô pha phía sau, cặp mắt đã trải qua bao lần sinh tử không che giấu được sát khí. Vết sẹo trên mí trái của gã đã trở nên nhạt rất nhiều, nhưng gã lại cố ý vén tóc mái lên, để lộ vết sẹo ra.
“Tần Duyệt, anh…..” Nét tươi cười của Trần Nghệ Gia bởi vì súng trong người Tần Duyệt rút ra mà cứng đơ.
Thủ hạ bên cạnh Đường Mạnh lập tức vây quanh, lại vì Đường Mạnh phất tay mà cẩn thận lui về sau.
“Mày đến đây làm gì?”
“Lấy mạng của mày.”
“Lý do.”
“Vì hắn.”
Đường Mạnh biểu tình khẽ biến, “Vì sao lại là lúc này?”
“Mày không cần biết.”
Đường Mạnh đứng lên, súng trong tay Tần Duyệt cũng nâng lên theo, chuẩn xác nhắm vào đầu của gã.
“Tao nghĩ rằng……,” Đường mạnh cười không dứt, “Nếu tao là mày, sẽ lấy súng bắn chết tao ngay lập tức.”
“Lấy súng của mày ra.”
“Mày không có khả năng giết tao.”
“Đó chỉ là mày nghĩ thôi.” Tần Duyệt vẻ mặt ngay từ đầu đều không chút biến sắc,“Đường Mạnh, tao cho mày một cơ hội sống, lấy súng của mày ra.”
“Tao chết mày cũng không sống được, trừ phi mày muốn cùng chết theo tao ”
“Không cần mày quan tâm.”
“Ha ha…… Tao biết mày là loại làm chuyện lớn, cũng biết mày đang chờ cơ hội hành động. Nhịn lâu như thế, đột nhiên mày thay đổi kế hoạch là vì lý do gì? Đáng giá đến mức đem mệnh ra đặt cược sao?”
“Tao chấp nhận! Lấy súng ra!”
Tươi cười của Đường Mạnh cuối cùng lui xuống, cầm trên tay một khẩu súng lục màu đen, nâng lên nhắm về phía Tần Duyệt cách mấy thước kia.
Trần Nghệ Gia đột nhiên lách mình chắn ở trước mặt Đường Mạnh, “Anh muốn giết anh ấy, trước hết giết tôi.”
“Phanh!”
Trả lời Trần Nghệ Gia là một viên đạn xoẹt qua mang tai, Tần Duyệt vẻ mặt vẫn không thay đổi “Cút ngay!”