Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Editor: Sweet
Cũng ở trong phòng bệnh cao cấp của bệnh viện, Đường Mạnh bởi vì trọng thương mà nằm trên giường, thủ hạ ngồi trên ghế có chút tiều tụy, nhưng khi cánh cửa bị đẩy ra lại lập tức cảnh giác bật dậy.
Trần Nghệ Gia đi đến, gật đầu với hai vị huynh đệ chăm sóc Đường Mạnh,“ Sao rồi?”
“Vừa ăn một chút rồi ngủ.”
Nghe được cuộc nói chuyện của bọn họ Đường Mạnh mở mắt ra, nhìn thủ hạ dưới trướng của mình rồi lại nhìn Trần Nghệ Gia, có chút vô lực nói,“ Tụi mày đi ra ngoài.”
Thủ hạ lập tức lui ra. Trần Nghệ Gia ngồi xuống bên cạnh giường Đường Mạnh,“Cảm giác khá hơn chút nào không?”
Đường Mạnh muốn ngồi dậy, Trần Nghệ Gia xoay nút cạnh giường bệnh, giường bệnh chậm rãi nâng lên,đến góc độ Đường Mạnh cảm thấy thoải mái thì ngừng lại.
“Uống nước không?”
Đường Mạnh không cự tuyệt, Trần Nghệ Gia rót nước, uy đến bên miệng của gã
Đường Mạnh có vẻ thoải mái hơn rất nhiều,“Tần Duyệt sao rồi?”
Trần Nghệ Gia ngừng một chút, không nói gì.
“Cô đi xem thử coi nó đã chết chưa?”
“Anh muốn giết cậu ta sao?”
Lần này đến lượt Đường Mạnh không đáp.
“Không cần trêu chọc bọn họ nữa có được không?”
Đường Mạnh nhíu mày,“Chuyện này không cần cô lo, trả lời vấn đề của tôi là được rồi ”
Trần Nghệ Gia hít sâu một hơi, xoay người,“Anh ấy còn chưa chết, cũng không tỉnh, bên phía Bàng Cùng Hiên tìm được một bác sĩ riêng, vừa phẫu thuật xong.”
Vẻ mặt Đường Mạnh không thể nói rõ là cao hứng hay là mất hứng, Trần Nghệ Gia lại biết gã có chút do dự, mỗi lần gã bày ra vẻ mặt này, đề tài sau đó nhất định sẽ xoay xung quanh Bàng Cùng Hiên
“Cậu ta thực suy yếu…… Em đang nói đến bàng cùng hiên.”
Đường Mạnh giương mắt,“Hắn xảy ra chuyện gì?”
Trần Nghệ Gia cười lạnh,“Tần duyệt hôn mê bất tỉnh, cậu ấy sao có thể không có việc gì. Cậu ấy cho tới bây giờ vẫn yếu ớt như vậy, gương mặt như thế, nếu không phải Tần Duyệt…… Cậu ấy sao có thể chống đỡ nổi đến hôm nay. Tần Duyệt là toàn bộ trụ cột của cậu ấy, anh giết Tần Duyệt coi như hủy hết tất cả của cậu ấy”
Đường Mạnh cúi thấp đầu xuống, trong lúc nhất thời, hai người đều không nói chuyện, trong phòng im lặng đến áp lực.
Đường Mạnh lại ngẩng đầu,“Cô gọi hắn đến đây.”
“ Cậu ấy sẽ không đến, cậu ấy hận không muốn gặp lại anh cả đời này, sao còn có thể chủ động tới gặp anh.”
“Lần này chuyện không phải do tôi sai, là do Tần Duyệt hắn nổi điên tự mình tìm tới cửa! Rõ ràng 8 năm đều bình an vô sự, hiện tại tôi cũng bị thương, tôi muốn hắn cho tôi một lý do.”
“Lý do? 8 năm trước anh dẫn chó thượng cậu ấy có nói cho cậu ấy lý do sao?”
“Câm mồm!”
Trần Nghệ Gia bị Đường Mạnh rống cả người run lên, Đường Mạnh toàn thân đầy thương tích lại động miệng vết thương nên đau đớn không thôi
“ Cô đi tìm hắn đến đây, hắn muốn lý do gì, tôi sẽ cho hắn…… Đi……”
Nhất định phải tìm hắn đến! Nếu Tần Duyệt thật sự đã chết, thì bọn họ không còn khả năng nữa, chuyện 8 năm trước gã thực hối hận, nhưng không có cơ hội giải thích với Bàng Cùng Hiên, hơn nữa lần đó vũ nhục không phải chưa thành sao? Nếu không có Tần Duyệt, Bàng Cùng Hiên sẽ không chịu nhiều thương tổn như vậy! Chỉ cần Bàng Cùng Hiên có thể tha thứ, muốn gã làm gì đều có thể…… Phải trước khi Tần Duyệt chết, gặp mặt được hắn!
Vẻ mặt Bàng Cùng Hiên khi nhoài lên trên người Tần Duyệt, luôn xoay quanh trong đầu Đường Mạnh không thôi, Đường Mạnh nói không nên lời lý do, chỉ cảm thấy thật sợ hãi.
Sợ Bàng Cùng Hiên sẽ chết.
Trần Nghệ Gia nuốt xuống nước mắt, gắt gao cắn môi, muốn phản bác, cuối cùng, nàng vẫn mở miệng,“ Em đã thử, cậu ấy nói cậu ấy không muốn gặp anh…..”
Đường Mạnh hai mắt trợn to,“Cô nói cái gì?…… Không thể nào!”
“Đường Mạnh, đã quên đối xử với cậu ta không tốt sao, không cần dây dưa chuyện trước kia nữa, Tần Duyệt thiếu chút nữa mất mạng, còn chưa đủ sao? Chúng ta đã từng là bằng hữu……”
“Con mẹ nó ai là bằng hữu với bọn nó, cho tới bây giờ cũng không, cho tới bây giờ cũng không!” Đường Mạnh hai mắt đỏ tươi,“Cô đi nói với hắn, ta cho hắn cơ hội thay Tần Duyệt báo thù, cô bảo hắn tới gặp ta!”
“ Cậu ấy sẽ không đến, hiện tại cậu ấy chỉ quan tâm có mỗi một chuyện, cậu ấy chỉ quan tâm Tần Duyệt có thể sống sót hay không!”
“Ai cần đếch nó còn sống hay không!” Đường Mạnh mạnh mẽ vung tay lên, kim tiêm truyền dịch bị đứt văng, nhất thời, trên tay máu chảy.
Thủ hạ nghe được bên trong khắc khẩu, lo lắng gõ cửa tiến vào, vừa thấy tình cảnh như vậy,lập tức đi gọi bác sĩ
Trần Nghệ Gia mở to hai mắt,chuyện 8 năm trước hết thảy rất nhanh cuộn lại trong đầu nàng, nghĩ đến dạo gần đây Đường Mạnh nhắc tới Bàng Cùng Hiên đều mất tự nhiên, nàng giật mình,“Anh…… Anh đối với cậu ta……”
“Câm mồm!” Miệng vết thương của Đường Mạnh bị gã giãy vỡ, máu rất nhanh thẩm thấu băng gạc,“Xéo đi! Tôi không muốn thấy cô! Cút! Cút!”
Bàng Cùng Hiên đã không nhớ rõ đây là lần thứ mấy hắn tỉnh lại ở bệnh viện. Mùi thuốc sát trùng đã khiến cho khứu giác hắn không còn minh mẫn, chỉ có ván giường cứng cứng nhắc nhở cho hắn biết đây là chỗ nào.
Lạc Ninh ngồi ở ghế trên, mỉm cười với Bàng Cùng Hiên,“Tỉnh? Có đói bụng không?”
“Bác sĩ……” Bàng cùng hiên nhớ rõ lúc Tần Duyệt từ phòng giải phẫu đi ra, sau đó bác sĩ té xỉu ở trước mặt hắn, hiện tại nhìn lại, mới nhận ra bác sĩ cũng mặc đồ bệnh nhân
Lạc Ninh không đợi hắn trả lời, mở ngăn tủ phía trên lấy bình thủy, đổ cháo ra chén,“Tôi không sao, lúc đó chỉ là đang ngủ mà thôi.”
“Bác sĩ…… Tần Duyệt anh ấy…..”
Lạc Ninh thổi thổi cháo vẫn còn nóng, rồi mới nâng Bàng Cùng Hiên dậy,“Anh ta không có việc gì, có điều còn cần phải theo dõi. Đây là Tiểu Cửu đi mua, cậu ta mệt muốn chết rồi, dù sao cũng vừa đúng lúc tôi nằm viện,” Lạc Ninh chỉ chỉ giường bệnh Bàng Cùng Hiên cách vách,“Cách vách giường em, cũng đủ chiếu cố em, để cho bọn họ đi về trước. Ăn chút cháo.”
Bàng Cùng Hiên hiện tại tâm tình bình tĩnh lạ, như tâm tình khi nằm viện 8 năm trước, Lạc Ninh đã từng làm bác sĩ chính cho hắn, Lạc Ninh tuyệt đối sẽ không lừa hắn, sẽ không làm cho hắn tức giận, sẽ không làm cho hắn khổ sở. Kỳ thật ở trong lòng Bàng Cùng Hiên, Lạc Ninh so với Tần Duyệt càng đem cho hắn cảm giác an ổn hơn
Lạc Ninh cũng chưa từng làm cho Bàng Cùng Hiên thất vọng, vẫn ôn nhu hết mức với hắn
Lạc Ninh tự nhiên uy Bàng Cùng Hiên ăn cháo, Bàng Cùng Hiên cũng tự nhiên hưởng thụ sự ôn như của Lạc Ninh, bầu không khí lúc này của hai người, so với tình nhân đang ở chung còn dễ chịu hơn.
“Em muốn nhìn cậu ấy.”
“Có thể, chờ em ăn no, có khí lực, tôi cùng em đi thăm. Có điều bộ dạng bây giờ của cậu ấy nhất định rất thảm.”
Bàng Cùng Hiên khó hiểu nhìn về phía Lạc Ninh, Lạc Ninh ha ha cười thành tiếng,“Vừa làm xong giải phẫu, mấy cái mớ dây nhợ ống cắm trên người, khẳng định không cách nào đẹp trai được rồi.”
Bàng Cùng Hiên cong cong khóe miệng, có chút mỉm cười, trong lòng cũng thoải mái rất nhiều, nhưng nước mắt không cách nào khống chế chảy dọc xuống.
Lạc Ninh có chút đau lòng lau nước mắt Bàng Cùng Hiên, lại không cách nào lau khô hết được, dứt khoát ôm Bàng Cùng Hiên vào trong ngực.
“Nếu…… Em……” Nếu người mình thích là bác sĩ thì tốt rồi, nhất định sẽ không phát sinh loại sự tình này, nhất định sẽ không khó chịu như thế
“Cái ý ‘Nếu’ trong lời em nói tôi rất thích.” Lạc Ninh ngữ khí vẫn thoải mái, anh thực thích Bàng Cùng Hiên, nếu có thể cùng đứa nhỏ khiến người khác không thể bỏ mặc này chung một chỗ, anh sẽ bất giác thả lỏng trái tim, đem những điều tốt đẹp nhất của chính mình biểu hiện ra bên ngoài.
Bởi vì Bàng Cùng Hiên sẽ không giống như Tập Vũ,khiến anh đau.
Nếu không có Tập Vũ, anh tuyệt đối sẽ không buông tay với đứa nhỏ này, nhất định sẽ làm hắn hạnh phúc, làm cho đôi mắt xinh đẹp của hắn mãi mãi mỉm cười
“Các người làm gì thế!” Tập Vũ không màng đến mớ hoa quả trong tay vừa mới rửa rớt hết xuống đất, nổi giận đùng đùng nhìn chòng chọc hai kẻ “Yêu đương vụng trộm” kia
Bàng Cùng Hiên từ trong lòng Lạc Ninh nhô đầu ra, nhìn người đàn ông xa lạ không rõ kia.
“Lạc Ninh! Anh, anh cư nhiên…… Dám ngoại tình!”
Lạc Ninh hai mắt ôn nhu ngay khi vừa nhìn Tập Vũ liền chuyển sang một tầng sương lạnh,“Đứng ở cửa làm gì.”
Tập Vũ mạnh mẽ bước vào phòng bệnh, chỉ vào Bàng Cùng Hiên,“Nói, hai người các ngươi từ lúc nào câu thông với nhau!”
“Nhặt trái táo lên.”
Tập Vũ xoay người nhặt tất cả trái cây rơi trên mặt đất ôm vào ngực,“Nói! Đừng tưởng rằng có thể mập mờ mà bỏ qua!”
Bàng Cùng Hiên có chút lo lắng nhìn Lạc Ninh, lại nhìn Tập Vũ. Hắn nhớ người này là người ở trước phòng phẫu thuật rống lên với hắn, hẳn là bạn bè của bác sĩ……
“Tôi……”
Lạc Ninh cắt ngang lời nói của Bàng Cùng Hiên nhìn về mớ táo trong lòng Tập Vũ,“Lại bẩn rồi, rửa lại đi.”
Tập Vũ cuối cùng bạo phát. Cậu đem mấy trái táo trong lòng ném tới trước,“Ngươi coi lão tử đây là cái gì!”
Lạc Ninh nhìn nam nhân thở hổn hển trước mặt mình, chậm rãi phun ra một câu,“Lão bà…… Đi, dù cho em không muốn.”
Tập Vũ sửng sốt, tiếp theo mặt ửng đỏ, nỗi tức giận lập tức tan thành mây khói,“Hỗn đản, chờ tôi rửa xong trở về nghe anh giải thích lần nữa, đừng cho như thế là tôi sẽ buông tha anh!”