Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
” Lần đó sau khi gặp Trác Thích Mặc thì em liền bị tai nạn xe cộ ” Tịch Nhạ Hoài gắt gao nắm chặt tay Dung Thụy Thiên, hoảng sợ đến nỗi giống như muốn xác nhận hắn còn đang tồn tại, trong đôi mắt lóe ra ngọn lửa phẫn nộ:” Tất cả những chuyện này đều là do Trác Thích Mặc sắp xếp, hắn điên rồi sao? Lại đối xử với em như vậy!”
Dung Thụy Thiên không nói gì, chủ mưu gây ra tai nạn đó đã quá rõ ràng, cứ việc hắn đã vô số lần nghĩ rằng Trác Thích Mặc sẽ không làm như thế, hoặc lại nghĩ là thắng xe thật sự bị hư rồi, nhưng tài xế là do Trác Thích Mặc sắp xếp, rất nhiều việc đều có liên quan đến y, Trác Thích Mặc dùng phương pháp của mình mà bức hắn đến tuyệt lộ. Lần này Trác Thích Mặc trở về tìm hắn, đáy mắt y cũng chưa từng mang theo mê luyến, sau khi cự tuyệt yêu cầu của y thì cũng không có hành vi quá khích, từ đầu đến cuối y vẫn đều tao nhã, thoạt nhìn giống như đang thương hại hắn, muốn bồi thường những thương tổn mà hắn đã phải chịu đựng. Dung Thụy Thiên bắt lấy tay Tịch Nhạ Hoài, trịnh trọng yêu cầu:” Hứa với tôi, anh phải hứa với tôi, đừng đi tìm Trác Thích Mặc”.
” Nhưng hắn tới tìm em, sau này nếu em có gì nguy hiểm thì làm sao anh có thể tha thứ cho chính mình!” khuôn mặt Tịch Nhạ Hoài dữ tợn, con cự thú trong ***g ngực vùng vẫy như muốn thoát ra, xé rách tên thợ săn uy hiếp đến nó.
” Tôi cự tuyệt hắn, hắn sẽ không đến tìm tôi nữa ” Dung Thụy Thiên cúi đầu, thanh âm kiên định nói:” Anh và hắn còn có dịp hợp tác với nhau, nếu chọc giận hắn, sau này ở công ty sẽ có rất nhiều phiền toái”.
” Không có ” ánh mắt Tịch Nhạ Hoài giống như ngôi sao trong bầu trời đêm, sáng ngời mà lại thấu triệt:” Hợp đồng của anh và hắn ta vào tháng mười này sẽ chấm dứt, sẽ không tiếp tục qua lại với hắn nữa, không cần lo lắng cho anh”.
Dung Thụy Thiên thở dài nhẹ nhõm một hơi, nói ra chuyện quá khứ cho Tịch Nhạ Hoài nghe, không phải vì muốn y ra mặt cho mình, mà hắn là sợ Trác Thích Mặc sẽ tìm Tịch Nhạ Hoài gây phiền phức, khiến y ở trong vòng giải trí vấp phải trác trở.
Tịch Nhạ Hoài vuốt ve vết thương trên mặt hắn, đồng tử dưới ngọn đèn chiếu rọi mà như đỏ lên:” Còn đau không?” người đàn ông trước mặt dịu dàng yếu ớt như vậy, sao lại có người nhân cơ hội mà đối xử với y như thế, khiến cho y phải thừa nhận nhiều đau đớn thế kia.
” Không đau ” Ánh mắt Dung Thụy Thiên vừa ướt át vừa buồn thương, hắn chớp chớp ánh mắt xinh đẹp, lông mi đen dày thoạt nhìn giống như chiếc lông vũ mềm mại màu đen:” Anh phải hứa với tôi -”
” Anh biết em đang cố kỵ cái gì, anh sẽ không xúc động mà đi đánh Trác Thích Mặc, hoặc là ồn ào trả thù hắn ” Tịch Nhạ Hoài dịu dàng ôm Dung Thụy Thiên vào lòng, trong cổ họng phát ra thanh âm khàn khàn mà trầm thấp:” Em phải nhớ kỹ – Anh sẽ không cho bất luận kẻ nào thương tổn em hay mang đến cho em vô tận thống khổ”.
Con ngươi Dung Thụy Thiên ướt sũng, giống như mặt biển màu xanh chiết xạ ánh sáng, óng ánh mà lóa mắt, hắn vươn tay ôm cổ Tịch Nhạ Hoài, kéo y về phía mình.
Tịch Nhạ Hoài còn chưa kịp phản ứng lại thì đôi môi đầy đặn mềm mại ướt át đã hôn lấy hắn, hơi thở quen thuộc mà sạch sẽ mãnh liệt bao bọc lấy hắn, trong nháy mắt tim đập gia tốc, hắn ôm lấy mặt Dung Thụy Thiên, hôn lại y thật sâu.
Dung Thụy Thiên đáp lại nụ hôn của Tịch Nhạ Hoài, dùng đầu lưỡi vừa ướt át vừa mềm mại đảo qua cánh môi hơi mỏng manh của hắn, vững vàng mà ngậm lấy đôi môi ấm áp mềm mại kia, giống như đang trấn an một con dã thú đang trong cơn nóng nảy.
Đã bị Dung Thụy Thiên chủ động lại nhiệt tình ủng hộ, Tịch Nhạ Hoài dùng sức hôn lại hắn, giống như muốn ăn sống nuốt tươi hắn, ***g ngực rộng lớn kịch liệt phập phồng, gương mặt tuấn mỹ nóng bỏng đỏ bừng, thoạt nhìn hoàn toàn không thể chịu đựng được sự trêu chọc của hắn, đôi tay đang ôm hắn chậm rãi sờ soạn lên thắt lưng, ve vuốt lên nơi mẫn cảm của Dung Thụy Thiên, làm hắn phát ra tiếng rên rỉ nhỏ vụn.
Tịch Nhạ Hoài hôn cổ hắn, thanh âm ngọt ngào đến nỗi làm cho người ta cả người nóng lên:” Thụy Thiên, Thụy Thiên, anh muốn ôm em ” khó được y lại ôm lại hôn, làm sao có thể để vuột mất cơ hội khó có được này.
Thần sắc Dung Thụy Thiên có chút xấu hổ. Tịch Nhạ Hoài ôm lấy bờ vai hắn, đặt hắn lên chiếc sô pha mềm mại:” Anh sẽ không làm đau em, không cần khẩn trương như vậy”.
Dung Thụy Thiên từ chối một chút, vẫn là buông tha cho chống cự, hắn thực thích Tịch Nhạ Hoài, không chán ghét cùng y có những hành vi thân mật, chỉ là khi nghĩ đến phải mở ra hai chân thừa nhận y thì hắn sẽ không có cách nào bình tĩnh được.
” Anh thật vui mừng khi em có thể chủ động hôn anh, ngăn chận em như vậy nhưng em cũng không theo bản năng mà đẩy anh ra” Tịch Nhạ Hoài vén áo sơ mi hắn lên, ngón tay thon dài lướt trên ***g ngực rắn chắc của hắn.
” Tôi chưa từng bị người làm như vậy…”
” Anh biết ” Tịch Nhạ Hoài cười khẽ hôn Dung Thụy Thiên, một bộ dáng thực dịu dàng nhưng động tác trên tay cũng rất vội vàng, còn cường ngạnh cởi quần áo hắn, cho đến khi da thịt màu đồng cổ của hắn hiện ra trước mắt, rồi mới tách ra hai chân đang khép chặt của hắn, cúi đầu, há miệng ngậm lấy bộ vị đang hở ra nơi hạ thân hắn.
” Ngô… Ân…” Khoái cảm mãnh liệt tràn qua thân thể Dung Thụy Thiên, muốn nói chuyện nhưng lại không thể phát ra thanh âm, chỉ cảm thấy bộ vị đang được khoang miệng ấm nóng ẩm ướt ngậm lấy nhanh chóng nóng lên, dưới sự trêu chọc của môi lưỡi khiến cho cả người như nhũn ra, hô hấp dồn dập, khẩn trương nắm lấy tay vịn sô pha.
Tịch Nhạ Hoài âu yếm dục vọng giữa hai chân hắn và vuốt ve bờ mông hắn, thỉnh thoảng lấy tay chạm vào hậu huyệt của hắn, động tác tình sắc như thế làm cho toàn thân Dung Thụy Thiên phiếm hồng, hơi thở cũng trở nên mềm nhũn:” Tịch Nhạ Hoài… Đừng như vậy… Ngô….”
Tịch Nhạ Hoài yêu say đắm nhìn bộ dáng mê người đang hãm sâu vào *** của Dung Thụy Thiên, cho đến khi hắn phóng thích ra dưới sự khiêu khích của mình, rồi mới khẩn cấp tách hai chân rắn chắc của hắn ra. Nhờ vào dịch thể hắn phóng xuất ra mà xâm nhập vào đũng đạo vừa chặt chẽ vừa hẹp hòi ấy, cẩn thận khuếch trương nơi đang kịch liệt mâu thuẫn với sự xâm nhập của mình.
Vẫn là chặt như vậy… Khai thác nửa ngày thì nơi ấy mới miễn cưỡng nhận được hai ngón tay hắn, Tịch Nhạ Hoài lại hôn môi Dung Thụy Thiên, tham lam liếm qua mọi ngóc ngách trong khoang miệng hắn, nhiệt tình cuốn lấy lưỡi hắn, nặng nề mà cắn mút giao triền, nụ hôn kích tình làm tạo ra những sợi chỉ bạc trong suốt, theo khoang miệng không thể khép kín trào ra.
“Buông ra… Ngô…. ” Dung Thụy Thiên bắt đầu giãy giụa để có thể có được cơ hội hô hấp, nhưng đôi môi ướt át nóng bỏng lại ngăn chặn hắn, gần như thô bạo hôn hắn, lặp lại cắn nuốt hắn, tựa hồ muốn cắn nuốt sạch sẽ tất cả lý trí của hắn, đợi hắn sắp hít thở không thông mới buông hắn ra.
” Thụy Thiên, Thụy Thiên… ” Tịch Nhạ Hoài khẽ liếm cổ hắn, ngậm lấy phần nổi lên nhạt màu trước ngực hắn, dùng đầu lưỡi khiêu khích mà tinh tế ma sát, trong khi ngón tay xâm nhập và mật huyệt kia của hắn cũng dần dần tăng thêm…