Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Mười phút sau, Dung Thụy Thiên trở lại phim trường. Cầm cơm trưa đi vào bên hàng hiên, đồ ăn trong cà mèn vừa lạnh vừa cay, hơn nữa bên miệng lại có vết thương, ăn mấy miếng liền nuốt không trôi, nhớ tới khóe môi Tịch Nhạ Hoài cũng có vết thương, tâm tình ăn cơm cũng không còn.
Tịch Nhạ Hoài là nhân vật công chúng, là siêu sao chạm tay vào có thể bỏng, vô số tầm mắt đều dừng trên người y, nếu vì vết thương nơi khóe môi mà làm cho y không thể chụp diễn thì không phải thực là phiền toái sao.
Dung Thụy Thiên sợ hãi rời đi hàng hiên, năm phút sau, ở trong phòng hóa trang tìm được Tịch Nhạ Hoài, lúc bấy giờ đã đổi xong quần áo.
Tịch Nhạ Hoài mặc tây trang Prada màu nâu xám, đường cắt may tinh tế càng làm cho bề ngoài của y thêm phần anh tuấn, tựa hồ kinh ngạc bởi vì hắn đột nhiên tìm đến y, con ngươi màu xanh nhạt lưu chuyển một đạo ánh sáng hứng thú: “Anh sao lại đến đây?”.
” Mới vừa rồi thực có lỗi “. Sắc mặt Dung Thụy Thiên cứng ngắc, vốn không muốn dính dáng quá nhiều với y, nhưng chuyện mới vừa rồi làm hắn băn khoăn, cũng thấy lo lắng ảnh hưởng đến quá trình quay chụp của y.
Tịch Nhạ Hoài trầm ngâm giây lát, chịu đựng đau đớn nơi khóe môi hỏi: “Anh chủ yếu đến đây là để xin lỗi?”
” Tôi là đến xin lỗi ” Dung Thụy Thiên cúi đầu, một bộ dáng chịu nhận lỗi.
Không nghĩ tới hắn thực sự đến xin lỗi, Tịch Nhạ Hoài suýt nữa bật cười: “Không cần xin lỗi”, từ đầu đến cuối đều là do y vô lý, bị thương như vậy cũng là tự tìm, cho nên không có ý định muốn trách cứ hắn.
” Đây là thuốc mỡ… Anh bôi thuốc xong sẽ thấy tốt hơn….” Dung Thụy Thiên vô cùng không yên, thoạt nhìn giống bác sĩ lúc đối mặt người nhà bệnh nhân, dường như e sợ đắc tội y.
Tịch Nhạ Hoài kinh ngạc nhìn hắn: “Anh mua riêng thuốc cho tôi?” Chẳng lẽ y chưa nói với hắn rằng y có nhiều thuốc hay sao, khi trợ lý nhìn thấy vết thương của y cũng sẽ tìm thuốc cho y, càng miễn bàn đến miệng vết thương còn nằm ngay vị trí dễ nhìn thấy như thế này.
” Ừm ” Dung Thụy Thiên vẫn cúi đầu như trước, hắn chạy đến tiệm thuốc mua cho y, bởi vì không biết mua loại thuốc nào nên chỉ nói với nhân viên cửa hàng rằng hắn muốn thuốc giảm nhiệt tốt nhất.
Biết được hắn lo lắng cho vết thương của mình, lòng Tịch Nhạ Hoài trở nên ngọt như mật: “Tôi không dùng đến thuốc này”.
“Nhưng mà….”.
” Tôi không sao, nhưng thật ra vết thương của anh càng cần được xử lý” Tịch Nhạ Hoài đem thuốc trả lại cho hắn, trong lúc vô tình đụng tới tay hắn, tay hắn có chút lạnh, giống như khối băng vừa trơn vừa lạnh vậy, làm cho y không thể dễ dàng nắm lấy được.
Nhìn y khách sáo nói như thế, Dung Thụy Thiên không khỏi mở miệng hỏi ” Lần diễn kế tiếp, anh sẽ tới phim trường sao?”, nếu không hỏi một chút thì thủy chung không thể an tâm.
Hóa ra hắn quan tâm mình là bởi sợ mình không tới phim trường, trong nháy mắt Tịch Nhạ Hoài suýt nữa thất thố, y cố gắng hít sâu mấy hơi, nhìn Dung Thụy Thiên đang bất an, lông mày nhẹ nhàng nhăn lại, khuôn mặt tuấn mỹ lộ ra biểu tình bi thương: “Tôi sẽ tới phim trường”.
Dung Thụy Thiên nhẹ nhàng thở ra.
Tịch Nhạ Hoài lại bồi thêm một câu: “Bất quá sau khi quay xong, anh theo tôi tới một chỗ?”.
” Chỗ nào?” Vẻ mặt Dung Thụy Thiên khó xử, sau khi tan tầm hắn không thích đi ra ngoài hoạt động, cũng không giỏi giao tiếp với người khác, nhưng loại tình hình trước mắt này nếu không thích cũng phải đáp ứng mà thôi.
Tịch Nhạ Hoài liếc nhìn hắn một cái, đáy lòng giống như bị nước ấm hâm nóng lên: “Đến lúc đó anh sẽ biết”.
Buổi chiều bốn giờ
Tân Đồ Hiên tới Nhật Bản, di động vang lên, y thấp giọng nói vài câu rồi đi đến nơi đã hẹn.
Buổi tối tám giờ.
Dung Thụy Thiên mệt mỏi đứng bên bãi đỗ xe, bởi vì thời gian làm việc ở công ty giải trí rất loạn, có khi phải cùng tổ kịch họp ban, có khi lại trực đêm, nếu gặp lúc tổ kịch đang làm gấp tiến độ quay diễn thì còn có khi phải thức đêm, nếu tan tầm sớm thì hắn sẽ trở về ngủ.
“Lên xe!” Thấy Dung Thụy Thiên đứng ở kia, không tình không nguyện, Tịch Nhạ Hoài thở dài một hơi: “Tôi sẽ không làm gì với anh đâu”, nguyên bản muốn mang hắn đi khách sạn Bá Man ăn cơm, nơi đó có đồ ăn ngon phong phú và rượu ngon nổi tiếng, nhưng nhìn bộ dáng thấp thỏm lo âu của hắn, đột nhiên nhận thức được bọn họ quen nhau chưa bao lâu, lời mời này quá mức đường đột, thế là quyết định đi nơi khác.
Dung Thụy Thiên nhìn Tịch Nhạ Hoài, thấy y dùng đôi con ngươi như nước biển sâu thẳm nhìn mình, tao nhã ung dung giống như quý công tử áo quần ngăn nắp trong điện ảnh Châu Âu, người đàn ông như thế hẳn là phải khinh thường giao tiếp với loại người như hắn, cũng không có khả năng làm chuyện gì kỳ quái đối với hắn, cho nên hắn mở cửa xe ngồi vào trong.
Chiếc Cadillac màu đen nghênh ngang mà đi, ai cũng không chú ý đến tiếng chụp ảnh từ một góc tối truyền đến.
” Răng rắc, răng rắc, răng rắc…”
Nửa tiếng sau Dung Thụy Thiên theo Tịch Nhạ Hoài đi vào lầu một bách hóa Kim Nguyên. Bách hóa này là nơi bán hàng lớn nhất trong thành phố, lầu một bên trái có rất nhiều thương phẩm nước ngoài, những hộp đóng gói tinh mỹ kia không có cái nào có một chữ Trung Quốc cả, tất cả đều là tiếng Anh và tiếng Nhật, bên cạnh nhãn hiệu ghi rõ về sản phẩm, mỗi loại sản phẩm so với sản phẩm trong siêu thị bình thường khác còn sang quý hơn nhiều lần. Cho nên, người đến mua đồ rất ít, liếc mắt một cái liền thấy nhân viên cửa hàng so với khách hàng còn muốn nhiều hơn.
Dung Thụy Thiên đi đến phía sau Tịch Nhạ Hoài, để phòng ngừa người khác nhận ra mình, Tịch Nhạ Hoài đội mũ, đeo kính đen, choàng khăn cổ, toàn thân trên dưới đều bao kín không còn kẽ hở, y cầm lấy hộp xốp có bốn quả táo, cũng không thèm xem giá liền bỏ vào xe đẩy.
Trong xe đẩy để rất nhiều kẹo Nhật cùng với các loại đồ ăn khác, Dung Thụy Thiên vô tình liếc nhìn giá, không nhịn được nói với y: “Mấy thứ này thật quý”, chỉ vài trái táo thôi mà đã mấy trăm tệ, thật sự rất quý.
” Chúng ta đi qua khu hoa quả bên kia nhìn xem”, Tịch Nhạ Hoài trả hộp xốp lại quầy, thuận tiện nói một câu: “Có muốn ăn gì không? Nếu thích cái gì thì tự mình chọn”
Một đường tới đây Tịch Nhạ Hoài đã hỏi cùng một câu ấy rất nhiều lần, Dung Thụy Thiên cảm thấy đây là khách sáo, thế là cũng khách sáo nói: “Tôi ăn cơm rồi”.
Tịch Nhạ Hoài ngẩn người, phản ứng lại thì ho nhẹ một tiếng: “Chúng ta đang đi siêu thị”, rõ ràng biết hai người cũng không thân đến tình độ này, nhưng lại nhịn không được muốn chăm sóc hắn.
So với khu bên ngoài thì bên này siêu thị rất náo nhiệt, giá cũng phù hợp thực tế, Tịch Nhạ Hoài đi đến bên quầy hoa quả, tùy tiện nhìn một lượt, thấp giọng nói với chủ quầy: “Làm ơn lấy cho tôi một lốc táo”.
Dung Thụy Thiên kinh ngạc nhìn Tịch Nhạ Hoài, không nghĩ đến y muốn mua một lần nhiều như vậy.
Chủ quầy lấy cả lốc táo đem ra, Tịch Nhạ Hoài kinh ngạc trừng lớn mắt, một bộ dáng như là không có nghĩ tới lại nhiều như vậy, nhưng chủ quầy đã nâng ra nên cũng khó mà nói không cần, thấy Dung Thụy Thiên đứng cách đó không xa đang xuất thần nhìn quả đào, nghĩ tới xe đẩy còn chỗ trống, liền lấy ba ký quýt và năm ký đào.
Chủ quầy lưu loát đưa lốc táo cho Dung Thụy Thiên: “Đây là hoa quả của các cậu”.
Dung Thụy Thiên định tiếp nhận thì Tịch Nhạ Hoài đã đến trước một bước cầm lấy, rồi mới đặt táo xuống tầng thấp nhất, sau đó đem đồ ăn của hắn để bên cạnh. Chỉ là sau khi bỏ mấy thứ này vào thì không còn chỗ trống nữa. Y không khỏi bắt đầu thấy đau đầu, sớm biết như thế thì cũng không nên mua nhiều như vậy, nhưng rất khó khăn mới có thể đi ra ngoài một chuyến, muốn mua đồ ăn mà trong nhà còn thiếu để bổ sung vào.
” Ý… Quên tính tiền quả đào rồi, ngại quá, phiền cậu cầm lấy vậy”, chủ quầy đem quả đào mọng nước đưa cho Dung Thụy Thiên, bởi vì quả đào được đặt cuối cùng nên quên tính tiền chung vô luôn.
Tịch Nhạ Hoài lấy thẻ tính dụng ra.
Dung Thụy Thiên đứng trước quầy tính tiền đưa tiền cho chủ quầy, quả đào này gặp mùa nên vừa to vừa ngọt, chỉ là giá cũng thực sang quý, hắn đưa một trăm, chủ quầy liền tìm tiền lẻ thối cho hắn. Có mấy tờ tiền do chủ quầy vội vàng đưa nên bị rơi xuống đất, hắn liền ngồi xổm xuống tìm, nhưng tìm tới tìm lui cũng không thấy tiền thối đâu cả. Chủ quầy đóng quầy thu ngân, phát hiện thối thiếu liền thối thêm cho Dung Thụy Thiên.
Tịch Nhạ Hoài không chuyển mắt nhìn Dung Thụy Thiên, cảm thấy hắn rất kỳ quái, chỉ có mấy đồng tiền cũng muốn tìm cùng chủ quầy, nhưng khi hắn trả tiền cho quả đào kia thì chân mày hắn cũng không thấy nhăn một chút, thoạt nhìn không giống người keo kiệt, quả đào kia là do y lấy, y hẳn là nên lấy tiền ra trả mới đúng.
“Không cần” Dung Thụy Thiên cự tuyệt, lấy quýt và đào cầm trong tay, bởi vì xe đẩy đã không còn chỗ trống: “Anh còn muốn mua cái gì nữa không?”.
“Không có”, Tịch Nhạ Hoài tiếp nhận hoa quả trong tay Dung Thụy Thiên, muốn giúp hắn chia sẻ bớt sức nặng.
Dung Thụy Thiên không chút hoang mang ” Mấy thứ này tôi cầm, anh đẩy xe”, mấy đồ nặng như hoa quả này đó nên để người thân thể mạnh khỏe như hắn xách, huống chi mấy chuyện tốn sức hắn đã làm quen rồi.
” Vậy được rồi ” biết được hắn sẽ nói như thế, vốn đã không có đường cứu vãn. Tịch Nhạ Hoài cũng không cưỡng cầu nữa, chỉ là phụ giúp đẩy xe về phía trước, dư quang khóe mắt liền dừng trên người Dung Thụy Thiên. Lúc này đang lúc dòng người đông đúc, trong siêu thị thực chật chội, không đến một lát, bọn họ liền đi ra khỏi đám người.