Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trong không gian yên ắng sau trận lở tuyết, con gấu đứng nhìn ngó khắp xung quanh, nó ngẩng đầu lên vách núi ngay hang động của mình.
Ba con gấu nhỏ, cao chừng hơn một mét ló đầu ra nhìn mẹ mình, chúng kêu ư ử để gọi mẹ, vừa trận lở tuyết vừa rồi không ảnh hưởng mấy đến mấy con gấu con.
Gấu mẹ vốn muốn đào bới đống tuyết dưới đất lên để tìm ra những kẻ dám phá hoại đến cái hang của mình, nhưng thấy gấu con kêu quá nên đành thôi.
Tháng ngủ đông cũng đã kết thúc, bây giờ nếu tiếp tục ở lại đây, gấu mẹ sợ sẽ bị những kẻ quấy rối khác tiếp tục đến làm phiền.
Đang lúc gấu mẹ định rời đi, thì đột nhiên có tiếng động vang lên ở vách núi trong cùng.
Đó chính là kẻ bị gấu mẹ đánh bay đi ban nãy, sinh vật bé bỏng đó còn sống sau cú tát vừa rồi? Gấu mẹ có chút không tin, liền quay đầu nhìn sang.
Sâu bên trong hốc đá, Ma Tùng Quân tay chân gãy đoạn, chỉ còn duy nhất một tay của hắn là chưa bị gãy nhưng cũng bị xây xát đến kinh hồn.
Hắn dùng tất cả sức bình sinh còn lại, dùng cánh tay còn chưa gãy kia kéo bản thân ra khỏi hốc đá.
“Lạch cạch...!bụp.”
Ma Tùng Quân rơi xuống, đập mặt vào lớp tuyết dày cộm, máu từ người hắn chảy xuống nhuộm đỏ cả một vùng tuyết trắng xinh đẹp.
Hắn vội thu trọng kiếm rớt bên ngoài vào trong túi đồ.
“Póc!” – Tiếng bật nắp vang lên.
Chỉ trong nháy máy Ma Tùng Quân nốc hết một bình thuốc hồi phục, sau đó hắn lại uống thêm bốn năm bình nữa.
Xong xuôi hắn lật người lại, răng cắn chặt với nhau, tự mình bẻ lại phần xương tay bị gãy, sau đó ngồi dậy bẻ lại xương chân.
Hắn dường như mất sạch cảm giác đau, có lẽ quá đau nên não bộ từ chối nhận về cảm giác này.
Lúc uống thuốc hồi phục, thanh máu của Ma Tùng Quân chỉ đầy được một nửa.
Hắn định uống thêm, nhưng lại thở dài một tiếng, bật cửa hàng tạp hóa lên.
Điểm hắn tích suốt một tháng nay liên tục mất đi, Ma Tùng Quân mua vật phẩm để làm mới với tốc độ chóng mặt, hắn không có thời gian lựa chọn.
Tình huống bấy giờ đang rất nguy hiểm, con gấu mẹ đang nhìn chằm chằm lấy hắn.
Chắc nó vẫn đang nghĩ là hắn còn bị thương nặng nên không tấn công, nhưng ai biết được nó điên lên dẫm cho một phát chết hẳn luôn thì sao?
“Đây rồi.” – Ma Tùng Quân hô lên một tiếng vui mừng.
[Đồng ý thanh toán 20.000 tích điểm cảm xúc để mua?]
[Đinh!]
[Thanh toán hoàn tất, vật phẩm sẽ được chuyển đến túi đồ của túc chủ trong 5 giây.]
Đúng lúc này Ma Tùng Quân cảm nhận được mặt đất rung chuyển, con gấu mẹ đang từng bước từng bước hướng về phía này, thấy thế Ma Tùng Quân cố đứng lên nhưng người hắn không còn một chút sức.
Thanh máu vừa đầy được một nửa lại tụt xuống, bởi vì xương chân của hắn còn chưa liền lại, thì một lần nữa bị gãy ra.
Nén lấy cơn đau, Ma Tùng Quân ngồi vật xuống, hắn cố hít một hơi thật sâu.
Cơn đau không biết đã ùa về từ lúc nào khiến cho Ma Tùng Quân nhăn mặt, nhíu mày.
Lập tức trên tay Ma Tùng Quân xuất hiện bình thuốc phục hồi màu tím.
“Póc.”
Vội uống lấy uống để, sau đó hắn nằm duỗi thẳng cả người ra, phòng hờ có chỗ nào không ổn còn chỉnh lại được.
Kết quả cơn đau dần dần biến mất, cũng là lúc một cái bóng đen khổng lồ che khuất lấy hắn.
Con gấu mẹ nhìn chằm chằm lấy Ma Tùng Quân, chân trước của nó hướng xuống vị trí của Ma Tùng Quân mà vỗ lấy.
“UỲNH!!!”
Tuyết bắn lên tung tóe như nước, cả ngọn núi rung nhẹ lên vì cú vỗ đó.
“Bà mẹ mày, từ từ không được à?” – Ma Tùng Quân hét lên.
Vừa rồi hắn vừa may mắn tránh được một kiếp, chật vật mãi mới đứng lên được khiến cho Ma Tùng Quân hơi say sẩm mặt mày, hắn cũng buột miệng mắng con gấu mẹ một tiếng.
Chẳng biết nó hiểu hay không mà lại vỗ xuống một vỗ thứ hai rồi.
Tuyết dày, cực kì khó di chuyển vừa rồi Ma Tùng Quân cũng chỉ là may mắn tránh thoát.
Lần này hắn không may như thế nữa, hắn trực tiếp lấy ra thanh trọng kiếm, kích hoạt tối đa công suất của ma tinh thạch hệ Nham.
Cả người hắn bắt đầu hạ thấp trọng tâm, nhắm đến mé cổ tay của con gấu, chỉ cần nhảy lên chém vào vị trí đó, dù thành hay bại thì hắn cũng thể thoát ra được.
“Vụt!”
Tức khắc Ma Tùng Quân nhảy lên, nhưng hắn lại thấy một vệt đen lao thẳng tới đầu con gấu.
“Oành!!”
“Quân ca, không sao chứ?”
Tiếng của Huyết Phong hét lên.
Ma Tùng Quân bấy giờ cũng đang ở trên không, thấy Huyết Phong đang bám chặt lấy đầu của con gấu, liên tục đấm vào mặt nó, khiến cho con gấu vùng vẫy.
Vô tình đánh sượt trúng Ma Tùng Quân khiến cho hắn văng đi mười mấy mét thì đập mình xuống lớp tuyết dày.
“Bụp.”
Tức thì Ma Tùng Quân ngồi dậy, cũng may có tuyết nên hắn không bị thương gì cả.
Đúng lúc này hắn lại cảm nhận được có cái gì đó ướt ướt dưới mông.
Thế là hắn thò tay xuống dưới sờ thử, quả thật là ướt, chẳng lẽ hắn đái dầm?
Hắn đưa tay lên nhìn thì thấy tay toàn là máu, cảm thấy quá kì lạ, Ma Tùng Quân nhấc đít lên thì bất ngờ hơn, bởi gương mặt Đại Cathay đang ở dưới mông mình.
Ma Tùng Quân kéo hắn lên khỏi lớp tuyết dày, rồi nhìn một lượt khắp cơ thể Đại Cathay.
Trên người hắn ngoài máu ra, chẳng có bất kì vết thương nào.
Thế vì sao lại chưa tỉnh? Sờ thử người Đại Cathay, thấy người tên này lạnh ngắt.
Chắc là bất tỉnh vì quá lạnh rồi, đúng là cái thằng bất tử nửa mùa, lạnh quá cũng bất tỉnh?
Nghĩ rồi Ma Tùng Quân lấy ra mấy viên ma tinh thạch hệ hỏa ra, kích hoạt lên rồi ném vào người Đại Cathay, còn không quên lột sạch đồ Đại Cathay ra.
Còn mỗi bộ đồ này, nếu để cháy thì hỏng.
Bên kia, Huyết Phong bám rất chắc vào mặt con gấu mẹ, nhưng không có thế để đấm được nữa.
Vì gấu mẹ đang vùng vẫy kịch liệt, cái đầu nó cứ lắc qua lắc lại, thi thoảng còn vỗ lên mặt để gạt Huyết Phong nhưng không được.
Trên mặt gấu mẹ xuất hiện rất nhiều máu, không rõ là của Huyết Phong hay của con gấu.
Không thể để cho Huyết Phong chiến đấu một mình, Ma Tùng Quân lập tức vác kiếm chạy đến.
Mỗi bước chân lún sâu đến tận đầu gối khiến cho việc di chuyển cực kì khó khăn.
Thay vì chạy, Ma Tùng Quân chuyển sang bật nhảy, hắn nhảy như một con cóc trên tuyết.
Khi tiếp cận được con gấu mới thấy nó to khủng khiếp như nào, nó như một cỗ máy khổng lồ, mỗi bước chân của nó khiến cho cả mặt đất run rẩy lên nhè nhẹ.
Vì để có được địa hình để chiến đấu tốt nhất, Ma Tùng Quân tháo hết đá Nham ra, rồi gắn hai viên hệ Hỏa và một viên hệ Phong vào.
Đầu ngọn kiếm xuất hiện lửa và gió, Ma Tùng Quân nhảy lên, cắm thẳng kiếm xuống tuyết.
“Xèo!!”
Trong bán kính 100 mét, toàn bộ lửa phóng ra làm tan chảy tuyết, lộ ra mặt đất gồ ghề bên dưới.
Khi lửa tán đi, rất nhanh khí lạnh tràn vào đóng băng lớp nước dưới đất.
Ma Tùng Quân vừa đáp xuống thì trượt chân té đập mặt.
Hắn ôm cái trán u một cục đứng dậy, không biết vì sao dạo này cứ cảm thấy xui xui.
Bất quá không có thời gian để nghĩ đến chuyện này, hắn lập tức thay đổi ma tinh thạch.
Gắn ma tinh thạch hệ Băng và Thủy.
Ngay sau đó Ma Tùng Quân lao đến chém vào cổ chân con gấu, hắn dùng toàn bộ sức lực để chém, nhưng chỉ chém đứa được da lông bên ngoài và để lại một tí vết xước.
Nhưng như thế cũng đủ, bởi Băng Thủy kết hợp lập tức đóng băng vết thương đó lại, cơn bỏng lạnh khiến cho gấu mẹ điên tiết dậm chân mạnh một cái.
Luồng gió nổi lên từ cú đạp hất văng Ma Tùng Quân sang một bên.
[Túc chủ, con gấu này mang thuộc tính Băng và Phong.
Coi chừng nó phản công lại.]
Ngay khi Phiền Bỏ Mẹ vừa cảnh báo, thì một trận gió lớn đã nổi lên.
Huyết Phong vốn đang bám vào mặt con gấu, cũng bị cơn gió đó thổi bay đi.
Sắc mặt Ma Tùng Quân ngưng trọng trở lại, mất đến nửa tiếng Phiền Bỏ Mẹ mới quét ra được thuộc tính của con gấu mẹ này.
Chứng tỏ nó cực kì mạnh chứ không phải chỉ ngang với Ma Pháp Sư Thượng cấp Nhất tinh như nhiệm vụ được giao.
“Huyết Phong, rút!” – Ma Tùng Quân hét lên.
Vừa nói hắn lập tức thay đổi ma tinh thạch thành hai viên Lôi và một viên Hỏa.
Thanh trọng kiếm kêu lên tanh tách bởi phản ứng quá tải của Lôi và Hỏa.
Lúc này con gấu không để ý đến Ma Tùng Quân, ngược lại nó nhấc chân đi về phía của Huyết Phong.
Ở dưới Ma Tùng Quân đuổi theo, hắn nhảy lên khoảng 5 mét, kiếm để ngang bên hông, xoay mình chém ra một kiếm ngay khớp gối của con gấu.
“Choang!!”
Âm thanh kim loại vang lên, Ma Tùng Quân bị đánh bật ra xa.
Hắn trợn mắt lên khi thấy toàn thân con gấu được bọc bởi khối băng, hắn đánh trúng nhưng chỉ xuyên qua được một nửa thì bị con gấu đá vang ra.
“Quân ca!” – Huyết Phong đứng ở xa hét lên.
“Rút đi, nhanh lên.
Lưu Béo nổ súng về phía gấu con, đừng bắn trúng gấu con.
Dọa để gấu mẹ quay về là được.”
Ma Tùng Quân thở hồng hộc, quỳ xuống một gối, tay nắm lấy kiếm gào về phía Huyết Phong và Lưu Béo.
Nghe thế Lưu Béo vốn đang nhắm vào mắt gấu mẹ từ nãy đến giờ thì chuyển hướng sang gấu con.
Hắn nả liên tục mười mấy viên đạn ngay miệng hang, mấy con gấu con hoảng sợ chạy thẳng vào trong hang, chúng không ngừng cất ra tiếng kêu kì lạ để gọi mẹ.
Gấu mẹ nghe thấy lập tức quay lại, nó lại nhìn chăm chằm lấy Lưu Béo, thấy thế Ma Tùng Quân nhanh trí lấy ra một trái boom chọi về phía vách núi bên kia.
Vì là ném, nên gấu mẹ không biết do ai tấn công, nó lập tức chạy về phía hang.
“Trả thương lại cho tao.”
Đúng lúc này tiếng thét của Đại Cathay cất lên, hắn đã tỉnh dậy từ lúc nào, còn đang chạy băng băng tới chỗ con gấu mẹ.
Thấy thế Ma Tùng Quân cũng đuổi theo để yểm trợ.
Khi cả hai tiếp cận sau lưng con gấu, Đại Cathay nhảy lên, Ma Tùng Quân thì dùng sống kiếm đánh lên bàn chân của Đại Cathay khiến hắn bay thẳng lên lưng của con gấu, trực tiếp rút cây thương ra.
“Phụt~~!!”
Máu đỏ tuôn ra, gấu mẹ đau đớn gào lên, nhưng nó vẫn không dừng lại.
Đại Cathay cứ thế rơi thẳng xuống dưới, Ma Tùng Quân cũng không thèm đỡ lấy hắn, bởi có té cũng không chết được.
Đại Cathay liều mạng như vậy một phần là vì bất tử, một phần là vì không thể để mất cây thương yêu quý của mình, hắn không thể nào chấp nhận nổi việc dùng thương chưa đầy 24 giờ đã bị tước mất.
“Rút thôi, đánh không lại nó đâu.
Trước khi nó quay lại phải rời khỏi chỗ này.”.