Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Cô đang nói nhảm cái quái gì vậy?”
Đồng tử mắt của Ma Tùng Quân chuyển động không ngừng, hắn đang sốc.
Sốc thật đấy không phải giỡn chơi đâu, nếu lời nói của Hắc Y Nương Tử là đúng thì cả ngày hôm qua hắn trò chuyện, bán buôn cho ai?
Cho những hồn ma?
“Ngươi không tin đúng không? Hồn bọn họ vẫn bị ta phong ấn ở đây, để ta gọi bọn họ lên cho ngươi xem.”
Hắc Y Nương Tử than nhẹ một tiếng.
Nàng vung tay ra, trên bầu trời xuất hiện một vòng tròn ma thuật màu đen khổng lồ, nó lớn đến mức bao trùm cả ngôi làng.
Những làn sương đen tỏa ra từ vòng tròn ma thuật ấy phủ xuống ngôi làng khiến cho không gian giảm đi vài nhiệt độ.
Ma Tùng Quân rùng mình không ngừng, hắn cảm thấy sởn hết cả gai ốc.
Dưới mặt đất những u hồn bắt đầu xuất hiện, chính xác là linh hồn.
Bởi vì bọn họ tồn tại dưới dạng hư hư mờ ảo bán trong suốt chứ không giống như cảnh tượng Ma Tùng Quân thấy hôm qua.
Đứng gần Ma Tùng Quân nhất chính là lão Yên, trưởng làng của cái làng Yên Việt này.
“Sứ giả đại nhân …”
Lão Yên cúi đầu về phía Hắc Y Nương Tử.
“Ngươi nói ra tội danh của ngươi cho ông chủ quán hủ tiếu nghe đi.” – Hắc Y Nương Tử lạnh lùng nhìn lão Yên nói.
Lúc này lão Yên nhìn Ma Tùng Quân với ánh mắt phức tạp, lão đã chấp nhận sự thật là lão đã chết rồi.
Hồn cũng đã được phong ấn bên dưới lòng đất, chỉ khi nào Hắc Y Nương Tử triệu hồi trở nên mới được thoát ra ngoài.
“Kính xin tạ lỗi.
Ta quả thực không biết là mình chết, nhờ sứ giả đại nhân thức tỉnh cho ta.
Nếu không ta và cả dân làng sẽ trở thành cô hồn dã quỷ làm hại những người vô tội mất.”
Lão Yên cúi đầu nói.
“Đừng giả vờ giả vịt, ngươi còn định giả vờ với hắn nữa ư?” – Hắc Y Nương Tử trợn mắt quát.
“Tại sao ông lại chết? … Cả làng gặp chuyện gì … hôm qua rõ ràng ta thấy mọi người vẫn còn cười nói vui vẻ, còn ăn hủ tiếu của ta … chuyện này khiến ta khó có thể chấp nhận.” – Ma Tùng Quân có chút không tin nói.
Tay hắn vẫn còn hơi run run, một phần là vì sốc, một phần là vì thấy bọn họ đáng thương, điều gì khiến họ vương vấn thế giới này đến mức vẫn sống với nhau như một ngôi làng còn sống chứ?
“Kể cho hắn từ đầu đi.” – Hắc Y Nương Tử đứng bên cạnh nhắc nhở.
Tuy không đành lòng cho lắm nhưng lão Yên vẫn kể ra:
“Chuyện là …”
Vào một tuần trước, bà vợ thứ hai của lão Yên bỗng phản bội lão Yên khi tấn công lão trong lúc ngủ nhưng bất thành.
Khiến lão bị trọng thương, lão Yên không hiểu tại sao bà ta lại làm thế cho đến khi bà ta dẫn một toán tinh binh của đế quốc đến diệt làng Yên Việt.
Lão Yên vốn là một Ma Pháp Sư cấp cao, có sức mạnh tương đương với cả một đội quân hùng mạnh nhất của đế quốc.
Nhưng lão lại không thuộc đế quốc, lại luôn chống đối đế quốc khiến cho đế quốc coi lão là một cái gai trong mắt, luôn tìm cách muốn diệt lão khi lão liên tục từ chối gia nhập đế quốc.
Ma Tùng Quân có hỏi lý do vì sao đế quốc lại tấn công làng Yên Việt, vì sao lão lại chống đối đế quốc dẫn đến kết cục trên? Ngôi làng này thì có cái gì làm ảnh hưởng đến cả một đế quốc kia cơ chứ?
Lý do khiến lão Yên luôn chống đối đế quốc chính vì gia tộc của lão xưa kia thuộc một trong các vương quốc bị đế quốc chiếm đóng.
Gia tộc họ Yên không quy hàng, nhưng lại không bị hoàng đế Đại Long giết.
Ngược lại còn ban cho một mảnh đất là làng Yên Việt bây giờ để tự trị.
Bởi vì gia tộc họ Yên là một trong những gia tộc chiến binh cực kì thiện chiến ở thời điểm đó.
Để đổi lấy cuộc sống yên bình cho riêng mình, hàng năm làng Yên Việt không ngừng đào tạo ra các chiến binh mà đế quốc gửi tới, bọn họ đào tạo tướng tài để tránh diệt vong cũng tránh phụ thuộc hoàn toàn vào đế quốc.
Nhưng đến khi thời đại ma thuật xuất hiện.
Các chiến binh không có phép thuật trở thành những kẻ yếu ớt.
Vì thế làng Yên Việt không còn giá trị lợi dụng, cũng không còn là mối lo ngại nữa, cho nên đế quốc bắt đầu lật mặt, muốn diệt đi làng Yên Việt.
Nhưng họ không ngờ rằng ngôi làng này lại được ma thuật ưu ái ban cho nhiều sức mạnh nhất trong thời kỳ ma thuật xuất hiện.
Khiến cho làng Yên Việt mạnh lên một cách nhanh chóng và cũng phát hiện ra được âm mưu của đế quốc.
Họ thành công ngăn chặn được sự tiến công của cả một đế quốc, đủ hiểu cho sức mạnh của bọn họ thời điểm đó khủng khiếp như thế nào.
Một phần nữa là vì đế quốc không muốn tốn quá nhiều binh lực chỉ để diệt đi một ngôi làng chỉ có vài ngàn người.
Thời điểm đó nếu đế quốc muốn diệt đi làng Yên Việt phải tốn mất một phần mười quân đội của mình mới có thể diệt trừ được hoàn toàn.
Một bài toán lỗ như thế, hoàng đế của Đông Đại Nam tất nhiên không đồng ý.
Thế là trưởng làng của làng Yên Việt thời điểm đó ngồi xuống cùng hoàng đế Đông Đại Nam đàm phán.
Sau cùng làng Yên Việt không dính líu bất cứ điều gì đến đế quốc nữa và cũng cam kết không bao giờ đặt chân vào đế quốc.
Bị đế quốc cầm cố bên trong chính ngôi làng của mình, khiến cho ngôi làng hùng mạnh ngày nào dần bị thời gian bào mòn.
Các thế hệ vì không tranh đấu, không phát triển nên mất đi sự hiếu chiến ban đầu.
Một con hổ mất đi bộ nanh của mình thì chẳng khác nào con mèo lớn bị móm cả, vô hại đến đáng thương.
Đế quốc đã dùng cách đó làm suy yếu làng Yên Việt.
Và ngày nay, cả làng cũng chỉ có lão Yên trưởng làng là có sức mạnh uy hiếp đến đế quốc.
Vì có đến mấy trăm năm yên bình khiến họ mất đi cảnh giác.
Vợ cả của trưởng làng đã mất, bà vợ sau này trẻ hơn, là một Ma Pháp Sư tự do đến từ vùng đất xa xôi cách xa đế quốc.
Vô tình khiến cho lão Yên say đắm, sau cùng bà ta lại chính là gián điệp mà đế quốc cài vào để giết ông.
Vì bị thương quá nặng, nên khi đế quốc tiến công diệt đi làng Yên Việt khiến bọn họ không thể hoàn thủ được.
Các chiến binh ngày nào đã mòn đi móng vuốt sau nhiều thế hệ.
Chứ kiến cả làng bị giết, lão Yên không cam lòng nên thực hiện một nghi thức ma thuật hắc ám trước khi chết.
Nghi thức đó chính là một lời nguyền, chỉ cần một ai đó đồng ý một lời hứa bất kì với lão Yên thì lời nguyền đó sẽ được kích hoạt.
Tác dụng phụ của lời nguyền ấy là phải hiến tế máu của đồng tộc mình, lấy máu của những người ngã xuống để thực hiện ma thuật đáng sợ kia.
Chính vì vậy mới khiến cho linh hồn của những người hiến tế không thể siêu thoát.
Bọn họ cũng không ý thức được rằng mình đã chết, chỉ có lão Yên là hoàn toàn tỉnh táo nhưng giả hồ đồ để lừa Ma Tùng Quân.
Và cũng có một điều kiện đặt ra khi có người chấp nhận bất kì lời thề nào, điều kiện để hóa giải lời nguyền chính là ngày đế quốc sụp đổ.
Nghe đến đây Ma Tùng Quân cảm thấy điên con mẹ nó rồi.
Hắn nhìn sang Hắc Y Nương Tử với ánh mắt phức tạp.
Hắn nhớ rõ cô nàng này bắt hắn đừng hứa, nhưng hắn hoàn toàn không để ý đến.
Bây giờ nghĩ lại liền thấy rùng mình.
Hắn đã hứa với một oan hồn … bây giờ phải làm sao?
“Ngươi đừng lo.
Lời nguyền đã chuyển sang ta, nên trong vòng một trăm năm ngươi sẽ không bị ảnh hưởng bởi lời nguyền đó.” – Hắc Y Nương Tử nói.
“Cái gì? Lời nguyền tại sao lại chuyển sang cô? Nó có nguy hiểm không?”
Ma Tùng Quân thốt lên, hắn làm sao mà biết được cô nàng này lại chuyển lời nguyền sang bên nàng ta.
Dù hắn không biết cái vẹo gì về phép thuật, nhưng thế giới của hắn vẫn có thầy bói các thứ nên hắn khá tò mò về chuyện chơi bùa chơi ngải người khác.
Hắn hiểu lời nguyền là thế nào, đó là một thứ quái ác hại người.
“Không, thứ đó vô hại với ta.
Nhưng cực kì có hại với ngươi.
Lời nguyền đó tuy không có thời gian hiệu lực nhưng nó sẽ luôn thúc ép ngươi có thái độ thù địch với đế quốc con người kia.
Chuyện đó chẳng khác nào đẩy ngươi đâm đầu vào chỗ chết cả.”
“Lời nguyền sẽ kéo dài kể cả khi ngươi chết, linh hồn của ngươi sẽ trở thành ác linh tìm mọi cách để diệt đế quốc.
Cuối cùng xác và hồn của ngươi cũng không còn, vĩnh viễn không thể siêu sinh.” – Hắc Y Nương Tử trầm giọng giải thích.
Càng nói Ma Tùng Quân càng thấy không thể tin nổi, thế giới quan của hắn bị đảo lộn hoàn toàn khi bước vào thế giới quái quỷ này … Cuộc sống yên bình của hắn từ nay kết thúc rồi ư?
“Thứ đó làm sao vô hại với cô được … trả lại nó cho ta đi.” – Ma Tùng Quân thở dài một tiếng rồi nói.
“Ngươi bị điên à? Muốn chết thì để ta giết ngươi, đó là lời nguyền hắc ám.
Đến ta cũng không thể giải, ta lãnh dùm ngươi ngươi lại muốn rước vào người?” – Hắc Y Nương Tử quát.
“Không, dù ta có chết lời nguyền đó sau một trăm năm vẫn bám vào linh hồn của ta đúng chứ? Khác gì nhau đâu.
Ta không thể để phụ nữ chịu trách nhiệm thay mình được, đưa đây.”
Ma Tùng Quân nghiêm túc nói.
Mặc dù hắn không biết trao lời nguyền bằng cách nào.
Nhưng hắn là một thằng đàn ông có trách nhiệm, dù bằng cách nào đi nữa thì lời nguyền là do hắn tự kích hoạt, tự nhiều chuyện đi hứa với người khác nên mới để cho lão Yên đạt được mục đích.
Không muốn vì hèn nhát mà để cho một người phụ nữ gánh thay, tuy Ma Tùng Quân rất sợ hãi, nhưng cái tôi của hắn vẫn cao hơn.
“Không, ngươi là tên con người ngu ngốc nhất ta từng biết.
Thứ này vô dụng với ta, ta cũng không phải phụ nữ.
Đây chỉ là túi da, là vẻ bề ngoài để đám con người các ngươi thấy được ta.
Ngươi không cần phải quan tâm, ở đây hết chuyện của ngươi rồi.
Cút đi, một trăm năm sau, ngươi chết mất xác rồi.
Linh hồn của ngươi đã sớm siêu sinh, tới lúc đó lời nguyền tự động giải trừ.”.