Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Ma huynh chính là người đó? Thật tốt quá.” – Huyết Phong nở nụ cười hạnh phúc nói.
Trong mắt của Huyết Phong, Ma Tùng Quân như thấy thằng này nhìn hắn bằng ánh mắt tràn đầy hi vọng.
Hi vọng cái mẹ gì vậy? Làm sao cái thằng khỉ này lại biết đến mình.
Cả hai đứa nhỏ kia nữa, khi biết hắn bán hủ tiếu.
Yên Nhược Đan còn tích cực phụ giúp còn hơn cả Yên Nhược Tuyết.
Cuối cùng là chuyện gì xảy ra?
“Ma huynh...!à không, Quân ca.
Có thể thu nhận huynh muội chúng đệ làm chân chạy vặt được không?”
Đột nhiên Huyết Phong quỳ xuống nói.
Chả là còn chưa kịp quỳ thì bị Ma Tùng Quân gạt chân đá ngã lăn quay ra đất.
“Đàn ông con trai quỳ cái gì? Hai đứa nhóc kia, ban nãy đã khóc lóc xin theo rồi.
Ta sớm đã đồng ý, còn xin cho ngươi nữa.” – Ma Tùng Quân vừa kéo Huyết Phong dậy vừa càu nhàu nói.
“Thật ư? Quân ca đồng ý thật ư?” – mắt Huyết Phong sáng lên, nắm chặt lấy tay Ma Tùng Quân không buông.
“Ê ê ê, thân thiết như vậy làm gì.
Buông ra, buông ra.
Ta ở cùng Ma huynh lâu như vậy còn chưa dám gọi một tiếng Quân ca.
Hai đứa nhỏ kia thì thôi đi, ngươi cũng mặt dày quá ha.
Xa Ma huynh của ta ra một chút.” – Lưu Béo chen vào chính giữa hất mặt lên nói với Huyết Phong.
“Lưu huynh, ta chỉ muốn gắn kết tình huynh đệ thôi mà.” – Huyết Phong cười khổ nói.
“Bớt lắm chuyện đi, dọn quán mau lên.
Hai đứa nó còn chưa biết việc, ngươi còn lười ở đây à?” – Ma Tùng Quân gõ lên đầu Lưu Béo nói.
“Đệ dọn liền đây Quân ca.
Cứ để đệ chỉ dạy người mới cho.” – Lưu Béo lập tức đổi cách xưng hô, cười hề hề nói.
Xong sau đó tung tăng chạy đi chỉ Yên Nhược Đan, Yên Nhược Tuyết cách bày biện đồ trên bàn.
Thực ra không có gì khó, nhưng Lưu Béo lại dùng lời văn hoa mĩ, thêm mắm dặm muối kiểu gì mà bốn con mắt của hai đứa nhỏ sáng lên lấp lánh, nhìn Lưu Béo với ánh mắt đầy ngưỡng mộ.
“Dụ con nít là hay.” – Ma Tùng Quân khinh bỉ Lưu Béo ra mặt.
Sau đó hắn lại nhìn Huyết Phong nói:
“Ta không thể nuôi người ăn không ngồi rồi được.
Lưu Béo biết rèn, Yên Nhược Đan, Yên Nhược Tuyết thì còn nhỏ.
Có thể cho trông quán bán hàng được.
Còn ngươi có thể làm gì ngoài đánh nhau?” – Ma Tùng Quân hỏi Huyết Phong.
“Đệ biết làm ruộng.” – Huyết Phong tự tin đáp.
“Có đất để làm ruộng à? Không làm mà muốn có ăn...!thôi thôi, để tính sau đi.”
Tạm thời Ma Tùng Quân vẫn chưa tìm ra được công dụng của Huyết Phong, giờ phải dọn hàng gấp để buôn bán.
Nên chuyện đó để sau hẵng tính.
Hắn vốn tính đánh xe đến chợ để bán, nhưng nghe Huỳnh Đức nói ở chợ rất phức tạp.
Nên Huỳnh Đức chỉ có thể đưa ra đề xuất cho Ma Tùng Quân bán hàng ở kế bên quán trọ.
Hắn hứa sẽ dẫn các anh em trong dong binh đoàn đến để ủng hộ Ma Tùng Quân.
Cái đó thì Ma Tùng Quân không cần lắm, hắn chỉ cần chỗ bán là được rồi.
Hủ tiếu này của hắn ở đâu chẳng bán được.
Nhất là đoạn đường này, Ma Tùng Quân thấy có nhiều cửa hàng.
Chắc buổi sáng cũng có rất nhiều người qua lại.
Bây giờ chỉ mới sáng sớm, đã thấy không ít các thương nhân bắt đầu di chuyển vào trong thành.
Bọn họ vận chuyển heo gà bò vịt, còn có cả lương thực khô các thứ.
Đến mấy nông dân bên ngoài cũng kéo cả xe rau đi ngang qua.
Bất quá bọn họ không đến từ cổng phía Nam mà Ma Tùng Quân đi đến, đa phần đều đến từ cổng phía Bắc.
“Quân ca, đã bán hàng chưa?”
Lúc này Long Nguyên Giáp dắt theo một nhóm người đi đến, từ xa đã chào hỏi Ma Tùng Quân.
“Giáp đệ à? Ngồi đó đi, ta đang chuẩn bị mở quán, đợi một chút.” – Ma Tùng Quân thấy Long Nguyên Giáp đến liền cười nói.
Tuy bề là Long Nguyên Giáp trông trẻ tuổi hơn Ma Tùng Quân, nhưng người này làm lãnh đạo cả một dong binh đoàn.
Đối nhân xử thế cũng là thật lòng, khiến Ma Tùng Quân có cảm giác thoải mái khi nói chuyện.
Một phần có lẽ cũng vì tính cách của đối phương cũng hào sảng, gương mặt là khá cục súc giống Ma Tùng Quân.
“Mọi người chia ra ngồi đi, hôm nay ta mời.” – Long Nguyên Giáp nói với nhóm người của mình.
Nghe thế bọn họ lập tức chia nhau ra ngồi.
Ai cũng giữ dáng vẻ trang nghiêm, lưng ngồi thẳng, mắt nhìn phía trước.
“Này, đây là quán ăn không phải chỗ họp hành.
Không để bọn họ thoải mái được sao?” – Ma Tùng Quân nói.
“Thoải mái đi, coi như ta không có mặt ở đây.”
Long Nguyên Giáp phất phất tay nói.
Sau đó hắn chống cằm lên bàn thở dài một tiếng.
“Giáp đệ làm thử một cốc cà phê.
À, biết hút thuốc lá không?”
Trước mặt Long Nguyên Giáp, Ma Tùng Quân đặt xuống một cốc cà phê đen đá.
Sau đó còn đưa cho hắn một điếu thuốc vừa châm.
“Thuốc lá? Thứ này đệ có nghe qua.
Nhưng hình dáng có chút không giống.
Thường là người ta dùng một cái tẩu để hút.
Thuốc lá này hút như nào thế Quân ca?”
Nhận lấy điếu thuốc của Ma Tùng Quân, Long Nguyên Giáp hứng thú lên, mắt sáng rực, không ngừng hỏi thăm Ma Tùng Quân xem thứ này hút như nào.
Được Ma Tùng Quân làm mẫu, Long Nguyên Giáp hút một hơi.
Cơn say của thuốc lá ở hơi đầu tiên khiến cho Long Nguyên Giáp suýt chút nữa cắm đầu.
“Thật thoải mái.
Như mọi muộn phiền bay đi mất.
Cám ơn ngươi, Quân ca.” – Long Nguyên Giáp nở nụ cười khổ nói.
“An ủi gia đình của thuộc hạ mình.
Khó xử lắm đúng không?”
Mắt nhìn đồng hồ trên tay, Ma Tùng Quân ngồi xuống đối diện Long Nguyên Giáp.
Dù giờ đã dọn hàng xong, nhưng Ma Tùng Quân vẫn chưa bán.
Với hắn, phải đúng 5h30 nếu không thì không thể bán.
Từ xưa đến nay hắn đã quen như vậy rồi.
“Quân ca, cho đệ xin điếu nữa.” – Long Nguyên Giáp xòe tay về phía Ma Tùng Quân, mặt dày cười nói.
“Hút từ từ thôi.
Muốn chết à?”
Nhìn điếu thuốc vứt dưới đất còn đang đỏ hỏn, Ma Tùng Quân lắc đầu đáp.
Nhưng hắn vẫn châm cho Long Nguyên Giáp thêm một điếu nữa.
Do khô cổ họng nên Long Nguyên Giáp lại uống thử cái cốc nước đen đen Ma Tùng Quân đưa cho.
Vừa mới uống một ngụm, hai mắt Long Nguyên Giáp sáng rực còn hơn ban nãy.
“Quân ca, thứ nước này...!nó đắng nhưng lại ngọt, mang đến cảm giác kích thích đến kì lạ.”
Dứt lời hắn tu một phát hết cả cốc.
Biết thừa sẽ có trường hợp thế này, Ma Tùng Quân lên xe lấy xuống thêm một cốc nữa.
Cũng may lần trước nhận quà tết của Phiền Bỏ Mẹ, hắn đặc biệt lấy mười bao bột cà phê nguyên chất.
Còn ngon hơn cả loại cà phê rẻ tiền hắn hay uống ở thế giới cũ gấp mấy lần.
“Cà phê phải uống nhâm nhi mới ngon.
Uống nhiều quá lát nữa khó thở lắm.” -Ma Tùng Quân dặn trước Long Nguyên Giáp một tiếng.
Nghe thế Long Nguyên Giáp cũng gật đầu, nhưng hắn uống chậm lại là do ngại xin thêm một cốc nữa.
Bên cạnh Yên Nhược Đan và Yên Nhược Tuyết thấy Long Nguyên Giáp uống thứ nước đen đen ngon như thế khiến hai con bé cũng thèm chảy nước miếng.
Thế là chúng lén lén uống thử một ngụm cà phê mà Ma Tùng Quân để trên xe.
Kết quả mặt đứa nào đứa nấy nhăn như bà cụ 80 tuổi.
“Con nít thì nên uống nước ngọt thôi.
Trong tủ lạnh có mấy chai nước ngọt nhiều màu, mỗi đứa lấy một chai mà uống.” – Ma Tùng Quân nhìn hai chị em họ Yên mà nói.
“Quân ca, ca có muốn trở thành dong binh đoàn không?”
Đột nhiên Long Nguyên Giáp nhìn Ma Tùng Quân nói.
Chỉ thấy Ma Tùng Quân thẳng thừng lắc đầu.
Như đã đoán trước được kết quả, Long Nguyên Giáp cũng không thất vọng.
Thay vào đó hắn lại nói:
“Xin lỗi Quân ca vì đã đường đột.
Thật sự ta rất muốn cùng ca chiến đấu.
Hơn hết là muốn ca trở thành phó đoàn trưởng thứ hai.
Dong binh đoàn chúng ta rất cần người như ca.
Nếu có Quân ca trong đoàn, người chết sẽ ít hơn...”
“Ta biết, nhưng ta hiện tại không ở yên một chỗ được.
Giáp đệ thông cảm.” - Ma Tùng Quân lại từ chối thêm một lần nữa.
Hắn hiểu cảm giác phải chịu sinh tử cho một người là thế nào.
Nên hắn mới kiên quyết từ chối.
Bởi trách nhiệm đó rất nặng, người như Ma Tùng Quân không chắc bản thân có thể gánh vác nổi nhiều sinh mệnh như thế.
Hắn hiểu suy nghĩ trong đầu Long Nguyên Giáp.
Nhưng Ma Tùng Quân vẫn chưa biết nhiều về thế giới này, hắn bèn hỏi:
“Tại sao đệ lại chọn làm cái nghề nguy hiểm như thế này? Chẳng phải có rất nhiều cách kiếm tiền khác nhau sao?”
“Chắc Quân ca từ nơi khác đến.
Ca không biết ở đế quốc nếu không giỏi đánh nhau, sống sẽ rất cực khổ.
Ca cứ nhìn những dân buôn kia đi.
Trông bề ngoài họ tươi cười buôn bán là thế, nhưng cơm áo gạo tiền mang áp lực rất lớn đến bọn họ.”
“Thuế má của đế quốc là một phần, lại còn phải gánh cả thuế đất từ những tay quý tộc.
Chưa kể không có chỗ dựa, lại còn bị một đám côn đồ đến thu tiền bảo kê.
Buôn bán cũng không phải dễ, bán được thì không nói, không bán được thì vừa bị đánh, vừa bị làm nhục, vừa đói khát.”
“Nếu có quá nhiều người buôn bán, thì ai sẽ là người mua hả Quân ca? Vả lại cái thành này nằm ở sát biên giới.
Đất đai cũng không tốt, cướp bóc thì nhiều, công việc chân chính chẳng khác nào bữa đói bữa no.”
“Ít ra làm dong binh đoàn, còn có thể nuôi được một nhà ba bốn người.
Tuy công việc có phần nguy hiểm, nhưng còn hơn là chết đói.”
Nghe Long Nguyên Giáp kể một hồi, Ma Tùng Quân quyết định không hỏi nữa.
Nghĩ lại cũng đúng thật, nếu có thể làm một công việc an toàn, ai lại chọn một công việc nguy hiểm?.