Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Này, đây là, đây là......
Tôi bỗng nhiên cảm thấy toàn thân rét run, khí lạnh chui lên từ trong đáy lòng, đóng băng lại ở ngay cổ họng của tôi, tôi làm không thể nào nói ra được cái tên đang nằm trên bờ môi.
Giống như người đàn ông áo đen từng nói, tấm hình này rất máu tanh.
Trong bối cảnh mờ tối, trên sàn nhà lạnh lẽo, trên cơ thể một người dường như bị chiếu lên một loạt ánh đèn sáng rực bắt mắt. Tư thế vặn vẹo này, vẻ mặt sợ hãi, máu đọng lại...... Một mảnh hỗn độn.
Cô ấy đã từng là cô gái yểu điệu xinh đẹp, cô ấy đã từng mang giày cao gót mười phân chạy mà không tốn một chút sức nào. Cô ấy luôn cay nghiệt khi dễ tất cả mọi thứ của tôi, nhưng phía sau lời nói bén nhọn lại là loại tính cách khác.
Mà bây giờ đây......
Tôi bịt chặt miệng lại, mặc cho nước mắt rơi xuống từng giọt từng giọt.
Tôi không tin, tôi không tin đây là cô ấy! Trong hình toàn thân cô ấy đều trần trụi, máu thịt be bét, như thế nào lại là Dương Dương luôn cười tràn đầy giễu cợt chứ?!
Ánh mắt giống như bị dính chặt và giằng co trên tấm ảnh, tôi dùng sức lau nước mắt, nhìn chăm chú, hi vọng tìm ra dù chỉ là một cơ hội rằng đây không phải là Dương Dương.
Nhưng tôi càng xem lại càng tuyệt vọng, tâm trạng càng ngày càng rét lạnh, cho dù lúc này ánh mặt sáng ngời ấm áp cũng không cách nào khiến trong lòng tôi ấm lại.
"Phạm tiểu thư......" Có một bóng người đi tới bên cạnh tôi.
Tôi giống như chim sợ ná, bỗng chốc vọt ra sau một bước dài, lắp bắp nói:: "Không, không! Đừng nói gì cả, tôi không tin!"
Làm sao tôi có thể tin tưởng đây?
Đây không phải là sự thật, nhất định là dùng kỹ thuật photoshop cao siêu để ghép hình, đúng vậy, cái này không thể nào là thật được!
Tôi từ từ lui từng bước một về phía sau, giống như những người ở trước mắt đều là lũ thú dữ. Mãi cho đến khi cửa biệt thự được mở ra từ bên trong, tôi mới cảm thấy được một chút yên tâm, liền quay người lại chạy lên lầu.
Nhất định là tôi đang nằm mơ, cho nên, đi ngủ lại là tốt nhất. Tất cả đều chỉ là một cơn ác mộng mà thôi!
Đóng cửa khóa lại, kéo tất cả rèm cửa sổ váo, trong phòng nhất thời tối xuống.
Tôi cảm thấy giống như cảm giác an toàn đã quay trở lại, lảo đảo đi tới giường, ngón tay cứng đờ run rẩy, tôi thử nhiều lần mới thuận lợi kéo được chăn lên. Đang muốn chui vào, mắt tôi nhìn thoáng, giật mình nhìn tấm hình đáng sợ đang còn nắm trong tay, tay rôi run lên một cái liền quăng tấm ảnh lên sàn nhà. Rèm cửa sổ có một khe hở nhỏ làm cho ánh mặt trời chiếu vào, chiếu thẳng lên cơ thể đáng sợ của người đó.
Tôi hốt hoảng quay đầu, loạn xạ kéo chăn qua trùm lên cả đầu.
Hoàn cảnh tối đen như mực khiến tôi cảm thấy an toàn, tôi thử nói với chính mình, mau ngủ đi... mau ngủ đi, tỉnh lại mi sẽ phát hiện tất cả đều là giả.
Vậy mà, tôi càng tự nhủ như vậy, thì càng không thể nào ngủ được. Trong đầu vang lên tiếng ong ong, căng lên giống như muốn nổ tung làm cho tôi phiền não lo lắng, cuối cùng tôi chỉ có thể khóc ra thành tiếng, giống như làm như vậy là có thể hóa giải được một chút khổ sở.
Nhưng toàn thân tôi đều run rẩy không có cách nào dừng lại. Cho dù là đắp một cái chăn thật dầy, tôi vẫm lạnh đến run cầm cập. Cái lạnh này giống như tản mát ra từ chỗ sâu nhất trong đáy lòng tôi, mặc kệ tôi tránh né thế nào, đều không thể tránh khỏi, nó rõ ràng là lạnh lẽo, nhưng lại giống như muốn đốt cháy nội tâm của tôi.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút.
Tiếng khóc của tôi từ lớn biến thành nhỏ, chắc là bởi vì thể lực đã cạn kiệt mà dần dần yếu đi.
Tôi không ngủ được, làm thế nào cũng không ngủ được!
Làm thế nào? Như vậy nên làm thế nào mới tốt? Nếu không ngủ tôi sẽ không có cách nào để tỉnh lại từ trong cơn ác mộng!
Tôi cuộn người thành một cục, vẫn không ngừng run rẩy.
Sau đó, thế giới của tôi chợt rơi vào trong một vùng ánh sáng.
Tôi từ từ mở mắt, mờ mịt nhìn ra ngoài.
Chăn đang đắp trên người của tôi bị người nào đó vén lên, người nọ đứng ở bên giường, ánh sáng lờ mờ làm tôi không nhìn rõ được bộ dạng của anh ta.
Nhưng tôi có thể cảm thấy. Trên cái thế giới này, anh là người duy nhất có thể đem đến cho tôi cảm an toàn.
"Anh nói cho tôi biết, là tôi đang nằm mơ, có được hay không?" Tôi mờ mịt nhìn anh.
Những người khác nói gì tôi đều sẽ không tin, nhưng chỉ cần anh nói như vậy, tôi liền tin.
Nhưng anh lại không nói.
Cái gì anh cũng không nói. Anh chỉ ngồi xổm xuống, vươn tay ra ấn tôi thật chặt vào lồng ngực của anh.
Nước mắt và nước mũi của tôi đều lau trên quần áo anh, tôi cảm thấy có chút xấu hổ, muốn đẩy anh ra, nhưng sức lực của anh thật lớn, thật sự giống như sức lực của tôi hoàn toàn giống như một con muỗi.
Xuôi hai tay xuống, tôi nhẹ nhàng tựa đầu vào trên vai của anh, cố gắng để cho mình không nghĩ đến bất cứ cái gì. Thế nhưng tấm hình vẫn còn ở chỗ đó, tôi chỉ cần hơi chuyển động con mắt, là có thể mơ hồ nhìn thấy, những cảnh tượng đáng sợ đó vẫn lẩn quẩn ở trong đầu tôi.
Toàn thân không ngăn được lại run rẩy lần nữa. Tôi cảm thấy khóe mắt có một dòng chất lỏng lạnh như băng chậm rãi rơi xuống theo gương mặt, giống như không thể kiềm chế được, khe khẽ mở miệng: "Nếu như không phải do tôi, Dương Dương nhất định vẫn còn ở Vạn Tử Thiên Hồng mà cay nghiệt với mỗi người. Có thể cô ấy không được người ta thích, có lẽ sẽ bị người ta chèn ép, nhưng cô ấy vẫn sẽ sống tốt......"
Tôi bỗng nhiên nghẹn ngào, trong đầu thoáng qua tất cả những ký ức cùng với Dương Dương. Mặc dù chúng tôi chỉ mới quen biết nhau không bao lâu, thời gian tiếp xúc cũng không nhiều, nhưng hơn hai mươi năm cuộc đời tôi, cô ấy là người bạn rất quan trọng.
Trong khoảng thời gian dài dằng dặc sau này, tôi còn có thể yên tâm thoải mái mà sống nữa không?
Trong lòng của tôi chợt tuôn ra sự oán hận mãnh liệt.
Tôi muốn báo thù, tôi muốn khiến cho người đã tổn thương Dương Dương phải nhận lấy quả báo trừng phạt!
"Nhất định anh biết là ai làm phải không?" Tôi bỗng nhiên ngẩng đầu lên, đẩy Tào Tử Minh ra, chờ mong hỏi.
"...... Đúng vậy." Tào Tử Minh nhìn tôi một lúc lâu, rồi chậm rãi gật đầu.
"Nói cho tôi biết!" Tôi bắt lấy cánh tay của anh, vội vàng hỏi.
Nhưng anh lại từ từ lấy tay của tôi xuống, cũng không trả lời thẳng: "Chuyện này tôi sẽ xử lý."
"Tôi muốn biết!" Tôi cố chấp hỏi, chợt, trong đầu liền hiện lên cái gì đó, tôi há miệng, cuối cùng vẫn hỏi ra miệng: "Là..... Thần thiếu sao?"
Tôi chạy ra từ nhà Thần thiếu, em trai và em gái của tôi đều ở chỗ của Tào Tử Minh, anh ta không tìm được người để uy hiếp tôi, cho nên đã bắt Dương Dương...... Là thế phải không? Nếu sự thật là như vậy, tôi...... Tôi, tuyệt, đối, sẽ, không, tha, thứ, cho, anh ta!
Tôi khẩn trương nhìn Tào Tử Minh, lại cực kỳ hi vọng anh hủy bỏ đáp án của tôi.
Nhưng anh chỉ dùng đôi mắt màu nâu sẫm yên lặng nhìn tôi, trong đôi mắt kia giống như có thương hại, cũng rất giống có thương tiếc.
Lòng của tôi cứ như vậy trầm xuống.
Thần thiếu điên cuồng và bi*n th*i như vậy, bảo làm sao tôi có thể không hận anh ta được chứ?!
Tôi sẽ không bỏ qua cho anh ta, tuyệt đối không!
"Hãy nói cho tôi biết tình hình bây giờ như thế nào rồi." Thù hận có mục đích, trong nháy mắt tôi giống như có thêm sức lực, cố gắng áp chế tức giận và đau buồn lại, tôi tỉnh táo hỏi Tào Tử Minh.
Đôi mắt có vẻ buồn rầu của Tào Tử Minh chợt lóe lên, nhưng ngay lúc tôi sắp hết kiên trì, anh lại lên tiếng: "Mấy ngày trước, Viên Diệc Thần đã thay thế địa vị của Hướng Kiến Nghiệp, trở thành thủ lĩnh của Thiên Long hội, người của Thiên Long hội đã bắt đầu lục tục gây chuyện với Hắc bang." Nói tới chỗ này, anh dừng lại một chút mới tiếp tục nói tiếp: "Viên Diệc Thần cũng muốn tôi giao cô ra."
Nghe được câu cuối cùng, tôi lại không nhịn được kéo khóe miệng cười.
Không ngờ, có một ngày tôi lại có thể trở thành hồng nhan họa thủy. Tôi bỗng nhiên cảm thấy mê mang, rốt cuộc tôi nên căm hận Thần thiếu đã kéo theo người vô tội, hay là căm hận ngọn nguồn của tất cả mọi chuyện —— là chính tôi đây? Lúc này, tôi hi vọng đến cỡ nào câu nói đã từng nói với Tiểu La kia "trong cuộc sống bạn tuyệt đối có quyền làm những gì bạn nghĩ" cũng có thể áp dụng trên người tôi, nhưng tôi không có cách nào lừa gạt mình. Nếu như mà tôi đừng nói cái gì mà ý nguyện với không ý nguyện, chết tâm ở bên cạnh Thần thiếu, thì cũng sẽ không có nhiều chuyện như vậy xảy ra.
"Hiểu Lâm, cô đang nghĩ cái gì?" Tào Tử Minh giống như nhận thấy được sự khác thường của tôi, chợt nâng cằm của tôi lên, cau mày hỏi.
Tôi bị buộc nhìn vào ánh mắt của anh, đối mặt sự nghiêm túc và khẩn trương của anh....... Không, anh không cần phải khẩn trương như vậy. Nếu như tôi có thể biết trước được tất cả mọi chuyện, khẳng định tôi sẽ thỏa hiệp với Thần thiếu. Nhưng bây giờ tất cả đã xảy ra rồi, bảo làm sao tôi có thể lại đi theo anh ta, thỏa hiệp với người đã hại chết Dương Dương đây?
Giơ tay lên vuốt thẳng hàng lông mày đang nhíu lại của anh, tôi nhẹ nhàng nói: "Đêm hôm đó những lời tôi đã nói, tôi đều nhớ." Tôi giống như có chút hỏi một đằng, trả lời một nẻo rồi: "Xin anh nhất định phải giữ thật chặt tôi, đừng để tôi rời khỏi anh!"
"Lần này, coi như cô có muốn rời khỏi tầm mắt của tôi, tôi cũng sẽ không cho phép!" Tào Tử Minh hơi nhíu lông mày đanh giọng nói, ánh mắt anh tràn đầy sự kiên định nhìn tôi.
Tôi đang muốn theo tâm ý của mình, hưởng thụ sự ấm áp trong lồng ngực của anh, nhưng chợt nhớ tới một chuyện khác, vội hỏi: "Linh Linh đâu? Thần thiếu có bắt cô ấy hay không? Cô ấy...... Cô ấy......"
Tiếng tim đập của tôi chợt giống như bị máy phóng đại âm thanh phóng lớn lên, chấn động này khiến tôi có chút chống đỡ không nổi. Giờ khắc này, nghĩ đến Linh Linh đáng yêu có thể cũng sẽ gặp nguy hiểm, tôi liền hốt hoảng không biết phải làm sao mới phải.
"Đừng hoảng hốt, hãy tỉnh táo lại." Giọng nói của Tào Tử Minh giống như gió xuân, vuốt lên sự kích động của tôi: "Tạm thời cô gái gọi là Linh Linh đó vẫn không có chuyện gì."
Tôi đang muốn yên tâm, chợt bắt được một từ then chốt: "Tạm thời?"
Tào Tử Minh trầm mặt, chuyển tầm mắt: "Hôm nay tôi nhận được tin tức của Thiên Long hội." Anh dừng một chút, từ trong túi áo trên lấy ra một lá thư, đưa cho tôi.
Tôi giống như bình thường nhận lấy lá thư kia, mở ra, lấy ra bên trong một tấm hình. Tay của tôi run run không ngớt đến khi nhìn thấy người trong hình thì mới hơi trấn tĩnh lại, không hề run rẩy nữa. Trong hình, Linh Linh bị trói ở trên một chiếc ghế, khắp khuôn mặt đều là hốt hoảng và bất lực, đôi mắt mở to giống như xuyên thấu qua trang giấy này, thẳng tắp nhìn vào tôi. Nhưng điều làm tôi hơi an lòng chính là, trừ điều đó ra, cô không bị những tổn thương khác.
Cho nên nói, Thần thiếu trước sau đưa tới hình của hai người, là muốn nói cho tôi biết anh ta thật sự cái gì cũng làm ra được, Dương Dương chết là trừng phạt anh ta dành cho tôi vì tôi dám tự tiện rời đi ư?
Lật tấm hình lại, phía sau quả nhiên có một hàng chữ.
Trước tám giờ tối nay phải trả Hiểu Lâm lại cho tôi, nếu không vị tiểu thư này như thế nào, tôi không có cách nào đoán trước được.
Tay từ từ nắm chặt lại, tôi ngẩng đầu nhìn về phía đôi mắt căng thẳng của Tào Tử Minh đang nhìn chằm chằm tôi: "Anh có cách nào vừa có thể không giao tôi ra, vừa có thể cứu được Linh Linh hay không?"
Tôi không nghĩ giống như rất nhiều tình tiết trong tiểu thuyết là nữa chính sẽ dùng mình đổi với người khác, tự tôi biết mình không có năng lực, nhưng tôi tin tưởng Tào Tử Minh có biện pháp xử lí vẹn toàn. Dương Dương đã vì tôi mà...... Tôi không thể để cho Linh Linh cũng gặp chuyện không may!
Tuyệt đối không thể!
Anh chậm rãi kiên định gật đầu, hình dáng gương mặt thoạt nhìn rất nhu hòa: "Tôi rất vui mừng khi cô không chủ động đưa ra phương án muốn đi tìm Viên Diệc Thần. Tôi sẽ cố gắng hết khả năng."
"Ừm!" Tôi gật đầu, nhìn vẻ mặt trầm tĩnh của Tào Tử Minh, trong lòng cũng trấn định lại.