Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");
Sau khi Ian tắm xong, tùy ý khoác một mảnh vải lên người, đứng dậy muốn ôm Giang Tự Bạch. Đúng, đúng vậy, thực sự chỉ tùy ý khoác một tấm vải lên. Quần áo của long tộc có chút kì quái, bởi vì chúng nó có đuôi cùng cánh, quần áo chắc chắn không thể giống với nhân loại, hơn nữa bọn họ là long tộc, thân thể cường hãn, trên người lại có lớp vảy bảo vệ, cho nên bọn chúng trời sinh sẽ không thích mặc quần áo. Tuy là quần áo không cần mặc, nhưng bộ vị riêng tư cũng phải che đi. [i][Cảnh báo đoạn này không biết tại sao nhưng tui thấy hơi kì, nhưng mà nó chỉ cho mọi người dễ hình dung thui, mn có thể skip đoạn này, qua đoạn này đọc lại.[/i]] Giống như Ian, hắn cũng rất tùy ý, sau khi tắm xong liền trực tiếp lấy một tấm vải khoác đại lên người, b.ộ ng.ự.c cường tráng và cơ bụng rắn chắc, cùng với hai chân tráng kiện, nửa kín nửa che, phong cách hơi giống một nam Bồ Tát Hai mắt Giang Tự Bạch bốc khói, khóa miệng so với AK còn khó kìm nén hơn, thậm chí còn có chút ngượng ngùng đỏ mặt. Kì thật, tuy rằng long tộc không phải nhân loại, nhưng thân thể bán nhân của bọn họ so với nhân loại còn cường tráng hơn. Ian đi đến trước mặt Giang Tự Bạch, hơi khom người: "Bạch Bạch thật ngoan, kêu ngươi chờ ta liền thực sự ngoan ngoãn chờ ta, cũng không đi đâu." Ian càng ngày càng thích sủng vật của mình. Không còn cách nào, tiểu sủng vật của mình dung mạo đáng yêu, còn nhu thuận nghe lời, hơn nữa còn dính hắn, nhìn xem, mau nhìn tiểu sủng vật khi nhìn hắn! Ánh mắt trong suốt sáng ngời, cực kì xinh đẹp. Ian hạ thắt lưng, ôm tiểu sủng vật vào trong ngực, nhịn không được xoa đầu Giang Tự Bạch, lại nghiêng mặt qua, cùng lúc đó Giang Tự Bạch từ từ thiếp đi: "Bạch Bạch, hôm nay có thể không tắm rửa, nhưng ngày mai nhất định phải tắm, bằng không ngày mai lại bị bẩn, đến lúc đó ngươi lại làm tổn thương làn da." Giang Từ Bạch yên tĩnh nép vào cơ ngực rắn chắc của hắc long, trong lòng thở dài, những cơ bắp này cứng quá. Không hổ là long tộc, dáng người như thế này, không biết trong tương lai có thể mê hoặc bao nhiêu cô gái trong long tộc. Hắc long hình như tiết kiệm được tiền, Giang Tự Bạch nhìn hắn dùng trí não lên mạng lưới mua sắm đặt một cái sofa cỡ lớn. Sofa của long tộc không khác mấy so với nhân loại, chẳng qua nó chỉ to gấp ba lần với nhân loại mà thôi. Phương thức mua sắm trực tuyến của bọn họ rất tiện lợi, từ việc đặt hàng đến khi giao hàng chỉ mất chưa tới một tiếng. Thời điểm hắc long tắm tiện thể mua luôn, lúc này ghế sofa đã được robot giao hàng mang đến cửa hang động. Hắc long mua chiếc sofa lười cỡ lớn này bởi vì trước khi tắm, lúc hắn ôm Giang Tự Bạch ngồi dưới đất xem video, hắn phát hiện Giang Tự Bạch ngồi trong lòng mình không thoải mái. Vì vậy hắn muốn mua một chiếc sofa, điều chỉnh tư thế ngồi, liền ôm tiểu sủng vật, tiểu sủng vật nhất định sẽ rất vui vẻ, nói không chừng còn nằm ở trong lòng hắn ngủ gật. Bằng không, nếu hắc long chỉ ở một mình, hắn sẽ không cần mấy thứ này. Không phải không cần, mà gần đây hắn cãi nhau với phụ thân, hai bên không chịu nhường nhau, cho nên thẻ của hắn trực tiếp bị phụ thân đóng băng. Mà mẫu thân của hắn, bà không chỉ có một người chồng, cũng không chỉ có một người con, tuy rằng ngẫu nhiên sẽ trở về thăm hắn, nhưng bình thường đều ở nơi khác, bởi vì có quá nhiều đứa nhỏ phải chăm sóc. Ian không chịu thỏa hiệp, nên quyết định sống ở trong hang động, không chịu sử dụng thẻ của gia tộc. Nhưng hắn vẫn là một tiểu kim thố, nuôi một mình hắn cùng tiểu sủng vật tuyệt đối không có vấn đề, cho nên việc tiểu sủng vật ăn uống không có vấn đề, hắn không cần mua nhiều thức ăn đắt tiền cho sủng vật, chỉ cần cho hắn rau củ cùng nước là được, cũng không cần chỗ ở xa hoa, chỉ cần cho hắn một cái ổ mềm mại, cùng mua một vài cái chăn nhỏ, Bạch Bạch cũng vui rồi. =))))) "Nhưng mà, vẫn nên đặt may quần áo cho ngươi." Ian ôm Giang Tự Bạch, vừa đi vào nhà vừa nói với Giang Tự Bạch: "Cửa hàng sủng vật hình như có may quần áo cho sủng vật, nhưng mà ngươi là nhân loại, cùng nhóm lông xù không giống, trên người ngươi không có lông, cũng không có vảy, nếu quần áo sử dụng loại vải thô ráp, nhất định sẽ khiến da của ngươi bị thương." Vừa nói, hắc long vừa kéo chăn nhỏ của Giang Tự Bạch ra, xoa cánh tay và vai của Giang Tự Bạch vài lần. Giang Tự Bạch không hiểu nhìn hắn: "Chúng ta thương lượng đi, chỉ xoa đầu ta thôi, nhưng đừng xoa người ta được không?" Nhìn xem, nửa vai của hắn đỏ bừng sau khi bị lòng bàn tay thô ráp của hắc long chạm vào. Tuy nhiên, hắn cũng thấy được hắc long rất hiền lành, nhưng không có biện pháp, đây là sự khác biệt giữa rồng và nhân loại. Giang Tự Bạch vừa nói vừa trực tiếp động đậy, hắn vươn tay, nắm lấy bàn tay đang đụng vào người hắn, sau đó dùng sức đưa lên đầu hắn. Ian sửng sốt một chút, bị động tác của tiểu sủng vật chọc cười. Hắn thuận theo động tác của tiểu sủng vật mà xoa đầu, cúi đầu cười: "Đã biết đã biết, ta biết ngươi không có lông, không thể so với đám lông xù kia." Ian đặt chiếc ghế sofa lười cỡ lớn bên cạnh chỗ ngủ mềm mại của Giang Tự Bạch. Giang Tự Bạch ở bên cạnh nhìn, trong lòng cảm thán, "Hơi, không so sánh không biết, khi đặt cái ổ mềm mại bên cạnh sofa, thực sự rất giống một cái ổ mèo!" Hắc long đặt ghế sofa xuống, ôm Giang Tự Bạch ngồi vào ghế sofa, sau khi vào phòng liền đóng cửa, trên người hắn còn không khoác tấm vải, trực tiếp treo trên tường, sau đó đem chăn đắp lên người Giang Tự Bạch và hắn, mở ra hình chiếu: "Bạch Bạch, ngươi không nóng sao?" Hắn một bên tìm kiếm video, một bên ngắm nghía chiếc chăn màu hồng như dán chặt vào người Giang Tự Bạch. Chưa kể, màu hồng này khá phù hợp với tiểu sủng vật. Tiểu sủng vật có làn da trắng nõn và mềm mại, nhưng khi quấn chiếc chăn nhỏ này, dường như ngay cả mặt và tay cũng trở nên hồng hào. Hắc long chưa từng nghe qua câu thơ nhân diện đào hoa tương ánh hồng, cho dù có bất cẩn đến đâu, hắn cũng cảm thấy tiểu sủng vật của mình đẹp như một bông hoa. Hắc long kéo chăn trên người Giang Tự Bạch: "Bạch Bạch, bỏ chăn ra, ta cố ý trang bị hệ thống điều chỉnh nhiệt độ cho ngươi rồi." Giang Tự Bạch nắm chặt chăn nhỏ: "Làm gì nha làm gì nha, chính ngươi không mặc quần áo, còn không cho ta mặc sao?" Giang Tự Bạch ghét bỏ nhìn vảy đen trên ngực và bụng của hắc long: "Vảy trên người ngươi vừa lạnh vừa cứng, ngươi có biết không?" Vừa nói, Giang Tự Bạch vừa đưa tay chọc vào vảy trên ngực hắc long, sau đó làm ra vẻ mặt ghét bỏ, ý bảo vảy quá to cũng không tốt. Quả nhiên, hắc long không kéo chăn nữa, trầm tư nói: "Mặc dù ngươi không có vảy, nhưng làn da của ngươi cũng rất đẹp và trắng, đừng cảm thấy tự ti, nhân loại khác với rồng, nhân loại rất đáng yêu." Giang Tự Bạch không để ý tới nó nữa, dù sao hắn cũng không hiểu, chỉ cần nó không kéo chăn là được. Hắc long thấy tiểu sủng vật không quan tâm đến mình, kết quả là hắn ôm Giang Tự Bạch vào lòng, lúc này Giang Tự Bạch tình cờ ngồi xuống bụng hắn, có thể tưởng tượng nếu không có chăn nhỏ sẽ như thế nào. Hắc long mặc dù có thân hình cân đối, cơ bắp cường tráng nhưng Giang Tự Bạch vẫn cố gắng thuyết phục bản thân. Quấn chăn, hắn đang chiếm tiến nghi của hắc long, nhưng không có chăn, hắn mới chính là người bị chiếm tiện nghi. Dù sao hắc long thích dùng ta cùng đuôi chọc hắn, còn thích xoa đầu hắn, vạn nhất hắn giống đám người xoa mèo, xoa bóp toàn thân cho mèo, thậm chí còn chọc hai hạt đậu chocolate của mèo con để chơi, thì phải làm sao bây giờ. Hắn đến lúc đó không phải chỉ có khóc với khóc hay sao? Ian nào có biết tiểu sủng vật của mình suy nghĩ nhiều như vậy. Hôm nay hắn cùng với Áo Đề Tu đánh một trận, thân thể còn bị thương, cho nên đêm nay hắn cũng không huấn luyện, hắn thầm nghĩ chỉ cần ôm tiểu sủng vật vào trong lòng nghỉ ngơi mà thôi. Vì thế hắn mở màn hình lên, muốn tìm một bộ phim để coi. Không thể tìm những bộ phim về đấu đá giết chóc, cũng không thể tìm những bộ phim khủng bộ ảo tưởng, vạn nhất doa với tiểu sủng vật thì sao? Tìm tới tìm lui, Ian kiếm được một bộ phim hoạt hình chữa lành, nhân vật chính của bộ phim cũng không phải rồng, lại càng không phải nhân loại, mà là một con cá, một mỹ nhân ngư. Thời điểm Giang Tự Bạch nhìn thấy, lập tức chấn kinh, sao lại thế này, thì ra nơi này của long tộc cũng có mỹ nhân ngư? Những con rồng tuy sống trên cạn nhưng chúng rất thích nước và hành tinh mà chúng tìm kiếm cũng là một quả cầu nước khổng lồ. Một số thì sinh sống trên đảo, một số thì sinh hoạt dưới nước, long tộc thậm chí còn thiết kế một số kiến trúc ở dưới đáy biển, chẳng qua hiện tại Giang Tự Bạch còn chưa biết. Một số mỹ nhân ngư xinh đẹp bị chiếm mất nhà cửa ở dưới đáy biển, nhà của chúng nó bị ngoại lai xâm chiếm: Long tộc. Mỹ nhân ngư không có chỗ để đi, trên đường trốn thoát, nó gặp được một con rồng tốt bụng, con rồng đó cứu mỹ nhân ngư, cuối cùng cả hai cùng sinh sống hạnh phúc ở vực sâu dưới đáy biển. Khi Giang Tự Bạch xem phim, khuôn mặt hoàn toàn khiếp sợ. Ngay từ đầu, là cái gì vậy? Thế mà ở trên Long Đảo cũng có mỹ nhân ngư? Ở đây, WTF! Tại sao long tộc lại yêu đương cùng với mỹ nhân ngư? Đây không phải là nội dung mà nhân loại thích nhất à? Phía sau, hả? Long tộc thế mà cùng mỹ nhân ngư sinh trứng? A đúng rồi, ngư cùng rồng đều là sinh trứng, không sao, có lẽ sự kết hợp của chúng sẽ sinh ra một con tiểu long ngư, sau khi lớn lên có thể tiến hóa thành một còn rồng phương đông, thực sự không sao hết. Bộ phim do Ian được truyền bá ở trong long tộc rất có danh tiếng, hắn đã xem được 2 lần, lần này là cố ý cho sủng vật của mình xem. Toàn bộ quá trình hắn đều theo dõi biểu tình của tiểu sủng vật, nói thật, chỉ trong một phút mà sắc mặt của tiểu sủng vật thay đổi tới 3 lần, so với bộ phim còn phong phú hơn. Sau khi bộ phim kết thúc, trong đầu Giang Tự Bạch lóe lên, đúng rồi, nơi này có đồ dùng khoa học kỹ thuật, hắn hoàn toàn có thể học tập ngôn ngữ. Sau khi xem xong bộ phim, hắn đột nhiên phát hiện, ngôn ngữ của long tộc hắn kỳ thực có thể học, dù sao bây giờ, đầu óc của hắn đều là lời kịch của mỹ nhân ngư, hắn có thể đoán được ý nghĩa của lời kịch đó, hình như là "Ta yêu ngươi". Ánh mắt của hắn sáng lên, quay đầu, dùng ánh mắt trong suốt nhìn hắc long, chỉ chỉ màn hình, vô cùng chờ mong nhìn hắc long: "Phát lại bộ phim hoạt hình lần nữa đi?" Hắc long nhìn thời gian, nhướng mày: "Bạch Bạch, ngươi còn muốn xem phim à? Thời gian không còn sớm, nên đi ngủ." Ngủ! Phát âm của hai từ này rất quen thuộc, khi nam diễn viên ôm mỹ nhân ngư cũng có nói! OMG! Ngôn ngữ của long tộc cũng không phải rất khó? Giang Tự Bạch lập tức giở trò, hắn chủ động ôm cổ hắc long, sau đó ở trong ngực, cổ, thậm chí là khuôn mặt hắc long mà cọ, sau đó ôm cổ hắc long lắc nhẹ, dùng giọng nói mềm mại làm nũng: "Ta chỉ xem một lần nữa thôi, được không? Ngươi tốt nhất, đúng không?" Giang Tự Bạch ngửa đầu nhìn hắc long, chớp mắt, chờ mong nhìn hắc long. Ian: "......" Ian bị tiểu sủng vật cọ có chút xấu hổ, hai bên tai hắn đỏ lên, rũ đầu trừng mắt cùng Giang Tự Bạch. Hắc long chưa từng trải qua hiện tượng này, làm sao có thể chịu nổi được! "Được, được, ta biết rồi." Hắc long lập tức đầu hàng: "Sẽ cho ngươi coi, nhưng sau khi xem xong, chúng ta nhất định phải đi ngủ, hiểu không?" Hắc long chỉ vào cái ổ mềm mại bên cạnh ghế sô pha, Giang Tự Bạch lập tức hiểu được từ này có nghĩa là ngủ. Từ từ! Nguyên lao nam diễn viên mỗi ngày ôm mỹ nhân ngư đều nói ngủ, thiết lập nhân vật lập tức vỡ nát.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");