Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Ta Bị Nhóm Ác Long Chăn Nuôi
  3. Chương 17
Trước /43 Sau

Ta Bị Nhóm Ác Long Chăn Nuôi

Chương 17

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Sau hai tiếng xem phim, Giang Tự Bạch đã có thể học được một số từ cơ bản, nhưng bởi vì quá đói nên hắn tính đi kiếm cái gì ăn trước đã. Kỳ thật nếu không cần thiết, hắn không tính đi kiếm ngân long, dù sao chỗ ở của đối phương cũng không gần, hơn nữa hắn còn phải vừa đi vừa về, lo lắng sẽ bị hắc long phát hiện. Hiện tại hắn lại không có giày, đi lại rất khó khăn. Tuy rằng mặt cỏ mềm mại nhưng cũng không thể tránh khỏi dẫm trúng đá vụn,...... Giang Tự Bạch tắt TV, sau đó cẩn thận đặt remote TV lại vị trí ban đầu, sau khi xác nhận không khác so với lúc đầu, liền đi tới nghiên cứu tủ lạnh. Hắn nhớ rõ trong hang động có một tủ đông chiếm gần như toàn bộ bức tường, bên trong đặt rất nhiều đồ ăn. Nhưng lúc đó lại không nhìn kỹ, cho nên nút mở ở đâu vậy? Giang Tự Bạch sờ vào tường, sau khi tìm kiếm một lúc, hắn rốt cuộc tìm được một bảng điều khiển trong suốt! "Gì mà giấu kín quá vậy." Giang Tự Bạch hết chỗ nói: "Những thứ này là gì?" Hắn không hiểu những chữ trên đó, trên bảng điều khiển có những nút bấm, hắn thử bấm một cái, đợi hai giây, không có phản ứng, lại bấm thêm một cái nữa, vẫn không có phản ứng, hắn nhíu mày, quyết định bỏ qua: "Chờ hắn về lại lén nhìn một cái, rồi sau đó làm lại." Hắn đột nhiên nghĩ tới những con chó hoặc thú cưng khác, sau khi chủ nhân rời đi, liền khóc lóc om sòm phá hủy đồ đạc, sau khi chủ nhân trở về liền phát hiện đồ vật trong nhà bừa bộn, đồ ăn còn bị ăn vụng, giống như hoàn cảnh hiện tại của hắn...... Giang Tự Bạch cảm thấy có chút chột dạ, lấy lại bảng điều khiển, mở cửa sổ, quyết định đi tìm ngân long đẹp trai. Vì thế, đang trong quá trình huấn luyện, đột nhiên trí não của Ngải Tư Khắc hiện thông báo, hắp lập tức dừng lại cơ giáp, mở trí não lên, quả nhiên từ camera giám sát có thể thấy được nhóc tham ăn lại tìm đến rồi. "Thực sự là một tiểu gia hỏa đáng yêu." Ngải Tư Khắc dịu dàng nhìn nhân loại, nghĩ thầm, phương pháp của mình quả nhiên đúng, chưa được 2 ngày, mà hắn đã hoàn toàn có thể lấy được sự tin tưởng của nhân loại. --------- Giang Tự Bạch quen thuộc đi tới nhà gỗ trước mặt. Từ xa hắn đã nhìn thấy nhà gỗ đóng cửa, bên ngoài cũng không có con rồng nào cả. Xem ra thời gian ra ngoài của ngân long giống với hắc long, sáng sớm đều đi ra ngoài, đương nhiên, cũng có thể là đến trường, bởi vì hắc long nhìn còn có một chút non nớt. Giang Tự Bạch kinh ngạc nhìn một tấm thảm được đặt kế bên bụi cây, bên cạnh còn có đồ ăn! Giang Tự Bạch đoán đây là ngân long cố ý chuẩn bị cho hắn, bởi vì đối phương giống với hắc long, cũng coi hắn là tiểu sủng vật. Giang Tự Bạch nhìn trái nhìn phải, đoán xung quanh đây có thiết bị theo dõi, nhưng mà không sao, hắn có thể giả ngu, chỉ cần có thịt ăn, hắn có thể giả làm mèo! Giang Tự Bạch ngồi trên thảm, lấy một con gà từ trong chiếc đĩa ra, hướng về nhà gỗ nhỏ giọng nói: "Cảm ơn ngươi món chân gà nướng, ta rất thích." Cái chân gà này còn lớn hơn so với những chân gà mà Giang Tự Bạch từng thấy, cũng không biết là gà gì, dù sao vị cũng giống gà nướng, nhưng thịt lại dai hơn gà nướng một chút. Hơn nữa, đối phương không chỉ chuẩn bị gà nướng mà còn chuẩn bị một bình nước trái cây nữa, mắt Giang Tự Bạch lập tức sáng lên, tâm tình lập tức tốt lên. Ngân long luôn luôn đỗi xử tốt với sủng vật đi lạc vậy sao? Hắn muốn đổi một con rồng khác, làm sao bây giờ! Ngải Tư Khắc lưu lại cảnh sủng vật ăn thịt xuống, sau đó tranh thủ thời gian huấn luyện, hắn muốn về sớm một chút, có lẽ có thể kịp giờ nhìn sủng vật một chút. Giang Tự Bạch vừa ăn thịt nướng vừa đi xung quanh nhà gỗ. Cũng giống như khi có người xung quanh, sủng vật đi lạc sẽ ẩn náu trong sợ hãi, nhưng khi người rời khỏi, tiểu sủng vật sẽ trở nên to gan hơn, bắt đầu kiểm tra lãnh thổ của mình. "Chà, căn nhà này lớn thật." Giang Tự Bạch đi vòng quanh nhà gỗ hai lần, căn nhà rất lớn, đi một vòng cũng mất nửa tiếng, nhưng mà cửa sổ đóng chặt, cửa sổ cũng khóa, hắn không thể nhìn được bên trong, cũng chỉ có thể đi lang thang ở bên ngoài. Bãi cỏ bên ngoài ngôi nhà được cắt tỉa gọn gàng, có vẻ như điều kiện kinh tế của gia chủ tốt hơn hắc long rất nhiều. Hắc long đáng thương, Giang Tự Bạch nghĩ thầm: "Ta có thể tự mình đi ra ngoài tìm đồ ăn, cũng không cần hắc long phụ trách 1 ngày 3 bữa, có thể giảm bớt gánh nặng cho hắc long, cho nên hắc long sẽ không tức giận, đúng không." Giờ phút này, Giang Tự Bạch vẫn chưa biết được d.ụ.c v.ọ.ng chiếm hữu của long tộc đáng sợ như thế nào. Nếu như bị hắc long phát hiện, vấn đề sẽ cực kì nghiêm trọng! Hắn đi hai vòng, còn chưa ăn xong gà nướng trong tay, chán nản đứng ở trên bãi cỏ một lúc, sau đó đi đến dưới ô, nhìn chiếc ghế sofa cực lớn của ngân long và cái lò nướng bên cạnh. Cuối cùng, hắn leo lên chiếc ghế sofa ngoại cỡ của ngân long, nằm xuống ăn chân gà. Sau khi gặm chân gà, hắn nheo mắt ngồi trên ghế sofa một lúc, thời tiết hôm nay thật đẹp. No da bụng trùng da mắt, hơn nữa thời tiết hôm nay không tệ, cho nên Giang Tự Bạch ngủ quên. Dù sao thì cơn cảm mạo vẫn chưa hết, rất dễ buồn ngủ. Khi tỉnh dậy thì đã một giờ sau! Hắn mơ mơ màng màng mở mắt, trên đỉnh đầu là tán ô màu xanh dương, chớp mắt hai cái, sau đó, hắn phát hiện cái chăn màu hồng trên người đã biến thành màu xanh? Hả? Không đúng! Giang Tự Bạch đột nhiên ngồi dậy, trước mắt hắn là ngân long Ngải Tư Khắc. Ngải Tư Khắc mỉm cười, đồng tử thẳng đứng như ngọc bích cong lên: "Tỉnh rồi, tiểu khả ái." Giang Tự Bạch: "! ! !" Giang Tự Bạch bị hắn dọa tới mức lùi lại phía sau, không cẩn thận té khỏi ghế sofa! Phần tựa lưng của chiếc ghế sofa ngoài trời bị ngã về phía sau, hình như ngân long Ngải Tư Khắc thường dùng làm ghế tựa, Giang Tự bạch vô tình lật xuống từ bên cạnh tựa lưng. Giang Tự Bạch hô một tiếng, còn chưa kịp rơi xuống liền được đuôi của ngân long tóm lấy. Ngải Tư Khắc phản ứng rất nhanh, hắn dùng đuôi tóm lấy Giang Tự Bạch, sau đó còn nhân cơ hội ôm vào ngực, quả nhiên, bàn tay của nhân loại giống như hắn tưởng tượng, mềm mại như bông, yếu ớt tới mức chỉ cần dùng một chút lực liền bị bóp nát. Ngải Tư Khắc ôm Giang Tự Bạch, không nhịn được đưa tay lên xoa đầu Giang Tự Bạch, giọng nói dịu dàng còn mang chút dỗ dành: "Được rồi, được rồi, không sao đâu bảo bối, thật có lỗi, vừa nãy dọa tới ngươi à." Hắn vừa nói, vừa đưa tay v.u.ốt v.e lưng Giang Tự Bạch, giống như trấn an sủng vật lông xù, nhẹ nhàng v.u.ốt v.e, từ trên xuống dưới, nhẹ nhàng nhưng mang theo chút lực đạo nho nhỏ, cố gắng xoa dịu tiểu gia hỏa, đồng thời cũng cho hắn biết được lòng tốt của mình. Giang Tự Bạch bối rối. Giang Tự Bạch gần như có thể được ngũ quan tuấn mỹ của ngân long, nhìn thấy trên mặt của hắn không chỉ có vảy, trên đầu còn có sừng rồng, cả người toát mồ hôi lạnh. Không phải, con rồng này rốt cuộc trở về từ khi nào vậy! Không đúng, từ từ, nếu ngân long đã trở về, vậy hắc long thì sao? Hắn không phải nên mau chóng trở về sao? Giang Tự Bạch lúc này không khỏi sợ hãi, hắn lập tức lo lắng, cố gắng thoát khỏi lòng ngực ngân long. Ngải Tư Khắc cũng mới trở về không lâu, hắn đắp chăn lông màu xanh lên người Giang Tự Bạch, lo lắng nhân loại sẽ bị cảm, dù sao nhân loại cũng dễ bị bệnh. Sau đó, Ngải Tư Khắc ngồi xổm bên cạnh nhìn chằm chằm vào nhân loại đang ngủ. Nhân loại thật sự rất đáng yêu, bọn họ không có vảy hoặc lông, làn da của bọn họ thoạt nhìn trắng nõn phấn nộn, khi chạm vào rất mịn màng và mềm mại. Nhân loại có mái tóc và đôi mắt màu đen, cùng với đôi môi màu đỏ, tất cả sự kết hợp đều rất hoàn hảo, như thể chúng là sự kết hợp màu sắc cao cấp nhất. Từ khi còn nhỏ Ngải Tư Khắc đã từng nhìn thất vô số sủng vật, nhưng đây là lần đầu tiên nó nhìn thấy nhân loại. Vừa huấn luyện xong, hắn liền gấp rút trở về, thậm chí còn không tham gia lớp lý thuyết cuối cùng, trực tiếp xin nghỉ phép. Dù sao nếu hắn không trở về, nói không chừng tiểu gia hỏa sẽ rời đi. Kết quả hắn càng nhìn càng thích tiểu gia hỏa, càng xem càng muốn ôm về nuôi. Hắn biết rằng nếu muốn thuần hóa sủng vật đi lạc, không thể bắt đầu nhanh như vậy, trước tiên hắn phải tạo một môi trường an toàn cho đối phương, sau đó kiên trì cho nó ăn nhiều ngày, khiến cho đối phương quen thuộc với cách cho ăn của hắn, cuối cùng, hắn mới có thể bắt đầu đi cưng nựng v.u.ốt v.e tiểu sủng vật. Vừa rồi hắn thực sự không nhịn được! Tiểu gia hỏa thực sự rất đáng yêu, cho dù là sợ hãi nhưng cũng rất đáng yêu. Ý định ban đầu của hắn là dùng đuôi bắt được rồi thả đối phương xuống đất, nhưng sau khi tiếp xúc, ma xui quỷ khiến như thế nào mà lại ôm tiểu gia hỏa vào trong lòng ngực luôn! Nhìn thấy nhân loại muốn thoát khỏi vòng tay của mình, hắn vội vàng buông tay, nhẹ nhàng thả nhân loại xuống đất, đồng thời, hắn ngồi xổm xuống, giải thích với nhân loại: "Thật có lỗi, tiểu gia hỏa, ta không có ác ý, vừa rồi ta lo lắng ngươi sẽ ngã xuống, ngươi sẽ không sợ ta phải không?" Giang Tự Bạch từ trong lòng hắn đi xuống, mới thở phào nhẹ nhõm, lo lắng ngân long không nói hai lời mang hắn trở về nhà gỗ, nhốt hắn lại. Thành thật mà nói, khi cánh tay rắn chắc của ngân long ôm lấy hắn, hắn không chỉ lo lắng hắc long quay trở về, mà còn sợ hãi trong chốc lát. Sau khi đáp xuống đất, hắn lập tức lùi lại vài bước, nhìn vẻ mặt chân thành và dịu dàng của Ngải Tư Khắc, có chút xấu hổ gãi đầu: "Cảm ơn ngươi vì món chân gà, nhưng mà ta phải trở về đây." Hắn nói xong còn vẫy tay tạm biệt Ngải Tư Khắc, hai tay ôm chăn bỏ chạy. Ngân long thất vọng nhìn tiểu gia hỏa chạy đi: "Ai, vừa rồi quả nhiên có chút bốc đồng mà." Xem đi, tiểu sủng vật bị dọa chạy rồi. Ngải Tư Khắc đứng đó một lúc, cho đến khi bóng người biến mất, hắn mới quay lại nhà gỗ, nhưng mà, rất nhanh, tiểu giả hỏa vừa mới chạy đi lại quay trở lại. Mắt Ngải Tư Khắc sáng lên, kinh ngạc nhìn tiểu gia hỏa, chẳng lẽ, tiểu gia hỏa đã bắt đầu tin tưởng hắn, nguyện ý ở lại nơi này? Ngải Tư Khắc hưng phấn đến mức không ngừng quẫy đuôi, đôi cánh màu bạc khẽ đung đưa, có cảm giác muốn bay lên trời. Đã lâu lắm rồi hắn mới hứng thú với một điều gì đó đến vậy. Nhân loại đối với long tộc mà nói, quá mức nhỏ nhắn, vì để tránh cho nhân loại cảm thấy căng thẳng, Ngải Tư Khắc gấp cánh và đuôi lại, hơi cúi xuống, nhìn nhân loại đang chay về phía mình. Nhân loại vẫn như cũ bọc trong chiếc chăn màu hồng, nhanh chóng chạy tới trước mặt Ngải Tư Khắc, sau đó cánh tay trắng nõn vươn ra khỏi chăn, Ngải Tư Khắc cúi đầu liền thấy được trên tay của tiểu gia hỏa đang cầm một đóa hoa màu xanh lam. Giang Tự Bạch cót chút xấu hổ, cho rằng hai ngày nay mình ăn thịt nướng của đối phương, nhưng lại chẳng có gì để cảm ơn. Cuối cùng hắn cũng hiểu tại sao những tiểu sủng vật được nhân loại cứu, vì sao lại có những hành động kì lạ. Khi hắn đang vội vã trở về, nhìn thấy những bông hoa nhỏ màu xanh bên đường, gần như nghĩ ngay đến cặp mắt màu xanh sapphire của ngân long Ngải Tư Khắc. Màu hoa này rất hoàn hảo để đưa cho ngân long. Vì thế, hắn lập tức dừng lại, xoay người hái một bông hoa, lại quay người chạy trở về, muốn đưa cho ngân long. Ngải Tư Khắc ngồi xổm trên mặt đất, nhìn tiểu gia hỏa đưa cho hắn bông hoa xanh lam, vẻ mặt kinh ngạc, hắn nhìn tiểu gia hỏa trước mặt: "Cái này là tặng cho ta sao?" Giang Tự Bạch đưa bông hoa qua, Ngải Tư Khắc mỉm cười vươn tay, sau đó, một bông hoa màu xanh lam được đặt trên bàn tay đầy vảy bạc và móng tay sắc nhọn của Ngải Tư Khắc. Giọng nói của Ngải Tư Khắc dịu đi, hắn nhìn vào đôi mắt đen như ngọc của nhân loại, thấp giọng nói: "Cảm ơn, ta rất thích." Giang Tự Bạch có chút xấu hổ, hắn hơi đỏ mặt, thấp giọng nói: "Cảm ơn thịt nướng của ngươi, hai ngày nay đã quầy rầy ngươi rồi, ta đi trước." Nói xong, Giang Tự Bạch xoay người bỏ chạy. Lần này là đi thật. Ngải Tư Khắc ngồi xổm ở đó, trên tay cầm hoa, hắn ở đó đợi thật lâu, nhưng lần này, tiểu gia hỏa thực sự không quay lại. Ngải Tư Khắc cười nhẹ: "Thực sự là một tiểu gia hỏa khó thuần hóa." Tuy nhiên, càng khó thuần hóa thì càng tốt. Bằng cách này, hắn không phải lo lắng về việc thú cưng nhỏ của mình bị những con rồng khác dụ đi. Sau khi thuần hóa được tiểu gia hỏa trong tương lai, nó sẽ trở thành sủng vật trung thành nhất, vĩnh viễn không rời xa chủ nhân của mình. --- --- --- Mà ở bên kia, sau khi học xong hắc long liền vội vã trở về hang động, hắn đứng trước cửa hang động, ngạc nhiên phát hiện, trước cửa hang của hắn lại có nước. Ian sửng sốt trong giây lát, nhanh chóng mở cửa hang. Sau đó, hắn nhìn thấy bởi vì mất cân bằng độ ẩm, tất cả khối băng đều tan chảy, khiến trên mặt đất ngập trong nước, tủ đông còn phát ra âm thanh cảnh báo "Tích tích tích". [i][trời ơi coi ẻm báo kìa][/i] Chiếc ổ mềm mại của Bạch Bạch, chiếc ghế sô pha lớn hắn vừa mới mua, toàn bộ tấm thảm và mấy chiếc chăn bông độc quyền của Bạch Bạch đặt trên mặt đất đều ướt sũng. Quan trong hơn, Bạch Bạch đã biến mất! Đồng tử của Ian co rút lại, nhìn xung quanh hang động, lập tức quay người sải bước về phía vườn hoa, hét hai lần: "Bạch Bạch? Bạch Bạch!" Bạch Bạch rốt cuộc đi đâu rồi!

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /43 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Phi Thường Độc Sủng: Nữ Nhân Của Tàn Bạo Vương Gia

Copyright © 2022 - MTruyện.net