Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");
Hỏa long Áo Đề Tu đứng trước mặt con quái vật nhỏ, cúi đầu nhìn chằm chằm vào Giang Tự Bạch với đôi mắt xanh lục. Thân hình long tộc đều cao lớn khỏa mạnh, Áo Đề Tu ở trong long tộc cũng không được xem là cao nhất, nhưng vẫn cao hơn 2 mét, khi hắn mở cánh ra, hình thể trông càng to lớn hơn dưới ánh mặt trời, bóng dáng cao lớn của hắn trực tiếp bao trùm Giang Tự Bạch. Giang Tự Bạch sợ hãi lùi lại phía sau, sắc mặt tái nhợt, hai mắt trợn to nhìn thiếu niên long tộc từ trên trời rơi xuống, thầm nghĩ: Lại một con rồng nữa! Nó trông như một con rồng đỏ, bởi vì trên mặt cùng cánh tay của nó đều là màu đỏ, đuôi của nó cũng được bao phủ bởi những chiếc vảy màu đỏ như ngọn lửa, không chỉ vậy còn có một ngọn lửa nhỏ đang đung đưa trên chóp đuôi của nó. Giang Tự Bạch sửng sốt. Ngọn lửa nhỏ thật thần kỳ, rốt cuộc nó phát triển trên đuôi rồng như thế nào vậy? Lần trước có nhìn thấy một con rồng có ngọn lửa trên chóp đuôi, nhưng mà là ở trong phim hoạt hình. Giang Tự Bạch nhìn chằm chằm vào đuôi hỏa long khá lâu, là một nghiên cứu viên nghiên cứu về rồng, hắn không nên nghiên cứu kỹ điều này sao? Hỏa long Áo Đề Tu ban đầu bị vẻ ngoài của Giang Tự Bạch hấp dẫn, muốn tới xem xem đó là gì. Bây giờ mới thấy rõ, người này là nhân loại, chẳng qua chỉ đắp một chiếc chăn màu hồng để đánh lừa hắn mà thôi! Tuy nhiên, hắn nhớ rằng ông già ở nhà nói rằng nhân loại sống trên các hành tinh xa xôi khác và có mối quan hệ không tốt với long tộc. Nhân loại này làm sao đột nhiên tới Long Đảo! Chẳng lẽ là gặp tai nạn? Áo Đề Tu nghĩ, ngẩng đầu nhìn bầu trời, đôi mắt to màu xanh lục hơi nheo lại, nhìn từ trên xuống dưới Giang Tự Bạch: "Này, nhân loại, sao ngươi lại tới đây? Hả? Nhìn trên người ngươi quấn chăn, chẳng lẽ ngươi được một long tộc nào đó nuôi? Nhanh nói thật cho ta, nếu ngươi dám lừa dối ta, ta sẽ thiêu chết ngươi?" Nói xong, hắn còn há miệng th.ở d.ố.c, từ trong cổ họng phun ra những đốm lửa nhỏ. Giang Tự Bạch: "......" Giang Tự Bạch lại kinh hãi! Lão sư! Đoán xem tôi vừa mới thấy cái gì? Ta nhìn thấy trong miệng thiếu niên phun ra những đốm lửa nhỏ! Giang Tự Bạch cảm thấy việc này rất chấn động, tuy rằng ở thời đại tinh tế, hắn gặp qua rất nhiều thú nhân, nhưng nhiều thú nhân chỉ giữ lại một ít tập tính của dã thú mà thôi, thân thể đều là cơ thể bình thường, hắn cho tới bây giờ chưa thấy có thể phun lửa từ trong miệng ra. Tuy nhiên, sau đó Giang Tự Bạch tự tưởng tượng, một số loài cá có thể tạo ra điện, một số côn trùng có thể phát ra ánh sáng hoặc một số loài động vật có thể thay đổi màu sắc, vì vậy rồng có thể thở ra lửa cũng không phải chuyện lạ? Cũng không biết cấu tạo cơ thế hắn như thế nào, lửa từ chỗ nào đi ra? Giang Tự Bạch rất tò mò, nhưng mà tính cách con rồng này có vẻ không được tốt, không dịu dàng như hắc long, cũng không ấm áp như ngân long. Giang Tự Bạch lo lắng liếc nhìn Áo Đề Tu, im lặng lùi lại hai bước. Áo Đề Tu phát hiện nhân loại cứ nhìn chằm chằm vào mình, trong mắt có kinh ngạc, có thưởng thức, thậm chí còn có tán thưởng? Khuôn mặt hung dữ của hắn cứng đờ, đột nhiên giấu cái đuôi đung đưa ra đằng sau, hai tai đỏ ửng nhìn chằm chằm vào nhân loại tóc đen mắt đen trước mặt, tức giận nói: "Này, sao ngươi chứ nhìn chằm chằm vào ta? Tuy rằng ta biết ta đẹp trai, dáng người đẹp, cánh cũng đẹp, ngọn lửa trên đuôi cùng với sừng rồng trên đầu rất uy nghiêm? Nhưng mà, ngươi không thể lấy lý do đó để câu dẫn ta, a, ta cũng không phải là loại rồng tùy tiện như vậy!" Giang Tự Bạch nhìn thấy ngọn lửa nhỏ trên chóp đuôi đã ẩn đi, có chút tiếc nuối, ngon lửa nhỏ đó thực sự rất dễ thương. Giang Tự Bạch lui về phía sau vài bước, nhìn mặt Áo Đề Tu. Lần này, hắn lại phát hiện ra điều gì đó kì lạ. Sừng của hắc long là màu đen, trên mặt cùng trán cũng là màu đen, ngân long cũng như vậy, sừng của ngân long cũng là màu trắng, còn vảy với tóc là màu bạc. Nhưng vị trước mắt tuy rằng có vảy trên người và mặt là màu đỏ, nhưng sừng rồng cùng với vảy trên trán lại có màu vàng lửa. Giang Tự Bạch nhướng mày, nghĩ thầm: "Đây vẫn là màu cà chua phối với màu trứng rán." Từ nay cứ gọi là là trứng rán cà chua thôi. Sau khi Áo Đề Tu phát hiện ra nhân loại không thể nhìn thấy đuôi của mình, lại bắt đầu nhìn chằm chằm vào mặt và cặp sừng trên đầu hắn. Áo Đề Tu không chỉ không được tự nhiên, thậm chí má còn có chút nóng lên. "Đáng ghét, nhân loại mưu ma chước quỷ." Áo Đề Tu nói thầm: "Vừa mới gặp mặt, liền có ý định câu dẫn ta, tuy rằng bộ dáng của ngươi rất xinh đẹp, cũng rất đáng yêu, nhưng mà, ta sẽ không thu lưu nhân loại một cách dễ dàng như vậy, huống chi ngươi còn bị một con rồng khác bỏ rơi, ai biết liệu ta có gặp rắc rối nếu ta đưa người về nhà." Áo Đề Tu ở nơi đó nói nhỏ, Giang Tự Bạch cũng nghe không hiểu, nhưng mà hắn phát hiển hỏa diễm long hình như không có ác ý, ngay từ đầu thì có, nhưng sau khi đối phưng lẩm bẩm, thì lại không có. Giang Tự Bạch thầm nghĩ, nếu bây giờ hắn không trốn thoát thì đợi đến khi nào? Hắn lùi lại vài bước và phát hiện hỏa diễm long không ngăn cản mình nên quay người bỏ chạy. Áo Đề Tu vẫn cúi đầu lẩm bẩm: "Nhưng mà, nếu nó không được long tộc nuôi, vây ta có thể đem về nuôi mà, đúng không? Vạn nhất bị ông già trong nhà biết được, ông ấy cũng không thể trách ta, ta không thể thấy chết mà không cứu, tính mạng của nhân loại cũng là tính mạng, ông ấy còn có thể trừng phạt ta vì chuyện này sao?" "Ta cũng không mua nhân loại ở chợ đêm, cũng không phải người chủ đầu tiên, lui một vạn bước mà nói, tộc trưởng không phải chịu trách nhiệm sao? Ông già cũng không có trách nhiệm sao? Ta chắc chắn không chịu trách nhiệm, ta chỉ là một thiếu niên long tộc mềm lòng và tốt bụng, không thể thấy chết không cứu." Áo Đề Tu thở dài: "Hơn nữa, cũng là nhân loại kia chủ động câu dẫn ta, hắn đáng yêu như vậy, còn xinh đẹp, ánh mắt lại ngập nước, làn da mềm như bông, hắn còn dùng đôi mắt như bầu trời sao nhìn ta, ta làm sao có thể không......Ủa? Nhân loại đâu rồi?" Áo Đề Tu ngẩng đầu, nhìn phía trước trống không, sửng sốt: "Tê? Vừa rồi nhân loại còn ở đây mà? Hắn tán tỉnh ta xong rồi bỏ chạy?" Hỏa long Áo Đề Tu có cảm giác mình bị đùa giỡn! Đôi cánh khổng lồ của hắn mở ra, "vù" một tiếng rồi bay thẳng lên bầu trời. Trong vòng 10 giây, hắn đã phát hiện chính xác nhân loại đang chạy trên bãi cỏ. Hắn hừ lạnh: "Nhân loại đáng giận, nếu muốn ta thu lưu ngươi thì cứ nói thẳng, tại sao lại bỏ đi giữa chừng?" Hắn từ trên không trung lao xuống, trước khi Giang Tự Bạch kịp phản ứng, chỉ nghe thấy âm thanh vỗ cánh vù vù, ngay lập tức hắn bị con hỏa diễm long ôm lấy bay lên không trung. Bởi vì quá bất ngờ, hắn còn chưa kịp giữ chiếc chăn, vì thế chiếc chăn nhỏ của hắn rơi vào trong rừng, rớt xuống dòng suối cạnh đồng cỏ và bị nước cuốn trôi. Giang Tự Bạch: "......" Giang Tự Bạch bối rối, tại sao hỏa diễm long lại đuổi theo hắn? Phải làm sao đây, phải làm sao đây, đối phương định đưa hắn đi đâu, sau này hắn làm sao có thể tìm được đường về cơ chứ? Áo Đề Tu cũng không bay lâu bởi vì hắn cũng sống gần trường học, Giang Tự Bạch phát hiện ra điều này vì Áo Đề Tu đã đáp xuống đỉnh núi cách xa nơi ở của Ian. Nơi ở của ba vị long tộc vừa lúc tạo thành hình tam giác. Khoảng cách từ nơi ở của hỏa long đến nơi ở của ngân long và hắc long gần như bằng nhau, đều phải đi qua một ngọn núi nhỏ. Giang Tự Bạch thở phào nhẹ nhõm, may mắn may mắn, hắn còn tưởng hỏa diễm long muốn dẫn hắn đi đâu. Nói thật, hắn thực sự không muốn rời bỏ hắc long. Không chỉ vì hắc long cứu mạng hắn, mà còn đối với hắn rất tốt, hắc long còn nguyện ý cho hắn xem TV, dạy hắn ngôn ngữ long tộc. Bởi vì không biết phải ở lại chỗ này bao lâu, nên cần phải kiếm một người nuôi dưỡng mình thật tốt. Nơi Áo Đề Tu đáp xuống là một trang viên khổng lồ, Giang Tự Bạch đứng ở trước cửa trang viên, nhìn tòa kiến trúc giống như lâu đài, từ từ mở miệng. Trời ạ, không lẽ hắn đụng trúng một con rồng phú nhị đại à? Sau khi Áo Đề Tu đặt Giang Tự Bạch xuống, hắn kinh ngạc phát hiện nhân loại không có quần áo! Nhân loại chỉ một chiếc quần đùi màu đen, trừ cái đó ra, nửa người trên trống trơn. Làn da của nhân loại rất trắng, thân hình gầy gò, tứ chi thon thả, làn da mềm mại vô hại, ánh mắt trong sáng ngập nước nhìn long tộc, nhân loại như vậy thực sự quá mỏng manh, mang đến cảm giác giống như một con mèo mới sinh vậy. Mềm mại, mỏng manh, vô hại và cần được chăm sóc cẩn thận. Ngay khi Áo Đề Tu nhìn thấy một nhân loại như vậy, má hắn bắt đầu nóng lên, nhân loại thật đáng yêu! Hắn thực sự không hiểu tại sao long tộc lại có mối quan hệ không tốt với nhân loại! Những nhân loại mà hắn tưởng tượng đến đều có làn da ngăm đen, cùng với diện mạo xấu xí! Áo Đề Tu nhìn nhân loại với vẻ mặt phức tạp: "Ừ, muốn cảm ơn ta thì không cần nói nhiều đâu, nhà ở đây rộng, cho ngươi nhiều phòng cũng không sao, cho ít phòng cũng được, ngươi sống ở đây cũng được, lão tử cũng không cần ngươi phải lưu lại, biết không?" Giang Tự Bạch chỉ hiểu được một vài từ cơ bản, không thể hiểu được ý nghĩa cả câu, hắn nhìn hỏa diễm long đang lẩm bẩm, nghiêng đầu, vẻ mặt khó hiểu. Áo Đề Tu: "......" Áo Đề Tu đỏ mặt, cái đuôi không an phận quơ quơ. Chết tiệt, nghiêng đầu chết tiệt, cái này có chút không ổn rồi. Một lúc sau, Áo Đề Tu đột nhiên mở to mắt, nhìn chằm chằm vào khuỷu tay, đầu gối và lưng của Giang Tự Bạch vài lần, hắn phát hiện trên tay, chân và lưng của nhân loại đều có vết thương! Một số bị bong vảy, một số vẫn còn đỏ, như thể vừa mới chảy máu. Áo Đề Tu sửng sốt: "Có chuyện gì xảy ra với ngươi vậy? Ngươi là bị chủ nhân cũ bạo hành, nên mới bỏ trốn à?" Áo Đề Tu tiến lên hai bước, nhìn vào chân Giang Tự Bạch, hắn phát hiện chân của Giang Tự Bạch có rất nhiều vết thương, một số vết thương còn nằm ở trên đùi. Rồng trưởng thành có d.ụ.c v.ọ.ng rất lớn, hàng năm đều có kỳ đ.ộ.ng d.ụ.c, hắn nghe nói có một số long tộc thích nhân ngư, bọn họ cố ý đi tìm nhân ngư, sau đó bộc lộ sở thích đặc thù của mình. Nói tóm lại, đó là cái loại vật dụng như dây thừng, roi da, ...... Ông nội của Áo Đề Tu có chức vụ cao, thường xuyên đi qua các hành tinh khác nhau nên hắn nghe được rất nhiều chuyện xưa của nhân loại. Không nói những điều khác, hắn biết rằng vào thời đại xa xưa, long tộc thực sự đã mua nhân loại về làm bạn đời. Mà nhân loại trước mặt, ngay cả quần áo còn không có, trên người còn có vết thương, cho nên...... Hắn nhìn Giang Tự Bạch với ánh mắt đồng cảm, có thương tiếc, nhưng có lẽ phẫn nộ sẽ nhiều hơn: "Đáng chết, rốt cuộc là tên vô liên sỉ nào đem người biến thành như vậy!" Rõ ràng đây là một nhân loại yếu ớt! "Mặc kệ lúc trước như thế nào, hiện tại thì ngươi gặp được ta." Áo Đề Tu có ý thức trách nhiệm nói: "Ta nhất định sẽ bảo vệ ngươi thật tốt, sẽ không để cho con rồng khác bắt nạt ngươi." Giang Tự Bạch một bên đánh giá trang viên khổng lồ, long bảo, cùng với một suối nước nóng rất lớn ở trong trang viên, hai mắt tỏa sáng: "Suối nước nóng! Là suống nước nóng!" Áo Đề Tu khoanh tay, trìu mến nhìn nhân loại: "Kích động như vậy sao? Thật sự là một nhân loại đáng thương."
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");